Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 03:40:49 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những chuyện độc đáo của các chiến sĩ Tây Tiến  (Đọc 24130 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
numy
Thành viên

Bài viết: 4


« vào lúc: 19 Tháng Mười, 2009, 06:33:06 pm »



Xa Hà Nội nên thiếu thốn đủ đường, chấy rận nhiều nên hành quân, công tác, chiến đấu thì thôi, thời gian còn lại, các chiến sĩ thi nhau... bắt chấy, bắt rận. Quần áo thì cho vào nồi nấu lên để giết... những chú rận, chú chấy to kềnh, trắng hếu, béo nẫn.

Chuyện thứ nhất

Đoàn “Vệ trọc” cương cường sắt đá, bên xác thù càng ngã càng lên, trí như gang thép vững bền... trích bài thơ “Hội núi sông” của Huyền Kiêu đọc trong đại hội luyện quân, lập công Liên khu 3 năm 1948.

Đặc trưng của các chiến sĩ Trung đoàn Tây Tiến trong buổi sơ khai là cái “đầu trọc”. Từ trung đoàn trưởng, chính ủy, đến các chiến sĩ trong trung đoàn đều đầu trọc. Nhiều anh em còn lấy những mảnh dạ bắt được của Tây làm xà cạp “cò cưa”, để đầu sáng bóng như gương soi dưới ánh nắng.

Đã nhiều bài báo, nhiều câu chuyện giải thích ý nghĩa của cái “đầu trọc”, nhưng dường như vẫn chưa đầy đủ. Để hiểu tường tận về chuyện này, cần biết là, anh em trong Trung đoàn Tây Tiến hầu hết là thanh niên, học sinh Hà Nội. Họ rất coi trọng mái tóc phi-lô-dốp của mình.

Nhiều anh em còn mang theo lọ Bi-ăng-tin làm bóng mượt mái tóc, hoặc ngâm hạt bưởi làm gôm chải tóc. Đêm ngủ, có anh còn lấy mù xoa buộc tóc, giữ gìn mái tóc một cách công phu, cầu kỳ. Bên dòng suối trong vắt nhiều khi bắt gặp những chiến sĩ soi đầu mình trên bóng nước, nâng niu, vuốt ve mái tóc.

Nhưng xa Hà Nội, thiếu thốn đủ đường, chấy rận nhiều lắm. Hành quân, công tác, chiến đấu thì thôi, thời gian còn lại là bắt chấy, bắt rận. Cho quần áo vào nồi nấu lên, cũng không hết rận, vì áo quần một bộ, xà phòng không có, chăn chiếu thiếu, nằm úp thìa vào nhau, những chú rận, chú chấy to kềnh, trắng hếu, béo nẫn cắm đầu vào da thịt, hút máu. Thế là, nhằm loại trừ các “anh bạn” bất đắc dĩ đó, không còn cách nào hơn là... gọt trọc đầu. Tất nhiên sự việc này, khi đó cũng chỉ mang tính chất địa phương, đơn vị, vì nhiều anh em đâu dễ dàng từ bỏ mái tóc phiêu bồng, tài tử.

Cho tới một hôm, tiểu đội tôi dưới sự chỉ huy của Tiểu đội trưởng Phượng nhào xuống suối tắm sau buổi đi lấy củi, mỗi người chỉ có một bộ quần áo, giặt đem lên bờ phơi, rồi ngâm mình xuống nước, chờ quần áo khô mới mặc. Số anh em không tắm thì về trước, còn lại 5 người trong đó có Tiểu đội trưởng Phượng.

Bỗng, bọn Tây đen xuất hiện, quẳng súng trên bờ, lao xuống bắt chiến sĩ ta. Những tên Tây đen to lớn, đen trùi trũi vớ được lưng chiến sĩ ta thì da trơn nhẫy nên để tuột mất. Chúng quay sang định giữ lấy đầu chiến sĩ ta nhưng đầu không có tóc, trơn tuồn tuột. Anh em cứ tồng ngồng lao lên bờ, vớ hai khẩu súng, nhảy tọt vào rừng. Trên đường chạy về bản, gặp các mế, các chị đi ra suối, ai cũng ngượng chín mặt. Các mế, các chị thì rú lên.

- Eng, ún bộ đội xấu quá! Xấu quá!...

Chúng tôi nhào vào bụi cây, Tiểu đội trưởng Phượng dùng tiếng Mường giải thích với các mế, các chị. Bà con cười như nắc nẻ, bảo nhau về lấy mấy cái váy đem ra cho bộ đội.

Hôm sau, anh em giặt sạch sẽ đem trả, không quên cảm ơn các mế, các chị "chi viện" kịp thời.

Câu chuyện “Tây vồ” của tiểu đội tôi lan nhanh trong trung đoàn và cái “đầu trọc” bỗng trở thành quy định bắt buộc, bất thành văn trong toàn Trung đoàn Tây Tiến. Cry
Logged
numy
Thành viên

Bài viết: 4


« Trả lời #1 vào lúc: 19 Tháng Mười, 2009, 06:34:00 pm »

Chuyện thứ hai

Cả trung đội tôi hồi đó đóng quân trên một bản nghèo, thưa thớt ở một thung lũng sâu, địa bàn Hòa Bình. Không hiểu anh em ăn phải cái gì bị "tào tháo đuổi" hàng loạt. Trung đội trưởng, trung đội phó, chính trị viên nằm lả trên sàn gác, nhiều anh em ra rừng không thể lê về được tới nhà.

Tôi là chiến sĩ vệ sinh trong trung đội cũng bị nhưng còn chút sức lực, đã đi gặp bà mế ở nơi đóng quân, xin bà cứu giúp. Một lúc sau, mế bê ra một chậu nước sóng sánh như nước gạo loãng cho bộ đội uống. Kỳ diệu thay, uống buổi trưa, buổi chiều anh em cầm hẳn bệnh, trở lại khỏe mạnh như trước. Tối hôm đó, bên bếp lửa, tôi thủ thỉ với mế. Mế cười:

- Thuốc gia truyền mà, mế không nói cho eng ún bộ đội biết đâu.

Tôi phải giới thiệu mình là chiến sĩ vệ sinh, lo lắng sức khỏe cho bộ đội và tha thiết đề nghị:

- Mế cho con biết loại lá gì ở rừng mà công hiệu đến vậy, để sau này con sử dụng cấp cứu anh em chứ! Giúp bộ đội cũng là đánh Tây mà!

Mế cười tủm tỉm:

- Mế nói, eng ún lại trách mế...

- Không, bộ đội ơn mế lắm, sao lại trách mế được!

- Mế lấy cục phân mới đi, nướng cháy lên, hòa với nước đun sôi cho eng ún uống đấy!

Tôi rùng mình, nói:

- Lá trong rừng thiếu chi, mà mế phải lấy thứ ấy cho bộ đội uống.

- Không được, tối nay eng ún đã phải hành quân rồi. Lá rừng không chữa được nhanh thế đâu! Cry
Logged
numy
Thành viên

Bài viết: 4


« Trả lời #2 vào lúc: 19 Tháng Mười, 2009, 06:35:32 pm »

Chuyện thứ ba

Trung đội tôi được phái đi làm nhiệm vụ độc lập. Sau một trận đánh, trung đội bị kẻ địch bao vây trên một ngọn đồi rậm rạp. Trung đội trưởng quyết định sáng sớm hôm sau mở đường máu thoát hiểm.

Tôi lên cái bắp chuối rất to, đỏ rực, nóng như lửa ở bắp chân. Chân co rút không tài nào bước đi được. Tôi là chiến sĩ ít tuổi (17 tuổi) lại là chiến sĩ vệ sinh, chiến sĩ văn hóa dạy chữ cho anh em trong trung đội, nên được các anh rất nuông chiều. Ban chỉ huy lo lắng, toàn trung đội lo lắng.

Cáng tôi theo không được, vì quân địch bủa vây nhiều lớp. Mở đường máu phải tuyệt đối bí mật, nhanh gọn. Lúng túng với bệnh binh thì chắc chắn không thể thoát hiểm. Hơn nữa, bộ đội nhịn đói, chiến đấu cả ngày và cũng có nhiều anh em bị thương nhẹ đi theo trung đội.

Trong ánh nắng yếu ớt của chiều tà miền núi, trung đội trưởng nhìn tôi hồi lâu, lắc đầu. Tôi hiểu anh nghĩ gì - Không đem tôi đi theo, cái chết chắc chắn sẽ đến với tôi. Tôi nắm tay anh:

- Anh cho em xin quả lựu đạn!

Anh hiểu tôi có ý định gì. Những chiến binh Tây Tiến đó còn tới hôm nay hẳn còn nhớ câu nói đầu lưỡi bằng tiếng Pháp trước khi lâm trận “Nous Mourissons ensemble” (chúng ta cùng chết) hoặc “Moi et toi, nous mourissons ensemble” (tao với mày cùng chết). Kẻ thù hung hãn, vũ khí trang bị đến tận răng. Quân ta ăn đói, mặc rách, vũ khí thô sơ, ghẻ lở đầy người, sẵn sàng lấy cái chết chứng tỏ uy dũng của Bộ đội Cụ Hồ, quyết tử để Tổ quốc quyết sinh. Tất cả vì nước, vì dân, vì độc lập, tự do của Tổ quốc.

Nhân dân Lào với các chiến sĩ tình nguyện Việt Nam.



Trung đội trưởng rơm rớm nước mắt, tay run run tháo quả lựu đạn ở thắt lưng trao cho tôi.

Trời miền núi chóng tối, nằm gối đầu lên gốc cây, tôi chợt nhớ tới chuyện mẹ tôi kể. Bà không là thầy thuốc nhưng đọc sách nhiều, giỏi về thuốc nam, thuốc bắc. Có lần bà nói – Phân người cũng là vị thuốc quý, chữa được bệnh đường ruột, thượng thổ, hạ tả, đặc biệt đồ ung nhọt rất kiến hiệu.

Còn nước, còn tát, không có lý mình bị rơi vào tay quân thù hoặc chết vô ích. Tôi dùng chính phân của mình trát đầy lên chỗ sưng tấy. Đang tuổi ăn, tuổi ngủ, đêm hôm đó, tôi làm một giấc đến khi đơn vị rục rịch lên đường. Thật là kỳ diệu, chân tôi không còn đau nhức, co duỗi dễ dàng. Tôi đứng lên nhảy mấy cái. Mừng quá, tôi chống gậy chạy đến cạnh trung đội trưởng, thì thào:

- Khỏi rồi! Em đi được rồi, anh ạ!

Trung đội trưởng ôm lấy tôi.

- Thật, hả!

Tôi nhảy tưng tưng chung quanh anh, tuy bắp chân vẫn còn tưng tức. Anh vui mừng nói:

- Đi vào giữa hàng quân, anh em tương trợ.

Đơn vị tôi thoát khỏi vòng vây. Nửa giờ sau, quân địch tràn lên ngọn đồi.

Gần đây, có dịp, tôi trao đổi với Giáo sư, Tiến sĩ y học Lê Hùng Lâm, nguyên là Giám đốc Trường Bổ túc cán bộ Y tế thuộc Bộ Y tế. Anh nói:

- Phân người là Nhân Trung Hoàng (màu vàng trong ruột người) là một vị thuốc được ghi trong sách thuốc nam của các cụ ta ngày xưa. Khi mà nhân dân ta còn nghèo, thiếu thốn đủ đường, trình độ y học còn hạn chế, buộc ta phải dùng vị thuốc bất đắc dĩ đó, miễn là chữa khỏi bệnh.

Gần đây, vài bài báo có nói về tác dụng chữa bệnh của Nhân Trung Hoàng. Bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, lúc còn sinh thời hoạt động trên chiến trường miền Nam gian nan mà anh dũng, đã dùng phân người chữa bệnh cho bộ đội, đạt hiệu quả tốt. Còn hiện nay thuốc men đầy đủ, nhiều chủng loại, khả năng chữa được bách bệnh thì không ai dùng đến vị thuốc đó nữa Cry Cry Cry
Trần Kỳ (Nguyên đội viên Đại đội Bạch binh 121, Tiểu đoàn 150)
Logged
Tmiss
Thành viên
*
Bài viết: 13


« Trả lời #3 vào lúc: 28 Tháng Mười, 2009, 09:14:04 am »

Từ đó mới có bài thơ tây tiến
Logged
menthuong
Thành viên
*
Bài viết: 411


Nhất tướng công thành vạn cốt khô


« Trả lời #4 vào lúc: 27 Tháng Mười Một, 2009, 09:45:28 pm »


Đoàn “Vệ trọc” cương cường sắt đá, bên xác thù càng ngã càng lên, trí như gang thép vững bền... trích bài thơ “Hội núi sông” của Huyền Kiêu đọc trong đại hội luyện quân, lập công Liên khu 3 năm 1948.

Đặc trưng của các chiến sĩ Trung đoàn Tây Tiến trong buổi sơ khai là cái “đầu trọc”. Từ trung đoàn trưởng, chính ủy, đến các chiến sĩ trong trung đoàn đều đầu trọc. Nhiều anh em còn lấy những mảnh dạ bắt được của Tây làm xà cạp “cò cưa”, để đầu sáng bóng như gương soi dưới ánh nắng.
...
Câu chuyện “Tây vồ” của tiểu đội tôi lan nhanh trong trung đoàn và cái “đầu trọc” bỗng trở thành quy định bắt buộc, bất thành văn trong toàn Trung đoàn Tây Tiến. Cry

Phải chăng vì thế mới có câu : Tây Tiến đoàn quân không mọc tóc ?
Logged

vietkieu_cuuquocquan
Thành viên
*
Bài viết: 332



« Trả lời #5 vào lúc: 29 Tháng Hai, 2012, 03:48:01 pm »

Tây tiến một thời và mãi mãi
Cập nhật lúc :2:47 PM, 29/02/2012
Cả hội trường với sức chứa 500 chỗ ngồi của trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật Tây Bắc ở TP Hòa Bình không còn một chỗ trống.
Nhiều chàng trai, cô gái ngồi ngay trên sàn nhà. Họ lần đầu tiên được gặp gỡ các chiến sĩ Tây Tiến bằng xương bằng thịt mà người trẻ nhất cũng đã qua tuổi 80 người nhiều tuổi nhất là cụ Trần Quang Thường nguyên trung đoàn phó trung đoàn Tây Tiến vừa tròn 95 tuổi. Những câu chuyện của các cụ cuốn hút khiến mọi người như thấy lại những trang sử oanh liệt năm xưa.

Cựu chiến binh thời Tây Tiến

Cụ Trần Quang Thường, nguyên trung đoàn phó trung đoàn Tây Tiến giọng vẫn sang sảng với trí nhớ tuyệt với kể về tình hình đất nước hồi ấy: "Quân Pháp từ Vân Nam tràn về, chúng dùng bọn Thổ ty Đèo Văn Long làm "Dùng người Việt trị người Việt". Lực lượng ta ở cả một vùng biên ải phía Tây (được gọi là Việt Tây) rất mỏng. Đảng và Bác Hồ đã nhận ra vị trí chiến lược miền Việt Tây, và nguy cơ xâm lấn của Pháp nên mặt trận Tây Tiến được thành lập ngay từ sau cách mạng tháng 8/1945.

Đồng chí Hoàng Sâm được cử làm chỉ huy mặt trận, anh Lê Hiến Mai là chính ủy. Khi đó tôi đang là chính trị viên đại đội Bắc Sơn, đại đội trưởng là anh Hữu Thành trên đường đi Nam Tiến, hành quân đến Quán Cháo (Ninh Bình) thì được lệnh Anh Văn (Đại tướng Võ Nguyên Giáp) gọi về gấp: Lên ngay Tây Tiến. Quyết định Quân Ủy Hội là lên Tây Bắc làm Chính trị viên cho đại đội Ngô Duy Phiên, nhưng lại kiêm nhiệm trợ lý quân sự cho Bộ chỉ huy Sơn La chuẩn bị lực lượng đi giải phóng Lai Châu.


 

Đ/c Trần Quang Thường nguyên trung đoàn phó trung đoàn Tây tiến (chụp 1945-  góc phải)  vừa tròn 95 tuổi tặng bức ảnh kỷ niêm thời Tây tiến cho gia đình đ/c Đinh Công Niết (một nhà lang theo cách mạng lập nhiều chiến công hiển hách.
 


Đầu năm 1947 tình hình chiến sự rất ác liệt, ở phía Tây sông Mã quân Pháp được tăng viện từ Sốp Cộp theo sông Mã tiến xuống chiếm Mường Hét lập phòng tuyến hữu ngạn sông Mã, đến Mường Hào (Lào). Ở Thuận Châu địch chia thành nhiều mũi tiến đánh chiếm Sơn La qua đường số 6 qua Mường Chanh - Tạ Bú ném bom Hát Lót (Sở chỉ huy trung đoàn). Tới thời gian này quân ta do chiến đấu dài ngày di chuyển hàng trăm cây số đường rừng suối cao đèo sâu, ốm đau sốt rét thương vong thuốc men đạn dược không kịp bổ xung, sức chiến đấu giảm xút nghiêm trọng, buộc ta lại phải lui quân, co cụm lại ở những nơi xung yếu: Chồ Lồng - Cồ Nòi  - Phiêng Ban (Phù Yên) và Mộc Châu.

Quân Pháp chiếm thêm được Sơn La thế lực càng mạnh, chúng lùa quân tràn xuống chiếm Yên Châu, uy hiếp Châu Mộc. Trước tình hình đó để bảo vệ phía tây căn cứ Việt Bắc thường vụ TW quyết định mở mặt trận phía Tây phát động phong trào Tây Tiến . Và điều động trung đoàn Chu Đốc ở Sơn Tây, 3 tiểu đoàn ở Hà Nội 2 trung đoàn Khu 4 thống nhất chỉ huy dưới quyền khu trưởng Hoàng Sâm và chính uỷ Lê Hiến Mai bí mật hành quân bất ngờ tập kích toàn bộ chiến tuyến sông Mã của địch trên đất Hủa Phăn từ Mường Hét đến Chiềng Cồng.

Bị tập kích bất ngờ với một đòn quyết liệt, quân Pháp hoảng hốt bỏ phòng tuyến tháo chạy về phía tây Sầm Nưa. Nhưng do hoàn cảnh khó khăn của ta không đủ lực truy kích địch. Địch lại quay trở lại phản kích ta, ở Mường Hào phải lui dần về Tây nam Hoà Bình qua ngả Pha Luông  - Sài Khao - Mường Lát cao vời vợi. Trung đoàn 52 chính thức được mang tên "Trung đoàn Tây Tiến". Những người lính Tây Tiến vô cùng tự hào khi nhận được lá thư đề ngày 1/2/1947 của Bộ trưởng  BQP Đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi các chiến sĩ Tây tiến. Đấy là Tây Tiến hai..."

Cả hội trường náo nức khi nghe đại ta Trần Kỳ kể về những kỷ niệm không thể nào quên "Lần ấy anh bạn cùng hành quân lả dần rồi gục xuống vệ đường, tôi không còn biết tính sao, thì một chị phụ nữ địu con trên nương xuống, chị dừng lại và vạch áo vắt sữa cho đồng đội tôi. Những giọt sữa ấy đã khiến anh tỉnh lại, được một lúc vừa may anh nuôi mang cơm nắm đến. Sau này bạn tôi trở lại nơi xưa tìm không ra ân nhân của mình. Đại tá họa sĩ Văn Đã sau này đã vẽ một tác phẩm rất xúc động hình ảnh này. Những người mẹ người chị Hòa Bình luôn dang tay che chở cho chúng tôi trên những dặm đường hành quân gian khổ"

Ông tâm sự "Hồi đó tôi là Chiến sĩ vệ sinh, một lần đơn vị đóng quân ở bản nghèo, thưa thớt trong thung sâu Hà Bình, chả biết ăn phải cái gì, cả trung đội tôi bị "Tào tháo đuổi" tướng sĩ nằm lả trên sàn gác, bờ rừng. Tôi  còn tí sức lực chạy cầu cứu bà mế. Mế đến xem tình hình khoảng nửa giờ bà mang ra chậu nước như nước gạo pha loãng. Anh em mỗi người uống một chén nhỏ. Lạ thay một chốc bụng réo ầm ầm rồi khỏi tịt.

Tôi mừng quá bảo xin mế cách chữa. Bà bảo "Mế không nói đâu, sợ bộ đội trách mế!" Tôi càng tò mò "Con là chiến sĩ vệ sinh, lo sức khỏe của bộ đội, mai kia con đi nơi khác mà mà bị như thế này thì làm sao đây" Thấy tôi mếu máo, mế đành bảo "Vậy mế nói bộ đội đừng mắng mế đấy!" Hóa ra đây là mẹo đời cụ của mế truyền "Lấy phân người tươi, đốt cháy thành than hòa nước nóng uống lá khỏi".

Cả hội trường cười vang cảm nhận được tình quân dan tha thiết, cái thiếu thốn của một thời binh lửa.


 
 Đ/c Phạm Đình An  -   Một trong hai đồng chí cao tuổi nhất    - Phạm Đình An 95 tuổi
 


Bác Trần Kỳ kể "Các bạn trẻ ơi, đơn vị ban đầu đến Hòa Bình là từ Hà Nội lên. Họ hầu hết là thanh niên, học sinh Thủ đô. Họ rất coi trọng mái tóc phi - lô - dốp của mình (mái tóc của nhà triết học trông rất ..bóng bẩy) . Nhiều anh còn mang theo bên mình cái lược, lọ Bi- ăng- tin để làm mượt tóc. Đêm ngủ còn lấy khăn buộc tóc, giữ gìn mái tóc công phu lắm. Hành quân qua suối, chả mấy anh không soi mái đầu mình trên dòng nước trong.

Nhưng xa Hà Nội thiếu đủ thứ, lại chấy rận nhiều. Khi hành quân, khi chiến đấu thì thôi,  cứ lúc rảnh là bắt chấy rận. Sao hồi đó lắm chấy rận quá thế không biết. Quần áo cho vào nồi nấu vẫn không hết rận. Tiểu đội tôi lúc đó có mấy anh dùng lưỡi kiếm mài sắc gọt sạch tóc cho hết nơi nương thân của chấy rận. Một hôm tiểu đội đi kiếm củi về, mấy anh về trước, tiểu đội trưởng Phượng cùng bốn anh em tôi ra suối tắm.

Quần áo chỉ nhất bộ nên đồng loạt giặt rồi phơi trên bờ, ngâm mình chờ quần áo héo thì bất ngờ bọn Tây xuất hiện, chúng quăng súng lên bờ ào xuống định bắt sống chúng tôi. Bọn tây đen to lớn nhưng chậm. Bọn tôi trẩn trùng trục, đầu trọc lóc trơn tuột nên chúng vồ hụt. Bọn tôi "cứ thế"  lao lên bờ còn nhanh tay vớ được hai khẩu súng của địch,  rồi cắm cổ chạy vào rừng.

Trên đường chạy về bản đang xung sướng vì thoát hiểm lại vớ được hai súng vô cùng quý giá nên quên mất "hoàn cảnh" của mình. Ai ngờ gặp các mế, các chị đi rừng về. Các mế các chị rú lên "Eng, ún bộ đội xấu quá, xấu quá" chúng tôi nháo nhào  lao vào bụi cây, tiểu đội trưởng Phượng thò đầu ra dùng tiếng Mường giải thích với các mế. Các mế cười như nắc nẻ bảo nhau về nhà lấy mấy cái ...váy đem ra cho chúng tôi quấn tạm. Hôm sau anh em giặt sạch sẽ gửi lại các mẹ các chị, không quên cảm ơn sự "chi viện" kịp thời cho chiến sĩ Tây Tiến. Câu chuyện "Tây vồ hụt" lại cướp được súng định của tiểu đội tôi lan khắp trung đoàn và cái "đầu trọc" bỗng trở thành một quy định bắt buộc bất thành văn trong toàn trung đoàn Tây Tiến, vào cả trong thơ của Quang Dũng.

Bác Trần Kỳ sôi nổi kể về Đại đội trưởng đại đội 121 tài hoa Như Trang: " Đầu năm 1948 tôi bị sốt rét, anh Như Trang thì bị thương ở trận Mường Lồ điều trị ở đó. Hễ hết sốt là anh Như Trang lại chơi đàn măng-đô-lin tôi hát theo, anh em thương bệnh binh xúm quanh ngọn lửa hồng vỗ tay, xua đi nỗi đói rét, đau đớn vì bệnh tật. Chính ở đây chứng kiến những cái chết của đồng đội, anh sáng tác bài hát "Tiếng cồng quân y".

Bởi mỗi lần nghe  một hồi cồng "bình boong..." mà bác Sớm quân y sĩ gióng lên là báo hiệu một ngươi chiến sĩ đã ra đi. Có ngày vài lần tiếng cồng vang lên ... Tôi là người hát bài hát này lần đầu tiên và khi hát "Cồng tiễn đua một đồng chí qua đời tới nơi ngàn thu. Chàng chưa muốn chết lúc nước non chưa yên, nhưng bện tình trầm trọng đã đưa chàng đi, khi nước non đang chờ và chí trai đang hăng hái chống xâm lăng" thì anh em tôi không hát được nữa ôm nhau khóc!"

(Nguyễn Như Trang tiểu đoàn phó tiểu đoàn 150, trung đoàn Tây Tiến anh dũng hy sinh trại trận Lang Mú, ngọc Lâm, Lạc Sơn Hòa Bình ngày 21/11/1948 khi mới 21 tuổi).

Những giọt nước mắt trào ra khiến bác Liêm nghẹn lời. Cả khán phòng trầm cả xuống, Thu Phương sau khi dẫn chương trình xong nói với tôi "Cháu đã làm nhiều chương trình nhưng chưa bao giờ xúc động như lần này!".

Những bài hát "Trấn biên cương" và "Tiếng cồng quân y" của Như Trang người chiến sĩ Tây Tiến bất tử với tâm hồn nghệ sĩ hào hoa được nhạc sĩ Đặng Hữu Phúc phối âm, NSƯT Phan Dương  và cô giáo thanh nhạc Thúy Nga cùng dàn hợp xướng của trường CĐ VHNT Tây Bắc biểu diễn như mang lại không khí bi thương hào hùng một thời oanh liệt.

Theo Vietnamnet
« Sửa lần cuối: 29 Tháng Hai, 2012, 03:53:29 pm gửi bởi vietkieu_cuuquocquan » Logged

ngày căm thù 21 tháng 3 năm 1946
vietkieu_cuuquocquan
Thành viên
*
Bài viết: 332



« Trả lời #6 vào lúc: 25 Tháng Bảy, 2012, 01:16:28 pm »

Đồng thời diễn ra triển lãm mang tên “Âm vang đoàn quân không mọc tóc” với gần 200 hình ảnh và hiện vật về lịch sử của đoàn 52 Tây Tiến


Góp phần tôn vinh những đóng góp lớn lao của Trung đoàn 52 Tây Tiến gắn liền với lịch sử hào hùng của mặt trận Tây Bắc và liên minh chiến đấu Việt- Lào trong những năm kháng chiến chống thức dân Pháp, tối 21/7, tại Bảo tàng tỉnh Hòa Bình diễn ra Triển lãm hình ảnh tư liệu lịch sử Trung đoàn 52 Tây Tiến với đồng bào Tây Bắc tại Hòa Bình.

Tới dự có hơn 100 đại biểu là những chiến sĩ Tây Tiến, những thân nhân các liệt sĩ Tây Tiến và các cán bộ Cục di sản văn hóa, Sở văn hóa thể thao và du lịch , Sở lao đông thương binh xã hội tỉnh Hòa Bình.

Triển lãm mang tên “Âm vang đoàn quân không mọc tóc” với gần 200 hình ảnh và hiện vật theo nội dung chi tiết: Lịch sử ra đời, hoạt động trong chiến đấu, trong xây dựng và trưởng thành của Trung đoàn 52 Tây Tiến; Những sáng tác văn hóa nghệ thuật của bộ đội Tây Tiến; Những hoạt động tri ân của Đảng, lãnh đạo các cấp và nhân dân các dân tộc tỉnh Hòa Bình với bộ đội Tây Tiến.

Tại buổi lễ, Bảo tàng cũng tiếp nhận những kỷ vật, hiện vật của các chiến sĩ Tây Tiến do nhân dân hiến tặng, trong đó có chiếc nồi đồng của đồng bào Mường đã nấu cơm cho bộ đội Tây Tiến suốt những năm đóng tại Hòa Bình. Đây là cuộc triển lãm được tiến hành thực hiện rất khẩn trương, kịp thời và ý nghĩa.

Bà Nguyễn Thị Thi, Giám đốc bảo tàng tỉnh cho biết: “Chúng tôi có ý tưởng thực hiện triển lãm này từ khi được dự lễ kỷ niệm 65 năm ngày thành lập Trung đoàn 52 Tây Tiến vào tháng 3/2012. Sau đó chúng tôi đã liên lạc với Ban liên lạc CCB Tây Tiến để chuẩn bị cho cuộc triển lãm nàymột cách nhanh nhất, chu đáo nhất…”
 
Các chiến sĩ Tây Tiến được tỉnh Hòa Bình tiếp đón trọng thị, được gặp lại nhau, cùng ôn lại những kỷ niệm chiến đấu. Cụ Nguyễn Quang Thường, nguyên Trung đoàn Phó Trung đoàn 52 Tây Tiến năm nay đã 91 tuổi nêu cảm tưởng:  “Tôi thực sự xúc động khi được gặp lại những đồng đội của mình trong sự tiếp đón trọng thị của tỉnh Hòa Bình. Tôi càng thấy nhớ thương các đồng đội của mình đã nằm lại chiến trường miền Tây này. Đồng đội tôi giờ tuổi cao cũng ra đi nhiều, mỗi nằm gặp mặt lại thấy ít dần, nhưng còn sống chúng tôi còn tiếp tục giáo dục con cháu phát huy truyền thống của dân tộc mình…”
 

Sớm ngày 22/7 , các CCB Tây Tiến tiếp tục tới Đài tưởng niệm chiến sĩ Tây Tiến tại Châu Trang xã Thượng Cốc, huyện Lạc Sơn cùng các ban ngành của tỉnh, huyện, xã tổ chức lễ dâng hương, hoa, cầu siêu cho vong linh các liệt sĩ Tây Tiến. Tại đây, ông Bùi Văn Cửu, Thường trực Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hòa Bình đã trao bằng công nhận di tích lịch sử cách mạng cho lãnh đạo và nhân dân xã Thượng Cốc đối với di tích Tượng Đài- Nghĩa trang các liệt sĩ Tây Tiến./.
 


Logged

ngày căm thù 21 tháng 3 năm 1946
vietkieu_cuuquocquan
Thành viên
*
Bài viết: 332



« Trả lời #7 vào lúc: 25 Tháng Bảy, 2012, 01:21:44 pm »



Logged

ngày căm thù 21 tháng 3 năm 1946
xuanxoan
Thành viên
*
Bài viết: 954


« Trả lời #8 vào lúc: 19 Tháng Giêng, 2013, 09:27:48 pm »



     Mình biết đã quá muộn, không biết bao giờ các cụ lại tổ chức ...lính đàn em (cháu con) của các cụ Tây Tiến - bọn mình quân tình nguyện Lào lên chầu rìa hóng hớt, hầu chuyện các cụ nhỉ.
Logged
Trang: 1   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM