Gác đêmThời binh nhì, chẳng ai thoát được nạn gác đêm.
Đêm khuya thanh vắng, sợ ma là chuyện muôn thủa, nhưng còn có cái đáng sợ hơn. Đó là không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ mục tiêu quan trọng.
Mà trang bị thì có gì?. Nhõn khẩu AK không đạn. Thậm trí còn được dặn là không được kéo quy lát hoặc bóp cò khan. Vì làm như thế, kẻ xấu nó biết là súng không đạn, nó nhẩy xổ vào cướp súng thì có mà rũ xương với quân pháp.
Anh Phàn, đại trưởng đầu tiên trong đời lính bọn tớ là người Nam Hà, lính chống Mỹ, bản chất nông dân, khá tốt tính. Đại trưởng tư vấn cho bọn tân binh chúng tớ là: các cậu nên nuôi 1 con lợn, đợi đến khi mãn hạn tẩy não, trước khi đeo lon về đơn vị mới, ngả ra mà làm bữa liên hoan.
Cả bọn lấy làm: chí phải. Nói là làm, hôm sau mấy thằng vào nhà dân mua được con lợn giống cỡ đâu như 20 cân hơi.
Kể từ hôm đó, con lợn trở thành vật gia bảo, là tài sản quý giá, là mục tiêu quan trọng nhất cần phải bảo vệ của đại đội tân binh, đóng quân trên 1 quả đồi cằn cỗi gần phố Lả của đất Sơn Tây.
Điều lệnh canh gác đối với cánh tân binh
tạch tạch xè như bọn tớ thì chỉ cần đọc qua 1 lần là thuộc như cháo chảy.
Cả bọn đều nhớ rõ lời ê a của đại trưởng: V
iệc canh gác có ngay từ khi hình thành quân đội trên thế giới, và sẽ tồn tại vĩnh cửu cho đến khi không còn quân đội tồn tại. Đều như như bánh răng đồng hồ và chính xác như kim giây, kim phút. Cứ 2 tiếng là 1 phiên. Khi bàn giao ca gác là phải bàn giao cả mục tiêu phải bảo vệ. Rõ chửa.Mà như đã nói, trên cái quả đồi khô cằn ấy có cái cóc gì đâu, ngoài mấy cái lán tranh, vách liếp trống hơ, trống hoác, chứa lũ tân binh đầu bò đầu bướu bọn tớ mà ai cũng ngại nhận.
Vậy là chỉ còn có mỗi con lợn gia bảo là mục tiêu quan trọng tối thượng cần bảo vệ mà thôi.
Mà cũng chẳng cần phải ai nhắc nhở, thằng nào cũng lo mất con lợn. Mất thì đi đứt bữa tươi đánh chén, được mong đợi nhất kể từ khi khoác bộ áo lính lên người.
Thế là cứ 2 tiếng 1 lần, thằng gác trước bàn giao cho thằng gác sau
(có ghi sổ đàng hoàng) là: Lợn vẫn còn.
Hai thằng bàn giao cho nhau bằng cách lấy cái sào dài chọc vào chuồng lợn cho đến khi nghe thấy tiếng kêu eng éc mới thôi.
Đêm cũng như ngày, nắng cũng như mưa, 2 tiếng 1 lần, chính xác và vĩnh cửu, con lợn lại thảm thiết rú lên từng hồi dài.
Rồi thì cũng đến ngày liên hoan.
Cả bọn hăm hở phá chuồng, bắt lợn. Hy vọng sẽ tóm được chú ỉn ngót tạ. Vì canh gác kỹ thế cơ mà.
Hỡi ôi, năm thằng chỉ túm ra được 1 con lợn cỡ to bằng một quả bí xanh, không hơn không kém. Những cái đầu nóng nhất đã hình dung ra câu chuyện trinh thám An nam là ta bị bọn gián điệp nó lừa.
Nhưng cũng còn có thằng tỉnh táo hơn. Đó là thằng An
(bây giờ-06/2008, đã là anh An-phó giáo sư-tiến sỹ-viện phó viện Mắt trung ương) phân tích rằng: thế còn là may đấy. Suốt ba tháng ròng, cứ 2 tiếng/1 lần lại bị chọc vật nhọn vào người để kêu gào. Không được ăn, ngủ thì đến thép cũng phát bệnh thần kinh suy nhược, chứ nói gì đến lợn.