Mỹ chưa bao h có một khẩu súng trường phục vụ cả. Như trên ta đã thấy, AR-15 ai cũng nhìn thấy rởm, những người chế ra nó đã cải tiến AR-15 thành những loại khác nhau, nhưng đều ném mịe cái đặc trưng là ống dẫn khí đi. Tuy lởm như vậy nhưng tên đẻ non số đỏ vẫn ngự trên ngai, trong khi phiên bản hoàn hảo hoành tráng AR-18 chết yểu, chỉ vì nó là con nuôi của Colt. Không phải người Mỹ không bít cái hay của AR-18, đặc nhiệm Mỹ đã mua về dùng trong chiến tranh Việt Nam. Nhưng AR-18 có một cái tội tầy đình là rẻ, đặc tính đó chỉ có thể làm lợi cho một súng trường phục vụ, service rifle, súng trường công cộng. Chứ đặc tính đó làm hại to lớn cho một món hàng, bán 10 khẩu giá 10 dồng thì ta có hợp đồng 100 đồng, nhưng hạ giá xuống 5 đồng thì hợp đồng vơi mất nửa.
Súng trưpờng phục vụ là j`
?.
Súng trường là loại vũ khí chủ lực, là niềm tự hào, quốc hồn quốc túy của nỗi quốc gia. Vì vậy, nước nào làm được súng sẽ tập trung năng lực cả nước lại thiết kế thật hoàn hảo, cải tiến dần tiếp theo.... một khẩu súng trường, license của bản thiết kế đó công cộng. Nhờ đó, thiết kế súng chưa đụng tinh hoa của cả dân tộc, hàm chứa máu của bao chuyên gia quân sự và mồ hôi của những nhà bác học, những nhà công nghiệp giỏi nhất.
Nhờ license công cộng nên không ai "tham nhũng" j` trong thiết kế súng. Súng cũng không thể làm lợi riêng cho hãng nào, khi có chiến tranh, cả nước có thể tham gia chế súng, chứ không chỉ béo mỗi Colt hay là LWRC.
Khẩu súng trường phục vụ đầu tiên là G88, "súng hội đồng" do
Hội đồng súng trường Đức phát triển và được chấp nhận trang bị năm 1888. Tuy rằng Mauser không tham gia thiết kế súng nhưng G88 chứa nhiều đặc tính của các phien bản Mauser trước đây. Mauser làm kiêu, nhưng nhanh chóng nhận ra G88 hoàn hảo hơn nhiều các súng của họ và hiểu được thế mạnh của
Hội Đồng, Súng trường phục vụ. Sau đó, Mauser quan hệ mật thiết với Hội Đồng và khi ổn định thiết ké đạn, khẩu G98 là của Mauser. Cùng thời với các súng đó là Mosin. Những hội đồng vũ khis có lẽ đã có từ lâu. Nhưng bắt đầu thời công nghệ phát triển, người Nga là nước đầu tiên đặt ra "Hội Đồng Khoa Học Pháo Binh" từ Thế Kỷ 18, nhờ đó họ trở thành nước đứng đầu về pháo cho đến nay.
Trong khi đó, Anh Pháp Tây Ban Nha bị nhạc điệu khiêu vũ của các nhà thầu làm đê mê trong các Ship of The Line, cuối cùng Nelson, làm tan hoang sự mê muội này bằng giáp lá cà, gươm dao thời cổ oánh cho pháo phiếc tưng bừng
.
Đến Thế Chiến II thì khoa học thiết kế súng đã phát triển. Tuy nhiên, Nga lại vượt lên Đức vì may không có Hitler ngu muội. Các loại súng trường tấn công ở Nga và Đức đã được phát triển trước Thế Chiến II, nhưng ở Đức, hướng đó bị Hitler làm héo. Vào năm 1943, Nga tập hợp được những đơn vị tính toán lớn, lập được các chương trình cho loại máy tính quái dị đó, và cho ra M43, đạn của AK sau này. Việc thiết kế được loại computer này là một độc chiêu của người Nga, tạo ra ưu thế đạn đạo của họ. Từ đây, vai trò "phục vụ" chuyển phần quan trọng hơn sang đạn. Trong lúc đó, cũng năm 1943, Hitler làm thui chột khẩu M35, cho ra loại đạn cũng tên là M43, nhưng quá yếu. Tuy nhiên, các loại súng Nga dùng đạn AK cũng chỉ hoàn thành sau chiến tranh. Loại đạn với thuật phóng hoàn hảo là mấu chốt của sức mạnh AK. So với hồi đó, đạn có đường đạn tốt hơn các súng trường cổ vì gắn hơn và mũi đường đạn hiệu quả hơn, tỷ lệ hình dáng đầu đạn AK giống như của đạn pháo. Tuy đạn nhỏ, động năng thấp, nhưng ở tầm bắn hiệu quả sức sát thương lại cao hơn đạn súng trường truyền thống (súng trường chiến đấu, battle rifle hạng nặng), sức xuyên không kém j` nhiều.
Đây là điểm mấu chốt của súng trường tấn công, nó nhỏ hơn súng trường chiến đấu cổ như Mauser Mosin, nhưng giữ hiệu quả chiến đấu của súng trường, chứ không phải là MP hay SMG. Đạn M43 (AK-47 7,62mm x 39) chỉ kém sức xuyên so với các loại súng trường chiến đấu hạng nặng lừng dánh của Nga và Đức, Mosin và Mauser, chứ loại đạn 03-06 dở người của Mỹ thì không bằng đạn AK, mặc dù động năng cao hơn, không bằng cả sức xuyên và sát thương.
http://www.quansuvn.net/index.php?topic=1539.msg27610#msg27610Sau chiến tranh, Đức bại trận và không còn tiếng nói lớn trên bàn nước súng ống. Mỹ tự nhiên oai như cóc, trở thành kẻ format tiêu chuẩn súng trường cho NATO. Tuy nhiên, trình thấp quá và thành cái trò cười kéo dài 50-60 năm. Châu Âu chả thích thú j` các súng đạn thiết kế Mỹ đó cả. Ví dụ, kiểu SIG-510 format đạn nối tiếp truyền thống khẩu M35 mà Hitler đã bỏ, dùng cỡ 7,5x55 mm ( Stgw.57), đây là khẩu súng trường tấn công hoàn hảo của châu Âu, dùng máy lùi có hãm của MP-45.
Còn Mỹ, như đã nói trên, Mỹ không bao h có súng trường phục vụ cả. M16 chẳng hạn, là phiên bản đẻ non của AR-18 và là của Colt chứ không phải của nước Mỹ. Vì vậy, các đặc điểm thiết kế của nó nhằm phục vụ Colt chứ không phải quân Mỹ. Hai điểm đó khác nhau, ví dụ mặt giá như đã nói trên. M16 không bao h là quốc hồn quốc túy, mà chỉ là hãng hồn hãng túy. Bao nhiêu chú yêu nước Mỹ chỉ là những kẻ dại dột biểu tình thuê không công cho Colt.
Việc đầu tiên là format đạn. Chưa cần phải biết đây có cơ chế nào hình thành
"đạn phục vụ" hay không, trước tiên, đạn M16 dùng các thiết kế hết sức đơn giản và dĩ nhiên, không thể đạt những ưu thế của khoa học. Nó chỉ duy nhất có một đặc điển giống như đạn tiên tiến, đó là nhỏ. Chính vì loại đạn dở người này mà AR-15 hay M16A1 là SMG chứ không phải súng trường. Người Mỹ đặt ra kế hoạch format đạn mới từ rất sớm, năm 1948 Army's Operations Research Office (ORO) đã đưa ra những lập luận đầu tiên về định nghĩa vũ khí cầm tay thế hệ mới. Tuy nhiên, họ chỉ bắt chước nước ngoài, theo thời trang khi làm điều này, mà không hiểu rõ vẫn đề. Chính vì vậy, ngay từ đầu, format đạn đã gặp sai lầm chết người, người ta dự định làm một khẩu súng trường chiến đấu, battle rifle như Mauser hay Mosin, chứ không phải là một súng trường tấn công, assault rifle. Đạn 5.56x45mm Remington là sản phẩm của bước tiến tiếp theo do US DOD tiến hành, "
Project SALVO".
Đường lối sai, người Mỹ lại quá thiếu toán học để xây dựng được đường đạn hợp lý, cần tính toán đúng đắn tốc độ thẳng, quay, đường kính, chiều dài, trọng tâm và mũi đạn đạo. Như trước đã nói (hình như ở trang 2 hay 3), đạn M16 được thiết kế rất đơn giản, người ta chỉ cần nhồi nhiều để tăng sơ tốc, tăng vận tốc quay lên tối đa để cố định luôn trục đạn, cho lên hết cỡ là đỡ phải tính, tốc độ quay của nó là 12 (12in một vòng, 3 ngàn vòng/giây). Chiều dài đạn quá lớn, nên chỉ giảm vận tốc quay một chút là đạn lộn nhào trong không khí ngay ở cự ly gần 100 mét. Ví dụ, dễ dàng tìm trên nét bia bắn đạn M16A2 trên súng M16A1. Chĩnh vì phương án cố định trục đạn bằng quay thật tít làm giảm sát thương và khả năng đâm xuyên, như trên. Với khả năng xuyên của đạn M16A2 (cao hơn M16A1) chỉ bằng nửa AK-47, 2/3AK-74. Khả năng sát thương, nếu đo bằng thể tích vùng thịt bị phá hủy, thỉ chỉ đạt 1/3. Đó là chưa nói đến trường hợp đối phương có giáp giảm sức đạn.
Ngay từ khi vừa mới ra đời, trong Chiến Tranh Việt Nam, đạn M16A1 đã tự chứng minh những nhược điểm của mình, rất yếu và tản mát. Nhưng việc sửa chữa giờ đây chỉ mang tính giật gấu vá vai, vào khoảng sau 1965, trước khi M16 được chính thức chấp nhận sử dụng (28 February 1967), người ta đã cải tiến đạn bằng cách thay thuốc, dùng thuốc của 7,62 x51 NATO. Sau này, khi Đức có vai trò lớn trong bàn tiệc súng ống, nó bũi môi loại đạn này. Còn các nước khác ở châu Âu thì vưỡn dùng đạn 03-06 (7,62 x51 NATO). Cuối cùng, FN của Bỉ cải tiến đạn cho ra M16A2 cuối những năm 197x. Phiên bản này tốc độ quay còn cao hơn nữa: 7. Đồng thời, súng cũng dài hơn và trở nên nặng và cồng kềnh hơn AK nhiều, thế mà, không thể cải thiện được sức đạn một cách rõ ràng. Đây mới chính là phiên bản đạn được các nước châu ÂU chấp nhận là đạn tiêu chuẩn NATO, chứ không phải đạn Remington. Châu Âu phải nghiến răng làm việc này, vì phải tuân theo yêu cầu tương tích của M16
. Nhưng châu Âu cũng không thiếu j` những đạn ngon lành cả.
Một nhược điểm hết sức quan trọng mà ít người chú ý, đó là, loại đạn cố định trục như đĩa bay này lệch gió rất lớn. Trong thực tế, không thể chiến đấu được ở tầm quá 300 mét do lệch gió. Mà M16 cũng chưa bao h thử nghiệm "tầm bắn hiệu quả". Nó có tham số "zero range", 250 mét A1 300 mét A2, đây là tầm có thể hoạt động ít bị tản mát quá lớn, và ta hiểu được "tầm bắn hiệu quả" thấp hơn đó nhiều. Người Nga thì vẫn thường xuyên theo dõi súng đạn của bạn bè, nhưng e rằng, đưa con số "tầm bắn hiệu quả" M16 do Nga lập ra hơi thiên vị.
Lệch gió trung bình của M16 với tốc độ gió ngang 15km/h. Cần chú ý rằng, khi gió tăng gấp đôi thì loại đạn cố định trục này tăng độ lệch trung bình lên theo hàm mũ. Với gió mạnh, đạn cũng không lệch gió theo một hướng cố định nào mà loạn xí ngầu hướng.
Nhìn vào bảng
? ở tầm bắn mà M16 thường gọi là tầm bắn hiệu quả tối đa, 550 mét, M16A1 là mét rưỡi, M16A2 là mét 3, chắc là chỉ có lắp đạn tự dẫn mới bắn điểm xạ trúng được. CÒn ở tầm 200 mét độ tản mát đã thế kia, liệu có đủ yêu cầu "hiệu quả"
?? Còn ở 800 mét, vẫn trong tầm bắn chính xác của AK (1km), thì lệch ở đây là 3 mét !!!!!!
Còn đem đạn NATO mà bắn trên M16A1
thì ngay từ 100 mét đạn đã lộn tùng phèo được vài vòng và không thể bắn được bài 1.