Ôi trời ôi bác Đoành với ChienV. Cứ để đấy, phải có phản biện tí chút chứ.
Người Mỹ không thể có loại vũ khí như B41 vì lý do này.
Vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu, khoa học quân sự... nên người Mỹ đã đầu tư cho tầm bắn và sức xuyên nói chung, cụ thể hơn, họ đã đạt đỉnh khá cao với
tầm bắn tối đa và
sức xuyên tối đa, trong một vũ khí nhẹ (khoảng 2,3k-2kg).
Tầm bắn tối đa 1000 mét chỉ thấp hơn B41 một chút (1100 tối đa), nhưng B41 nặng gấp 3-4 lần.
Sức xuyên tối đa thì cao hơn B41 (370mm và 330mm).
Trừ điểm sức xuyên bị thổi quá phồng, thì nhìn chung, M72 ngang ngang hay hơn hơn chút B41, tất nhiên vượt xa với B40. Nó có thời điểm chấp nhận trang bị cũng muộn hơn B41, vào thập niên 1960. Tất nhiên đó chỉ là thời điểm chấp nhận trang bị chung, chứ M72 không bao giờ trở thành một vú khí chủ lực, bắt buộc trang bị đồng loạt trong tiểu đội.
Tuy nhiên, cái vũ khí đạt đỉnh cao này đã tự chứng tỏ sự tồi tệ trong chiến đấu thật, kém B40. Chương trình thay thế nó là
M-47 DRAGON những năm 1970, một thứ quỷ dữ nặng khủng khiếp, hai người dùng, súng nặng 6,9kg, đạn nặng 10,09kg. Liều lõm một tầng nặng 5,4kg trong đầu đạn đường kính 140mm. Dễ hiểu, đây không phải là một
súng chống tăng cầm tay, mà là một
đại bác không giật ĐKZ. Là
đại bác nhưng lại thiếu chân càng bánh, giá ngáng ngõng của
đại bác. Súng và đạn được sản xuất ít
Sau này, khẩu ĐKZ thiếu chân trên được thay bởi AT4, một súng của Thụy Điển tầm bắn bằng B40. AT4 xuyên nhỉnh hơn và nặng bằng B41. Rõ ràng, một phát triển vòng tròn, người Mỹ nỗ lực rất nhiều nhưng chỉ đạt được cái gần giống B41. Một vòng tròn 30 năm.
?? Rõ ràng,
M-47 DRAGON có thể coi như
treo đầu dê bán thịt chó, một
khẩu đại bác chặt chân để làm
súng cầm tay. Sau này, người ta đặt đúng chỗ cái động cơ tên lửa đó vào một thứ đạn chống tăng có điều khiển, đạn loại này vác vai đầu tiên của Mỹ. Tuy nhiên, phiên bản này cũng dặt dẹo đến mức nó định thay bỏi phiên bản không điều khiển phóng to năm 1981.
Vậy,
M72 thiếu cái gì.
Đó là cái nổi trội của
B41:
tầm bắn hiệu quả.
Tầm bắn tối đa trên của
M72 chỉ được dùng làm
dã pháo, thứ pháo bắn không càn chính xác lắm diệt bộ binh.
Trong tài liệu
"Soviet Anti tank Grenade Launcher. UNITED STATED ARMY TRAINING AND DOCTRINE COMMNAD. 20010803 107, November 1976", Người Mỹ cũng đề cập dến việc dùng B41 làm
dã pháo, nhưng đây là điều hoàn toàn sai. Rõ ràng, người Mỹ không tập trung vào nhiệm vụ chính của các vũ khí này.
Ta nói qua về tầm bắn hiệu quả.
Tầm bắn chính xác, có nhiều cách đánh giá về tầm bắn chính xác. Thông thường trên nét, đó là tầm bắn mà một nửa số đạn rơi vào mục tiêu, ví dụ:
tầm bắn chính xác mục tiêu đường kính 1 mét là 100 mét.
Thông thường, mục tiêu của bọn HEAT là xe tăng, vậy mục tiêu thường là hình tròn đường kính 2,5 mét (tây) hay 2 mét(nga). NHưng hình dáng xe tăng và bố trí giáp không đơn giản, nên điều này rất khó tính. 2 nguyên nhân gây lệch nhiều nhất ngoài tản mát ngẫu nhiên là: lệch gió ngang và lệch tầm do ước lượng tầm sai.
Một cái xe tăng, được mô tả đơn giản nhất như hình cầu đường kính 3 mét đi, thì do cấu tạo đầu đạn B41, diện tích mục tiêu của B41 có thể bằng hình tròn đường kính 2 mét, trong khi các súng khác là 1 mét.
B41 có thuật phóng đặc biệt gíup giảm tản mát ngẫu nhiên, tăng độ chính xác, tức tăng tầm bắn chính xác.
Nó cũng có chương trình huấn luyện chu đáo, lại càng chính xác hơn khi ước lượng gió, tầm, tốc độ, hướng đi...
B41 có
tầm bắn tối đa rất cao (1100mét), nhưng nó biết là không tính đến, nó chỉ lấy tầm
bắn hiệu quả rất thấp 350met (mục tiêu di động). Cũng có thể so sánh bằng bắn mục tiêu đứng yên (khá gần tầm bắn chính xác khi gió yên và không cần ước lượng tầm). M72 theo đạt 200mét/1000 mét, còn B41 đạt 500mét/1100mét, cho thấy B41 đạt tầm bắn chính xác/tầm bắn tối đa rất cao, vì các biện pháp giảm tản mát ngẫu nhiên của nó. (Đó là chưa kể, B41 thông thường vẫn được bắn trên 500 mét trong điều kiện tốt).
Cùng là trúng bắn vào mục tiêu hình cầu, B41 có tỷ lệ diệt mục tiêu cao hơn. Không một đầu đạn lõm nào có trạm truyền nổ phức tạp như B41. Ngoài ra, đạn tầu chỉ kém điểm hỏa thôi mà phải thu bé 40 năm qua, cho thấy cơ chế điểm hỏa quý thế nào. Tỷ lệ diệt mục tiêu của M72 thì quá thấp như đã biết.
http://www.quansuvn.net/index.php?topic=1136.msg13990#msg13990Chúng ta sẽ dần dần phân tích những nỗ lực của B41 trong việc nâng cao tầm bắn hiệu quả. B41 so với các súng khác vừa có xạ thủ tốt, bắn trúng và diện tích mục tiêu lớn.
Vì
M72 tỏ ra hết sức tồi, người Mỹ cho ra
M-47 DRAGON, một phiên bản rất nặng của
M72.
Người Mỹ cũng chưa chiến đấu thật bằng
M-47 DRAGON, thật ra, tầm bắn nó cũng chỉ ngang ĐKZ-73mm (SPG-9), tầm bắn hiệu quả thấp hơn nhiều do thiếu các cơ cấu giá càng để ngắm bắn xa, nên người Mỹ vẫn hoan tưởng về
M-47 DRAGON có tầm bắn hiệu quả trên 1km. ĐKZ-73mm có sơ tốc trên 300 mét giây, vận tốc tối đa trên 700 mét giây, đạn xoáy bằng nòng xoắn, chỉ dám xưng tầm bắn hiệu quả vài trăm mét. Trong khi đó
M-47 DRAGON vận tốc tối đa 200m/s, đạn không xoáy trong nòng, dám xưng tầm bắn hiệu quả 1000 mét. Sau này, khi phát triển vũ khí có điều khiển, người ta hạ vẫn tóc xuống 90m/s, tầm bắn 1000mét.
Thật ra, nguyên mẫu thiết kế khẩu này là M77. M47 là tên đặt cho phiên bản gần giống, nhưng có điều khiển bằng dây qua kính ngắm quang học. Phiên bản này được dung trong chiến tranh Iran-Iraq. Việc sửa chữa một khẩu súng thành một đạn tự hành có điều khiển dẫn đến một thứ đạn chẳng giống ai, bạn cứ tưởng tượng kiểu ngồi xoãi hai chân bắn. Đạn này rất khó điều khiển, sớm gây thất vọng. Sau này, được gán tên FGM-148 Javelin cho phiên bản cải tiến. Nguyên mẫu thử nghiệm 12/1967, đến 1973 M47 được chấp nhận trang bị. M47 trở thành tên lửa chống tăng vác vai đầu tiên của Mỹ.
Sau khi M47 gây thất vọng, một chương trình cũng phóng to của M72, giống y đúc luôn (không điều khiển).
FGR-17 Viper cỡ nòng 70mm, nặng 3,73kg được phát triển. Người ta đẩy cao như cầu tin cậy. Tầm bắn 250 mét vận tốc tối đa 257m/s. Chương trình bắt đầu năm 1976, năm 1981 có tên và dự tính có 90 ngàn quả được chế tạo đợt đầu. Nhưng 10/1983 chương trình dừng. Ban đầu, chương trình dự định thay thế cho cả M47 lẫn M72 vẫn đang được trang bị. Nguyên nhân được biết là giá thành đẩy lên quá cao. Điều này cho thấy, không phải một lần Mỹ nỗ lực đạt những ưu thế của B41, nhưng họ không đủ lực. Đây cũng là một hiện tương vòng tròn. Phát triển từ không điều khiển, đến có, rồi lại không.
Hóa ra, chiến đấu thật đã chứng minh tầm bắn và sức xuyên hiệu quả của B41 nó như thế nào. thứ
M72 to, nhanh chóng nhường chỗ chỗ AT4 của Thụy Điển trong quân Mỹ.