Việc giá súng bắn máy bay trực thăng là có, điều bình thường. Trên đường 559, bộ đội ta giá súng các loại vào cây, cột người vào để có điểm tựa bắn đón. Nếu hiểu về nguyên lý và biện pháp quân sự thì rất đơn giản, còn nếu huyền huyễn kiểu dùng từ "xích" thì chịu rồi?
Liệu có trường hợp nào hãn hữu "đằng mình" nhất thời không có dây nào hữu dụng nên phải dùng tạm sợi xích sắt, hay xích xe đạp để cột người hay cột chân vào cây, gây ra hiểu lầm không đáng có không tham mưu?
Bác altus! em với bác thì đều hiểu rằng, trong chiến tranh,
mọi chuyện không tưởng đều có thể xảy ra. Chúng ta đều biết, chiến tranh cũng là bộ môn khoa học và "nghệ thuật". Hiểu theo nghĩa đen và nghĩa bóng thì đều chuẩn cả: kết cục làm sao,
bằng mọi cách, mọi thủ đoạn tiêu diệt được đối phương; Vấn đề ở đây là tại sao người lính đó cầm súng một cách tự nguyện và hiểu tại sao lại phải lên đường nhập ngũ? từ đó sẽ lý giải ra được nhiều góc cạnh của vấn đề
bạn do_long_khach trao đổi.
Thế cho nên,
Liệu có trường hợp nào hãn hữu "đằng mình"...., như bác nói, vẫn có thể xảy ra khi người lính tự biết, tự thấy cần thiết và cần phải hành động.
Nó có khác gì đâu trường hợp người lính bật dậy, bất ngời đứng bắn B40 phá lô cốt đầu cầu dù biết chắc mình sẽ chết,
.
Quan trọng là ta cần xét trong khung cảnh nào? tình huống nào? rất mong
bạn do_long_khach trao đổi với bác lính VNCH kia để biết xem người lính Bắc Việt đã bắn trực thăng ở chỗ nào? trong thị xã An Lộc hay bên ngoài rừng. Xin lưu ý với
bạn do_long_khach là khi ta đánh An Lộc, thị xã vỡ, lính dù còn chạy tứ tán chứ đừng nói gì mấy ông dân vệ lơ ngơ láo ngáo chả biết gì,
. Đồng thời cũng không loại trừ khả năng nghe kể. Và khi bạn cho biết vị trí, mình sẽ phân tích :
giá súng bắn trực thăng phải làm gì? địa hình nào?
bạn do_long_khach, đúng là bây giờ mình ngồi phòng máy lạnh thật, bốn góc tường ở Hà Nội này cũng hạn chế nhiều nhưng không phải vì thế mà không biết những gì đã xảy ra trong quá khứ. Bạn có biết tại sao mình lại viết bài trao đổi với bạn chứ không phải "ném đá" không?
vì bạn không phải là nick clone và
bạn thật tình muốn trao đổi.
Cho phép mình nói thẳng thắn với bạn, vì bạn chưa hiểu hết và không có đầy đủ thông tin (kiểu muốn tìm hiểu nhưng bị bịt mắt vậy,
); đồng thời qua va chạm cuộc sống với người lính VNCH, bạn tin tưởng họ. Thông tin người lính VNCH cần suy xét và cần nhất là tránh "ngộ nhận" để rồi từ một sự việc, một sự kiện theo góc độ nhìn nhận của mình, bạn khái quát hóa, tổng quát hóa đưa lên thành sự "huyền huyễn" , hay "không tưởng".
Bạn đưa lên một thông tin "nghe nói", dù ghi chú rất rõ, nhưng sự kiện cũng làm
người lính già đầu bạc lixeta phải cất tiếng gầm giận dữ của pháo tăng. Nếu so sánh giá trị của hai nhân chứng, hẳn mọi người sẽ thiên sang người lính tăng trực tiếp đánh từ 1972- 1975 hơn là anh dân vệ VNCH lơ ngơ, láo ngáo, chỉ biết dọa dân
.
VNCH có một bộ máy tuyên truyền,
phải thừa nhận là dưới sự chỉ đạo của cố vấn tâm lý chiến Mỹ, nó khá hiệu quả đấy -
một thủ đoạn trong chiến tranh mà,
bên nào cũng vậy thôi. Một bức ảnh nhỏ ở dưới sẽ cho bạn thấy hoạt động nhanh nhậy, kịp thời và hiệu quả của bộ máy tuyên truyền VNCH; nỗi vui mừng của bên này bao giờ cũng là sự đau khổ của bên kia (
bức ảnh gợi nhiều sự dằn vặt của nhiều người lính, tôi xin lỗi).
Hơn thế nữa, cuộc chiến quá kéo dài, khủng hoảng, căng thẳng tột độ; các giá trị con người đảo lộn, giá trị cuộc sống đi đời; cảm xúc con người phải trải qua nhiều góc độ thăng hoa mà cũng rơi xuống vực thẳm. Vậy nên khi nói :
... người lái xe tăng bị cùm chân
thì liệu bạn đã biết gì về người lính tăng ở chiến trường Đông Nam Bộ chưa (
ôi, nếu viết về cái này thì nhiều điều cần nói lắm)? quá trình hình thành và phát triển? tại sao Bộ lại quyết định đưa tăng vào? quá trình chọn lính tăng ra sao? và nếu người lính bị cùm chân (cấp trên và đồng đội đã không còn tin mình nữa), thì sao họ không chạy sang phía VNCH mà lĩnh thưởng, đánh nhau làm gì cho mệt,
.
p/s: nếu gặp nhau ngoài đời thì mình vừa nói như trên
vừa đệm, vừa văng đủ kiểu rồi,
;