Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:37:15 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Trường Sơn  (Đọc 111224 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #120 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:35:33 pm »

Tôi ghi đầy đủ những điều phổ biến rồi ngẩng nhìn đồng chí tư lệnh.

- Đường 12 hiện nay ta đã giảm nó xuống hướng thứ yếu - Tôi ngừng lại một chút để chọn lời nói.

Chừng như nhận ra điều đó, đồng chí Nguyên cười nhẹ nhàng :

- Trước thế. Vận tải đường đó tới các chiến trường xa hơn trăm cây. Đồng chí cũng biết đấy, nó không kinh tế. Nhưng bây giờ phải cơ động các đơn vị vượt khẩu, ta phải khôi phục vị trí đường 12 thành một trong những hướng chủ yếu.

- Cái khó khăn phức tạp là ở chỗ ấy. Vì bước vào chiến đấu rồi mà thực lực của nó đã bị điều đi quá nửa, làm sao có thể đảm nhiệm được vai trò hướng chủ yếu!

- Ta làm chủ, khi cần lại tạo điều kiện cho nó được chứ.

Tôi lắng nghe những ý kiến của đồng chí Nguyên về yêu cầu cấp thiết khôi phục sự hoạt động của đường 12 đối với nhiệm vụ vận tải là có giá trị lớn về tác chiến trên mặt trận đường 9, lại vừa có tác dụng chia lửa cho đường 20 và hỗ trợ cho việc phát triển trục 129 nối với đường 32 ép địch ở hướng tây, thọc vào thủ phủ Saravan chi viện lớn cho cách mạng Lào. Binh trạm 12 cần phải tăng lực lượng mọi mặt, không phải bằng cũ mà hơn nhiều. Tổ chức lực lượng lớn vào lúc đang chiến đấu thì khó, nhưng làm được miễn là có gan, biết cách làm đúng...

Tôi thấy vấn đề sáng tỏ và nghĩ: "Như vậy trước đây có những ý kiến đòi bỏ hẳn đường 12 là sai. Mà giảm bớt nhiệm vụ của nó cũng vội vàng quá đấy". Đổng chí Nguyên phân tích mọi lẽ về nhiệm vụ rồi hỏi:

- Cậu đồng ý với mình chứ? Có cần đề nghị gì?

Thấy tôi không có ý kiến. Đồng chí gật gật nói:

- Cứ làm đi nhé. Còn gì nữa bàn sau. Mà cậu phải hợp đồng chặt với thông tin. Bảo anh Trọng, anh Quí đặt đường dây trực tiếp với Bộ tư lênh. Gọi điện trước cho cậu Thường vật tư chuẩn bị xe tốt. Đường qua Đá Đèo, Khe Kinh bây giờ xấu lắm. Nhớ mang thuốc dạ dày theo. Mai đi chứ!

- Vâng.

- Hai ngày nữa đồng chí đã ở Binh trạm 12 báo cáo về đây.

- Rõ 

Tôi nhìn vào đôi mắt người tư lệnh để bắt lấy ánh mắt của tính cách làm việc cứ như nhảy vọt của ông. Đôi mắt đen dài vẫn nhấp nháy như cười, chẳng để lại gì cả mà chỉ xoá đi những nét già trên khuôn mặt hơi dài, nước da tai tái của ông vì trận ốm vừa qua. Ở trong ông cái chất hăng sôi nổi hoà với phong cách điềm tĩnh, lời nói ráo riết được xóa đi bởi tình người, khơi động người nghe say sưa hành động. Tôi đứng dậy, tuy vẫn còn có điều muốn đề nghị, nhưng cảm thấy như vậy cũng được, rồi mọi việc sẽ tốt lành cả.

Đồng chí Nguyên đưa tay tôi nắm lấy, ông rung mạnh.

- Vất vả đấy. Nhưng mình tin các cậu sẽ thắng lớn.

Chiều ấy tôi vội bàn giao công việc đang làm dở cho đồng chí khác và chuẩn bị mai đi sớm.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #121 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:36:13 pm »

Binh trạm bộ 12 ở khu vực cổng trời. Sở chỉ huy nằm chân núi Cha Lo. Những chiếc nhà nửa chìm nửa nổi, trần bằng gỗ cây hoặc lồ ô xếp ba tầng, đủ sức đỡ mảnh đạn và bom bi. Sở chỉ huy nằm trên doi đất bồi pha sỏi, ép vào vách núi. Dòng suối Cha Lo như quấn lấy doi đất. Nước suối lúc nào cũng đầy ắp, trước kia trong xanh ngọt lịm, bây giờ thì đục ngầu khen khét mùi thuốc bom.

Đồng chí cảnh vệ dẫn tôi vào chỗ ban chỉ huy binh trạm. Chỉ có anh Cần chính uỷ, anh Trang phó chính uỷ, anh Cần binh trạm phó, còn anh Thành binh trạm trưởng lên Na Tông. Tôi đưa giấy của Bộ tư lệnh cho các đồng chí xem, rồi truyền đạt thật cặn kẽ chủ trương của Đảng uỷ Bộ tư lệnh 559, những ý chỉ đạo về biện pháp thực hiện của đồng chí Tư lệnh trưởng. Sau đó, tôi gọi điện thoại làm việc với đồng chí Thành, nhưng đường dây xấu quá, chỉ trao đổi bập bõm được vài câu thăm hỏi. Anh Thành nói đã nhận được điện của anh Nguyên gửi ra từ tối hôm kia. Sáng hôm sau tôi đi đến chỗ đồng chí Thành ở chân trọng điểm Seng Phang.

Đoạn đường hơn hai mươi kilômét từ Mụ Giạ tới Na Tông. Mấy năm trước qua đoạn này như đi trong đường hầm. Cánh rừng xăng lẻ cổ thụ nối tiếp với rừng lim, gội và sến trải dài mênh mang, ôm lấy sườn dãy Giăng Màn. Các hòn Phu Chiêng, Phụ Noi lọt thỏm trong biển cây nguyên sinh đó. Rừng ở đây mùa nào cũng xanh tươi rậm rạp, vì nó không thuần một giống mà có nhiều chủng loại và có vô vàn giống dây leo: hướng dương, cây gai, song mây quấn quít nhau, bò chót vót lên tận ngọn cây cổ thụ, chúng xoè những phiến lá to như những chiếc tai voi để hứng ánh nắng. Chúng tạo thành khu rừng có bốn năm tầng lá làm nóc. Các đại đội xe đi lại nhận hàng ra, trả hàng vào và bộ đội hành quân lên phía trước cứ nườm nượp. Thế mà hôm nay như vùng đất mới khai hoang, chiếc xe con của chúng tôi thấy trống chếnh quá chừng và bỗng ngờm ngợp với màu đỏ lựng vẩn bụi đất và tro nóng đến ngột ngạt.

Đi hơn một giờ, chúng tôi đến chỗ đồng chí Thành đang ở đấy để chỉ huy các đơn vị tại trọng điểm. Chiếc hang này thấp, xe đưa chúng tôi đến tận cửa. Tôi quay đầu nhìn xung quanh, hầu hết cây ở đây đều bị đốt trụi do địch thả bom cháy, nhưng bây giờ đã bật nhiều mầm xanh ở những mảng da đen nhẻm. Trên nóc hang đã nhiều chỗ bị bom đào nham nhở, nay bắt đầu phủ rêu. Có lẽ địch bỏ quên cái hốc núi này qua một mùa mưa. Anh Khúc Trường Thành đón chúng tôi ở cửa hang. Sau vài câu thăm hỏi, anh nói luôn:

- Xin đề nghị chúng tôi nghe và xem tình hình tại thực địa.

- Hay đấy. Càng đỡ phải giở bản đồ. Anh chuẩn bị rồi đi

Thành cười giòn tan. Anh có giọng cười đến vui:

- Sẵn sàng. Đi ngay được đấy.

Tôi có cảm tình tốt ngay với phong cách vào việc rất tự nhiên giản dị của Thành. Tôi bàn với anh tổ chức bốn bộ phận gồm cán bộ chủ chốt các ngành đi hết các cơ sở nắm ngay các khâu: cầu đường, kho tàng, đơn vị vận tải và phòng không đánh địch. Riêng tôi với Thành sẽ đi tới các trọng điểm. Thành nhất trí, họp ngay cán bộ thảo luận các nội dung cần nắm và phân công thực hiện gấp để kịp hội nghị.

Hôm sau Thành đưa tôi đến xem các khu vực tập kết cho vượt trọng điểm; xem các ngầm vượt nhánh Sê-Băng-Phai. Anh nói khá kỹ về quy luật nước lên xuống ở đây. Chúng tôi đi xong các phân đội ở đông Seng Phan mất hết buổi sáng. Mấy anh em chúng tôi dừng lại ăn lương khô ở trạm hộ tống ngầm N1. Anh Thành hỏi đồng chí công binh phụ trách trạm về tình hình địch.

- Mấy hôm nay thằng Ních hoạt động ở khúc này ra sao?

- Báo cáo thủ trưởng ! - Anh công binh day cái trán có vết sẹo mới lên da non chạy dài đến thái dương chỉ về phía con đường đá qua ngầm đi vào thung lũng Seng Phan: - Ba hôm nay cứ gà gáy lần thứ hai, thế là thằng phản lực bắt đầu rẹt - Anh đưa mạnh cánh tay kéo một vệt ngang mặt, từ đỉnh Phu Ác nhào tới. Thả bom đánh sầm. Thế là chiếc thứ hai bắt đầu rẹt tiếp. Thả rắc rắc ... bom vướng nổ bắt đầu
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #122 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:37:11 pm »

Thành hỏi cắt ngang:

- Bao nhiêu lâu nó lại đánh một trận?

Anh công binh xoay hẳn người về phía lèn đá trước mặt:

- Cứ bắt đầu 1 giờ hai mươi phút. Không hơn kém. Bắt đầu hai thằng phản lực...

Thành phì cười:

- Sao lại bắt đầu mãi? Từ sáng đến giờ nó đánh ở đây mấy trận rồi?

Anh công binh cũng cười thật dễ dãi:

- Dạ bắt đầu trận thứ 6 rồi.

Tôi đang ngửa cổ theo dõi sự hoạt động của chiếc OV 10 lượn vòng trên khúc đường phía trước, nghe anh công binh nói cũng bật cười, quay lại nhìn anh.

Anh có khuôn mặt thanh mảnh rất trẻ, nước da trắng mát, nếu không bị vết sẹo dài kia làm cho vầng trán răn rúm, thì anh có thể lẫn với đám thiếu niên. Đồng chí lái xe đứng bên cạnh tôi vừa cười vừa nói:

- Trước cậu ấy phụ lái xe húc trực chiến ở trọng điểm đấy thủ trưởng ạ!

- Đã lái được chưa?

- Nó đã kéo xe của bọn em bị sa lầy ở Pắc Pha Năng đấy

- Sao lại không ở xe húc nữa?

- Mùa mưa vừa rồi cậu ấy bị thương.

- Tên đồng chí ấy là gì nhỉ?

- Nguyễn Như Khuê. Người Vĩnh Phú đất tổ Hùng Vương đấy. Trông thế mà tinh thần lắm.

Tôi thấy cái tên quen quen đã nghe ai nhắc tới ở đâu rồi. Tôi ngắm kỹ khuôn mặt anh lính trẻ. Cái lúm đồng tiền trên má, đôi môi đỏ chót, nước da trắng của Khuê đang bị binh trạm trưởng truy hỏi tình hình, đỏ lựng. Nếu không có mảnh đất khét lẹt thuốc súng, ngày bỏng nắng, đêm gió buốt thì ít cô gái có nước da đẹp như thế.

Tôi bỗng nhớ ra, phải rồi! Đồng chí trợ lý cục chính trị đã báo cáo về những chiến sĩ quyết thắng. "Nguyễn Như Khuê nhập ngũ đúng vào ngày Bác Hồ mất. Năm ấy Khuê mười bảy tuổi già hai tháng. Bố mẹ Khuê đông con, nhưng chỉ mình Khuê là con trai, lại út ít nên được thương chiều lắm. Khuê đã học cấp 3 thế mà ngày tết độc lập anh vào bộ đội, bố sợ Khuê lạc, vẫn phải đi kèm.

Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #123 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:38:02 pm »

Khuê có văn hoá, quân lực sắp xếp vào ngành kỹ thuật. Từ nhỏ Khuê chưa thấy cái tầu húc. Vào bộ đội, được học điều khiển nó anh cũng thích. Về đây, gặp ngay hồi địch đang đánh mạnh, Khuê ngại quá. Sao lúc nào cũng có nó? Khuê ló cổ ra khỏi hầm, thử ghé mắt nhìn lên thì góc trời nào cũng có nó. Khuê tụt vào hầm, cái tiếng phản lực cứ oằng oặc... oằng oặc xé mang tai. Khuê lùi sâu mãi vào tận góc đáy hầm, tiếng thằng hai thân lại o o... o o. ì ì ì. o o o. rền rĩ, dai dẳng như tiếng hú một cách dễ sợ

Khi được phân công ra mặt đường, mới nghe tiếng kẻng ở đài quan sát, Khuê đã chạy thật nhanh nhẩy phắt vào hầm. Được anh em trong tổ, nhất là đồng chí An tiểu đội trưởng, người đồng hương tận tình dìu dắt. An vừa làm vừa nhủ: "- Cứ trông tớ mà làm. Trước tớ cũng cáy lắm. Sau quen đi và cứ nghĩ mình sợ nó thì nó càng hung hăng, lo chạy trốn thì nó bắn càng dễ trúng”. Khuê cảm thấy đung đúng, qua thử thách anh dạn dần.

Một bận Khuê theo tiểu đội trưởng đi lĩnh thuốc nổ, giữa đường bị địch đánh. Khuê vọt đi, chui luôn vào hầm. Khi hoàn hồn không thấy tiểu đội trưởng đâu cả. Khuê bò ra, thấy An bị gãy chân không đi được nữa. Khuê vội ôm lấy tiểu đội trưởng, ghé vai dùng hết sức cõng An, vừa khóc sụt sịt. An nghe tiếng khóc mở mắt bảo: "Đừng khóc thằng địch nó nhòm thấy nó cười cho đấy...".

Rồi An bảo Khuê đặt mình xuống hố bom và chạy vào hang đi. Khuê khóc không chịu làm theo lời tiểu đội trưởng. Máy bay địch vẫn bắn rèn rẹt. Khuê cố sức luồn lách vượt qua được, đưa An vào chỗ trú ẩn. Máy bay địch phát hiện, nó lao như bổ thẳng vào mặt, luồng gió từ trên ập xuống tối mắt. Khuê liền xách súng, nhảy vọt ra khỏi chỗ nấp, chạy miết ra những hố bom ngã ba đường. Khuê nhảy xuống, vật ngửa ra thành hố bom, lên đạn, giương súng. Chiếc máy bay đã nhìn thấy cái bóng đổ dài trên nền đường cát trắng xoá nó sầm sập phóng tới, thả bom, rồi nhào xuống.

Khuê ù hết tai, tim đập phùn phụt, nhưng giọng nói của An bỗng rành rọt trong đầu "Mình sợ nó, nó càng hung hăng. Chạy trốn thì nó bắn càng dễ trúng..." Khuê hít hơi nén chặt lồng ngực, nghiến rằng nheo mắt ngắm thẳng nó. Lại mở mắt hồi hộp. Nó lao xuống kìa! Khuê nghiến chặt răng, không kịp nheo mắt, anh mở trừng trừng, nén thở xiết mạnh ngón tay trỏ.

Chiếc phản lực đang chúc xuống, trông gần như thẳng đứng. Bất ngờ một bó lửa dầy đặc, nối nhau ào ạt phùn phụt từ cái hố bom đỏ loét vọt thẳng lên, thằng giặc lái vội ngoặt mạnh sang bên. Một tiếng nổ khủng khiếp, chói sáng cả một vùng. Chiếc máy bay đã húc đầu vào ngọn núi, cùng lúc những loạt cao xạ của bộ đội phòng không bắn vãi lửa lên trời.

Sau trận đó, Khuê như đã khám phá điều bí ẩn. Đồng chí tiểu đội phó lên thay đồng chí An làm tiểu đội trưởng. Khuê được học lái xe húc, làm lái phụ. Một số lần Khuê đã thay đồng chí lái chính ốm để hộ tống xe qua ngầm, Khuê bị thương trong trận cứu xe cứu hàng trên trọng điểm đầu mùa mưa...

Mẩu chuyện tân binh Nguyễn Như Khuê đại để như vậy tôi đã ghi trong sổ tay. Bây giờ trước con người thật việc thật, tôi chăm chú nhìn Khuê đang cuống quít trả lời Binh trạm trưởng. Tôi nẩy ra ý nghĩ vui vui: "Sẽ dành một buổi nào để nói chuyện với cậu lính trẻ này".

Da mặt của Khuê đã đỏ lựng vì binh trạm trưởng cứ hỏi lắm điều hắc búa quá...

- Này! Cậu có ghi tình hình địch hoạt động trên đường không đấy?

- Báo cáo! Bắt đầu tôi nhận nhiệm vụ thay đồng chí trạm trưởng hộ tống. Hôm qua bắt đầu tôi có ghi ạ!

- Ừ! Nhưng còn số liệu cũ chứ?

- Vâng! Tôi bắt đầu xem lại ạ!

Thành cười giòn tan.

- Này ông bạn trẻ! - Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như trẻ thơ của Khuê - "Bắt đầu” từ đầu xem lại sổ đăng ký. Khi tôi quay về phải "bắt đầu” ngay bằng bản báo cáo rõ ràng số lần địch trinh sát, địch đã đánh phá ở đây trong 7 ngày qua. Rõ chưa?
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #124 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:38:48 pm »

Khuê vội dật chân đứng nghiêm.

- Rõ!

- Thế bây giờ tôi vượt ngầm được không? Có còn bom vướng dưới ngầm không?

- Báo cáo hết. Vì địch bắt đầu...

Thành giơ tay:

- Thế đủ rồi. Còn bao nhiêu phút địch sẽ đánh lại?

Khuê nghiêng đầu vào cửa hầm nhìn chiếc đồng hồ để bàn:

- Báo cáo bắt đầu 30 phút nữa, bắt đầu địch đánh trận thứ 7.

Thành gật mạnh.

- Được Tôi đi đây - Anh quay sang tôi: - Ta đi anh, 20 phút kịp đến T3, vào thăm trạm hộ tống và tổ thông tin 2 oát ở đấy

Đồng chí lái xe đã ngồi sau vành lái, khởi động máy. Chúng tôi rập cửa xe, giơ tay chào đồng chí Khuê. Chiếc xe liền chạy ấn xuống mép nước, đồng chí lái xe nhấn phanh, chiếc xe từ từ bám lấy mặt ngầm trơn trượt vì những cục đá đầu sư. Nước toé sang hai bên như vòi phun xe tưới đường .

Lên khỏi ngầm năm chục thước, chiếc xe dừng lại trước bốn tấm bảng sơn đen, ký hiệu trắng. Một tấm bảng to cao trội, vẽ mũi tên chỉ đường đi vòng tới trạm hộ tống. Một tấm bảng chỉ vào tổ cứu thương. Một tấm bảng ghi ký hiệu bom nổ chậm. Một tấm nữa - chắc mới cắm vội. Một cây le kẹp miếng giấy ghi chữ "bom vướng".

Đồng chí lái xe quặt theo đường có mũi tên. Con đường mới xan để tránh bom, vừa hẹp vừa lổn nhổn những tảng đá to bằng chiếc mũ, bốn bánh xe cứ nhảy cẫng, đá va vào gầm lục khục. Chúng tôi nắm chắc lấy thành xe mà chốc chốc lại tung người lên khỏi đệm. Tôi cố ghì chặt thành xe, nghiêng đầu ra cửa quan sát kỹ thế đất thế núi của đoạn đường qua trọng điểm.

Con sông Băng-Phai hứng lấy các dòng suối nhỏ rồi đổ vào thung lũng Seng Phan. Con đường 128 công binh mở bắt đầu từ cây số 50 đường 12, theo những bình độ thấp và kín. Khi nó vào thung lũng Seng Phan cũng phải uốn theo sườn núi đá dọc theo dòng sông. Ngồi trên xe nhìn về phía trước con đường như một tấm vải trắng nhờ nhờ hơi vòng vèo lên xuống chạy miết theo hướng Tây Nam. Bên cạnh nó, con sông là một đường xanh đen lúc nằm bên phải lúc ở bên trái.

Những chặng núi đá nhiều mỏm liên tiếp, chúng gần như bằng nhau về độ cao, tạo thành những bức tường đá đồ sộ, xếp thành lớp xa lớp gần ôm hai bên sườn con đường và dòng sông. Trước kia cây lớn mọc chen vào kẽ đá thành rừng, thung lũng Seng Phan quanh năm ẩm ướt. Nhưng bây giờ không mỏm núi nào là không có vết bom. Những bức thành đá kề đường trắng bóc nhiều mỏm bị lửa na pan nung mãi thành vôi.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #125 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:39:43 pm »

Xe chạy 20 phút. Đồng chí lái xe đột ngột dừng lại nép bên vách đá, tắt máy nghiêng tai nghe. Anh vẫn ngửa mặt lên trời nói:

- Các thủ trưởng nghe xem?

Chúng tôi cũng nghiêng đầu. Trời im phắc. Những tiếng i i o o của OV 10 tắt hẳn. Cả những tiếng ràn rạt của phản lực bay xa cũng không có nữa. Thành giơ tay xem giờ, gật gật đầu.

- B52 sắp đến - Anh vỗ vỗ vào cửa xe - chạy nhanh tới.

Chiếc xe chồm lên giật ngửa chúng tôi về phía sau. Đoạn đường này ít đá cục, chiếc xe lao vùn vụt, cuốn bụi lên tận lưng chừng vách núi. Chúng tôi đến T3 độ bốn năm phút thì cả vùng trời Seng Phan bỗng nổi lên tiếng ù ù như tiếng xay lúa nặng chình chịch, mỗi lúc càng to dần như nén chặt không khí ép xuống ngay đỉnh đầu. Những chú chó con của tổ chốt vừa nãy nhảy quăng xuống đường ganh nhau sủa, chồm đến chân mọi người mà đánh hơi, chạy lăng xăng, vẫy đuôi rối rít, bây giờ rúc hết vào hang đá. Mọi âm thanh của rừng núi bỗng lặng đi, biến mất trong cái tiếng rù rù nặng chịch dữ tợn, đe doạ sự huỷ diệt.

Đột nhiên mắt chúng tôi nhoà đi. Trước mặt bật lên những làn chớp giật, núi rùng rùng, tai bỗng như bị nút chặt, bùng bùng trong nhĩ. Khói, bột đất đá bốc lên từng cuộn tới tấp, ngùn ngụt, đặc sệt, ánh chớp giần giật đổ dồn, cả trái núi T3 rùng mình. Những cột khói đất đá đen kịt lô nhô vọt lên. Thành vớ lấy máy điện thoại quay nhẹ tễnh. Anh đặt xuống nói gì đó. Không nghe, nhưng tôi đoán anh phàn nàn về việc mất liên lạc. Đồng chí trạm trưởng giơ tay ra hiệu và nói như gào vào tai chúng tôi: 

- Nó sắp đánh đúng vào đây.

Tôi gật gật. Thành vẫy đồng chí thông tin vô tuyến bảo lên máy. Nhưng bỗng vô vàn ánh chớp chói lọi vụt loé. Chúng tôi vội thụp sâu xuống. Lần này luồng bão đất, đá mảnh bom ập vào cửa hang. Đất, khói, thốc sâu xuống tận đáy hoặc vào tận ngóc ngách kẽ hang. Đàn chó rít ăng ẳng, ư ử như bị chịt cổ cắt tiết. Mấy chiếc ca nhôm trên bàn bật xuống sàn đá. Mọi người chộp vội lấy sách vở. Từng luồng gió cứ giật phành phạch, xé tướp tấm bản đồ khu vực đã ghìm chặt vào chiếc bàn gỗ đặt trong hang. Mồm người nào cũng lào xào cát.

Đợt bom thứ 3 vừa dứt, khói bụi chưa tan, trên trời đã vang lên tiếng o o i i đáng ghét. Thành đứng dậy hỏi như quát:

- Có ai việc gì không?

Đồng chí trạm trưởng chạy vào các ngách hang, kiểm tra mộl lượt

- Báo cáo thủ trưởng an toàn cả.

Thành rút khăn lau mặt dính đầy đất rồi nói:

- Cắt người nối dây ngay đi. Vô tuyến lên máy bắt với các trạm. Cử người kiểm tra đường rồi đồng chí đến làm việc

Người trạm trưởng lại tất bật chạy đi. Tôi nhìn theo dáng người to ngang hơi nặng nề của anh công binh, chiếc sơ mi quân phục kiểu chiến sĩ, vải dầy cộp đã sờn hết các đường viền, cổ áo bắt đầu bợt tướp. Mông quần bạc phếch, nhấp nhổm theo bước chân tiến sâu vào các ngách hang.

- Dân Châu Quì, cùng huyện anh đấy - Thành cười nói với tôi: - Dáng người hơi cổ nhưng khá lắm anh ạ? Cậu ta tên là Nguynh - Thành cười giòn tan. Hoàng Văn Nguynh, cái tên mới khó gọi! Tôi cứ gọi Nghinh.

Tôi nhìn Thành gật gật. Tuy chưa rõ Nguynh khá thế nào, nhưng qua trận bom B52 đã cho tôi ấn tượng tốt về người cán bộ trạm hộ tống này. Bom nổ rầm rầm, Nguynh vẫn điềm tĩnh dọn giường, gấp chiếu phủ lên mấy chiếc ba lô, bê phích nước nhẹ nhàng giấu vào tận kẽ đá, nâng vội chiếc ảnh Bác Hồ cất vào ngăn bàn... Cậu ta làm rất nhanh nhưng không vội. Thành vui vẻ kể về Nguynh:

- Mùa mưa vừa rồi, trạm này đáng lẽ chỉ để ba người nhưng vì phải vận chuyển gạo cấp cứu cho bạn và mặt trận B, nên phải tăng thêm 8 người hộ tống. Ở đâu không rõ, chứ ở đây lúc đầu và cuối mùa mưa phải chống trơn lầy ác liệt lắm. Tụi tôi lo sốt vó thực hiện chỉ tiêu của đoàn. Quên tiệt mất việc bổ sung gạo thực phẩm cho tổ này. Khi lũ ập đến, tổ chốt giữa trọng điểm coi như là bị cô lập trong biển nước. Sóng cồn lên cứ như thác. Dây dợ thông tin mùa mưa thì anh biết đấy. Với lại cái dịp binh trạm 12 cơ động vào binh trạm 34 đã đưa đi quá nửa khí tài vật tư thông tin rồi. Hướng cửa khẩu này tụt xuống hàng thứ yếu - Thành cười - Vô tuyến hết cả ác qui mới chết tắc chứ. Tụi tôi chẳng liên lạc được đều đặn với các trạm hộ tống...
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #126 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:40:33 pm »

Thành cúi xuống gầm bàn nhấc khay nhôm úp mấy chiếc ca. Tôi cầm phích nước lại, tráng ấm. Thành mở xắc lấy túi ni lông đựng chè ra pha. Đợi ngấm,

Thành nói tiếp:

- Nhưng cái ông Nghinh này cổ lắm - Đại đội một của D770 di chuyển sau cùng, bị bom đánh rồi bị nước, mắc kẹt ba xe gạo. Một lái xe hy sinh, một bị thương, một bị sốt ác tính. Các cậu ở đây phải lo hết. Chôn cất liệt sĩ, nuôi người bệnh rồi đưa về đội điều trị đưa xe vào chỗ an toàn. Ông Nghinh lái. Cậu ấy thì làm được nhiều việc lắm. Cả lái xe húc, xe phóng từ. Hễ thiếu người tạm phải có người thay lại gọi Nghinh - Chính vì vậy mà bọn tôi phải giữ dịt cậu ấy không cho đi dự lớp đào tạo trung đội trưởng.

Thành rót nước ra hai chiếc ca. Đẩy đến trước mặt tôi một ca, rồi nhấm nháp một ngụm

- Chè Thái đấy. Cậu Nghinh uống chè nhịn ăn được đấy.

Tôi sợ Thành lan man sang chuyện chè thuốc, khẽ cười và hỏi:

- Rồi sao nữa. Trạm hộ tống này làm ăn thế nào?

- Anh tính thế này Nghinh có cổ lỗ không. Ba xe gạo bị tắc lại. Tất nhiên xe nào cũng có phiếu xuất kèm theo. Nghinh huy động anh em khuân hết cả 12 tấn gạo lên hang tốt nhất. Dùng bạt, ni lông phủ kín, niêm phong kỹ cửa hang. Đến khi nước lũ về, Nghinh biết không còn cách liên lạc với binh trạm. Cậu ta họp anh em, trước tiên đổ gạo của trạm ra đong lại, chia cho sáu mươi lăm ngày lũ, thực sự không thể đi về binh trạm bằng bất cứ cách nào. Tính ra mỗi ngày tám người chỉ có ba lạng gạo nấu cháo.

Ở đây toàn núi đá, chẳng có củ mài, ngay củ nồng, củ dáy cũng không có. Anh em đề nghị tính tiêu chuẩn rồi vay số gạo kho để ăn, sau lĩnh về trả vào. Nghinh không chịu. Hôm đói quá anh em lại đề nghị, chỉ mượn một nửa tiêu chuẩn thôi. Nghinh gạt phắt: "Đã là của công, khi xuất phải có lệnh. Cứ tự do lấy được một, sẽ tặc lưỡi lấy thêm mười. Quân nhân cách mạng chết chẳng sợ, thì đói phải tự khắc phục".

Anh em ai cũng ngán. Nhưng không dám làm ẩu. Vì Nghinh rất nghiêm khắc và gương mẫu đối với tài sản chung. Song chủ yếu là cậu ấy có uy tín, anh em rất thương. Nghinh đã rình bắt dơi, bắt chuột, bắt ếch cá để ăn. Sông Băng Phai nhiều cá, nhưng mưa lũ, chỗ này chảy xiết lắm, chẳng kiếm được bao nhiêu. Rồi chuột, dơi cũng cạn dần đi. Anh em đói nôn nao, lả người đi, suất gạo cứ chia nhỏ mãi để cầm hơi bằng nước cháo mà sống.

Cuối mùa lũ, đại đội xe cho người tìm. Đến hang T3 thì cả tám anh em gầy tóp, mắt trũng sâu đen thẫm lại, môi nhợt nhạt, có đồng chí phù khắp người. Trong ống pháo sáng của anh em chỉ còn miệng bát gạo đã mốc. May mà không ai việc gì

Thành cười:

- Anh xem chất đạo đức cậu ấy có cổ không.

Nguynh chạy ùa vào, bùn bết lên tận cổ giầy vải, hai ống quần xắn quá gối, anh nói thông một mạch qua hơi thở gấp:

- Báo cáo thủ trưởng? Anh em đang kiểm tra đường. Tôi đảo xuống một đoạn trước hang mà đã 7 quả trúng. Nước sông oặc vào lầy ghê gớm. Đề nghị cho tôi ra khôi phục đường. Tôi chẳng phải chuẩn bị, làm xong đường, thủ trưởng hỏi gì tôi báo cáo nấy.

Nguynh ngừng lại, lo lắng nhìn binh trạm trưởng không nói gì, cứ xếp sổ sách vào xắc cốt. Tôi thấy vậy liền nói với Thành:

- Nắm tình hình sau cũng được anh ạ. Bây giờ chúng mình xuống đường xem B52 đạt hiệu quả thực tế ra sao.

Thành gật đầu, Nguynh cười rộng miệng không thành tiếng, không kịp chào, ngoặt nhanh ra cửa hang, quơ choòng cuốc. Tôi nhìn theo cái mông quần bạc phếch cứ nẩy lên, hai bậc một lao xuống đường.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #127 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:42:06 pm »

Chiều và cả đêm hôm đó chúng tôi đi vào tận Ka Vát, đầu mút của binh trạm 12 rồi lại quay về theo đường tránh, vòng phía Tây Bắc lớp núi đá thung lũng Seng Phan. Con đường này hẹp, dốc, loại xe lớn một cầu qua không được nên đã lâu không sử dụng nay lại càng khó đi. Một tiểu đội công binh hộ tống, chúng tôi mới qua nổi. Về đến Na Tông trời dã sáng rõ. Chiếc phản lực trinh sát đang sèn sẹt từ T1 đến T3 dọc thung lũng Seng Phan.

Đồng chí trực ban đón chúng tôi ở cửa, cười cởi mở.

- Các thủ trưởng làm bọn tôi theo dõi căng quá. Hôm qua 7 trận 21 đợt B52 đánh T1 và T3.

Chúng tôi bắt tay đồng chí trực ban. Thành rút bao thuốc

- Cám ơn cậu đã bám kỹ, thông báo các trạm hộ tống chu đáo - Anh quay sang nhìn tôi cười giòn tan: - Sức anh cũng khá đấy. Đi dài, đường ê ẩm thế mà vẫn tỉnh.

Tôi cũng cười, chỉ bàn bóng kê ở cửa hang:

- Còn đủ ca-lo tiếp anh 3 hiệp đấy.

*
*   *

Ngày 3 tháng 12 - 1970.

Cuộc họp Đảng uỷ Binh trạm mở rộng đủ các thành phần tác chiến, vận tải, công binh tập trung vào nội dung tìm biện pháp thực hiện bằng được nhiệm vụ vận tải chi viện: Tổ chức lại tuyến vận chuyển của binh trạm, chia thành 2 cung tiếp sức nhau: Cổng Trời - Đồi Xăng Lẻ - Ka Vát lấy đường 128 vượt qua Seng Phan làm trục tiến quân chủ yếu, đường 12 đi vòng khe Lét, dùng làm trục nghi binh; đặt Sở chỉ huy cơ bản lên Nà Tổng còn chỉ huy sở hậu phương đặt ở Cổng Trời tổ chức tiếp nhận hàng hậu phương, xuất lên chiến trường; tổ chức việc chỉ huy đốc chiến, đánh máy bay địch; mở thêm đường tránh; tổ chức lại các phân đội công binh của tiểu đoàn 2 khôi phục đường luôn luôn thông suốt; tổ chức lực lượng tiểu đoàn xe cho cân đối hoạt động trên 2 cung tiếp sức cho nhau; củng cố khu kho cơ bản; khôi phục màng lưới thông tin hữu tuyến đến từng phân đội...

Chúng tôi được duyệt phương án hoạt động này. Đồng chí Nguyên chỉ thị: "Sau năm ngày thử nghiệm, phải đi vào quỹ đạo”. Sau cuộc hội nghị này, cơ quan binh trạm tổ chức các bộ phận gọn nhẹ, có chất lượng công tác tốt, rầm rập đến vị trí chỉ huy sát trọng điểm.
Khúc Trường Thành vốn làm nghề kiến trúc, nhưng khi có chiến tranh lại đi vào nghề vận chuyển, nên khi bàn đến công việc xây dựng này anh rất hào hứng. Thành cười giòn tan, nói sôi nổi: "Đây là một công trình, là nghệ thuật kiến trúc, một thế trận vận tải chiến đấu hợp đồng dưới hoả lực dày đặc của địch". Anh đốc thúc mọi công việc thật khẩn trương .

Ngày 6 - 12. Chúng tôi hồi hộp nhận làn sóng vô tuyến điện thoại từ chốt chỉ huy đốc chiến do anh Kình trực tiếp báo về:

"Chiếc xe thứ sáu mươi lăm đã giao cho binh trạm 31".

Tiếng cười của mọi người như bật ra từ lồng ngực chứ không phải từ thanh quản. Giọng cười của Thành to vui nhất. Con số đó có gì lớn dâu. Song đã mười lăm ngày không một chuyến xe nào tới đích trọn vẹn cả.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #128 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:43:11 pm »

Đêm hôm đó, Bộ tư lệnh đoàn điện xuống biểu dương binh trạm 12 đã vào quỹ đạo đúng hẹn, đồng thời thông báo dự kiến kế hoạch nhận chỉ tiêu nhiệm vụ mới tăng lên.

Ban chính trị liền tranh thủ viết nội dung bức điện thành tài liệu gửi xuống từng trung đội, đến tận các chốt trên trọng điểm. Đề ra các hình thức thi đua thích hợp, thông báo các hình thức khen thưởng động viên khí thế trong các lực lượng trên tuyến quyết tâm phấn đấu giành thắng lợi lớn.

Anh em bộ đội chiến đấu thật xứng đáng là đơn vị giữ một cửa ngõ chủ yếu về miền Nam. Suốt cả tháng hầu như không ngày nào địch để yên. Không quân Mỹ đánh tăng hơn những tháng trước chín mươi lăm trận, hơn 600 lần chiếc B52. Nhưng các trạm vẫn kiên quyết trụ bám trục vận chuyển 128. Tập trung sức chống địch, khôi phục trọng điểm, tổ chức việc chỉ huy vượt mọi hoạt động ngăn chặn của địch.

Tháng kết thúc một năm cũ. Chúng tôi nhận được thông báo của cục vận chuyển "Binh trạm 12 vượt kế hoạch 125%" Bộ tư lệnh tặng cờ luân lưu "Đơn vị khá nhất" cho binh trạm.

*
*   *

Tốp xe cuối cùng vượt khu N3, tôi và Thành ở trạm hộ tống mới về Sở chỉ huy.

Tháng giáp Tết, ban đêm ở thung lũng đá, sương mờ mịt, đặc như cháo loãng, những ngón tay cầm gậy cứng đờ, mũi và tai tê dại. Chúng tôi về tới hang Nà Tổng đã hai giờ sáng.

Thành nói với tôi:

- Ông về buồng pha nước bỏ lương khô ra, tôi sang trực ban nắm tình hình rồi về vừa ăn vừa bàn việc.

Tôi gật đầu. Nhưng vừa mới nhóm được lửa đặt siêu nước thì Thành đã gọi điện thoại về:

- Tư lệnh trưởng gọi anh làm việc. Năm phút nữa bắt đầu

- Nói bằng phương tiện gì?

- Trưởng phòng thông tin báo phải chuẩn bị mật ngữ và toạ độ mật.

Tôi sang máy. Nghe tiếng nói thanh thanh từ đầu dây bên kia, tôi hỏi:

- Anh Quí hả? Đường tải ba trực tuyến đấy chứ?

- Vâng! Mời anh làm việc với tư lệnh.

- Máy nào.

- Gọi không một.

Hôm nay anh Đồng Sĩ Nguyên không hỏi tình hình như mọi khi. Vừa nghe tiếng tôi, anh liền nói:

- Đồng chí ghi cẩn thận. Không có điện nữa đâu. Sẽ gửi chỉ thị bằng văn bản ra, nhưng chậm đấy. Phải làm ngay theo nội dung nói hôm nay mới kịp.

Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #129 vào lúc: 07 Tháng Tư, 2010, 05:44:09 pm »

Tuy chất giọng miền Trung của anh vẫn trầm tĩnh nhưng tôi đã cảm thấy mức quan trọng và khẩn trương của công việc sắp tới. Tôi nghiêng đầu nhìn Thành khẽ gật đầu ra hiệu đưa chiếc đèn bão lại gần, rồi cầm bút ghi theo lời đồng chí tư lệnh.

Qua lời nói đồng chí Nguyên chúng tôi thấy rõ là các nguồn tin tình báo và trinh sát của ta đã cung cấp khá chính xác. Quân uỷ trung ương quyết đoán âm mưu giặc Mỹ sắp tấn công lên đường Hồ Chí Minh. Điểm chủ yếu là đường 9. Hướng tấn công chính sẽ từ biên giới phía Đông lên, hướng phối hợp từ phía Tây thọc xuống. Lực lượng chủ yếu là các sư đoàn tinh nhuệ của nguỵ Sài Gòn, gồm cả một phần lực lượng dự bị. Chúng được hoả lực Mỹ yểm trợ tới mức cao nhất.

Đồng chí Nguyên cũng thông báo cho biết những diễn biến chiến sự ở chiến trường Trị Thiên có liên quan chặt chẽ đến nhiệm vụ của đoàn 559.

Đồng chí Nguyên giao nhiệm vụ cho binh trạm phải đặc biệt đảm bảo cho các trung đoàn pháo, tăng, vượt trọng điểm an toàn vào vị trí tập kết nam đường 9. Đối với nhiệm vụ chi viện phải thực hiện được khối lượng gấp hai lần rưỡi tháng trước. Bộ tư lệnh quyết định tổ chức gấp một tiểu đoàn xe nữa, lấy phiên hiệu D 65. Bộ tham mưu đã có kế hoạch bổ sung lực lượng cho binh trạm đủ 100 xe tải lớn bổ sung lái và thợ. Điều một tiểu đoàn công binh tăng cường khả năng chống phá hoại. Phối thuộc một trung đoàn cao xạ cho binh trạm...

Tiếng nói bỗng bặt hẳn. Tôi quay máy nhẹ hẫng. Tôi vội vẫy gọi đồng chí trợ lý thông tin bảo kiểm tra. Chợt lại có tiếng gọi nhỏ. Tôi áp chặt tai, mở to mắt, cố tập trung để nghe mới nhận ra tiếng của Quí. Tôi nói to:

- Nhỏ quá vậy làm việc sao được.

Tiếng Quí ở đầu dây bên kia:

- Đường tải ba trực tuyến bị địch đánh đứt một đoạn dài, đang chữa. Phải dùng đường vu hồi qua bê-tê-ba-mốt.

- Thế thì phải bảo các máy ngừng làm việc - Tôi nói như hét.

- Vâng. Năm phút nữa có thể tiếp tục.

Tôi nhắc đối với trợ lý thông tin:

- Anh truyền lệnh cho các máy, các tổng đài khu vực không cho máy nào nói trên đường tải ba.

Mất đến mười phút tiếng anh Nguyên mới lại vang lên. Một chặp sau lại bặt đi lần này khá lâu. Hơn nửa giờ đài canh mới gọi làm việc. Tôi cầm ống nói:

- Bê tê mười hai đây. Không một đâu?

- Tôi đây, Quí đây. Anh có nghe rõ không? (tiếng nói gọn mà to quá). Anh Phương đâu? Anh chuẩn bị bản ký hiệu mật ngữ nhé.

- Sao vậy? - Tôi hỏi lại .

- Đường vu hổi cũng bị đánh rồi. Phải tạm dùng phương tiện tiếp sức.

Do phải sử dụng ký hiệu, mật ngữ đàm thoại trên máy tiếp sức nên mất khá nhiều thì giờ mới nắm bắt được đầy đủ nội dung đồng chí tư lệnh giao.

Thế là chúng tôi bỏ cả ấm chè ở buồng ngủ, ngồi luôn tại phòng trực ban để bàn cách thực hiện. Sau khi phác ra phương án kế hoạch tổ chức lực lượng, tổ chức các khu bàn đạp, bố trí các chốt chỉ huy v.v... chúng tôi triệu tập ngay các ban nghiệp vụ và cơ quan tham mưu giao các nội dung chuẩn bị cụ thể, tính toán cân đối các khâu để Đảng uỷ Binh trạm xét duyệt. Đến khi ngoài cửa hang đã hửng sáng, mọi việc mới xong. Tôi vươn vai, các khớp xương kêu răng rắc. Thành gọi điện thoại về hậu cứ, thông báo sơ bộ tình hình nhiệm vụ mới và đề nghị anh Cần triệu tập ngay hội nghị Đảng uỷ.

Chúng tôi không chờ ăn sáng, ra xe tranh thủ trời còn sương mù phóng nhanh về Cổng Trời.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM