Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 10:59:54 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hậu trường chính trị phía sau cuộc chiến Đông Dương  (Đọc 76790 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #90 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2009, 08:31:15 am »

Người Mỹ bắt đầu đổ xô tới Sài Gòn năm 1958

Tất cả những cơ quan cũ của Mỹ đều có thêm nhiều nhân viên, tiếp theo là việc thiết lập những văn phòng mới, nhất là các cơ quan trực thuộc Phái bộ viện trợ Kinh tế, một bộ máy hành chính thật đồ sộ. Tại Sài Gòn, số nhân viên, chuyên viên, kỹ thuật gia, nhân viên mật vụ Mỹ xuất hiện trên các đường phố Sài Gòn nhan nhản, đến hàng trăm, hàng ngàn người.

Càng ngày, số người Mỹ càng kéo đến nhiều thêm, bỏ tiền ra mua những tòa biệt thự sang trọng, hay cất thêm những tòa nhà mới, tráng lệ hơn. Thành phố Sài Gòn cổ với những biệt thự kiến trúc kiểu Pháp, bị lu mờ trước những tòa nhà nhiều tầng, giống như những tòa nhà chọc trời. Lá quốc kỳ Mỹ phất phới trên gần khắp các đường phố lớn ở trung tâm thành phố.

Người Pháp còn để cho "thủy quân lục chiến" Mỹ canh gác gìn giữ an ninh tại Tòa Đại sứ Mỹ và tại các cơ quan chính yếu. Sau một sự lầm lẫn đáng tiếc, Đại sứ Mỹ Heath sống trong ám ảnh của một vụ mưu sát nhắm vào ông ta. Để trấn an ông này, đặc vụ của Nguyễn Văn Tâm giả tạo ra một âm mưu của Việt Minh nhằm ám sát Heath, điều này giúp cho ông ta phát động một loạt những vụ bắt giữ những kẻ bị tình nghi là đặc công Việt Minh tại Sài Gòn.

Nhưng sự cảnh giác của cơ quan mật vụ Sài Còn không đủ trấn an Heath nên ông này đòi được chính các binh sĩ Mỹ bảo vệ được các phi cơ Mỹ đưa gấp tới Sài Gòn. Các hoạt động ráo riết này của Mỹ được đi đôi với một chiến dịch tuyên truyền ca ngợi tình bạn giữa Mỹ và Pháp, nhưng che đậy bên trong ý đồ làm giảm dần ảnh hưởng của Pháp đối với người Việt

Một làn sóng những sản phẩm Mỹ được tung vào Việt Nam với danh nghĩa là viện trợ nhân đạo, từ thuốc trừ sâu D.D.T đến những bánh "phó mát" dài như bánh xà phòng giặt đồ mang lớp bọc bên ngoài có hình hai lá quốc kỳ Việt và Mỹ đan chéo nhau và mang hàng chữ: Quà tặng của nhân dân Mỹ cho dân chúng Việt Nam".

Chính các nhân viên của Phái bộ Viện trợ Kinh tế Mỹ đích thân phân phát những quà biếu này cho người Việt như là một hành động ban ơn và gây cảm tình với người dân Việt Nam. Những người Mỹ này đi khắp các thành phố tại Đông Dương để rỉ tai vào các đám đông đến nhận quà Mỹ rồi nói vào tai họ: "Người Pháp khai thác, lợi dụng các anh, nhưng người Mỹ chúng tôi là những người bạn tốt của nhân dân Việt Nam".

Những quà tặng này không đem lại hiệu quà mấy, vì những người nhận sau đó đem ra bán trên chợ đen. Nhiều dân quê sai lầm khi dùng thuốc D.D.T như là phân bón nên rước lấy hậu quả tai hại. Còn món quà “phó mát" là một thất bại hoàn toàn. Lúc đầu, người dân quê lầm tưởng là xà phòng nên dùng thử thì thấy không ra bọt mà còn làm bẩn thêm quần áo. Khi nhận ra là thức ăn thì họ không chấp nhận khẩu vị vì loại "phó mát" này thuộc loại kém phẩm chất, thua xa loại “phó mát" do Pháp sản xuất.

Càng thất vọng trong kế hoạch mua lòng người bản xứ, người Mỹ còn muốn tiến xa hơn, tìm cách làm thân với người Việt, gần gũi với người địa phương, mặc dù họ khó che đậy thành kiến kỳ thị chủng tộc của họ đối với người da vàng địa phương. Những phụ nữ Mỹ tình nguyện đi dạy tiếng Anh miễn phí cho lớp thanh thiếu niên, các nhà truyền giáo Tin lành cũng tham gia vào chiến dịch này, một số còn đem biếu những chiếc "nịt vú” cho những phụ nữ người Thượng trên vùng Tây Nguyên.

Thành tích nổi bật của Phái bộ Viện trợ Mỹ thành lập một ngôi làng mẫu mới toanh, được dựng gần Hà Nội để mời những người nhà quê nghèo khổ đến để học cho biết thế nào là một nếp sống văn minh, nhưng không may cho họ, những năm tiếp theo, Việt Minh lần lượt tấn công và phá hủy ngôi làng này, và người Mỹ đã phải bỏ công của ra tái thiết nó không biết bao nhiêu lần.

Người Mỹ càng gặp nhiều trở ngại thì họ càng ghét người Pháp - không phải ra mặt, như thuở trước ngày liên minh với Pháp để chống Cộng, mà một cách kín đáo nhưng có thể còn cay đắng hơn. Người Mỹ đổ tội cho người Pháp "phá hoại" chiến dịch mua lòng người Việt của họ.

Bên trong cuộc liên minh chống Cộng của Pháp - Mỹ, được che đậy dưới cái vỏ ngoài thân thiện, là cả một cuộc chiến ngầm giữa hai bên nhằm tranh giành ảnh hưởng và quyền lợi tại bán đảo Đông Dương, và mưu toan của người Mỹ nhằm hất cẳng người Pháp ra khỏi thuộc địa cũ của Pháp và lập ra một chính quyền lệ thuộc vào Mỹ, thi hành một chính sách thực dân kiểu mới.

Nhưng ở cấp bậc cao nhất, như tại Hoa Thịnh Đốn hay tại Tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn, các nhà ngoại giao cao cấp Mỹ tỏ ra trung thực đối với cuộc liên minh. Nhưng Bộ ngoại giao Mỹ ngầm chỉ thị cho các nhân viên thuộc quyền tìm cách tạo ra một “ảnh hưởng" của Mỹ khả dĩ có thể thay thế trong một sớm một chiều “ảnh hưởng" của Pháp.

Trong những năm tháng đầu của cuộc liên minh, người Mỹ chỉ hành động một cách gián tiếp, tế nhị theo những mật lệnh từ Hoa Thịnh Đốn, bộ máy kinh tế chính trị Mỹ được thiết lập tại Sài Gòn chỉ hoạt động cầm chừng, vừa đủ để tiêu hao dần ảnh hướng của Pháp. Bị kìm chế, một số nhân viên Mỹ tại Sài Gòn tỏ ra bực dọc khi thấy Mỹ đổ quá nhiều khí tài vào Đông Dương mà người Pháp vẫn tỏ ra là những ông chủ thật sự tại phần đất này, nên họ bất chấp những chỉ thị của cấp trên và gần như công khai có những hành động bài Pháp trước mắt những người bản xứ.

Thái độ thù nghịch này dĩ nhiên cũng nhận một sự đáp trả từ những người Pháp cực đoan, nên đa số những người Mỹ tại Sài Gòn có ám ảnh bị những mật vụ tay sai của Pháp theo dõi và có thể gây khó dễ cho nhiệm vụ của họ, ngay cả đe dọa đến tính mạng của họ nữa. Và để tự bảo vệ, những người Mỹ này bỏ tiền ra mua chuộc thêm càng nhiều người bản xứ làm tay sai cho họ.

Các cơ quan mật vụ Mỹ lập những hồ sơ dày cộm, những phiếu nhận dạng của tất cả những phần tử bị xem là thù ghét người Mỹ, những điểm chỉ viên bản xứ được Pháp thuê để theo dõi các hoạt động của người Mỹ, ngay cả những đặc công Việt Minh.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #91 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2009, 08:31:57 am »

Pháp đưa Mao ra để làm tiền Mỹ

Dĩ nhiên, người Pháp cũng tìm mọi cách cản trở chiến dịch tuyên truyền phá hoại uy tín Pháp của các nhân viên Mỹ tại Đông Dương, nhưng nhiệm vụ này không mấy khó khăn do sự vụng về của các cơ sở tuyên truyền Mỹ. Pháp còn có một mối quan tâm lớn hơn: Làm thế nào để có thể khai thác tối đa nỗi lo sợ của Mỹ đối với hiểm họa cộng sản. Pháp đòi hỏi ở Mỹ càng ngày càng nhiều súng đạn đủ loại, xe tăng, phi cơ chiến đấu, tất cả những gì mà ngân sách Pháp không đủ khả năng cung cấp cho quân đội Pháp tại Đông Dương.

Mặc dù tin chắc là quân của Chủ tịch Mao sẽ không bao giờ trực tiếp can thiệp vào chiến trường Đông Dương, Bộ Tư lệnh Pháp loan đi những nguồn tin rất nguy kịch, dù biết là sai lệch để buộc Mỹ phải cung cấp thêm khí tài để rốt cuộc, Pháp không còn phải chi ra tiền để theo đuổi cuộc chiến tại Đông Dương, nói một cách khác, Pháp "bán" cuộc chiến này cho Mỹ trong khuôn khổ cuộc chiến chống Cộng tại Đông Á.

Bộ Tư lệnh Pháp hứa với Hoa Thịnh Đốn là đoàn quân viễn chinh Pháp đủ sức đương đầu với một cuộc tấn công của liên quân Việt Minh và Hồng quân Trung Quốc với điều kiện được Mỹ cung cấp đầy vũ khí và quân nhu, và sự việc này được thi hành trong nhiều năm sau, cho tới 1956, khi toàn bộ quân Pháp rút khỏi Đông Dương.

Mặc dù được Mỹ trợ giúp đắc lực tuy không phải bất vụ lợi, phía Pháp cũng tỏ ra thiếu thành thật. Đối với Pháp, cuộc chiến Triều Tiên bùng nổ giữa năm 1950 là một dịp may cần khai thác ngay. De Lattre đã nói với Ngũ Giác Đài: "Những gì đến với các bạn tại vĩ tuyến 38 cũng có thể đến với chúng tôi tại biên giới Việt - Trung. Chúng ta cùng có những quyền lợi chung, trước mối đe dọa của Mao Trạch Đông. Vậy các bạn phải hết lòng cung cấp đầy đủ phương tiện cho cuộc chiến chung của chúng ta".

Nhưng cái mà Pháp thực sự cần là lợi dụng sự trợ giúp lớn lao của Mỹ để giữ lại Đông Dương cho Pháp, ngay giữa lúc Mỹ đang muốn đoạt chỗ của Pháp tại Đông Dương. Tất cả chiến thuật của Pháp, là sử dụng người Mỹ như là tấm lá chắn đối diện với Trung Quốc, và để cho quân Mỹ của Mac Arthur và quân của tướng Lâm Bưu sống chết với nhau trên lãnh thổ Triều Tiên trong khi quân Pháp được Mỹ trang bị đầy đủ để có thể lấn áp quân của tướng Giáp.

Tất cả việc này được tiến hành với tiền bạc Mỹ, vũ khí Mỹ nhưng không phải do tướng lãnh Mỹ chỉ huy. Có điều khác thường là chính người Pháp để nhầm lẫn, vì tất cả những gì mà Pháp cố ý phao tin phịa về mối đe dọa của cuộc liên minh Trung - Việt tại biên giới Bắc Việt để moi tiền và vũ khí của Mỹ, đã trở thành hiện thực trong cuộc tấn công trực diện đầu tiên của đại tướng Võ Nguyên Giáp tháng 10.1950 trên quốc lộ 4, và đây là thất bại quân sự lớn nhất cua Pháp tại Đông Dương từ ngày người Pháp đặt chân tới vùng đất này.

Nhưng tất cả không phải là vô ích, vì với số khí tài lớn lao mà Pháp moi được của Mỹ bằng cách thổi phồng mối đe dọa tại biên giới Việt - Trung sau đó đã giúp cho De Lattre sử dụng trong vài tháng đầu năm 1951 để ngăn chặn được tướng Giáp tiến chiếm Hà Nội trước khi một sự tăng viện lớn lao và cấp tốc của Mỹ đến kịp để tạm ổn định được tình hình quân sự tại Bắc Việt.

Sự liên minh miễn cường giữa Mỹ và Pháp tại Đông Dương chỉ kéo dài trong 6 năm, từ 1950 đến 1956, ngày đoàn quân viễn chinh Pháp hoàn toàn triệt thoái về Pháp theo lời yêu cầu của chính quyền thân Mỹ Ngô Đình Diệm để Mỹ rảnh tay thi hành chính sách ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản tại vùng Đông Nam Á. Các sĩ quan Mỹ đến Sài Còn thay thế các sĩ quan Pháp trong nhiệm vụ huấn luyện các tân binh và tân sĩ quan của chế độ Diệm. Viện trợ quân sự và kinh tế cho Việt Nam từ đấy được trao thẳng cho chính phủ Diệm chớ không còn phải qua trung gian của nhà cầm quyền Pháp như trước đó.

Nước Pháp lúc bấy giờ đang sa lầy vào cuộc chiến chống quân du kích Algérie nên cần sử dụng đến những kinh nghiệm trong cuộc chiến chống du kích của những binh sĩ Pháp đã từng chiến đấu nhiều năm tại Việt Nam, để trấn áp cuộc chiến giành lại độc lập của nhân dân Algérie, và trong cuộc chiến này, người Mỹ đứng về phía những người kháng chiến Hồi giáo Algérie. Ngoài ra, quân Pháp không thể ở lại lâu thêm nữa tại Đông Dương, vì Hoa Thịnh Đốn không còn đài thọ chi phí cho sự duy trì sự hiện diện của quân Pháp trên bán đảo Đông Dương.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #92 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2009, 08:32:39 am »

Những mâu thuẫn trầm trọng giữa tướng Mỹ O'Daniel và các tướng Tổng tư lệnh Pháp Navarre và Ely từ 1953 - 1955


Trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, một viên tướng Mỹ tương đối ít được người dân biết đến nhưng đã để lại những dấu ấn sâu đậm trong diễn tiến tình hình tại Việt Nam trong thập niên 50: đó là trung tướng Mỹ Iron Mike O'Daniel, cựu tư lệnh sư đoàn 3 bộ binh Mỹ tại mặt trận Tây Âu trong thời Đệ nhị thế chiến.

Tướng O'Daniel là vị tướng Mỹ đầu tiên đến Sài Gòn công tác dưới thời hai đại tướng Pháp H.Navarre và P.Ely đang nắm quyền Tổng Tư lệnh Pháp tại Đông Dương. Từ 1953 đến 1955 O'Daniel là Trưởng Phái bộ Cố vấn quân sự Mỹ tại Sài Gòn. Tướng O'Daniel đã tích cực hoạt động để loại bỏ dần ảnh hưởng của Pháp tại Việt Nam nên đã có những va chạm với hai tướng Navarre và Ely. O'Daniel đặt chân tới Sài Gòn năm 1953 vào thời điểm đại tướng Navarre đến thay thế đại tướng R.Salem để đảm nhiệm chức vụ Tổng Tư lệnh Pháp tại Đông Dương.

Trong một quyền sách viết về cuộc chiến tại Việt Nam, nhà báo Mỹ Hilaire du Berrier đã cực lực lên án O’Daniel đã phạm phải sai lầm lớn là đã thúc đẩy các nhà lãnh đạo Mỹ dấn sâu vào vũng lầy tại Việt Nam. Còn đại tướng Navarre, sau ngày thảm bại tại chiến trường Điện Biên Phủ đã viết hồi ký mạnh mẽ lên án O'daniel trong thời gian cộng tác với ông với tư cách là đồng minh trong cuộc chiến ngăn chặn làn sóng cộng sản tại Đông Nam Á, nhưng thực ra đã phá hoại các cố gắng chiến tranh mà ông theo đuổi tại Đông Dương.

Navarre viết: "Những gì mà Hoa Kỳ gánh chịu dưới thời tôi chỉ huy cuộc chiến tại Việt Nam, chỉ giới hạn trong tổn thất về khí tài, nhưng chỉ có nước Pháp là chiến đấu và trả giá bằng xương máu. O'Daniel đến Sài Gòn với sứ mạng giám sát viện trợ Mỹ và điều nghiên những nhu cầu chiến lược của Đoàn quân viễn chinh Pháp. Tuy nhiên, những quan niệm về cuộc chiến, về chiến lược cũng như chiến thuật - trong những gì mà ông ta gọi là những “bài học của chiến tranh Triều Tiên", là hoàn toàn không thể áp dụng tại chiến trường Việt Nam vì hình thức cuộc chiến ở hai nơi hoàn toàn khác biệt. Với những rừng rậm và đầm lầy, chiến trường Việt Nam không có mặt trận. Tại Triều Tiên, vùng hậu tuyến tương đối an ninh vì đại đa số người dân đứng về phía chính phủ Nam Triều Tiên. Tại Việt Nam, cuộc tổng động viên dân chúng tại các đô thị không thể thực hiện khi mà một viên tướng Mỹ luôn rỉ vào tai họ: "Các anh đừng làm gì cả khi mà các anh không thu hồi được hoàn toàn nền độc lập cho đất nước các anh!”.

Khi O'Daniel nhận ra rằng tự mình ông ta không buộc được Navarre hành động theo ý của ông ta, O'Daniel dựa vào sức nặng của sự viện trợ Mỹ để bắt ép Navarre thi hành chiến lược và chính sách của ông ta, bằng siết chặt sự kiểm soát về việc sử dụng khí tài của Hoa Kỳ. O'Damel luôn chủ trương là viện trợ Mỹ cho Việt Nam phải được trực tiếp chuyển giao cho Việt Nam chớ không phải qua tay người Pháp và đòi cho các sĩ quan Mỹ thay thế các sĩ quan Pháp trong nhiệm vụ huấn luyện các binh sĩ của quân đội quốc gia Việt Nam vừa được thành lập.

O'daniel còn muốn người Pháp chuyển giao cho các sĩ quan Việt Nam trách nhiệm về các cuộc hành quân. Tại Triều Tiên, Bộ Tư lệnh hành quân chỉ được trao về cho các tướng tá Nam Triều Tiên vào giai đoạn cuối của cuộc chiến. Navarre giải thích là mỗi lần Bộ Tổng Tư lệnh Pháp chuyển giao những trách nhiệm quân sự tại một tiểu khu tương đối yên tĩnh cho quân đội quốc gia Việt Nam, tướng Mỹ O’Daniel chỉ tạo thêm mâu thuẫn giữa người Pháp và người Mỹ làm cho tình thế thêm phức tạp khi đến dạy bảo cho các sĩ quan Việt Nam những quan niệm mới về phương cách hành quân chống du kích, trong khi các sĩ quan Pháp có nhiều kinh nghiệm về hình thức chiến tranh này hơn là các sĩ quan Mỹ.

Navarre nghĩ rằng một cuộc liên minh quân sự Mỹ - Pháp chặt chẽ có thể giúp mở một cuộc tổng tấn công có hiệu quả. Chính O'Daniel đã gieo rắc tư tưởng bài Pháp cho các sĩ quan quốc gia Việt Nam khiến cho sự hợp tác quân sự Pháp - Mỹ không đạt được kết quả tốt.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #93 vào lúc: 03 Tháng Mười Hai, 2009, 08:33:23 am »

Tính xấc láo của O'daniel bị Bảy Viễn và Năm Lửa thù ghét

Nhà báo Chaffard, chuyên viên về các vấn đề Đông Nam Á trình bày trên tờ báo Le Monde trong số phát hành ngày 5.1.1954, phương cách O'Daniel giám sát công cuộc huấn luyện các sĩ quan quốc gia Việt Nam. Khi các sĩ quan Pháp và Việt Nam không đồng tình với phương pháp huấn luyện quân sự của người Mỹ vì khó có thề áp dụng được cho hình thức du kích chiến tại Việt Nam. Tướng O'daniel nổi giận đập tay xuống bàn và hét: "Ai chi phí cho cuộc chiến này? Mỹ hay Pháp?".

Sau màn ăn nói hách dịch này, các sĩ quan quốc gia Việt Nam ngoan ngoãn trở lại chỗ của họ và chấp nhận phương pháp đào tạo của người Mỹ vì đồng tiền là trên hết.

Tướng Hòa Hảo Trần Văn Soái đã từng rút kinh nghiệm với thái độ hống hách quen thuộc của tướng Mỹ O’Daniel năm 1955.

Tướng Soái (Năm Lửa) thuật lại với cựu Thủ tướng Nguyễn Văn Tâm cuộc đối thoại căng thẳng của ông với O’Daniel như sau:

“Đầu năm 1955, giữa lúc các giáo phái Cao Đài, Hòa Hảo và Bình Xuyên tạm liên kết đòi Ngô Đình Diệm cải tổ nội các, O'Daniel xuống Cái Vồn gặp tôi và hằn học nói: - “Tôi được biết là ông chống lại ông Diệm phải không?"

“Tôi đáp là người Hòa Hảo chúng tôi không chống lại ông Diệm, nhưng mà những yêu sách của ông không thể chấp nhận được".

O’Daniel lại to tiếng: "Nếu anh không ủng hộ ông ấy, anh không sống nổi đâu. Chúng tôi sẽ rút lại tất những khoản viện trợ”.

- Điều này không thay đổi gì cả, vì ông Diệm giữ hết và không chia gì cho chúng tôi cả!, tôi đáp.

O,Daniel trở nên điên tiết và hét vào tai tôi: "Nếu anh không ủng hộ ông Diệm, tôi sẽ đánh vỡ mặt anh". Sau đó, O'Daniel ba lần mời tôi đến gặp ông ta nhưng tôi đều từ khước lời mời, vì ông ta ăn nói sỗ sàng quá và tôi không thích thái độ hỗn láo này.

Chính O'Daniel trước đó đã bỏ cả tuần lễ đến gặp tướng Bình Xuyên Lê Văn Viễn rất nhiều lần thuyết phục ông này bỏ rơi các giáo phái để Ngô Đình Diệm đè bẹp hai nhóm này, nhưng thất bại.

Thượng nghị sĩ Mỹ H.Judd tiết trong một quyển sách tài liệu, là tướng O’Daniel thừa dịp đại tướng Collins, đại sứ Mỹ vắng mặt tại Sài Gòn, đã thúc đẩy Diệm ra lệnh nổ súng tấn công Bình Xuyên, vì O'Daniel thừa rõ là Collins đang ở Hoa Thịnh Đốn để thuyết phục Tổng thống Eisenhower rút lại sự ủng hộ dành cho Diệm.

Tháng 10.1954, Collins đến Sài Gòn đánh bật tướng Nguyễn Văn Hinh ra khỏi chức vụ tổng tham mưu trưởng, nhưng chỉ 5 tháng sau, Collins thay đổi lập trường và nhận thấy Diệm không còn thích ứng với tình hình tại Nam Việt, nên bay về Mỹ đề nghị Eisenhower tìm người thay thế Diệm. Trong khi đó, O'Damel và đại tá Lansdale là hai cố vấn đắc lực cho chế độ Ngô Đình Diệm trong năm đầu cầm quyền của dòng họ Ngô Đình tại miền Nam.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #94 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:53:29 pm »

CUỘC TRANH GIÀNH ĐẪM MÁU SÒNG BẠC ĐẠI THẾ GIỚI GIỮA BÌNH XUYÊN VÀ MAFIA MA CAO

Bảo Đại dùng quyền lực Quốc trưởng đoạt trong tay Thủ hiến Trần Văn Hữu những lợi lộc của sòng bạc Đại Thế giới

Tháng 9.1945, nương vào sự thắng trận của các cường quốc Đồng Minh phương Tây, quân Pháp trở lại Đông Dương với mưu toan phục hồi ảnh hưởng kinh tế tài chính văn hóa tại phần đất đông dân và giàu tài nguyên này. Đô đốc D’Argenlieu, Cao ủy Pháp tại Đông Dương, ngoài việc tái lập bộ máy hành chính và cho quân đóng tại thành phố và thị trấn chiến lược và gìn giữ an ninh trên các trục lộ, còn để mắt vào những nguồn thu lợi có khi lại bất chính vì phi đạo lý để có kinh phí nuôi quân mà cả bộ máy quan lại, như cho khai thác các sòng bạc lớn.

Năm 1943, dưới thời toàn quyền Decoux, nhân dịp tổ chức Hội chợ tại Vườn Tao Đàn, ban tổ chức được sự chấp thuận của Decoux, đã giao cho các tay trùm cờ bạc người Hoa trong Chợ Lớn mở những sòng bạc lớn công khai để thu lợi lớn, lợi dụng tính ham mê cờ bạc của một bộ phận người châu Á nhất là giới phụ nữ thích tiền nhanh chóng. Kế hoạch này đem lại lợi nhuận lớn, nên ban tổ chức hội chợ thay vì đóng cửa hội chợ sau một tháng theo thời gian quy định, xin phép vị thống đốc Nam Kỳ cho phép kéo dài thời gian mở cửa thêm một tháng để tiếp tục thu được một số lợi nhuận lớn qua các sòng bạc.

Năm 1946, trước những chi phí chiến tranh càng ngày càng chồng chất gây gánh nặng cho công quỹ, Cao ủy D’Argenlieu nghe lời các cố vấn kinh tài của ông ta, đã cho phép mở lại những sòng bạc công khai đại quy mô tại Chợ Lớn (Đại Thế Giới) và tại Sài Gòn (Kim Chung cầu ông Lãnh).

Cao ủy D’Argenlieu, một cựu Cha Bề Trên (révérend-père), một nhà tu hành đức hạnh, tự trấn an lương tâm mình khi cho phép khai thác những sòng bạc giết người này bằng câu nói bất hủ: "Khi mà người ta không thể ngăn chặn được một tật xấu, một tệ nạn, thì người ta đành phải khai thác nó để chiếm độc quyền trong ngành kinh doanh đầy tội lỗi này”.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #95 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:54:41 pm »

Đại Thế Giới dưới thời chúa trùm cờ bạc Ma Cao

Chợ Lớn từ xưa được mệnh danh là thành phố ăn chơi, phù phiếm và dễ kiếm tiền bằng mọi phương tiện. Trong nhiều thập niên, Đại Thế Giới được mọi người dân tại đô thành Sài Gòn biết đến qua các sòng bạc lớn được khai thác công khai, và quá các vũ trường quán ăn sang trọng vào bậc nhất ngay bên trong khuôn viên.

Trước ngày Bảy Viễn kéo tàn quân về quy thuận quân Pháp, sòng bạc Đại Thế Giới và Kim Chung được giao cho các đại gia trùm sòng bạc người Ma Cao gốc Trung Quốc khai thác và nộp thuế cho nhà nước, và trong nhiều năm được sự yểm trợ của Thủ hiến Nam Việt Trần Văn Hữu trước ngày ông này lên giữ chức thủ tướng chính phủ của Bảo Đại.

Một số người dân Sài Gòn thức thời có nghe biết phớt qua và cuộc chiến gay go giữa nhóm đại gia Mafia Ma Cao và nhóm lực lượng vũ trang Bình Xuyên để tranh giành quyền khai thác hai sòng bạc vô cùng béo bở này trên xương máu những người dân dại dột đam mê cờ bạc. Hàng ngàn nạn nhân thua bạc, tán gia bại sản, gia đình tan nát, đã tự tìm lấy cái chết để mang hận sang bên kia thế giới, chỉ để làm đầy thêm các két bạc của Bao Đại, nhóm Bình Xuyên Trần Văn Hữu và các thành phần ăn theo.

Cuộc chiến tranh giành sòng bạc Đại Thế Giới trải qua hai giai đoạn mà chúng tôi sẽ trình bày chi tiết sau đây qua thời hoàng kim của đại gia Ma Cao Lâm Giong, sự đắc chí của Trần Văn Hữu, và các cuộc thanh toán lẫn nhau với các quả lựu đạn ném ra giết hại và làm bị thương hàng trăm con bạc để khủng bố tinh thần và xua đuổi họ, những vụ bắt cóc để làm áp lực và sau cùng là sự can thiệp của Bảo Đại để giành phần lợi lớn nhất cùng với tướng Lê Văn Viễn.

Trong suốt ba năm cuối thập niên 40, đại gia Lâm Giong, tay trùm cờ bạc đến từ Ma Cao nổi tiếng với những sòng bạc có đẳng cấp quốc tế, ngang hàng với sòng bạc Monaco bên Pháp, nắm quyền khai thác sòng bạc Đại Thế giới, ông ta sống một mình trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi bên trong khuôn viên Đại Thế Giới, với những tên cận vệ thân tín và những két sắt to tướng. Với những kinh nghiệm thu thập được qua nhiều năm kinh doanh tại Ma Cao, Lâm Giong đã đưa hai sòng bạc Đại Thế Giới và Kim Chung đến sự phát đạt vượt bực. Dưới tay ông ta còn có cả một nhóm bộ hạ đắc lực cũng được đào tạo từ Ma Cao.

Đại Thế Giới với sự tổ chức hoàn hảo là một nguồn thu đáng kể cho ngân sách chính quyền. Mỗi năm, chính phủ Sài Gòn sắp xếp sao cho đại gia Lâm Giong tiếp tục được khai thác các sòng bạc. Sự việc này diễn ra dưới những thủ tục hợp lệ. Có một cuộc gọi thầu khai thác, những người đấu thầu đưa ra những số tiền đề nghị đóng cho chính phủ trong những phong bì được dán kín và đóng dấu. Một tập ghi những điều kiện sách với những quy định thật chặt chẽ. Người trúng thầu thường nâng giá lên con số trung bình là 500.000 đồng (thời giá 1946-1948) phải đóng hàng ngày cho chính phủ.

Cho tới năm 1950, Lâm Giong luôn trúng thầu. Dưới những bề ngoài hợp pháp, việc ký hợp đồng khai thác Đại Thế Giới thực chất chỉ là một sự dàn cảnh qua những cuộc mặc cả dài dòng và các cuộc thương lượng gay go giữa các phe, những món quà hối lộ, những lời đe dọa các đối thủ, những vụ bắt cóc, những lời hứa... Đây là vụ làm ăn quá lớn nhưng mọi phe đều muốn chen vào kiếm lợi.

Nhưng dưới thời Trần Văn Hữu là Thủ hiến Nam Việt, nhóm Ma Cao của Lâm Giong luôn trúng thầu, vì Lâm Giong dám chi tiền cho mọi phía và biết xử đẹp với mọi thế lực. Nhóm Ma Cao biết áp dụng một đường lối kinh doanh khôn khéo là biết chi tiền để được yên ổn làm ăn. Chi nhiều cũng có nghĩa là thu lợi nhiều. Lâm Giong chịu khó chi tiền rộng rãi cho tất cả những thế lực có thể gây khó khăn cho công cuộc kinh doanh tội lỗi của ông ta, dù là một cách hợp pháp hoặc là bằng cách de dọa dùng bạo lực như ném lựu đạn để các con bạc không còn dám lui tới Đại Thế giới nữa.

Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #96 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:54:48 pm »

Ngoài con số độ nửa triệu đồng thuế hàng ngày cho chính phủ, Lâm Giong còn phải chi ra mỗi ngày độ một triệu đồng trong bóng tối để trả cho các dịch vụ bảo vệ ngầm, cho những thế lực vô hình. Nhiều quan chức trong chính phủ cũng nhận tiền, đi đầu là Thủ hiến Trần Văn Hữu, những nhân vật có vai vế trong Văn phòng Quốc trưởng Bảo Đại, và chính Quốc trưởng cũng có phần trong quyển sổ đen của Lâm Giong, rồi đến các nhân viên ngành công an tùy theo cấp bậc của họ, các giáo phái, nhất là nhóm Bình Xuyên, tất cả những tổ chức có thể giúp ích hoặc gây khó khăn cho Đại Thế giới đều được thỏa mãn.

Lâm Giong tỏ ra hào phóng trong việc mua chuộc tất cả những thế lực, nên trong suốt nhiều năm liền, không một quả lựu đạn nào được ném ra trong Đại Thế Giới hay trong một những chi nhánh của nó. Để có thể trang trải số chi phí khổng lồ này, Lâm Giong phải có những sáng kiến vượt bực trong việc khai thác tinh vi để có được mức thu nhập cần thiết. Và quả thật, Lâm Giong đã có đủ tài để đưa lợi nhuận lên đến những con số chóng mặt.

Trí tưởng tượng và tài kinh doanh của ông ta không có giới hạn. Cả thiên tài, cả cái thuật làm tiền của ông ta là làm sao thu hút được nhiều con bạc càng nhiều càng tốt để vét túi họ, biến họ thành những kẻ dở sống dở chết, nhưng vẫn cứ đút đầu vào cái thòng lọng mà ông giăng ra cho họ.

Để làm được điều này, Lâm Giong có một số nguyên tắc. Như Đại Thế Giới tỏ ra rất ân cần và ưu ái đối với những kẻ thua bạc tại Đại Thế Giới. Thay vì bỏ rơi họ, ban giám đốc sòng bạc làm mọi cách đưa họ trở lại tình trạng có thể có điều kiện để quay trở lại sòng bạc chơi tiếp, để gỡ gạc và rơi sâu vào hố thẳm.

Có một dạo, các nhật báo tại Sài Gòn đăng mẩu tin quảng cáo sau đây: "Đại Thế giới hân hạnh loan báo cho quí vị thân chủ thân mến là chúng tôi từ nay đặt dưới quyền sử dụng của quí vị một khách sạn với đầy đủ tiện nghi và những cuộc giải trí thú vị. Khách sạn này nằm ngay bên trong khuôn viên Đại Thế giới để phục vụ miễn phí cho những vị khách quí, những tỷ phú đến từ Hồng Kông, Singapore, Bangkok. Những thượng khách thua hết tiền mang theo được cung cấp ô tô sang trọng miễn phí để đưa họ về nhà lấy tiền để trở lại chơi tiếp.

Hơn nữa, Lâm Giong có đặt một cơ sở tại Sài Gòn để bí mật theo dõi những tỷ phú từ nước ngoài đến Sài Gòn, và để biết cả những số tiền trong các trương mục của họ trong ngân hàng, rồi tìm cách dụ họ vào Đại Thế Giới, đầu tiên để giải trí, để được những thiếu nữ trẻ đẹp phục vụ đủ các "món ăn chơi" rồi nỉ non đưa họ đến sòng bạc thượng lưu để "xem qua" so sánh với Las Vegas hay Monaco.

Theo một nguồn tin đáng tin cậy, số lợi nhuận hàng ngày của Đại Thế Giới là gấp năm lần số vốn bỏ ra để làm vốn lưu động cho mỗi bàn. Sòng bạc mở cửa lúc 10 giờ sáng và hoạt động liên tục cho tới quá nửa đêm, và số giấy bạc Lâm Giong thu được từ các con bạc nạn nhân lên đến mấy ki lô mỗi ngày.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #97 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:55:27 pm »

Nhóm Bình Xuyên bắt cóc bố già cờ bạc Ma Cao

Đầu năm 1950, tất cả những người Hoa tại Sài Gòn và Chợ Lớn kính phục và ca ngợi Lâm Giong, ông ta lên đến tột đỉnh của quyền lực và giàu sang, qua lễ cưới của thằng con trai ông ta. Trong nhiều ngày, cả thành phố Chợ Lớn vui chơi cực độ, tất cả những cuộc vui này đều được Lâm Giong đài thọ. Toàn bộ chi phí còn cao hơn lễ tang của một tỷ phú người Hoa từ trước đến lúc bấy giờ.

Nhưng chỉ ít lúc sau cái lễ cưới vĩ đại này, thì cuộc chiến để chiếm quyền khai thác Đại Thế Giới bùng nổ và kết quả là Lâm Giong cùng nhóm chuyên gia khai thác các sòng bạc bị Bảy Viễn và nhóm Bình Xuyên đè bẹp trong một cuộc chiến đầy máu và nước mắt.

Lời cảnh cáo đầu tiên xuất hiện qua tiếng nổ của một quả lựu đạn loại sát thương nặng, được ném tại “Quả chuông vàng", một chi nhánh của Đại Thế Giới khiến độ sáu chục con bạc chết và bị thương giữa lúc họ đang mải mê đánh bạc. Lúc đầu chưa ai rõ tổ chức nào đã nhúng tay vào việc phá hoại công cuộc làm ăn của nhóm Ma Cao Lâm Giong đầy thế lực và khéo cư xử.

Sau đó là đến màn bắt cóc. Một Hoa kiều già vô danh đang ngồi trên một chiếc xích lô chạy trên một con đường trong Chợ Lớn lúc 10 giờ sáng thì bị một chiếc Traction cố ý va chạm, trên ô tô nhảy xuống hai người vũ trang súng lục và tóm lấy ông già đẩy lên ô tô rồi biến mất vi nạn nhân. Nhưng ít lúc sau đ, người ta được rõ nạn nhân là một tay trùm cờ bạc Ma Cao, một cố vấn của Lâm Giong vừa đến Sài Gòn.

Cảnh sát của chính phủ muốn mở một cuộc điều tra, nhưng ban giám đốc Đại Thế Giới cương quyết chống lại mọi sự can thiệp của bộ máy công quyền. Cảnh sát lúc đầu không rõ phe nào thực hiện vụ bắt cóc này, nhưng Lâm Giong thừa rõ thủ phạm từ đâu đến và đang ráo riết thương thảo với phe đối lập. Một số tiền chuộc khổng lồ được đặt ra và được thỏa mãn êm thắm.

Chỉ vài tuần lễ sau, nạn nhân được trả tự do và hoàn toàn giữ im lặng trước khi gấp rút đáp phi cơ về Hồng Kông. Nhưng sau đó, cả Chợ Lớn được rõ việc gì đã xảy ra. Vụ bắt cóc này, một hoạt động kinh tài mạo hiểm, không phải do Việt Minh thực hiện, và cũng không phải một vụ bắt cóc bình thường, mà sự thật là Bảy Viễn và nhóm Bình Xuyên ra tay hành động nhằm chiếm đoạt quyền khai thác Đại Thế Giới đang trong tay nhóm chuyên gia cờ bạc từ Ma Cao đến mà đại diện là Lâm Giong.

Vụ bắt cóc tiếp sau vụ ném lựu đạn là một tối hậu thư của Bảy Viễn gửi cho Lâm Giong, và phe Bình Xuyên trả tự do cho tên trùm cờ bạc Ma Cao với điều kiện phải từ bỏ việc khai thác sòng bạc Đại Thế Giới và các chi nhánh.

Bảy Viễn vào thời điểm ấy tự cảm thấy mình đủ thế lực chiếm đoạt Đại Thế Giới để trở thành chủ nhân của nguồn lợi khổng lồ này, mà những tay kinh doanh lớn định khai thác tính say mê cờ bạc tại Việt Nam hằng mơ ước. Thực ra, Bày Viễn lúc bấy giờ đã trở thành người được Bảo Đại bao che, sức mạnh của ông ta là tình bạn và lòng tin của Bảo Đại. Và là một trong những nguồn thu nhập đáng kể của ông này.

Bảy Viễn đã trở thành một công cụ của Quốc trưởng trong việc khai thác triệt để Đại Thế Giới. Tất cả đã được tính toán kỹ lưỡng giữa hai người để chia nhau lợi nhuận.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #98 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:56:16 pm »

Sự tranh giành quyền lợi giữa Bảo Đại và Thủ hiến Trần Văn Hữu

Sự thật là tên cáo già Lâm Giong cũng đã khôn khéo chi cho Bảo Đại một số tiền đáng kể mỗi định kỳ ngay sau ngày Bảo Đại trở về nước với chức vụ quốc trưởng. Nhưng dù sao thì Đại Thế Giới rất lâu đã nằm trong vòng ảnh hưởng của Trần Văn Hữu, nên Bảo Đại muốn nó phải là sở hữu của mình.

Tất cả chính sách đối nội của Việt Nam năm 1950 là sự tranh giành khai thác Đại Thế Giới giữa hai quyền lực Bảo Đại tại Đà Lạt và Trần Văn Hữu tại Sài Gòn. Bảy Viễn, bằng hành động vũ lực trực tiếp đã gây khiếp sợ cho nhóm trùm cờ bạc Ma Cao, còn Bảo Đại tung tất cả sức mạnh quyền lực của một người ở ngôi vị quốc trưởng vào canh bạc này.

Sự thất bại của Trần Văn Hữu và nhóm Ma Cao được thể hiện qua cuộc gọi thầu mới cho công cuộc khai thác sòng bạc Đại Thế Giới. Trần Văn Hữu sau cùng phải nhượng bộ Bảo Đại. Và năm 1950, Đại Thế Giới chính thức được đặt dưới quyền quản lý của Bảy Viễn. Lâm Giong biến mất hẳn khỏi Sài Gòn, nhưng ít ra ông ta còn bảo toàn được sinh mạng của mình.

Nhưng Bảy Viễn muốn tỏ ra hào hiệp với kẻ chiến bại là vẫn để yên cho nhóm tài phiệt Ma Cao được tiếp tục tự do hoạt động trong các ngành khác như đầu cơ tiền hay hàng hóa, buôn bán ma túy, ngoại trừ ngành khai thác các dịch vụ cờ bạc vì ngành này đã trở thành độc quyền của nhóm Bình Xuyên dưới sự bảo trợ của Quốc trưởng.

Bề ngoài, sau ngày Bảy Viễn nắm quyền thống trị, Đại Thế Giới vẫn giữ bộ mặt cũ, vẫn dơ dáy, câu khách, nặng nề. Thay vào một công trình kiểu mẫu qua nghệ thuật tổ chức và đầu óc đầy sáng tạo của Lâm Giong, Đại Thế Giới từ đó trở thành gần như sào huyệt của một phe nhóm sống ngoài vòng pháp luật. Những người mang súng tiểu liên ẩn hiện bất thường, chỉ lộ diện khi có một rắc rối nhỏ.

Đại Thế Giới đã trở thành một thành trì kiên cố, một lãnh địa riêng của nhóm Bình Xuyên mà Bảy Viễn quyết tâm dùng vũ khí để bảo vệ nó cho riêng nhóm của ông ta và cho Văn phòng Quốc trưởng. Bảy Viễn tuyệt đối không chịu chia lợi nhuận với bất kỳ một tổ chức nào khác. Những số tiền "bôi trơn" mà trước đó Lâm Giong hậu hĩ chi cho mọi tổ chức có thể làm phiền ông ta, đều bị Bảy Viện xóa bỏ, ngay cả với cơ quan cảnh sát và công an của Mai Hữu Xuân, một kẻ không đội trời chung với Bảy Viễn, nhất là sau ngày Bảo Đại nhận tiền của Bảy Viễn để thay Mai Hữu Xuân bằng Lại Văn Sang, cố vấn an ninh của Bảy Viễn trong chức vụ giám đốc Công an cảnh sát đô thành Sài Gòn Chợ Lớn.

Ngoài số tiền gần nửa triệu đồng thuế hàng ngày phải nộp cho chính phủ đúng theo điều kiện sách khi đấu thầu, Bảy Viễn không chịu chi ra một khoản tiền nào khác cho các nhân viên trong chính phủ Sài Gòn. Bảy Viễn giữ lại tất cả cho mình, cho bọn đàn em, và dĩ nhiên là cho Bảo Đại và Văn phòng Quốc trưởng, những người có đủ quyền lực bảo trợ cho ông ta.

Cái độc quyền tay đôi - Bảy Viễn và Bảo Đại - sẽ có những hậu quả tai hại cho nhân dân Việt Nam. Nó tạo ra những sự tranh giành ảnh hưởng và quyền lợi khả dĩ dẫn tới sự sụp đổ của Bảo Đại và Bảy Viễn bốn năm sau, khi Ngô Đình Diệm về nước và trở mặt hỏi tội Bao Đại đã hại dân hại nước khi bảo trợ cho Bảy Viễn mở các sòng bạc và khu Bình Khang chứa gái điếm công khai, để có lý do hạ bệ Bảo Đại, sau khi dẹp tan phe Bình Xuyên với sự yểm trợ của đồng đô la Mỹ và các cố vấn Mỹ.

Nguồn thu nhập từ Đại Thế Giới không chỉ giới hạn trong sự khai thác các sòng bạc, mà theo một nhà báo Pháp hành nghề lâu năm tại Sài Gòn trong cuộc chiến Pháp - Việt, Bảy Viễn thiết lập ngay bên trong khuôn viên Đại Thế Giới, một hệ thống tinh chế á phiện, vì ông ta kiểm soát việc buôn sỉ ma túy tại Sài Gòn.

Đại Thế Giới cũng là tụ điểm bí mật cho các vụ buôn lậu vàng, ngoại tệ, thuốc lá lậu v..v.. Cảnh sát và nhân viên hải quan đừng hòng bén mảng đến Đại Thế Giới để dò la, vì nơi đây đã trở thành một khu vực bất khả xâm phạm, dưới sự bao che của Quốc trưởng và với sự bảo vệ của một số người võ trang tận răng. Ngay cả báo chí cũng không dám hé môi nói động tới công cuộc làm ăn của Bảy Viễn, vì sợ bị thủ tiêu mà không biết thưa gửi ai.

Người nào có một hành động hay một lời nói nào chạm tới quyền lợi của nhóm Bình Xuyên liền gặp phải phản ứng quyết liệt của Bảy Viễn. Một lần nọ, một nhà báo Việt Nam trong một bài báo có đề cập phớt qua một số hoạt động của Bảy Viễn. Ngay ngày hôm sau, anh ta cùng bà vợ bị bắt cóc và bị áp giải đến Tổng hành dinh của Bình Xuyên nằm bên kia cầu Chữ Y.

Theo một ký giả Pháp, vợ chồng nhà báo cả gan phạm thượng này bị dẫn tới phòng tra tấn, và chính Bảy Viễn chỉ cho họ thấy những dụng cụ tra tấn, và giải thích cách sử dụng của từng dụng cụ. Sau cùng ông ta ôn tồn nói với đôi vợ chồng nhà báo dám cả gan vuốt râu hùm: "Ta để cho hai người được quyền chọn lựa: được tự do thì phải giữ mồm, hay ngược lại". Và khi đôi vợ chồng ký giả này quì lạy xin tha tội, Bảy Viễn thân mật vỗ vai hai người và dịu giọng nói với họ: "Lần này, ta tha chết cho hai vợ chồng. Nhưng không được tái phạm nữa, nếu không ta sẽ không còn thương xót hai người nữa!”.
Logged
SaoVang
Đại tá
*
Bài viết: 8205



« Trả lời #99 vào lúc: 04 Tháng Mười Hai, 2009, 12:56:48 pm »

Các thủ tướng không được động tới Bình Xuyên.

Từ đấy, một sự im lặng bao trùm Đại Thế Giới đang trên đà phát triển. Buổi tối, thỉnh thoảng Bảy Viễn cùng với bộ tham mưu và đoàn cận vệ đến thanh sát sòng bạc lớn này, với bộ quân phục cấp Tướng. Trong các buổi tiếp tân trọng thể, Bảy Viễn được mời đến dự với tư cách là một vị thượng khách được mọi người kính nể, còn riêng với các thuộc hạ, Bảy Viễn luôn tỏ ra hào hiệp và ưu ái nên nhận được sự trung thành tuyệt đối của họ.

Trong các buồi lễ do nhóm Bình Xuyên tổ chức, khi Bảy Viễn đến chủ tọa, ông được cả một dàn nhạc của quân đội Bình Xuyên thổi bản quốc ca để dàn chào. Cao ủy Pháp, các tướng lãnh trong quân đội viễn chinh Pháp phải chào ông ta. Với sức mạnh của đồng tiền và của lực lượng vũ trang dưới tay, Bảy Viễn trở thành một lực lượng chính trị đáng nể giữa đô thành Sài Gòn.

Những nhà tai mắt Pháp - Việt trong lãnh vực kinh tài muốn hợp tác với ông ta để làm ăn. Những nhân vật chóp bu Bình Xuyên mang một bộ mặt văn minh và trưởng giả. Bảy Viễn bỏ tiền ra mua khá nhiều bất động sản tại Sài Gòn để bành trướng phạm vi hoạt động. ông có một chiếc ô tô hiệu Jaguar độc nhất tại Sài Gòn, chiếc xe này thường được đem ra dự những cuộc triển lãm những kiểu ô tô đời mới và sang trọng nhất.

Mặc dù phải thường giao dịch với người Pháp, nhưng Bảy Viễn không cần trau dồi Pháp ngữ, vì ông bận quá nhiều việc khác, đặc biệt là trong lãnh vực kinh doanh và trong việc đối phó với những đối thủ chính trị. Sự cấu kết giữa Bảo Đại và Bảy Viễn chặt chẽ đến nỗi mỗi lần chuẩn bị thay đổi Thủ tướng, Bảo Đại luôn đặt điều kiện tiên quyết với nhân vật sắp được ông chỉ định vào ghế tân thủ tướng là không được động đến các hoạt động kinh doanh của nhóm Bình Xuyên tại Sài Gòn - Chợ Lớn.

Năm 1955, khi ông Diệm đang va chạm mạnh với các giáo phái và các đoàn thể chính trị đối lập trong nước, Bảo Đại đã đánh điện gọi Bảy Viễn sang Pháp đề thăm dò khả năng bổ nhiệm Bảy Viễn vào một chức vụ chính trị cao nhất. Đồng thời sau đó Bảo Đại cho triệu hồi Diệm sang Pháp để bãi chức, nhưng Diệm được Mỹ yểm trợ đã bất tuân lệnh mà còn tiến hành kế hoạch lật đổ Bảo Đại khiến Bảy Viễn vỡ mộng được đóng vai trò thủ lĩnh chính trị trên chính trường miền Nam 1955.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM