Thực ra phụ nữ cũng không đến mức kinh hoàng như Bác nói
Chi Hoa Cúc ơi, đúng là không ai dám coi phụ nữ là kinh hoàng
Thực ra chỉ kinh hoàng khi chính ủy bắt gập lính ta với bóng hồng thôi. Ví như chuyện sau đây.
Những đêm ít ngủ.Lại nói tiếp chuyện về lớp tân binh nữ trên kia.
Được lữ trưởng đánh giá là thằng có tâm hồn nhất lữ đoàn
(trai Hà lội gốc, đọc được “Bông Hồng vàng” của Pau tốp xơ ki bằng nguyên bản tiếng Nga, bla, bla…), tớ được phân công phụ trách hội hồng hiếc đó. Và thế là: tai nạn nối tiếp tai nạn.
Thoạt tiên là toi 1 tháng phụ cấp vì bị anh em đè ra bắt khao. Anh em tưởng tưởng ra cảnh: tháng 9 nắng rám quả hồng mà lại có thằng cha được ngồi ghế, bên tả thì có 1 em mời bát nước gạo rang, bên hữu thì có em khâu hộ cái yếm bò của áo lính thủy là tiết đã sôi lên sung sục. Và tiết của tớ còn sôi hơn khi nghĩ thế mà không phải thế.
Tiếp theo đó là chuỗi ngày bị đau thần kinh vì luôn luôn phải nghiến răng và lên gồng.
Các bác thử tính xem. Là cái thằng phụ trách thì đương nhiên là phải đi đốc gác đêm.
Đêm mùa hè sóng biển rì rầm, từng con sóng va vào gềnh đá, làm bắn lên bạt ngàn tia hoa lân tinh. Tô điểm thêm cho vườn hoa sóng biển là những vì sao băng đang rơi chéo phía chân trời. Lẫn trong gió biển là mùi hương hoa lan đất xa xa rồi thật gần. Gần đến mức chỉ nhìn cặp môi cũng đoán ra tiếng:
“em ở đây cơ mà, anh ơi”.
Gía như là tiếng hô
“ báo cáo thủ trưởng, có tôi” thì đời quân ngũ đơn giản biết bao nhiêu. Trời ạ, đây lại là tiếng thì thầm
”anh ơi” của những thiếu nữ mới gần 18 trăng tròn. Nó có sức nóng làm tan chảy câu căn vặn về mật khẩu của anh chàng mẫn cán. Nó làm anh chàng gương mẫu cóng người khi đôi tay mát rượi chỉnh lại hộ chàng mấy ngôi sao trên vai. Và theo bản năng cách mạng
, anh chàng bất hạnh chỉ còn biết giơ 2 tay lên trời.
Làm sao khác được các bác ơi.
Trong cái ánh sáng mờ ảo của các vì sao rơi đấy, chỉ cần một tiếng “khoạc khoạc” của chính ủy đi thanh tra các ông kiểm tra, mà lúc đó tay chân mình lại không để đúng điều lệnh, thì
“thôi rồi Lượm ơi”. Nhẹ thì cũng 1 hạt ra đi không hẹn ngày tái ngộ.
Cái đau thần kinh ấy nó còn để lại di chứng đến bây giờ, các bác ạ.
Hơn 20 năm xa quân ngũ rồi, đêm nằm ngủ thỉnh thoảng bà vợ già của tớ lại tra hỏi: sao ông cứ hay chắt chắt lưỡi thế.
Các bác ạ, đấy là lúc tớ chợt nhớ về một vùng biển vắng, nơi đã từng có chiếc kẹp tóc sáng lấp lánh trong ánh lửa lân tinh. Và tớ đang tự hỏi: nếu lúc ấy mình hạ tay xuống thì thế giới này có đi đâu mất không nhỉ.