Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:38:29 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ức của các bác otosg  (Đọc 86901 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:43:38 pm »

Em xin khuân bài của các bác cựu binh bên otosg về đây:

Đầu tiên là bác phuni56

Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #1 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:44:02 pm »

....
Mầy còn nhớ KàTum ?
những đêm mưa giăng trên cánh rừng gió nồng hương trảng cỏ
đồng đội mấy thằng giờ vẫn nằm trên đó
từ trận mở đầu chiến dịch Vạc-xa (*) 22 tháng 12 (1977)
....
Có một bài trường ca với những câu mở đầu như thế, mà gần 30 năm nay...viết mãi chưa xong. Một món nợ...!

KÀ TUM 18/12/1977
Sau một thời gian ngắn mừng (hụt) tưởng như hoà bình đã trở lại cho dân tộc sau bao nhiêu năm ngoại thuộc và huynh đệ tương tàn thì lại nổ ra cuộc chiến tranh biên giới Tây-Nam.
Ngày đó tôi là một chú bộ đội 19 tuổi, sau thời gian đào kênh ở đồng Tam Tân - Lê Minh Xuân...xây dựng những công trình đầu tiên theo hình thức XHCN thì...được lịnh cùng đơn vị lên đường.

KàTum lúc đó khu vực sát biên giới cũng là vùng kinh tế mới. Dân KTM và dân bản địa hồi hương đang sống những ngày đầu rau củ thì lính K'Mer đỏ tràn sang....lúc đơn vị tụi tui đến thì làng xóm đã bị đốt cháy hoang tàn, đến những cái chén tụi nó cũng đập nát ! Đồn biên phòng (do công an vũ trang - quân hàm xanh đóng) đã bị đánh chiếm.
Lần chết hụt đầu tiên:
Tôi thuộc đơn vị trinh sát, có nhiệm vụ tìm đường và nắm tình hình địch để hướng dẫn cho các đại đội bộ binh oánh.
Và trinh sát của trinh sát lại là một chú dân quân (chử chú ở đây xin hiểu là thuộc hàng em của cha) chừng 50 tuổi, mặc áo dài tay mà quần tà lỏn đen, trang bị một cây M16 với 2 trái da láng M67. Khi hỏi vì sao chú rành đường ở khu vực nầy thế thì ổng thật tình nói (hình như gần lúc sinh tử thì con người ta cởi mở chân thành với phe ta hơn !):
- Thì từ nhỏ tao đã theo ông già qua bễn mua trâu bò lậu tới giờ nên tao phải biết những con đường mà không ai trong chính quyền các phe biết mới được chứ mậy.
Tuy nhiên, nhiệm vụ của chú ấy được kết thúc khi chúng tôi đến đường biên và gặp một xác chết nằm vắt ngang đường lộ (chú phải về để dẫn đường cho một mủi khác). Từ đây chúng tôi phải tự dò đường. Xác chết đã héo khô chắc là của một người dân Campuchia vì trên tay còn một cây chà gạt (giống như rựa nhưng ở mủi có móc nghéo) theo kiểu người Miên.
Khi tôi vượt qua xác chết chừng 20 mét thì nghe tiếng gọi khẻ nhưng khẩn thiết của anh C. B trưởng từ phía sau:
- P.!...P.!... quay lại, tôi thấy anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống tại chổ và không được di chuyển gì nữa (theo thủ hiệu của dân trinh sát).
Cả toán (chừng 15 người) cũng ngồi im tại chổ dọc theo con đường mòn.
Chỉ một mình anh C. một tay vừa chụp một trái M 67, tay kia vừa xỏ lại chốt an toàn của nó và ra hiệu chỉ cho tôi biết là mình vừa đá trái lựu đạn. Sau đó tôi mới biết là do tụi Miên lại dùng chính cái chốt của trái M 67 (là một chốt như chốt la vette - cọng thép tiết diện bán nguyệt bẻ gập đôi), bẻ thẳng ra và gài lại, sợi thép màu cỏ úa một đầu cột vào chốt, một đầu kéo qua đường cột vào nhánh cây bên kia. Ai đi ngang đá sợi dây thép sẽ kéo chốt sút ra và ....BÙM...thế nhưng một phần cho cái chốt hơi nhám, một phần do trái lựu đạn buộc trong gốc cấy không chặt nên khi bị tôi đá thì nó vừa lăn ra và cái chốt chỉ mới rút ra được 90%...thì anh C. (đi sau tôi) kịp đến và chụp lại. Chứ còn chơi theo kiểu VC và VNCH là thay cái chốt bằng cây kin gút nhỏ trơn láng thì chết chắc 100% rồi. Chính một chút xíu công nghệ đó mà tui ...
Sau đó cũng một mình anh C. từng bước, từng bước...anh dò dẩm quanh khu vực hai bên đường và gở được tổng cộng 6 trái M 67 nữa ở đoạn mà tôi đã vượt qua.
Thì ra kiểu gài của tụi nó là : Một trái giữa đường và 6 trái, mổi bên 3 trái hai bên đường, để khi người đầu dính thì theo chiến thuật mọi người phía sau sẽ tản ra hai bên và ....lãnh đủ !!!
Cho tới bây giờ...tôi vẫn không hiểu,...nhờ anh C. thì rỏ ràng rồi, nhưng...
Thôi bắt chước lão ThichMaz tui xin tạm dừng hẹn lần sau sẽ tiếp chuyên đề chết hụt và các kiểu mìn bẫy trên chiến trường Tây Nam.
________
(*) Địa danh khu vực đồn biên phòng Kà Tum.
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #2 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:44:22 pm »

Mầy còn nhớ phum Buông Th' Mây
nắng khô trắng bụi đường mà những tàn cây xơ xác quá !
cánh đồng nằm thở hơi chiến tranh hăng nồng mùi đất lạ
bên kia truông mây cuối trời xây thành
đàn bò đứng bên đường ngơ ngác
nhìn đòan quân lại vội đi…về hướng…hòang hôn

Trận tái chiếm đồn biên phòng Vạc xa được khai hỏa cùng tòan mặt trận vào lúc 5 giờ sáng ngày 22/12/1977.
Lính trinh sát tụi tui, sau khi cùng trinh sát trung đòan và TS Quân khu xác định được đường đi nước bước, thì tổ của tui, 3 thằng được điều về phối thuộc dẫn đường cho đại đội 1 có nhiệm vụ đánh vòng chặn hậu đường rút chạy của địch (chưa đánh đã tính chuyện địch chạy - ngon hôn). Trong khi hai đại đội kia đánh vổ mặt công kiên ( tấn công điểm kiên cố là đồn biên phòng hiện do một đơn vị địch chiếm giữ). Mấy thằng tui vừa dẫn bộ binh vòng qua trái (mặt trận chính) chừng 500 mét đến lộ Trần Lệ Xuân ( đây là con lộ cắt dọc biên giới VN-Kam. từ Thiện Ngôn qua Lò Gò, Xóm Giữa, Xa Mát, Kà Tum rồi qua địa phận Bình Long do cựu phu nhân cố vấn Ngô Đình Nhu cho làm để khai thác gổ hồi nẵm…) thì đụng một chốt chặn của địch. Rừng đọan nầy khá rậm, cây chồi và cỏ tranh mọc dầy đặc, cánh nhau 5 mét thì không thấy nhau gì cả…Cả đội chỉ bị có một chốt chặn chừng 3 - 5 tên lính K với hỏa lực chính là một khẩu đại liên hai càng (hình như MG 63 của Đức QUốc Xã) nhưng không thể lên được. Phần vì địa hình không thể quan sát, bọn K lại ở trong hầm kiên cố có ngụy trang kỹ nên không thể thấy vị trí của chúng, phần vì tên xạ thủ đại liên là lọai thứ thiệt, không nổ tán lọan (dễ bị phát hiện) mà chỉ điểm xạ từng 2, 3 viên một rất chính xác nên cả đại đội bị ghìm lại hai bên đường. Tôi đúng ra, ngòai nhiệm vụ chính là dẫn đường thì không bắt buộc phải đánh đấm gì (đây là chuyện của bộ binh), nhưng thú thật, một phần vì rành địa hình (đã qua lại khu vực 3 lần), phần vì "ham vui" nên chui xuống mương đất hai bên đường mà bò lên…đến khi thấy được cái đầu của một thằng quấn khăn rằng, lấp ló, lắt lư…thì…quá gần, gần đến độ tôi nhìn thấy cả tròng mắt của nó ! Trong khi đó thì thằng bạn bò sau tui mang cây B40 chưa biết cứ loi choi gây ra tiếng động, may mà bọn K tập trung bắn bên kia đường vì bên ấy hào sâu hơn nên mấy chàng bộ binh đều tiến theo hướng đó…Tui quay lại ra hiệu và nói khẻ với thằng bạn tên H. là:
- Tụi nó ở trong hầm ngay phía trước, khi tao nổ súng thì mầy chạy vòng qua gò mối ngang hông và bắn B 40 vào bọn chúng nhé…
Cuối cùng chuyện đến cũng phải đến, lúc thấy mắt tên lính K sáng lên vì thấy mình thì tui siết cò khẩu AK của mình trước, bắn trong tư thế nằm sát đất, khẩu súng quay cho băng đạn nằm ngang [đây là một tư thế bí truyền của các bộ đội lão làng, với tư thế nầy, khẩu AK bắn liên thanh sẽ không bị giật mạnh lên trời (ở những viên từ thứ 2 trở đi) mà chỉ dạt ngang nhẹ và đường đạn sẽ là đã ngang mặt đất, không bắn chim. Có dịp các bạn thử xem, đã lắm !]…chừng nửa băng đạn thì cát đất và lá cây tung mù tơi tã…nhưng bọn địch thì hình như….không sao! Nên, sau chừng vài giây định thần thì họng đại liên quay qua chổ tôi, cũng từng nhát chát chúa, đỉnh đạc, đường đạn căng xĩa te tua mấy nhánh cây trên mặt tôi, tôi nằm sát đầu sát đất…chẳng dính viên nào, khi đó thì thằng H. mới chịu đứng dậy vận động và…lãnh nguyên một tràng… nó té xuống, đất xung quanh nó văng lên tứ tung như trong phim…tui nghĩ thầm, chắc mình thằng nầy như cái rổ rồi.!..
Thế nhưng không hiểu sao bọn K lại không bắn tiếp (có thể nó quay sang chăm sóc sóc thằng bị thương, vì tui nghe có tiếng rên). Trong khi đó thì thằng bạn ăn đạn của tui lại cũng rên:
- P. ơi !....tao bị thương rồi.
- Ở đâu ? tôi ngạc nhiên hỏi (vì tưởng nó tiêu rồi)
- Ở chân nè - nó vừa nói vừa nhăn nhó ôm bắp chân đẩm máu. Một ( và chỉ một mà thôi) viên đạn đã xuyên qua phần mềm cẳng chân dưới của nó. Đúng là thần Kim Quy độ mạng.
- Mầy nằm im đi, tụi nó còn đó.
Tôi nói, rồi bật dậy chạy bọc qua cái gò mối to cách chổ tôi nằm chừng 5 mét. Ở đó, thằng bạn thứ 3 trong nhóm đang núp với khẩu AK, mặt tái mét khi thấy tui và thằng số 2 bị thịt. Tôi nói với thằng Ba gà mổ (nó tên Ba còn gà mổ là biệt danh vì nó đá banh giỏi nhưng mà hay chơi xấu, cứ hay mổ vô giò đối phương).
- Tụi nó ở hầm đàng trước, tao sẽ bọc ngang hông trong đám cỏ tranh cao, mầy bắn giùm một lọat để tao định vị (khi tụi nó bắn lại) quăng quả lựu đạn. Thằng B40 bị thương rồi !
Tui vòng lên, chui qua sâu trong đám cỏ tranh nhưng chờ mãi mà không nghe thằng BGM nổ súng gì cả ! mặc kệ, tui rút chốt và tương đại một quả lựu đạn. Sau tiếng nổ thì bên kia đường cũng đồng lọat nổ súng và tôi nghe tiếng XUNG PHONG của anh Nhiễn (nhân vật nầy tôi sẽ nói tiếp phần sau, rất độc đáo) C trưởng. Tuy nhiên khi đến được hầm thì tụi K đã chạy mất đất từ hồi nào !
Thằng Ba gà mổ dẫn đơn vị đi tiếp còn tui phải hộ tống mấy bạn TNXP tải thương cáng thằng H, về phía sau.
Kết quả trận tái chiếm đồn biên phòng Vạc xa thế nào ? Buổi đầu đường vào chiến trường K ra sau ?...mời các bạn xem hồi sau sẽ rỏ.

Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #3 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:44:42 pm »

Trở lại Phum Th' Mây.

Khi hộ tống thằng bạn bị thương về đến điểm tập kết thương binh và tử sĩ thì trời đã nhá nhem chiều. Mấy ngày liền mất ngủ cộng với cả ngày quần thảo...đến lúc nầy tôi mới thấm đòn...vừa ngồi xuống dựa vào gốc cây thì máu mủi cứ từ từ chảy ra (chắc do người nóng quá). thằng Lưu, dân sinh viên ĐH khoa học đang học năm thứ nhất, xung phong viết huyết tâm thư tình nguyện lên đường bảo vệ tổ quốc, giờ đang làm ở tổ Chính Sách tiểu đoàn vì...sau lần nổ súng đầu tiên, nó mới phát hiện ra một chân lý rằng: Nó sinh ra là để làm việc bằng trí óc chứ không phải để oánh nhau ! vì cứ hể nghe tiếng súng là tay nó run lên, không làm gì được còn chân thì muốn khuỵu xuống, chạy không nỗi...! Nhưng nếu ai nói nó nhát thì tôi sẽ phản đối ngay vì, khi biết được "đặc điểm" của mình thì nó lại thẳng thắn, dũng cảm nói ngay với cấp chỉ huy và cũng tình nguyện nhận nhiệm vụ nấu cơm và lo mọi việc phía sau cho anh em. Nó làm mọi việc vất vả một cách chu đáo, ngon lành...và sau nầy, khi có lần chốt tụi tui bị cô lập ở Sa Mát thì cũng chính nó, một mình đã liều mạng đem thức ăn lên cứu đói cho tụi tui. Chuyện Sa Mát thì về sau sẽ trở lại, còn lúc đó thì chính thằng Lưu đã chạy đi bẻ một cây mía, xước bằng hàm răng của nó rồi đưa cho tôi ăn "bồi dưỡng"...chất ngọt đường thì bổ một, mà tình bạn thì bổ tới bây giờ cũng còn...
Tối hôm đó, có một đoàn 3 chiếc xe tải chở đạn và tiếp liệu cho phía trước đến ngang chổ tụi tui. Do họ không biết đường nên có nhờ và tui tình nguyện dẫn họ lên. Thiệt tình thì một phần cũng vì việc chung, nhưng cái chính là nếu ở lại thì phải ngủ chung với mấy các xác tử sĩ thì...thật không hấp dẫn tí nào...

Về trận đánh lúc sáng thì nổ súng lúc 5 giờ, đến 8 giờ thì tiểu đoàn tụi tui đã đánh bật bọn K và chiếm lại được đồn biên phòng. Bên mình hi sinh hai. Tụi K chạy hết, để lại 1 xác.
Cũng nên nói thêm là về thể lực thì dân K'mer mạnh hơn dân Duôn (VN) nhiều. Một thằng nó, cõng một thằng (chết hay bị thương) chạy ngon lành. Còn mình thì 2 thằng khiêng một thằng. Còn TNXP thì 4 em (gái) khiêng 1 anh (2 em khiêng, 2 em chạy theo, chùng vài trăm mét thì đổi khi bị rượt. Bình thường thì vừa đi vừa nghỉ). Cho nên việc thấy được xác chết hoặc bắt được lính K. bị thương là điều rất hiếm.
Đơn vị nhận thông báo được thưởng Huân Chương chiến công hạng nhì !
Đoàn xe chạy gần đến đồn thì phía trước có sự cố. Giữa đường một chiếc tải của đơn vị bạn chạy trước tụi tui chừng 15 phút cán nhầm một trái mìn chống tank. Một chàng ham vui đứng bám bên hông xe chổ ngang bác tài (bánh xe trước bên tài cán mìn) bị thổi lên và khi rớt xuống thì cặp giò đã gảy nát. May mà đoàn xe của tụi tui chiếc cuối là một chiếc Jeep của tỉnh đội Tây Ninh tháp tùng, nên thằng bị thương được chở về ngay nên thoát chết. Cái hố mìn to giữa đường không cho phép đoàn xe tiếp tục, vả lại các bác tài hơi bị rét nên cũng toàn bàn lui. Cuối cùng, trung đội TNXP Dũng Chí, làm nhiệm vụ tải đạn đã (cái nầy mới thiệt là XUNG PHONG nè) gồng mình vác bộ toàn bộ số đạn dược lên đồn với đoạn đường gần 500 mét đến gần nửa đêm mới xong.
Tới chừng lên tới đồn thì tui mới hỡi ơi !!! Vì ngoài một trung đội TNXP (15 em) với 2 khẩu CKC, ở đồn chỉ có 5 mạng là bộ đội. Ngoài tui là trinh sát (mới nổ súng được trận đầu) thì số còn lại gồm: 1 hớt tóc (anh nầy dân Nam Hà, nhập ngũ 12/1974 đợt vét vì sức khỏe yếu), 1 anh nuôi (thằng Lưu sinh viên tui kể hồi nảy) 1 Tiếp phẩm (đi chợ, mua nhận hàng thực phẩm cho anh nuôi) và một ông quân khí già hổn danh là Chín Đệ (chịu trách nhiệm lo cấp súng đạn). Ông nầy nguyên là dân biệt động thành, người Quảng Nam tác giả của vụ đặc công đánh nhà hàng Mỹ Cảnh năm nào, sau bị bắt làm tù binh ở Phú QUốc, đến năm 1973 mới được trao trả. Lúc ở Phú Quốc bị đục hết răng nên cái miệng móm sọm, nhưng tính tình rất khẳng khái. Mấy thằng lính trẻ cứ hay chọc cái vụ ổng có vợ trẻ như tiên (vì mãi đến khi giải phóng, gần 50 tuổi ổng mới có dịp lập gia đình) thì nẫu chưởi nghe đã lắm...
Các bạn cứ tưởng tượng, một đám quân ô hợp như thế, nằm ôm gần 5 tấn đạn (chủ yếu là đạn pháo 105 mm) trong một cái đồn biên phòng mà mênh mông xung quanh tối thui rừng rậm (phía VN) và đồng không mênh mông (phía Kam.). Trong khi nghe đồn rằng tụi K. hay chơi chiến thuật "hồi mã thương", tức là ban ngày thì bỏ chạy, chờ ban đêm quay lại tái chiếm...thì biết nói gì đây Huh
Mà cũng lạ là mấy cha TNXP lại thấy tỉnh bơ, chắc mấy chả tưởng là đại quân ta còn đóng xung quanh. Còn phần tui thì biết chắc là đơn vị mình đã đi vào Phun Th'Mây cách đó chừng 5 cây số từ hồi chiều vỉ hồi nảy tui đã hỏi mầy tay lái xe về điểm đến của đoàn xe. Điều an ủi duy nhất lúc đó là đồn có một hệ thống giao thông hào và hầm trú khá tốt cho việc phòng thủ và cái trò biểu dương xe pháo ì xèo lúc chập tối không chừng có thể hù mấy thằng K. yếu bóng vía. Thế nên "ba bảy cũng liều"...tui làm ra vẻ ngon cơm, mặt lạnh...quán triệt tư tưởng, giao nhiệm vụ và chia gát cho mấy chàng TNXP và cho 3 chàng ngự lâm pháo thủ tiếp phẩm, anh nuôi và lão tướng Chín Đệ trấn 3 góc với nhóm TNXP. Còn mình và ông bạn đè đầu xởn tóc bộ đội thì trấn một góc và... làm một giấc tới sáng... một đêm thật yên bình, trời cuối năm lành lạnh đầy sao...

Ngày mai 23/12/1977 là ngày đầu tiên tiến vào đất K. với nhiều điều lạ lùng...
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #4 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:44:57 pm »

Ngày 23/12/1977

6 giờ sáng, một đoàn xe vừa tải kéo pháo 105 ly và mấy chiếc M113 hộ tống ùn ùn kéo đến đồn. Thì ra theo kế hoạch tác chiến thì cứ điểm nầy sẽ thành căn cứ pháo chuẩn bị cho trận chiếm Thị trấn MIMOT. Nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau.
Năm thằng tụi tui tạm biệt nhóm TNXP để "mãnh long quá giang" thiết vận xa M113 tiến vào phum Th'Mây.
Lúc chuẩn bị chiến đấu nghe tin tức và chính trị viên nói về AngKa của K'Mer đỏ tôi thật tình cũng chưa tin lắm, nhưng khi đến cái phum đầu tiên nầy thì mới tận mục sở thị cái "công xã trại lính" nó như thế nào. Phum người K'Mer hình thức cũng giống như các Sóc người dân tộc của mình. Vài chục nóc nhà sàn bằng gổ lợp lá thốt nốt nằm xen lẫn như rất bình yên dưới những tàn cây dừa, cây ăn quả xen lẫn là những vườn rau. Đặc biệt là họ không làm hàng rào để chia ranh đất như người Việt mình. Thế nhưng dưới chế độ AngKa thì sinh hoạt không còn như cũ. Các tài sản như những cây dừa đều được đánh số để quản lý. Ở giữa phum là một khu nhà bếp và nhà ăn tập thể cho cả phum. Cơm, thức ăn được nấu trong những cái chảo quân dụng bằng gang như của bộ đội VN. Không biết thực đơn và khẩu vị như thế nào ?...Bò gà thả rông chạy đầy ngoài đồng…thịt gà kho với hành lá tươi nhổ cả bó…cơm nóng…Trong khi sức thanh niên mấy ngày qua chỉ xài mì tôm, lương khô…thì các bác biết hương vị bữa ăn trưa hôm đó ở Phum Th'Mây như thế nào…
Sau buổi trưa, tụi tui đã tái nhập đơn vị và cùng hành quân với Tiểu Đoàn Bộ (Các anh chỉ huy tiểu đoàn và các đơn vị hổ trợ như quân y, thông tin, trung đội cối 82…) Ngày hôm đó không có chạm tráng gì đáng kể vì nhờ có đơn vị Thiết vận xa M113 hổ trợ và địa hình trống trãi nên tiểu đoàn tụi tui "đánh như kiểu Mỹ" vậy, khoẻ re.
M113 của quân đội Mỹ là loại xe bánh xích nhưng có đệm cao su, động cơ rất mạnh mà thùng xe bằng hợp kim nhôm, xe nhẹ nên chạy rất đã. Nó vượt qua ruộng nước và các bờ đất không có gì khó khăn, còn trên đường lộ thì nó có thể chạy cở 50 km/giờ một cách ngon lành. Chỉ có điều là không chịu nỗi đạn chống tank (M72, B40, B41). Tuy nhiên việc thịt được nó bằng các súng chống tank cầm tay của bộ binh không dễ ăn như ta vẫn tưởng…vì…
"đánh như kiểu Mỹ" mà tui nói ở trên là như thế nầy. Hai chiếc M113 chạy sau một tiểu đội bộ binh đi trước. Chỉ cần có một ổ kháng cự hay một lùm cây nghi ngờ có địch thì đơn vị bộ binh chỉ việc tìm chổ núp và giử không cho một tên xạ thủ súng chống tank nào lại gần, còn hai chiếc M113 thì dùng hỏa lực của 2 khẩu đại liên 12 ly 7 bắn tơi tả mục tiêu ở cự ly từ 300 đến 500 m, ngoài ra bộ đội thiết giáp ta còn sáng kiến lắp thêm một khẩu đại bác 75 mm không giật nữa…nên chuyện có một xạ thủ nào dám chịu trận để chờ đến tầm (<100 m) để mà sờ đến nó thì…đó phải thật sự là một anh hùng...mà…anh hùng còn sống thì…ít lắm.
Nhân các bác có nhắc tới phiên hiệu Trung Đoàn Gia Định. Tôi cũng xin kể sơ sơ. Không giống như phần lớn các đơn vị khác của các sư đoàn chủ lực F5, F9, F316, F318…với quân số đa phần là lính NVQS đợt 1976. E-GĐ là đơn vị của lực lượng vũ trang TP.HCM. thành lập trong chiến dịch HCM. mà gốc là cán bộ chiến sĩ đã trưởng thành trong chiến tranh giải phóng. Tiểu đoàn 1 trước đây là tiểu đoàn Quyết Thắng. Một đơn vị có tiếng của vùng Gia Định – Tam Giác Sắt. Đã được phong anh hùng. Tiểu đoàn 3 vốn là một đơn vị công binh của miền đông (khác với công binh của VNCH hay US-Army là làm đường làm cầu, còn đơn vị công binh nầy có tay nghề chính là phá cầu phá đường hoặc cùng lắm là đóng chốt bảo vệ cầu đường là chính). Còn tiểu đoàn 2 của tui thì lại hình thành từ 3 đại đội. Đại đội 1 lấy của Tiểu đoàn Quyết thắng trước kia. Đại đội 2 lấy của tiểu đoàn công binh và đại đội ba lại là đại đội "Cóc nước", một đơn vị thiện chiến vùng sông nước của huyện đội Củ Chi điều về. Tất nhiên ngoài số cán bộ chiến sĩ cũ đã qua thử lửa, Trung Đoàn Gia Định cũng có bổ sung một số lính NVQS từ A (ngoài Bắc) nhập ngủ 12/1974 và NVQS dân TP.HCM. đợt đầu 1976, nhưng lính mới ít hơn lính cũ. Với thành phần như thế nên ngay từ đầu mấy thằng lính mới như tụi tui "tâm phục khẩu phục" mấy ông kẹ ma cũ lắm. Cứ mổi một ngày chiến trường lại được học rất nhiều và phải ráng theo mấy ảnh. Dân lính cũ có một phẩm chất là giữ kỹ luật chiến trường rất nghiêm ngặt. Phòng ngự hay xung phong nhất nhất đều theo đúng kế hoạch hợp đồng tác chiến và lệnh của chỉ huy nên dù công hay thủ thì thường ít khi bị vở trận (để diễn biến trận đánh không đúng theo kế hoạch đã dự kiến). Tuy nhiên cũng vì mang tiến lì đòn nầy mà không ít lần đơn vị cũng phải "lên bờ xuống ruộng", nhưng đó là về sau nầy.

Đến tối hôm đó thì đơn vị tụi tui chiếm được cứ điểm thứ hai - Lăng Cà Bơ - một cách nhẹ nhàng.
Hai tiểu đoàn bạn D1 Quyết Thắng và D3 Công Binh cũng đã chiếm lĩnh các vị trí của họ. Tất cả sắp sẳn (mượn chử ký của bác PhanTan cái) cho một mục tiêu thứ thiệt ngày mai: MIMOT.
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #5 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:46:14 pm »

"...Mầy còn nhớ đoạn đường MI-MỐT Phum DOL
buổi trưa qua Cà Chay gió lùa
lại thấy bên đường người con gái trong bài thơ "Lá Đỏ"
vượt qua mấy lưng đèo vẫn tưởng chừng đâu đó
màu mắt em dõi theo...gửi gắm gì mà...bâng khuâng..."

Ngày 24/12/1997
Sáu giờ sáng, tiếng đề-ba đạn pháo từng hồi từ Vạc-xa (Đồn Biên Phòng, nơi tụi tui ngủ đêm trước) vọng về rồi rơi nổ vang vội phía trước đội hình của Tiều đoàn là khu vực sân bay Mimốt. Cấp chỉ huy sau khi nhận tin của trinh sát quân khu báo về đã ra lịnh cho toàn đơn vị vận động xuyên qua rừng cao su vì phía bọn K có dầu hiệu tháo chạy.
Sự chạm tráng quân sự giữa VN và Camphuchia của K'Mer đỏ thực ra đã nhen nhóm ngay từ năm 1975 nhưng ở mức độ còn nhỏ lẻ, tế nhị, không thể công khai (vì nhiều lý do), đó cũng là phần nào nguyên nhân mà trong thời gian đầu ta bị nhiều thiệt hại ở các đơn vị công an biên phòng và Q 16 của AirBus...
Đến ngày 22/12/1977 thì mới là ngày toàn quân nổ súng.
So sánh hai bên thì tôi thấy có một nội dung như thế nầy:
Về thể lực, từng người, từng nhóm đơn vị nhỏ...thì lính K có lợi thế hơn BĐ VN vì họ khỏe hơn, rành địa hình và được khuyến khích về ý thức cũng như bản năng giết người hơn. Bên lính K có nhiều đứa chỉ chừng 13 - 15 tuổi. Tuổi nầy mà lại được trang bị súng AK China mới tinh ốp gổ vàng chóe thì hăng phải biết..!.
Tuy nhiên khi mở những trận đánh lớn từ cấp đại đội, tiểu đoàn trở lên...đòi hỏi phải có kế họach, hẹn giờ, hiệp đồng tác chiến, nghi binh, mủi chính, mủi phụ...thì bên VN có ưu thế hơn hẳn.
Như đã kể ở phần trên, sau trận mở màn trên toàn tuyến biên giới thì còn ở thế dằng co, nhưng khi bị chọc thủng thì lớp trong bên K lại lỏng, không có phòng thủ chiều sâu. Chắc bên K nghe mấy cố vấn tuyên truyền là VN không dám đánh sang hay sao ấy. Nên chỉ trong 1 ngày, mủi của trung đoàn tụi tui đã tiến sâu gần 10 km và trận Mimot được dự kiến là sẽ ác liệt vì đây là một thị trấn đầu cầu của quốc lộ 7 Đông Duơng mở đường tiến vào vùng đông bắc của Campuchia. Ngoài ra Mimot còn có sân bay, nhà máy cao su, đồn điền...và trụ sở hành chánh v..v..Thế nhưng sau khi nếm pháo binh, nghe tiếng xe thiết giáp M113 và cuối cùng, lúc 2 chiết tank T 54 xuất hiện ở đầu hàng rào sân bay thì bên K bỏ chạy nhanh đến đổi bộ binh mình hầu như chẳng có cơ hội đánh đấm gì cả. Giống như một buổi tập trận cấp sư đoàn mà từ hồi nào giờ bộ đội ta chỉ tưởng tượng trên lý thuyết và hôm nay là thực hành vậy.
Thế nhưng ở chính cái thị trấn Mimot nầy trung đội trinh sát tụi tui có một kỷ niệm mà sau nầy nhắc lại thằng nào cũng không biết phải kết luận như thế nào Huh!?
Số là như thế nầy:
Sau khi chiếm được cái thị trấn trù phú nầy một cách nhanh chóng thì đơn vị được lệnh đóng chiếm và chyển sang phòng thủ vài ngày trước khi phát triển chiến dịch. Khi đó phần vì do bộ binh tiến nhanh quá, hậu cần theo không kịp, phần vì thị trấn có rất nhiều lương thực của dân K như cả kho đậu nành, đậu xanh, một lò đường thốt nốt, rồi rau cải và nhiều nhất là cam quít còn gà qué và heo bò thì chạy đầy đất ....nên đơn vị được tự túc, tự kiếm cái ăn.
Mọi khi, do "tay nghề" nên trung đội trinh sát ngoại trừ những lúc đi công tác thì lúc hành quân hay đóng quân thường được ưu ái ở chung với mấy anh chỉ huy tiểu đòan. Nhưng lần nầy thì được lịnh đóng quân thủ một mặt của thị trấn ở một trại cưa cách xa tiểu đoàn bộ chừng 300 mét nơi rìa thị trấn...không sao, xa mặt trời dễ quậy. Trò đầu tiên là uống nước dừa. Như tui đã kể do Angka quản lý chặc, cây dừa nào cũng có số, dân K không dám đụng tới nên cây nào cũng đầy trái....vừa uống...vừa tắm...nhưng đến trò uống mật ong thì mới trúng đòn...số là lục trong bếp nhà máy cưa, tụi tui lấy được một cale nhựa loại 20 lít chứa gần đầy mật ong rừng thứ thiệt....thế là chia nhau mổi thằng một bình toong, số còn lại chế vào ca, pha nước dừa ực tại chổ...cành hông...thế nhưng, đến gần cạn thì nghe có tiếng lục cục trong đáy cale, tui đổ ra... thì trời đất ơi ! các bác biết gì không Huh nguyên một con chuột cống chết từ đời nào, chắc vì nó cũng hảo ngọt như tụi tui...muốn ói mà có thằng nào ọi ra được đâu...chỉ có điều an ủi là...cái xác chuột trong mật có không bị hôi hư gì cả, xác ướp Ai Cập mà...chắc hỏng sau...
Thành ra tới bây giờ cũng như lão ThichMaz, thà đói chứ nhất định ly khai khoai mì. Còn tui thì mật ong từ đó là thứ chỉ để dành băng vết thương (chống nhiểm trùng tuyết vời) chứ còn uống thì..hảy đợi đấy...còn lâu !
Ngoài ra tui còn một "hội chứng thịt nướng" nữa hồi sau sẽ kể.
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #6 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:51:40 pm »

Đêm 24/12/1977 Noel ngủ ở Mimot.
Sáng 25 mới vừa mờ mờ đất bổng nghe đủ lọai đạn nổ liên hồi. Bị tập kích rồi, tui hét báo động, và chộp cây AK và bao-xe (túi đựng) đạn chạy nhanh ra hầm chiến đấu, vừa được hơn chục mét, quay lại thì thấy ngay chổ tui mắc võng ngủ nổ tung lên bởi một trái M79. Thóat chết lần 3! Nếu chỉ mê ngủ hay chậm chừng vài giây là mệt rồi. Vừa ra đến hầm và lên đạn khẩu AK xong thì thấy từ phía ngòai tuyến một bóng người, đầu cắt 3 phân, áo xanh bộ đội, quần tà lỏn đen, tay cũng cầm khẩu AK, tay cầm cuốc, đúng kiển cán bộ AngKa chuyên hành quyết người ta bằng cách đập đầu… đang nhảy loi choi xung phong vào…nhưng chả không bắn mà …..la:
- Ê đừng bắn, đừng bắn, tao !...tao!...
Tôi hạ súng nhìn kỹ thì ra đó là thằng C. dân Hóc Môn. Thằng nầy có một thói quen rất "vệ sinh thường thức" của "Quốc Văn Giáo Khoa Thư" đó là: Đều đặn đi toilete mổi sáng sớm. Ở chổ đóng quân không có toilete nên để giải quyết tập quán anh chàng đành xách cuốc đi làm "quận công" (sướng: nhất quận công, nhì *** đồng). Khi nghe súng nổ, không biết nó có kịp gì…chưa thì phải chạy vào và găp tui. Hú hồn cho nó vì sau đó thì mấy đứa khác trong trung đội mới kịp tản ra hệ thống hầm để chuẩn bị phòng thủ mặt của mình. Thằng C. mà chạy về chậm một chút, trong khi cả trung đội đang thần hồn nát thần tính vì như bị trời đánh lúc đang ngủ mê thì không biết xác xuất an tòan của nó còn được bao nhiêu Huh Sinh mạng con người ta trong chiến tranh nó mong manh đến éo le như vậy đó !
Thế nhưng chuyện kế tiếp nầy mới là K'nock out thiệt nè:
Nghe hướng tiếng súng nổ thì như là phía đại đội 2, mặt Phi trường, đang bị tấn công.
Tiếng súng lần nầy có nhịp nổ rất khác thường ! Nó nhanh, mãnh liệt và dồn dập theo kiểu là 2 bên đều đông và đồng sức về hỏa lực cũng như lòng quyết tâm….thế nhưng nó chỉ kéo dài khỏang chừng 5 phút thì bổng ngưng ngang, im lìm, dứt hẳn !?!?!
Sau nầy thì mới được biết thì ra đây là một trận "quân ta chiến đấu quân mình".
Số là chiều hôm qua chúng tôi đã chiếm được Mimot, nhưng không hiểu thông tin liên lạc, báo cáo thế nào mà Trung Đòan 2xx của F5 đến sáng nay mới tiếp cận Mimot và nổ súng tấn công.

Diễn biến như tui đã kể ở trên,,..chỉ tới chừng bên kia, tay Đại đội trưởng mủi chính hô Xung Phong bằng tiếng Việt và nghe Đại đội 2 bên tụi tui chưởi thề lại bằng tiếng Đan Mạch:
- ĐM, ĐM…tụi nó lên, ĐM,…tập trung hỏa lực nhe tụi bây, ĐM thằng nào tróc hầm (bỏ hầm chạy) là chết mẹ đó…(các bạn thông cảm, trong chiến đấu, phe nào cũng vậy đều hò hét, chưởi bậy như điên…)
thì…hai ông chỉ huy mới cho lính ngưng nổ súng và hô mật khẩu bắt liên lạc, kịp thời dừng lại một cuộc chiến "huynh đệ tương tàn" đúng nghĩa do…nhầm lẫn.!!!
Qua trận đó tôi mới cảm thấy phần nào cái nguyên nhân là tại sao các cuộc nội chiến của người Việt thường kéo dài và có số thương vong ghê gớm ! Chỉ hơn 5 phút nổ súng mà mổi bên đã bị thương bảy tám em, may mà bên kia chưa xung phong ! Trong khi cả chiến dịch của cuối năm 1977 nầy, đánh suốt từ Kà Tum - Mimot - Cà Chay - Snoul - Catdai..(gần 100 km chiều dài tuyến của chiến dịch) tiểu đòan tui chỉ chết có 2 người và bị thương gần 20 người (kể cả 7 em ở trận nầy).
Đau quá.
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #7 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:53:13 pm »

Như các bác nào đã từng off-line với tui thì chũng biết, về "lực lưỡng và tính khí" thì tui cũng như lão ThiachMaz tức là loại thư sinh Saigon. Cho nên lúc mới nhập ngũ tôi đượcc bố trí làm "quản lý tiểu đoàn bộ". Đây là quan có nhiệm vụ cùng với Anh Nuôi (nấu cơm) và Tiếp Phẩm (đi chợ, nhận nhu yếu phẩm) lo cho cái ăn xài hàng ngày của các đơn đơn vị thuộc tiểu đoàn bộ. Nhiệm vụ chính của tui là ngoài việc cũng mang vác, chẻ củi nấu cơm phụ hai ông kia còn làm thêm chuyện tính tóan, quyết tóan, công khai tài chính hàng ngày, hàng tháng và lãnh/phát sinh hoạt phí cho mọi người. Được đúng một năm thì quá ngán vì....làm dâu hai họ: Tiền thì ít, gạo thì thiếu...đã vậy mà trong khi mấy ông "Giá sống" thì đòi mắm, rau sống, khổ qua...chiều mấy ông nầy thì bị mấy ông "Rau muống" buồn vì theo thực đơn Nam Bộ thì mấy ổng không quen (nhất là khổ qua, mướp đắng thì chịu thua luôn)...tóm lại là lúc nào hội họp thì cái tổ 3 người "cơm áo gạo tiền" của tui cũng bị phê bình giữa hai làm đạn. Không lẽ lại đi nấu món Tàu !?..Thế là tui quyết định từ chức. Các anh trên Tiểu đoàn cũng động viên, rồi thậm chí cưỡng ép (vì tui tính toán chuyện tiền nong cũng được, không có vấn đề gì cả một thời gian dài nên mấy ảnh yên tâm tin tưởng),,,nhưng tui cương quyết "từ chức"...thế là bị xếp vào loại "bất phục tùng" và được bố trí qua tổ "tục tạc" cũng gồm có 3 thằng cứng đầu là tôi và hai ông bạn dân Nam Hà. Trong hai ông nầy có một ông tên là Huynh tướng tá rất ngon lành, to cao, tóc quăn, đánh bóng chuyền rất giỏi với những cú đập thần sầu...là lính của Đại Đội 2, không biết buồn tình bất mản gì mà lại chơi lấy dép râu cột vào dây kéo cờ và kéo trên cột cờ  (lúc không có lá cờ trên cột - lúc lúc ấy là ngày chủ nhật, để tiết kiệm, cờ chỉ treo vào ngày thứ hai chào cờ mà thôi) còn ông (tên Diệp) kia thì ủng hộ bạn mình bằng cách đứng nghiêm chào...
Tuy là tổ "tục tạc" nhưng cũng phải có tổ chức trong thời gian tự học về nhận thức., chính trị,phê , tự phê...nên tui, thằng có tôi nhẹ nhất được giao làm" phụ trách tổ". Lúc đó bác Huynh bèn ra giọng "Đại Huynh" mà phán với tui rằng:
- Mịa, ở hậu phương thì cứ làm oai đi ! Thằng nào ngon thì mai mốt ra mặt trần thì mới biết nhau nhé !...Lúc đó là 31/10/1977.
Thế rồi "cầu được ước thấy". Khi đơn vị chuẩn bị lên biên giới thì 3 thằng tui được "ân xá" và bố trí sang trung đội trinh sát của tiểu đoàn để có dịp chứng tỏ là cái đầu mình cứng tới cở nào....
Và trong lần nghe tiến súng đầu tiên do tiểu đội trinh sát 1 (tụi tui ở tiểu đội 2) chạm địch cách chừng 200 mét và sau đó khiêng về một em bị dính mìn cóc Trung Quốc bay mất một cái chân thì hai vị Hảo Hán H. và D.....bịnh. H. thì nhức đầu kịch liệt và D. thì đau bụng tiêu chảy...bệnh nặng tới mức là phải chuyển họ về bộ phận công binh trung đoàn bộ là những người có sức khỏe đủ để làm sao sau khi dừng quân 30 phút thì phải đào xong hệ thống hầm phục vụ chiến đấu cho BCH Trung Đòan.
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #8 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:54:06 pm »

ĐỆ THẤT LỘ GIỮA ĐÀNG THỌ ĐỊCH
ĐÁNH SƠ-NUL GẶP KẾ KHÔNG THÀNH

Ở Mimot được 2 ngày thì chiến dịch phát triển về hướng bắc. Nếu ta nhìn trên bản đồ biên giới VN-K thì sẽ thấy từ thị trấn Mimot se có một con đường nối đến thành phố SNOUL. Khỏang cách nầy là 40 km. Con đường nầy là Quốc lộ 7, một con đường với cái tên nằm trong hệ thống đường bộ Đông Dương thuộc Pháp (INDOCHIN).
Bộ phận tiền phương gồm Đại đội trinh sát Trung Đòan, mổi tiểu đoàn cử một tổ trinh sát tiểu đoàn (3 người) và một Hạ sĩ quan trợ lý tham mưu của tiểu đòan, đại đội công binh Trung đòan. Trên đường có 2 cầu bắc qua 2 con sông nhỏ. Đại đội công binh sẽ co nhiệm vụ chốt giữ hai cầu nầy, bảo đảm cho đường tiến của đại quân sau nầy. ĐĐ Trinh sát Trung đoàn làm nhiệm vụ bám địch nắm tình hình toàn cục để phục vụ cho kế họach tác chiến của toàn trung đòan. Còn các tổ trinh sát và TL tham mưu của các tiểu đoàn có nhiệm vụ cùng với trinh sát trung đoàn "tận mục sở thị" để dẫn lực lượng tiểu đoàn mình sau nầy vào vị trí hướng đánh của đơn vị theo kế họach chung. Tôi, lúc nầy, sau trận Vạc-xa và Mimot đã phần nào được mấy anh tiểu đoàn "làm lơ" cho cái tội "từ chức" và được đề bạt lên chức binh nhất-tiểu đội phó kiêm tổ trưởng tổ "tiên phuông" và hai bạn khác (thế chổ ông Huynh và Tiệp) tên là Phú và Cắt.
Thằng Phú là dân Xóm Gà BT. cao 1 mét 78 đẹp trai như Tài tử Nguyễn Chánh Tín, hát hay như Duy Quang và đặc biệt là đánh cờ tướng thần sầu. Mấy lúc ở hậu cứ, nhờ tài cờ của nó mà tổ tụi tui có chuối, lương khô cải thiện dài dài nhờ thắng độ cờ ( hay cờ, nhưng khi thi đấu nó chỉ canh thắng đối thủ 1 nước, nên mọi người cứ tưởng nó ăn may và...bị nó luộc hòai,..Chỉ có thằng Cắt và tui biết nó là cao thủ). Tuy nhiên thằng Phú cũng có cái dở...mà để khi "lâm trận" tui sẽ từ từ kể nghe mới vui.
Thằng Cắt là nông dân thứ thiệt ở Xuân Thới Thượng - Hóc Môn. Vì ở quê và mồ côi sớm nên nó học ít - lúc mới ở chung, tui vẫn dạy nó thêm toán lớp 5 và cách viết bản tự kiểm-báo cáo thành tích hàng năm. Thế nhưng nó lại rất kỹ lưỡng và có một trí nhớ tuyệt vời, đặc biệt là những kỹ năng của người nông dân thời mở đất - đó là những kỹ năng khai thác từ thiên nhiên mọi thứ để phục vụ cho sinh hoạt của con người. Nhờ có nó mà "đời sống" của tổ "tiên phuông" của tụi tui lúc nào cũng "phẻ re"...từ con dao nhíp nhỏ xíu nhưng bén ngót để có thể làm thịt một con gà trong 5 phút, đến bọc muối tiêu bột ngọt "bảo bối" làm cho các bửa ăn dã chiến trở nên dễ nuốt, cho đến các loại rau-lá-củ nào ăn được, chế biến ra sau...đến chuyện đào hầm thì nó cũng lựa chổ có dây Hà Thủ Ô già để sau khi đào xong cái hầm thì cũng thu họach luôn được một củ Hà Thủ Ô lão làng (củ Hà Thủ Ô ở rất sâu dưới đất cứng) rất quí khi nấu nước uống, rồi đi rừng thì chặt cây tre, lồ ô hoặc dây rừng nào thì có nước uống được..v.v...
Thật tình tui đi qua cuộc chiến một cách dễ thở hơn cũng một phần lớn nhờ có 2 chiến hữu độc đáo nầy....
Trở lại cuộc hành quân. Đội quân tiên phong nầy hành quân bộ với trang bị gọn nhẹ, mỗi người chỉ mang theo vũ khí cá nhân và một võng dù, một tấm áo mưa, 2 cái nồi, ruột tượng gạo và bộ quần áo dính trên người, số quân trang còn lại sẽ do hậu cần của đơn vị mang lên sau cho mình…Nnếu bạn nào đã từng vác ba lô đi bộ từ 10 km trở lên thì chắc sẽ đồng tình với tui : Đây chính là cái mà làm cho tui khóai "binh chủng" trinh sát nhất…
Ngày đầu đúng chỉ là hành quân, chúng tôi đi hàng một theo sau một tổ trinh sát đi trước đội hình chính chừng 500 mét. Phần lớn đọan đường là đồn điền cao su, rừng cao su bạt ngàn đang mùa thu đông thay màu lá đỏ…buổi trưa qua Cà-Chay, là trung tâm của đồn điền, chúng tôi dừng lại để ăn trưa bằng cơm vắt mang theo từ lúc sáng. Bên đường có mấy chiếc xe tank của Sư 5 và mấy cô TNXP…trong cảnh rừng cây, thình thỏang từng cơn gió cuối năm làm rơi bay từng hàng lá đỏ làm thằng Phú cao hứng hát bài Lá Đỏ (bài ruột của nó):
"….gặp em, trên cao lộng gió…đường Trường Sơn, ào ào lá đỏ…em đứng…đứng ở bên đường, như quê hương, vai áo bạc, quàng súng trường…"
Một bài ca bi-hùng. Đất nước sau bao năm đau khổ, đói nghèo vì cuộc kháng chiến giành độc lập. Vừa xong thì giờ lại phải tiếp tục gánh thêm những cuộc chiến tranh trên đôi vai áo bạc màu…như cũ…vì sao ?

Buổi dừng chân ban trưa qua mau, vẫy tay chào mấy cô TNXP nhỏ nhắn, lòng tui chợt nhớ đến hai câu trong Đọan Trường…của Tố Như:

"….người lên ngựa kẻ chia bào
rừng phong thu đã nhuốm màu quan san…"

Chiều tối thì chúng tôi đến Phum Dol. Phum nằm giữa một khu rừng với chừng 50 mái nhà sàn nằm lẫn khuất dưới những tán cây dừa thật đẹp. Cảnh trí y hệt như khu Sea Horse Resort ở Mủi Né bây giờ vậy. Tuy nhiên cái quan trọng của tụi tui bây giờ là phải lo nấu cơm cái đã….đói muốn run luôn…lội bộ cả ngày hơn 20 cây số rồi còn gì…
Một đêm thật yên bình trên đất lạ. Cái yên bình, lặng im trước một cơn bảo…
Logged

Chết vì ghét người!
danngoc
Thành viên
*
Bài viết: 948

Đã bị khóa vĩnh viễn


« Trả lời #9 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2008, 12:54:37 pm »

"…Tumokrong, Đakto, Krek , Snoul..
Trưa Khe Sanh gió lùa
Đêm Hạ Lào thức sâu …."

Địa danh Snoul trong bài hát …và câu chuyện của tôi là một.
Năm 1971, sư đoàn 5 BB của QL.VNCH bị dính chưởng của Công Trường 7 (Sư Đòan 7 quân Giải Phóng) ở đây khi hành quân qua Cambodge, sau đó Liên Đòan Biệt Động Quân được đưa sang tiếp viện giải vây cũng không còn manh giáp (tôi tận mắt chứng kiến một anh ở trong xóm tui lúc ấy là thượng sĩ BĐQ-VNCH may mà chạy về được, đến nhà thì chỉ còn bộ quận áo tả tơi màu đất đỏ trên người…)…tất nhiên "đàng mình" (Quân Giải Phóng) cũng có thiệt hại, nhưng không biết ra sao ? Mà có điều chắc chắn rằng CT 7 cũng giữ được Snoul cũng như mặt trận đường 9 Nam Lào thuở ấy.

SNOUL, với vị trí như một ngả ba chiến thuật vì theo đường Trường Sơn từ phía bắc vào thì sau khi qua địa phận Lào thì vào Cambodge…đến Snoul thì tẻ ra làm hai hướng:
1- Rẻ trái theo quốc lộ 13 thì sẽ vào Việt Nam qua cửa khẩu Hoa Lư của Lộc Ninh (một thời là thủ đô của Chính Phủ CM LT MNVN).
2- Đi thẳng theo QL 7 tiếp về tỉnh Tây Ninh, Long An và miền Tây Nam Bộ.
Địa hình ở đây gồm đồi, thung lũng, rừng cao su và rừng nhiệt đới…tương tự như ở Bình Phước của VN. Và với vị trí như đã nói ở trên nên chốn hiểm địa nầy đã là nơi thư hùng của đơn vị thiện chiến qua các cuộc chiến tranh…
Lần nầy là giữa quân Sư Đòan 5 QĐNDVN có tăng cường các đơn vị phối thuộc (EGĐ, Q16, D Gò Dầu… ) và quân K'Mer Đỏ.

Trở lại câu chuyện theo mạch lần trước:
Đòan chúng tôi rời Phum Dole lúc sáng sớm, sau khi ăn sáng sơ sơ bằng cơm nguội còn lại chiều hôm qua, cũng với đội hình hàng dọc.
Đến chừng 11 giờ và còn cách một cái phum nhỏ giữa rừng chừng 1 cây số thì nhóm đi đầu thông báo về phát hiện có một xe tải chở quân K chạy ngược về phía chúng tôi. Anh Ái (Đại đội trưởng trinh sát trung đòan) ra lệnh cho đội hình tản ra hai bên đường và điều tập trung một khẩu đội 3 cây B41 (súng chống tank) lên đầu đội hình để hốt chiếc xe chở quân. Chúng tôi nín thở chờ một quả ngon ăn…thế nhưng, khi vừa chạy qua đầu làng, còn cách chúng tôi khỏang 500 mét thì chiếc xe dừng lại và bọn lính K tản ra hai bên bờ đê, chắc để chuẩn bị "nghênh đón" chúng tôi vì thế nào bọn chúng cũng biết hướng tiến quân của đơn vị. Thế là từ thế phục kích, chúng tôi nếu chậm một chút (do ngủ nướng chẳng hạn), sẽ trở thành bị phục kích…Sau khi điện về báo tình hình (vì nhiệm vụ chính của trinh sát không phải là chiến đầu mở đường) và được lệnh của Trung Đòan là đánh luôn (nguyên văn khẩu lệnh của Trung đòan trưởng là: "Chạm địch à …thì đánh mở đường mà tiến").

Đại đội công binh được phân công tiến theo cánh bên phải đường, phía có địa hình rừng chồi, đánh theo kiểu đội hình đại đội, đánh chậm, núp kỹ để hạn chế thương vong với ý đồ là thu hút sự chú ý của địch. Còn quân trinh sát thì vận động bên trái đường với địa hình ruộng gò (ruộng chỉ làm được một mùa mưa nhờ nước trời, tháng chạp dứt mưa, sau khi thu họach chỉ còn gốc rạ và chân ruộng khô queo…) đánh theo kiểu xuyên hông, nhanh, bất ngờ…

Tiếng súng bắt đầu rộ lên khi bọn K bắt đầu phát hiện đội hình tiến công của đại đội công binh, hỏa lực chính của lính K là một khẩu RPD (trung liên, có hai càng chống ở mủi súng, bắn đạn 7,62 mm, mổi nồi 100 viên) tập trung về phía bên kia đường, có lẽ lính K "trúng kế" của ông Chín Ái tôi thầm nghĩ thế, vì phía bên nây nơi đám lính trinh sát tụi tui không thấy có đường đạn nào căng qua. Được chừng 2 phút thì Anh Chín Ái chỉ tay và ra lệnh :
- Trinh sát D2 (là tụi 3 thằng tui) tập trung hỏa lực về hướng cánh rừng bên kia.
Ba thằng tui thực tình nảy giờ nằm ém sát mặt ruộng có thấy gì đâu nhưng cũng nhổm dậy rà bắn theo lệnh của xếp.
- Hết băng, thay đạn mới, chuẩn bị xung phong nhe !
Cái ông nội Chín Ái nầy, bình thường thì ăn nói rất nhỏ nhẹ, bây giờ, trong chiến đấu thì khẩu lệnh của ổng cũng chỉ hơi mạnh, dứt khóat để mọi người nghe thôi chứ không phải hò hét lên gân gì…nhưng thật sự nó đã truyền cho tôi một cảm giác mà không bao giờ tôi quên được…xương sống thì lạnh mà tim và đầu thì như nóng ran lên…sau tiếng hô xung phong chuẩn bị bật lên đó thì thắng-bại, sinh-tử của những con người, của một trận chiến sẽ được quyết định…và…ở vị trí chỉ huy, đang đứng đầu hàng quân, khi hô xung phong thì chính anh ấy cũng phải lao lên…một quyết định cho sự sinh tử của chính bản thân mình…trong khi tui biết cũng lúc ấy, ở cư xá Ụ Tàu, có vợ anh ấy và đứa con gái nhỏ 9 tháng tuổi (anh mới lập gia đình sau ngày 30/4/1975) đang mong chờ ngày anh về !
Tất nhiên, những suy nghĩ nầy tôi chỉ có khi đã qua trận đánh, chứ còn lúc ấy thì chỉ biết căng người chờ lệnh anh Chín Ái.
Cuối cùng thí tiếng hô XUNG PHONG cũng bật ra, ( giống như bây giờ lúc cụng ly cao hứng dân bợm ta hô một….hai…ba….rồi DÔÔÔÔÔÔ….) cả đội hình cùng hò theo và lao lên. Thằng Phú chạy giữa, thắng Cắt bên trái, còn tui bên phải (gần đường nhất), được chừng 50 mét thì đến một bờ ruộng, bổng nghe anh Chín Ái hét: tổ D2 nằm xuống ! Tui vừa nằm xuống thì thấy có một cục tròn tròn đen thui bay ngay đầu thằng Phú rồi một cụm khói đen và cát đất tung lên, rồi một tiếng nổ ầm trời, tai tui như điếc đặc, đất cát rơi phủ đầy người…thôi rồi, tui thầm nghĩ, chắc thằng Phú thành xíu mại tương ớt rồi, ăn nguyên một trái B40 rồi còn gì ! Tới chừng khói bụi vừa tan thì thấy thằng Phú ngóc dậy, lắc lắc cái đầu còn tay thì dụi mắt…tui hỏi :
- Mầy có sao hông Phú ?
Nó lắc đầu và nói:
- Ê Phương, đánh ác quá, tao bỏ cái nồi ở đây cho đỡ vướng nhe ?
Trời đất, thì ra may cho nó là khi nó vừa núp xuống nên nây thì trái B40 của lính K vừa đến và găm-nổ bên kia bờ ruộng…tức cười là ở chổ đã nổ súng, vận động đã đời từ nãy giờ mà anh chàng vẫn "quyết tâm" đeo cái nồi cơm trên thắt lưng chứ không dám bỏ ra…tui quay qua bên trái thì thằng Cắt cũng vẫn còn "trung thành cưu mang" cái ruột tượng gạo bên mình…tức cười đến quên cả sợ, nhưng tui cũng làm bộ ra vẻ chỉ huy:
- Thì ai bắt tụi bây mang theo đâu !

Ngay lúc đó từ phía sau tụi tui một tay ( sau nầy tui mới biết là lính quân báo quân khu ) ăn mặc thật lạ vì nghiêm chỉnh quá! Áo vẫn bỏ trong quần, áo xổ dài tay cài nút, đầu đội mũ cối,…chạy thật nhanh, động tác thật gọn, vượt qua chổ tụi tui đang nằm chừng 50 mét và leo lên một gò mối khá cao, gương khẩu AK nhắm về phía bên kia đường và nổ điểm xạ tất cả 3 phát thật đỉnh đạc…sau đó tiếng súng bên phía lính K bổng thưa hẳn, cả đội hình cánh trinh sát đồng loạt băng qua lộ, vừa chạy vừa bắn chéo với đường đạn của đại đội công binh bên cánh phải lúc nầy cũng đang tiến lên. Tiếng súng của bên mình rộ lên cho đến khi cả đội hình vượt qua con đê và chiếm được trận địa thì không còn thấy một tên lính K nào ngoài 3 cái xác còn bỏ lại tại chổ nằm dọc bờ đê. Tiến lên một đoạn, chổ mà anh chàng quân báo quân khu điểm xạ lúc nảy, tôi thấy một xác của một tên có vẻ là chỉ huy vì nó đội mủ vải loại giống như của Hồng Vệ Binh TQ thời CM văn hóa và quấn cổ bằng một khăn sa-tanh màu xanh thẩm rất điệu…trên xác tôi thấy có 3 vết đạn, một ở trán và 2 ở ngực. Đây chính là tên đã bỏ lính và chạy trước, thế nhưng xui xẻo cho nó là đã gặp tay quân báo thiện xạ bên mình. 3 phát đều trúng ở vị trí chí mạng cho một mục tiêu di động ở khoảng cách 50 mét…quả thật là chỉ có trong phim hành động của Holywood…Sau trận đánh thì tay quân báo thiện xạ nầy lặng lẽ bỏ đi trước cùng nhóm của anh ta nên tụi tui cũng chẳng có cơ hội tỏ lòng khâm phục với một đồng đội cừ khôi, thế nhưng khí phách của anh chàng nầy thì tôi vẫn nhớ mãi đến bây giờ…
Trận "giữa đàng thọ địch" nầy là một chiến thắng vì ngoài thằng Phú bị ù tai thì bên mình chẳng ai làm sao, bên K bỏ lại 4 xác và một khẩu RPD, 2 AK và 1 K54.
Logged

Chết vì ghét người!
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM