Tôi lại kể tiếp câu chuyện lúc trước.
Tôi lại nói về cậu quản lí đại đội đã hy sinh mà sau này 10 năm khi đó không biết ai nói mà gia đình cậu ấy đã tìm đến nhà tôi mà nói là có người nhận là cùng đơn vị với cậu ấy và biết mộ cậu ấy chôn ở đâu nên có đến hỏi tôi vì biết tôi ở cùng cậu ấy. Tôi có kể lại cho gia đình biết và nói là nếu ai đó nói là biết cậu ấy chôn ở đâu thì cứ dẫn đến gặp tôi nếu không dám đến thì là nó lừa để lấy tiền thôi.
Lại nói lúc rút xuống khe đá đó thì chúng tôi không ra được nữa vì bên đồi đối diện là có lính TQ đang bắn 12,7 sang bên chỗ chúng tôi, lúc đó ngoảng lại tôi đếm có 17 người tất cả và mừng thầm là không có ai bị thương.Vì tôi là y tá nên cứ nghĩ là lành lặn như mình mà còn không chắc về tới đơn vị nữa là giờ phải kèm một thương binh thì chắc chết quá. Mà ở trong khe đá đó nhìn về bên tay trái thì có lính TQ đang bắn mà nhìn sang tay phải là thấy xa xa là lèn đá 468 nơi trú quân của đơn vị tôi.Chúng tôi nằm lại đó anh Hậu có cắt cử người chốt giữ bên trên cứ một lúc lại có lính mình đi xuống thêm,có một cậu lính thông tin mang cái máy to như cái ba lô có ăng ten nhô lên như của Mỹ vừa xuống đến nơi đã định bật máy lên bị anh Hậu đá một cái vào người không cho bật vì sợ lộ. Chúng tôi ở đó đến tối mịt mới lục tục rời khe đá lúc này có mấy thương binh xuống rồi nhưng bị nhẹ thôi,anh Hậu giao cho tôi mang một cậu người dân tộc ở Yên Bái bị thương đứt động mạch cẳng tay có ga rô ở gần nách.Tôi tự nhủ thế cũng may chứ có ai què mà mình phải cõng thì hết hơi.Khi ra khỏi khe đá đó để tìm đường về đơn vị thì chúng tôi đi hàng dọc mà lại người nhanh người chậm và mỗi người phán đoán và đi theo ý mình nên cứ lạc lung tung. Pháo sáng TQ lát lại bắn lên khiến chúng tôi phải nằm tránh nên đi rất lâu. Đã thế cậu thương binh tôi dìu đi bị tức tay do ga rô lâu cứ kêu ầm lên nữa chứ,tôi cứ một lúc lại phải dừng lại để nới ga rô ra mỗi lần nới máu ở vết thương lại phun ra mà phần dưới ga rô cứ thâm hết cả lại. Chúng tôi đi đã vào đến đường mòn rồi thì mọi người đã di trước mất rồi lúc này tôi đã thấy lính trinh sát và đặc công mình đi vào ngược đường với chúng tôi rồi nên không sơ lạc nữa. Lúc này tôi mới thấy khổ vì cậu thương binh cậu ta luôn miệng đòi nước uống mà cùn lên pháo sáng bắn cậu ta cứ đứng sừng sững mồm luôn đòi chết,tôi nịnh đủ kiểu thì cũng chỉ được một lúc may mà có mấy bác đặc công đi tới tôi xin được nước cho cậu ta uống mà chỉ dám cho một nắp bi đông thôi.Đến khi trời sáng thì tôi về đến lèn đá 468 giao thương binh cho tiểu đoàn xong tôi mò về võng của mình lăn ra,cậu lính hậu cần ở nhà bảo có cơm đây rồi anh đợi em nấu cái gì rồi ăn.Tính ra chúng tôi không ăn không ngủ đã một ngày hai đêm nên tôi cũng chưa ăn mà ngủ một mạch đến tận tối luôn.
Tôi kể chuyện này hơi duy tâm một chút nhưng là sự thât,chả là mẹ tôi mất hồi đầu năm 84 nên trong giấc ngủ tôi có mê thấy mẹ tôi vẫn đang ốm và tôi thì trốn về nhà,mẹ tôi có hỏi sao mày lại trốn về tôi có kể lại chuyện đánh nhau ở trên này mẹ tôi lại nói mày muốn về thì nói thế chứ làm gì mà ghê gớm thế đâu.Tôi bèn cãi lại là mẹ nằm một chỗ biết gì mà lại bảo thế có thế nào con nói thế chứ.Mẹ tôi lại nói ''Ừ tao không biết gì lúc nào tao chẳng ở bên mày nên chuyện gì mà tao chẳng biết'' Tỉnh giấc dậy tôi vẫn thấy bàng hoàng nhưng cũng nghĩ là đúng hay sao mà mình không bị một vết sứt nào.
Lại nói chuyện đơn vị tôi sau khi về hết kiểm tra quân số đại đội còn 39 người cán bộ hy sinh đại đội trưởng và một b trưởng còn đâu tôi cũng không nhớ rõ mất một y tá một quản lý nữa.Tình hình hôm sau cũng đã bình thường nói chung là yên tĩnh hai bên đều không có màn đấu pháo nữa mà chỉ có truyền đơn của TQ bắn sang rất nhiều nôi dung chủ yếu là cho bộ đọi mình lên lấy tử sỹ chuyện này tôi đã kể lúc trước rồi mà tôi hôi đó chỉ thích truyền đơn của TQ ở chỗ in ảnh rất đẹp mà ngày còn đi học chúng tôi hay gọi là họa báo để bọc vở ý. Toàn là ảnh các dân tộc của TQ các thành tích trong cuộc sống của nhân dân TQ trong xây dựng xã hội thôi.Truyền đơn của ta có bắn sang nhưng nhìn như pho to ý lại cứ kêu gọi lính TQ chống lệnh chỉ huy phản đối cuộc chiến phi nghĩa.
Đơn vị chúng tôi ở lại lấy tử sỹ mấy hôm thì ban ngày lính toàn mắc võng nằm ngắm giời ngắm đất không gian mấy hôm đấy yên tĩnh nên nhiều lúc không nghĩ đang có chiến tranh.Vì tháng 7 mưa nhiều nên võng chúng tôi mắc xong buộc một sợi dây dù từ đầu nọ sang đầu kia vắt cái tăng lên sợi dây rồi buộc que ngang qua trên đầu một cái dưới chân một cái và ở giữa cũng một cái là nó như cái mái nhà nằm rất khoái.đoi lúc tôi nằm cứ tưởng tượng là lúc này có bạn bè đang ở đồi bên kia nhìn mình thấy mình như thế này thì thích lắm.
------------------------------------
Sửa bài cụ cho nó đỡ "nhức mắt" nhá!