Về vấn đề giải pháp, Thủ tướng nói rằng nếu Mỹ chấm dứt ném bom miền Bắc, Hà Nội sẽ có cử chỉ đáp lại: "Tôi hứa với ông, chúng tôi sẽ làm một cái gì đó để tỏ thiện chí của chúng tôi". Sau đó Thủ tướng nói: "Chúng tôi không phản đối một giải pháp thương lượng nhưng chúng tôi không muốn người ta đưa chúng tôi đến một Muy-ních".
Về vấn đề Mặt trận, ông Xanh-tơ-ni tỏ ý lo ngại rằng Mặt trận không có độc lập, Thủ tướng Phạm Văn Đồng khẳng định:
- "Mặt trận Dân tộc Giải phóng tự do quyết định chính sách của mình, sau thắng lợi, Mặt trận sẽ thành lập một chính phủ theo ý mình, không có bất cứ sự can thiệp nào. Chúng tôi không có ý định can thiệp vào công việc riêng của Mặt trận".
Trong bản báo cáo về chuyến công cán của mình ở Hà Nội, Xanh-tơ-ni viết:
"Từ các cuộc nói chuyện mà ta đã tiến hành ở Hà Nội từ ngày 2 đến ngày 8 tháng 7, tôi thấy rằng các nhà lãnh đạo của Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà biểu thị một sự cứng rắn và một quyết tâm mà họ muốn là không có rạn nứt. Nhưng có lẽ họ không phản đối một giải pháp thương lượng sẽ giữ thể diện cho họ".
Ý kiến riêng của ông Xanh-tơ-ni là thăm dò các khả năng bằng việc trở lại “thi hành trung thực" các Hiệp nghị Giơ-ne-vơ năm 1954, như vậy Mỹ có thể rút quân mà không mang tiếng là theo điều kiện của đối phương đồng thời thành lập một chính phủ dân chủ, đại diện rộng rãi cho nhân dân miền Nam Việt Nam và thừa nhận giá trị của Hiệp nghị Giơ-ne-vơ năm 1954 (Xem Clô-dơ đuy-lông: Sđd, tr. 258-266.)
*
* *
Cũng trong chuyến đi này, tại Phnôm Pênh, ông Xanh-tơ-ni đã có hai cuộc nói chuyện với ông Trần Bửu Kiếm, đại diện Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam, ngày 29 tháng 6 khi đến Phnôm Pênh và ngày 10 tháng 7 khi từ Hà Nội trở lại. Cuộc nói chuyện chủ yếu về vai trò và chính sách của Mặt trận, về quyền lợi kinh tế mà Pháp còn có ở miền Nam Việt Nam.
Oa-sinh-tơn biết tin Xanh-tơ-ni đã được đón tiếp nồng nhiệt ở Hà Nội và cuộc tiếp xúc giữa ông ta và các nhà lãnh đạo Việt Nam được đánh giá là một cuộc tiếp xúc có giá trị. Oa-sinh-tơn tìm cách khai thác.
Ngày 9 tháng 9, Hen-ri Kít-xinh-gơ từ Mỹ sang Paris gặp Xanh-tơ-ni. Quan hệ Mỹ - Pháp lúc đó đang căng thẳng do bài diễn văn ngày 1 tháng 9 của Tổng thống Đờ Gôn đọc tại Phnôm Pênh, phản đối việc ném bom miền Bắc Việt Nam và yêu cầu Mỹ đề ra một thời hạn rút quân khỏi miền Nam Việt Nam.
Kít-xinh-gơ cho rằng phía Việt Nam vẫn khăng khăng đòi Mỹ rút quân rồi mới thương lượng thì: "Làm thế nào thuyết phục Hà Nội tin rằng Mỹ có thiện chí? Chỉ có ông là có thể thuyết phục được họ. Vấn đề tin cậy lẫn nhau là cái nút của việc này".
Không đi đến kết quả cụ thể gì, cuộc nói chuyện tuy vậy vẫn để ngỏ một cái cửa cho sự hợp tác.
Ngày 2 tháng 12, A.Ha-ri-man cùng Giôn C.Đin, Bí thư thứ nhất sứ quán Mỹ ở Paris bí mật đến gặp Xanh-tơ-ni ở nhà riêng với tư cách đặc phái viên của Tổng thống Johnson. Ha-ri-man nêu với Xanh-tơ-ni câu hỏi: "Làm thế nào khởi động một cuộc thương lượng?”. Cuộc tiếp xúc bí mật này sau bị tiết lộ ra ngoài, làm cho nhiều người tin rằng Oa-sinh-tơn thật sự tìm kiếm hoà bình.
Ngày 8 tháng 1 năm 1967, Rê-mơn Ghết, đại sứ Mỹ ở Ai-xơ-len mời Xanh-tơ-ni đến ăn cơm tại nhà riêng của ông ở Paris. Trong bữa ăn, Ghết hỏi Xanh-tơ-ni: "ông có nhận gặp Tổng thống Johnson tại trang trại riêng của tôi không? Tôi quen thân Tổng thống và có thể mời Tổng thống tới trang trại của tôi”.
Ngày 17 tháng 1, C.L.Cu-pơ từ Oa-sinh-tơn tới gặp Xanh-tơ-ni tại nhà riêng. C.L.Cu-pơ trong chiến tranh thế giới thứ hai làm tại cơ quan tình báo của Mỹ ở Trung Quốc (OSS) đã tham gia Hội nghị Gìơ-ne-vơ năm 1954 về Đông Dương và Hội nghị Giơ-ne-vơ năm 1962 về Lào; từ năm 1964 rời CIA để gia nhập bộ tham mưu của Nhà Trắng do Mc Gióc-giơ Bân-đi đứng đầu.
Là một chuyên gia về vấn đề Việt Nam, thành viên Hội đồng An ninh Quốc gia, lúc đó là một cộng sự đắc lực của Ha-ri-man. Cu-pơ mang theo một thư do Ha-ri-man ký yêu cầu Xanh-tơ-ni trở lại Hà Nội càng sớm càng tốt để thăm dò các nhà lãnh đạo Bắc Việt Nam xem họ sẽ làm gì để đáp lại việc chấm dứt ném bom và quan niệm thế nào về một giải pháp trong danh dự. Cu-pơ nói sẽ ở lại Paris để chờ trả lời.
Xanh-tơ-ni báo cáo Tổng thống Đờ Gôn ngày 20 tháng 1 nhưng Tổng thống dứt khoát không đồng ý để Xanh-tơ-ni chấp nhận đề nghị của Ha-ri-man (Clôdơ Đuy-lông. Sđd, tr. 175-176.)
Đối với Nhà Trắng và Lầu Năm Góc, tình hình lúc này rất khẩn trương. Trên chiến trường, quân Mỹ đã lên tới gần bốn trăm nghìn người đang trực tiếp chiến đấu trong những cuộc hành quân Tìm và Diệt. Nhà Trắng triển khai một kế hoạch Tìm kiếm hoà bình rộng lớn, không phải chỉ từ Paris mà còn từ Luân Đôn và Mát-xcơ-va. Sự từ chối của Xanh-tơ-ni chỉ có nghĩa là tạm thời đóng cửa "con đường liên lạc qua Pháp".
Cuộc vận động hoà bình của Thủ tướng Anh Ha-rôn Uyu-xơn sắp bắt đầu và Bông cúc vạn thọ (người Mỹ không muốn gọi là chiến dịch hay kế hoạch Bông cúc vạn thọ) đang tiếp diễn.