Bác ơi, hồi đó ở B2 vì lính mình vô nam nhiều đợt, nhiều loại quân binh chủng, rồi thì qua đánh trận quân số hao hụt, đièu động phân tán đi khắp nơi nên khi Trung ương Cục cho gom quân lập e, f chủ lực đầu tiên thì có nhiều bộ phận thành phần trong 1 eBB, 1 fBB!
Còn súng AR15 hay M16 vào thời điểm đó, cũng hơi lạ nhỉ, bác TQNam đặt vấn đề có lý đó.
Trận Bìng Giả làm ytá nhớ những năm còn nhỏ đi tắm biển ở Long Hải, Bà Rịa, nhìn lên núi Châu Viên - Bà rịa, bữa nào cũng thấy máy bay đầm già lên bắn rốc-kết rần rần trên núi coi như phim, thì ra là sư đoàn Bình Giả của bác Thọ và bác TrungSy1 (xuýt nữa các bác F9 đánh vào Long Hải thì không biết sau này ytá có còn dịp vào F302 nữa không?
) Cho ytá spam một chút, năm đó không phải súng M-16 mà là AR-15 vừa được Mỹ "hân hạnh" lần đầu tiên năm 1964 ném vào thử nghiệm chiến trường, một trong những trận thử lửa đầu tiên của AR-15 là trận Bình Giả, rồi cây AR-15 được tân trang nhiều đợt, sau này là M-16, và được bộ binh Mỹ xài cho tới nay! Mời các bạn xem tường thuật từ phía bên VNCH (có 1 đoạn nói về AR-15):
Mặt Trận Bình Giả
by vda on Thu Apr 26, 2007 6:30 pm
Bút ký: Trần Ngọc Toàn
Sau hai tuần lễ dưỡng quân ở hậu cứ Vũng Tàu, Tiểu Đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến (TQLC) được lệnh từ Bộ Tổng Tham Mưu (BTTM) di chuyển lên Dĩ An, Biên Hòa, làm lực lượng ứng chiến trừ bị cho Quân Đoàn 3. Vào giữa năm 1964, do những bất ổn chính trị ở Miền Nam, Thiếu Tá Nguyễn Văn Nho được bổ nhiệm chức vụ Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Ðoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến. Đại Úy Trần Văn Hoán (nguyên Đại Đội Trưởng Đại Ðội 2 của Tiểu Ðoàn 4) được đề nghị giữ chức vụ tiểu đoàn phó. Tại căn cứ Dĩ An, Phái Bộ Cố Vấn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đã đưa Thiếu Tá Eller xuống đơn vị làm cố vấn trưởng với phụ tá là Trung Úy Brady vừa tốt nghiệp khóa sĩ quan căn bản Thủy Quân Lục Chiến Mỹ ở Quantico.
Với không khí thời bình vương lại dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, tiểu đoàn trưởng đã quyết định cấp phép thường niên cho một số sĩ quan, hạ sĩ quan và binh sĩ của đơn vị. Nằm ứng chiến có nghĩa là tiểu đoàn phải được cấm trại 100% trong căn cứ. Tuy nhiên, theo thói quen, một số sĩ quan, hạ sĩ quan và binh sĩ cũng lẻn ra phố Thủ Đức và Saigon. Có lệnh gì đi nữa, thông thường cũng phải đến ngày hôm sau đơn vị mới lên đường hành quân.
Chỉ một ngày sau khi cấp phép nghỉ, Tiểu Ðoàn 4 TQLC được lệnh lên xe cấp tốc vào Bình Giả (thuộc tỉnh Bà Rịa) nhằm phản công khi quân Bắc Việt đột ngột phục kích Chi Ðoàn Thiết Giáp ở Bình Ba, trên Liên Tỉnh Lộ 15 nối liền Phước Tuy và Long Khánh.
Cuộc trực thăng vận đã diễn ra suốt từ sáng sớm đến tờ mờ tối mới hoàn tất. Mỗi đợt chuyển vận chỉ đủ cho một đại đội. Không có phản ứng gì của quân Bắc Việt được ghi nhận. Sau khi gom quân, chỉnh đốn đội hình, Tiểu Ðoàn 4 tiến về hướng Bình Ba. Khi đơn vị chuyển quân ngang làng Bình Giả, dân chúng đã đốt đuốc, cầm đèn rọi sáng hai bên đường. Họ vừa chào hỏi vừa biếu trái cây, kẹo bánh cho binh sĩ khiến ai cũng nức lòng hăng hái tiến lên mặt trận dù trời đã sụp tối hẳn. Ra khỏi làng đến lúc gặp liên tỉnh lộ, đơn vị chuyển hướng về phía tỉnh lỵ Phước Tuy với đội hình dang rộng vào hai bên cánh rừng cao su bỏ phế vì mất an ninh.
Thêm một giờ đồng hồ di hành trong bóng đêm, tiểu đoàn trưởng đã quyết định dừng quân bố trí phòng thủ qua đêm giữa vườn cao su. Không có dấu hiệu xuất hiện của quân quân Bắc Việt suốt đêm hôm ấy. Rạng sáng sớm, Tiểu Ðoàn 4 TQLC tiếp tục mở đường về phía nam. Chỉ đi them vài cây số đường, đơn vị đã phát giác ra vị trí Chi Ðoàn Thiết Giáp bạn bị phục kích ngày hôm trước khi toán quân đầu thấy xác các thiết vận xa M-113 nằm trơ trụi ở ven đường bên vườn cao su. quân Bắc Việt đã tháo gỡ các khẩu súng nặng trên xe thiết giáp. Tử thi của quân bạn bị họ lột cả quần áo và giầy cùng với vũ khí cá nhân còn nằm la liệt trên trận địa. Phảng phất chung quanh vẫn còn mùi thuốc súng, mùi cháy khét lẹt.
Tiểu Ðoàn 4 đã dừng quân bố trí và cho người thu lượm xác quân bạn đem ra vệ đường chờ xe chuyển về Phước Tuy. Mãi đến xế trưa hôm ấy, Tiểu Ðoàn 4 tiếp tục mở đường về Phước Tuy để truy lùng quân Bắc Việt. Địch quân dường như đã rút khá xa như con thú dữ đã no mồi. Ngày kế tiếp, Tiểu Ðoàn 4 được lệnh di chuyển mở đường phía bắc quốc lộ số 4 từ Phước Tuy về Long Thành. Hoàn toàn không có dấu vết hoạt động của địch. Tại Long Thành, đơn vị lại được lệnh càn quét về phía Nam giáp với Rừng Sát ngập nước. Ở mục tiêu, Tiểu Ðoàn 4 chỉ chạm súng nhẹ với quân du kích lẻ tẻ.
Ngày hôm sau, đơn vị được di chuyển bằng xe vận tải GMC về lại căn cứ Dĩ An. Mỗi ngày, Tiểu Ðoàn 4 phối trí một đại đội Bộ Binh lên phi trường Biên Hòa nằm ứng chiến tại chỗ cho Quân Đoàn 3.
Trong khi đó, tại Saigon, hơn một năm sau ngày quân đội đảo chánh Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, không khí chuẩn bị đón đêm Giáng Sinh và Tết Dương Lịch đang tưng bừng náo nhiệt. Các phòng trà ca nhạc và vũ trường đã được mở cửa lại. Các tướng lãnh cầm quyền còn đang say men "chiến thắng" sau ngày lật đổ vị Tổng Tư Lệnh.
Đột nhiên, ngày 31 tháng 12 năm 1964, Tiểu Ðoàn 4 TQLC, là đơn vị trừ bị cuối cùng của Quân Đoàn 3, được lệnh cấp tốc chuyển quân lên phi trường Biên Hòa. Tại đây, phi đoàn trực thăng Hoa Kỳ đã sẳn sàng chờ trên phi đạo. Lại một lần nữa, mỗi đợt trực thăng khi chở được một đại đội tác chiến của Tiểu Ðoàn 4. Từ phi trường Biên Hòa đến điểm đổ quân ở làng Bình Giả, trực thăng phải bay mất một tiếng đồng hồ cho một chuyến đi. Đại Ðội 1 của Tiểu Ðoàn 4 do Trung Úy Trần Ngọc T. chỉ huy, được giao phó đáp chuyến bay đầu để lập đầu cầu trực thăng vận và bảo vệ bãi đáp.
Trước đấy, vào ngày 30 tháng 12 năm 1964, Tiểu Ðoàn 30 Biệt Động Quân (BÐQ) được đổ trực thăng vào trận địa Bình Giả sau khi Chi Khu Bình Ba cấp báo lên cấp trên là quân Bắc Việt đã xua quân vào chiếm đóng trọn làng Bình Giả. Đây là một ấp chiến lược kiểu mẫu được xây dựng hai bên một trục lộ trải đá trên hướng trục đông-tây nối liền Bình Ba với khu rừng cao su Quảng Giao và làng Xuyên Sơn.
Làng Bình Giả trải ra theo hình chữ nhật với bề ngang khoảng 4 trăm thước tây và chiều dài độ một cây số. Với ngôi nhà thờ chính nằm ở khoảng giữa. Dân chúng gồm hầu hết là giáo dân di cư từ Thanh Hóa, Nghệ Tĩnh vào Nam năm 1954. Để chống lại cuộc hành quân trực-thăng vận, quân Bắc Việt đã đào hầm chu đáo ở ven rừng giáp với quãng đất trống ngoài chu vi phòng thủ của làng Bình Giả. Vòng đất trống khai quanh quanh làng nhằm tránh địch xâm nhập và tiếp tục chu vi phòng thủ với hàng rào kẽm gai, với bụi cây mắc cỡ giăng mắc và bãi gài mìn, lựu đạn.
Trực thăng vừa cất cánh rời bãi đáp, Tiểu Ðoàn 30 BÐQ đã bị hỏa lực rất mạnh của quân Bắc Việt từ các hầm hố áp đảo gây thương vong nặng nề. Lực lượng Biệt Đông Quân vừa chống trả vừa mở đường vào làng. Nhờ dân chúng trong làng trợ giúp, Biệt Động Quân rút được vào ngôi nhà thờ chính. Họ cố thủ trước lực lượng của quân Bắc Việt bao vây bốn bề. Một số dân đã thu lượm vũ khí đạn dược của lính Biệt Động Quân bị tử thương và kéo những người bị thương vào dấu trong nhà họ. Quân số của Tiểu Ðoàn 30 BÐQ chỉ còn hơn 100 người. Tiểu đoàn trưởng và viên sĩ quan cố vấn Mỹ bị thương nặng.
Ngày kế tiếp, Tiểu Ðoàn 38 BĐQ đã được trực thăng vận xuống khoảng đất trống phía tây nam của Bình Giả. Cuộc đổ quân không gặp sức phản kích của quân Bắc Việt. Nhưng trọn ngày, Tiểu Ðoàn 38 Biệt Động Quân không phá thủng được tuyến phòng thủ của địch quânđể bắt tay được với các binh sĩ còn lại của Tiểu Ðoàn 30.
Khi Đại Ðội 1 của Tiểu Ðoàn 4 TQLC nhảy xuống từ trực thăng ở bãi đáp phía tây bắc của làng Bình Giả, một vài thanh niên trong làng đã tìm đến bắt liên lạc và tình nguyện dẫn quân xuyên qua bãi mìn an toàn.
Dù vậy, vị sĩ quan đại đội trưởng Đại Ðội 1 cũng cẩn trọng không thúc quân lên, ra lệnh đơn vị bố trí giữ an ninh bãi đáp cho quân số tiểu đoàn còn lại. Khi Bộ Chỉ Huy Tiểu Ðoàn đã đổ bộ, Thiếu Tá Nho phái Trung Úy Phil Brady (phụ tá cố vấn) lên gặp Đại Ðội Trưởng Đại Ðội 1 để chuyển lệnh tiến quân vào mục tiêu. Đội hình tấn công của đại đội đã tỏa rộng và tiến thẳng về hướng nóc nhà thờ để giải vây quân bạn. Không đầy nửa tiếng đồng hồ, cánh quân đầu của Tiểu Ðoàn 4 TQLC đã bắt tay được với cả Tiểu Ðoàn 30 và 38 Biệt Động Quân đã phối hợp xua quân giải tỏa địch quân ra khỏi làng Bình Giả. Dân làng đã bất kể hiểm nguy, xông ra tiếp tay với quân đội.
Đến xế chiều hôm ấy, làng Bình Giả được giải tỏa. Hơn một trăm tay súng sóng sót của Biệt Động Quân đều mang thương tích trên người sau hai ngày chống cự với quân số quân Bắc Việt đông gấp ba, bốn lần. Ai cũng công nhận Tiểu Ðoàn 30 Biệt Đông Quân còn sống sót là nhờ vào sự che chở và tiếp tay của dân chúng làng Bình Giả.
Khuya hôm ấy, quân Bắc Việt trở lại mở cuộc tấn công vào phía đông nam của làng. Dân chúng phát hiện được đã nổi chiêng khuya trống báo động rền trời. Sau đó, lực lượng đột kích của quân Bắc Việt bị đẩy lui bởi cuộc phòng ngự của quân đội và sự yểm trở của trực thăng võ trang Hoa Kỳ bay lên từ phi trường Vũng Tàu, dưới sự điều động của Thiếu Tá Eller là viên sĩ quan cố vấn trưởng.
Rạng ngày 31 tháng 12 năm 1964, từ Saigon, Phái Bộ Cố Vấn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đưa đến Tiểu Ðoàn 4 một sĩ quan và ba hạ sĩ quan Mỹ với nhiệm vụ "quan sát chiến trường Việt Nam." Họ đến từ SưÐoàn 3 TQLC đồn trú tại Okinawa, Nhật Bản. Đại Úy Cook nguyên là sĩ quan truyền tin đã được phái đến Đại Ðội 1 do Trung Úy Trần Ngọc T. chỉ huy.
Đồng thời tin ở trên cho biết, đêm hôm trước, trong khi truy kích địch quân rút lui, một chiếc trực thăng võ trang của Hoa Kỳ đã bị bắn rơi trong rừng cao su Quảng Giao bên cạnh làng Xuyên Sơn. Lệnh từ Quân Đoàn 3 đưa xuống, Tiểu Ðoàn 4 hành quân vào trận địa tìm xác chiếc trực thăng với phi hành đoàn gồm 4 người Mỹ đã tử thương như tin tức ghi nhận.
Dù hôm trước, vị linh mục của làng đã cho biết quân số của quân Bắc Việt lên đến cả trung đoàn (sau này được biết là Trung Ðoàn tân lập Q276) khi tiến chiếm Bình Giả, Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Văn Nho đã ra lệnh cho Ðại Ðội 2 do Trung Úy Đỗ Hữu Tùng chỉ huy, tiến quân vào Quảng Giao. Khoảng cách đường chim bay từ làng Bình Giả đến Quảng Giao độ chừng hai cây số vời rừng thưa, đồi thấp và vườn cao su già bỏ hoang. Ðại Ðội 2 với quân số khoảng 120 người mở đường vào mục tiêu. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, trên hệ thống máu vô tuyến ANPRC10, Trung Úy Tùng báo cáo đã thấy xác chiếc trực thăng bị bắn rơi và cả bốn tử thi người Mỹ. Tức thời, từ phía mục tiêu, tiếng súng nổ ran xen lẫn với lựu đạn và đạn pháo ầm ĩ vang vọng về làng Bình Giả.
Đại Đội Trưởng Ðại Ðội 1 tức tốc ra quân sau khi gặp người sĩ quan bạn đồng khóa ở Trường Võ Bị là Trung Úy Nguyễn Đằng Tống, Đại Đội Trưởng Ðại Ðội 4. Họ quyết định cùng nhau lên đường tiếp cứu quân bạn, trong khi chưa có lệnh hành quân của Tiểu Đoàn Trưởng ban ra chính thức. Với hai đại đội mở rộng hai bên trục lộ rải đá, từ Bình Giả đến Quang Giao, và Ðại Ðội 3 làm trừ bị, Tiểu Ðoàn 4 TQLC xua quân lên trận địa. Đề phòng chiến thuật "công đồn đả viện" của quân Bắc Việt, hai đại đội tiền phong của Tiểu Ðoàn 4 đã mở rộng hơn cánh quân lục soát vào sâu trong rừng hai bên trục lộ. Bộ Chỉ Huy Tiểu Ðoàn và Ðại Ðội Chỉ Huy di chuyển ở đoạn giữa. Ðại Ðội 3 do Thiếu Úy Nguyễn Văn Huệ bọc hậu làm trừ bị.
Nửa đường tiến quân, Ðại Ðội 1 gặp cánh quân của Ðại Ðội 2 đang rút lui từ rừng cao su Quảng Giao trở ra. Một số binh sĩ của Ðại Ðội 2 tình nguyện hướng dẫn vào nơi chạm súng để thu hồi xác chết đồng đội và phi hành đoàn Hoa Kỳ. Trung Úy Tùng cho biết quân số của quân Bắc Việt rất đông và có cả một số mặc quân phục chính quy của quân đội Cộng Sản Bắc Việt. Họ dùng cả pháo bắn vào trước khi bộ đội xung phong. Như vậy, lần đầu tiên trên chiến trường Việt Nam, quân Bắc Việt đã tập trung lên đếp cấp Trung Ðoàn để tấn kích. Trong khi ấy, Tiểu Ðoàn 4 TQLC hành quân vào trận địa khong có phi cơ lẫn pháo binh yểm trợ. Nơi xảy ra trận đánh nằm ngoài tầm pháo binh 105 ly tại Phước Tuy, Bà Rịa.