Trung Quốc thường dùng cối 100,dù là hỏa lực cầu vồng nào hay pháo bắn thẳng nào,bắn trúng ngay mục tiêu từ loạt đạn đầu quả là rất khó.Ở vị trí khuất như đoàn xe bị phục,mà vẫn bắn trúng hay gần sát mục tiêu định bắn,bắt buộc phải có mắt pháo "trinh sát",không thể bắn mò được.Dù là điểm cố định nhưng mỗi lần bắn đều phải chỉnh pháo,căn cứ vào nền đất nơi đặt pháo hay cối,mà mỗi khi bắn một vài loạt pháo người ta lại phải kiểm tra tầm và hướng cho đúng mục tiêu định bắn,do đất lún làm lệch tâm.
Thực tế,khi đội pháo dòng ở Hà Giang.Tôi thấy mỗi lần bắn là địch phải bắn thử khoảng trên dưới 10 phút,từng quả được bắn vào trận địa của ta.Sau đó chúng ngưng trong chốc lát "khoảng dưới 60 giây",chúng đồng loạt bắn cả loạt nổ như ngô rang,sau loạt này "cũng là thử bắn cấp tập,xem tất cả đã chúng mục tiêu hay chưa" chúng ngưng đến vài phút,rồi tiếp tục bắn hàng tiếng đồng hồ liền vào trận địa.Thỉnh thoảng nghe những loạt pháo vẫn bắn cấp tập nhưng không dầy,đó là khi chúng luân phiên nhau nghỉ trong chốc lát,có thể là chỉnh lại pháo hay làm mát súng...vân vân...rồi luân phiên nhau bắn tiếp....
Trường hợp xe bị bắn ở đoạn đường cong đó mà gây ra nhiều thương vong,cũng dễ hiểu thôi.
-Thứ nhất đạn cối 80 có tầm sát thương khoảng 45 mét đường kính,có độ sát thương cao ở đường kính dưới 30 mét,trong vòng 10 mét là hủy diệt cao,có khoảng 360 mảnh lớn nhỏ khi tiếng nổ phát ra.Đó là trên lý thuyết với điều kiện nơi quả đạn rơi phải là bằng phẳng."Bác Đoàn cho xin số liệu chính xác nhé,học lâu quên mất rồi.Toàn khoảng với gần như là nhớ thôi hii..
"
-Thứ hai lính dính đạn nhiều là do,chưa biết,chưa quen với môi trường súng đạn.Cho nên khi pháo bắn đáng lẽ phải
ngã hay
lao chứ không
nằm bởi
nằm là quá chậm so với mảnh văng của quả đạn,vảo vị trí trũng hoặc lõm có độ che trở cao.Thì lính lại chạy lung tung cho nên bị phần lớn mảnh pháo phạt,gây thương vong.
-Thứ ba là hoàn toàn không quen địa hình.
Tất nhiên những xuy diễn của tôi ở đây chưa hoàn toàn chinh xác,bởi nó chỉ tồn tại trên quan điểm đã bị,đã dính và qua thời gian còn nhớ được như vậy,mong sự bổ xung của các bác cho nó sinh động.
Rút kinh nghiệm chuyện hầm hố,bị bác Trung Sĩ 1 nhắc khéo:
Lão Khánh Huyền chỉ muốn biết ngay kết cục...he mất vui.
Bởi ở mục đó thấy không còn tính cách tranh luận nữa,vậy là em tung ra luôn đáp án làm bác ấy và nhiều người mất hứng.hê......
mất toi công của bác ấy,đi làm về không được nghỉ biết bao hào hứng " còn nói với gấu mẹ: anh phải vẽ mấy mẫu nhà mới cho tương lai ..ha.......ha......"
,và tiếp tục ngồi hí hoáy vẽ các loại hầm mà bác ấy đã ở,cho mát.