q.trung
Cựu chiến binh
Bài viết: 450
|
|
« Trả lời #92 vào lúc: 04 Tháng Tư, 2010, 10:58:46 am » |
|
Khi đợt oanh tạc chấm dứt thì tôi gào thu quân, đám người nhếch nhác, đầu tóc bơ phờ. mặt mũi tái xám lục tục chui ra từ đủ mọi ngóc ngách, tôi lắc đầu ngán ngẩm, vừa thương vừa giận, họ đã có một bài học đáng sợ về kỉ luật chiến trường. sau trận này, chắc chẳng đứa nào dám không nghe lời. Về hậu cứ, các trung tiểu đội kiểm tra quân số lần nữa thấy thiếu mất ba người, tôi vôi vàng quay lại trận địa kiểm tra, cùng một vài cô gan dạ nhất, chúng tôi bới từng lá cây ngọn cỏ tìm mà không thấy ai cả, suy đoán đúng nhất lúc này là họ đã bỏ chạy xa quá và bị lạc. Tôi bảo mọi người, lấy tinh thần xung phong, hai người đi theo tôi để đi tìm. Bé Giâm lấy cớ cán bộ gương mẫu,giơ tay xung phong, em chỉ định một người nữa rồi chúng tôi lên đường. Sự sợ hãi đôi lúc làm cho con người ta có những hành động mà khi bình thường bố bảo cũng không làm được, ba người kia đã tuông gai góc bụi bờ, chạy ngược dòng suối đúng như tôi dự đoán, tìm mãi đến gần nửa đêm mới thấy các con giời đang rúc vào một khe đá, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, thở to quá sợ máy bay nghe thấy! Đúng lúc đưa quân trở về thì trời mưa như thác, trong phút chốc, con suối ngập nước, dòng lú quét ào ào đổ xuống như vỡ đê, vậy là đêm nay không thể trở về được nữa, chúng tôi tìm tạm một cái hang nhỏ ẩn náu, chờ nước rút. Ngoài trời vẫn mưa, không gian ảm đạm trong cái lạnh tê tái, tôi và em lại ngồi bên nhau trong một đêm không ngủ, nói đủ thứ chuyện. Lần này không có chỗ để nằm và cũng không còn thời cơ tù mù ngái ngủ như lần trước, chúng tôi trở về là một đôi quân dân tình nghĩa, tôi hỏi em hôm đó, tôi có hành động gì trong sự mơ ngủ làm tổn thương đến em không,nếu có thì anh cực kì xin lỗi, em thủ thỉ những lời ngọt như mật ong rằng nếu có gì thì cũng không phải lỗi tại anh, rằng em mới là người có lỗi vì chính em mới là người chủ động(vào hầm của tôi), em rất quý tôi và một trăm những lời có cánh khác mà thằng tôi trong một lúc phổng mũi đã không còn nhớ được nữa, tôi tưởng bở mới ngiêng đầu qua hỏi, thế em yêu anh à, rồi hí hửng chờ một lời xác nhận. Em nhìn tôi như nhìn thấy thằng dở hơi rồi bảo, em có chồng rồi, chưa cưới nhưng bố mẹ đã nhận trầu cau , đợt này về thì cưới, anh ấy làm trên huyện, không phải đi bộ đội , em mới gặp anh ấy vài lần, em chỉ quý anh thôi không yêu theo kiểu trên phim đâu, tôi hỏi vậy chứ sau đợt này ,anh trở về đơn vị , em có nhớ anh không, không cần rào đón gì em bảo có chứ, nói rồi em bảo em sẽ ôm anh một lần cuối , về sau chắc không còn cơ hội nào nữa, khi nào hoà bình, anh nhớ về thăm vợ chồng em, quê em ở Ngọc lặc anh đi đường ấy đường ấy , hỏi thăm nhà ấy nhà ấy là tới, nói rồi em vòng tay qua ôm ,tôi cũng vòng tay ôm em thật chặt như hai anh em vậy. Chúng tôi ngồi như vậy cho đến khi trời sáng, nước đã rút bớt và chúng tôi lên đường trở lại trước khi chết đói, tôi sực nhớ là cả ngày chưa được ăn gì và đã đói meo.Trận địa đã không còn sử dụng được. Tôi về đơn vị báo cáo và nhận lệnh trả quân. Tôi đưa đội quân láo nháo ấy trả lại cho đơn vị công binh chủ quản ,cuộc chia tay khá cảm động, họ bày tỏ tình cảm theo kiểu cách khá mộc mạc nhưng vì thế mà thật đáng quý, tôi trở về đơn vị, mang theo những cảm xúc tốt đẹp về họ, những cô gái dân công hoả tuyến, họ chỉ là những người dân, là những cô gái chân yếu tay mềm vậy mà trong lửa đạn chiến tranh, họ đã dũng cảm vượt qua được, điều đó thật đáng quý. Trong những tình huống của cuộc chiến, mọi điều đều có thể xảy ra, nhưng đó chỉ là dư vị cho chiến tranh thêm phần lãng mạn, nó góp phần làm chúng tôi đứng vững và trở thành những kỷ niệm, góp thêm giấm ớt cho món lẩu thập cẩm của cuộc đời. Năm một chín bảy ba, hiệp định hoà bình tại Lào được kí kết, trên đường ra Bắc có việc, tôi có dịp gặp em lần nữa, em đã vá cái chỗ cháy trên chiếc quần quân phục của tôi bằng một miếng vải cắt ra từ ống quần con gái và nói, anh hãy cầm lấy nó, mặc được thì mặc, nếu không thì giữ lấy làm kỉ niệm. ỐI giời ơi!!!
|