fanruot_mu™
Thành viên
Bài viết: 128
Binh nhất Chiến sĩ
|
|
« Trả lời #463 vào lúc: 05 Tháng Chín, 2008, 01:14:53 pm » |
|
Thời gian huấn luyện cứ thế chầm chậm trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào đều đều như vắt chanh. Sáng lăn lộn thao trường, chiều tập trung học Chính trị, hết giờ học tập thì tăng gia sản xuất, thể dục thể thao. Sau khoảng 1 tháng bọn em thằng nào cũng rắn rỏi hẳn lên. Mà lên cân ầm ầm nhé, thằng nào cũng béo đen trùi trũi. Làn da xanh mai mái của bọn thư sinh hồi mới nhập ngũ đã biến mất, thay vào đó là màu da đen ròn nhuộm nắng gió thao trường đầy khoẻ mạnh. Tác phong Quân đội, lời ăn tiếng nói cũng vì thế mà chững chạc hẳn, gặp cán bộ ở đâu là đứng nghiêm hô :"Em chào thủ trưởng" to, dõng dạc. Ko bù cho hồi đầu mới lên bọn em gặp chú Khanh Chính trị viên Tiểu đoàn cứ giương mắt lên nhìn để chú ý hỏi hôm nay bếp Tiểu đoàn cho các đ/c ăn canh hến àh, bọn em còn thật thà trả lời là ko chú ạh, bọn cháu từ hôm lên đến nay đã được ăn bữa canh hến nào đâu. Sặc sụa. Đến là ngố, sau này nghĩ lại em vẫn thấy buồn cười đấy
Một tháng trôi qua, hầu hết tân binh bọn em đã quen với nề nếp tác phong sinh hoạt của đơn vị. Tất nhiên là còn nhiều cái chưa thể quen ngay được nhưng cũng phải thích nghi dần mà sống thôi. Quan trọng là bọn em ko còn dám bỏ cơm đơn vị nữa kể cả những thành phần khảnh ăn nhất. Cơm bây giờ là nguồn năng lượng quan trọng nhất. Vì đạn đã cạn kiệt, tắc tế gia đình dù nhiều thế nào thì nhiều cũng chỉ 1 bữa là hết (mưa phi trường mà ). Ko ăn thì sức đâu mà học tập công tác, ko ngon cũng phải cố mà nuốt. Nuốt trôi lấy sức mai ra thao trường còn chạy. Cũng trong thời gian này bọn em bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn, giữa lính với lính, lính với Tiểu đội trưởng, lính với Trung đội trưởng. Cũng chỉ là những vụn vặt đời thường, sự cứng ngắc trong chỉ huy của cán bộ, với một tập thể toàn đực rựa cứng đầu như bọn em thì sự va chạm là chuyện tất yếu phải xảy ra. Tần suất xô xát, lao vào choảng nhau ngay trước mắt cán bộ đã xảy ra khá nhiều. Đôi khi cũng chỉ vì câu nói đùa quá trớn, câu tranh luận trái chiều của 2 thằng ko đồng quan điểm, tranh nhau cái xô nước tắm hoặc khoảng vườn tăng gia có thằng phải tưới nhiều hơn là bọn em lại sẵn sàng lao vào dã nhau. Đúng là trong một cuộc sống đầy khó khăn, nhiều kìm kẹp, bức xúc bị dồn nén thì tất cả những cái đầu được coi là lạnh nhất cũng âm ỉ rồi sẵn sàng bùng cháy lên bất kỳ lúc nào. Ko ngày nào Đại đội ko xảy ra đánh nhau, kỷ luật xong về lại đánh nhau tiếp, cứ triền miên như thế. Nhưng cũng may là chưa có vụ nào đổ máu cả, âu đấy cũng là một điều may mắn cho bọn em cũng như cho cả cán bộ các cấp.
(Em ngày ý tuy nhỏ con nhưng cũng hăng cái trò đánh đấm này lắm. Phần vì vẫn còn máu yêng hùng đàn anh từ nhà mang lên, lại thêm phần cuộc sống tập thể nhiều ức chế, nhiều cái chướng tai gai mắt mà em đã từng sút thằng Sơn bù toọc ở Máy Tơ và thằng Lương hoả lực quê Tiên Lãng lên bờ xuống ruộng. Sau 2 vụ ý em cũng bị kỷ luật bết , bị cắt cả phép tân binh luôn vì tội tái phạm nguy hiểm. Có thời gian em sẽ kể cho các bác nghe kỹ về vụ này sau. Cũng hoành tránh lắm ý)
Lính Hải Phòng tuy thỉnh thoảng hay đánh nhau, nhưng ngược lại cực kỳ đoàn kết. Ở các đơn vị bộ đội thì thường thường có truyền thống bất thành văn là "ma cũ bắt nạt ma mới". Tiểu đoàn 2 bọn em cũng ko là ngoại lệ, đấy cũng do các anh lính cũ ko tự lượng sức mình và cũng chưa hiểu chất lính Hải Phòng thế nào. Ngày thứ 2 lên nhà ăn, tức là buổi trưa hôm sau ngày nhập ngũ ý. Do dãy bàn ăn Trung đội 4 em được bố trí sát với dãy bàn ăn lính cũ Đại đội 7, ko biết thằng Quyến ghẻ (Máy Chai) có nỡ nói gì phạm thượng ko mà 1 anh lính cũ thẳng tay cầm bát mắm hất vào người nó. Con giời Quyến ghẻ cũng ko phải vừa, nó cầm ngay bát ăn cơm ốp thẳng vào mặt anh lính cũ kia rồi hô ầm lên :"bọn lính cũ đánh em các anh ơi". Trong khi anh lính cũ kia vẫn ôm mặt ngơ ngác ko hiểu chuyện gì xảy ra thì bọn em bỏ hết cơm lại, tay cầm bát phi thẳng vào đám lính Đại 7 đang ngồi ăn ở bên cạnh. Em nhớ có vài thằng còn nhanh tay vác theo cả chậu cơm chậu canh nhảy sang. Lúc này ko biết dũng khí của mấy anh lính cũ biến đi đâu hết, chắc ko ngờ phản ứng của bọn em lại dữ dội vậy nên ông nào ông ý mặt tái chạy giàn té vội. Mấy ông chậm chận ăn luôn chậu cơm, canh ụp vào đầu, cơm chan canh ướt từ đầu đến chân. Vừa chạy đuổi bọn em vừa ném bát vèo vèo, may lúc ý là bát nhựa nên đám lính cũ kia cũng ko hề hấn gì, và bọn em cũng ném theo phản xạ thôi chứ biết thừa có ném trúng cũng chả sao.
Vụ ý một số thằng trong Đại đội hung hăng nhất bị chỉ huy Tiểu đoàn bắt được phải chịu kỷ luật còn đâu bọn em bình an vô sự hết. Cũng từ đấy lính cũ choáng bọn em 1 vành luôn, ko dám công khai gây sự. Vì đúng ra tuy quân số họ đông hơn, cũng cùng quê với nhau nhưng thiếu tinh thần đoàn kết, khi đánh nhau yếu thế 1 chút là mạnh thằng nào thằng ý chạy, hơi đâu mà chiến đấu nữa. Nhưng mấy ông này tiểu nhân, ko dám gây sự công khai thì "bay thấp đánh lén" . Thằng Điền hà mã (An Đà - b6) đi vệ sinh một mình bị 5 anh lính cũ đại 7 phục kích ở vườn chuối dã vêu cả mõm (muốn đi ra nhà vệ sinh Tiểu đoàn phải đi qua khu nhà đại 7). Nó chạy được về hô anh em, thế là lại tay gậy tay cuốc xẻng lên đường. Quay lại vườn chuối thì 5 anh lính cũ đã biến mất, cả bọn quyết định lao thẳng vào khu nhà Đại 7 để tìm thủ phạm và thống nhất với nhau nếu ko tìm được thì phang bất cứ 1 thằng nào Đại 7, thích ra sao thì ra. Cũng may hôm đó chỉ huy 2 Đại đội và chỉ huy Tiểu đoàn phát hiện can thiệp sớm chứ ko biết hậu quả sẽ ra sao. Sau vụ đấy thì mấy bác lính cũ cạch hẳn, yên phận thôi chứ dại gì dây dưa với mấy thằng trẻ con hiếu chiến ý, lơ mơ có ngày nó dã cho úp mặt xuống sàn lúc nào ko biết.
Đang là thời gian tân binh nên gia đình bọn em lên thăm và tắc tế thường xuyên. Cứ thứ 7, CN là người nhà lên thăm đông như hội, xe máy để kín 1 góc sân Đại đội (đơn vị em cách Hải Phòng ~ 70Km, giao thông thuận tiện vì có trục Quốc lộ 18B nên người nhà toàn bon xe máy lên). Tuần nào Tiểu đội nào cũng có người nhà thăm, tại hồi ý đơn vị biên chế mỗi phường vào 1 Tiểu đội cho dễ quản lý, nhà bọn em lại ở gần nhau nên có ai lên nhà kia lại gửi quà. Mỗi lần thăm nuôi như thế bọn em thành 1 ngày hội, đồ ăn thức nhắm cứ gọi là ê hề luôn, bánh kẹo thuốc lá tha hồ xoã, thức ăn khô dự trữ lại được bổ sung (nhưng ko bao giờ tồn tại quá 1 ngày ). Đợt này bà già cũng lên thăm em 2 lần nhưng toàn vào ngày thường mới buồn cười chứ nên cứ phải chờ em đi thao trường về mới được gặp, chán thế. Lần đầu lúc em nhập ngũ được khoảng 1 tháng, lên tắc tế cho ít đồ, ít tiền và báo tin buồn là bác anh trai bà già em vừa mất. Gặp bà già mừng quá nhưng khi nghe tin kia suýt nữa thì khóc, còn trách bà già là sao ko báo tin sớm. Mà trách thì trách thế thôi chứ có báo tin thì em cũng chả về được. Lần thứ 2 là lúc em sắp hết tân binh, nhớ em quá nên lên thăm. Bà già cứ sợ em khổ sở thiếu thốn vất vả gầy yếu nên mang nên bao nhiêu đồ lên cho em. Bà già cũng trách là sao ít viết thư gọi điện về nhà thế, ko có tin gì làm nhà lo. Úi rời, viết gì bây giờ hả mẹ, mẹ cứ yên tâm con trên này khoẻ lắm. Lại có anh em nên ko sao đâu, có gì thì đã có anh em rồi mà. Hết tân binh con về phép cho mẹ tha hồ chăm nhé. (Các bác thấy mẹ em tuyệt vời chưa? Em thương mẹ em lắm ý, ko dám làm gì để mẹ buồn đâu )
(Còn tiếp)
|