hieuc3d26f7
Thành viên
Bài viết: 106
|
|
« Trả lời #10 vào lúc: 04 Tháng Ba, 2010, 10:29:35 am » |
|
Tôi nắp những đốt Anten cuối cùng hiện có để liên lạc với đài chỉ huy ở sư đoàn, không biết sở chỉ huy hiện nằm ở đâu, có khả năng cũng đang trên đường di chuyển nên liên lạc rất khó. Lúc này phương tiện liên lạc duy nhất là máy vô tuyến điện. Quân giặc tuy bị đánh tan nhưng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, đài vô tuyến điện của địch vẫn theo dõi tần số liên lạc của chúng tôi để phá sóng. 4h chiều đơn vị hành quân qua trận địa D9 đặt chân lên bờ tường ủi, thật khủng khiếp chứng kiến quân địch đào công sự kiên cố, bố trí lực lượng chống lại ta. Ở đây liên tục những hố pháo do pháo binh ta bắn, nhiều mảng công sự bị phá vỡ. Dưới lòng mương cá chết trắng, những cây Thốt Nốt ven đường bị trúng đạn tả tơi, ở đây cây Thốt Nốt cũng là vật che chắn rất lợi hại cho các chiến binh. Vượt qua lòng mương là những chiếc cầu khỉ cũ và những tấm gỗ bắc qua do bộ đội công binh sửa lại cho bộ binh cơ động. Lên đến gần đường 10 thấy rất nhiều bộ đội mặc quần áo mới khá đẹp, anh nào cũng trẻ khỏe hồng hào, bên cạnh mỗi người là một chiếc sọt nhỏ. Tôi đeo chiếc máy thông tin PR C25 đi đến gần, các anh hỏi đơn vị nào, tôi trả lời ở sư 7 đây. Các anh cho biết anh em ở F2 quân khu 5 mới tăng cường. Ngay từ đầu trông thấy tôi đã nghĩ nhất định không phải lính khu này bởi anh em chúng tôi ra trận có mang theo sọt bao giờ đâu. Tôi vừa đi vừa nghĩ miên man tại sao lại tăng cường lính quân khu 5 đến đây? Như vậy đánh chiếm Đôn So có cả đơn vị bạn tăng cường. Đến lúc này tôi chưa hề biết ý định đánh chiếm Pnong Pênh. Bộ đội vẫn cứ hành quân qua phum, sóc, đi qua những dãy nhà dài 40-50m, 2 bên là những sàn ghép bằng những thanh cây Thốt Nốt chẻ nhỏ. Đây là nhà ở tập trung của dân Campuchia đây. Bọn Pôn Pốt chúng bắt dân ăn chung, ở chung, ngủ chung ở những dãy nhà này. Cạnh những ngôi nhà có rất nhiều chum đường Thốt Nốt, tôi đoán đây là cơ sở nấu đường, tuy rất mệt nhưng không ai dám ăn. Ra khỏi dãy nhà này cách 1km là cầu Đôn So, cứ hướng đó chúng tôi đi theo D7 đang truy quét địch trên đó. Đến khu vực cầu tôi ngắm nhìn cây cầu nhỏ bằng gỗ khá xinh, hai phía chân cầu được cắm kè vững chắc, gọi nó là đập nước thì đúng hơn. Quanh khu vực này mương máng chằng chịt, đây là hệ thống thủy nông tưới tiêu cho đồng ruộng. Hệ thống mương máng như thế này đúng là khó đánh thật, nó tạo lên những công sự vững chắc, một tuyến phòng thủ tuyệt vời, chả thế mà mấy ngày nay sư đoàn 7 được tăng cường hỏa lực mạnh mà đánh vẫn chật vật. Qua cầu Đôn So tôi nhận được một bức điện ngắn, bức điện gửi cho tôi do anh Nguyễn Mạnh Đề ở đài F gửi. Vừa nhận, vừa dịch bức điện “tổ đài của anh tìm gặp thủ trưởng Tư và phục vụ cho thủ trưởng nhưng vẫn phải bám sát sở chỉ huy E209”. Tôi kêu trời, ở chiến trường mênh mông rộng lớn như thế này tôi phải tìm một cái người là thủ trưởng không biết mặt, không biết tên. Trời sẩm tối, tôi thấy anh Trần Cường đi cùng một người đã cứng tuổi nói tiếng miền Nam. Mấy anh cán bộ tham mưu gọi người đó là thủ trưởng, lúc này tôi mới biết rằng đó là đồng chí Tư Ngọc Anh, mới ở đơn vị khác về thay đồng chí Mười Kim làm tham mưu trưởng sư đoàn. Anh Ngọc Anh xuống cùng ban chỉ huy trung đoàn đốc chiến đơn vị cắt đứt đường 1. Trời tối không một miếng cơm vào bụng, suốt mấy ngày liền anh em đã mệt mỏi muốn dừng chân nhưng không được. Trung đoàn 209 có nhiệm vụ trong đêm nay phải cắt đứt đường 1 không cho địch rút từ thị xã XvayRieng về bến phà Niết Lương. Đội hình hành quân của trung đoàn do bộ phận trinh sát đi đầu dẫn đường sau đó đến tiểu đoàn 7 rồi sở chỉ huy trung đoàn D8 và D9 đi sau, đằng sau chắc còn một số đơn vị nữa. Trong đêm tối mịt mùng, đoàn quân hướng về quốc lộ 1. Đài thông tin của sư đoàn do tôi làm việc, anh Khôi Thái Bình cầm súng bảo vệ, chúng tôi đi bên nhau, còn đài của trung đoàn do anh Cao Quang Khôi làm việc, đài thông tin luôn bám sát chỉ huy. Quả thực trong lúc này liên lạc bằng vô tuyến điện cực kỳ quan trọng, ngoài hai chiếc máy PR C25 thì không còn phương tiện nào khác. Đoàn quân vẫn lầm lũi tiến về phía quốc lộ 1, 2 bên đường các phum, sóc* người dân vẫn yên giấc ngủ hay di tản đi nơi khác không rõ. Đến gần 12h đêm thấy một chiếc ô tô chở lính, đèn pha sáng rực tiến vào đội hình hành quân của ta. Chắc chúng không biết là lực lượng luồn sâu của bộ đội Việt Nam nên ngày càng đến gần. Bộ đội ta trong chốc lát đã tiêu diệt gọn. Đến khoảng 3h sáng, đội hình của sở chỉ huy trung đoàn, trong đó có cả thủ trưởng Ngọc Anh đang trên đường hành quân thì từ bên phía trái có khẩu đại liên bắn về phía chúng tôi, vầng lửa trước mũi súng lóe sáng, những viên đạn lửa màu đỏ lao vun vút vào vị trí chỉ huy trung đoàn. Chúng tôi nằm dạp xuống đất đẻ né đạn, anh Ngọc Anh hô anh em đào hầm hố chiến đấu, anh Trần Cường lệnh cho các đơn vị lên chặn đánh. Ở trong cái quầng lửa bắn về phía chúng tôi thấy có tiếng máy nổ, lúc này chúng tôi mới biết đã vào đến gần vị trí đơn vị thiết giáp của địch mà không hề biết. Bị bộ đội ta phản công, mấy chiếc thiết giáp của địch vừa chạy vừa bắn về phía đội hình của ta, tiếng máy cứ nhỏ dần, xe thiết giáp của địch vội rút lui. Đội hình hành quân của trung đoàn vẫn thẳng tiến hướng đường 1, cách đường 1 khoảng 2km, nhìn về hướng Đông có luồng ánh sáng, đoàn xe từ thị xã Xvay Rieng đi lên. Trung đoàn lệnh cho đơn vị đi đầu nhanh chóng đánh cắt đứt đường 1. Lát sau tôi dịch điện của đài đi tăng cường E165 báo về F đã chặn đánh đoàn xe ô tô của địch, không cho chúng lên phà Niết Lương. Trời vừa sáng thì đội hình của chỉ huy sở trung đoàn 209 đã sang bên kia đường số 1, các đơn vị trong trung đoàn đã vào vị trí phòng ngự, lúc này đã là 4h30’ sáng ngày 4/1/1979. Vị trí đóng quân cạnh đường số 1, khu này có nhiều nhà cửa, khả năng là một thị trấn có tên là Pra Nhay gì đó, anh em đến lúc này đều mệt mỏi qua mấy ngày liên tục hành quân chiến đấu. Trông ai nấy đều rã rời không muốn nói gì. Anh Khôi tìm chỗ mắc Anten dây phòng khi đội hình xa, Anten cần không liên lạc được. Mấy anh ở ban tham mưu E dò hỏi tôi hiện vị trí chỉ huy của sư đoàn ở đâu, tôi chịu chết không biết. Làm sao mà tôi biết được sở chỉ huy của sư đoàn lên đâu, mặc dù chúng tôi vẫn chuyển nhận đều đều những bức điện về đó. Thế mới biết tầm quan trọng của cấp trên với những trận đánh như thế nào. Anh Khôi trực máy, tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không biết. Khoảng gần 8h sáng anh em gọi dậy ăn cơm, vừa đói vừa mệt, nhìn chậu cơm đầy thức ăn, thịt lợn, thịt gà có cả, tôi hỏi ở đâu ra thế này, đồng chí nuôi quân bảo đi cải thiện, tôi hiểu ý anh, tôi nói: “Vi phạm kỷ luật chiến trường đấy nhé”. Đồng chí nuôi quân bảo tôi: “Phải ăn vụng thủ trưởng nên đem đến đây cùng ăn”, đã lâu rồi chưa bao giờ được bữa cơm ngon như vậy. Trên đường số 1 các đơn vị vẫn hành quân lên hướng phà Niết Lương, các anh bên C1 hữu tuyến điện vội vã triển khai đường dây lên hướng đó. Lúc đầu thấy bộ đội hành quân bộ, lát sau từng đoàn xe cơ giới đưa bộ đội lên rất đông. Đây là hai trung đoàn 141 và 165 được điều lên. Đến gần tối lực lượng pháo binh cũng về hướng đó, những khẩu pháo 105, 130, 37 của E210 và quân đoàn tăng cường dầm dập đi lên. Lúc này tuyến đường số 1 từ Tây Ninh sang đã thông. Tại sở chỉ huy E209 khoảng hơn 8h tối náo động hẳn lên. Các chỉ huy tiểu đoàn, cán bộ các ban tham mưu, chính trị hậu cần tập trung ở đây cả. Chiếc máy phát điện quay tay dùng cho trạm phẫu thuật mang ra phát điện lấy ánh sáng cho cuộc họp. Tấm bản đồ tác chiến được treo lên. E trưởng phổ biến kế hoạch tác chiến của trên lấy sư đoàn 7 làm hướng chính đánh vào thành phố Phnôm Pênh. E trưởng Trần Cường lập kế hoạch tác chiến của trung đoàn giao nhiệm vụ đánh chiếm các mục tiêu cho từng tiểu đoàn, phân công nhiệm vụ cho các C trực thuộc. Nhiệm vụ lớn như vậy, bao nhiêu là công việc nhưng chỉ có họp khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Lúc này chúng tôi mới biết đích xác là đánh vào thành phố Phnôm Pênh. Địa danh thành phố Phnôm Pênh hiện lên bản đồ nhìn rất rõ, từ vị đứng chân của E đến đó không xa lắm, đường đến đó phải qua bến phà Niết Lương, sông Me Kong đoạn này khá rộng, nhất định bờ sông phía bên kia địch sẽ lập một phòng tuyến phòng thủ cực kỳ vững chắc để ngăn chặn bộ đội ta không cho tiến vào thành phố. Từ trưa đến giờ đường dây hữu tuyến đã thông, từ sở chỉ huy của F đến các E những cuộc làm việc điều qua phương tiện thông tin này. Đài vô tuyến điện chỉ giữ liên lạc với nhau một tiếng hai lần, chúng tôi có dịp nghỉ ngơi. Sáng ngày 05/01/1979, trung đoàn 165 do anh Phạm Hựu chỉ huy đã cho bộ đội đánh chiếm phà Niết Lương, các tiểu đoàn của E165 đã vào vị trí để nhận lệnh đánh tiếp sang bên kia sông. Tin chiến thắng của trận đánh vừa rồi được làn rộng khắp sư đoàn, trung đoàn 165 đã thu hơn 100 xe các loại và nhiều vũ khí đạn dược, quân trang, quân dụng của địch. Cũng trong ngày này lực lượng cầu phà lữ đoàn công binh của quân đoàn kể cả lực lượng của bộ quốc phòng tăng cường dồn về hướng Niết Lương. Lữ đoàn xe tăng thiết giáp cũng hành quân lên hướng đó. Khoảng 2h chiều, tôi thấy thủ trưởng Lê Nam Phong lên kiểm tra đôn đốc các đơn vị. Lê Nam Phong, người sư đoàn trưởng kính mến của sư đoàn 7 chúng tôi, ông đã từng chỉ huy dẫn dắt sư đoàn trong chiến đấu và xây dựng nhiều năm nay, lúc này ông là tham mưu trưởng quân đoàn 4. Sư đoàn 7 hiện do thủ trưởng Ba Dũng chỉ huy. Tôi biết Lê Nam Phong từ khi đơn vị làm nhiệm vụ quân quản ở thành phố Sài Gòn khi đó thành phố mới giải phóng. Ngày 26/04/1978 tôi được phân công đi đảm bảo liên lạc ở đài chỉ huy sở sư đoàn, trực tiếp truyền mệnh lệnh của ông xuống các đơn vị, lúc đó mật danh của Lê Nam Phong là Điện Biên, có lẽ tên này do anh khai ở ban thông tin sư đoàn đặt. Hồi ở đài làm việc vượt cấp của sư đoàn khi Điện Biên làm việc với các tiểu đoàn, mạng thông tin có liên quan phải dừng lại hết. Tôi đã từng mắc võng ngủ cùng ông ở rừng Long Khánh huyện Bến Cầu tỉnh Tây Ninh tại chiến dịch 26/04/1978. Khi chiến tranh biên giới phía bắc xảy ra ông ra biên giới phía bắc làm quân đoàn trưởng. Mấy năm trước tôi xem vô tuyến thấy ông mang quân hàm trung tướng về thăm chiến trường xưa ở tỉnh Phước Long. Thủ trưởng Lê Nam Phong đến đây anh em chúng tôi dự đoán có lẽ ông triển khai kế hoạch vượt sông tiến sang bên kia phà Niết Lương để đánh vào thành phố Phnôm Pênh. Xe vẫn trở quân lên hướng Niết Lương, có cả xe chở quân của bộ đội HenSomRin (bộ đội cách mạng Campuchia) cũng lên tham gia chiến đấu. Chiều ngày 05/01 các trận địa pháo ở bờ sông bên này đồng loạt bắn sang bờ bên kia. Lúc đầu bắn từ giáp phía bờ sông sau nâng dần lên phía trên, các trận địa pháo đã bắn khống chế ghìm chân quân địch không cho chúng phản công lực lượng của công binh và bộ đội trung đoàn 165 tiến sang. Anh Phạm Hựu lệnh cho khoảng hơn 20 chiếc phà chở bộ đội sang sông, pháo ở bờ bên này vẫn cứ bắn, lực lượng bộ đội đã bám sát bờ bên kia. Đến gần tối ngày 05, lực lượng hải quân lên chi viện bắt liên lạc được với trung đoàn 165. Bộ đội cầu phà và và hải quân đưa những chiến sĩ trung đoàn 165 lên bờ triển khai tuyến phòng thủ. Như vậy tối ngày mồng 5 ta đã vượt sang bên kia bến phà Niết Lương. (Còn nữa)
|