Chào các bác!
Các bác có quen bác này không?
Thuyền trưởng của 9 chuyến tàu không số
QĐND - Thứ Ba, 30/06/2009, 1:29 (GMT+7)
QĐND Online - Từ thuở thiếu thời, chàng trai quê Bình Thới, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi Vũ Tấn Ích đã ao ước có ngày được đi trên những con tàu lớn khám khá bí mật của đại dương bao la. Năm 1948, vừa tròn 18 tuổi, ông nhập ngũ, đầu quân tại Trung đoàn 108 hoạt động trên chiến trường Khu 5. Sau khi tập kết ra Bắc, ông được cử đi đào tạo thuyền trưởng ở Trung Quốc, tốt nghiệp được phong quân hàm trung uý - bổ nhiệm làm thuyền trưởng thuyền 5 Phân đội 1, Đoàn 130 Hải quân.
Cũng như bao con em miền Nam tập kết, “ngày Bắc, đêm Nam”, ông luôn mong ước đến cháy lòng ngày trở về chiến đấu giải phóng quê hương. Và ước mơ ấy đã trở thành hiện thực. Đầu năm 1963 Vũ Tấn Ích được giao nhiệm vụ làm thuyền trưởng kiêm chính trị viên và bí thư chi bộ Đội 6, chỉ huy con tàu do Xưởng đóng tàu III Hải phòng (Bộ giao thông vận tải) sản xuất. Đây là chuyến tàu sắt thứ 2 của Đoàn 759 vận chuyển vũ khí vào miền Nam bằng đường biển. Tối 12-4-1964, tại Quảng Ninh, 12 cán bộ chiến sĩ Đội 6 đều là con em Khu 5 và Nam Bộ được Trung tướng Trần Văn Trà, Phó Tổng tham mưu trưởng và Trung tá Đoàn Hồng Phước, Đoàn trưởng Đoàn 759 gặp mặt, liên hoan, tiễn đưa đến tận mép nước. Từ đây, cả đội bơi thuyền cao su ra tiếp nhận con tàu trọng tải 100 tấn (chở gần 60 tấn vũ khí) đang neo đậu tại Hòn Kẽm, vịnh Bãi Cháy. Trước khi chia tay, Trung tướng Trần Văn Trà căn dặn thuyền trưởng Vũ Tấn Ích: “Đồng chí là người chỉ huy độc lập, cao nhất, quyết định xử trí mọi tình huống. Phải nắm chắc phương châm chiến đấu: Bám bờ là thế trận, bám bờ là chiến thắng. Tôi chờ tin thắng lợi của các đồng chí”.
CCB Vũ Tấn Ích kể chuyện tàu không số
Để bảo đảm tuyệt mật, mọi tư trang có nhãn mác hoặc dấu hiệu liên quan đến miền Bắc đều phải để lại. Con tàu được nguỵ trang như tàu ngư dân đánh bắt xa bờ, có cá khô, ngư lưới cụ và rất nhiều biển số khác nhau để thay đổi liên tục trong suốt hành trình. Khẩu trung liên gắn ở đuôi tàu được che chắn dưới vỏ bọc ống khói tàu buôn. Mặc dù có trọng tải lớn nhưng phương tiện hàng hải được trang bị khá thô sơ, ngoài hải đồ, chỉ có 1 ống nhòm, 1 la bàn, thước song song bằng gỗ, máy vô tuyến điện sóng ngắn 108 liên lạc với trung tâm bằng tín hiệu moóc và 1 đèn pin để bắt tín hiệu với đất liền. Đây là lần đầu tiên ông Ích chỉ huy tàu hành tiến phương Nam. Đường đi còn lạ lẫm, sóng to gió cả song lo nhất là phải luôn căng thẳng đấu trí với quân thù. Gần chục ngày lênh đênh trên biển, con tàu vào bến Bến Tre như đã định. Song hai đêm liền không bắt được tín hiệu với bến, trên bờ pháo địch bắn liên tục, gần bờ 4 tàu địch thay nhau tuần tiễu. Thuyền trưởng quyết định cho tàu tạm lánh ra hải phận quốc tế, đêm đến xuôi về hướng Nam. Hôm sau tiếp cận 1 thuyền đánh cá của dân, biết đây là vùng có quân giải phóng, ông hạ lệnh cho tàu cập bờ. Nguỵ trang tàu và triển khai phương án SSCĐ xong, ông cùng 1 đồng chí nữa lội vào bờ, may mắn gặp ngay chỉ huy bến Bông Văn Dĩa. Lúc này ông mới biết đã vào bến Bạc Liêu. Lực lượng của bến chờ sẵn nhanh chóng dùng xuồng ba lá bốc hàng suốt 2 ngày 1 đêm. Trả hàng xong, con tàu khẩn trương trở lại miền Bắc. Anh em trên bến lưu luyến tiễn đưa và tặng cho đoàn mấy buồng dừa nước. Lúc vào hàng nặng lo mắc cạn, lúc ra tàu quá nhẹ cứ chòng chành, phải bơm thêm nước vào. Đến ngày 4-5-1963, con tàu cùng đoàn thuỷ thủ đã trở về đúng nơi xuất phát. Chuyến đi thành công hơn cả mong đợi. Thuyền trưởng Vũ Tấn Ích cùng tập thể tàu được tặng thưởng Huân chương Chiến công hạng Hai. Tiếp đó ngày 1-6-1963, Đội 6 lại lên đường.
Trong vòng 4 năm từ 1963 đến 1967, thuyền trưởng Vũ Tấn Ích đã chỉ huy 9 chuyến tàu không số. Ông kể: “Kham khổ, nhọc nhằn, những sự cố trên đường, những lần gặp địch, những lúc lạc bến, những ngày thả trôi đói, khát, say sóng… tôi đều nếm trải. Ra đi là xác định cảm tử nhưng chúng tôi luôn giữ nghiêm kỷ luật, nêu cao trách nhiệm, quyết tâm vượt mọi gian khổ hy sinh đưa vũ khí đến đích, vì miền Nam thân yêu. Trước khi lên đường, để giữ được bí mật hoàn toàn, không ai được tiếp xúc với bạn bè, người thân. Có đồng chí ra Bắc tập kết, xa nhà đã gần chục năm, nay về lại mảnh đất chôn rau cắt rốn mà không được bước lên bờ. Có đồng chí bất ngờ thấy vợ trong đoàn dân công ra chuyển vũ khí, đã lánh mặt xuống khoang tàu, ngậm ngùi nhìn qua cửa sổ trông lên… Tuy nhiên, không phải chuyến đi nào cũng xuôi chèo mát mái. Trong chuyến thứ ba, trên đường vào bến Cà Mau, ngang qua vùng biển Vũng Tàu, máy trưởng Tống Bửu Kiên báo cáo hết dầu, tàu chết máy. Kiểm tra phía sau, không phát hiện vết dầu loang. Liên lạc về Trung tâm không nhận được tín hiệu trả lời, tôi như ngồi trên đống lửa. Tình thế này buộc phải thả nổi con tàu, phương án 1 chờ trung tâm cử tàu tiếp dầu, phương án 2 chờ gặp tàu ngư dân mua dầu. 2 tuần mà chúng tôi cảm thấy dài hơn hai năm. Một trưa nọ, đồng chí Điển, thuỷ thủ tàu bỗng la lên có ngửi thấy mùi dầu, tôi đi kiểm tra, quyết định gỡ tấm bạt che hàng lên. Thì ra do đường ống dẫn bị bể, dầu chảy vào kho hàng. Sau khi kéo hàng lên mặt bong, bịt lỗ hổng, chúng tôi múc từng xô dầu đổ vào khoang chứa. Tàu lại tiếp tục chạy, về đến bến mới hay, Trung tâm đã triển khai cho một số tàu sau khi trả hàng mua dầu đi tiếp tế cho chúng tôi.
Đau đớn nhất là chuyến đi xuất phát ngày 6-7-1967, sau 11 ngày trên biển, gặp máy bay và tàu chiến địch bao vây, chúng tôi vừa đánh trả vừa cơ động vào bến Ba Làng An (Quảng Ngãi). Chính trị viên Huỳnh Ngọc Trạch và Phó thuyền trưởng Phạm Chuyên Nghiệp nhận nhiệm vụ ở lại huỷ tàu, tôi và các anh em khác lên bờ đi bộ ra miền Bắc. Do bộc phá không nổ, 2 anh đã hy sinh, con tàu bị rơi vào tay địch. Đây là nỗi đau nhức nhối của Đoàn 125 Hải quân trên con đường vận chuyển vũ khí vào Nam và là vết thương luôn bỏng rát trong trái tim tôi, đến tận bây giờ”.
Sau chuyến đi đau thương đó, ông Vũ Tấn Ích chuyển lên bờ công tác. Năm 1982 nghỉ hưu với quân hàm trung tá, cán bộ Phòng tác chiến Quân khu 5 song ông vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã hội ở địa phương nơi cư trú (phường Hoà Thuận Đông, quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng). Và trong ký ức người CCB đã ở tuổi “xưa nay hiếm” ấy vẫn nguyên vẹn những kỷ niệm về một thời trai trẻ gắn bó cùng những con tàu không số trên con đường huyền thoại - đường Hồ Chí Minh trên biển”.
Nguồn:
http://www.qdnd.vn/QDNDSite/vi-VN/61/43/56/58/58/82108/Default.aspxChúc các bác mạnh khỏe và có nhiều câu chuyện hay cho QSVN!