Kể các anh nghe không chọc " quê " à , " quê " là không kể cho nghe nữa đó
Lúc BH đi thực tập có một anh bộ đội thông tin cao lớn, đẹp trai
:P cũng mến BH lắm, nhưng cũng không dám nói chỉ " rào đón vòng vòng " rồi mượn cây ghi ta " tỏ tâm sự "
, phòng bệnh anh ấy nằm không phải phòng BH phụ trách nên BH cũng không biết anh ấy bệnh gì, cho đến ngày BH phụ trách thay băng cho thương bệnh binh, thì thấy anh ta xuống thay băng, anh ta cứ đứng lóng ngóng, thầy giáo BH bảo anh ta " cởi quần ra "
, lúc đó BH cũng hết hồn mà đâu có dám đi chỗ khác sợ ông thầy la và sợ quê với bạn vì mấy anh bạn sẽ nghĩ mình thầy thuốc mà nghĩ lung tung, nên cố mà đứng , may mà lúc đó có cái mạng che chứ không chắc độn thổ , lúc đó thấy tội anh bệnh binh đó ghê, mặt mới đầu đỏ xong chuyển sang xanh
, nhưng mà cũng phải cởi ra thôi
, lúc đó BH mới biết anh ta bị bệnh gì , thì ra bị " hẹp ..."
Sau đó không nói mấy anh cũng biết kết quả rồi
anh ta trốn BH mất tiêu luôn , BH cũng không dám gặp anh ta
.
Thôi rồi ta đã xa nhau, kể từ khi ......