q.trung
Cựu chiến binh
Bài viết: 450
|
|
« Trả lời #58 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2010, 09:27:28 am » |
|
Đời lính chiến thực sự là gian truân, mỗi thời kì có một đặc điểm khác nhau không ở đâu giống ở đâu, đây là một số ghi chép của tôi về khoảng thời gian đầu chiến dịch "Cù Kiệt" Xuân một chín sáu chín. Chỉ còn vài hôm nữa là Tết, chúng tôi nhận lệnh hành quân vào một trận đánh mới, đơn vị sẽ hành quân bộ, mang theo ba ngày gạo cùng cuốc xẻng, tụi lính chúng tôi lấy làm ngạc nhiên, đánh nhau kiểu gì lạ vậy? chuẩn bị xuất phát mới được phổ biến nhiệm vụ, luồn sâu vào vùng địch, đào công sự pháo, đêm tổng tấn công mới kéo pháo vào nổ súng, tạo thế bất ngờ. Lúc đó tôi mới hiểu thế nào là “ tiên hạ thủ vi cường”, nôm na là ra tay trước để dành thế áp đảo, cứ tưởng trong cái trò đánh đấm nhăng nhít trẻ con mới có cái kiểu đó, hoá ra trong bàn cờ quân sự lớn, người ta cũng hư hư thực thực, cũng không có chỗ cho cái gọi là “quân tử” rởm. Để chiến thắng, lời giao hẹn ngừng bắn mấy ngày Tết chỉ để “đòn” nhau mà thôi. Kế hoạch không thuận lợi, đường xá bị oanh tạc dữ dội từ trước Tết, công binh vẫn chưa sửa xong nên xe pháo không vào được. Gạo mang theo có ba ngày mà một tuần đã trôi qua. Ngày mai mồng một Tết, đơn vị bị đói đã hai ngày, không thể để anh em mất sức chiến đấu nên chúng tôi được lệnh trên cho phép tuỳ nghi xử lý, muốn hiểu câu nói đó thì phải biết rằng kỷ luật chiến trường cũng khá nghiêm minh, trong mười lời thề quân đội có nói rằng không được lấy cái kim ,sợi chỉ của dân, khu vực chiến trường của chúng tôi dân chạy hết rồi, không được lấy cái kim sợi chỉ của dân nhưng không thấy nói cái khác thì có được lấy hay không, trong những trường hợp đặc biệt như lúc này phải biết vận dụng sáng tạo, miễn là không vi phạm câu chữ của lời thề. Chậc! Chúng tôi vác vỏ chăn lần mò tìm kiếm trên các khe núi sườn đồi, các bản làng người bản xứ đã bị bom đạn cháy trụi, dân chúng bị lùa vào các khu tập trung từ mấy năm trước, sản phẩm hoa mầu chắc vẫn tồn tại đâu đó trên nương trên rẫy, nên thu hoạch đi không chim chuột ăn hết thì phí, vậy là hễ có khoảng trống nào trên rừng có hình vuông vuông thì mò lên. Cũng được vài bắp ngô rắn như đá, bỏ vào vỏ chăn vác về. Bắp ngô ba tuổi cứng hơn đá tai mèo, đêm ba mươi tết năm ấy, ngồi trong hang lạnh, chúng tôi rang cái đám hạt xương xẩu ấy lên, chờ đến giao thừa, mỗi thằng một khẩu AK chĩa lên trời kéo cò. Mấy anh người nông thôn còn đủ sức kéo trọn một băng chứ tôi đói quá, người run lẩy bẩy, chân tay lạnh toát (đã bị đói bao giờ đâu) vác được khẩu súng ra khỏi hang tý thì ngất, rồi cũng kê được súng lên cành cây mắm môi mắm lợi kéo cò, súng nó giật phặc phặc một hồi tê tay quá chịu không được, đành ném cái uỵch rồi bảo anh trung đội trưởng: anh Liệu ơi! Cho em mấy hạt ngô lót bụng không em xỉu, không bắn hết được băng đạn này đâu. Ông ấy sợ tôi run tay hạ nòng súng tương vào anh em nên bảo: ừ thôi ưu tiên cho mày ba hạt ăn trước, đừng có mà bép xép, chúng nó biết được thì rách việc. Ba hạt ngô đó ngon hơn bất cứ thứ gì tôi đã được ăn, lúc đó tôi có cảm tưởng ba hạt ấy là hạt sâm chứ không phải ngô, cái thứ chất lỏng tan ra từ nó chảy vào dạ dày tiếp thêm cho tôi luồng sinh khí mới. Trong đêm tối mịt mùng, đồng đội thấy tôi đi lại hiên ngang cứ tròn mắt ngạc nhiên, chắc thằng này bị tẩu hoả. Cuối cùng, phần quan trọng nhất là liên hoan chào năm mới cũng đến, mỗi thằng đến lượt mình đi đến bên cạnh trung đội trưởng, banh túi quần ra để ông này trút vào đó một bát ngô rang đã được gạt bằng miệng cẩn thận, không thằng nào hơn kém thằng nào. Cũng có anh hậu đậu đánh rơi vài hạt, lập tức có người nhặt hộ, đốt đuốc lên tìm thì đã sơ tán từ lâu rồi còn đâu! Tôi nhảy lên võng, nhón từng hạt ngô cho vào miệng, nhấm nháp vị giòn giòn thơm thơm của cái thứ hạt mộc mạc ấy mà hình dung ra miếng bánh chưng ngày Tết ở quê nhà, giờ này nồi bánh chưng chắc đã được vớt ra, trong hơi nóng ngùn ngụt, mấy đứa nhỏ đang căng mắt tìm cho được cái bánh chưng nhỏ xinh được gói riêng cho chúng. Mấy thằng nhóc quỷ sứ chúng tôi thường trèo lên nóc mấy cái lô cốt cũ, đốt pháo ném vào bất cứ cái gì động đậy, nhất là những đôi trai gái đang tình tứ tản bộ đón xuân, nghịch dại quá, hoá ra sau này mình đưa bạn gái đi chơi cũng bị y hệt như vậy, đáng đời quá! Đêm ba mươi Tết năm ấy trôi qua không kèn không trống, sáng mồng một, chúng tôi lục tục kéo nhau lên miệng hang, ở đó anh b trưởng đang ngồi chờ, lại banh miệng túi để anh trút vào đó một bát ngô rang, suất ăn của nửa ngày, bữa chiều chưa biết tính thế nào mà hầm pháo vẫn còn dang dở, phải đào xong trước khi trời tối.
|