Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 18 Tháng Tư, 2024, 05:22:11 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bão thép - Tập 1  (Đọc 74805 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #10 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:25:19 am »

   Ăn trưa xong tham mưu trưởng Dương vẫy Phúc về ngay. Trên đường đi ông sắp xếp lại những công việc đã tính toán lúc còn ngồi trên xe. Vừa về đến phòng họp chung ông đã bảo Phúc:
- Anh cho thông báo mời anh Ba cùng tất cả các trưởng ban, chủ nhiệm và trợ lý đầu ngành lên đây họp vào đầu giờ chiều. Riêng ban tác huấn thì gọi tất cả các trợ lý lên cùng nghe luôn.
- Rõ!- Phúc trả lời ngắn gọn và bước vội về phía nhà ở cơ quan.
Ngồi vào bàn ông mở cặp lấy cuốn sổ ra tay cắm cúi ghi chép, thỉnh thoảng ông buông bút nhăn trán như cố nhớ lại điều gì đó rồi lại cúi xuống hý hoáy viết. Kẻng báo thức chiều đã vang lên dóng dả nhưng hình như ông vẫn không nghe thấy. Mãi đến khi mấy thấy mấy cái bóng lố nhố trước cửa ông mới ngẩng lên. Thấy mọi người có mặt đủ ông vội lên tiếng:
- Mời các đồng chí vào!
- Chào tham mưu trưởng!- Tham mưu phó Ba là người đầu tiên cất tiếng chào và bước vào phòng họp, sau ông là các trưởng ban tác huấn, ban quân lực và các chủ nhiệm ngành, các trợ lý tác huấn.
- Mời các đồng chí ngồi cả xuống đây.- Ông Dương đưa tay chỉ hai dãy ghế xung quanh chiếc bàn lớn rồi tiếp- anh em tranh thủ uống nước đi. Hôm nay khá nhiều việc đấy.
Chắc đã được trưởng ban tác huấn cho biết tình hình đi báo cáo trên Bộ về nên ai cũng chăm chú và có vẻ hơi căng thẳng. Tất cả im lặng chứ không nói chuyện ồn ào như những lần họp khác. Thấy mọi người đã sẵn sàng tham mưu trưởng Dương đứng dạy:
- Báo cáo các đồng chí trong phòng! Hôm nay được sự ủy nhiệm của Thường vụ đảng ủy và thủ trưởng Bộ tư lệnh tôi đã lên báo cáo Quân ủy trung ương và Thủ trưởng Bộ quốc phòng về tình hình binh chủng cũng như đề đạt nguyện vọng được đi chiến đấu của cán bộ chiến sĩ tăng thiết giáp. Kết quả bước đầu thủ trưởng Bộ đã đồng ý để binh chủng ta đưa một phân đội vào chiến trường chiến đấu để rút kinh nghiệm mọi mặt. Sau khi về tôi đã báo cáo đồng chí Tư lệnh và đồng chí Chính ủy. Các đồng chí quyết định ngày mai sẽ họp đảng ủy mở rộng để thông qua kế hoạch tổ chức đưa xe tăng đi chiến đấu. Phòng tham mưu của chúng ta có nhiệm vụ soạn thảo chi tiết toàn bộ kế hoạch này. Vì vậy hôm nay triệu tập các đồng chí lên để phổ biến tình hình và giao nhiệm vụ cụ thể cho các bộ phận. Các đồng chí cần chú ý lắng nghe, ghi chép cẩn thận, có vấn đề gì chưa rõ cần hỏi lại ngay vì thời gian chuẩn bị rất ngắn. Tất nhiên có những vấn đề chúng ta đã thảo luận trước rồi nhưng bây giờ phải đi vào cụ thể và hết sức chặt chẽ. Sau đây tôi phổ biến trước một số nội dung làm cơ sở để các đồng chí chuẩn bị.
Đợi mọi người giở sổ sách xong ông Dương ngồi xuống:
- Trước hết về quy mô Bộ thống nhất cho phép ta được đưa từ một đại đội đến một tiểu đoàn vào tham gia chiến đấu. Theo tôi ta nên đưa một tiểu đoàn vì các đại đội còn có thể hỗ trợ lẫn nhau khi cần thiết. Về chủng loại xe như ta đã thảo luận trước tôi cho rằng đợt này ta vẫn chỉ nên sử dụng xe PT76 thôi. Về địa bàn tác chiến mặc dù chưa trao đổi với Cục tác chiến song theo tôi ta nên chọn một địa bàn gần miền Bắc và gần biên giới Việt- Lào để tiện cơ động vào cũng như rút ra. Sau đây là nhiệm vụ cụ thể của các bộ phận. Ban tác huấn hôm nay đủ cả chứ?
Trưởng ban tác huấn Phúc vội ngẩng lên trả lời:
- Báo cáo tham mưu trưởng! Ban tôi đủ.
- Vậy các đồng chí chú ý ghi chép nhé! Ban tác huấn các đồng chí có các nhiệm vụ sau: một là lựa chọn địa bàn tác chiến cho tiểu đoàn này. Các đồng chí cần lưu ý những yêu cầu tôi nêu trên. Hai là xác định đường hành quân, vị trí tập kết, lập kế hoạch hành quân, phân chia cung chặng cho cụ thể. Sở dĩ ta phải lập kế hoạch hành quân cho đơn vị vì chúng ta đã có dịp đi khảo sát thực tế, trong khi các đồng chí chỉ huy đơn vị chưa được đi nên ta làm sẽ sát hơn. Khi lập kế hoạch hành quân các đồng chí cần chú ý vận dụng những kinh nghiệm rút ra từ đợt hành quân của tiểu đoàn M77 năm ngoái, cần khắc phục triệt để những yếu kém đã được chỉ ra trong hội nghị tổng kết vừa rồi. Ba là nghiên cứu soạn thảo chương trình huấn luyện bổ sung cho đơn vị, đặc biệt cần hoàn chỉnh tài liệu “phân đội xe tăng tiến công địch trong công sự vững chắc” để anh em đưa vào huấn luyện ngay. Ngoài ra các đồng chí phải liên hệ với cục tác chiến và đề nghị trên đó thông báo để đoàn 559 cùng các lực lượng khác tạo điều kiện giúp đỡ xe tăng trong quá trình hành quân. Tạm thời như thế đã, các đồng chí rõ nhiệm vụ chưa?
Trưởng ban Phúc tay vẫn nhoay nhoáy ghi, miệng trả lời rõ to:
- Báo cáo! Rõ rồi ạ!
Quay sang phía tham mưu phó Ba ông Dương nhẹ nhàng:
- Đề nghị anh Ba dành thời gian giúp anh em tác huấn nhé.
Tham mưu phó Ba gật đầu:
- Anh yên tâm! Tôi sẽ trực tiếp làm việc với anh em.
Tham mưu trương Dương ngồi lại ngay ngắn:
- Bây giờ là nhiệm vụ của ban quân lực. Vì biên chế hiện nay của chúng ta là các tiểu đoàn hỗn hợp, mỗi tiểu đoàn chỉ có một đại đội PT76. Vì vậy nhiệm vụ trước hết của quân lực là các đồng chí đề xuất phương án thành lập tiểu đoàn mới sẽ bao gồm những đơn vị nào. Các đồng chí cần chú ý đến kết quả huấn luyện và hoàn thành các nhiệm vụ khác của từng đơn vị để lựa chọn. Tiếp theo, các đồng chí cần tính toán bổ sung đầy đủ thành viên cho các đơn vị, lưu ý là phải có quân số dự bị vì vào trong đó rồi mà thương vong là không có bổ sung đâu. Một vấn đề quan trọng nữa là việc xác định các lực lượng bảo đảm đi cùng: bao nhiêu thợ, bao nhiêu công binh, bao nhiêu thông tin, cơ yếu v.v... và bao nhiêu phương tiện từng loại nữa. Anh Hạ rõ nhiệm vụ chưa?
Trưởng ban quân lực Hạ vội đáp:
- Báo cáo! Rõ rồi ạ!
Quay về phía các chủ nhiệm và trợ lý đầu ngành khác tham mưu trưởng Dương nói chậm rãi:
- Các ngành thông tin, cơ yếu, trinh sát căn cứ yêu cầu nhiệm vụ của chuyên ngành mình lập kế hoạch và đề đạt những vấn đề cần giải quyết để tôi đề nghị lên trên. Đồng chí chủ nhiệm trinh sát cần sưu tầm thêm các tài liệu về các phương tiện trinh sát và chống tăng của địch đã và đang sử dụng ở chiến trường miền Nam để anh em đưa vào huấn luyện. Riêng chủ nhiệm phòng không phải sang bên quân khí làm việc, các anh nghiên cứu xem có thể lắp thêm một khẩu cao xạ 12 ly 7 lên tháp pháo xe PT76 hay không? Nếu lắp thì phải hàn giá như thế nào và động tác bắn ra sao, đồng thời phải đưa vào chương trình huấn luyện bổ sung. Kết quả thế nào tối nay cũng phải cho tôi biết. Các đồng chí rõ cả chưa?
Mấy chủ nhiệm và trợ lý đầu ngành đồng thanh:
- Rõ ạ!
Gấp cuốn sổ lại ông Dương dõng dạc:
- Sau đây các đồng chí về bắt tay vào việc ngay. Chậm nhất 21 giờ tối nay phải có văn bản nộp cho tôi. Ngày mai đồng chí Phúc và đồng chí Hạ sẵn sàng chờ đảng ủy gọi thì báo cáo và giải trình. Vì vậy khi làm kế hoạch các đồng chí phải chuẩn bị đầy đủ cơ sở để bảo vệ ý kiến trước cấp trên. Chiều nay tôi ở nhà, có vấn đề gì cần trao đổi các đồng chí cứ đến bất cứ lúc nào. Nhiệm vụ thế các đồng chí đã rõ cả chưa?
Tất cả đồng thanh:
- Rõ!
- Thế thì về làm việc đi! Mời anh Ba ở lại với tôi một lúc.
Ông Ba quay ra bảo Phúc:
- Các cậu về trước đi! Lát nữa tớ sang.
Mọi người tản đi, còn lại ông Dương và ông Ba ngồi chụm đầu rì rầm trao đổi.

Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #11 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:26:22 am »

   Như một cỗ máy đã được khởi động, chiều hôm ấy cả cơ quan Bộ tư lệnh thiết giáp lao vào công việc chuẩn bị cho đơn vị xe tăng đầu tiên đi chiến trường. Bận bịu nhất là Ban tác huấn, toàn ban người nào người nấy chúi mũi vào công việc. Trưởng ban Phúc và một trợ lý tập trung xây dựng chương trình huấn luyện bổ sung cho phân đôi. Tổ khoa học quân sự vừa tranh luận vừa gạch xóa để hoàn chỉnh tài liệu chiến thuật. Còn trợ lý Phùng cùng tham mưu phó Ba đang dò dẫm từng đoạn đường trên bản đồ để lập kế hoạch hành quân.
Ngay sau khi chính ủy Ngọc và mấy anh em cùng ăn trưa đi khỏi quyền tư lệnh Đào đã ngồi ngay vào bàn làm việc. Những vấn đề về tổ chức lực lượng, tổ chức hành quân cũng như công tác bảo đảm ông tin rằng các cơ quan sẽ giải quyết nhanh gọn vì ít nhiều cũng đã được bàn bạc trước. Vấn đề mà ông quan tâm nhất hiện tại là vấn đề tổ chức chỉ huy như thế nào. Mặc dù chỉ đưa một tiểu đoàn đi chiến đấu nhưng đây thật sự là một trận chiến đấu cực kỳ quan trọng. Nếu thắng lợi binh chủng thiết giáp của ông sẽ khẳng định được vị thế và sự cần thiết của mình, từ đó lực lượng sẽ phát triển và sẽ đóng góp nhiều hơn vào sự nghiệp giải phóng miền Nam thống nhất nước nhà. Còn nếu thất bại... điều này thì ông không muốn nghĩ tới. Vì vậy, dẫu chỉ có một tiểu đoàn ra quân nhưng cũng sẽ cần tổ chức một bộ máy đi cùng sao cho có đủ khả năng giải quyết mọi vấn đề, đồng thời cũng phải có vị thế nhất định để quan hệ với các đơn vị, các binh chủng khác. Nghĩ vậy, ông đi đến quyết định phải thành lập một Bộ tư lệnh tiền phương gồm một số cán bộ chủ chốt của Bộ tư lệnh và các cơ quan, trong đó ông ghi tên mình đầu tiên vào danh sách các cán bộ Bộ tư lệnh đi chiến trường đợt này. Nhớ lại mấy đợt diễn tập hiệp đồng với các sư đoàn bộ binh vừa qua có một vấn đề cũng khá gay cấn là hiểu biết về xe tăng của đội ngũ cán bộ chỉ huy binh chủng hợp thành của ta còn nhiều hạn chế. Vì vậy cần phải nghiên cứu thiết lập một cơ chế tổ chức như thế nào đó để đảm bảo công tác chỉ huy xe tăng đạt hiệu quả cao nhất. Cho đến tận xế chiều ông mới buông bút, gương mặt khoan khoái có vẻ hài lòng với những việc mình đã làm.

Sau khi từ chỗ tư lệnh về, chính ủy Ngọc cho hành chính làm thông báo mời họp, đồng thời cho gọi chủ nhiệm chính trị Thu và trưởng ban cán bộ Hiệu lên làm việc. Sau khi nêu sơ bộ nhiệm vụ và những yêu cầu cần thiết ông kết luận:
- Bây giờ các anh nghiên cứu xây dựng cho tôi một bộ khung của tiểu đoàn. Thực ra, tôi và các anh đều biết anh em mình ai cũng rất tốt. Tuy nhiên, đây là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của binh chủng ta nên đề nghị các anh rà soát lại cụ thể từng trường hợp. Chúng ta phải lựa chọn những cán bộ xuất sắc nhất, có khả năng độc lập giải quyết nhiệm vụ để đưa đi đợt này. Trước mắt là bộ khung của chỉ huy tiểu đoàn, sau đó là các đại đội. Nếu cần thiết có thể lấy người trong toàn binh chủng- kể cả cơ quan Bộ tư lệnh để bổ sung cho đơn vị này.
Chủ nhiệm chính trị Thu hỏi lại:
- Xin hỏi chính ủy, đợt này chúng ta sẽ đưa cấp nào vào chiến trường?.
Chính ủy Ngọc nhăn trán:
- Đưa đi bao nhiêu ngày mai họp đảng ủy mới quyết định chính thức. Nhưng tôi và anh Đào sơ bộ thống nhất với nhau sẽ đưa đi một tiểu đoàn, loại xe PT76. Vì vậy có thể nói là chúng ta phải thành lập một tiểu đoàn mới. Các anh cứ theo hướng ấy mà chuẩn bị.
- Thế là rõ rồi!- Ông Thu trả lời.
Bên chỗ hậu cần- kỹ thuật không khí cũng không kém phần nhộn nhịp. Từ cơ sở kinh nghiệm của tiểu đoàn M77 các cán bộ cơ quan đang tính toán chi tiết về lương vật chất bảo đảm ăn uống, nhiên liệu, dầu mỡ và các loại khí tài dự bị. Đúng là “trăm thứ bà dằn”.
Đêm hôm đó những ngọn đèn dầu còn được thắp gần như thâu đêm. Những bóng người miệt mài đổ rạp trên những tấm bản đồ. Một nồi cháo đường được anh em nuôi quân đem lên phục vụ tại chỗ. Mấy nhân viên đánh máy cũng được huy động. Tiếng máy chữ khua rào rào đến tận gần sáng.

Mới hơn bốn giờ quyền tư lệnh Đào đã thức dậy. Mấy chục năm quân ngũ đã rèn cho ông cái tác phong như vậy. Thông thường thời khắc này ông hay nằm chiêm nghiệm, tổng hợp các vấn đề mà ban ngày do những thúc bách của công việc thường nhật hay bận họp hành nên không có điều kiện tập trung suy nghĩ. Hôm nay, toàn bộ tâm trí của ông tập trung vào chuẩn bị cho cuộc họp đảng ủy sắp tới và những vấn đề cần làm rõ trước khi cục tác chiến xuống làm việc. Thực ra những vấn đề này ông cũng đã nghĩ nhiều rồi. Tuy nhiên, hôm nay có cái khác của nó, đó là trên đã đồng ý cho xe tăng đi chiến đấu nên mọi việc phải đi vào cụ thể hơn chứ không chỉ chung chung về định hướng, chủ trương như những lần họp trước.
Gần 5 giờ, đang giữa hè nên trời đã tang tảng sáng. Mặc dù chưa có kẻng báo thức ông Đào vẫn dạy. Sau khi tập hai bài thể dục buổi sáng ông chuyển sang tập mấy động tác thể dục dưỡng sinh mà các đồng chí Trung Quốc dạy cho. Khi người đã rịn một lớp mồ hôi ông ra nhà tắm thực hiện bài tắm nước lạnh buổi sáng. Đây là một thói quen mới hình thành từ khi đi học ở nước bạn về. Hồi ấy các bác sĩ quân y Trung Quốc đã phân tích cho đoàn học viên Việt Nam biết cái lợi của việc tắm nước lạnh buổi sáng. Theo kinh nghiệm lâu năm của người Trung Hoa tắm nước lạnh buổi sáng trước hết là khai thông lỗ chân lông, thanh thải các chất cặn bã của cơ thể thải qua da sau giấc ngủ đêm, kích thích tuần hoàn máu, làm săn chắc thêm cơ bắp và đặc biệt là rèn luyện nâng cao khả năng chịu đựng của cơ thể. Người nào tắm nước lạnh buổi sáng đều đặn sẽ không bao giờ bị cảm lạnh, không bị tác động của sự thay đổi thời tiết v.v.. và v.v...  Nghe thì cũng thích nhưng khi nhìn ra ngoài trời thấy băng tuyết trắng xóa, đang ngồi trong phòng đã cảm thấy rét từ trong bụng rét ra nên lúc đầu không mấy ai hưởng ứng. Mãi sau có mấy anh béo khỏe nhất mạnh dạn làm thử, quả nhiên sức khỏe và khả năng chịu rét tốt hẳn lên. Thế là chả ai bảo ai, cả đoàn hầu như anh nào cũng thực hiện và thói quen tắm nước lạnh buổi sáng đã hình thành nên trong hầu hết số học viên xe tăng hồi ấy. Thói quen này ông Đào vẫn giữ và tự mình cảm nhận thấy chỉ cần vài gáo nước lạnh và kỳ cọ mấy phút là đầu óc sẽ sảng khoái hẳn lên để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới thật hiệu quả.
  Khi ông từ nhà tắm về đã thấy trưởng ban tác huấn Phúc và chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật đứng đợi trước cửa. Trên tay hai người là mấy tập tài liệu đã được đánh máy cẩn thận. Không để hai người kịp chào ông đã hỏi luôn:
- Làm suốt đêm à? Đã đưa anh Ngọc chưa?
Chủ nhiệm Nhật nhanh nhảu:
- Dạ cũng không đến nỗi suốt đêm vì nhiều vấn đề đã được bàn thảo trước rồi.
Phúc nói thêm:
- Ngay sau đây chúng tôi sẽ sang gửi tài liệu cho chính ủy ạ!
Ông Đào đưa tay ra nhận hai tập tài liệu và hơi nở nụ cười:
- Tốt lắm! Thôi các cậu sang anh Ngọc đi.
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #12 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:42:13 am »

   Buổi họp đảng ủy của binh chủng thiết giáp bàn về vấn đề tổ chức đưa xe tăng đi tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam được mở rộng thêm các thành phần gồm trung đoàn trưởng hai trung đoàn H02, H03, các đồng chí trưởng ban tác huấn, trưởng ban quân lực của phòng tham mưu, trưởng ban cán bộ của phòng chính trị. Khác với mọi ngày, hôm nay có một tấm bản đồ địa hình tỷ lệ 1: 250000 được các trợ lý tác huấn chăng lên gần kín bức tường đầu hồi phòng họp và một số sơ đồ phụ lục kế hoạch hành quân, cạnh đó dựng một chiếc que chỉ bằng gỗ tiện tròn dài gần hai mét. Khi các thành phần đã đầy đủ tại phòng họp thì quyền tư lệnh Đào, chính ủy Ngọc, chủ nhiệm chính trị Thu và tham mưu trưởng Dương vẫn còn đang trao đổi gì đó trong căn nhà dành riêng cho chính ủy, chắc là hội ý trước trong thường vụ.
Không khí trong phòng họp có vẻ trầm lắng hơn ngày thường, từng hai ba người một rì rầm nói chuyện với nhau và cùng hướng lên phía tấm bản đồ. Khi chính ủy Ngọc dẫn đầu đoàn người bước vào phòng họp tất cả im bặt và đứng dạy chào. Chính ủy Ngọc đến bắt tay hai trung đoàn trưởng rồi quay lại một đầu dãy bàn và lên tiếng:
- Mời các đồng chí ngồi xuống!
Quyền tư lệnh Đào ngồi phía đầu bàn bên kia đối diện với chính ủy Ngọc, chủ nhiệm chính trị Thu ngồi cạnh chính ủy, còn tham mưu trưởng Dương ngồi cạnh quyền tư lệnh. Chiếc ghế thường dành cho chủ trì hội nghị ở chính giữa hai dãy bàn đã được cất đi. Trưởng ban cán bộ Hiệu báo cáo:
- Báo cáo các thủ trưởng! Thành phần dự họp theo thông báo đã đầy đủ!
Chính ủy Ngọc điềm đạm:
- Được rồi! Mời các đồng chí ổn định chỗ ngồi, ta bắt đầu làm việc ngay. Đồng chí Hiệu sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ thư ký của hội nghị- Ông đứng dạy, đầu ngửng cao một cách rất trịnh trọng- Thưa toàn thể các đồng chí! Trước hết tôi xin thông báo một tin vui: chấp thuận đề nghị của Binh chủng ta, Quân ủy trung ương và Bộ quốc phòng đã đồng ý cho chúng ta đưa xe tăng vào chiến trường miền Nam chiến đấu nhằm rút kinh nghiệm cho việc sử dụng tăng thiết giáp trong những năm tiếp theo. Để hoàn thành tốt nhiệm vụ đó chúng tôi quyết định triệu tập cuộc họp đảng ủy có mở rộng thêm một số thành phần liên quan để bàn bạc về những vấn đề cơ bản nhất khi đưa xe tăng đi chiến đấu. Trong cuộc họp hôm nay chúng ta cần tập trung giải quyết dứt điểm một số vấn đề sau. Một là chúng ta phải lựa chọn để quyết định chủng loại xe nào sẽ được ưu tiên đi đợt này. Hai là về quy mô lực lượng là bao nhiêu cho thích hợp, một đại đội, hai đại đội, hay một tiểu đoàn. Trên cơ sở đó sẽ có những quyết định sơ bộ về tổ chức và nhân sự. Ba là chúng ta phải quyết định chọn địa bàn hoạt động cho phân đội này sao cho thuận lợi và phát huy hiệu quả được cao nhất. Bốn là sẽ sơ bộ thông qua kế hoạch hành quân. Năm là xác định những giải pháp cơ bản nhất để đảm bảo thực hiện thắng lợi nhiệm vụ này. Ngày hôm qua chúng tôi đã giao nhiệm vụ cho các cơ quan chuẩn bị các nội dung cần thiết để hôm nay báo cáo trước hội nghị. Anh Đào và các anh thấy chương trình hội nghị như thế đã được chưa?
Không thấy ai có ý kiến gì chính ủy Ngọc tiếp:
- Sau đây mời anh Dương báo cáo phần chuẩn bị của cơ quan tham mưu.
Rất từ tốn đứng dạy tiến về phía tấm bản đồ, đặt cuốn tài liệu lên bàn, mắt nhìn thẳng về phía trước tham mưu trưởng Dương vào đề khá trịnh trọng:
- Thưa toàn thể các đồng chí! Được đồng chí tư lệnh và chính ủy giao nhiệm vụ chuẩn bị báo cáo trung tâm Phòng tham mưu chúng tôi đã hết sức cố gắng hoàn thành. Tuy nhiên do thời gian gấp, khả năng cũng còn hạn chế nên không thể tránh khỏi các thiếu sót, rất mong các đồng chí góp ý cho thêm hoàn chỉnh.
Hơi sốt ruột quyền tư lệnh Đào nhắc:
- Được rồi! Anh vào vấn đề ngay đi!
Không chút lúng túng ông Dương vẫn rất nhẹ nhàng:
- Thưa các đồng chí! Trên cơ sở tiếp thu ý kiến chỉ đạo của Thủ trưởng Bộ và Bộ Tư lệnh, đồng thời nghiên cứu các điều kiện thực tế chúng tôi xin đề xuất như sau. Một là: về chủng loại xe đưa đi đợt này chúng tôi đề nghị sử dụng xe tăng bơi PT76.
Cử tọa hơi có phần xôn xao, hai trung đoàn trưởng ghé tai thì thầm, mặc dù không nghe thấy họ nói gì với nhau nhưng ông Dương hiểu họ đang băn khoăn về sự lựa chọn trên. Vẫn rất từ tốn ông tiếp:
- Tôi hiểu các đồng chí sẽ đặt câu hỏi: tại sao chúng ta không chọn các loại tăng hạng trung có sức chiến đấu cao hơn. Thực ra đề xuất này đã được tính toán rất kỹ càng. Xe tăng PT76 mặc dù có một số nhược điểm như vỏ thép mỏng, hỏa lực không mạnh bằng các loại xe kia nhưng lại có những ưu điểm rất lớn như trọng lượng nhẹ, sức cơ động cao, tốc độ bình quân cũng cao hơn, đặc biệt là xe có khả năng tự bơi được. Theo nghiên cứu của chúng tôi, hệ thống đường cơ động vào chiến trường của ta nhìn chung hiện nay còn rất kém, mặt đường hẹp, cầu cống yếu, phà sử dụng trên các sông dọc đường chủ yếu là phà dã chiến trọng tải nhỏ. Vì vậy nếu đưa xe hạng trung, hạng nặng đi sẽ không thể khắc phục được trong thời gian ngắn. Nhưng nếu đưa PT76 đi thì khó khăn này coi như không đáng kể. Còn khi vào chiến đấu, xe hạng nhẹ mà được sử dụng đúng cách, đúng thời cơ vẫn phát huy rất tốt hiệu quả của mình. Đó chính là những cơ sở để chúng tôi đề xuất sự lựa chọn này! Ngoài ra để tăng cường sức mạnh chiến đấu cho xe PT76 chúng tôi đề nghị sẽ bổ sung thêm cho mỗi xe một khẩu 12 ly 7, vấn đề này đã thống nhất với bên quân khí của phòng kỹ thuật và đã sơ bộ thiết kế xong phần giá.
Quay về phía chính ủy Ngọc ông hỏi nhỏ:
- Xin phép hỏi đồng chí bí thư! Chúng ta thảo luận dứt điểm từng nội dung hay tôi cứ báo cáo hết.
Nhìn sang tư lệnh Đào không thấy có phản ứng gì ông Ngọc vẫy nhẹ tay:
- Anh cứ báo cáo hết nội dung của tham mưu đi!
- Rõ rồi ạ! Vấn đề thứ hai là về quy mô lực lượng. Bộ cho phép chúng ta đưa từ một đại đội đến một tiểu đoàn vào chiến trường. Theo chúng tôi là sử dụng một tiểu đoàn. Tại sao vậy? Tại vì khi đưa một tiểu đoàn đi thì hệ thống tổ chức chỉ huy sẽ hoàn chỉnh hơn. Thứ hai là các đại đội trong tiểu đoàn sẽ có khả năng hỗ trợ nhau khi cần thiết. Ngay cả khi bước vào chiến đấu thì có lực lượng tham gia đột kích, có lực lượng dự bị phía sau v.v... Ngoài lực lượng ba đại đội xe tăng chúng tôi đề nghị tăng cường thêm cho tiểu đoàn này một số bộ phận sau: một trung đội công binh, một trung đội sửa chữa, một trung đội thông tin trong đó có đài 15 oát, một trung đội vận tải với 3 xe ô tô và một tổ quân y, nấu ăn. Về các đại đội xe tăng chúng tôi đề nghị biên chế 3 trung đội, mỗi trung đội 3 xe, cộng với xe đại đội trưởng và xe chính trị viên là 11 xe. Riêng về thành viên kíp xe chúng tôi đề nghị tăng quân số dự bị lên  khoảng 50 phần trăm; cụ thể mỗi đại đội sẽ tăng cường 5 lái xe, 5 pháo thủ dự bị. Về đơn vị cụ thể chúng tôi đề nghị lấy các đại đội xe PT76 của trung đoàn H03 để thành lập một tiểu đoàn mới.
Tiếng xì xào lập tức nổi lên chỗ các vị cán bộ trung đoàn. Ngừng lại một lát chờ cho mọi người im lặng trở lại tham mưu trưởng Dương lại tiếp tục:
- Vấn đề thứ ba là lựa chọn địa bàn tác chiến. Một số yêu cầu chúng tôi đề ra là về mặt địa hình phải cho phép sử dụng được xe tăng, thứ hai là tiện cơ động vào và cũng phải tiện rút ra khi cần thiết và thứ ba là không quá xa hậu phương miền Bắc. Trên cơ sở đó chúng tôi đề xuất lựa chọn địa bàn Tây Quảng Trị, gần biên giới Việt Lào.
Lại có tiếng xì xào, ông Dương đảo mắt qua một lượt và tiếp tục một cách chậm rãi:
- Thực ra trong quá trình trao đổi cũng có ý kiến cho rằng có thể đưa xe tăng vào Nam Quảng Bình và tiến công trực diện vào Nam vĩ tuyến 17. Nếu lựa chọn như vậy chúng ta có một số thuận lợi như đường cơ động ngắn hơn, dễ hơn. Ngoài ra có thể tận dụng được sự giúp đỡ của tiểu đoàn M77 đã đứng chân trong đó từ trước. Tuy nhiên nếu tiếp cận theo hướng đó sẽ có những khó khăn rất lớn không dễ gì khắc phục được. Một là dọc theo bờ Nam sông Bến Hải hệ thống phòng thủ đã được xây dựng hết sức kiên cố, vững chắc nên nếu đánh trực diện vào đó sẽ rất khó khăn. Hai là theo chúng tôi được trên cho biết quân đội Mỹ đã triển khai xây dựng tương đối hoàn chỉnh hàng rào điện tử Mắc Na- ma- ra nên nếu chúng ta không thể bí mật luồn sâu xuống phía Nam được. Vì vậy tối ưu là chúng ta nên cơ động sang đất Lào, từ đất Lào theo đường số 9 về Việt Nam và sẽ lựa chọn một số mục tiêu nào đó ở khu vực biên giới Việt Lào này. Sau khi tác chiến xong nếu thuận lợi có thể phát triển theo đường 9 vào sâu trong nội địa, còn nếu không thuận lợi thì lại theo đường 9 rút quân sang đất Lào trú quân.
Quay lại phía tấm bản đồ treo trên vách ông cầm lấy que chỉ:
- Trên cơ sở lựa chọn địa bàn như vậy chúng tôi dự kiến đường hành quân như sau: Nếu điều kiện cho phép chúng ta sẽ sử dụng tàu hỏa vào đến Vinh, sau đó chuyển sang hành quân bộ theo đường 15, đường 26, vượt Trường Sơn sang Lào bằng  đường 128. Vị trí tập kết dự kiến ở Bắc và Nam đường 9, mỗi đại đội cách nhau khoảng 20 ki- lô- mét. Từ đó sẽ trinh sát, lựa chọn mục tiêu cụ thể sau. Còn trong trường hợp khó khăn ta sẽ hành quân bộ từ ngoài này. Tổng chiều dài đường hành quân trên dưới 1000 ki- lô- mét. Chúng tôi sơ bộ tính toán với tốc độ bình quân 7 đến 8 ki- lô- mét trên giờ, mỗi đêm đi được khoảng 40 đến 50 ki- lô- mét thì cả đi lẫn nghỉ trong vòng hơn một tháng sẽ đến nơi, nếu không có gì đột xuất xảy ra. Trên sơ đồ này chúng tôi đã tính toán phân chia thành 7 cung, mỗi cung 3 chặng, mỗi chặng từ 40 đến 50 ki- lô- mét tùy theo địa hình, đường sá. Thời gian hành quân chủ yếu là về đêm, ban ngày làm công tác kỹ thuật và nghỉ ngơi. Sau mỗi cung cho bộ đội nghỉ lại 1 đến 2 ngày. Về tổ chức đội hình hành quân chúng tôi dự kiến tổ chức thành 4 khối: khối 1 là đội tiền trạm do một tiểu đoàn phó chỉ huy, đi bằng ô tô và sẽ xuất phát trước đội hình chính khoảng 2-3 ngày. Nhiệm vụ của đội tiền trạm là trinh sát đường, xác định các vị trí giấu quân, liên hệ đề nghị các binh trạm và các đơn vị bảo đảm giúp đỡ xe tăng hành quân, đồng thời liên hệ vị trí tiếp nhận nhiên liệu, dầu mỡ cho xe tăng. Các khối hai và ba là hai đại đội xe tăng. Khối bốn là đại đội xe tăng cuối cùng và bộ phận hậu cần kỹ thuật do tiểu đoàn phó kỹ thuật chỉ huy. Các đồng chí cán bộ tiểu đoàn sẽ chia về từng đại đội, đi cùng xe đại đội trưởng để tiện chỉ huy. Trung đội sửa chữa sẽ xé nhỏ ra cho mỗi đại đội từ 3 đến 5 đồng chí thợ, số còn lại đi trong khối cuối cùng. Mỗi khối xuất phát cách nhau 1 ngày, khối sau có thể tận dụng vị trí trú quân của khối trước.
Dựng chiếc que chỉ vào tường ông Dương nhìn chính ủy Ngọc:
- Thưa các đồng chí! Về các biện pháp chúng tôi xin đề nghị như sau. Một là khẩn trương thành lập và hoàn thiện tổ chức, biên chế đầy đủ các thành phần cán bộ, thành viên kíp xe và các thành phần khác cho tiểu đoàn này. Hai là, sau khi đã ổn định tổ chức sẽ bắt tay vào huấn luyện bổ sung các khoa mục như: lái đêm, lái đồi núi, lái bơi, tổ chức hành trú quân, chiến thuật tiến công địch trong công sự vững chắc, bắn pháo và bắn máy bay bằng súng cao xạ 12 ly 7, công sự- ngụy trang, đào bếp Hoàng Cầm v.v... Ba là phải hiệp đồng chặt chẽ với các cơ quan cấp trên, các đơn vị bạn để bảo đảm đầy đủ cho quá trình hành quân của xe tăng được bí mật, an toàn và nhanh chóng- Ông ngẩng lên nhìn quanh một vòng rồi hạ giọng-  Trên đây là những ý chính trong phần chuẩn bị của tham mưu chúng tôi. Đề nghị các đồng chí cho ý kiến. Báo cáo hết!
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #13 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:46:28 am »

   Chính ủy Ngọc tươi cười:
- Xin cảm ơn anh Dương. Sau đây mời đồng chí Thu báo cáo phần chuẩn bị của chính trị.
Chủ nhiệm chính trị Thu đứng dạy rất trịnh trọng:
- Thưa đồng chí bí thư! Thưa toàn thể các đồng chí! Chúng ta đang đứng trước một nhiệm vụ cực kỳ trọng đại: nhiệm vụ đưa xe tăng vào chiến trường tham gia chiến đấu. Đây là niềm mong mỏi của cán bộ, chiến sĩ binh chủng ta từ ngày thành lập đến nay. Nhiệm vụ này còn đặc biệt quan trọng ở chỗ: thành hay bại của nó sẽ có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển lực lượng tăng thiết giáp Việt Nam trong tương lai. Vì vậy, theo chúng tôi chúng ta cần tập trung cao nhất cho nhiệm vụ này và có thể xác định đây là nhiệm vụ chính trị trọng tâm trong Đông Xuân 1967- 1968 này. Về cơ quan chính trị chúng tôi được giao nhiệm vụ chuẩn bị các nội dung công tác đảng- công tác chính trị, trong đó trọng tâm là công tác cán bộ. Được sự chỉ đạo sát sao của đồng chí chính ủy và đồng chí tư lệnh chúng tôi đã hoàn thành và có văn bản gửi các đồng chí. Sau đây tôi xin báo cáo sơ bộ thế này: Chúng tôi đã hoàn thành việc xây dựng đội ngũ cán bộ của tiểu đoàn này và đã lựa chọn nhân sự cụ thể. Ban chỉ huy tiểu đoàn sẽ gồm một tiểu đoàn trưởng, một chính trị viên, một tiểu đoàn phó kỹ thuật, một tiểu đoàn phó hậu cần và một chính trị viên phó. Vì là tiểu đoàn độc lập nên cần phải có một cơ quan mạnh nên chúng tôi đề nghị bố trí đủ các chức danh trợ lý sau: một trợ lý tham mưu, một trợ lý chính trị, một trợ lý kỹ thuật, một trợ lý hậu cần, có thể thêm các đồng chí trợ lý xăng dầu, quân nhu. Các trung đội trực thuộc tiểu đoàn đều bố trí trung đội trưởng là sĩ quan và là những người đã có kinh nghiệm. Toàn bộ số cán bộ trên đã được rà soát, chọn lựa trong phạm vi toàn binh chủng, đó là những cán bộ có đầy đủ những phẩm chất cần thiết, kiên định vững vàng, có năng lực hoàn thành nhiệm vụ cao. Chúng tôi đã gửi văn bản danh sách lên thường vụ đảng ủy để các đồng chí xem xét từng trường hợp cụ thể.
Dừng lại một lát ngước nhìn xung quanh thấy ai cũng đang lắng nghe rất chăm chú ông Thu tiếp tục:
- Vì tính chất đặc biệt quan trọng của nhiệm vụ lần này về công tác cán bộ chúng tôi có một đề nghị như sau: ngoài bộ khung cán bộ của tiểu đoàn đề nghị Bộ tư lệnh nên thành lập một bộ phận cán bộ trong đó có thủ trưởng bộ tư lệnh, có đại diện các cơ quan để chỉ đạo, giúp đỡ anh em trong quá trình hành quân cũng như trong chiến đấu sau này. Ngoài ra có đại diện Bộ tư lệnh việc quan hệ với các cơ quan, đơn vị khác cũng thuận lợi hơn.
Liếc thấy cả tư lệnh Đào và chính ủy Ngọc đều gật gù ra ý tâm đắc ông Thu càng hăng hái:
- Về công tác giáo dục chính trị chúng tôi đã lên một chương trình giáo dục đặc biệt đối với nhiệm vụ này, trong đó tập trung nâng cao nhận thức về tình hình nhiệm vụ mới, thấy được niềm tự hào vinh dự được làm đơn vị đi đầu của binh chủng, trên cơ sở đó củng cố quyết tâm đưa xe tới đích an toàn và sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu. Nếu đảng ủy đồng ý chúng tôi sẽ soạn đề cương, tài liệu gửi cho đơn vị ngay sau khi có quyết định thành lập. Bên cạnh đó cũng đề nghị các đồng chí nghiên cứu bố trí cho những anh em đi chiến đấu đợt này được tranh thủ về phép thăm nhà ít hôm để anh em có thể yên tâm lên đường chiến đấu lâu dài. Báo cáo hết ạ!
Bí thư Ngọc gật đầu:
- Xin cảm ơn đồng chí Thu! Cũng xin báo cáo với đảng ủy thế này, hiện nay Phòng chính trị đã chuẩn bị xong danh sách bộ khung cán bộ của tiểu đoàn này và đã gửi cho thường vụ, chúng tôi sẽ xem xét và quyết định sau. Còn bây giờ mời anh Nhật báo cáo về hậu cần- kỹ thuật.
Chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật đứng dạy:
- Thưa các đồng chí! Căn cứ vào chỉ đạo của bộ tư lệnh, căn cứ vào yêu cầu nhiệm vụ của đơn vị, đồng thời dựa vào những bài học kinh nghiệm khi tổ chức hành quân đường dài cho tiểu đoàn M77 chúng tôi đã xây dựng kế hoạch bảo đảm hậu cần, kỹ thuật cho tiểu đoàn này như sau. Về công tác kỹ thuật trước hết chúng tôi đề nghị: tất cả các xe tham gia tiểu đoàn này phải được tổng kiểm tra cả về xe máy, vũ khí, điện đài; tiến hành bảo dưỡng cấp III và thay thế tất cả các cụm chi tiết đã cũ. Ngoài ra chúng tôi đã thiết kế xong giá súng 12 ly 7, ngay hôm nay đã cho ban quân khí xuống chế thử và sẽ lắp lên xe bắn thử trong một vài ngày tới. Về công tác bảo đảm kỹ thuật theo chúng tôi tính toán tổng lượng dự trữ khí tài mang theo tiểu đoàn khoảng 28 tấn, chủ yếu là xích, bánh chịu nặng và một số cụm máy dễ có khả năng hư hỏng. Số khí tài dự trữ này một phần được cố định lên xe tăng- mỗi xe khoảng 1000 đến 1200 ki- lô- gam, còn phần lớn sẽ bố trí trên các xe ô tô của trung đội vận tải. Ngoài ra chúng tôi sẽ liên hệ gửi theo đường dây 559 khoảng vài chục tấn khí tài nữa, chủ yếu là các cụm máy trọng lượng lớn như động cơ, hộp số v.v... Về trang bị của trung đội sửa chữa chúng tôi đề nghị không mang theo công trình xa vì với điều kiện đường sá như hiện nay công trình xa khó mà bám theo được xe tăng. Để giải quyết khó khăn về cẩu chúng tôi sẽ cho hàn vấu và đưa theo mỗi đại đội một cẩu tay bằng pa- lăng, cẩu này có đủ khả năng cẩu được động cơ xe tăng khi cần thiết. Về hậu cần vì đã có hệ thống bảo đảm của trên nên chúng tôi đề nghị tiểu đoàn này chỉ mang theo 1 tháng tiêu chuẩn lương thực, thực phẩm. Trên đường đi chúng ta sẽ liên hệ với các binh trạm của 559 cấp bổ sung, còn vào đến vị trí tập kết sẽ do hậu cần mặt trận đảm bảo. Để tăng cường dự trữ nhiên liệu chúng tôi đề nghị hàn thêm vào mỗi xe 2 giá cố định để có thể mang theo 2 thùng phuy nhiên liệu 400 lít. Số dầu này chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt, còn dọc đường hành quân tiểu đoàn sẽ liên hệ với 559 để bổ sung. Báo cáo hết!
Chính ủy Ngọc nhìn đồng hồ rồi tươi cười:
- Ta nghỉ giải lao ít phút! Làm việc tích cực quá, quên cả giờ giấc.
Quả vậy, thế mà đã gần trưa. Công vụ Lưu vội tranh thủ vào rót nước. Chính ủy Ngọc thì kéo quyền tư lệnh Đào về nhà, chắc là lại có những vấn đề cần trao đổi riêng. Trong lúc hai cán bộ H03 có vẻ hể hả thì trung đoàn trưởng và chính ủy H02 đã lao ngay tới tham mưu trưởng Dương để chất vấn:
- Tại sao anh không chọn H02. Gì thì gì trung đoàn chúng tôi thành lập đã lâu, có nhiều kinh nghiệm trong huấn luyện, đã trải qua nhiều cuộc diễn tập hiệp đồng quân binh chủng, lại đã có kinh nghiệm tổ chức hành quân đường dài cho M77.
Vẫn nhũn nhặn như thường ngày, ông Dương cười tủm tỉm:
- Cứ yên trí đi mà! Trước sau gì chúng ta cũng sẽ đều được đi cả thôi.
Vốn là người điềm tĩnh nhưng hôm nay chính ủy Võ cũng đã bắt đầu thấy nóng mặt:
- Đã đành là thế nhưng đi đầu khác chứ! Từ xưa đến nay lúc nào H02 chả là đầu tiên.
Ông Dương cố lái câu chuyện sang hướng khác bằng một câu đùa:
- Thì các anh đầu tiên mãi rồi cũng phải nhường cái vinh dự ấy cho người khác một lần chứ! Hoa thơm mỗi người ngửi một tý ấy mà.
Chính ủy Kim của H03 thấy thế quay vào góp chuyện:
- Thôi, anh Võ ạ! Anh Dương nói phải đấy! Các anh cái gì cũng đi đầu rồi thành ra chúng tôi đâm ỷ lại mất. Lần này nhường chúng tôi một tý, đi đâu mà thiệt.
- Được rồi! Lát nữa tôi sẽ có ý kiến- Chính ủyVõ vùng vằng.
Chủ nhiệm chính trị Thu vừa uống xong chén nước chè xanh, thấy có vẻ căng căng cũng đến xoa dịu:
- Thôi mà! Có hai anh em, ông nào đi trước thì đi. Mà ông ở lại ngoài này có khi nhiệm vụ lại nặng nề hơn đấy.
Tham mưu trưởng Dương trở lại vẻ mặt quan trọng:
- Theo tôi, những năm sắp tới lực lượng tăng thiết giáp sẽ phát triển rất mạnh. Vì vậy với kinh nghiệm của mình H02 sẽ là không ai thay thế được. Các anh rồi cứ vắt chân lên cổ cho mà xem.
Hai cán bộ H02 im lặng không nói gì nhưng có vẻ vẫn ấm ức lắm.

Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #14 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:47:43 am »

   Từ phía căn nhà của chính ủy hai thủ trưởng bộ tư lệnh đã đi ra nhưng câu chuyện vẫn đang tiếp tục. Đến gần phòng họp chính ủy Ngọc nói to:
- Mơi các đồng chí vào ta tiếp tục họp!
Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi ông Ngọc đứng dạy:
- Thưa các đồng chí! Hơn một tiếng vừa qua các đồng chí đã nghe báo cáo về kế hoạch các mặt công tác của các cơ quan để chuẩn bị đưa xe tăng đi chiến đấu. Sau đây đảng ủy sẽ thảo luận về nội dung các kế hoạch trên. Đề nghị các đồng chí nêu cao tinh thần dân chủ và tính chiến đấu trong hội nghị để chúng ta đưa ra được những quyết sách, những giải pháp tốt nhất nhằm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đặc biệt quan trọng này. Xin mời các đồng chí!
Vẫn còn cay mũi chính ủy H02 có ý kiến:
- Về cơ bản tôi hoàn toàn nhất trí với báo cáo của các cơ quan. Các đồng chí đã tính toán đến mọi vấn đề và các đề xuất đều có cơ sở rất chắc chắn. Tôi chỉ có một đề nghị đảng ủy nghiên cứu lại xem cử đơn vị nào đi đợt này. H02 chúng tôi là đơn vị thành lập trước, bộ đội được huấn luyện kỹ càng hơn, đã được diễn tập nhiều hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn trong tổ chức hành quân đường dài nên để đi đợt này sẽ thích hợp hơn. Hết ý kiến!
Nhìn về phía tham mưu trưởng Dương chính ủy Ngọc hất cằm:
- Anh Dương giải thích rõ cho H02 đi!
Vẫn rất từ tốn ông Dương chậm rãi:
- Nhìn chung các đồng chí H02 cũng có lý nhưng chúng tôi cũng có cơ sở của chúng tôi. Đúng là H02 ra đời trước và có đầy đủ những ưu điểm như đồng chí Võ đã nêu. Nhưng thực ra những đại đội PT76 của H03 này cũng là rút từ H02 ra đấy chứ, như đại đội 9 chẳng hạn, đại đội này đã được thành lập từ năm 1961 trong đội hình của H02, còn đại đội 3 thì mặc dù mới thành lập nhưng người cũng là từ H02 mà ra cả. Ngoài ra khi trên thành lập H03 cũng đã có chủ trương sẽ sử dụng trung đoàn này vào chiến đấu trước, còn H02 với bề dày của mình sẽ là cơ sở để xây dựng và phát triển lực lượng của binh chủng không chỉ hiện tại mà cả trong tương lai. Vì vậy tôi đề nghị các đồng chí H02 cứ bình tĩnh. Rồi các đồng chí sẽ còn rất nhiều việc phải làm.
Chính ủy Ngọc nhìn hai cán bộ của H02 tươi cười:
- Thế nào? Đã thông chưa?.
Chưa thật thoải mái cho lắm nhưng ông Võ cũng phải gật đầu:
- Thôi thì tùy đảng ủy quyết định.
- Xin mời các đồng chí tiếp tục!- Chính ủy Ngọc đưa tay về phía mọi người.
Quyền tư lệnh Đào từ đầu cuộc họp vẫn ngồi trầm ngâm giờ mới giơ tay:
- Sau khi các đồng chí cơ quan đưa báo cáo bằng văn bản tôi đã tranh thủ xem và nhận thấy các đồng chí đã có tinh thần trách nhiệm rất cao, làm việc có chất lượng, các đề xuất đều dựa trên cơ sở khoa học và những kinh nghiệm thu được từ diễn tập, từ cuộc hành quân của M77. Nhìn chung tôi đồng ý với đề xuất của các đồng chí. Tuy nhiên tôi đề nghị đảng ủy chúng ta nghiên cứu lại về quy mô sử dụng lực lượng. Qua nghiên cứu về đặc điểm bố phòng của địch ở mặt trận Quảng Trị tôi nhận thấy quy mô của các cứ điểm thường chỉ đến một tiểu đoàn bộ binh có tăng cường một số binh khí kỹ thuật. Cái mạnh của chúng nổi lên là hệ thống công sự, vật cản và hỏa lực tại chỗ cũng như chi viện. Với lực lượng như vậy thường chúng ta cũng chỉ dùng đến một trung đoàn bộ binh hoặc trung đoàn tăng cường để tiến công. Để phối thuộc cho một trung đoàn bộ binh theo tôi ta chỉ nên sử dụng một đại đội xe tăng, cùng lắm là hai đại đội nếu địa hình cho phép tiến công trên hai hướng ở khá xa nhau. Về phía chúng ta có thể coi đây là một cuộc thử nghiệm nhằm rút kinh nghiệm cho các trận đánh tương lai nên tôi cho rằng ta chỉ nên sử dụng khoảng một đại đội. Tôi tin rằng quy mô đó sẽ được sử dụng rất phổ biến sau này. Vì thế tôi đề nghị đảng ủy xem xét kỹ: đợt này nên đưa cả ba đại đội trong tiểu đoàn đi hay chỉ đưa hai đại đội thôi? Thực ra đưa đi nhiều có cái hay là có thể hỗ trợ lẫn nhau nhưng cũng kéo theo rất nhiều phức tạp cho công tác bảo đảm, công tác giữ bí mật. Ngoài ra đưa lực lượng vào trong đó mà không sử dụng đến không biết chừng lại bị thiệt hại bởi bom, pháo của địch. Còn tất cả các vấn đề khác tôi nhất trí, các cơ quan chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là chúng ta đã có đủ điều kiện để làm việc với cục tác chiến trong vài ngày tới.
Không khí cuộc họp bỗng lắng hẳn lại, ai cũng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Những vấn đề mà tư lệnh Đào nêu ra quả thật rất có lý. Không thể quá say sưa vì nguyện vọng được đi chiến trường mà quên đi sự tỉnh táo của những bộ óc của người cầm quân. Trung đoàn trưởng H03 là người đầu tiên phá tan sự im lặng:
- Thưa các đồng chí! Đây quả thật là một vấn đề cần được tính toán kỹ. Thông qua những lần tham gia diễn tập với bộ binh theo nhận xét của tôi thì đúng là quy mô sử dụng xe tăng trong các trận tiến công một cứ điểm địch phổ biến là một đại đội. Thậm chí với ba trung đội thì đại đội này còn có thể tiến công trên hai hướng và còn có cả lực lượng dự bị. Vì vậy, theo tôi ra quân trận đầu ta cũng chỉ nên sử dụng quy mô đó, sau khi có kinh nghiệm chúng ta mới tăng dần quy mô lên thì tốt hơn.
Tham mưu trưởng Dương đứng dạy và vẫn rất nhỏ nhẹ:
- Báo cáo các đồng chí! Khi làm kế hoạch chúng tôi cũng đã tính đến phương án này. Nhưng khi đưa ra thảo luận trong phòng thì anh em đã nghiêng về phương án ba đại đội với lý do chủ yếu là đưa đi như thế chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để lựa chọn hơn, có thể đánh một đại đội nhưng cũng có thể đánh cấp tiểu đoàn. Đặc biệt là các đơn vị có điều kiện hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau khi cần thiết. Tuy nhiên phải thừa nhận rằng chúng tôi đã hơi có phần say sưa với thắng lợi bước đầu nên chưa tính hết những vấn đề kéo theo khi đưa thêm một đại đội đi. Bây giờ nghe tư lệnh phân tích tôi càng thấy rõ hơn điều đó và nhất trí chỉ nên tạm thời đưa hai đại đội đi trước, nếu tình hình phát triển thuận lợi ta sẽ đưa tiếp đại đội thứ ba vào thì có lợi hơn. Hết.
Tham mưu phó Ba từ đầu chỉ ngồi chăm chú ghi chép giờ mới giơ tay:
- Tôi xin có ý kiến!- Thấy chính ủy Ngọc nhìn mình như khuyến khích tham mưu phó Ba đứng dạy- Qua phân tích của đồng chí tư lệnh tôi cũng hoàn toàn nhất trí. Tuy nhiên tôi đề nghị đảng ủy nghiên cứu thêm về đề xuất của Phòng chính trị. Chúng ta chỉ đưa có một tiểu đoàn đi chiến đấu thôi, có cần thiết phải tổ chức thêm một bộ phận chỉ đạo có cả thủ trưởng bộ tư lệnh và cơ quan không? Làm như vậy có khi lại cồng kềnh, chồng chéo và gây tâm lý ỷ lại cho đội ngũ cán bộ tiểu đoàn. Nên chăng chỉ cần một đồng chí thủ trưởng trung đoàn H03 và một số cán bộ cơ quan trung đoàn là đủ.
Liếc thấy chủ nhiệm chính trị Thu nhấp nhổm chính ủy Ngọc hỏi luôn:
- Anh Thu có ý kiến à?.
- Vâng ạ!- Ông Thu đứng dạy và nói ngay- Tôi xin làm rõ vấn đề đồng chí Ba vừa nêu. Sở dĩ chúng tôi đề xuất như vậy là xuất phát từ tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Mặc dù chỉ đưa đi một tiểu đoàn nhưng đây là lần ra quân đầu tiên của binh chủng. Sự thành bại của lần ra quân này sẽ quyết định phương hướng phát triển của binh chủng ta trong tương lai. Bên cạnh đó đây cũng là một cuộc thử nghiệm lớn để chúng ta có cơ sở phát triển nghệ thuật sử dụng xe tăng thiết giáp. Đánh thắng  trận đầu là rất cần thiết nhưng từ đó rút ra những kinh nghiệm gì cũng cực kỳ quan trọng. Ngoài ra, công bằng mà nói hiểu biết về tăng thiết giáp và sử dụng tăng thiết giáp của số đông cán bộ chỉ huy bộ binh của chúng ta chưa cao, chúng ta cần phải có  đại diện tại bộ chỉ huy để làm tham mưu cho họ. Trong trường hợp đó nếu không tương xứng về chức vụ, cấp bậc thì tiếng nói của người đại diện sẽ có phần kém trọng lượng, thậm chí còn bị bỏ qua. Vì tất cả những lẽ trên chúng tôi mới có đề xuất như trên dẫu biết rằng có hơi cồng kềnh. Tôi đề nghị đảng ủy trao đổi thêm nhưng vẫn kiên quyết bảo lưu ý kiến của mình.
Nhìn quanh một lượt không thấy ai định có ý kiến chính ủy Ngọc quay sang quyền tư lệnh Đào:
- Anh Đào cho ý kiến về vấn đề này nên thế nào?
Vẫn với vẻ trầm tư muôn thuở ông Đào hơi nhếch mép:
- Theo tôi vấn đề này anh Thu phân tích rất có lý. Bản thân tôi thấy cần thiết và phải làm như thế.
Chính ủy Ngọc đứng dạy:
- Có lẽ phần thảo luận ta tạm dừng ở đây. Tôi sẽ kết luận từng vấn đề một và  những vấn đề quan trọng chưa thống nhất cao ta sẽ lấy biểu quyết riêng. Đồng chí thư ký chú ý ghi chép đầy đủ nhé!
Vuốt lại mái tóc đã trễ xuống trước trán chính ủy Ngọc lấy giọng trịnh trọng:
- Trước hết về quy mô lực lượng ta sẽ thành lập một tiểu đoàn xe PT76 mới từ các đơn vị của trung đoàn H03 với đầy đủ các thành phần trực thuộc và quân số như của tham mưu đã đề xuất. Tuy nhiên trước mắt sẽ cho hai đại đội lên đường trước, đại đội thứ ba sẽ lên đường nếu tình hình phát triển thuận lợi. Các đồng chí có nhất trí không? Ai nhất trí cho biểu quyết!
Tất cả các đảng ủy viên chính thức giơ tay. Ông Ngọc tiếp:
- Về tổ chức chỉ huy ngoài bộ khung cán bộ của tiểu đoàn thì trung đoàn H03 cần bố trí một cán bộ trung đoàn và một số cán bộ các cơ quan đi cùng để giúp đỡ tiểu đoàn trong quá trình hành quân và chiến đấu. Về phía Bộ tư lệnh sẽ thành lập một sở chỉ huy nhẹ có thủ trưởng bộ tư lệnh và các cơ quan cùng đi có nhiệm vụ theo dõi, chỉ đạo đơn vị. Đồng thời sẽ là đầu mối quan hệ công tác với Bộ tư lệnh mặt trận và các đơn vị có liên quan. Bộ phận này còn có một nhiệm vụ rất quan trọng là theo dõi, tổng kết rút kinh nghiệm trên tất cả các mặt nhằm phục vụ cho quá trình sử dụng tăng thiết giáp sau này. Ai đồng ý cho biểu quyết!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì chính ủy H02 đã lên tiếng:
- Tôi xin có ý kiến! Vì đây là trận đầu ra quân mang tính chất thử nghiệm nên tôi đề nghị bộ tư lệnh cho phép H02 chúng tôi cử người tham gia để rút kinh nghiệm cho đơn vị mình sau này. Hết!
Liếc thấy quyền tư lệnh Đào gật gật đầu chính ủy Ngọc cũng gật:
- Đây là một ý kiến hay. Chúng tôi sẽ xem xét. Tuy nhiên chúng ta cứ lấy biểu quyết về vấn đề tổ chức chỉ huy chung đi đã. Còn nhân sự cụ thể thường vụ sẽ quyết định sau. Mời các đồng chí biểu quyết!
Các đảng ủy viên giơ tay, tham mưu phó Ba cũng giơ tay tuy hơi chậm. Chính ủy Ngọc tiếp tục:
- Đây là hai vấn đề quan trọng nhất chúng ta đã đạt được sự nhất trí cao. Còn về các vấn đề cụ thể như lập kế hoạch hành quân, xây dựng chương trình huấn luyện quân sự và giáo dục chính trị bổ sung, kế hoạch bảo đảm hậu cần- kỹ thuật về cơ bản đảng ủy đã thống nhất với đề xuất của các cơ quan, đề nghị các cơ quan tiếp tục hoàn thiện để báo cáo Bộ và sau đó triển khai cho đơn vị thực hiện. Các đồng chí có nhất trí như vậy không?.
Cả hội nghị gần như đồng thanh:
- Nhất trí!
- Vậy thì đề nghị các đồng chí cho biểu quyết!
Tất cả các đảng ủy viên chính thức đều giơ cao tay. Chính ủy Ngọc kết luận:
- Hội nghị đảng ủy mở rộng của chúng ta hôm nay kết thúc tại đây. Đề nghị đồng chí thư ký ghi vào nghị quyết: mặc dù mới chỉ đưa một lực lượng nhỏ đi chiến đấu, nhưng phải kiên quyết bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ cao nhất, vì sự nghiệp giải phóng miền Nam, quyết tâm đánh thắng ngay từ trận đầu, vừa để xây dựng truyền thống chiến đấu của Binh chủng, vừa để rút ra những kết luận, kinh nghiệm thực tiễn giúp cho việc xây dựng, huấn luyện Binh chủng trong thời gian tới. Trước mắt các cơ quan chuyên môn tiếp tục hoàn thiện các văn kiện để chuẩn bị làm việc với Bộ. Còn sau đây mời các đồng chí trong thường vụ, đồng chí trưởng ban cán bộ và các đồng chí ở H03 ở lại hội ý! Mời các đồng chí nghỉ!
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #15 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:49:17 am »

   Đợi mọi người ra về hết chính ủy Ngọc giục:
- Mời các anh ngồi gọn lại đây! Ta tranh thủ hội ý nhanh về bộ khung của tiểu đoàn này một chút. Mà các đồng chí uống nước đi đã! Suốt từ sáng tới giờ làm việc cật lực rồi còn gì.
Trưởng ban cán bộ Hiệu nhanh tay cầm tích nước rót ra mấy cái chén và đưa về trước mặt mọi người. Chính ủy Ngọc đỡ chén nước nhấm một ngụm nhỏ rồi đặt xuống:
- Báo cáo các anh! Ngày hôm qua tôi đã giao cơ quan chính trị chuẩn bị cụ thể về nhân sự đội ngũ cán bộ của tiểu đoàn này. Các đồng chí đã làm việc rất khẩn trương, tích cực và có trách nhiệm cao. Sau đây tôi xin báo cáo lại và đề nghị các anh, nhất là các anh ở H03 cho ý kiến. Cụ thể như sau: về các đại đội dự kiến sẽ giữ nguyên như hiện nay, chỉ bổ sung các chức danh còn thiếu. Riêng về bộ khung cán bộ tiểu đoàn chúng tôi dự kiến như thế này: trước hết, về vị trí tiểu đoàn trưởng chúng tôi đề cử đồng chí Hà Tiến Tân. Các anh thấy thế nào?.
Chính ủy H03 hỏi lại:
- Có phải “Tân Râu” đang làm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 phải không ạ?
Trưởng ban cán bộ Hiệu nhanh nhảu:
- Dạ! Đúng đấy ạ!
Cả hai cán bộ H03 đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng, chính ủy Kim nói ngay:
- Cậu này khá lắm. Vừa có trình độ lại vừa năng nổ, xông xáo, nhất là có khả năng độc lập giải quyết công việc rất sáng tạo. Từ ngày về “dê 3” đã xốc phong trào ở đó lên khá mạnh.
Như vậy hai chỉ huy trung đoàn đều đã đồng ý, chỉ còn quyền tư lệnh nhưng nhìn vào bộ mặt trầm tĩnh muôn thuở không tỏ bất cứ thái độ nào của ông thì không ai có thể đoán được ông đang nghĩ gì. Chính ủy Ngọc buộc phải hỏi:
- Xin anh Đào cho ý kiến về vị trí này!
Đến lúc này quyền tư lệnh Đào mới gật nhẹ, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì:
- Tôi nghĩ rằng các anh đã lựa chọn đúng!.
Ông Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thực ra việc lựa chọn vị trí người chỉ huy cao nhất của tiểu đoàn này có một ý nghĩa rất quan trọng và rất may là đề cử này của cơ quan chính trị đã đạt ngay được sự nhất trí cao. Cúi xuống cuốn sổ tay ông tiếp:
- Về vị trí chính trị viên chúng tôi đề cử đồng chí Bùi Ngọc Tuấn. Đồng chí này hiện cũng đang là chính trị viên tiểu đoàn 3. Theo nhận xét của chúng tôi đây là đồng chí có lập trường tư tưởng rất kiên định, có phương pháp công tác tốt và có thể làm hạt nhân đoàn kết trong đơn vị. Các anh H03 xem có được không?
Hai cán bộ H03 chụm đầu trao đổi nhỏ mấy câu và chính ủy Kim lại là người lên tiếng:
- Chúng tôi hoàn toàn nhất trí với nhận định của thủ trưởng. Tuy nhiên đồng chí này sức khỏe hơi yếu nên ta cũng phải cân nhắc kỹ một chút. Theo tôi, các chính trị viên tiểu đoàn của H03 hiện nay đều đủ khả năng đảm nhiệm cương vị này, binh chủng cử bất kỳ ai đi đều được cả.
Chủ nhiệm chính trị Thu giơ tay:
- Tôi xin có ý kiến! Vấn đề sức khỏe của đồng chí Tuấn chúng tôi cũng đã nắm được nhưng thấy cũng không có gì trầm trọng lắm và vẫn có thể đi được đợt này. Ngoài ra hai đồng chí Tân và Tuấn đã cùng cộng tác với nhau một thời gian thấy rất ăn ý nên nếu để hai đồng chí đó tiếp tục làm việc với nhau chúng tôi nghĩ là sẽ thuận lợi hơn.
Vẫn không thấy biểu hiện gì trên vẻ mặt ông Đào chính ủy Ngọc lại hỏi:
- Anh Đào xem cậu Tuấn làm chính trị viên có được không?
Ông Đào nhỏ nhẹ:
- Về khối cán bộ chính trị các anh nắm chắc hơn nên cứ bố trí thế nào cho tốt nhất là được.
Chính ủy Ngọc gõ gõ đầu cây bút xuống bàn rồi quả quyết:
- Thôi! Tôi kết luận thế này. Hai vị trí chủ chốt của tiểu đoàn này sẽ do hai đồng chí Hà Tiến Tân và Bùi Ngọc Tuấn đảm nhiệm. Thường vụ sẽ gặp gỡ giao nhiệm vụ cụ thể cho các đồng chí đó ngay sau khi có quyết định thành lập đơn vị. Còn các vị trí khác chúng tôi dự kiến như thế này: tiểu đoàn phó kỹ thuật là đồng chí Nguyễn Văn Thiên, tham mưu trưởng là đồng chí Đỗ Văn Phụng, hai tiểu đoàn phó nữa là các đòng chí Nguyễn Đình Triệu và đồng chí Trần Đức Dự. Các anh xem thế nào?.
Chính ủy H03 xuýt xoa:
- Thủ trưởng lấy hết những ngôi sao sáng của chúng tôi rồi còn gì!
Ông Ngọc cười hiền lành:
- Thì đây là trường hợp phải ưu tiên đặc biệt mà. Các anh có đề cử gì khác không?.
Thấy không có ai phản ứng gì chính ủy Ngọc tiếp:
- Vậy là các đồng chí nhất trí! Tôi đề nghị các anh H03 thông báo sơ bộ cho anh em về tình hình các mặt và thăm dò xem tâm tư nguyện vọng của họ thế nào?. Còn trong ban chỉ huy của các anh cũng chuẩn bị một bộ phận đi cùng đơn vị này. Các anh về trao đổi với nhau và báo cáo danh sách cụ thể lên ngay trong tuần tới. Như thế được chưa?
- Rõ ạ!- Cả hai cán bộ H03 đồng thanh đáp.
- Vậy thì mời các đồng chí về đơn vị trước.
Hai cán bộ H03 và trưởng ban cán bộ chào mọi người rồi ra về. Đợi ba người khuất dạng sau bức tường chính ủy Ngọc quay lại nói với tư lệnh Đào:
- Có lẽ ta cũng phải dự kiến thành phần của Bộ tư lệnh đi đợt này luôn đề báo cáo Bộ anh Đào ạ!.
Vẫn với vẻ mặt trầm ngâm ông Đào nói chắc như đinh đóng cột:
- Vấn đề này thì có gì phải bàn. Trận đầu ra quân thì tư lệnh đương nhiên phải có mặt rồi. Tôi cho rằng đoàn bộ tư lệnh sẽ do tôi đích thân chỉ huy, các cơ quan mỗi cơ quan cử đi một, hai người là được. Nói chung là phải thật gọn nhẹ thôi.
Hơi ngõ ngàng trước vẻ quyết đoán của người đồng sự chính ủy Ngọc quay sang chủ nhiệm chính trị Thu như muốn tìm kiếm đồng minh:
- Ý kiến anh Thu thế nào?.
Chủ nhiệm chính trị Thu tư lự một lát như tính toán gì đó rồi mới trả lời:
- Vì tầm quan trọng của lần ra quân này tôi đồng ý với anh Đào!
Bị rơi vào thế thiểu số nhưng chính ủy Ngọc tỏ ra rất tự tin:
- Tôi đồng ý với các anh lần ra quân này của binh chủng có một tầm quan trọng đặc biệt. Tuy nhiên chúng ta cần phải tính toán sao cho có lợi nhất. Đúng là anh Đào mà đi được với anh em thì rất tốt vì anh là người chỉ huy có kinh nghiệm và có khả năng tổng hợp tình hình, đưa ra kết luận rất nhanh. Nhưng hiện tại anh là người chỉ huy cao nhất của binh chủng, mà nhiệm vụ này chưa biết đến bao giờ mới kết thúc cho nên nếu anh vắng mặt quá lâu thì rất bất lợi cho nhiệm vụ chung. Vì vậy tôi đề nghị thế này: tôi sẽ đi, cùng đi với tôi và chịu trách nhiệm về mặt quân sự là anh Dương tham mưu trưởng, các cơ quan khác cũng sẽ cử đi một, hai người.
Không để chính ủy Ngọc dứt lời ông Đào đã phẩy tay:
- Không được! Tôi mà không đi lần này thì còn ra thể thống gì nữa.
Biết là không thể thuyết phục ngay được người đồng nhiệm chính ủy Ngọc đành hoãn binh:
- Thôi được rồi! Ta sẽ không tranh luận nữa mà cứ báo cáo cả hai phương án lên Bộ. Bộ quyết thế nào ta thực hiện như thế. Được không các anh?.
Ông Đào tỏ ra rất tự tin:
- Nhất trí! Chắc chắn Bộ sẽ đồng ý để tôi đi thôi. Thế còn nội dung gì nữa không anh?.
- Thôi! Hôm nay thế là năng suất quá rồi! Mời các anh nghỉ!
Ba người bắt tay nhau, ai về nhà nấy. Nắng đã gần đứng bóng.
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #16 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:50:16 am »

   Cuộc mít tinh kỷ niệm 3 năm ngày đánh thắng chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ chuẩn bị bắt đầu thì quyền tư lệnh Đào nhận được bức điện của Bộ Tổng tham mưu: “Ngày 05 tháng 8 năm 1967 Cục Tác chiến sẽ thay mặt Bộ Tổng tham mưu xuống làm việc với binh chủng về vấn đề sử dụng xe tăng trong thời gian tới. Ký điện- Chánh văn phòng Bộ Tổng tham mưu”. Đọc lướt qua bức điện ông lẩm bẩm: “lần đầu tiên thấy các cụ giải quyết nhanh đến vậy” rồi rút bút ghi vào góc bức điện: “Chuyển phòng TM. TM chuẩn bị tài liệu, địa điểm làm việc, thông báo cho các cơ quan CT, HC-KT. Đào”. Vừa chuyển trả bức điện cho trưởng ban hành chính đã thấy chủ nhiệm chính trị Thu lên khai mạc mít tinh.
Buổi mít tinh hôm nay có một điểm đặc biệt là có sự tham dự của một số cán bộ chiến sĩ đoàn N10- những chiến sĩ xe tăng được biệt phái đi chiến đấu chống chiến tranh phá hoại của Mỹ tại một số mục tiêu trọng điểm. Về dự mít tinh nhưng có người vẫn còn băng kín cả đầu, máu loang ra ngoài lớp băng thành những vệt màu nâu sẫm.
Sau bài diễn văn rất hùng hồn của chủ nhiệm chính trị Thu đến phần kể chuyện chiến đấu của đại đội trưởng đại đội 12 C. Đây là đơn vị có nhiệm vụ tham gia bảo vệ sân bay Đa Phúc. Cách đây mấy tháng đại đội đã bị địch oanh tạc liên tục hơn 2 giờ đồng hồ, nhiều đồng chí bị thương vẫn không rời trận địa và đã bắn rơi tại chỗ 1 máy bay F105D, được Bộ tư lệnh Phòng không- Không quân gửi thư khen và phong tặng danh hiệu “Cồn Cỏ đất liền”. Chiến đấu anh dũng như vậy nhưng trước đồng đội của mình người đại đội trưởng trẻ tuổi cứ lúng túng như gà mắc tóc, ấp úng mãi mới nói được câu mở đầu. Nhưng khi đến đoạn kể lại diễn biến trận đánh thì lại như người nhập đồng, hai mắt anh chàng sáng quắc lên, giọng kể sang sảng, thỉnh thoảng lại hô lên những khẩu lệnh ngắn gọn, dứt khoát như đang trong trận chiến đấu thật sự.
Ngồi ngay hàng ghế đầu chính ủy Ngọc chăm chăm nhìn những người đồng chí của mình đầy trìu mến. Họ thật là những con người đáng quý, đáng trân trọng. Đang là lính xe tăng, Đảng bảo để xe tăng đấy nhận pháo cao xạ đi chiến đấu là đi. Giữa mưa bom bão đạn ở họ càng chói ngời chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Cuộc sống quý giá là thế mà họ sẵn sàng dâng hiến không một chút đắn đo. Là người làm công tác chính trị lâu năm ông hiểu đó là kết quả của cả một quá trình giác ngộ lý tưởng và rèn luyện ý chí. Với những người lính như thế chắc chắn chúng ta sẽ thắng dù trong tay là thứ vũ khí gì.
Ngồi ngay cạnh chính ủy Ngọc quyền tư lệnh Đào vẫn giữ vẻ trầm ngâm thường nhật của mình. Nghe đồng đội kể chuyện chiến đấu mà lòng ông lại thấy ngậm ngùi. Đúng! Cảm giác lúc này của ông là ngậm ngùi thật. Ông ngậm ngùi bởi nghĩ đến những thăng trầm của binh chủng thiết giáp của ông, đến số phận của ông cùng biết bao đồng đội. Ôi! Số phận cái binh chủng hiện đại và đã trở thành máu thịt của ông sao mà truân chuyên đến vậy. Thành lập gần chục năm mà vẫn chỉ có mỗi trung đoàn, đến gần đây mới thêm trung đoàn thứ hai. Chưa được tham gia chiến đấu, chưa gây được lòng tin với cấp trên, lực lượng thì không phát triển. Nhiều cán bộ được đào tạo cơ bản tại các học viện danh tiếng của các nước anh em nhưng không có đất dụng võ phải chuyển đi đơn vị khác. Hơn hai trăm cán bộ, chiến sĩ thì tay không hành quân bộ vào chiến trường với một hy vọng rất xa vời là “lấy xe địch đánh địch”. Thế rồi chiến tranh phá hoại mở rộng ra miền Bắc, cán bộ chiến sĩ của ông lại một lần niêm xe để nhận pháo đi đánh máy bay. Đã đành làm bất cứ việc gì cho mục tiêu chiến thắng thì đều tốt nhưng nó cứ ngậm ngùi sao ấy! Ông chỉ tươi tỉnh lên một chút khi nghĩ đến bức điện vừa rồi. Vâng! Chỉ nay mai thôi những chiếc xe tăng đầu tiên sẽ được lên đường ra trận, những người lính xe tăng của ông sẽ được trở về đúng vị trí của mình và ông tin rằng họ sẽ khẳng định được chỗ đứng trong đội ngũ điệp trùng của đoàn quân giải phóng.
Tiếng vỗ tay rộ lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tư lệnh. Người cán bộ trẻ đã kết thúc câu chuyện của mình và đang đón nhận những bó hoa dại do các cháu thiếu nhi địa phương mang lên tặng trong tiếng vỗ tay ngày càng to hơn.
Buổi mít tinh kết thúc trong tiếng đồng ca bài “Giải phóng miền Nam” với những âm điệu thật hào hùng. Chính ủy Ngọc đứng hẳn dậy quay mặt về phía dưới hội trường vung tay bắt “bô- duya”, ông hát rất to trái hẳn với vẻ điềm đạm thường ngày. Không hát to cùng mọi người nhưng quyền tư lệnh Đào cũng vỗ tay rất nhiệt tình và lẩm bẩm hát theo. Đến đoạn cuối cùng của điệp khúc mắt ông sáng rực lên và bất giác hát thành lời: “vận nước đã đến rồi bình minh chiếu khắp nơi, dựng xây non nước thắm tươi muôn đời!”.
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #17 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:51:46 am »

   Vừa sáng ra tham mưu trưởng Dương đã đốc thúc các sĩ quan của phòng mình lên chuẩn bị phòng họp. Tấm bản đồ địa hình tỷ lệ 1: 250.000 lại được treo lên bức tường đầu hồi, một loạt các sơ đồ và biểu mẫu được treo xung quanh, sơ đồ  đường hành quân đã được vẽ lại và ghi chú tỷ mỷ thêm, các bảng biểu của hậu cần- kỹ thuật thì dãy đặc những con số. Để tiện cho việc theo dõi của đoàn ông cũng đã cho đánh máy bản báo cáo thành hơn chục bản.
Gần 8 giờ sáng đoàn cán bộ cục Tác chiến do đích thân cục trưởng dẫn đầu đã đến khu vực sơ tán của cơ quan bộ tư lệnh Thiết giáp. Vừa thấy xe của đoàn rẽ vào khu nhà hành chính quyền tư lệnh Đào đã cùng chính ủy Ngọc ra đứng trước cửa phòng họp đợi sẵn. Xe vừa dừng hai người đã tay bắt mặt mừng với từng cán bộ trong đoàn. Chả gì cũng đã mong ngóng mãi ngày hôm nay.
Mời cả đoàn vào phòng họp chính ủy Ngọc giục công vụ rót nước rồi chắp hai tay vẻ có lỗi:
- Các anh thông cảm! Cơ quan sơ tán nên chật chội quá, chẳng có phòng khách để tiếp các anh nên mời các anh vào đây luôn. Ta uống nước xong sẽ làm việc luôn tại đây.
Đồng chí cục trưởng cục Tác chiến xởi lởi:
- Không vấn đề gì anh Ngọc ạ! Thời chiến được thế này là tốt rồi.
Nói rồi ông nâng chén nước chè lên ngắm nghía như săm soi một vật lạ rồi mới chậm rãi nhấp một ngụm, nhấp thêm ngụm nữa ông bật thốt lên:
- Chà! Chè xanh ngon quá! Vào đến đâu biết đến đấy!
Chính ủy Ngọc cười:
- Đất trung du cũng chỉ có cái này là đặc sản thôi mà anh!
Nhưng chắc là chè ngon thật. Công vụ Lưu cứ phải luôn tay rót hết lượt này đến lượt khác. Mấy sĩ quan đi cùng vừa uống vừa thì thầm gì đó.
Bên ngoài phòng họp tham mưu trưởng Dương và số cán bộ được chỉ định đã thấp thoáng. Tư lệnh Đào vẫy tay:
- Mời các đồng chí vào đi! Người nhà cả mà!.
Tham mưu trưởng Dương xuất hiện trên ngưỡng cửa, theo sau là chủ nhiệm chính trị Thu và cán bộ ba cơ quan tham mưu, chính trị, hậu cần- kỹ thuật. Vừa nhìn thấy ông Dương đồng chí cục trưởng đã cười:
- Toàn người quen cũ ấy mà!- Ông chủ động đứng dạy bắt tay từng người một.
Các cán bộ mới vào ngồi vào dãy bàn phía trong. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi xong tư lệnh Đào đứng dạy:
- Xin phép các đồng chí ta bắt đầu làm việc. Trước hết để các đồng chí nắm được và tiện làm việc tôi xin giới thiệu thành phần cán bộ tham gia làm việc của Bộ tư lệnh Thiết giáp gồm: tôi và anh Ngọc chính ủy chắc các đồng chí đã biết, các cơ quan có đồng chí Đỗ Đăng Dương tham mưu trưởng, đồng chí Đào Xuân Thu chủ nhiệm chính trị, đồng chí Huỳnh Chí Nhật chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật, đồng chí Nguyễn Chí Ba tham mưu phó, đồng chí Nguyễn Văn Phúc trưởng ban tác huấn. Ngoài ra còn một số đồng chí của ba cơ quan cùng tham dự và giúp việc. Xin mời đồng chí cục trưởng.
Cục trưởng cục tác chiến đứng dạy:
- Về thành phần của đoàn đến làm việc với bộ tư lệnh Thiết giáp có tôi, cục trưởng cục tác chiến, các đồng chí trưởng phòng tổng hợp, trưởng phòng chiến trường và hai đồng chí trợ lý. Ngoài ra còn có đồng chí Trung mới từ bộ tư lệnh quân giải phóng ra công tác cùng đi.
Ông cúi xuống mở cặp lấy ra một phong bì công văn cầm trên tay và mở đầu khá trịnh trọng:
- Thưa các đồng chí! Hôm nay tôi được thủ trưởng Bộ Tổng tham mưu ủy quyền xuống làm việc cùng bộ tư lệnh Thiết giáp. Trước hết tôi xin gửi các đồng chí chỉ thị của Tổng tham mưu trưởng về việc tổ chức đưa xe tăng đi chiến đấu.
Vươn người qua dãy bàn ông trao cái phong bì cho tư lệnh Đào bằng cả hai tay. Tư lệnh Đào nhận lấy một cách trang trọng và nói nhỏ:
- Xin cảm ơn đồng chí!
Lấy từ trong cặp ra cuốn sổ tay, mở ra đến trang đang viết dở cục trưởng tác chiến tiếp:
- Về nội dung làm việc hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc và đi đến thống nhất một số vấn đề sau: một là quy mô lực lượng các đồng chí định đưa đi đợt này là bao nhiêu? Thứ hai là chủng loại xe gì? Thứ ba là địa bàn và khu vực tác chiến các đồng chí lựa chọn ở đâu? Thứ tư là thời gian thực hiện, kể cả thời gian làm công tác chuẩn bị, thời gian hành quân, thời gian đến đích và thời gian sẵn sàng nhận nhiệm vụ chiến đấu. Và cuối cùng là các đồng chí có đề nghị gì với Bộ. Về phương pháp làm việc thì chúng tôi sẽ nghe báo cáo của bộ tư lệnh, sau đó ta thảo luận từng vấn đề, cái gì thống nhất được ta sẽ thống nhất ngay, cái gì vượt quá thẩm quyền hoặc không thống nhất được ta sẽ báo cáo Bộ. Các đồng chí thấy thế có được không?.
Đợi cho cục trưởng Tác chiến ngồi xuống quyền tư lệnh Đào mới đứng dạy:
- Chúng tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của đồng chí! Sau đây anh Dương gửi đồng chí cục trưởng và các đồng chí trong đoàn văn bản báo cáo của binh chủng.
Sau cái gật đầu của tham mưu trưởng trợ lý tác huấn Phùng đem tập tài liệu sang dãy bàn bên kia và nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt mỗi người. Trong lúc đó tư lệnh Đào đã dùng con dao bất ly thân của mình cắt mép phong bì công văn, ông rút tờ công văn ra đọc lướt rất nhanh rồi đặt xuống trước mặt và đứng dạy. Khác hẳn với chất giọng khô khan thường ngày, hôm nay giọng ông hơi khàn khàn đầy vẻ xúc động:
- Thưa đồng chí cục trưởng! Thưa toàn thể các đồng chí! Trước hết, thay mặt toàn thể cán bộ, chiến sĩ xe tăng tôi xin cảm ơn đồng chí cục trưởng và qua đồng chí cho chúng tôi gửi lời cảm ơn đến các thủ trưởng cấp trên đã quan tâm đáp ứng nguyện vọng của chúng tôi, đã cho phép chúng tôi lên đường chiến đấu. Thú thật với các đồng chí, chúng tôi đã mong mỏi ngày này hàng chục năm rồi.
Ông rời khỏi chỗ đứng bước sang đầu bàn bên kia đưa cả hai tay bắt tay cục trưởng tác chiến. Bốn bàn tay nắm chặt lấy nhau trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người trong phòng họp.
Quay về chỗ của mình quyền tư lệnh Đào giơ tập tài liệu lên và trở lại giọng công việc:
- Thưa các đồng chí! Toàn bộ các nội dung cần thiết chúng tôi đã chuẩn bị tại tài liệu này và đã gửi các đồng chí. Cũng xin báo cáo với các đồng chí, tuần trước sau khi báo cáo Bộ và được đồng chí Bộ trưởng cho phép chúng tôi đã tổ chức họp đảng ủy mở rộng để bàn bạc và đi đến thống nhất các nội dung trên. Sau đây thay mặt bộ tư lệnh Thiết giáp tôi xin báo cáo tóm tắt với đoàn những vấn đề chính yếu nhất. Trước hết về quy mô sử dụng lực lượng chúng tôi đề nghị sử dụng một tiểu đoàn thiếu gồm hai đại đội trang bị 22 xe tăng. Về chủng loại xe theo chúng tôi lần này sẽ sử dụng xe tăng lội nước PT76. Về địa bàn tác chiến chúng tôi lựa chọn khu vực Tây Quảng Trị giáp với biên giới Việt Lào. Trước mắt sẽ đưa xe tăng vào khu vực tập kết ở đường 9 cách biên giới khoảng 20 đến 30 ki- lô- mét, còn việc xác định mục tiêu cụ thể sẽ phụ thuộc tình hình mặt trận trong đó. Về tổ chức hành quân nếu điều kiện cho phép sẽ tổ chức hành quân bằng đường sắt vào Vinh rồi chuyển sang hành quân bộ, nếu không được sẽ hành quân bộ ngay từ ngoài này. Về thời gian tôi vừa xem trong chỉ thị của Bộ quy định chậm nhất phải có mặt tại khu vực tập kết trước tháng giêng năm 68 nên có lẽ chúng tôi sẽ xuất phát vào tháng 10, còn từ nay đến đó thì sẽ cho đơn vị làm công tác chuẩn bị và huấn luyện bổ sung một số nội dung cần thiết. Các đề nghị chúng tôi cũng đã có trong bản báo cáo. Bây giờ xin mời các đồng chí đặt câu hỏi, chúng tôi sẽ trả lời chi tiết từng vấn đề.
Trong lúc đó cục trưởng tác chiến cũng đã tranh thủ đọc lướt qua bản báo cáo, xem ra ông có vẻ hài lòng với sự chuẩn bị của binh chủng. Đặt tập tài liệu xuống bàn ông đứng dạy vẻ hồ hởi:
- Hôm trước tôi đã được dự cuộc họp nghe báo cáo của binh chủng với quân ủy trung ương và thủ trưởng Bộ. Tôi cũng đã xem qua bản báo cáo của các đồng chí. Qua đó nhận thấy các đồng chí đã chuẩn bị rất chu đáo và có cơ sở khoa học. Có một vấn đề có thể trả lời ngay là vừa qua không quân Mỹ tăng cường đánh phá các tuyến đường vận chuyển của ta rất ác liệt, hầu hết các cầu lớn đã bị đánh sập và vận chuyển đường sắt hoàn toàn bị tê liệt. Vì vậy các đồng chí cứ chuẩn bị theo phương án hành quân bộ từ ngoài này vào là chính. Còn bây giờ đề nghị các đồng chí làm rõ cho biết tại sao lại chỉ đưa một tiểu đoàn thiếu mà không phải là cả tiểu đoàn đi? Và tại sao không sử dụng xe tăng loại khác mà sử dụng xe tăng lội nước. Tôi được biết loại này vỏ thép mỏng và sức chiến đấu có phần hạn chế so với các loại xe khác. Mời các đồng chí!
Vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh như không quyền tư lệnh Đào nhỏ nhẹ:
- Trước hết nói về chủng loại xe. Sở dĩ chúng tôi chọn PT76 là vì mặc dù có một số nhược điểm như đồng chí đã nói nhưng đây là loại xe có sức cơ động cao, đặc biệt là khả năng bơi nên có thể tự mình vượt qua các sông suối trên đường hành quân mà không cần đến cầu phà. Theo khảo sát của chúng tôi, trên các tuyến đường vận tải chiến lược của ta hiện nay nhìn chung hệ thống cầu rất yếu, các bến phà chủ yếu là phà dã chiến tải trọng nhẹ. Vì vậy nếu đưa xe tăng hạng trung hoặc hạng nặng đi sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Đó là lý do chúng tôi chọn loại xe tăng bơi PT76. Còn về quy mô thì chúng tôi cũng đã có tính toán kỹ, trước hết là với phương thức bố phòng của địch ở khu vực này thì quy mô sử dụng trong các trận đánh cũng chỉ khoảng một đến hai đại đội là cùng. Mặt khác đây mới chỉ là lần đầu tiên ra quân để rút kinh nghiệm cho tương lai nên chúng tôi nghĩ rằng không nên “tham lam” quá. Ngoài ra trong điều kiện địch có các phương tiện trinh sát rất hiện đại, việc giữ bí mật cho xe tăng chắc sẽ gặp nhiều khó khăn, nếu vào càng nhiều thì khả năng bảo toàn lực lượng càng khó. Vì vậy chúng tôi chọn phương án vừa đủ, tức là hai đại đội.
Đầu vẫn gật gật theo dõi từng lời của ông Đào, chợt cục trưởng tác chiến bật ra một câu hỏi chẳng ăn nhập gì với nội dung làm việc:
- Này! Các ông cho tôi hỏi: khi xe tăng trúng đạn thì người trong xe cũng... đi hết à?.
Ông Đào hơi giật mình vì câu hỏi của vị khách. Quả thật hiểu biết của cán bộ chiến sĩ ta nói chung về xe tăng, kể cả các đồng chí cán bộ cấp cao còn rất nhiều hạn chế. Chả trách gì việc sử dụng cứ dậm chân tại chỗ bao năm nay. Nhưng cũng phải thông cảm cho các đồng chí ấy, bận bịu bao nhiêu công việc, mặt khác đã được chứng kiến xe tăng tác chiến thế nào đâu. Vì vậy ông Đào hơi mỉm cười:
- Thì cũng giống như bộ binh các anh vẫn hay nói: “bắn chưa chắc đã trúng, mà trúng chưa chắc đã chết”. Xe tăng cũng vậy, có chỗ hiểm, có chỗ không hiểm. Nếu đạn trúng vào chỗ không nguy hiểm như băng xích, buồng máy v.v... thì có thể gây hỏng xe thôi, người không việc gì. Nhưng nếu đạn trúng vào tổ dầu, vào giá đạn gây nổ đạn, cháy xe thì cũng có trường hợp không kịp thoát ra ngoài.
Cục trưởng tác chiến lại gật gù:
- Còn vấn đề này nữa! Sao chỉ có hai đại đội đi chiến đấu mà đội hình của các ông đồ sộ đến thế này?.
Quyền tư lệnh Đào vẫn điềm đạm:
- Báo cáo các anh! Để bảo đảm cho một phân đội xe tăng đi chiến đấu nói chung là không đơn giản. Một chiếc xe tăng đi là kéo theo hàng loạt lực lượng bảo đảm như sửa chữa, công binh, thông tin... Lại còn một khối lượng lớn vật chất như xăng dầu, khí tài dự trữ nữa. Không giống như anh bộ binh chỉ cần một ba lô, một khẩu súng là có thể đi đánh nhau được.  Còn về thành viên kíp xe muốn đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng phải đào tạo mất vài tháng, vào trong đó không có điều kiện đào tạo nên chúng tôi phải đưa thêm một số dự bị đi. Ngoài ra do đây là lần đầu xuất trận nên chúng tôi cũng muốn tăng cường đội ngũ cán bộ để giúp đỡ anh em, đồng thời cũng là để tổng kết rút kinh nghiệm cho các đơn vị sau này.
Cái đầu vẫn gật gật cục trưởng tác chiến lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Rắc rối ra phết đấy nhỉ? Mà này, các ông ăn tiêu chuẩn bao nhiêu đấy?.
Tất cả mọi người đều tủm tỉm cười trước câu hỏi này của cục trưởng. Tư lệnh Đào hất cằm về phía chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật:
- Anh Nhật giải thích cho các anh ấy đi!
Chủ nhiệm Nhật đứng lên:
- Thưa các đồng chí! Sau các cuộc nghiên cứu, thử nghiệm về sinh lý, sinh hóa và điều kiện làm việc của chiến sĩ xe tăng do Tổng cục hậu cần thực hiện từ những năm 1961, 1962 thì đã xây dựng lên tiêu chuẩn ăn của bộ đội xe tăng. Cụ thể, hiện nay bộ đội xe tăng chúng tôi được hưởng tiêu chuẩn 1 đồng trên một người, ngày.
- Như thế là cao gần gấp đôi bọn tôi rồi còn gì! Các ông ăn chỉ kém có phi công lái máy bay phản lực thôi đấy!- Ông chợt chỉ vào chính ủy Ngọc và tham mưu trưởng Dương- Này, ăn tiêu chuẩn rõ cao mà sao mấy ông này vẫn gầy nhom thế?
Cả phòng họp cười rộ lên, không khí trong phòng nhẹ nhõm đi nhiều. Chính ủy Ngọc cũng cười:
- Tiêu chuẩn ấy chỉ anh em trực tiếp trên xe mới được hưởng thôi anh ạ! Còn bọn tôi vẫn hưởng tiêu chuẩn bộ binh thôi.
Đến lúc này cục trưởng tác chiến mới trở lại vẻ nghiêm trang:
- Thực ra trước khi xuống đây chúng tôi cũng đã nắm được quyết tâm và công tác chuẩn bị của binh chủng rồi. Tất cả các vấn đề các đồng chí đề xuất chúng tôi đều nhất trí. Sau đây tôi đề nghị để cán bộ các phòng chức năng của cục tác chiến sẽ làm việc cụ thể với phòng tham mưu và các cơ quan để trao đổi thêm một số vấn đề chi tiết về khu vực tập kết, về kế hoạch hành quân và công tác bảo đảm các mặt. Riêng việc tư lệnh hay chính ủy đi cùng với đơn vị thì nằm ngoài quyền quyết định của đoàn chúng tôi và cái này phải xin ý kiến thủ trưởng Bộ. Tôi sẽ về báo cáo ý định của các anh và sẽ trả lời trong thời gian ngắn nhất. Các anh thấy thế nào?
Phấn khởi vi buổi làm việc lại diễn ra theo chiều hướng thuận lợi như vậy khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị, suốt từ sáng hơi có phần căng thẳng của quyền tư lệnh Đào giãn ra. Ông đứng dạy hồ hởi:
- Thưa các đồng chí! Thay mặt cán bộ chiến sĩ xe tăng xin cảm ơn các thủ trưởng cấp trên đã quan tâm và giải quyết nguyện vọng của chúng tôi. Chúng tôi hoàn toàn nhất trí với cách giải quyết của đồng chí cục trưởng- Ông ngừng một lát quay về phía cục trưởng tác chiến- Có lẽ bây giờ ta để anh em làm việc ở đây, mời anh về bên chỗ tôi có một vài việc cần xin ý kiến anh. Còn trưa nay mời đoàn ở lại ăn bữa cơm rau dưa với anh em chúng tôi.
Nở nụ cười rất tươi cục trưởng tác chiến đứng dạy:
- Rất vui lòng ở “ăn chực” bộ đội xe tăng một bữa xem sao! Nhưng chúng tớ không mang tem phiếu đi đấu đấy- Ông nháy mắt hóm hỉnh.
Cả phòng họp lại cười rộ. Quả là một con người vui tính và cởi mở.
Quyền tư lệnh Đào, chính ủy Ngọc sánh vai với cục trưởng tác chiến đi về phía căn nhà của ông Đào. Tại phòng họp những cái đầu chụm lại quanh tấm bản đồ, chỉ thấy vọng ra tiếng tranh luận, giải thích lúc to lúc nhỏ. Trời đã gần trưa.

Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #18 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:54:05 am »

   Sau buổi làm việc với cục tác chiến công tác chuẩn bị của binh chủng được đẩy lên với tốc độ cao nhất. Phòng tham mưu thì chuẩn bị công văn đề nghị Bộ ra quyết định thành lập đơn vị mới, điều động bổ sung thành viên kíp xe và các phân đội trực thuộc, làm kế hoạch huấn luyện bổ sung và hoàn chỉnh kế hoạch hành quân... Phòng chính trị làm quyết định điều động cán bộ, xây dựng chương trình giáo dục ý chí quyết tâm và chuẩn bị tổ chức lễ xuất quân... Bên kỹ thuật thì túi bụi tính toán khối lượng khí tài, vật tư dự trữ, tổ chức hàn giá và bắn thử 12 ly 7 trên xe... Các cơ quan còn cử cán bộ xuống giúp đỡ H03 làm công tác chuẩn bị. Chỗ nào cũng tất bật, túi bụi... nhưng vui như Tết. Nhưng có lẽ không khí sôi nổi nhất là ở trung đoàn H03.
Ngay từ sau cuộc họp đảng ủy mở rộng của binh chủng về ban chỉ huy trung đoàn đã phổ biên tinh thần nghị quyết đảng ủy cho cán bộ, chiến sĩ toàn đơn vị và bắt đầu công tác chuẩn bị. Một bầu không khí mới tràn ngập trung đoàn, đi đến đâu cũng chỉ thấy câu chuyện được nhắc đến nhiều nhất là sắp được đi chiến đấu, là “ai đi, ai ở”. Chỉ sau có một ngày phát động mà trung đoàn đã nhận được hàng trăm “quyết tâm thư” xin đi chiến đấu, có cả đơn viết bằng máu. Mặc dù chưa có quyết định chính thức nhưng cánh các đại đội xe tăng bơi được dịp “vênh váo” tợn, cứ như là đã lập được công lớn rồi.
Ba đại đội xe tăng bơi PT76 từ ba tiểu đoàn của trung đoàn H03 được rút ra để thành lập một tiểu đoàn mới. Mặc dù chưa công bố quyết định thành lập nhưng tiểu đoàn này đã được tập trung về một địa điểm mới ở Lương Sơn, Hòa Bình. Nơi trú quân của tiểu đoàn là một doanh trại cũ nằm sâu trong một thung lũng cách đường quốc lộ 6 chừng hai ki- lô- mét. Đây là một vị trí khá lý tưởng cho công tác huấn luyện bổ sung vì địa hình ở đây có những nét tương đồng với vùng Tây Quảng Trị, những dãy đồi thấp trải dài dọc đường 21 lên đến tận sân bay Hòa Lạc là thao trường lý tưởng cho nội dung huấn luyện “tiến công địch phòng ngự vững chắc trên các điểm cao có lợi thế về chiến thuật”. Ngoài ra, từ đây khi có lệnh đơn vị sẽ nhanh chóng cơ động theo trục đường chiến lược 21 để bắt vào đường 15 đi vào phía Nam. Còn một lý do nữa là ở đây khá an toàn, từ ngày chuyển về đây chưa lúc nào thấy máy bay phản lực Mỹ hỏi thăm, thảng hoặc chỉ thấy tiếng bom nổ vọng về từ mạn Hà Đông, Hà Nội.
Ngay sau khi tập trung về vị trí mới và ổn định chỗ ăn chỗ ở ban chỉ huy tiểu đoàn đã xác định nội dung công tác quan trọng nhất lúc này là tập trung bảo dưỡng, sửa chữa trang bị vũ khí. Tiểu đoàn trưởng “Tân Râu” bảo: “lính binh chủng kỹ thuật mà không chăm lo trang bị vũ khí thì khác nào người nông dân không quan tâm đến con trâu, cái cày; người công nhân không quan tâm đến máy móc, dụng cụ... Nhiệm vụ lâu dài chưa biết thế nào, còn trước mắt xe pháo phải tốt cái đã”. Chính vì vậy tiểu đoàn phó kỹ thuật Thiên là người tất bật nhất. Xe pháo tuổi thọ đã cao, mấy năm vừa qua toàn ở chỗ sơ tán điều kiện chăm sóc, bảo dưỡng không được thường xuyên... nên một số cụm máy, chi tiết đã bị xuống cấp rất cần sửa chữa, thay thế. Vì vậy ngay từ khi anh em trong đơn vị còn đang tập trung ổn định chỗ ăn, ở thì Thiên đã triệu tập các đại đội phó kỹ thuật và kỹ thuật viên toàn tiểu đoàn tới phòng họp. Chẳng rào đón gì anh vào đề luôn:
- Chúng ta đang chuẩn bị cho một cuộc hành quân hàng nghìn cây số và làm nhiệm vụ chiến đấu tiếp theo. Vì vậy xe pháo phải thật tốt. Thế mà xe của tiểu đoàn ta như các anh đã biết cũng đã xuống cấp nhiều. Nhiệm vụ của chúng ta là phải khôi phục, củng cố và nâng cấp đến mức tốt nhất theo khả năng. Bộ tư lệnh và trung đoàn sẽ hỗ trợ tối đa về thợ và vật tư kỹ thuật. Tuy nhiên, để có cơ sở đề nghị cấp trên chúng ta phải tổ chức khảo sát thật cụ thể tình trạng từng xe, trên cơ sở đó xác định nội dung công việc cần làm và khối lượng vật tư, khí tài cần thiết. Các anh có ý kiến gì không?.
Các đại đội phó kỹ thuật nhìn nhau rồi đều gật đầu:
- Nhất trí thôi!
Thiên mở sổ tay ghi chép mấy dòng rồi nói:
- Thế thì ngay từ bây giờ chúng ta sẽ lập thành một tổ kỹ thuật đi đến khảo sát ở từng xe. Hôm nay ta làm ở đại đội 3, ngày mai ở đại đội 6 và ngày kia ở đại đội 9. Tôi phân công thế này: tôi phụ trách chung, các kỹ thuật viên phụ trách phần xe, các đại đội phó và quân khí viên phụ trách phần vũ khí, đồng chí trợ lý thông tin phụ trách mảng điện đài, tổng hợp ghi chép kết quả do đồng chí trợ lý kỹ thuật chịu trách nhiệm. Các anh thấy thế có được không?
Đại phó kỹ thuật đại đội 3 có ý kiến:
- Theo tôi tiểu đoàn nên đề nghị cơ quan kỹ thuật trung đoàn tăng cường thêm lực lượng. Tôi biết ở trên đó có một số đồng chí rất giỏi về kỹ thuật.
Tiểu đoàn phó Thiên gật đầu:
- Đồng ý! Báo cáo các đồng chí! Tôi đã đề nghị trung đoàn rồi, các đồng chí đã đồng ý tăng cường cho tiểu đoàn ta ba chuyên gia giỏi về xe máy, về vũ khí và về điện đài; ngoài ra còn tăng cường ba công trình xa về sửa chữa, bảo dưỡng và một tổ thợ. Các anh ấy hẹn hôm nay sẽ xuống để cùng làm việc nhưng không hiểu sao giờ này vẫn chưa tới. Theo tôi ta cứ đi làm trước, các anh ấy xuống lúc nào thì sẽ nhập vào luôn. Bây giờ “xê Ba” về cho lái xe ra trực sẵn ở xe đi. Còn các anh có cần thay quần áo công tác thì thay đi, 5 phút nữa có mặt tại đây.
Cả mấy anh em nhìn nhau phá ra cười: tất cả đều trong bộ quần áo công tác nhem nhuốc dầu mỡ rồi. Đại phó kỹ thuật đại đội 9 chỉ vào Thiên:
- Có anh cần thay thì thay chứ bọn tôi lúc nào chả quần áo công tác!
Đúng lúc ấy có tiếng xe rì rì ngoài cổng. Mọi người ngoảnh cả ra: một chiếc xe công trình to kềnh càng đang lừ lừ bò vào sân. Xe vừa dừng đã thấy mấy cán bộ kỹ thuật của trung đoàn nhảy xuống. Tiểu đoàn phó Thiên mừng rỡ:
- Các “bố” này đúng hẹn ghê!- Quay lại chỗ các cán bộ của mình anh bảo- Thôi, các anh ra lán xe “xê Ba” trước đi, lát nữa tôi sẽ ra.
Nói xong anh hồ hởi chạy ra đón ba cán bộ kỹ thuật trung đoàn, chẳng phải ai xa lạ- đó toàn là những người bạn học với anh từ nước ngoài về.

Mấy hôm sau tiểu đoàn nhận được thông báo: “Ngày 19 tháng 8 năm 1967 binh chủng sẽ xuống công bố quyết định thành lập tiểu đoàn”. Chính trị viên Tuấn bàn với tiểu đoàn trưởng Tân:
- Tôi nghĩ rằng đây là một dịp rất có ý nghĩa. Lại rất may ngày đó trùng vào ngày kỷ niệm cách mạng Tháng Tám nên theo tôi ta nên tổ chức thật trọng thể, vừa công bố quyết định vừa kỷ niệm cách mạng Tháng Tám luôn.
“Tân Râu” hào hứng gật đầu:
- Tôi hoàn toàn nhất trí! Để tôi bảo hậu cần chuẩn bị, hôm ấy ta cho anh em liên hoan một bữa luôn.
Ngồi lặng đi một lát như nhẩm tính điều gì đó chính trị viên Tuấn tiếp:
- Tôi định thế này: ngày hôm đó ta cho anh em nghỉ và hoạt động vui chơi giải trí. Cụ thể: buổi sáng mít tinh, buổi trưa liên hoan mặn, chiều ta cho bộ đội thi đấu thể thao, buổi tối liên hoan văn nghệ. Anh xem thế có được không?.
- Tốt quá đi chứ! Chỉ sợ gấp quá chuẩn bị không kịp thôi.
- Nếu anh đồng ý chiều nay trong giao ban ta sẽ thông báo luôn để các đơn vị tập trung làm công tác chuẩn bị. Tôi biết các đại đội này đều có phong trào văn thể sôi nổi từ lâu rồi.
- Được! Ta thống nhất thế nhé! Cũng phải cho anh em “nó” nghỉ ngơi một hôm. Từ hôm về đây anh em đã vất vả quá rồi, còn mấy ngày tới tập trung làm công tác kỹ thuật chắc sẽ còn vất vả hơn.
Quả thật, đó là những ngày hết sức vất vả của cán bộ, chiến sĩ toàn tiểu đoàn. Quang cảnh khu xe của đơn vị lúc này như một đại công trường. Tất cả các xe truyền động mở tung, ba công trình xa được huy động đến phục vụ sửa chữa, toàn bộ cán bộ chiến sĩ của tiểu đoàn cộng với lực lượng tăng cường của cơ quan kỹ thuật cấp trên  và đại đội 11 của trung đoàn đang cật lực chạy đua với thời gian để đảm bảo đơn vị sẵn sàng lên đường làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Theo kết quả khảo sát của tổ kỹ thuật có 3 xe phải thay động cơ, 4 xe phải sửa chữa ly hợp chuyển hướng, 6 xe phải sửa chữa ly hợp chính, 1 xe phải sửa hộp số bơi; ngoài ra 100% xe phải bảo dưỡng cấp 3, hàn giá súng cao xạ, hàn giá thùng dầu phụ và kiểm tra dầu hơi của bộ phận hãm lùi đẩy lên. Căn cứ vào kết quả đó tiểu đoàn phó kỹ thuật Thiên đã lên một kế hoạch rất chi tiết, anh cho thành lập các  tổ thợ chuyên trách cho từng nhiệm vụ một, riêng công việc bảo dưỡng theo nội dung cấp 3, bổ sung nhiên liệu, dầu, mỡ và đưa đạn vào xe thì do thành viên các xe tự đảm nhiệm. Kế hoạch của anh là hoàn thành mọi công tác chuẩn bị về kỹ thuật sẽ xong trước ngày công bố quyết định thành lập tiểu đoàn.
Thật may cho kíp xe 567 là xe không có hỏng hóc gì lớn. Khối lượng công việc bảo dưỡng cấp 3 tuy nhiều nhưng vừa rồi xe lại được bổ sung thêm Thắng- một lái xe dự bị vừa mới ra trường nên theo như lời trưởng xe Nhã là “không vấn đề gì!”. Ngay ngày đầu tiên Nhã đã phân công:
- Cân chịu trách nhiệm kiểm tra thiết bị động lực và truyền động. Thắng kiểm tra bộ phận hành động, nhớ là phải xem từng mắt xích một, mảnh nào nứt vỡ phải đánh dấu lại để thay. Sau đó bơm mỡ bánh chịu nặng và các điểm làm nhờn khác. Tớ và Hòa chịu trách nhiệm phần vũ khí, điện đài. Những công việc nặng như thay xích, thông nòng pháo, xếp đạn vào xe... thì cả xe xúm vào làm. Thế được chưa?.
Hòa lẩm bẩm:
- Vẽ chuyện! Chức trách thằng nào thì cứ thế mà làm.
- Đã đành là thế nhưng cũng phải phân công cho rõ ràng để nâng cao trách nhiệm chứ!- Nhã phân trần.
Thực ra công việc bảo dưỡng kỹ thuật đã trở thành nề nếp ở binh chủng này từ ngày thành lập đến nay, chẳng cần cán bộ phải nói nhiều anh em tùy theo chức trách đều hiểu rõ nội dung công việc của mình và tự giác làm. Vì vậy ngay sau khi được phân công ai đã vào việc nấy. Cân cầm mấy cái cờ- lê chui vào buồng truyền động, miệng vui vẻ huýt sáo bài “Anh vẫn hành quân”. Thắng cầm búa đi gõ gõ xem xét từng mảnh xích. Nhã chui vào buồng chiến đấu tháo khóa nòng pháo để chuẩn bị niêm. Hòa thì vác khẩu đại liên K53 đưa lên đầu xe và tháo tung ra. Vừa tỷ mỷ lau chùi từng bộ phận Hòa vừa tỷ tê nói chuyện với Thắng:
- Này Thắng! Sao cậu có bộ quần áo công tác mới thế?.
Mắt vẫn không ngừng săm soi từng mảnh xích Thắng vui vẻ trả lời:
- Ôi trời! Mới mẻ gì! Sau hôm thi đạt cấp xong em đem ngâm một ngày dưới ao, rồi giặt mất hẳn nửa bánh xà phòng mới được như thế này đấy! Hôm nay mặc vào thấy sướng cả người.
- Thế đã bị hắc lào chưa?- Hòa hạ giọng.
Thắng nhìn trước nhìn sau rồi mới trả lời vẻ bí mật:
- Sao anh biết? Đúng là em bị rồi, một mảng to ở bụng đây này, giờ vẫn chưa khỏi.
- Được rồi, để tớ chữa cho- Hướng về xe bên cạnh Hòa cao giọng- Này, bên ấy có cồn i- ốt không đấy...
Thắng vội đứng thẳng lên:
- Chết! Anh nói nho nhỏ chứ!
Hòa nhăn răng cười:
- Có quái gì mà xấu hổ. Lính xe tăng không bị hắc lào mới là lạ chứ bị là chuyện bình thường. Cậu cứ đi hỏi mà xem, một trăm thằng thì bị cả trăm.
Thắng gật đầu công nhận:
- Đúng thật! Hồi học lái xe tiểu đội em có mười thằng thì cả mười đều bị. Thế các anh chữa bằng cách nào?
Hòa cười cợt:
- Có gì đâu, cứ lấy nước điếu bôi vào là khỏi hết.
Vẫn lắng tai nghe câu chuyện của hai thành viên Nhã tủm tỉm cười một mình. Đúng là cái “ải hắc lào” thì gần như trăm phần trăm lính xe tăng phải trải qua. Hồi mới nhập ngũ anh cũng đã khốn khổ vì nó. Có gì đâu, mỗi năm được phát một bộ quần áo công tác. Chỉ sau vài lần rúc buồng truyền động bảo dưỡng xe đã ngấm đầy dầu mỡ, rồi mồ hôi, rồi bắt bụi... nên mới vài tuần đã dày cộp như mo nang và tỏa đủ các thứ mùi. Chả thế chị em phụ nữ quanh doanh trại 92 có câu ca: “Hoài đời mà lấy lính tăng, Đi ba cây số còn hăng mùi dầu”. Quần áo như thế mà ngày nào cũng phải khoác vào thì đúng như Hòa nói: “không hắc lào mới là lạ”. Biết như vậy nên các thủ trưởng binh chủng rất quan tâm đến căn bệnh này. Bộ tư lệnh đã chỉ đạo cho ban quân y nghiên cứu kết hợp cả đông tây y để điều trị nên kết quả rất tốt. Tuy nhiên đối với số lính mới, da thịt còn non tơ, cường độ huấn luyện lại cao nên thường vẫn mắc. Anh em lại xấu hổ nên hay giấu, bệnh vì thế càng dai dẳng. Nhưng đến khi nghe Hòa xui Thắng bôi nước điếu thì anh phải nhô đầu ra can thiệp:
- Thôi! Cậu Hòa đừng trêu nó nữa! Còn Thắng cứ yên tâm, tớ đảm bảo sẽ chữa khỏi cho cậu trong vòng một tuần.
Thắng phấn khởi ra mặt:
- Thật không anh? Nhiều lúc ngứa ngáy em tưởng không thể chịu được nữa.
- Tớ đảm bảo mà. Nhưng cậu cũng phải chú ý giữ gìn không lại để lây sang các anh em khác đấy.
- Vâng ạ!- Thắng nhanh nhảu trả lời.
Đúng lúc ấy chiếc xe chở đạn rì rì chạy đến. Nhã hô:
- Tất cả bỏ đấy! Ra chuyển đạn vào xe đã!
Mọi người dừng công việc đang dở đến tập trung sau chiếc xe tải. Từng hòm đạn được cánh vận tải cùng kíp xe chuyển xuống xếp bên cạnh xe. Một loáng đã xong, chiếc xe đạn lại tiếp tục lăn bánh. Nhã bảo:
- Bây giờ tập trung lau đạn, lắp ngòi nổ xong rồi mới xếp vào xe. Cân đem hết giẻ sạch ra đây! Tớ với Cân một nhóm, còn Hòa với Thắng một nhóm. Bắt đầu đi!
Cân chui vào trong xe vơ vét đem gia được một nhúm giẻ sạch. Nhã nhăn nhó:
- Sao chỉ được một dúm thế kia?.
Cân trề môi:
- Đấy là toàn bộ giẻ đại đội chia cho đấy! Cậu tưởng nhiều lắm à?
- Thôi, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu vậy- Nhã tặc lưỡi.
Vừa mở nắp hòm đạn ra Thắng đã xuýt xoa:
- Ôi! Đẹp thế!- Vừa nói Thắng vừa đưa tay xoa xoa lên cái vỏ đồng thau vàng ươm của viên đạn pháo.
Hòa đen giật giọng:
- Cẩn thận! Nó nổ bây giờ thì chết tất!
Thắng rụt tay lại như phải bỏng, mặt tái mét. Nhã lại phải nhắc Hòa:
- Thôi! Đừng trêu nó nữa!- Quay sang Thắng anh bảo- Đừng sợ, nó không nổ đâu! Cầm lấy giẻ, lau hết mỡ đi như thế này này!- Vừa nói anh vừa làm mẫu cho Thắng.
Thắng vừa nhìn vừa rón rén làm theo. Hòa cười:
- Thử thần kinh cậu tý thôi. Mà nhát gan thế đi đánh nhau thế nào được?.
- Thì tại bây giờ em mới được sờ vào viên đạn pháo đấy chứ! Từ hồi vào đoàn 10 chỉ được học lái xe thôi, có biết gì đến súng đạn đâu- Thắng phân trần.
Nhã an ủi:
- Cậu cứ yên tâm! Rồi dần dần sẽ tìm hiểu thêm.
Bốn anh em mất gần một tiếng mới lau và lắp ngòi nổ xong cho đống đạn pháo. Nhã phân công Thắng ở dưới đất đưa đạn lên thành xe, Cân chuyển vào cửa tháp pháo, còn anh và Hòa ở trong buồng chiến đấu cố định đạn vào giá. Những viên đạn vàng chóe, sáng bóng trông thật sướng mắt. Các xe bên cạnh cũng đang túi bụi, tuy vậy lúc nào cũng râm ran tiếng nói cười như nhà có cỗ.
Logged
lixeta
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1531


« Trả lời #19 vào lúc: 06 Tháng Giêng, 2010, 10:55:18 am »

   Buổi lễ mít tinh kỷ niệm cách mạng tháng Tám và công bố quyết định thành lập tiểu đoàn được tổ chức giản dị nhưng trang nghiêm ngay tại sân bóng của đơn vị. Trước cửa nhà chỉ huy tiểu đoàn là tấm bạt xe tăng được căng lên, trên đó nổi bật hàng chữ đỏ: “Lễ kỷ niệm 32 năm ngày cách mạng tháng Tám và công bố quyết định thành lập tiểu đoàn 198”. Chếch về bên trái là tấm ảnh Bác Hồ được đóng khung trang trọng. Phía trước tấm bạt là một dãy bàn được phủ bằng vải nhựa đi mưa, trên đó có mấy bát hoa rừng đủ loại sặc sỡ sắc mầu. Cách dãy bàn mấy bước là cột cờ làm bằng một cây luồng cao vút, trên đỉnh cột lá cờ đỏ sao vàng tung bay phần phật trong nắng sớm. Chếch về bên phải là bục diễn giả được làm bằng một cái tủ cá nhân và cũng được phủ vải nhựa. Tuy giản dị nhưng cũng khá tươm tất. Đây chính là tác phẩm của lái xe Cân. Ngoài tài làm thơ “cậu tú” Cân còn có đôi tay khá tài hoa và rất đắc dụng trong các dịp lễ, tết của đơn vị. Buổi chiều hôm qua Cân đã được tiểu đoàn trưng dụng lên cắt khẩu hiệu và trang trí cho buổi lễ. Lúc được nghe chính trị viên Tuấn giao nhiệm vụ Cân sửng sốt:
- Tiểu đoàn mình có tên là 198 à chính trị viên?.
Tuấn cười đắc ý:
- Cậu thấy cái tên đó thế nào? Có ý nghĩa không?.
- Ý nghĩa quá đi chứ! Chắc các thủ trưởng lấy ngày kỷ niệm cách mạng tháng Tám để đặt tên cho tiểu đoàn mình. Lên đường ra chiến trường giữa mùa Thu lịch sử lại được mang cái tên này thì còn gì bằng.
- Cậu cố gắng làm một bài thơ về đề tài này để động viên sĩ khí anh em nhé!
- Vâng! Em sẽ cố gắng!- Cân gật gù ra vẻ tâm đắc lắm.
Thực ra khi chuẩn bị công văn đề nghị Bộ ra quyết định thành lập tiểu đoàn trình lên thủ trưởng bộ tư lệnh ban quân lực đã lựa chọn phiên hiệu của đơn vị này là tiểu đoàn 4. Nhưng dường như đã có sự trao đổi, bàn bạc trước nên vừa đọc qua bản dự thảo quyết định quyền tư lệnh Đào đã hỏi độp một câu:
- Thế các anh không nghĩ ra một cái tên nào cho nó có ý nghĩa một chút à?.
Bị hỏi đột ngột trưởng ban quân lực Hạ lâm vào thế bí:
- Dạ! Chúng tôi nghĩ dù sao tiểu đoàn này cũng thuộc H03. Mà “nó” đã có 3 tiểu đoàn 1, 2, 3 rồi nên thêm một tiểu đoàn nữa thì cứ đặt là tiểu đoàn 4 thôi ạ!
- Kể cũng không sao nhưng đây là một đơn vị đặc biệt đi làm một nhiệm vụ cũng rất đặc biệt nên có lẽ nên chọn một cái tên khác cho có ý nghĩa hơn- Dừng lại một chút thấy vẻ mặt trưởng ban Hạ vẫn có vẻ chưa hiểu ông gợi ý- Anh có biết trong tháng Tám này có ngày kỷ niệm nào không?.
Không cần nghĩ ngợi nhiều Hạ trả lời ngay:
- Tháng Tám là tháng của mùa Thu cách mạng, ngày 19 là ngày thắng lợi của cách mạng tháng Tám năm 1945. Hay là ta đặt tên cho “nó” là 198.
Quyền tư lệnh Đào thản nhiên:
- Anh cũng thông minh đấy! Về làm lại công văn đi rồi đưa ngay lên cho tôi ký.
Và thế là tiểu đoàn này được mang tên là tiểu đoàn 198.

Về dự lễ mít tinh và công bố quyết định thành lập tiểu đoàn hôm nay có khá đông khách. Ban chỉ huy Trung đoàn H03 gần như đủ mặt. Ngoài ra còn có đại biểu các đơn vị bạn và đại biểu địa phương. Mọi người đang ngồi trong nhà ban chỉ huy đợi đại biểu bộ tư lệnh. Công vụ tiểu đoàn phải chạy xuống nhà ăn lấy thêm ghế băng mới đủ cho đại biểu ngồi.
Lúc này bộ đội đã tề tựu quanh sân bóng và túm năm, tụm ba nói chuyện rào rào. Cánh cán bộ thì chuyện trò nho nhỏ, mặt mũi anh nào cũng tỏ ra quan trọng. Còn đám lính trẻ thì đùa cợt, trêu chọc nhau chí chóe, có chỗ còn đuổi nhau như trẻ con chơi trốn tìm. Có điều giống nhau là anh nào anh ấy trông thật bảnh bao trong những bộ quân phục mới còn nguyên nếp gấp. Chả bù cho suốt một tuần qua ngày nào cũng bộ quần áo công tác hôi mù. Dưới nhà bếp một con lợn tạ đang được đám anh nuôi vật ra chọc tiết. Tiếng lợn kêu “eng éc” làm cánh lính trẻ thêm phấn khích. To mồm nhất vẫn là Hòa đen:
- Hôm nay nhà có cỗ nhé! Cánh ta lại được vần “bánh chịu nặng”(Lính xe tăng hay gọi đùa món lòng lợn bằng cái tên “bánh chịu nặng”) rồi. Tay nào có thuốc lá cho tớ một điếu chốc tớ nhường cho hẳn hai cái.
Tiếng ai đó trêu:
- Hôm nay thịt hẳn con lợn hơn tạ, việc quái gì phải đổi thuốc lấy “bánh chịu nặng” của cậu.
Hòa vẫn nhăn nhở:
- Nhớ lấy nhé! Tớ vừa hỏi cậu quản lý rồi. Hôm nay chỉ được ăn cỗ lòng thôi, còn thịt đem muối để ăn dần đấy!
Mấy cái mặt đang hớn hở xịu cả xuống:
- Tưởng được bữa tươi, ai ngờ...
Đang nói chuyện cùng cánh cán bộ Nhã vẫn phải quay ra nhắc Hòa:
- Cái cậu này! Lúc nào cũng tếu được- Anh hơi cao giọng hướng về phía mấy khuôn mặt ỉu xìu- Cứ yên tâm! Hôm nay tiểu đoàn cho liên hoan to đấy.
Hòa tức:
- Cái bố này! Chỉ phá đám, sắp có thuốc hút rồi thì bị lão quấy.
Đúng lúc đó một chiếc xe com- măng- ca chạy thẳng vào cổng rồi dừng trước sân. Từ trong nhà các cán bộ trung đoàn H03 và tiểu đoàn cùng bước ra đón khách. Từ trên xe bước xuống là tham mưu trưởng Dương, chủ nhiệm chính trị Thu và chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật. Chính ủy Kim vồn vã:
- Chắc các thủ trưởng phải đi sớm lắm?.
Chủ nhiệm chính trị Thu cười:
- Đến với tiểu đoàn này thì dù có đi cả đêm bọn tớ cũng phải đi- Ngó quanh một lượt ông vui vẻ- cũng hoành tráng ra phết đấy chứ nhỉ?
Chính trị viên Tuấn xởi lởi:
- Ngày hôm nay đối với anh em trong tiểu đoàn là một ngày rất có ý nghĩa nên chúng tôi cũng bàn nhau phải làm cho thật trọng thể.
Tiểu đoàn trưởng Tân lên tiếng:
- Mời các thủ trưởng vào trong nhà uống chén nước đã! Ta cứ từ từ, không đi đâu mà vội cả.
Anh giơ tay mời cả đoàn về phía nhà ban chỉ huy. Vẫn đi nhưng chủ nhiệm hậu cần- kỹ thuật Nhật nôn nóng:
- Anh Tân! Tình hình củng cố, bảo dưỡng xe máy thế nào rồi?
- Thủ trưởng cứ yên tâm! Đến chiều hôm qua chúng tôi đã hoàn thành kế hoạch công tác kỹ thuật. Chốc nữa mời các thủ trưởng đi kiểm tra.
- Các cậu làm nhanh thế cơ à?- Tham mưu trưởng Dương góp chuyện.
- Báo cáo thủ trưởng! Nhờ có sự chi viện đắc lực của bộ tư lệnh và trung đoàn nên chúng tôi mới hoàn thành được kế hoạch đấy ạ!
 
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM