...
Hix, mỗi lần về quê ngủ lại nhà, sáng ra lại sang cậu em họ ăn cháo bột. Trước 75 nó là cảnh sát áo trắng, hình như "đứng đường"?
SGG có đi qua ngã ba Hải Lăng thì ghé vào chợ ăn cháo bột nhé. Bột gạo, cá tràu, có cái khác với bánh canh nơi khác đấy.
...
hơhơ... ông anh đáng kính của mình ráng theo mạch chuyện rồi chuyển phập một cú bất ngờ qua món đặc sản quê hương mùa lũ làm thằng em bất ngờ!
Bất ngờ nhất là phát hiện dường như ông anh mình là dân quê Quảng trị (còn nhớ hôm off nào đó, có tay nào nói với em là biết rõ về Lệ Thủy không, đừng có mà xí xớn với... lão vitính - trong cái vụ dẫn đường gì đó quên rồi
)
Nói về cậu em họ của ông anh - nếu mà là CS áo trắng trước 75, ở đâu xa thì không nói - chứ mà làm việc ngay QT thì chỉ có 2 khả năng là hoặc phải "lót tay" để làm văn phòng, tiếp liệu... (hậu cần, nội bộ) hoặc chỉ là CS Phù động ăn lương công nhật - nhưng kể cả cái này cũng phải "lo" luôn (ít nhất là cứ đi làm mà có "người khác" lãnh lương) - chủ yếu là làm sao để khỏi đi quân dịch mà luôn được gần nhà, yên thân, phụng dưỡng cha mẹ!
Bởi ở cái xứ "tuyến đầu - vùng I chiến thuật lúc đó", thực sự đâu có cần CS tư pháp áo trắng?
Nghĩa là cũng có CS, nhưng phải là hạng Cảnh Lực, luôn phối hợp với Quân cảnh - chứ mặc "áo trắng" đi long rong ra đường thì chỉ tổ có mà dễ... đánh nhau với những tay lính rằn ri đủ thứ binh chủng luôn luôn có bức xúc, chán đời vì "bị đẩy đi Vùng I"
Vâng, kể cả CS Phù động - như cơ chế em kể trên kia, cũng chỉ xỏ áo khi cần có "trật tự viên" bảo vệ các chuyến đi lòng vòng của các xếp hoặc là... họp dân...
Thì cũng bởi, "cơ chế thời chiến" nên các tỉnh "nóng" như thế đều có Tỉnh trưởng kiêm Chi khu trưởng luôn - dân QS mà làm chánh quyền thì lính các loại đã sẵn rồi!
Ờ, mà nói về Quảng trị ở đây... SGG em bỗng bật cười vì chợt nhớ ở bên kia... chỗ chuyện của Bác Tích tường Như Lệ - cũng lại là chuyện Quảng Trị. Xem ra, thằng em nhỏ nhoi gan trời, nhiều chuyện, xía mũi lung tung vào khuấy khoắng toàn mấy ông già (em nói mấy anh
dzà, tức là
già tuổi hơn em - hông ông nào được
gziận à nghen!
)
Lại nói về cái món đặc sản quê hương, mà SGG em vừa nói là "món ăn mùa lũ" - Không biết có nhiều Bác nào thấy
lăn tăn với câu giới thiệu
"ăn cháo bột nhé. Bột gạo, cá tràu, có cái khác với bánh canh nơi khác" không vậy?
Mời ăn "Cháo bột" mà lại nói "có khác với bánh canh nơi khác"
Mà... có khác thật, dẫu rằng cái công đoạn ban đầu là nhồi bột - có thể không khác mấy về việc làm sao cho bột vừa "lấy tim" chín tới để không đủ dính tay, nhưng cũng không bị se cứng khi "luộc" trong nồi nước sôi! (lấy tim hay lấy trùng bột, là từ theo kiểu miền Nam, tức là động tác phối hợp nhuần nhuyễn công đoạn rưới nước sôi và thêm nước nóng sao cho khối bột kết keo vừa đủ chặt, dẽo mà không bị "ốc châu" - tức là bị vón cục, lợn cợn!)
Bác vitinh đừng vội "bật ngửa" nghen, để thằng em "tả" tiếp - Công đoạn kế tiếp là lấy cái chai, cán mõng khối bột ra... sao cho vừa mõng đủ để còn lấy dao thái thành sợi
Các khác nữa - và là một đặc sắc của món ăn là - "thái tới đâu bỏ vào nồi nước sôi tới đó" - nồi nước sôi ở đây là nồi nước đang nấu... cá - cá tràu - như Bác vitính đã nói ở trên
Nói về cá tràu, có chỗ thì gọi là cá trào, rồi "phía trong khu eo" nữa thì gọi là cá trôi. Thật ra, cá trôi là một loài khác nữa, nhưng vì tiếng miền nam trung bộ thì tràu, trào thành... trồi - cũng như ngoài Bắc thì thành... chuồi rồi thành chuối, duối...
Tất cả chỉ muốn nói về tính chất hoạt động thích nghi của con cá sông, nhưng có thể tồn tại ở một vũng nước cạn, có sình lầy hoặc nước khe... mà hễ có dòng chảy thì nó thích... quẫy ngược dòng!
Tương truyền là, ngày xưa ở miền Nam bộ, xứ đồng bằng phì nhiêu, chỉ có nước tràn chứ không có dòng chảy mạnh (!) nên khi cụ Thượng đẳng thần Nguyễn hữu Cảnh rời xứ Quảng Bình vào nam - nên đặt tên vùng đất mới là... Tân Bình - khi đi, ngài có mang theo vài cây con... và không thể nào thiếu được con cá trào Kiến Giang... từ đó, miền nam mới có con... Cá Lóc - là cái tên địa phương gọi theo các cách vận động ngược dòng nước tràn của con Cá Tràu xứ Quảng!
Còn nhớ, trong những chuyện cổ tích, có chuyện Cá Lóc thua Cá Chép trong kỳ thi "vượt Vũ môn hóa Rồng"Thôi, trở lại với nồi cháo bột - vừa thái bột, vừa thả vào nồi nước nấu cá, mà cá đã được luộc chín, tách thớ (xé thăn) - khi cọng bột vừa chín, khéo để ý khi cọng bột vừa nổi lên mặt nước, thì vớt ra - rồi cái nồi nước bị "lềnh" ra... như cháo - múc nước ấy chan vào mà... "quất"
Cho em xin khỏi phải kể về các thứ gia vị phải thêm vào - vì đừng có nói là "mùa lũ" mà có đủ các thứ ấy!
Ở miền nam và các nơi khác, cũng là cọng (bột bánh canh hay mì) thường thì người ta "trần/chụng" nước sôi trước cho vừa chín trước khi đổ thêm các loại "nước dùng/nước súp/nước lèo" vào.
Nhưng ở đây, chính từ cách "làm bột" ban đầu, mà cái nước bột "lềnh" ra như... váng cháo - đã trở thành "đặc sắc quê nhà" Quảng Trị
Thật ra, món bột này chỉ là một thứ bột... gạo - còn ở chỗ khác, các món kia đều có pha thêm bột khác vào... bột mì, sắn, mì tinh, bột năng... thứ nào nấu lên cũng có... vị chua - nên phải "trần/chụng" là vậy!
Cháo bột mà có khác bánh canh nơi khác - là ở chỗ đó!
-oOo-
Mấy Bác đọc tới đây, thể nào cũng thấy thắc mắc, ở đoạn trên kia, SGG em có nói đây là "món ăn mùa lũ" mà ?!?!
Vâng, cả nhà thử tưởng tượng nào, mùa lũ, nước lên... Lấy cái lò, bỏ vào cái thau, rồi đặt nồi nước sôi - tất nhiên thì cá, bột phải có chuẩn bị luôn rồi... (tạm tưởng tượng luôn, ngồi trên giường, nước lũ tràn bờ... tranh thủ chộp được vài con cá đi hén!)
Ngồi đầu giường, nhồi bột, thả vào nồi, rồi vớt...
Rồi... xì xụp...
Người ta còn thêu dệt, nói rằng, nhồi bột xong rồi thì cứ cầm mà dập xuống vạt giường (giường phên tre nha!), đập qua đập lại, cứ theo vết hằn phên tre lên bột mà thái sợi bỏ vào nồi... (!?) hoặc là không có dao cắt bột, thì cứ tháo bóc đầu 2 thanh vạt giường, tạo thành "cây kéo dã chiến" để mà cắt bột... Cái sự ấm áp của bếp lửa, cái no lòng trong giá lạnh... người dân xứ Quảng nói riêng và VN nói chung, vốn tính trào lộng lạc quan... ngân nga câu chữ, bật ra mấy từ "Món cháo vạt giường"
Ừ thì đúng rồi, một nhúm vài cọng bột xắc sợi, vuông vuông vừa nở chín tới, nhìn đâu có khác... mấy thanh vạt giường!
Thì bỡi lũ, không lên giường ngồi thì ngồi đâu?
Ấy là lũ nhẹ, nước tràn, còn có cá lóc cá trào vào nhà - chứ còn lũ lớn, như hồi tháng 10 rồi - thì đừng có nói gì "đặc sản" này nhé!
Nói chung, về các món ăn chế biến từ... bột - thì ở vùng "quân khu... eo" phải nói là phong phú vô cùng!
Bởi một điều rất giản đơn, các Bác cứ nghĩ xem...
Hàng năm đều có mưa lũ lụt - trừ "thóc giống" ra, thì liệu hạt gạo có dễ mà... bảo quản? Dẫu khư khư mà địu trên người, che chắn thế nào cho khỏi ướt? Ẩm, mốc là điều chắc chắn!
Thế thì, xay
mịe thành bột cho rồi! Đã phơi thật khô tinh vào rồi thì... cho dù ngập tràn một thùng nước... thì cũng là... thùng bột, vắt lọc chắt tinh, rồi thì cũng hoàn là... bột!
Luộc, rán, chiên, nướng... quậy thành... sữa bột! Thứ nào cũng chắc ăn, chắc bụng hơn là... hạt tám, hạt tròn, hạt dài. Lũ thì ở đó mà chọn lựa!
- - -
Trước khi dừng "keyboard" - SGG em xin thưa với đàn anh vitính là, nhắc về cái món "cháo vạt giường" ấy! Thì em phát giận với một đại ka nhà thơ đồng hương của anh đó!
Bỡi hồi mấy năm trước, SGG em, cùng một tay bạn báo chí - hắn đã từng cùng em trên nhiều nẻo đường khám phá - thế rồi hai tên "xù xì" với nhau, cực công tính toán, thiết kế một "cung đường ẩm thực" tính bằng nhiều ngàn cây số với biết bao nhiêu là điểm đến!
Vậy mà, giờ chót, có một lão "bổ sung" vào đội, ác cái là lão ấy "sung" lắm - "sung" vào thêm một ông bạn văn, rồi cả chiếc xe 7 chỗ, do lão cầm lái - tài xế bị gạch sổ - mà tính cả lão thì cũng vừa nghiến... 7 người! Thế là, đoàn khởi hành với các loại "nhà" từ báo-thơ-văn-họa-phim-ảnh và bếp... chỉ có thiếu "nhà... dẫn đường" - Thằng em cay lắm, nhưng đành chịu phép!
Về Hải Lăng, xuống Mỹ Thủy, thăm... em Thủy-vạt-giường - mấy lão sướng bốc tận trời mây cái món cháo vạt giường!
Thằng bạn em, vuốt buồn em, rồi "khai thác" chi tiết về món cháo vạt giường này, nhưng em giận, không thèm kể ra!
Đến giờ, sau bao năm - thằng bạn em mà đọc được bài này (em viết mà không cần hình) - chắc là... đến phiên nó giận rồi đó!
Ai bảo...