Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 06:06:25 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Trường Sơn  (Đọc 111204 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #100 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:39:53 am »

Đêm đó tôi được lệnh cho một tiểu đoàn 37 vượt Bạc ra chiến trường gấp. Tôi ra đường cái đón anh em. Đơn vị đủ 16 pháo, 22 xe, quần áo còn thơm mùi hồ. Tôi nói gọn đặc điểm con đường vượt Bạc, các yêu cầu đối với lái xe kéo pháo, cách xử trí các tình huống địch đánh hoặc gây tai nạn.

Tôi cho một đại đội trưởng công binh đi cùng dẫn tiểu đoàn đi ngay. Tôi ra lệnh dẹp hết xe của tôi đi ra cho tiểu đoàn cao xạ này đi vào. Tôi gọi 1A công binh của chúng tôi ra chốt ở "dốc chó đái" để hộ tống và dặn đồng chí C phó xe chốt ở Bạc chịu khó cuốc bộ gần 10 km về đón anh em để lái làm mẫu vượt dốc.

Tiểu đoàn đi khuất rồi mà tôi cứ băn khoăn không biết còn khó khăn gì anh em có thể gặp mà mình chưa tính tới. Thế là cả đại đội xe vận tải của mình phải nhường đường cho tiểu đoàn pháo này thì đêm nay sẽ không về được. Hai đại đội xe khác lấy hàng lại chưa vào.

Từ buổi sáng khi nhận lệnh cho tiểu đoàn cao xạ đi qua, tôi đã cho D54 sửa chữa gấp 10 xe đang nằm ở tiểu tu, bổ xung cán bộ chỉ huy và lái khá chiều lấy hàng, tranh thủ đi từ lúc 5 giờ 30 phút trước lúc D cao xạ tới để bù ít nhiều cho đêm nay.

Đêm đó, toàn tuyến căng ra đảm bảo D cao xạ vượt Bạc trọn vẹn lúc 3 giờ sáng. 10 xe hàng cũng tới BT35 và đại đội xe tôi phải dừng lại ở Bạc nhường đường đã quay về kho lúc trời sáng khá rõ. Cũng có thể coi là thắng lợi, tuy hàng vào BT35 giảm đi hơn một nửa.

Gần trưa, 601 gọi điện thoại cho tôi:

- Sao rồi anh Điền? Hai hôm trước đến đích 20, 25 xe. Sao nay BT35 chỉ nhận có 10 xe hàng thôi. Anh khó khăn cái gì, cần thêm bao nhiêu cán bộ, bao nhiêu xe nữa anh cứ báo cáo. Cần bao nhiêu tôi cho đủ ngay. Nhưng phải đưa vào BT35 cho được 25, 30 xe đêm. Tình hình khẩn cấp lắm.

- Thưa anh, đêm qua chỉ có 10 xe hàng vào BT35 nhưng lại có 22 xe kéo 16 khẩu pháo nữa tới đích. Cũng có thể coi là 32. Anh em chưa quen đường, tôi phải dẹp xe vận tải lại nhường anh ạ.

Tôi dừng lại có ý chờ phản ứng của 601. Tôi nghe tiếng khịt mũi đều và nhẹ của anh biết rằng anh chấp nhận tình hình và đang nghe tiếp.

- Thưa anh, bây giờ tôi còn thừa xe cho quay về lấy hàng. Tôi mới xóc lại 1c xe mạnh vượt Bạc, thà ít nhưng thiện chiến thì lúc này mới bớt tắc. Tôi sẽ nhanh chóng đưa lên 25-30 xe đêm trong vài hôm theo chỉ thị của anh - Tôi dừng lại chốc lát vẫn không nghe 601 nói gì - Tôi cũng chưa cần nhiều cán bộ. Nếu có thì tôi chỉ xin thêm một tiểu đoàn công binh có hai máy húc để mở lại đường Lục Tùng Pế đi hướng 12 cua. Tôi đang cho khảo sát tuyến đó chưa rõ kết quả, chắc có nhiều khó khăn. Nhưng theo tôi nhất thiết phải mở ra hai đường mới đáp ứng được nhiệm vụ. Nếu cứ để một đường như hiện nay thì không sao làm lớn được.

- Tôi sẽ cho anh tiểu đoàn công binh và hai máy húc - 601 trả lời gọn xong đặt máy.

Tôi chỉ muốn reo lên. Tôi càng ngóng tin anh Nghênh. Tôi gọi điện xuống tiểu đoàn công binh để kiểm tra việc mở đường tránh thật ở 88 và hai đường tránh nghi binh ở 92 và 96. Đồng chí chính trị viên tiểu đoàn sôi nổi báo cáo:

- Tôi vừa ở ngoài đó về anh ạ. Chắc chắn ba ngày nữa là xong. Đêm có máy húc làm ở 88, ngày làm thêm bằng tay. Còn ở 92 và 96 đều làm tay. Làm đến đây chúng tôi nguỵ trang đến đó. Ngày kia làm xong hoàn toàn chúng tôi sẽ dỡ toang nguy trang ra chọc tức bọn chúng nó. Anh xem có 12 ly bảy thì cho đón mà dần cho bọn OV 10 và F4 một trận bất ngờ.

Tôi ủng hộ cách làm của công binh và yêu cầu giữ đúng thời gian đã hẹn, đảm bảo xe đi được trước lúc dỡ nguy trang.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #101 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:41:42 am »

Chiều đó tôi xuống D54 bàn việc tổ chức tiếp một đại đội xe thứ hai vượt Bạc và tính toán kỹ cách vận trù hợp lý để có thể chạy hai đêm chuyến hoặc ba đêm hai chuyến. Anh Bang báo về đã làm xong ở bản Bạc cũ chỗ giấu một C xe ở cái mũi đất rất gần trọng điểm nhưng rất bất ngờ với địch.

Cán bộ tiểu đoàn 54 say sưa bàn mọi chi tiết cụ thể thực hiện nhiệm vụ và cử luôn tiểu đoàn phó, một tổ thợ, một tổ nuôi quân, y tá xuống ngay đêm đó chốt ở Bạc. Và chúng tôi đã giữ được nhịp độ 25-30 xe đêm.

Thấy tình hình tiến triển tốt thêm, Bộ tư lệnh chấp thuận đề nghị của chúng tôi xin nhận cả C1, C3, công binh thuộc binh trạm 35 cho việc chỉ huy vượt Bạc tập trung vào một số mối và để BT35 rảnh tay giải quyết những nhiệm vụ khó khăn ở phía trong.

Khi đường tránh 88, 92, 96 làm xong, chúng tôi kiểm tra lại và cho mở tung nguỵ trang ra lúc mờ sáng.

Tám giờ, chiếc OV10 vè vè đến lượn xa trên sông Bạc, bay vào đèo Long ở phía nam làm chúng tôi thất vọng. Đến gần 10 giờ, trời rất sáng, nó lại loăng quăng trở lại, ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi xoay tròn trên các đường tránh mới mở, lượn cả trên đầu tôi. Nó hạ độ thấp xuống khoảng 1.500 mét ngó nghiêng rồi vọt lên. Bỗng nó chúc đầu lao xuống, và xì xì xì, pùng! Tiếng bắn tên lửa chỉ thị mục tiêu của nó rất quen thuộc đồng chí chúng tôi.

Thế là chuột vào cạm rồi! 92! Báo cáo 92! đồng chí quan sát công binh nói như reo trong điện thoại. Dăm phút sau, một cặp F4 lao đến giữa hai khe núi, vút lên cao rồi bổ nhào trút bom ầm ầm xuống chỗ khói trắng cú pháo chỉ thị mục tiêu của OV10 đang bốc lên. Và cứ thế chúng nó thay phiên nhau, 6 F4 kéo nhau đến đánh kịch liệt vào các đường tránh chúng tôi mới mở - Đến 12 giờ tiếng máy bay im bặt. Không biết hôm nay chỉ huy sở F4 ở Cò Rạt đã thông báo thành tích gì của bọn "Con Ma" này, những chiến sĩ công binh đi xem về báo cáo chúng đánh tung các đường mới mở. Đường tránh 88 trúng 2 quả bom. Có máy húc, đêm nay sẽ khôi phục trước 7 giờ tối. Kết quả đường chính vẫn nguyên vẹn, xe đi qua được an toàn.

Anh Nghênh đi 12 cua đã được năm ngày tôi đứng ngồi không yên. Có chuông điện thoại là vồ lấy máy, nhưng toàn là những việc đâu đâu - Gần trưa, nguôi nguôi mong đợi thì Nghênh gọi điện về.

- Nghênh đây thủ trưởng ạ! Em đang ở Bạc đây?

Tôi sung sướng quá. Thường Nghênh vẫn xưng "tôi" nhưng giờ đây anh xưng em rất ngọt ngào. Trong giọng nói của anh chậm rãi đàng hoàng chứa một rung động đầy hạnh phúc. Có lẽ anh đã gặp điều may mắn. Tôi hỏi, âu yếm :

- Nghênh có khoẻ không? Anh em có khoẻ không?

- Bọn em khoẻ cả, thủ trưởng ạ.

- Thành công rồi chứ Nghênh? - Tôi sốt ruột hỏi.

- Đường từ Lục Tùng Pế vào 12 cua hư hỏng không nhiều. Có vài chục hố bom khá lớn, có một đoạn bị sụt lở, chỉ còn hơn 1 mét bề ngang, chiều dài 30 mét. Được cái ta luy con đường này cao vừa thôi, không cao như đường ta đang dùng. Một C khôi phục dăm ngày là xe đi được. Còn 12 cua thì đúng như anh Bang nói không thể làm gì được nữa. Chúng tôi đã lội khắp các hướng rồi, leo lên leo xuống cả vùng cuối cùng tôi chọn một tuyến từ kilômét 93, 200 theo gần chính giữa đường phân thuỷ mở thẳng một đường đến con suối nhỏ chảy ra 12 cua. Đường sẽ rất dốc, dốc hơn La Hạp, hơn cua chữ A nhiều. Chiều dài đến vài kilômét, lưng chừng dốc tôi cố tạo một đoạn thoải khoảng 100 mét là hết cách. Ưu điểm là đi gần phân thuỷ có thể mở rộng đường, bom đánh khó tắc. Xuống dốc đứng như thế cũng nguy hiểm nhưng mùa khô, làm đường tốt, tổ chức chặt cũng đi được. Ý kiến thủ trưởng thế nào?

- Anh quyết định lấy, anh quay trở lại đó đóng cọc tim, lên khối lượng ngay, 601 đã cho tôi một D công binh có hai C và một D bộ, hai máy húc, hai ngày nữa tới đây. Tôi sẽ dẫn anh em xuống đường đó. Anh làm giúp tôi phương án để giao nhiệm vụ cho tiểu đoàn này ngay tại chỗ. Có thể đi xe con vào đó được không?

- Được thủ trưởng ạ! Nhưng phải cho một tiểu đội công binh đi trước kiểm tra lần nữa xem có bom bi bom từ trường không. Tôi chưa đủ thời gian xem xét kỹ những thứ đó. Và cho anh em đem bộc phá đến sửa tạm đoạn bị sụt ta luy thì xe con sẽ đi được đến kilômét 93 nơi tôi mở đường dốc mới.

- Sáng ngày kia, ta gặp nhau ở 93, Nghênh nhé,
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #102 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:42:25 am »

Tôi hẹn anh Bang cho người ra Lục Tùng Pế tìm chỗ có suối nước để đón tiểu đoàn công binh có thể đến đêm nay hay đêm mai. Chúng tôi hẹn nhau sáng ngày kia sẽ đi xe thật sớm ra Lục Tùng Pế rồi kéo cả cán bộ tiểu đoàn công bình đi giao nhiệm vụ tại thực địa.

Tờ mờ sáng hôm sau tôi và anh Bang đi xe con ra Lục Tùng Pế gặp D93 công binh, hỏi rõ tình hình của tiểu đoàn, rồi cùng tiểu đoàn trưởng, chính trị viên D93 lên xe đi trinh sát. Xe con đã lột hết mui, nguỵ trang bằng cành cây lưa thưa. Chúng tôi nắm chắc quy luật giờ giấc OV10 hoạt động nhưng vẫn giao một cảnh vệ đứng cuối xe gác máy bay.

Trời trong sáng, chiếc xe theo vết đường cũ lăn bánh giữa lau sậy đã mọc lấn ra cả nền đường. Chúng tôi quan sát rõ tình hình và rất mừng thấy ta luy chỉ cao một vài mét, nơi cao nhất chỉ dăm bảy mét sau này có thể mở rộng từng đoạn cho xe tránh nhau dễ dàng. Chỗ nào có hố bom sụt lở chúng tôi xuống xe, ước tính công việc khôi phục, khoảng 9 giờ đã tới km 93.

Cả tổ khảo sát và anh Nghênh đã đón từ sáng sớm. Chúng tôi kéo nhau đi xem tuyến đường mới mà tổ khảo sát đã phát ra một vệt vừa người đi bộ. Vệt đường thẳng tắp từ đỉnh núi cao xuống suối sâu như một đường ngôi trên cái đầu chải chuốt. Dài và dốc thật! Nhưng còn hơn là không có đường. Sau khi anh Nghênh báo cáo dự toán khối lượng đất đá phải đào, số công người, giờ máy húc, số thuốc nổ, tôi giao việc khôi phục đường cũ và mở đường mới cho D93. Các anh tiểu đoàn trưởng và chính trị viên ngồi luôn ở một gốc cây để bàn tính cách triển khai nhiệm vụ.

Tiểu đoàn 93 vào chiếm lĩnh nhanh vị trí, treo võng lên trú quân, chưa kịp dựng lán, anh em ra khôi phục và làm đường mới ngay. Xe húc thì làm đêm lấn ngày, người thì làm ngày lấn đêm. Anh em giữ tốt kỷ luật nguỵ trang nên không bị máy bay phát hiện. Chưa đầy tuần lễ D93 đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi giao cho D54 cử hai chiếc Din 157 đầu tời tốt, tay lái cứng và một đại đội trưởng chở theo gạo thực phẩm bổ sung cho D93 rồi dùng xe không đi thử đường mới mở. Lần đi thử này phải hết sức cẩn thận vì đường quá dốc lại dài, làm xong đo được 1800 mét. Từ kinh nghiệm lần đi thử này mà định ra quy chế an toàn khi xuống dốc. Đêm đó hai xe đi trót lọt quay về chở theo cả tổ khảo sát công binh và anh Nghênh. Bức điện thông đường được truyền khắp tiền phương "đường thứ hai đã mở xong rồi! Từ nay xe được đi một chiều" .

Thế là đêm đó chúng tôi cho xe chở hàng đi vào theo đường mới. Xe không chở hàng đi ra theo đường cũ.

Hai ngày sau khi chính thức cho nhiều xe chở hàng đi an toàn trót lọt, chúng tôi quyết định cho 20 xe chở quân đi đường này. Mỗi xe chở 40 bao gạo cho đỡ xóc và 30 chiến sĩ với đủ quân trang vũ khí. Đã có lệnh chỉ huy chặt chẽ việc xuống dốc đúng quy định.

Tết Mậu Thân gần đến, một mặt chia người đi lấy lá dong, gói bánh, thịt lợn, giã giò một mặt vẫn ráo riết thực hiện nhiệm vụ. Từ khi chúng tôi đi cả hai đường máy bay trinh sát và ném bom giảm hẳn hoạt động ở hệ thống đường bắc Bạc. Chúng tập trung tất cả vào đèo Long. Chúng tôi nói đùa "mặt trận chuyển về nam".

Cái thòng lọng bắc Bạc vừa mới phá tung được ra, chúng tôi bớt lo chống trả địch đánh phá, dồn sức vào mở rộng, là mặt đường nâng cấp, làm rãnh thoát nước phòng khi mưa xuống. Nhưng cái thòng lọng nam Bạc lại choàng ngay vào cổ.

Đèo Long là một cái đèo bắt đầu từ kilômét 8 vươn lên như một cái cầu vồng sừng sững giữa trời xanh dài hơn 6 kilômét. Nó vượt một ngọn núi cao ở hướng bắc nối tiếp với cả một dãy dài nhiều ngọn núi cheo leo. Từ đỉnh đèo nhìn xuống phía tây thì những thảm rừng xanh thẳm lượn sóng trải dài ra tít tắp, hai bên đường đèo đã bị bom đào bới chỉ một màu đất đỏ ối. Ta luy cao vun vút kéo dài. Giặc Mỹ mỗi ngày dội hàng chục trận bom vào đây. Công binh của ta cứ lầm lùi chịu trận. Đường sụt ta sửa ta đi.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #103 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:43:11 am »

Đường đèo Bản Long tuy của binh trạm 35 nhưng là chặng cuối cùng xe của binh trạm tôi phải đi qua mới đưa hàng vào trong được ? Một cái nhọt lớn mới tấy lên gây cơn sốt mới. Xe tôi lúc thì ùn lại ở Bắc Bạc, lúc thì kẹt trong kho BT35 vì đèo Bản Long tắc. Cơn sốt làm Bộ tư lệnh 559 rất lo lắng và điện tới tấp cho chúng tôi đôn đốc việc thông đường và vận tải. Tết Mậu Thân đến với nhiều bánh kẹo ngon nhưng ngổn ngang trăm điều lo lắng.

Chúng tôi lao vào công việc không còn biết mệt là gì nữa, nhịp độ vận tải bỗng bùng lên như một bánh xe quay tít cả tiểu đoàn xe D54 được dồn vào vượt Bạc dồn dập bốn mươi năm mươi chuyến xe đêm. Các đoàn pháo đoàn tăng đi liên tiếp không nghỉ.

Hai hôm sau, chúng tôi nhận điện 601 nhắc tận dụng thời cơ chiến trường đánh to thắng lớn địch choáng váng hoang mang mà tiến công và tiến công liên tục. Bức điện 601 làm chúng tôi bình tâm xem xét kỹ tình hình hơn. Đúng là máy bay địch mấy hôm liền vắng bặt và ta tha hồ mặc sức lao lên phía trước. Tôi đi xem lại đường tránh 12 cua.

Dưới chân dốc từ km 95 đến kilômét 104 giáp bờ sông Bạc, con đường đi theo một lòng suối nông, lòng cát rộng vài chục mét, hai bên bờ có tre, hóp, nứa và những cây gỗ mọc xen nhau kéo dài hàng sáu, bảy kilômét, toả cành ngọn ra che gần kín cả lòng suối. Mùa khô nước trong vắt nhưng rất cạn. Con đường trời cho này cứ theo lòng suối mà đi ta không phải một nhát cuốc đào mà mặt rất phẳng, luôn ẩm ướt nên không có bụi.

Càng xem tôi càng mê như lạc vào tiên cảnh. Tôi rúc thử vào sâu trong rừng tre, thấy đất rất thoai thoải và rắn, thừa chỗ để giấu xe và để hàng. Hết vài ba chục thước đến sườn núi đất trọc, chỉ có ít lau sậy, dương xỉ, đôi chỗ có chuối rừng. Vách núi đất nhưng khá dốc kéo mãi lên tận rất cao. Đôi chỗ cũng có đồi lúp xúp. Tôi mừng như bắt được vàng.

Đêm đó tôi bàn với anh Bang, các đồng chí ở kho, xe ngày mai kéo nhau đi xem xét lại khu vực này. Tôi dặn phải tìm cho ra chỗ giấu cho dăm sáu chục chiếc xe dọc hai bên đường và làm sáu kho chứa được dăm bảy trăm tấn hàng dã chiến, tìm chỗ trú quân cho chỉ huy sở tiền phương và một trung đội kho, hai đại đội xe.

Mới nghe qua ý định, có anh em thấy tôi quá liều. Xuống giữa một cái hẻm hai bên vách núi trọc, ngay dưới chân 12 cua và cách bản Bạc một đoạn đường thôi à? Rời rừng rậm ở kho A xuống cái tử địa đó thì có thể bị đánh cho tơi bời. Anh em có thể làm lộ bí mật v.v... Anh Bang hiểu ý tôi cho nên hoàn toàn nhất trí. Tôi dặn kỹ:

- Tối nay các đồng chí xuống đó bằng ô tô. Hẹn hai ngày tìm cho ra các điểm quy định. Các anh nhớ để tiền phương ở phía ngoài cùng, ngay cạnh đường, nhường chỗ tốt cho xe. Còn kho thì để xen dọc hai bên bờ suối. Quyết đến đâu anh Bang cho gọi quân làm đến đó. Bản thân tôi chỉ cần một cái hầm chữ A chắc ở cách đường không quá 10 mét xe nào chạy qua tôi cũng biết. Điều cốt yếu ở đây là giữ bí mật.

Hàng ngày anh Bang gọi điện thoại từ ba-ri-e 95 về báo cáo tình hình với tôi. Nhiệm vụ làm gấp cơ sở để chuyển chỉ huy sở tiền phương xuống chân 12 cua được tiến hành rất nhanh. Từ nay xe binh trạm sẽ đưa hàng xuống chân đường tránh 12 cua và trở về bằng đường ngang, kéo dài cung vận chuyển thêm dăm chục kilômét nữa. Tôi sẽ đảm bảo chỉ huy xe từ Lục Tùng Pế trở vào.

Cái lợi rất lớn là tiền phương đã dịch lên sát bờ sông Bạc và chân hàng binh trạm 33 chỉ còn cách binh trạm 35 khoảng ba chục kilômét kể cả ra vào kho. Thế trận tiến công vượt qua cửa mở đến đây là hoàn chỉnh. Đứng ở đây có thể ném hàng tới tấp sang BT35. Phải tranh thủ vượt Bạc cao nhất trước mùa mưa lũ.

Tôi xin 601 cho kéo gấp đường tải ba xuống vị trí mới. Một tiểu đoàn cao xạ được phối thuộc thêm. Chúng tôi xuống đây thì năng suất vượt Bạc vọt lên gấp rưỡi dễ dàng. Nhiều xe đạt một đêm chuyến, có xe đi một vòng rưỡi. Nước xuống, cầu phao được cất đi, tất cả xe đều lội ngầm cánh cung. Có những hòn đá đã nổi lên mấp mé mặt nước rồi.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #104 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:43:51 am »

Trong lúc tháo cầu và mò những chiếc phà đắm, công binh phát hiện một vệt cát khá nông ở hạ lưu ngầm cũ. Nó chạy hơi chéo từ tây bắc sang đông nam và vượt qua một con bơn cát dài, nổi lên giữa sông. Nghe anh em mách, tôi lội xem và quyết định làm thêm cái ngầm ngày. Nó dài nhưng khá phẳng. Tôi giao công binh tôn bằng đá dăm lên khoảng 0m80 đảm bảo tốc độ xe ít nhất 5 km giờ. Anh em đã làm đúng như thế, xe chạy băng băng đi cả hai chiều rộng rãi.

Sau này, tất cả xe chỉ đi đường này thôi, xe kéo pháo lớn qua sông dễ dàng.

Sau cuộc tổng tấn công tết Mậu Thân, địch càng điên cuồng đánh trả. Mật độ máy bay địch hoạt động tăng lên, tiếng bom vang trời. Chúng tôi ở bờ sông càng nghe rõ. Do thế trận đường và ngầm của tôi ở Bắc Bạc đã vững vàng nên địch đánh cũng không tắc điểm nào cả. Điểm đèo Long trở lại ác liệt hơn, OV10 quần đảo từ sáng đến tối.

Cường kích ném bom ầm ầm suốt ngày. Sau nó phát hiện được công binh BT35 làm hầm ở ngay sát các điểm ác hiểm, máy bay đánh xong là công binh xông ra dùng thuốc nổ, bừa đất sửa đường cả ban ngày, chúng cho OV10 gác suốt ngày. Đến bốn năm giờ chiều, hàng chục lượt cường kích đến ném bom vào đỉnh các ta luy cao làm sụt xuống hàng nghìn mét khối để ta không kịp cứu sửa trong đêm. Chúng tôi lại lên cơn sốt. Không sao đưa hàng vào BT35 được?

Chúng tôi phải nghĩ ngay ra một cách mới. Vài tháng nữa, nước sông Bạc dâng lên mà chưa hoàn thành kế hoạch thì còn điêu đứng hơn nhiều. Cho nên, không thể chờ được. Không tới BT35 thì phải vượt sang bên kia sông. Việc này không bàn với BT35 được. Tôi cứ lẳng lặng rút bớt quân, lập một trung đội kho dã chiến sang bờ nam sông Bạc. Chọn chỗ thuận lợi từ km 3 đến km 7, lót thân cây bằng cổ chân cổ tay làm sàn kho.

Tôi chọn những thứ hàng trong kế hoạch có bao bì tốt mà không sợ mưa ướt, nắng hỏng, không ai thiết lấy cắp để chở sang đó. Mỗi lần đèo Long bị đánh mạnh không sao thông được thì tôi cho xe chở những hàng đó như đạn pháo 122, đạn ĐKĐ, súng, đạn, lựu đạn các loại, xếp mỗi sàn vài chục tấn. Có xe chạy giỏi mỗi đêm tới ba chuyến.

Tôi phải lẳng lặng làm việc này vì giờ phút này chưa phải phía trước và phía sau đã tán thành cách làm đó. Nhưng tôi ở đây, tôi chịu trách nhiệm vượt Bạc, tôi phải làm cho được việc vượt Bạc. Do cung ngắn chỉ hơn chục kilômét, đường và ngầm luôn thông suốt nên chỉ vài tuần là tôi đã ém được gần năm trăm tấn hàng ở nam Bạc rồi. Nếu mưa xuống thì phải bao gian khổ và hy sinh mới lê được từng ấy hàng vượt sông Bạc. Chẳng bao lâu BT35 phát hiện mẹo của tôi. Anh Giới gọi điện:

- Anh Điền ơi! Xe của tôi ít, kế hoạch của tôi còn rất nặng! Hàng của anh đưa vào km 18 mà tôi còn chưa chuyển đi nổi. Anh mà để hàng cả ở bắc đèo Long thì chết tôi thôi!

Tôi đã tính đến tâm lý này từ lúc định thực hiện kho dã chiến ở bờ nam Bạc. Tôi nói:

- Đó là kho của tôi đấy anh Giới ạ. Tôi sợ sau này nước sông Bạc lên cao không vượt nổi thì dù đèo Long có thông cũng hoá ra không có hàng cho anh được. Tôi tranh thủ vượt sông sang đó lập chân hàng để lúc nước lớn sẽ cứ lấy ở đó đưa vào cho anh. Nếu anh thiếu xe thì tôi hoàn thành kế hoạch, tôi sẽ chuyển phối thuộc cho anh một C xe mạnh chạy hết mùa mưa. Đó là lợi ích chung mà tôi làm, anh Giới ạ! Tôi không tính vào kế hoạch giao hàng cho anh đâu!

Anh chỉ băn khoăn vì sợ tôi giao hàng cho anh ở đó, nhưng nghe tôi giải thích rõ anh cũng thông.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #105 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:44:43 am »

Giặc Mỹ duy trì các đợt đánh phá ác liệt này một thời gian thì cũng hụt hẳn dần. Đến tháng ba nó bắt đầu đánh vào nam đèo Long hai trận. Chúng tôi tăng cường công binh chống phá hoại và mở đường mới. Chúng tôi hợp đồng chặt với BT35 duy trì nhịp độ vận tải như bình thường. Địch đánh tắc đường buổi chiều, nhưng cả tiểu đoàn xe cứ đàng hoàng xuất kích, có khi xe đến đèo Long thì hàng nghìn mét khối đất đã được đẩy xuống vực, đường đã thông suốt, xe giữ nguyên tốc độ vào đến kho, thảng hoặc có chờ đợi cũng không bao lâu. Trời chưa sáng, xe đã về đến Bắc Bạc .

Bàn đạp mới của tiền phương ở chân dốc 12 cua đã ổn định nhanh chóng. Chúng tôi lập cả một trạm giao liên cơ giới ở đấy nữa. Mỗi đêm chúng tôi đón hàng trăm cán bộ chiến sĩ, thương bệnh binh từ chiến trường trở về đi ô tô tới đây trú lại một ngày rồi đêm tiếp tục đi. Trạm được đặt ở dưới một lùm cây bóng, mát, với đủ lán ở, hầm tránh bom, nhà bếp, nhà ăn.

Ở các nơi ác hiểm chính giữa vùng trọng điểm này, vừa là đường ô tô lại vừa là căn cứ vận chuyển, nó đã chứa hàng ngàn tấn hàng, có lúc vài trăm ô tô, dăm trăm con người. Đó là một miếng mồi lý tưởng của máy bay Mỹ. Nhưng nó đâu có ngờ tới.

Cái bàn đạp này còn được dùng mãi đến 1970- 1971 lúc tuyến Trường Sơn chuyển hẳn sang phía tây và con đường 128 với tập đoàn trọng điểm vùng Bạc này đã hoàn thành rất xuất sắc nhiệm vụ lịch sử của mình, để lại cả chuỗi chiến công chói lọi. Mấu chốt của vấn đề là tổ chức chặt chẽ việc duy trì kỷ luật bí mật.

Một buổi chiều đầu tháng ba bỗng nhiên có tiếng kẻng báo cháy, điện thoại đài quan sát báo cáo ngay cho tôi biết khói ở khu C4 đang bốc lên.

- Truyền ngay lệnh cho các đơn vị thi hành phương án 1.

- Rõ!

Tiếng đáp nghiêm túc, đanh gọn của đài quan sát làm tôi yên tâm rằng đội bảo vệ tiền phương, tiểu đoàn cao xạ, quân y, thông tin, kho, xe, giao liên đều sẽ nhanh chóng làm đúng những điều cần thiết đã luyện tập thành thục.

- Nguyệt trực ở nhà nhé!

Dặn xong, tôi chạy nhanh về C4, đó là tên ô vuông ở sau khu sửa chữa xe. Tôi chạy dọc theo suối dăm trăm mét lồi tắt lên mé núi vượt một ngọn đồi nhỏ. Tôi đã đuổi kịp mấy chiến sĩ xách thùng, dao, cần vụt đang lao đi chữa cháy. Khi chúng tôi chạy hơn một kilômét đến nơi thì những đơn vị ở gần đã dập tắt được lửa. Một vùng rộng vài trăm mét vuông đang bốc khói nghi ngút.

Anh em hối hả chuyền tay nhau những thùng nước suối từ chân đồi dội vào các gốc gianh già. Các cần vụt đập cho kỳ tắt hết một số ngọn lửa đang leo lét muốn lan ra. Mọi người rất hăng hái, nhanh và bình tĩnh. Trong nắng chiều ong ong, khí trời rất khô nên khói tan nhanh. Chúng tôi kiểm tra kỹ, dụi bằng sạch tàn lửa và chặt cành lá chung quanh nguỵ trang cái mảnh đồi đen nhẻm này đang nổi bật lên giữa rừng cỏ gianh cằn cỗi, một màu vàng vàng trắng trắng xanh xanh lẫn lộn.

Sau khi đã kiểm tra tất cả một lần cuối, tôi đi về chỗ sửa chữa ô tô. Vừa bước vào lán vắng người, tôi thấy trên chiếc bàn tre một bát nước chè xanh một màu váng sánh. Tổ thợ này vẫn hay tìm được chè rừng về nấu. Đang lúc quá khát tôi vồ lấy bát nước uống một hơi dài. Sao dòng nước mát đến thế? Làm một hơi hết nửa bát tôi mới sững lại vì mùi vị lạ của bát nước. Mùi dầu xông lên mũi tôi Tôi đang ngảng ra ở giữa nhà, cái bát còn trên tay, thì Lan, cậu thợ trẻ ở đám cháy trở về đã la lên:

- "Ma dút, ma dút đấy thủ trưởng ơi? Em vừa lấy ra để rửa cái lọc dầu thì báo động nên để trên bàn".

- Chết rồi. Tớ khát quá, háu uống, tưởng nước chè các cậu để từ sáng lại, làm một hơi hết nửa bát rồi!
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #106 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:45:44 am »

Anh em lo lắng túm lại hỏi han, săn sóc tôi nhưng chẳng ai biết làm gì bây giờ. Tôi rửa qua chân tay mặt mũi, đánh răng cho đỡ mùi dầu trong miệng, rồi đi ngay sang bệnh xá ở gần. Gặp bác sĩ Cần tôi nói ngay:

- Gay quá anh Cần ơi! Tôi uống nhầm phải nửa bát ma dút rồi!

Đồng chí Cần là một bác sĩ từng trải, phẫu thuật giỏi, có trách nhiệm cao, có năng lực tổ chức. Những lần gặp thương vong nhiều, tôi đã chứng kiến lòng dũng cảm và tài cứu chữa của anh.

Nghe tôi nói, anh biến sắc mặt và quýnh quýnh có lẽ vì thương tôi, lo cho tôi và cũng chưa quen xử lý với cái ca oái oăm này. Tôi phải nói lại nhẹ nhàng: "Cho đến nay tôi vẫn thấy trong người bình thường, anh Cần ạ? Chỉ có mùi ma dút làm tôi lợm giọng thôi, anh đừng lo".
Bác sĩ mời tôi ngồi và lúc đó bình tĩnh nói:

- Tôi chưa gặp ca này nên chưa có kinh nghiệm. Tốt nhất là tống dầu ra khỏi cơ thể. Nhưng làm nôn nó ra cũng khó cũng mệt. Nó tắc lên mũi, lên họng cũng chẳng dễ chịu đâu. Anh để tôi theo dõi nhé, chiều nay ăn cơm với chúng tôi. Anh chịu khó uống nhiều nước vào. Đêm nay anh ngủ ngay cạnh buồng tôi.

Tôi gọi điện dặn anh Bang tiếp tục đôn đốc công việc. Tôi đi tắm rửa xong, uống nhiều nước, ăn tối ngon lành. Bụng cảm giác là lạ nhưng không đau.

Bốn ngày liền, ma dút cứ theo đường ruột mà dần dần ra hết. Tôi chẳng phải uống thuốc gì. Được ngủ trọn giấc một đêm ở bệnh xá, hôm sau tôi lại trở về với nhiệm vụ.

*
*   *

Tháng tư có nhiều thuận lợi. Binh trạm 35 mở xong đường tránh đeo Bản Long. Chúng tôi cùng nhau hiệp đồng tận lực vượt Bạc, vượt đêm ở mức cao nhất và vượt cả ban ngày. Chúng tôi biết thời gian không còn nhiều nữa. Phải vượt nhanh vượt nhiều nhất sang bên kia cái chướng ngại thiên nhiên ác hiểm này.

Cứ như vậy đến khoảng 20 tháng 4 năm 69 binh trạm 33 đã hoàn thành vượt mức kế hoạch giao hàng cho BT35 - tháng tư và đạt kế hoạch cả mùa. Chưa kể gần một nghìn rưởi tấn hàng đã chuyển sang được bờ nam sông Bạc.

Trời đã có triệu chứng khác, nước sông Bạc đã nhích lên một ít. Xa xa đồng bào địa phương đốt rẫy, khói đen nghịt, tro tàn bay về gần chỗ chúng tôi. Đó là những dấu hiệu mùa khô đang chuẩn bị nhường bước cho mùa mưa.

Cán bộ, chiến sĩ Trường Sơn hiểu tới tận xương tuỷ thế nào là mùa mưa! Tôi dám đưa tiền phương và tất cả xe, kho xuống chân 12 cua nơi hiểm địa này vì biết rằng dù giặc Mỹ ghê gớm đến đâu vẫn có thể bịt mắt bưng tai chúng, lợi dụng sơ hở bất ngờ của chúng. Nhưng nếu mưa thì không thể coi thường.

Một đợt mưa lớn bất ngờ thì cái nền lòng suối phẳng phiu, mát mẻ, dịu hiền mà tôi đang tận dụng để hàng ngàn tấn hàng, hàng trăm xe và cho hàng trăm con người trú ngụ, cái lòng suối hiếu khách này sẽ lập tức trở thành một cái phễu đón nhận tất cả nước mưa từ những triền núi trùng điệp vây ba bề dồn xuống. Chỉ chốc nhát thôi nước sẽ sôi réo ầm ầm, dâng lên nhanh chóng, người chạy cho thoát thân cũng khó nói gì cứu xe cứu hàng. Phải kịp thời tính lại một nước cờ mới!

Tôi đã tính kỹ xong nước cờ, báo cáo về Binh trạm, về Bộ tư lệnh 559: tình hình vận chuyển đã vượt mức kế hoạch nhiều, chân hàng dự trữ ở bờ nam, những triệu chứng mưa sẽ tới sớm. Và tôi đề nghị:

- Dời chỉ huy sở tuyến về nam dốc 19, chỉ cách binh trạm 40 km ở đó không bị sông lớn làm tắc đường bất ngờ. D54 sẽ đưa hết chân hàng sẵn có ở 12 cua vào BT35 sau đó biệt phái một C sang BT35 chi viện vận chuyển, nếu cần thì ở lại suốt mùa mưa. Còn tiểu đoàn sẽ dời về ở cùng chỉ huy sở tiền phương nam dốc 19. Những thứ còn lại đem cất vào kho A. Mùa mưa để lại một trung đội quản lý toàn bộ khu vực kho A, B, C, Đ. Kho đã chiếm nam Bạc giao sang BT35 quản lý hiện đã có 1.600 tấn. Trả D93 công binh về ngay đơn vị cũ, rút pháo cao xạ về phía sau.

Những đề nghị này được cấp trên tán thành. Anh Bang quay về đỉnh dốc chuẩn bị. Tất cả các lực lượng tiếp tục nâng khối lượng vận chuyển sang binh trạm 35 và rút dần về phía sau. Chỉ bốn ngày, tất cả đã làm xong.

Chúng tôi chuyển về dốc 19 và tiếp tục vượt Bạc cho đến khi mưa xuống. Chúng tôi lại lao về hậu phương chuẩn bị cho cuộc chiến đấu mùa khô tới.
(Rút trong tập Đường Hồ Chí Minh)
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #107 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:46:39 am »

Đại tá Hồng Kỳ
TRẬN ĐÁNH VÙNG KHO LA HẠP

Vào đến La Hạp, tôi gặp anh Lê Đình Sum, lúc đó là tham mưu phó của Đoàn 559. Anh Thiện có điện báo, chỉ định tôi làm chính uỷ kiêm Tư lệnh trưởng Bộ tư lệnh tiền phương. Còn anh Sum làm tư lệnh phó kiêm Tham mưu trưởng.

Anh Sum là người Quảng Trị, đã vào Huế học từ tấm bé. Tiếng nói đặc Thừa Thiên mặc dầu ra Bắc đã lâu. Người tầm thước hơi béo nên trông có vẻ lùn. Cặp mắt viền vải điều và nước da xanh xám bộc lộ hết tính tình khắc khổ của một con người miền Trung, trải qua nhiều thử thách trong chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ.

Thái độ anh Sum đối với tôi rất tốt, luôn tỏ vẻ tôn trọng, tin cậy, nhưng tính anh vốn xưa nay luôn giữ cái vẻ lạnh lùng ban đầu khi tiếp xúc với bất cứ ai. Chỉ có giao việc gì, thì anh ấy làm, theo đúng điều lệnh của quân đội. Khi tôi hỏi ý kiến thì việc gì anh cũng khoá đuôi bằng mấy câu:

- Đây chỉ là ý kiến của riêng tôi. Còn đề nghị anh có vấn đề gì anh cho chỉ thị.

Nhiều lần anh gọi tôi một cách lạnh lùng và nghiêm nghị "Đồng chí chính uỷ" hoặc, "đồng chí Tư lệnh trưởng". Anh bảo tôi:

- Đồng chí là chính uỷ kiêm tư lệnh trưởng, đồng chí cứ việc ra lệnh. Tôi xin làm hết lòng, chứ chẳng cần phải bàn bạc trao đổi gì mất thời giờ.

Tôi thấy không ổn, tôi nói:

- Nhiều việc anh xử lý rất đúng. Những loại việc như thế mà ta phải hỏi ý kiến nhau, xin chỉ thị báo cáo thì mất thời giờ quá. Thời gian tới đây có thể tôi và anh, mỗi người một nơi, cứ kiểu làm ăn này có khi không được việc.

Từ đấy, anh Sum nhìn tôi với một con mắt khác hẳn, không lạnh lùng nghiêm nghị như trước nữa. Thỉnh thoảng anh lại bù khú với tôi chuyện thời thơ ấu. Thời thơ ấu của chúng tôi khác hẳn nhau. Tôi, đứa trẻ đi làm thuê. Anh một cậu học sinh cố đô thơ mộng. Biết rõ quá khá nhau, chúng tôi càng thân nhau, và biết dựa vào nhau, gom lòng góp sức, đấu trí, đấu lực với thằng địch. Trong nhiều việc chúng tôi hoàn toàn ăn ý với nhau.

Tôi bỏ ra độ một tuần lễ để củng cố nơi ăn chốn ở, và nắm tình hình, suy nghĩ về chủ trương công tác, điều thêm một số cán bộ về. Tôi chọn những cán bộ, chiến sĩ khoẻ trẻ, có sức lực có thể chiến đấu được. Còn một số chiến sĩ gái tôi bàn với anh Sum, cho ra tuyến sau. Con gái làm thủ kho bốc vác, thậm chí bắn máy bay có thể được. Còn đánh nhau với bộ binh Sài Gòn thì rất là phiền phức.

Hồi bấy giờ, Bộ tư lệnh cũng đã có chủ trương không đưa thanh niên xung phong gái vào quá trong đường Chín. Nhưng nhiều đơn vị gái "làm reo" đòi đi. Bây giờ thì thành một trở ngại cho chủ trương "tinh binh" để quyết chiến của chúng tôi

Ở vùng kho La Hạp, có một số cô cũng làm găng lắm, binh trạm trưởng, chính uỷ binh trạm bảo ra tuyến sau không được. Trong số đó, có cô Đặng Thị Ngọc Huệ, sau hy sinh trên đường đi biểu diễn. Cô Huệ cùng một nữ chiến sĩ, cứ lằng nhằng cãi tay đôi với tôi về việc xin ở lại chiến đấu. Lý luận cũng rất là chí lý:

- Chúng em cũng là người, cũng là đoàn viên thanh niên, cũng có chân tay, đầu mình, thịt da tất cả. Lập trường tư tưởng của chúng em cũng chẳng kém. Không biết Bộ tư lệnh có coi rẻ phụ nữ hay không, mà bắt chúng em ra phía sau?
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #108 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:47:31 am »

Cứ ngồi tay đôi với các cô này, thì suốt ngày không xong. Đã đến lúc phải dùng mệnh lệnh, tôi nói:

- Thôi nhé. Nói cũng khá nhiều lý lẽ rồi. Dân chủ như vậy là đủ rồi chứ gì?

- Vâng.

- Vậy bây giờ thủ trưởng ra chỉ thị thì chiến sĩ nghiêm chỉnh chấp hành chứ gì?

- Vâng. Thủ trưởng cứ ra chỉ thị.

- Được thế thì thủ trưởng ra lệnh: ngay bây giờ, về nhà xếp sắp ba lô, quân trang khăn gói đẩy đủ, sáng mai lên đường sớm về hậu phương, tuyệt đối không được nói gì nữa. Thôi, đứng dậy, đằng sau quay. Đi đều bước, về nhà.

Thế là hai cô về, mặt đỏ bừng, mắt đỏ hoe coi chừng ấm ức lắm. Còn một số cô khác nữa tất cả đều được lệnh cho về phía sau, tổng số bảy cô. Hồi ấy, có đồng chí Thiết Cường, binh trạm phó ở Tây Thừa Thiên ra, tôi giao mấy cô cho đồng chí:

- Đề nghị anh đưa bảy cô này về phía sau. Đường ô tô bây giờ không đi được nữa, phải đi theo giao liên, vất vả lắm đấy.

Thấy anh Thiết Cường, tuy đã nhận, nhưng tâm tư còn như băn khoăn điều gì, tôi đùa:

- Ngày xưa, Quan Công chỉ phò nhị tẩu thôi đã thấy vất vả lắm. Lần này Thiết Cường phò thất tẩu, làm sao đưa ra Quảng Bình cho an toàn. Đi đường phải rất cẩn thận đấy có chuyện gì xảy ra thì rất là phiền.

Sau này tôi ra phía sau hỏi lại, thì anh Thiết Cường đã đưa được bảy cô ra đến Hương Đô, nơi đoàn Bộ rút ra mùa mưa năm 1967, được an toàn.

Các lực lượng phụ nữ, già yếu và đau ốm của các binh trạm xung quanh vùng La Hạp cũng lần lượt giải quyết ra phía sau.

Mọi việc xong xuôi thì cũng vừa lúc đại đội ô tô được cử đến để làm vận chuyển. Đồng chí tiểu đoàn phó phụ trách đại đội này, đến gặp tôi báo cáo tình hình: đại đội đã được chấn chỉnh, xe cộ, kỹ thuật và tinh thần của anh em rất tốt, sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Tôi xem danh sách cán bộ tiểu đội gặp tên một tiểu đội trưởng rất quen thuộc; Đào Lương.

Tôi nhớ ra hôm tôi vào Bắc Bạc một đồng chí ăn mặc nhếch nhác, mặt mũi lọ lem, đi với một đồng chí nữa đến tìm tôi. Đồng chí ăn mặc nhếch nhác nói: 

- Báo cáo chính uỷ, tôi là Đào Lương. Tôi vào đây để nhận kỷ luật. Nhưng tôi đề nghị cho hoãn kỷ luật lại một tuần.

- Tại sao? - Tôi hỏi.

Đào Lương thuật lại sai sót của mình:

Hôm đi vào Bạc. Đào Lương lái một xe. Khi xuống dốc Lục Tùng Pế (mà chúng tôi gọi là dốc lộn tùng phèo) không làm chủ được tay lái. Cái dốc này có một cái cua dích dắc lao từ trên đỉnh núi xuống rất hiểm, xe Lương qua đây bị trệch bánh ra ngoài và lăn xuống dốc. Lương cố giữ lái cho xe lăn qua hết cua và cuối cùng, do gia tốc tăng lên cao quá, không hãm phanh được, xe đâm sầm vào núi đá và bốc cháy. May mà cả hai đồng chí lái và phụ lái không ai việc gì. Họ bị hất tung ra, sau khi xe lăn 1, 2 vòng trước khi đâm vào đá, trên xe đầy gạo nên cũng chẳng có tiếng nổ nào. Gạo đã rơi hết trong khi xe lao xuống dốc, chỉ có xác xe đâm xuống bốc cháy. Họ đã "được" tiểu đoàn đề nghị binh trạm thi hành kỷ luật tương đối nặng, chủ yếu là đuổi về phía sau làm công tác sửa chữa.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #109 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2010, 09:48:44 am »

Tôi nhìn kỹ Lương: gương mặt tuấn tú, thân hình cân đối khoẻ mạnh, rất trẻ. Tôi bỗng nhớ ra, khoảng hơn một tháng trước đó khi tôi vào Tây Thừa Thiên, qua binh trạm 31 hay 32, trong danh sách những người chạy giỏi, có tên Đào Lương, một trong những đồng chí tăng chuyến rất lớn, vượt cung rất giỏi. Khi đó tôi đã đồng ý đề nghị của binh trạm điện cho Bộ tư lệnh khen thưởng. Lần này gặp lại, trong danh sách binh trạm thi hành kỷ luật, tôi hỏi lại xem có phải chính anh không, Đào Lương trả lời: 

- Dạ đúng. 

- Thế đồng chí xin hoãn kỷ luật lại một tuần để làm gì?

- Báo cáo thủ trưởng, tôi đã tìm thấy một xe ô tô hỏng ở đường. Tôi cùng đồng chí phụ lái đã đến thương lượng với một thợ sửa chữa ô tô. Đồng chí ấy đã nhận lời giúp chúng tôi, sau ba bốn ngày nữa, đồng chí ấy sẽ khôi phục lại được chiếc xe. Chúng tôi đến xin nhà nước một chiếc xe và xin thủ trưởng tiếp tục cho chúng tôi làm công tác vận chuyển phục vụ chiến trường.

Tôi gật đầu:

- Thế thì tốt, nhưng phải xem, các đồng chí lấy phụ tùng xe ở đâu ra mới được chứ.

- Xe ở dọc tuyến này, trên các trọng điểm khu Lục Tùng Pế khá nhiều. Có cái bị đâm hỏng thùng, hỏng bệ, nhưng máy còn tốt. Có cái bị bắn hỏng máy rúc ở đường, thùng bệ vẫn còn nguyên. Chúng tôi sẽ mang cái máy tốt lắp vào cái thùng bệ vẫn còn nguyên. Thế là sẽ có cái xe.

- Được! Cứ làm xong xe rồi mang về đây báo cáo.

Đào Lương ra về. Đúng ba ngày sau, đánh cái xe ấy vào chỗ tôi, xin tiếp tục làm nhiệm vụ. Tôi gọi dây nói cho binh trạm:

- Tôi đề nghị xoá bỏ kỷ luật cũ, vì đồng chí Lương tự giác phục hồi một cái khác thay vào, vả lại, đồng chí còn hăng hái muốn làm nhiệm vụ.

Sau đó, chạy trên cùng Tăng Cát Nhầy, Tăng Cát Noi, Đào Lương lại trở thành một dũng sĩ lái xe, liên tục vượt cung tăng chuyến, được khen thưởng cao.

*
*   *

Ở La Hạp, sau khi tốp nữ cuối cùng do đồng chí Thiết Cương dẫn đi xong, tình hình coi như đã ổn. Chỉ còn lại toàn "Tinh binh cán".

Khoảng 11, 12 giờ đêm tôi nhận được một bức điện của Bộ tổng tham mưu cho biết lựu đạn có B52 sẽ đánh vào tuyến vận chuyển của chúng tôi khoảng 5, 6 giờ sáng mai.

Tôi điện cho các đơn vị.

Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM