Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 09:40:47 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Trường Sơn  (Đọc 111210 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #130 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:45:05 pm »

Tháng 1 - 1971

Tướng A Brams mở chiến dịch Dewey Cangon II, tiến lên Khe Sanh.

Ngày 30- 1 - 1971. Đế quốc Mỹ dùng 3 tiểu đoàn đổ bộ đường không chiếm lại căn cứ Khe Sanh. Chúng tôi hối hả sửa chữa lại đường băng và đưa lực lượng đến đóng chốt ở làng Vây, lập căn cứ hoả lực hướng về thung lũng A Sầu.

Cùng thời gian 30.000 quân nguỵ tập trung ở căn cứ Đông Hà.

Ngày 3 tháng 2 - 1971 Bộ quốc phòng Mỹ cho chiếu bộ phim hoạt động của một chiếc AC119 trên đường Hồ Chí Minh. Cuộn phim diễn tả một nhân viên đang điều khiển một ca mê ra LLTV, nhằm tuyên truyền sức mạnh không quân Mỹ được sử dụng.

Cuối tháng 1 - 1971 Ních Xơn đã điều trần trước quốc hội Mỹ, gây sức ép thừa nhận tính chất hợp lý của cuộc hành quân răn đe trên đường 9. Như vậy là kẻ địch thật sự mở rộng cuộc tấn công xâm lăng Lào, phá hoại đường Hồ Chí Minh của ta.

Binh trạm 12 được lệnh tập trung ngay hai đại đội súng máy 12 ly 7 đưa gấp vào đường 9, tham gia đánh gục chiến thuật trực thăng vận của Mỹ Nguy. Đồng chí binh trạm phó tác chiến mất một ngày hối hả tổ chức trang bị biên chế đầy đủ rồi dùng tám xe tải chở ngay vào phía trong.

Tuy chúng tôi hụt mất những tay súng thiện xạ ở khu vực mình, nhưng thật hào hứng. Cái tin đơn vị súng máy được đi đánh máy bay đổ bộ của địch làm nức lòng các binh chủng. Từng phân đội chủ động đề ra những chỉ tiêu năng suất tiên tiến và đã đạt xuất sắc.

Tiểu đoàn 770 đạt 135% chỉ tiêu vận chuyển trong ngày. Tiểu đoàn 65 tuy mới tổ chức, cũng đạt 110% kế hoạch. Các trận địa cao xạ hạ quyết tâm đánh địch giảm tỷ lệ bom trong đường xuống còn một phần nghìn.

Nhân dịp Tết, toàn thể bộ đội Trường Sơn được nhận lẵng hoa Bác Tôn. Hôm đó, trước khi xuất kích, binh trạm tổ chức đọc thư của Chủ tịch nước và thông báo quyết định khen thưởng của Bộ tư lệnh 559.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mùa vận chuyển năm nay có cuộc họp mặt đông đủ các đồng chí có thành tích xuất sắc trong không khí thật sự hào hứng. Đồng chí trợ lý thi đua đĩnh đạc công bố tóm tắt thành tích từng đồng chí:

- Hạ sĩ Nguyễn Văn Lắm lái xe, vượt trọng điểm Seng Phan hai lần bị thương vẫn không rời vị trí chiến đấu, cứu được xe đồng đội. Trận chiến đấu ở Pắc Pha Năng đã cõng đồng chí vào chỗ an toàn, rồi một mình một súng bắn lại máy bay địch.

- Hạ sĩ Ngô Thị Liên chiến sĩ kho "E-rờ-bê" dũng cảm xông vào kho đạn đã bốc cháy dập lửa cứu được 300 tấn vũ khí. Tuy chân bị bỏng rộp vẫn chiến đấu đến khi kết thúc nhiệm vụ.

- Thượng sĩ Hoàng Văn Nguynh, 280 ngày đêm liên tục…

Mấy hôm trước tôi đã nghe cơ quan báo cáo thành tích của những anh em ấy đầy đủ hơn nhiều, thế mà hôm nay khi nghe tóm tắt thành tích của mỗi người, nhìn khuôn mặt trẻ măng, rám nắng của anh chị em ửng lên, tôi lại xúc động, cảm phục tinh thần chiến đấu và sức chịu đựng kỳ lạ của họ.

Sau phần biểu dương thành tích đến phần phổ biến nhiệm vụ cho từng đơn vị.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #131 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:46:05 pm »

Đang họp thì đồng chí trực ban vào báo cáo có đoàn cán bộ của Bộ tư lệnh pháo binh trạm 25 lên làm việc. Tôi đứng dậy đi về phòng giao ban. Anh Phan Hạo cùng mấy đồng chí cán bộ đã đến ngay trước cửa.

- Xin chào các nhà quản tượng ! - Tôi nói vui, đón anh Phan Hạo và các anh cùng đi.

- Ha, ha ha... - Anh Hạo cười rộng miệng, giơ cả hai tay về phía chúng tôi - Đàn voi sắt sẽ làm phiền các anh đấy

Tôi nhìn khuôn mặt vuông, nâu bóng của Phan Hạo khá cân xứng với khổ người vạm vỡ, chắc nịch. So với lớp cán bộ từ hồi Cách mạng tháng 8 anh vượt xa họ về thể lực. Tôi nắm bàn tay to bè của anh rung mạnh, nói ngay:

- Tư lệnh Đồng Sĩ Nguyên điện xuống đây rồi!

- Hay quá ? - Phan Hạo nói như reo - Thế thì khỏi nói mục đích ý nghĩa. Bàn cụ thể cách làm thôi.

Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn dài. Đồng chí tham mưu binh trạm mở tấm bản đồ khu vực, giới thiệu với đoàn cán bộ pháo binh địa hình từng trục đường và quy luật đánh phá của địch.

Anh Hạo nghe xong, sẽ ngúc ngắc hai vai, đầu hơi cúi, cầm chiếc bút chì xanh đỏ gõ nhè nhẹ vào những điểm đánh dấu trên bản đồ. Chặp lâu anh ngửng lên:

- Trọng lượng và chiều dài của loại voi này...

Tôi gật

- Chúng tôi đã nắm đầy đủ.

- Vậy cua và dốc này có đảm bảo không?

- Dốc thì được, cua thì hẹp. Chúng tôi đang cho mở rộng cố gắng có bán kính đường vòng 18 mét, trở lên.

- Phương thức vượt thế nào?

- Xen giữa hai trận đánh, cho hành quân từng đại đội. Vượt trọng điểm phải từng chiếc.

- Pháo hành quân cùng đường với bộ đội xe à?

Tôi lắc đầu :

- Theo phương án chia hai cung. Khi các anh ở cung ngoài, xe vận chuyển tạm dừng, chỉ hoạt động cung trong và ngược lại.

Hạo gật gật:

- Tốt quá. Đề nghị các anh hộ tống.

- Chúng tôi chuẩn bị rồi. Trung đoàn cao xạ đã vào trận địa nhưng phải có cán bộ pháo tham gia hộ tống.

- Việc chỉ huy voi vào tuyến...

- Binh trạm chúng tôi chịu trách nhiệm phát lệnh và chỉ huy hành quân hết giới tuyến chiến đấu của mình.

- Yêu cầu các anh giúp đỡ cho việc đảm bảo kỹ thuật và nhiên liệu.

- Trước khi hành quân chúng tôi sẽ nạp đủ cơ số chất đốt hai tổ thợ đã được phái tới khu tập kết.

Anh Hạo bỏ bút xuống bàn, hai tay xoè rộng xoa xoa vào nhau cười hà hà.

- Yên trí rồi! Ngày nào, bắt đầu?

- Ngày N vào khu tập kết. N cộng bắt đầu hành quân, nhưng phải đợi tín hiệu giờ G.

Anh Hạo đứng bật dậy, giơ thẳng tay ra trước mặt. Tôi nắm lấy. Anh rung mạnh:

- Xin cảm ơn sự chu đáo của các anh. Chúng tôi về chuẩn bị.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #132 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 10:46:07 am »

*
*   *

Những chiếc ATS nối đuôi nhau, chúng guồng hai vòng xích roàm roạp kéo theo sau những khối thép to đùng dài thượt, phủ bạt kín mít, lại còn nguỵ trang bằng cành lá khiến trông nó thêm vẻ nặng nề cồng kềnh. Chốc chốc chúng nhảy cẫng lên vì vấp phải đá và phát ra tiếng ken két từ những vòng bánh xích.

- A... a... Voi mày ơi!

- Hà... hà... phen này tụi "vua" chiến trường của Mỹ toi mạng.

Những chiếc mũ sắt lô nhô dọc đường. Những khuôn mặt ngấc lên nghiêng nghé náo nức. Họ đang tiếp tục gia cố nền đường và sửa gấp những chỗ xe pháo đi qua gây sụt lở

Đoàn pháo lên lưng chừng dốc thì có súng báo động. Một loạt bom đổ ập xuống. Trong đêm tối đặc sệt đất bột quyện khói xộc lên ngột ngạt.

Những chớp lửa đỏ dọc, xanh lét nối tiếp nhau ngoằng ngoằng. Tiếng nổ ùng ục như nằm sâu trong lòng đất dâng lên, oà ra thành bão xô đẩy những vách núi bao quanh.

Bỗng tiếng thét giật lên " Voi trụi! Vo... oi...". Hàng chục bóng người cao lớn vác cây, đá lao tới.

- Chèn. Chèn bánh mau!

- Cáp đâu!

Bóng người chạy đi chạy lại. Tiếng hò dô tiếng thở phì phò, hự hự ráng hết gân sức. Khẩu Đ74 dài thượt, to kềnh nghiêng nghiêng xệ xuống mép vực. Chiếc xe xích đang cố ghìm nhưng cơ hồ vẫn bị khẩu pháo kéo giần giật.

Cả đại đội 3 được huy động đến. Ván, gỗ, đá chuyển tới tấp chèn vào bánh xe. Khẩu pháo vẫn trụt. Chiếc A.T.S, gầm lên dữ dội. Cả xe pháo cùng trụt xuống xềnh xệch. Chiếc húc C 100 hối hả bò tới, hếch lưỡi gạt đỡ ngang thân pháo. Nó rồ máy cố sức đẩy.

Trên trời máy bay giặc Mỹ càng lồng lộn gào rít. Bỗng "phựt, phựt", pháo sáng bật lên dãy đèn hàng ngàn nến giăng trên đỉnh dầu. Mọi vật trong bóng đêm đen kịt đột nhiên như mới dựng cả dậy, đung đưa. Hàng cọc tiêu bên đường nhỏ gọn thế mà lúc này bóng nó dài nghêu, kềnh kệch. Khẩu pháo, xe xích, máy ủi như những trái núi đứng lù lù trên mặt đường đỏ rực. Mọi hoạt động đã ngừng ngay tại chỗ, nhưng cái bóng của xe, của người vẫn nhấp nhổm, chao qua chao lại khêu gợi cặp mắt soi mói của giặc.

Chúng tôi vô cùng hồi hộp. Chiếc xe húc và máy kéo vẫn phải cố giữ cho pháo không tụt xuống nữa, mà lúc này cũng không thể nhúc nhích đẩy nó lên. Tôi nhìn đồng chí lái máy húc đang bậm môi làm công việc gay go ấy. Ánh từ trên chiếu xuống chênh chếch, cái trán anh bị vết sẹo cắt ngang lúc này càng giô lên, nhăm nhúm, một nửa mặt anh xanh lét, một nửa đen kịt.

Tôi sửng sốt "Nguyễn Như Khuê ư! Cậu ấy mới phụ lái mà...".
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #133 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:00:50 pm »

Chiếc phản lực rẹt thấp. Tiếng bom đầu dốc ùng ùng. Tôi cúi nhìn đồng hồ. Ba mươi phút rồi. Trên trời lại có những tiếng phựt phựt. Dãy pháo dù mới tiếp sức sáng cho những cái sắp tàn. Tôi nhìn các đồng chí lái trong ca bin. Vẫn tư thế ghìm máy trong hoàn cảnh thật gay go. Anh em không chỉ dùng kỹ sảo nghề nghiệp mà còn thi gan với giặc bằng cả sự bình tĩnh kỳ lạ.

Kẻ địch như đánh hơi thấy qui mô hành quân của các đoàn tăng pháo ta trên hướng này. Nó đánh dữ dội dai dẳng. Trận oanh tạc ở cửa rừng cứ nhích dần lại đoạn đường chúng tôi đang bị tắc. Hai xe chở đạn trúng bom, cả xe lái bị hất tung xuống vực. Đạn nổ ùng ục, lửa giần giật dưới khe. Một loại bom nữa ập xuống, mảnh văng veo véo.

Một quả bom rơi xuống đỉnh núi, ngay trên đầu khẩu pháo đang nổ. Vạt rừng le bốc lửa phần phật, lửa rít ù ù, tàn lửa tung toé phủ lên người và xe pháo. Trong chớp mắt, những cánh tay hơi trùng lại. Khẩu pháo xô mạnh, nó kéo giật chiếc xe xích và đẩy chiếc xe húc tụt lùi một đoạn.

Tiếng ré kinh khủng chợt vang lên rồi lại tắt lịm. Hai chiến sĩ công binh ghìm bánh pháo bằng chiếc xà beng bị đè giập, xương bả vai, xương ngực rụm lại. Cô y tá tất tưởi vác cáng len lỏi tới. Máu từ hai thân người rủ xuống tia vọt ra. Ngực chúng tôi thít lại, đau nhói.

Nguy cơ mất pháo, mất xe ụp tới. Cả khối thép ngót trăm tấn tụt mãi sắp đè bẹp cả trăm con người. Thung tiểu đoàn trưởng bật vội dậy, bất chấp mọi nguy hiểm, anh xông tới vung tay hô lạc giọng:

- Thà chết! Không để pháo tụt.

Sườn núi đột nhiên cồn như sóng. Hàng trăm cánh tay duỗi thẳng chống vào thành pháo, nòng pháo, sườn xe. Hàng chục thân hình khịu bật lên, áp vai vào tấm thép giá lạnh. Một tiếng hô xuống choác tai. Khẩu pháo đang tụt liền khựng lại.

Trên trời, đèn dù vẫn giăng sạt đầu núi. Bóng những cánh tay vươn dài đung đưa to lồ lộ trong cái màu xanh ngắt. Máy bay địch rà thấp, nhưng hàng trăm vòi lửa đỏ rực từ những nòng cao xạ đã kịp vụt tới tấp vào chúng. Chiếc máy bay Mỹ ngoặt vội. Nó chưa kịp vòng lại, đã bị những hòn than lửa chíu chíu bao quanh. Tên giặc ngoặt nhanh, bốc lên cao, vọt thẳng về hướng tây.

Chiếc C100 thứ hai kịp đến chi viện. Cả 3 xe xích đấu lại. Hơn trăm con người đấu lại. Vừa đẩy, vừa kéo xềnh xệch khẩu pháo đi một mạch từ chân dốc lên tới đỉnh.

Chúng tôi thở phào. Mồ hôi vã như tắm .

- Chà! Đó mới là cửa ngõ - Đồng chí lái xe pháo hơi nghênh đầu đội mũ sắt - Sắp tới Seng Phan chưa thủ trưởng?

- Sắp tới rồi

- Bê năm hai nó tẩm quất gớm lắm hở?

Tôi nhìn đồng chí vừa hỏi. Trong bóng tối chẳng thấy gì, nhưng nghe giọng nói thì không phải là người sợ.

Đoàn xe pháo tiếp tục vượt. Tiếng hò reo của đơn vị công binh hộ tống rầm rầm dọc đường, quả thật có làm yên lòng những người mới đi vào vùng đất lạ. Đoàn pháo vừa chớm đến khu vực gần trọng điểm, ánh đèn xanh lập loè báo hiệu dừng lại. Một bóng người to lùn chạy nhanh ra giữa đường, giọng đất Quảng vang lên:

- Dẹp vô? Mỗi chiếc cách nhau mười mét. Mời cán bộ chỉ huy tới làm việc - Tôi nhận ngay ra tiếng của Nguyễn Có nguyên là cán bộ xe, mới điều về đây làm tiểu đoàn phó công binh, chỉ huy xe vượt trọng điểm.

Các cán bộ pháo nhẩy vội xuống xe, ra hiệu cho từng xe kéo pháo dẹp sang bên. Đồng chí đoàn trưởng đi một lượt dọc hàng pháo đứng ép vách núi, rồi cùng tôi đến hầm hộ tống.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #134 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:02:21 pm »

Nguyễn Có chào chúng tôi xong liền bật nắp xà cột rút ra một mảnh bản đồ trọng điểm, trải rộng trên mặt chiếc bàn bằng gỗ hòm bộc phá. Mảnh bản đồ sử dụng nhiều quá đã nhầu nhã, nhiều chỗ sờn rách. Có phải bồi vải màn vào lưng tấm bản đồ. 

Anh ngước nhìn chúng tôi một cái rồi cụp mắt xuống, đưa đầu ngón tay di di vào những ký hiệu đỏ tía, xanh lè mà thuyết trình liền một mạch. Không đợi người nghe hỏi lại Có ngoắt tay:

- Mời các thủ trưởng ra đây.

Chúng tôi bước theo anh ra cửa hầm hộ tống. Anh trèo lên mỏm đá bên đường. Chúng tôi cũng leo lên đứng cạnh anh. Có giơ lay hướng về phía những chùm đèn dù nhấp nhoá, cất giọng oang oang:

- Chỗ nớ là T3 chính giữa Seng Phan đó. Giờ này B52 chưa đánh mô. Nhưng pháo sáng cầm canh ta. Chỗ chiếu ngay đuôi chùm sao thần nông là T1, đầu trọng điểm Seng Phan.

Anh lại hếch tay sang phải chỉ vào mỏm núi có dáng đầu con kỳ nhông nghển cổ tìm mồi, nói tiếp:

- Chỗ nớ là T3, trạm hộ tống cuối của trọng điểm Sang Phan, đi 1 cây số rưỡi thì tới đồi xăng lẻ.

Đồng chí trưởng đoàn pháo nghiêng phải quay trái, ngắm kỹ địa hình, ước lượng cự ly một chặp rồi hỏi kỹ thêm về chất lượng đường, độ dài của đoạn đường vượt qua trọng điểm. Sau đó anh gật gật:

- Được. Nếu hoạt động của địch diễn ra đúng qui luật như các đồng chí đã cho biết thì chúng tôi thừa sức vượt.

- Hừm - Có ngúc ngoắc chiếc đầu tròn - Theo ý tôi thì nên đi đường 93 nó dài hơn 2,5 km nhưng chắc chắn an toàn.

- Đường 93 hẹp đấy - Tôi chỉ vào đoạn vòng gần ngầm - Cua gấp này các đồng chí cho sửa chữa. Pháo nặng chứ không phải xe tải mà lùi đi lùi lại tới mấy đỏ.

- Báo cáo xong rồi. Tôi đã cùng với kỹ sư công binh đến xem xét, đo lại bán kính đường vòng...

- Nền đường có chắc không?

- Rất đảm bảo.

Đồng chí đoàn trưởng pháo nắm lại tình hình đường 93. Anh gục gặc đầu như để nhẩm tính so sánh từng đoạn rồi nói:

- Tôi cũng thấy đi đường 93 lợi hơn. Nhưng để thật yên tâm, đề nghị cho tôi nhờ chiếc xe ô tô phóng qua một lượt để xem lại...

- Chờ đi về, xong mới quyết định sẽ quá chậm - Có nói cắt ngay.

- Tôi sẽ gọi điện thoại về.

Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #135 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:03:03 pm »

Tôi nghĩ: đề nghị đó hợp lý, mà cũng cần cho bộ đội pháo tạm nghỉ, ăn sáng lấy sức để đi tiếp tới sáng. Tôi hội ý với Có để đồng chí cán bộ pháo đi quan sát thực địa.

- Cũng được - Có quay sang đồng chí cán bộ pháo - Tôi đi với thủ trưởng. Có khoác xà cột vào vai, đi ra chiếc xe gát 63 trực chiến. Anh nhẩy lên buồng lái, với tay mở cánh cửa bên ghế phụ cho người cán bộ pháo. Chiếc xe từ từ lăn rồi vụt lao ầm ầm lên đỉnh dốc.

Tính Có như vậy. Đồng chí lái xe trực chiến nào cũng khoái ông Có. Những việc đột xuất là ông tự lái, chẳng đánh thức anh em làm gì. Vốn là đại đội trưởng xe cơ mà. Xe nào máy nào ở tuyến này ông ấy cũng lái được Thậm chí ông ấy "chơi" cả xe tăng. Mùa mưa năm ngoái ông ấy chả đỡ tay cho cậu lái tăng đang lên cơn sốt rét là gì. Cánh lái xe thích Có, anh em công binh thích Có vì cái tính xuề xoà, rất chân thật thương yêu người của Có. Cả những đồng chí cán bộ hành quân qua tuyến một lần cũng thật quí mến người chỉ huy đoạn đường bước vào trọng điểm nổi tiếng ác liệt này "Đồng chí ấy thật là con người của chiến đấu và chiến thắng. Miệng nói, tay làm, chân đi"...

Tôi biết Có từ khi anh chỉ huy cứu chiếc xe bị địch đánh ở ngầm Ka Tang hồi cuối năm sáu lăm kia. Anh thật là con người dũng cảm tháo vát, lúc nào cũng sôi nổi tìm ra cách khắc phục khó khăn. Trong chiến đấu cũng như trong công tác, anh có thái độ thật kiên nghị, với lối nói cộc lốc. Thế mà gặp hoàn cảnh gia đình khó khăn của anh em trong đơn vị, Có rất tận tâm nghĩ cách giúp anh em khắc phục. Một lần tôi nghe nói gia đình của Có rất vất vả, vợ một đàn con dại, chẳng còn bố mẹ nương tựa, lũ trẻ bữa rau bữa cháo. Nhưng khi hỏi, thì Có cười hề hề: "Lương tôi cô ấy lĩnh cả. Cô ấy gánh bốn năm chục lô chạy vo vo. Nuôi ba con nhỏ thì khó đấy. Cực chút nhưng răng chết được, mình cứ yên chí đánh hoài".

Rồi anh lại kể với tôi câu chuyện gia đình của một chiến sĩ tên là Tới. Anh thương Tới trẻ người nhẹ dạ, sớm đã mang vợ con. Anh cũng giận cô vợ Tới bỏ nhà, bỏ cả nghề dạy học đi phe phẩy, rồi ngoại tình. Mẹ Tới thương đứa cháu nội không mồ côi mà hoá mồ côi. Ngày nào bà cũng khóc đến nay loà cả 2 mắt.

Kể đến đấy mặt Có bần thần, anh chép miệng: "ấy vậy mà Tới chẳng nói chi cả. Thằng nhỏ gan rứa, hỏi hoài chỉ ứa nước mắt, rồi vùng đi mần công việc" - Nói xong Có ngúc ngắc, đung đưa cả hai vai: "Kết thúc mùa khô ni, mần răng tôi cũng giúp thằng nhỏ giải quyết dứt điểm". Có mất luôn cả thời gian nghỉ phép 2 năm vào việc giúp gia đình Tới đoàn tụ. Nhưng còn ba gian lều ọp ẹp của vợ con mình vẫn như cũ.

Chiếc gát 63 phóng như bay xuống dốc, đứng khựng trước cửa hầm hộ tống, Nguyễn Có nhẩy phốc xuống:

- Báo cáo ổn cả! Hà hà... ông chỉ huy pháo khoái hết mức - Có móc túi lấy chiếc đồng hồ đeo tay - Ba chục phút nữa cho đoàn xe vượt chớ. Thủ trưởng?

Tôi gật:

- Anh em ăn, nghỉ rồi. Phải đi gấp mới kịp đến chỗ trú quân.

Có liền thông báo cho đoàn pháo chuẩn bị. Cả đoạn đường bỗng chốc lại rầm rập, ầm ĩ, mù mịt khói và bụi đất.

Mãi đến lúc mấy chú gà của tổ hộ tống nuôi dưới hầm đua nhau vỗ cánh phành phạch gáy ồn ã lần thứ nhất, khẩu pháo cuối cùng mới qua khỏi trạm hộ tống phía bên kia trọng điểm. Nguyễn Có nghe điện thoại xong, anh bỏ máy rứt bọc thuốc trong túi, nhìn tôi cười hề hề:

- Cái nghề vận tải xe bon mới ngon thuốc, thủ trưởng

Còn bao nhiêu việc bề bộn nữa chứ đã yên đâu, nhưng tôi cũng vui lây với tiếng cười hồ hởi của người cán bộ lúc nào cũng lăn vào việc.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #136 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:04:03 pm »

*
*   *

Những đợt nắng cuối đông như dòng mật ong vàng óng chảy xuống cửa hang Na Tông. Qua một đêm căng thẳng lạnh ngắt, nhưng mọi hoạt động vận tải hành quân đều trót lọt. Các cán bộ trực ban khoan khoái đón ánh nắng ấm áp lọt vào chỗ làm việc. Khúc Trường Thành cười ròn tan, cặp mắt đen nhấp nhánh, gọi tôi:

- Làm mấy đường bóng cho giãn gân chứ anh!

- Sẵn sàng. 

Chúng tôi cầm vợt. Thành nhanh nhẹn giao bóng, hăm hở đập tới tấp, cười giòn tan sau mỗi cái vụt có hiệu quả.

- Báo cáo có điện của Bộ tư lệnh.

Tôi quay lại, đồng chí cơ yếu đưa hai tờ điện ghi chi chít.

“Ngày 8 tháng 2 quân nguy miền Nam từ căn cứ Khe Sanh vượt biên giới chia thành 3 cánh tiến công tuyến vận tải chiến lược của ta.

Cánh nam đường 9 gồm trung đoàn 1, trung đoàn 3 tiến lên chiếm cao điểm 550, 619 Cô Bốc và Phu Cộc Tôn.

Cánh bắc đường 9 do lữ đoàn dù số 3 và liên đội biệt động, gồm 6 tiểu đoàn đang đánh các cao điểm 655, 456, đỉnh không tên, đông Tà Púc.

Cánh quân tiến theo trục đường 9 gồm có lữ dù số 1, số 2 thiết đoàn số 11 và 17 đánh chiếm từ Lao Bảo đến bản Đông lập bàn đạp tấn công Sê Pôn.

Nhưng tất cả các mũi tiến quân của địch đã bị các phân đội công binh, các tổ tuần tra các chốt trên tuyến vận tải đánh chặn quyết liệt. Đại đội 12 của binh trạm 41 đã đánh bật địch ở Cô Bốc, bắn rơi 18 trực thăng. Trung đội 2 của tiểu đoàn 35 công binh, bắn cháy 7 trực thăng địch trên cao điểm 639, tiểu đoàn 24 công binh đánh mìn ở cầu chữ S diệt 4 tăng địch ... " .

Chúng tôi vội thông báo ngay tin chiến sự sốt dẻo này. Các binh chủng của tuyến vận tải trước đây thực sự chưa hình dung được nếu đụng độ với cuộc tấn công lớn của Mỹ nguỵ ở những nơi chưa có bộ đội chủ lực của ta thì liệu mình đánh có nổi không. Nay đã được thử nghiệm hẳn hoi. Các binh trạm 41, 42, 33, 34 đều đánh diệt nhiều địch, khiến cho các cánh quân địch phải dò dẫm tiến rất chậm mỗi ngày chỉ được 5 km. Máy bay Mỹ cũng không dám rà thấp để yểm hộ, đã tạo cho chủ lực ta vận động tiêu diệt rất lớn

Ngay hôm đó, chúng tôi triệu tập cuộc họp cán bộ quân chính, thảo luận biện pháp nâng cao gấp hai lần khối lượng hàng đưa lên phía trước, để thiết thực tham gia vào các trận chiến đấu.

Cuộc họp diễn ra hết sức khẩn trương và vô cùng hào hứng đến mức tôi phải ngạc nhiên. Chưa có cuộc họp nào thông qua các chỉ tiêu như lần này cả. Khối lượng gấp hai mà không hề có lời đề nghị, bớt xén, hoặc nêu điều kiện gì. Ai cũng hăm hở với nhiệm vụ tăng lên trong tình hình mới .

Cuộc họp nhất trí bỏ phương án chia hai cung vận chuyển. Cả hai tiểu đoàn xe cùng chạy từ kho cơ bản vượt Cổng Trời - Seng Phan đi thẳng tới binh trạm phía trong. Các đại đội tiểu đoàn xe lúc này không còn "găm" xe nữa. Tất cả các loại xe phục vụ đều được huy động vào vận chuyển kế hoạch.

Kết thúc hội nghị, binh trạm chiêu đãi một bữa ăn tươi đủ ấm chân răng: Những mẩu chuyện vui rất lính nổi lên rôm rả.

- Hà, hà... nếu cứ vượt kế hoạch 5 ngày cấp một bê, mười ngày một bò thì làm tới số.

- Ôi! Hãy cầu Chúa cắt đi cho các khoản ca-la thầu với thịt thú để lính nhờ. .

- Cóc vái giời! Chỉ mong dăm ngày nghỉ mà đi săn lấy thú dự trữ mùa mưa. ..

Ở góc cuối phòng, từng cặp cười rộ lên, sặc sụa. Một giọng nói tỉnh bơ:

- Đã tưởng tịt! Mãi bả mới sanh thằng cu. Xong kế hoạch mà tớ giông về trộ một cái ... Đẻ thêm cái hĩm, hơ, hơ...

Tiếng cười ré lên. Tiếng vỗ bàn, vỗ đùi đồm độp.

- Hay đó. Nhưng ăn nhằm chi với thượng sĩ lên meo! Ba đông trụ bám rồi nè!
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #137 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:05:17 pm »

*
*   *

5 giờ sáng. Thung lũng Seng Phan còn đầy sương. Mặt sông Băng Phai cứ bốc lên từng đụn hơi trôi đi như nồi nước đang sôi. Tiểu đoàn xe 770 dẫn đầu chạy từ Cổng Trời lên, dừng lại trước trạm hộ tống vượt trọng điểm. Khúc Trường Thành ngồi xe đầu, nét mặt hăm hở tươi rói như lúc anh cầm vợt bóng bàn. Tôi vẫy tay:

- Chờ năm phút. Cậu Có đang kiểm tra lại ngầm.

Thành cười ròn tan:

- Lâu thì nguội điện mất đấy.

Tôi cười:

- Khỏi lo! Ai đi với D65?

- Anh Phạm Căn đi xe sau cùng.

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Đã quen với lối gọi máy của Có, tôi áp ống nghe vào tai, tiếng của anh đã ồm ôm:

- Một quả trúng mép ngầm. Sửa phải mất một giờ...

- Ý đồng chí thế nào?

- Đề nghị cứ cho xe đi. Lái phải căn đúng lộ tiêu.

Tôi vội nói :

- Xe chạy, nước cồn lên, lộ tiêu đổ mất.

- Dạ, dạ. Khỏi lo. Tôi và mấy đồng chí đứng lộ tiêu mà.

Thật là cách làm nguy hiểm. Nhưng lúc này không cho phép bàn cãi dề dà. Tôi chỉ nói:

- Hoan nghênh các đồng chí. Nhưng vẫn cho đóng cọc, dăng dây như vậy đi.

Tôi buông máy, bước nhanh ra hội ý với Thành. Nhắc anh em lái hết sức cẩn thận, nếu thụt vào hố bom lúc này thì nguy hiểm đó. Phải chớp thời cơ sương mù cả tiểu đoàn phải vượt qua Seng Phan.

Tại chỉ huy sở đổng chí trực ban đã thông báo cho trung đoàn cao xạ. Tất cả các nòng súng máy trên đỉnh núi, các trận địa cao xạ đã sẵn sàng nhả đạn vào kẻ địch trên không từ các hướng bay vào vùng trời Seng Phan - Pắc Pha Năng.

Đầu ngầm N 1. Nguyễn Có đứng ngay trên mép nước tay cầm cây cờ đuôi nheo may bằng dù pháo sáng, phất mạnh. Cứ ba thước lại một đồng chí cầm dù trắng đứng bên mép ngầm.

Chiếc xe đi đầu căn đường theo hàng lộ tiêu sống ấy mà lao xuống, cắt ngang dòng sông Băng Phai. Đoàn xe nối nhau ào ạt vượt qua ngầm. Nước toé lên đến ngực anh em đứng làm lộ tiêu. Gió và nước làm cho tay chân mỗi người tê cóng. Thỉnh thoảng những viên đá ở mặt ngầm bị bánh xe đẩy bật đi, lia vào chân đau điếng. Đồng chí này chệnh choạng, té xỉu lập tức có đồng chí khác ào xuống thay thế.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #138 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:07:08 pm »

6 giờ 30, tiểu đoàn 770 vượt khỏi Seng Phan an toàn. Tiểu đoàn 65 đến T1.

7 giờ 45 tiểu đoàn 770 qua Pắc Pha Năng, tiểu đoàn 65 đến đồi Săng Lẻ. Hai máy bay địch vừa ló khỏi dãy Giăng Màn. Lập tức cả vòm trời hình bầu dục trên thung lũng loa loá. Những cục lửa đỏ tía bay nhoang nhoáng đuổi theo, bám chặt lấy những chiếc máy bay đen kịt. Chúng ù té chạy biến mất.

9 giờ 15 tiểu đoàn 770 tới đích giao hàng. Tiểu đoàn 65 tới đầu cánh rừng Ka Vát... .

11 giờ cả hai tiểu đoàn xe ăn cơm. Chuẩn bị quay ra. Tiểu đoàn 770 sẽ trụ lại đồi Săng Lẻ tiếp chuyển một số đạn của đoàn pháo mặt đất vừa vào. Tôi đi xe tới đồi Săng Lẻ thăm anh em D770 và đón Khúc Trường Thành về Sở chỉ huy rút kinh nghiệm.

Một ngày đêm kết thúc giòn giã: 163 xe hoạt động. Có 50 xe quay vòng tăng chuyến thành 213 xe đưa hàng tới đích.

21 giờ hôm ấy được Bộ tham mưu Trường Sơn thông báo kết quả chiến đấu toàn tuyến.

1 - Vận tải chi viện chiến dịch:

Hướng đường 20 sử dụng 240 xe. Tới đích an toàn.

Hướng đường 12 sử dụng 163 xe. Tới đích 113 xe.

Hướng đường 1 8 sử dụng 110 xe. Tới đích 95 % .

Hướng đường 10 sử dụng 80 xe. Tới đích đủ.

2 - Tin chiến sự một tuần.

Ngày 15 - 2 chỉ huy sở hành quân của Hoàng Xuân Lãm mới đặt chân được ở Khe Sanh.

Ngày 17 đến 19 - 2 một tiểu đoàn chủ lực của ta đã tấn công cánh quân nguỵ vừa đổ bộ cách biên giới Việt - Lào 9 km. Đồng thời tiến công luôn vào Sở chỉ huy nguỵ.

Ngày 20 đến 25 - 2 một trung đoàn chủ lực của ta có xe tăng hợp đồng tấn công vào một loạt cao điểm gần biên giới. Đã tiêu diệt nhiều quân địch, bức chúng phải tháo chạy về Khe Sanh.

Lữ dù 3 Nguỵ bị tiêu diệt hoàn toàn. Trung đoàn 3 bộ binh nguỵ bị thất bại nặng. Căn cứ hoả lực nguỵ ở Phu Ca Tôn bỏ cả pháo mà chạy ...

Trong mấy ngày liền trên con đường Cổng Trời vào mặt trận nam Lào không có bóng một chiếc máy bay chiến đấu, số lượng máy bay trinh sát cũng giảm hẳn. Chúng tôi biết chúng đã bị hút vào cuộc chiến nẩy lửa cách chỗ này hơn một trăm cây số. Và tất nhiên bộ binh xe tăng nguỵ đang bị bao vây co cụm lại. Có lẽ cái chiến thuật trực thăng vận cũng bị đánh tơi tả, chẳng cứu nổi nhau, nên bọn phản lực và B52 đang phải cấp cứu sinh mạng đám tàn quân nguỵ.

Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #139 vào lúc: 09 Tháng Tư, 2010, 04:07:17 pm »

Đảng uỷ binh trạm 12 liền phát động phong trào thi đua giành danh hiệu dũng sĩ vận tải diệt Mỹ trên mặt trận nam Lào. Xe nào cũng ghi ngay vào cửa kính "Một ngày một chuyến an toàn tuyệt đối" hoặc "960 Tấn Ki Lô Mét Ngày". Trận địa pháo nào cũng có tấm biển "Không Để Một Quả Bom Trúng Ngầm".

Dọc mọi nhánh đường đều có biển báo, lộ tiêu quét vôi trắng lốp. Những khẩu hiệu "Đường Thẳng Phẳng Quang" "Quét Sạch Ổ Gà, Là Đường Nhẵn Mặt" v.v... được treo la liệt. Chỉ tiêu vận tải nâng lên vùn vụt, 260 km ngày bị phá, 300 km ngày bị đẩy lùi, 350 km ngày cũng không đứng vững.

Chúng tôi lại nhận được thông báo chiến sự "Quân địch đồn trú ở Bản Đông bị bộ đội pháo lớn của ta bắn dồn dập rất trúng vào thiết đoàn 11 và lữ dù 1 nguỵ ... " . Từ cán bộ đến chiến sĩ, ai cũng thoả lòng trông đợi tin chiến công của đoàn "Voi bự" mà binh trạm mình đã có hơn mười đồng chí ngã xuống cho pháo vào được chiến trường.

Cuối tháng 2 khi mà bộ đội ta và lực lượng Pa Thét Lào, đang vây địch ở Sê Pôn và đánh tan tác cánh quân ở phía tây từ Keng Coọc thọc xuống Pha Lan, Mường Phin, thì binh trạm 12 kết thúc khối lượng vận chuyển lớn theo kế hoạch mùa khô.

Cửa ngõ Cổng Trời lại một mùa nữa giành thắng lợi. Bộ tư lệnh Trường Sơn điện ra biểu dương và giao nhiệm vụ chuẩn bị cho mùa khô 1971 - 1972 . Nhận được điện chỉ đạo sớm nên binh trạm 12 sau này đã đủ sức cơ động hơn 200 km lật cánh sang phía đông, phục vụ đắc lực chiến dịch giải phóng Quảng Trị 1972.

Anh Đồng Sĩ Nguyên điện tối khẩn: "Đồng chí Phương về ngay Sở chỉ huy nhận nhiệm vụ”. Tôi đã được anh em cơ quan báo trước là Tư lệnh định phái tôi vào binh trạm 33 trong đường 9. Ngay chiều đó, tôi tạm biệt các anh trong ban chỉ huy binh trạm 12. Bộ tham mưu đã cho xe đón, nhưng Khúc Trường Thành vẫy tay bảo đồng chí lái

- Cậu đi sau nhé - Anh quay nhìn tôi - Mời anh ngồi xe binh trạm, tôi xin đưa anh đi một đoạn.

Tôi cười vui vẻ:

- Rất tiếc không kịp chơi với nhau một hiệp bóng.

- Sẽ có dịp. Nhưng bây giờ tôi tạm tiễn anh.

Thành cầm tay lái đưa tôi qua Cổng Trời, đi đến đỉnh dốc I Leng. Tôi nói anh dừng lại.

Thành bỗng ôm chầm lấy tôi. Chúng tôi ghì nhau vào ngực trong một phút. Thành giữ hai vai tôi, anh nhìn tôi chằm chằm, đôi môi mấp máy định nói điều gì, nhưng lại im. Tôi khẽ gỡ khỏi tay anh, xiết mạnh bàn tay Thành rồi lên xe. Tôi không ngờ đấy lại là buổi chia tay vĩnh biệt. Sáu tháng sau, Khúc Trường Thành hy sinh trên con đường vượt Cổng Trời vì chùm bom từ trường của Mỹ.
(Ghi lại những dòng nhật ký tháng 9 - 1971)
(Rút trong tập Đường Hồ Chí Minh)
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM