9. Pháo tự hành M7 “Priest”
Đây là thiết bị pháo tự hành của Mỹ, tiếp nhận tên lóng tiếng Anh: “Mục sư”do hình dạng tháp pháo chỉ huy có dạng như nhà thờ, xuất hiện sau những cuộc thí nghiệm lâu dài với lựu pháo, được lắp trên gầm nửa băng xích. Nhưng theo yêu cầu đầy đủ của pháo tự hành, cần thiết một gầm xe chạy bằng xích hoàn toàn, vì thế trong sự tính toán cuối cùng, gầm xe tăng hạng trung M3 đã được sử dụng. Người Anh đã tiếp nhận nhiều thiết bị này theo Hiệp ước Lend – Lizơ và chúng được sử dụng lần đầu tiên trong thời gian diễn ra các trận đánh dưới El-Alamen mùa thu năm 1942. Sự hiệu quả của thiết bị M7 đã khiến Anh đặt hàng thêm 5500 chiếc nữa nhằm trang bị cho quần đảo Anh trong khoảng thời gia một năm sau lần đầu tiên chúng xuất hiện trên chiến trường. Nhược điểm chính là lựu pháo của M7 không theo tiêu chuẩn của Anh, vì thế, chúng không thể bắn được đạn do Anh sản xuất và yêu cầu hệ thống đạn dự trữ riêng. M7 tỏ ra là một thiết bị pháo tự hành cơ động và đáng tin cậy, được sử dụng trong các quân đoàn cho đến cuối chiến tranh, còn sau đó chúng tiếp tục phục vụ lâu dài trong vai trò xe bọc thép. Ngoài ra, M7 được xuất khẩu một cách rộng rãi sang các quốc gia khác.
Các thông số kỹ thuật chính:
Nơi sản xuất: Hoa Kỳ
Kíp xe: 5 người
Khối lượng: 23 tấn
Kích thước: chiều dài: 6,92m; chiều rộng: 2,88m; chiều cao: 2,54m
Tầm hoạt động: 190km
Bọc thép: đầu xe: 108mm; bên hông: 38mm
Trang bị: một lựu pháo 105mm M2A1; súng máy phòng không 12,7mm
Động cơ: động cơ hình sao 9 xilanh “Continental” 375 sức ngựa
Tính năng hoạt động: tốc độ tối đa trên đường bộ: 41,8km/h
Khả năng vượt chướng ngại vật: độ cao: 0,6m; hố sâu: 1,9m; chỗ nông: 1,2m