Dù qua trung gian, ít nhất Hà Nội và Oa-sinh-tơn một lần nữa đã trao đổi được ý kiến về lập trường của mỗi bên. Phan-pha-ni và các ông La Pi-ra, Pô-ri-mi-chê-ri-ô tưởng chừng như quá trình tiếp xúc đã được khởi động. Nhưng sự thật lại tồi tệ hơn họ tưởng.
Ngày 15 tháng 12, nhiều tốp máy bay "thần sấm" ném bom nhà máy điện Uông Bí, một cơ sở dân dụng cách Hải Phòng bốn mươi ki lô mét. Đây là cơ sở công nghiệp đầu tiên của Bắc Việt Nam bị đánh phá. Những ngày sau, các máy bay Mỹ tiếp tục đánh phá nhà máy điện Uông Bí và đánh rộng ra nhiều điểm dân cư thuộc vùng Quảng Ninh.
Ngày 16 tháng 12, Macnamara họp báo nói rằng "Việc đánh phá Uông Bí và cơ sở công nghiệp ở vùng này là thích hợp đối với các hoạt động khủng bố ở Việt Nam và đó là loại tấn công mà Mỹ sẽ tiếp tục sau này”.
Ngày 17 tháng 12, Bộ Ngoại giao Mỹ tiết lộ các tin tức và công bố các thư trao đổi giữa ông Phan-pha-ni và Johnson cho tờ Tin nhanh Bưu điện Xanh Lui.
Dư luận Mỹ và quốc tế xôn xao.
Đại sứ Ác-tơ Gôn-bốc ở Liên hợp quốc tìm cách giảm nhẹ bước leo thang đột nhiên đánh phá nhà máy điện Uông Bí. Mác Clô-xki, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Mỹ, cũng tìm cách xoa dịu dư luận: "Bây giờ là tuỳ thuộc ở Hà Nội, muốn đưa vấn đề từ chiến trường đến bàn thương lượng không? Mỹ hoan nghênh một sự bày tỏ trực tiếp về quan điểm của Hà Nội. Chúng tôi đợi phản ứng của Hà Nội (Xem thêm Đa-vít Crá-xlô và Xti-a H.Lu-ri: Cuộc bí mật tìm kiếm hoà bình ở Việt Nam. Ran-đơn Hao-dơ, N.Y. 1968, tr. 126-135.)
Ngày hôm sau Thông tấn xã Việt Nam tuyên bố.
"Việt Nam Thông tấn xã được phép tuyên bố rằng những tin tức do Bộ Ngoại giao Mỹ tung ra đó (tức là sự thăm dò thương lượng của Chính phủ Nước Việt Nam Dâu chủ Cộng hoà - Tác giả) là hoàn toàn bịa đặt, vô căn cứ".
*
* *
Trong nhiệm kỳ đại sứ tại Rô-ma (1978-1982), Nguyễn Anh Vũ đến thăm Phlo-răng nhiều lần và thăm giáo sư Pô-ri-mi-chê-ri-ô. Trong dịp lễ thành lập Tổ chức La Pi-ra, đồng chí đã đến thăm nơi ở và làm việc của giáo sư La Pi-ra, một biệt thự nhỏ ở ngoại vi thành phố gần tu viện nổi tiếng Xan Mác-cô. Cùng trong dịp này, đồng chí đã hỏi thêm về chuyến đi Hà Nội của La Pi-ra và Pô-ri-mi-chê-ri-ô năm 1965. Cuộc nói chuyện này đã cho biết thêm một số chi tiết.
Sau khi thông báo cho Phan-pha-ni biết kết quả chuyến đi Hà Nội, La Pi-ra không biết những gì diễn ra ở Niu Yoóc và Oa-sinh-tơn. Nhưng La Pi-ra nghĩ rằng cần phải cho nhiều người bạn của ông biết nội dung cuộc gặp gỡ ở Hà Nội để cùng gây sức ép với Johnson, ông gọi điện thoại cho một số bạn trong phong trào chống chiến tranh ở Mỹ, trong đó có luật sư Pi-tơ Oai- xơ người đã dự hội nghị về Trung Đông theo sáng kiến của ông. Ông Oai-xơ đã qua Pháp.
Qua điện thoại, ông liên lạc được với Oai-xơ và ngay ngày hôm sau 5 tháng 12, Pi-tơ Oai-xơ và vợ bà Co-ra Oai-xơ đến Phlo-răng, ông bà Oai-xơ và hai ông La Pi-ra và Pô-ri-mi-chê-ri-ô đều thấy rằng việc Chủ tịch Hồ Chí Minh và Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã dành nhiều thì giờ tiếp hai người bạn I-ta-li-a là một điều rất quan trọng và hứa hẹn là khác nữa.
Ông La Pi-ra còn nhắc lại rằng ông nhớ mãi câu nói cuối cùng của Chú tịch Hồ Chí Minh: “Trước hết Mỹ hãy để chúng tôi yên, Mỹ phải chấm dứt ném bom". Vậy cần phải cảnh cáo ngay Mỹ mở rộng ném bom thì mọi khả năng hoà bình sẽ dập tắt. La Pi- ra yêu cầu Pi-tơ Oai-xơ thông báo ngay cho nhiều người Mỹ, trong đó có thượng nghị sĩ Phun-brai, Rô-bóc Ken-nơ-đi, cố vấn Nhà Trắng M.G.Bân-đi. Bản thân La Pi-ra cũng làm việc đấy.
Trong thư gửi đại sứ Ác-tơ Gôn-bớc ông nói rõ: "Cụ Hồ Chí Minh sẽ không thảo luận hoà bình với Hoa Kỳ nếu vùng Hà Nội, Hải Phòng bị ném bom". Trong thư gửi Giang La-cu-tuya, ông nhấn mạnh: "Cụ Hồ Chí Minh là con người cởi mở, cởi mở với hoà bình ở trong nước ông, ở châu Á và tôi có thể nói trên toàn thế giới nữa" (Giang La-cu-tuya: Hồ Chí Minh, Nhà xuất bản Xe-vin, Paris, 1967, tr. 24.)
Nhưng ngay sau khi biết nội dung cuộc nói chuyện ở Hà Nội, Mỹ tiến một bước leo thang mới, đánh phá các cơ sở công nghiệp, La Pi-ra cho Mỹ là không nghiêm chỉnh, không thành thật muốn hoà bình.
Tình hình nội bộ I-ta-li-a khi đó càng làm ông phiền lòng. Sau khi các thư trao đổi giữa Tổng thống Johnson và Phan-pha-ni được Bộ Ngoại giao Mỹ công bố, dư luận I-ta-li-a bàn tán sôi nổi. Nhiều nghị sĩ Quốc hội chất vấn Phan-pha-ni rằng tại sao chính phủ và bản thân ông Phan-pha-ni đã xen vào công việc không phải của I-ta-li-a.
Các đối thủ chính trị đả kích kịch liệt Phan-pha-ni, tìm cách phỏng vấn giáo sư La Pi-ra. Trong bài trả lời, ông đã có những lời rất chua cay đối với chính quyền Johnson, ông cho Đin Ra-xcơ là một người chẳng biết gì, một con người không muốn biết gì cả (Xem thêm Đa-vít Crá-xlô và Xti-a H.Lu-ri: Sđd, tr. 135.)
Ông tiếp tục là người bạn của nhân dân Việt Nam và không ngừng hoạt động trong phong trào chống chiến tranh Việt Nam.
Ông xứng đáng với những tình cảm chân thành của nhân dân Việt Nam đối với ông cũng như các bạn bè khác trên thế giới.