Ông già em cũng từng ở K gần 10 năm, chính vì thế mà từ lúc còn rất bé em đã được sang K rồi. Ấn tượng về chuyến đi lần đó đối với bà già em là cực kỳ ... khó quên. Khó quên tới mức sau này bà già em nhất quyết không cho em vào bộ đội dù chính bà già em cũng là bộ đội.
Khởi hành chuyến bay đi hình như không có gì đặc biệt, có thể là bay theo một chuyến bay quân sự nào đó. Máy bay rung và xóc kinh khủng, em nhớ mang máng là mình bị nôn. Chuyến bay được phục vụ một chén nước chè đặt lên trên cái khay đựng đồ uống, chén nước cũng rung bần bật và đổ ra máy bay.
Sang bên đó, em và bà già ở trong một đơn vị bộ đội của ta thì phải. Khu đó rất kín cổng cao tường, cây um tùm rậm rạp, có cả một cái ao to, như một biệt thự. Đặc biệt có một con becdê cực kỳ to chuyên môn liếm vào ... mông của em, làm em sợ chết khiếp, khóc thét lên. Ở đó có rất nhiều bộ đội, các chú rất quí em, cho em ăn đường thốt nốt.
Ông già em bảo nhìn mẹ con em hồi đó biết ngay là người nước ngoài. Trong khi ông già em thì đen nhẻm, quấn xà rông y như người bản xứ.
Thời điểm đó thủ đô của nước bạn đã tương đối yên ắng. Ông già đưa mẹ con em đi xem bên ngoài hoàng cung và chụp ảnh cạnh một con sư tử bên dòng sông Mêkông.
Bà già em đặc biệt thích cưỡi voi, hình như trước hoàng cung có cho thuê cưỡi voi. Nhưng ông già em nhất quyết không cho hai mẹ con em lên. Sau này mới biết, ông già em sợ bọn bắn tỉa.
Đêm đêm thỉnh thoảng vẫn có tiếng súng nổ chát chúa trên bầu trời thủ đô.
Lần sang đó, khi xuống bếp chơi với các chú bộ đội, em bị bỏng. Một chú đã lấy mỡ trăn, chắc chắn là mỡ trăn thật rồi, bôi vào tay em, thế là hết sưng phồng ngay.
Ấn tượng không bao giờ quên với bà già em là chuyến bay trở về. Chuyến bay ấy cũng là một chuyến bay quân sự, nhưng đặc biệt là chở toàn thương binh nặng từ chiến trường về. Nhìn những khuôn mặt trẻ măng với những vết thương, rồi những âm thanh... trong chuyến bay đó đã khiến bà già em sau này dứt khoát không cho em thi vào trường quân đội.
Đôi lời cảm xúc, có gì kém cỏi trong cách hành văn mong các bác bỏ qua