fanruot_mu™
Thành viên
Bài viết: 128
Binh nhất Chiến sĩ
|
|
« Trả lời #569 vào lúc: 15 Tháng Chín, 2008, 07:04:21 pm » |
|
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, những ngày nghỉ ngơi ăn chơi phè phỡn cưỡi ngựa xem hoa sau huấn luyện đã trôi qua 1 cách nhanh chóng. Chỉ sau hơn khoảng 1 tuần ở lại đơn vị tăng gia sản xuất thì Đại đội nhận được việc đào 1 cái ao trên đồi để dân trữ nước tưới vải vào mùa khô. Thế là chúng em lại phải tất bật lên đường, mỗi Trung đội cắt ra 10 thằng làm. Chỗ đào ao là 1 đồi vải của dân trong thôn Hố Sếu cách đơn vị khoảng 4km. Thôn này nằm sâu trong núi và hơi tách biệt hơn so với dân các thôn khác trong xã. Đường đi quanh co và hẹp, chủ yếu là đường mòn nhưng có xe máy thì bon vẫn vô tư, tất nhiên là phải loại xe Minks mới tải nổi chứ loại Wave Tầu cả Dream Thái thì chắc chịu. Sáng dậy sớm bon đi làm, trưa nấu cơm ăn luôn tại đấy, vạ vật tí chiều làm tiếp, tối làm xong về đơn vị nghỉ ngơi mai lại lên đường. Cái ao bọn em đang đào vốn trước nó 1 mảnh ruộng trồng lúa nước ở ngay dưới chân đồi vải, bây giờ chủ nhà muốn cải tạo thành cái ao để trữ nước tưới vải vào mùa khô. Hôm đầu tiên đào thì tưởng ngon ăn, vì bên trên là đất ruộng, đất ướt xốp nên chỉ lấy kéo cắt đất xén nhẹ cái là có tảng to. Vèo cái 1 ngày Đại đội đã bóc hết lớp đất của mặt trên, nhưng sâu xuống dưới sau lớp đất mặt mới là cả 1 vấn đề. Vì đây là đất đồi nên bên dưới toàn đá gan gà, có tảng to gần bằng nửa cái chiếu đơn bộ đội. Chỉ tiêu độ sâu của ao là 2,5m, gặp ngay đống đá cứng đầu nên cả Đại đội đánh vật vài ngày mà vẫn ko sâu thêm được bao nhiêu. Vật dụng để làm việc thì chả có gì, trang bị sơ sài, mỗi Trung đội được biên chế 1 kéo cắt đất, 1 xà beng, 1 cuốc, 1 xẻng to mượn của dân còn lại là toàn cuốc xẻng bộ binh. Loại cuốc xẻng bộ binh này bé tí ti, mang đi cho nó đẹp thôi chứ làm được gì. Đã khó khăn rồi bây giờ đồ làm cũng ko được đảm bảo nên thằng nào thằng ý nản ra mặt. Ở nhà đã phải làm việc như này bao giờ đâu, chơi còn ko thành thân thì làm được gì, giờ bị đày ải như này, khó khăn một tí là cả lũ bảo nhau be rầm lên. Chỉ huy Đại đội nghe thấy đấy nhưng điếc lòi ra, trình bày lên phường, chỉ tiêu giao đến tận tay rồi, làm đi, xong sớm nghỉ sớm, xong muộn nghỉ đúng giờ, ko xong thì làm bằng xong thì thôi. Thế là lại bảo nhau lụi cụi đào tiếp, thôi thì ko đc nhiều thì được ít, cứ chịu khó đào rồi nó cũng phải xong, kiểu gì cũng phải đào, có trốn được đâu, làm nhanh xong sớm nghỉ sớm.
Khổ cái thời điểm này đúng là lúc đang diễn ra Euro 2000, đơn vị chỉ cho xem 1 trận khai mạc giữa Bỉ và Thuỵ Điển vào lúc tối, còn các trận về đêm là cấm tiệt. Làm gì có chuyện nửa đêm vác TV ra sân mở bóng đá cho các ông hò hét, ngủ sớm đi đêm còn gác, sáng mai dậy sớm mà đi đào ao. Mà các bác biết rồi đấy, bộ đội toàn đực rựa nên có đến khoảng 70% quân số là hâm mộ bóng đá. Với 1 sự kiện bóng đá lớn 4 năm mới có 1 lần như Euro này mà phải bỏ qua thì quá là đáng tiếc. Nhưng cái khó ko bó được cái khôn, bộ đội thì cái gì chả nghĩ ra được. Đêm, cứ đến giờ bóng đá là bấm nhau dậy bon ra sân xem, chỉ cần mua mấy gói mì tôm cộng chai rượu là xem thoải mái. Thằng nào ngủ cứ ngủ, thằng nào gác cứ gác, thằng nào xem cứ xem, đến giờ thì về đổi gác. Cũng vì đang trong thời gian làm dân vận, quân số tản mát, tác phong, kỷ luật đơn vị duy trì lỏng lẻo nên bọn em cứ trốn đi thoải mái. Chỉ khổ xem bóng đá ko được hô to vì nhà dân ở đây hầu như toàn nằm gần nhà chỉ huy Tiểu đoàn, cứ hét ầm lên "vào" mới "goalllllll...." nhiều mấy chú ý bắt được thì toi cơm. Nhưng hô to khi xem bóng đá là 1 phản xạ có điều kiện rồi, biết hô to là nguy hiểm nhưng mỗi khi có pha bóng hay cả bọn tự nhiên lại hét ầm lên mới chết chứ, rồi giật mình đưa tay lên tự bịt miệng, nhìn buồn cười lắm. Vừa xem mỗi thằng vừa làm 1 gói mì tôm trứng, cả bọn mút hết chai rượu, xem xong trận phê pha về ngủ là vừa.
Đêm xem bóng đá mất ngủ, sáng dậy mặt thằng nào cũng cay xè, đỏ quạch, quầng mắt thâm đen, người mệt rũ ra nhưng nào có được nghỉ, bon đi mà đào ao nhé. Xem bóng đá xong thích ngủ nghỉ thì về nhà, đây là Quân đội thì làm gì có chế độ đấy. Thất thểu lê đến chỗ làm, nhìn đống đá dưới đáy ao mà thắt hết cả ruột, nản thì thôi rồi. Nhưng việc thì phải làm thôi, trốn đi đâu bây giờ. Lại tay cuốc tay xẻng tay xà beng chọc đá rồi bê từng hòn một kè luôn xung quanh bờ ao. Quần áo thằng nào cũng bê bết bùn đất, chân tay xước xát bật máu. Lúc đầu làm còn hăng hăng tí, nhưng đến tầm 9h30' bắt đầu đói mềm ra là thôi, thằng nào cũng lờ đà lờ đờ, chán ko muốn làm chỉ muốn nghỉ ăn cơm luôn. Toàn thanh niên sức dài vai rộng mà sáng được ăn chưa đầy bát rưỡi cơm con con với tí thịt, tí rau rồi bắt đi đào đá như này bố thằng nào chịu nổi, ép người quá đáng. Lờ vờ làm đến giờ nghỉ ăn cơm thằng nào cũng phấn khởi, tranh thủ nạp năng lượng để chiều còn chiến đấu với đống đá kia tiếp ko sức đâu. Đi làm ở đây thì chỉ huy Đại đội cắt gạo, thịt, rau theo tiêu chuẩn ở bếp Tiểu đoàn vào đây nhờ bếp chủ nhà nấu cho bộ đội ăn. Đúng tiêu chuẩn có khác, lại tự nấu nên ngon và nhiều hơn hẳn cơm đơn vị. Thế mới biết bọn bếp nó ăn bớt của bộ đội tởm như nào, thảo nào thằng "nhọ đít" nào cũng béo tròn ra, ăn hết của anh em rồi, ko béo mới là lạ ý. Vật vã với cái ao ý khoảng 1 tuần rồi cũng hoàn thành, tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ huy được lấy tiền công của chủ nhà đút túi, lính thì thoát nợ đày ải, chủ nhà có cái ao to vật vã để chứa nước, tất cả đều khoan khoái cười phe phé như địa chủ được mùa ý.
Tân binh năm nay khác mọi năm ở chỗ là bọn em ko được về phép. Mọi năm cứ huấn luyện xong là đơn vị giải quyết cho 100% tân binh về tranh thủ 1 tuần thăm gia đình. Nhưng năm nay ko hiểu sao lại ko thế, mà đơn vị chỉ cho về từng đợt, từng đợt một. Mỗi đợt khoảng được hơn chục thằng. Đầu tiên là những thằng kiểm tra bắn súng AK đạt kết quả tốt (riêng Dương thỉnh 10 ngày vì đạt 3 điểm 10) ngoan ngoãn, hiền lành, dễ bảo, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao, chưa vi phạm kỷ luật lần nào. Cứ đợt trước về lên trả phép lại đến đợt sau về, từng đợt từng đợt nhỏ giọt như thế cho nên chờ mãi ko đến lân mình. Mấy tháng xa nhà, sống trong môi trường kìm kẹp, tập luyện lao động vất vả, ăn uống kham khổ, sinh hoạt thiếu thốn nên thằng nào cũng mong được về nhà. Về để bố mẹ chăm sóc, để tự do bay nhảy thoả chí sau những ngày phải sống trong sự mất tự do, một tuần thôi là cũng quý lắm rồi. Nhưng ước mơ nhỏ nhoi ý của bọn em cũng ko được thể thực hiện được vì sự cứng nhắc của chỉ huy đơn vị. Điều đó gây nên sự ức chế lớn cho tất cả những thằng ko được về. Tư tưởng dao động, đã nảy sinh nhiều suy nghĩ bất mãn. Cùng nhập ngũ 1 ngày với nó, cũng ăn ở, sinh hoạt, luyện tập như nó, nó được về còn mình phải ở lại. Tất cả như 1 cái lò xo đang bị ép chặt hết cỡ chỉ chờ ngày ko chịu nổi nữa thì bung ra. Ùh thôi vậy, ko được chỉ huy cắt phép thì tự mình cắt phép cho mình vậy, cũng là phép cả có khác gì nhau đâu. Thế là tình trạng đào ngũ diễn ra thường xuyên và liên tục. Tất cả những biện pháp răn đe, giáo dục, ngăn chặn của chỉ huy đơn vị đều ko có hiệu quả. Ngày nào Đại đội cũng có quân số đào ngũ, tình trạng này bên tân binh Đại đội 8 cũng diễn ra liên miên, hiền như bọn nó còn đào ngũ hàng loạt thì nói gì đến bọn em. Từ đầu chỉ huy Đại đội còn dấu nhẹm đi vì sợ mất thành tích, nhưng vì quân số đào ngũ đông quá nên chẳng mấy chốc chuyện này đến tai chỉ huy Trung đoàn. Chỉ huy Tiểu đoàn đến Đại đội bị xạc cho 1 trận tơi bời rồi điều Trợ lý Quân lực cùng chỉ huy Đại đội về Hải Phòng phối hợp với Ban Chỉ huy Quân sự quận Ngô Quyền và huyện Cát Hải bắt quân đào ngũ lên kỷ luật. Trên đơn vị thì chỉ huy thét lác ác lắm, doạ là Trung đoàn biết chuyện rồi nên sẽ kỷ luật nặng những đồng chí nào cố tình đào ngũ, sẽ bị phạt giam, ghi vào lý lịch quân nhân, báo về cơ quan Quân sự địa phương, sau khi ra quân sẽ bị giữ lại lao động cải tạo...vân vân và vân vân... Nói chung cứ doạ được gì để lính sợ là doạ, nhưng doạ là việc của chỉ huy, còn đào ngũ là việc của lính. Thằng bị bắt lên còn chưa kịp cải tạo xong thì thằng khác đã về, vệ binh Tiểu đoàn, Trung đoàn tăng cường tuần tra canh gác chống đào ngũ mà vẫn ko có hiệu quả. Đã gọi là trốn rồi thì bắt làm sao được.
Sống trong tình trạng đó tư tưởng em cũng dao động lắm. Nhớ nhà, nhớ bạn bè, những thằng bên cạnh đào ngũ về lên, tuy bị kỷ luật mà thằng nào thằng ý mặt tươi rõi như hoa, kể chuyện râm ran làm em chỉ muốn vất lại hết tất cả để phi về với mẹ thôi. Nhưng em chưa dám đào ngũ về mà vẫn mong manh đợi tờ giấy phép của đơn vị (em ko thuộc diện được xét giải quyết phép vì vi phạm kỷ luật đánh nhau nhiều lần trong đơn vị). Ko phải vì em sợ bị kỷ luật nọ kia mà em ko thích để ông bà già buồn. Bà già thì ko nói, nhưng ông già trước cũng là bộ đội, sĩ quan chỉ huy hẳn hoi nên trước khi đi ông già đã dặn là có khổ mấy cũng phải chịu để rèn thành người và nhất là đừng có đào ngũ để làm xấu mặt tao. Bức xúc lắm cái vụ về phép này rồi mà ko làm gì được, có mấy lần em cũng định tặc lưỡi theo chúng nó té về nhưng nghĩ đến cảnh ông già biết là đào ngũ rồi quát tháo đuổi đi em lại thôi. Đùng 1 cái thì thằng bạn và thằng em em lên thăm, chúng nó về quê ở Cẩm Giàng - Hải Dương cúng, tiện đường đi qua chỗ em chơi rồi rủ em về quê chúng nó chơi luôn. Em lên báo cáo chỉ huy Đại đội là có người nhà lên thăm và xin phép ra ngoài chơi. Đại trưởng Đạt kều duyệt cho em đi đến 2h là phải có mặt ở đơn vị. Đẹp rồi, 3 thằng 1 xe máy phi một mạch về Cẩm Giàng. Ăn uống no say phè phỡn xong thì cũng quá 2h từ lâu rồi, bây giờ về đơn vị trình bày thế nào đây. Thằng em em nó bảo thôi bon mẹ nó về Hải Phòng mà chơi anh ạh, đằng nào cũng bị kỷ luật rồi. Ùh, có lý, thôi kệ mẹ nó đến đâu thì đến, bon về nhà đã, ko về bây giờ thì lúc nào về, chờ phép thì chắc đến Tết Ma rốc mất. Mới đi có gần 4 tháng về mà nhìn Hải Phòng thấy khác thế (thực ra chả khác tí gì đâu nhưng từ rừng về phố nên nó bị ngợp thế đấy). Về nhà mới biết em thay đổi nhiều so với hồi trước khi đi bộ đội. Ai gặp cũng khen rắn rỏi, lời ăn tiếng nói chững chạc hẳn lên. Tất nhiên ai hỏi cũng phải nói là cháu được về phép, ko dám nói là trốn, để người ta biết là đảo ngũ thì ê lắm. Ông già em thì trái với dự đoán, ko gay gắt lắm, vẫn niềm nở đãi đằng thằng còn zai cho bõ những tháng ngày thiếu thốn, vất vả trong bộ đội. Nhưng sâu trong suy nghĩ em đoán ông già cũng ko thích chuyện em đào ngũ. Ông già em bảo bộ đội chúng mày bây giờ ăn thua gì, đi lính sướng như tiên, bố ngày xưa ăn ko đủ no, đánh nhau suốt ngày hòn tên mũi đạn sống chết cách nhau trong gang tấc mà có dám kêu ca đâu. Thôi ăn uống chơi bời đi rồi mấy hôm lên đơn vị mà chịu kỷ luật, ở nhà lâu đơn vị cho người về gô cổ xách lên thì nhục lắm. Em ở nhà chơi 1 tuần, bằng đúng số ngày phép, tận hưởng cái không khí gia đình, bay nhảy với bạn bè rồi tạm biệt Hải Phòng trở lại đơn vị. Cũng may cho em, em lên đơn vị đúng lúc Đại trưởng Đạt kều đang làm danh sách quân số đào ngũ báo lên Tiểu đoàn để chỉ huy Tiểu đoàn báo cáo chỉ huy Trung đoàn (thế mới biết Đại đội dấu giỏi, em về 1 tuần rồi mà đến Tiểu đoàn cũng ko biết). Nếu chậm 1 ngày nữa thôi là Quân lực Trung đoàn sẽ về tận nhà bắt lên. Cầm gói quà bà già chuẩn bị sẵn là bao thuốc Hải Phòng, lạng chè Thái Nguyên, gói bánh quy kèm 100.000 đ lên trình diện Đại trưởng, anh ý nhận quà xong, quát 1 thôi 1 hồi, bảo muốn về ko lên đề đạt nguỵên vọng tôi giải quyết cho, tại sao phải trốn thế cho nó khổ ra, lại ảnh hưởng đến thành tích chung của đơn vị, thôi về Trung đội đi tối tổ chức sinh hoạt kiểm điểm để kỷ luật. Ko biết có phải em biết cách nhận lỗi bằng gói quà kia ko mà việc sinh hoạt kiểm điểm em trước Trung đội diễn ra rất đơn giản, hình thức phải chịu là lấy 30 xô phân và gác 3 đêm mỗi đêm 2 ca. Mấy thằng trốn trước em mấy hôm, lên muộn bị Quân lực về bắt, sống dở chết dở vì kỷ luật. Đơn vị sinh hoạt lên sinh hoạt xuống khổ sở vì chúng nó. Thế mới thấy em may như nào, hú hồn, muộn tí nữa thôi là chung số phận với chúng nó. Và cũng thấy rằng, ở đâu cũng thế thôi, bộ máy được bôi trơn thì chạy rất trơn tru. Ngu dại ko nghĩ ra thì chỉ có to đầu lên thôi.
(Còn tiếp)
|