Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:33:14 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Từ Hoa ban Cánh đồng chum đến Bàng vuông Trường sa  (Đọc 328724 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
bschung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 870


"Mùa sang khấp khểnh tôi về...! "


« Trả lời #430 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 10:50:51 am »

  "....trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi lại đưa nhau vào công viên thống nhất...
Bác em ơi,mới có 20 tuổi đời,từ nơi lửa đạn mới ra,ôm trong tay người con gái đẹp đang run rẩy vì xúc cảm tình yêu với mình ....! thế mà bác em lai có những ý nghĩ,quyết định lạnh lùng,bản lĩnh ,lý trí đến mức rất vô tình như thế !!!     chắc cũng do trời xui đất khiến nó thế...!
Bác làm em ngày nay đọc song vẫn con cảm thấy hụt hẫng...vì bản lĩnh của em trong lĩnh vực này,cho đến tận bi giờ vẫn..rất tệ  Grin em là em Ứ tin đâu !
Logged

Nhân sinh bất như ý sự thường bát-cửu
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #431 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 11:32:58 am »

Đẹp quá bác q.trung ạ. Đã đẹp là phải tin. Cái đẹp cứu rỗi thế giới.

Sáu chục bậc thời gian dốc ngược
Tôi đã vượt qua
Em cách một sợi tơ
Tôi đã không qua được

Tin thì tin không tin thì thôi...
Logged
dongminhkh
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 685



« Trả lời #432 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 08:34:36 pm »

Lúc mới đọc, em cứ nghĩ đây là Gấu nhà bác q.trung  Grin Ai dè....
@ Lão Sữa: Trước khi biến thành Gấu, mấy con mèo cũng dễ xương và mê ly lắm chứ bộ.... Grin
Logged
rongxanh
Thành viên
*
Bài viết: 2085

Mơ về nơi xa lắm.


« Trả lời #433 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 08:59:58 pm »

Phen này chú Q.Trung là ứng viên nặng ký giật giải Thành viên hot nhất năm 2010 rồi Grin
Logged
q.trung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 450


« Trả lời #434 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 09:02:09 pm »

Chuyện '"Gấu" nhà tôi đảm bảo là mê ly thống thiết hơn. Grin  Nhưng lại không phải trong diện "Máu và hoa" nên không thể kể ra đây được. Đùa vui một chút thôi chứ câu chuyện mà tôi kể ở trên nói cho đúng là rất, rất nhiều trong thế hệ chiến binh chống Mỹ chúng tôi, câu chuyện đó không phải là hiếm hoi mà tôi tin là các đồng đội cùng thời với tôi không ít thì nhiều đều trải qua, nó đại diện cho một thời lửa đạn nhưng người lính vẫn lạc quan ,yêu đời, và cái chính là phần đông chúng tôi đều có trách nhiệm với tình cảm, tình yêu của mình,dù tình yêu có thành hay không. Những điều đó có phải là tình yêu đích thực hay không thì nhường quyền phán xét cho các bạn, ngày nay tình yêu đã thay đổi, thực dụng và hiện đại hơn nhưng có vẻ như đạo đức lại không được coi trọng, người ta gọi đó là khoảng cách thế hệ, kể ra câu chuyện này mà được các bạn trẻ đọc và thấy được điều gì đó là tôi thấy đạt yêu cầu rồi!
Logged
kisilangthang
Thành viên
*
Bài viết: 66


Xe đạp ơi!...đã xa rồi còn đâu


« Trả lời #435 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2010, 09:56:59 pm »

  "....trời xui đất khiến thế nào mà chúng tôi lại đưa nhau vào công viên thống nhất...
Bác em ơi,mới có 20 tuổi đời,từ nơi lửa đạn mới ra,ôm trong tay người con gái đẹp đang run rẩy vì xúc cảm tình yêu với mình ....! thế mà bác em lai có những ý nghĩ,quyết định lạnh lùng,bản lĩnh ,lý trí đến mức rất vô tình như thế !!!     chắc cũng do trời xui đất khiến nó thế...!
Bác làm em ngày nay đọc song vẫn con cảm thấy hụt hẫng...vì bản lĩnh của em trong lĩnh vực này,cho đến tận bi giờ vẫn..rất tệ  Grin em là em Ứ tin đâu !
Bác tiếc làm gì bác ơi, bác qtrung là trai Hà Nội đẹp trai, tài hoa ( viết truyện quá hay và lãng mạn ) lại có số đào hoa nữa thì các cô cứ phải xếp hàng dài dài  Grin Cháu dám chắc bác gái bác qtrung còn đẹp và dịu dàng gấp mấy lần cô kia
@Bác qtrung : Bác kể chuyện Bác và bác gái đi cho thế hệ trẻ bọn cháu được học tập , kẻo không có thế hệ các bác chỉ bảo thì chúng cháu thành ra mất gốc à, học theo tây thì còn gì là bản sắc văn hóa dân tộc Việt Angry
Logged
linh thong tin
Thành viên
*
Bài viết: 746



« Trả lời #436 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2010, 08:32:20 am »

Liệu rồi hai người có đưa nhau ra Trường Sa để kết thúc topic không ạ?
Logged
Trongc6
Thành viên
*
Bài viết: 495


« Trả lời #437 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2010, 10:06:43 am »

Trích:
"...chuyện mà tôi kể ở trên nói cho đúng là rất, rất nhiều trong thế hệ chiến binh chống Mỹ chúng tôi, câu chuyện đó không phải là hiếm hoi mà tôi tin là các đồng đội cùng thời với tôi không ít thì nhiều đều trải qua, nó đại diện cho một thời lửa đạn nhưng người lính vẫn lạc quan ,yêu đời, và cái chính là phần đông chúng tôi đều có trách nhiệm với tình cảm, tình yêu của mình,dù tình yêu có thành hay không."
-----------------
Bác Q.Trung nói đoạn này rất chính xác.
Thời chúng ta (xin phép bác dùng đại từ ấy, vì em còn kém bác vài tuổi. Bác nhập ngũ 1967, tới tận 1971 em mới vào lính) đúng là sống rất có trách nhiệm. Trong gian khổ hy sinh, nhưng dứt khoát không sống gấp.
Cảm ơn tâm sự của bác và những đúc rút về tình cảm của bác đối với cả một thế hệ lính thời KCCM.
Logged

qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #438 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2010, 01:18:22 am »

Cách đây không lâu, em có tình cờ xem được một chương trình VTV về tình bạn-tình yêu. Trong chương trình có chuyện một cô gái (nay đã thành bà nội bà ngoại) đi tìm hài cốt người yêu hy sinh ở Khe Sanh năm 1968. Cả hai người là bạn của bác Hải "lơ" (HLV Lê Thụy Hải). Bác Hải tham gia dẫn chuyện trong chương trình cùng với nhân vật chính và các người thân trong gia đình của nhân vật chính.Tình yêu của cô gái dành cho anh ấy vô cùng mạnh mẽ và cao cả. Chồng cô ấy-một CCB chống Mỹ, cùng các con cháu cô, các bạn bè cùng lớp và gia đình liệt sỹ đã hết sức cảm thông và chia sẻ. Ngay sau năm 1973 cô ấy đã vào tận nơi anh chiến đấu hy sinh để tìm mộ anh. Mấy chục năm đi tìm, vượt qua mọi thử thách, khi mọi người đã bắt đầu nản thì cô ấy vẫn một lòng tin tưởng vào công việc của mình. Và cô ấy đã tìm thấy. Cô ấy muốn tự tay mình tìm được và đưa anh ấy về quê hương. Cảnh cuối cùng, cô ấy, nay tóc đã bạc, gạn từng mảnh xương còn sót lại của người yêu trong đất Khe Sanh và khóc: Anh ơi, bốn mươi năm trước em tiễn anh đi anh là một người con trai đẹp đẽ và khỏe mạnh dường nào, bây giờ em đón anh về anh chỉ còn có chừng này đây-đó là một cảnh vô cùng xúc động.
Nói một cách hình tượng, theo ngôn ngữ bóng đá, thế hệ chống Mỹ là một "thế hệ vàng". Như có người đã nói, những người lính chống Mỹ có hai chiến công. Một là thống nhất đất nước, hai là đổi mới đất nước. Nói vậy chắc cũng không có gì là quá, phải không các bác.     
Logged
q.trung
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 450


« Trả lời #439 vào lúc: 19 Tháng Sáu, 2010, 06:02:31 pm »

Cám ơn các bạn đã đọc và đồng cảm , được các bạn động viên thì thật là phấn khởi, mong rằng câu chuyện cũ đó để lại những cảm nhận tốt đẹp trong lòng người đọc.
 Có nhiều bạn muốn nhanh chóng đến những câu chuyện về Trường sa của tôi, song sau khi đọc kĩ các bài viết trên Quân sử tôi thấy có rất nhiều thông tin về vùng đảo nhỏ thân thương của Tổ quốc rồi, hầu như điều gì muốn viết đều đã có, những câu chuyện của tôi cũng sẽ rất bình thường, vì vậy hẹn vào cuối to pic vậy, còn bây giờ thì vẫn là những ghi chép và những hồi ức của tôi. Những câu chuyện mà tôi góp nhặt được trên bước quân hành, xin tiếp tục gửi tới các bạn.
 Cần nói trước một điều là những chuyện kể tiếp theo của tôi lại có điều gì đó hơi có tính liêu trai và hơi hướng tâm linh, bởi vì tôi là người tín ngưỡng( chứ không phải là người mê tín) vì vậy, đâu đó trong suy nghĩ và liên tưởng, tôi tự đồng nhất những câu chuyện có thật vào một chút tâm linh và qua đó lại sẽ thấy những sự chồng lấn về thời gian, không gian, nhưng toàn bộ câu chuyện chắc chắn là có tình và ngợi ca lòng nhân hậu, nếu trong quá trình viết sự huyền hoặc có bị đẩy đi xa thì mong mọi ngừơi thổi còi hộ, xin cám ơn.
 Để dễ theo dõi ,tôi sẽ tạm đặt một số tên cho câu chuyện, sau đây là phần một, kể về những củ sắn và một người đàn bà:

  ****

                      Những củ sắn của người đàn bà bí ẩn 
   
Ai trong chúng ta mà đã không một lần ăn sắn. Loại củ ấy quá bình thường mà,có gì đáng nói đâu ? Bây giờ người ta dùng nó như một thứ quà quê xơi cho vui. Người ít tuổi chỉ biết sắn như một loại củ dân dã có thể ăn được.Thích thì mua một miếng ăn thử, không thích thì không ai ép. Người nhiều tuổi, lớp người đã kinh qua những tháng năm rồng rắn xếp hàng mua lương thực bằng sổ thì có nhiều kỉ niệm với loại củ ấy hơn một chút. Cái ngày mà trong nồi cơm, người  ta thấy một hạt gạo phải cõng đến bốn, năm hạt ngô hoặc vài miếng sắn. Cái ngày chưa xa lắm ấy hẳn phải để lại nhiều kỉ niệm không mấy vui cho khối người. Tôi như thấy họ còn đang rùng mình khi nhắc lại chuyện cũ . Đâu đó trong những lúc nhàn đàm, nếu có người đề cập đến cái thời lạ lùng ấy, mọi người thường bàn ra tán vào sôi nổi rồi lắc đầu lè lưỡi mà tỏ ra thán phục ngay cho cả bản thân  mình. Tội nghiệp cho củ sắn, nó có làm gì nên tội đâu? Riêng đối với tôi, nó còn có những kỉ niệm khó phai mờ. Những kỉ niệm thấm đẫm tình người ở những nơi, những lúc và những con người ít ai ngờ tới nhất.
     Câu chuyện bắt đầu từ ngày tôi còn đang phục vụ trong quân ngũ. Nhóm trinh sát pháo binh  chúng tôi  sau nhiều ngày leo đèo lội suối . Toàn bộ mục tiêu trên giao đã được đo đạc kĩ lưỡng. Các phần tử bắn đã sẵn sàng phục vụ cho chỉ huy  trong đợt diễn tập bắn đạn thật. Nhiệm vụ đã hoàn thành  nên chúng tôi khẩn trương tìm đường quay trở lại. Đường về đơn vị còn xa mà  cái đói đã đến rất gần vì lương khô mang theo đã cạn. Trên con đường mòn cắt ngang những cánh rừng già, mọi người lầm lũi bước. Bốn bề xung quanh âm u rừng hoang núi vắng. Sương chiều giăng giăng quánh đặc không gian trên lối nhỏ dẫn xuống bình nguyên. Chúng tôi đi trong im lặng đến nỗi nghe rõ cả hơi thở của mình và đồng đội. Không ai  bảo ai, tất cả đều đang ước ao một điều hết sức bình dị, đó là được ngồi dưới một  mái tranh với một bếp lửa hồng. Hơn tất cả là được cầm trên tay một củ sắn đã được lùi chín trong than để thỏa mãn cái dạ dày lép kẹp. Cũng như đồng đội, tôi đang suy nghĩ về điều đó và tự nhiên liên tưởng đến một  sự so sánh . Con người thường là có những ước mơ thật cao xa . Họ mơ gì? Quyền lực? Tiền bạc? Danh vọng?....Tất nhiên! Còn chúng tôi, lúc này chỉ là một ước mơ thật nhỏ bé và giản dị. Ấý vậy mà trong hoàn cảnh này,muốn nó thành hiện thực cũng cảm thấy xa  vời vợi như đường  lên các tinh tú xa xăm .Vì sao chúng tôi  không ước ao điều gì đó cao xa hơn một chút nhỉ? Một bữa cơm ngon lành  chẳng hạn . Hoàn toàn có thể phải không?  Nhưng lúc đó không thực tế. Vì là người lính, chúng tôi mơ một điều,dù có xa vời vợi nhưng khả năng hiện thực là có   thể  .       
              Khi cái lạnh, cái đói làm chúng tôi tưởng chừng đứt hơi thì phép mầu xuất hiện . Vừa vượt qua một khe núi hẹp đầy gió thì  ước mơ nhỏ nhoi của chúng tôi hiện ra dưới hình hài  một vạt lá xanh khá  vuông vắn. Nó chỉ có thể là một nương cây trồng của ai đó . Rất có thể chính  là một vạt sắn  và chắc hẳn sẽ có người sống quanh đây.
 (còn tiếp)
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM