Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 11:02:15 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Ngã 3 Chóp - Biên giới Tây nam hướng sư đoàn 7 bộ binh. Phần 2  (Đọc 330516 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
sunflower
Thành viên
*
Bài viết: 17


« Trả lời #250 vào lúc: 31 Tháng Mười, 2009, 11:55:44 pm »

   Xin lỗi vì cháu spam nhiều quá, vẫn biết là tốn đất của diễn đàn nhưng quả thật nếu cháu không viết vài dòng cảm ơn thì quả thật là cháu có lỗi còn nhiều hơn.
   Cám Bác Bình Yên rất  nhiều. Bác viết hay quá, mô tả quá kỹ lưỡng và thêm sự nhiệt tình vẽ của bạn Viet po lut nữa.Nhờ bạn mà mình có cái nhìn rõ ràng hơn
   Trận đánh như hiên ra trước mặt cháu vậy. Tuy nhiên lúc này tự dưng cháu lại cảm thấy sợ sợ. Hic, trận đánh làm các Bác, các Chú hy sinh, mất mát nhiều quá. Phải chăng chỉ những con người dũng cảm thật sự mới là những con người không biết đến chữ "tẩu" trong lúc này. Cháu tự hỏi nếu mình rơi vào trường hợp đó với một vết thương nhẹ, liệu mình có đủ dũng khí ở lại như Bác Binh Yên sát cánh cùng anh em diệt pốt hay là cũng đã lui về tuyến sau mất rồi ?
Logged
haanh
Thượng tá
*
Bài viết: 5795


HOT nhất forum


« Trả lời #251 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 10:32:16 am »

  Xin lỗi vì cháu spam nhiều quá, vẫn biết là tốn đất của diễn đàn nhưng quả thật nếu cháu không viết vài dòng cảm ơn thì quả thật là cháu có lỗi còn nhiều hơn.
   Cám Bác Bình Yên rất  nhiều. Bác viết hay quá, mô tả quá kỹ lưỡng và thêm sự nhiệt tình vẽ của bạn Viet po lut nữa.Nhờ bạn mà mình có cái nhìn rõ ràng hơn
   Trận đánh như hiên ra trước mặt cháu vậy. Tuy nhiên lúc này tự dưng cháu lại cảm thấy sợ sợ. Hic, trận đánh làm các Bác, các Chú hy sinh, mất mát nhiều quá. Phải chăng chỉ những con người dũng cảm thật sự mới là những con người không biết đến chữ "tẩu" trong lúc này. Cháu tự hỏi nếu mình rơi vào trường hợp đó với một vết thương nhẹ, liệu mình có đủ dũng khí ở lại như Bác Binh Yên sát cánh cùng anh em diệt pốt hay là cũng đã lui về tuyến sau mất rồi ?
hehe . "tẩu" đi đâu ? lúc đó hoặc là chết chung hoặc là bỏ chạy chung chứ không ai dám bỏ chạy 1 mình , chưa chết vì đạn địch đã chết vì đạn của ta . Nếu nhát quá chỉ có thể lủi vào 1 góc nào đó trốn chờ cán bộ phát hiện nắm cổ đá đít lôi lên chứ không ai dám bỏ chạy , đã xác định đằng nào cũng chết thì thà thí mạng cùi với địch còn hơn chết nhục . Lính anh nào cũng được quán triệt kỹ chuyện này .
Logged

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ .
binhyen1960
Trung tá
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #252 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 06:15:29 pm »

 Chúng tôi bị quây chặt lại lúc khoảng 11h trưa , một nhóm nhỏ của địch đã vòng xuống phía sau của bên cánh phải chốt , chúng nằm giữa khoảng từ chuồng bò lên hầm cối từ đây chúng khống chế gần như cả đoạn mương dài này , trong không thể ra được và ngoài thì cũng không vào được , trên D cho hỏa lực mạnh của D công phá khu vực địch đang án ngữ rồi điều lính C3 đánh vận động vào đuổi địch ra ngoài quyết giữ con đường huyết mạch này cho C2 , lính C3 và Lính Pốt đang ở thế giằng co , địch nằm trong một cái phum nhỏ cũ với vài nóc nhà và những hàng cây thốt nốt cùng bụi tre bên ngoài toàn ruộng trống , đêm đến chúng bò qua bên này bờ mương rồi lần theo đường dây thông tin hữu tuyến cắt đi của ta rất nhiều dây lúc này mọi thông tin của C2 về D toàn phải dùng máy vô tuyến PRC25 , sang ngày hôm sau thì chúng dò ra số máy của chúng tôi trên những tầng số phát sóng của máy PRC25 nên đã cho máy khác phá hết các sóng của lính C2 trên chốt , anh Hùng lính thông tin trên D liên tục vặn chỉnh sóng trên nóc máy mà tìm cách bắt liên lạc với cấp trên nhưng dù cố gắng nhất nhưng lúc này là không thể liên lạc được . Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với D , bên cánh trái của chốt vẫn có thể vào được nhưng không ai dám mạo hiểm đi vì bên đó mìn của ta và địch gài rất nhiều , đám lính C2 trên tiền tiêu và trung gian cánh trái sau khi bật chốt đã chạy về phía sau qua hướng đó , chẳng biết họ đã chạy qua đó bằng kiểu gì mà không ai đá phải mìn cả có lẽ thần chết ngay sau lưng thì thần sống lại đứng trước mặt giang tay đón nhận , có thể trên đời này không bao giờ có điểm hết cho một vấn đề gì chữ bế tắc tuyệt đối và tuyệt vọng là không thể có . Luôn có con đường sống cho những người lính trong tình thế tuyệt vọng .
 Điều tôi thấy hết sức may mắn là họ đã chuyển được anh Lịch ra ngoài trận địa rồi đi viện F và trong thời gian rất ngắn anh được chuyển về Quân y viện 103 tại Hà đông , anh được cứu chữa kịp thời với thương tật là không bao giờ có thể cầm súng chiến đấu được nữa , C2 chúng tôi mất anh Lịch trong những trận chiến sau này là một tổn thất rất lớn của đơn vị , một người cán bộ đại đội dũng cảm gương mẫu đứng vào hàng số 1 của những cán bộ đại đội mà tôi đã từng gặp trong suốt cuộc đời quân ngũ , một người anh cả của C2 đã từng dẫn dắt C2 chúng tôi đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác trong suốt thời gian bảo vệ BGTN này và hôm nay anh chính thức giã từ vũ khí là người lính đi qua 2 cuộc chiến tranh của Đất nước , khoảng gần 1 năm sau anh khập khiễng về đơn vị cũ lúc chúng tôi đang đóng quân tại núi Nô via để lấy giấy tờ ra Bắc , số lính cũ của anh không còn bao nhiêu gặp tôi khi đó vẫn làm liên lạc trên C bộ anh ôm chầm lấy thằng em , trong thời gian chờ đơn vị cho giấy tờ về tuyến sau anh sinh hoạt cùng anh em trong đơn vị như những người lính khác , ai cũng yêu quý anh bằng tình cảm từ đáy lòng với người anh cả của đơn vị , anh quấy động phong trào văn hóa văn nghệ đêm cũng gác ngày cũng công tác như bình thường như bao anh em và khi anh trở ra Bắc anh đã để lại trong lòng anh em những tình cảm sâu nặng . Anh vẫn giữ câu nói của trên 30 năm về trước và hôm nay vẫn nói :
- Cha mẹ tôi sinh ra tôi một lần và thằng H... liên lạc của tôi năm xưa đã sinh ra tôi lần thứ hai .
 Tôi thì chẳng bao giờ nghĩ về điều đó , điều tôi làm khi đó vì nhiệm vụ vì đơn vị vì trách nhiệm của bản thân vì tất cả những người đồng đội của tôi và vì ông anh mà tôi rất yêu quý kính phục . Vậy thôi .
 Sau 11h trưa ngày 12.12.1978 cả C2 chúng tôi còn không đến 30 người họ nằm rải rác khắp tuyến chốt trong các khu vực còn lại của trận địa ngoài ra có thêm số anh em C1 do C phó Hồng chỉ huy cùng khẩu đội 12,8ly , như vậy là quân số chiến đấu còn thực sự trên trận địa khoảng trên 40 người trong số này anh em bị thương nhẹ rất nhiều , họ còn sức để cầm súng đánh nhau với lính Pốt đến cùng và họ cực kỳ ngoan cường chống trả địch với quân số đông hơn gấp nhiều lần và có đủ phương tiện pháo binh , cơ giới yểm trợ
đắc lực . Anh em thương binh trong hầm C bộ chưa kịp chuyển ra những vết thương của họ không được chữa trị kịp thời nhiễm trùng xưng tấy đỏ , họ kêu gào ầm ỹ suốt cả ngày , thuốc giảm đau cũng hết từ lâu , mỗi lần thấy mặt tôi về đến C bộ là họ gọi tiêm cho tao mũi thuốc giảm đau , người nói ngọt nịnh nọt tôi để tôi tiêm cho , người cáu lên chửi bới om xòm , tôi thương anh em của mình lắm nhưng làm gì còn thuốc giảm đau mà tiêm rồi anh Tỉnh vẫy tôi lại nói nhỏ vào tai :
- Cứ tiêm cho nó mũi nước cất , không được cái gì thì cũng được cái tinh thần chúng nó cũng yên tâm được chăm sóc .
 Một mẹo nhỏ của lính y tá trên chiến trường trong tình thế khó khăn , tôi thấy nó thế nào ấy nhưng vẫn phải làm vậy là tôi lại tiêm cho anh em bị thương và nước cất thì không thiếu . 3 ngày sau chúng tôi mới ra được , lính C3 và D đã đánh bật được nhóm bọc hậu của địch giải vây cho anh em C2 C1 trên chốt lúc đó vận tải D mới vào chuyển số thương binh này ra tuyến sau , họ không còn mấy người .
 Chuyện thương binh tử sỹ trên chốt C2 khi đó có chuyện thằng Khoa bên B1 , khi anh Lịch bị thương tôi vác anh Lịch chạy về tuyến sau thằng Khoa cũng vận động về nhưng nó không theo đường của tôi mà chạy chéo về theo bờ mương thẳng hướng về C bộ , nó bị những đường đạn bắn chi viện của anh em C1 từ phía sau bắn lên , khẩu RPD của C1 nằm bên bờ mương bắn khiếp lắm nó lọt đúng vào vị trí đó nên dính 1 viên đạn ngay gót chân , vết thương không lớn nhưng chạm phần xương , nó tự tập tễnh bò về tuyến sau đi viện E , chẳng hiểu họ khám xét vết thương cho nó thế nào ám khói cháy thịt ra sao mà họ không chữa cho nó rồi bắt ép nó phải nhận là đã tự thương , không ai phân trần giải thích hộ nó được bởi những người có thể đứng ra bênh vực nó thì đang còn nằm trên chốt , nó thì không có lời gải thích nào hơn cũng bởi vốn kiến thức nghèo ăn nói trình bày không gẫy góc :
- Tôi không tự thương , nếu tự thương thì phải tìm chỗ khác chứ ai đi bắn vào chân mình trong hoàn cảnh như vậy ? Giữ lấy chân để còn chạy về chứ .
 3 ngày trên viện E không ai đoái hoài gì đến vết thương của nó , cái chân nó đỏ dừ lên và thằng Khoa cũng kiên quyết không nhận là mình đã tự thương và quả thật nó có tự thương đâu mà nhận láo như vậy được , cuối cùng họ đã cắt đi cái chân của nó và tặng cho nó cái chân bằng gỗ , khi chúng tôi được thay chốt về tuyến sau có người đã hỏi chúng tôi chuyện của thằng Khoa B1 chúng tôi đã xác nhận nó cùng chúng tôi chiến đấu lấy lại hầm trung gian giữa như thế nào ? Nó cũng rất dũng cảm đánh hết mình như vậy thì không thể nói nó tự thương trong tình huống đó được . Nhưng chuyện đã rồi và chỉ có thằng Khoa là thiệt đơn thiệt kép . Khi quay về đơn vị lấy giấy tờ ra quân nó đã khóc với tôi chuyện đó , tôi chẳng thể an ủi gì nó hơn vì tôi cũng không hơn gì nó cùng chung hoàn cảnh lính với nhau cả , thấp cổ bé họng .
 Những ngày tiếp theo địch ít đánh vào chốt , cũng từ hầm hố bắn qua nhau thôi , hầm trung gian giữa ta có 2 hố chiến đấu địch đang giữ 1 hố rất gần nhau hàng ngày địch và ta quăng lựu đạn qua hầm nhau , pháo cối 2 bên vẫn bắn vào chốt nhau cả ngày đêm đến từng nhóm nhỏ của địch bò vào tập kích khiến lính ta luôn ở thế 100% chiến đấu , ban ngày thay nhau cảnh giới và ngủ lấy sức , điều khiến lính khổ nhất là đói , tuyến sau không thể mang lên cơm nước cho chúng tôi được , nhìn những cục cơm mấy ngày trước lăn lóc dưới công sự lẫn cùng bùn đất chỉ muốn ăn nhưng nó đã thiu thối nhão nhét từ lâu rồi , còn nước thì dưới ruộng uống thoải mái những ngày đầu thì còn bòn mót được cơm trên chốt do anh nuôi mang lên chưa ai kịp ăn trong lúc đánh nhau nó đổ vãi lung tung , những cục cơm nắm lăn lóc dưới công sự hay hầm hào . Tôi mò sang bên hầm cánh phải thấy quả mướp trên cây xoài cụt mà không dám trèo lên hái phải chờ tối đến mới dám lên hái xuống ăn , phải sang đêm 13 rạng sáng 14.12.1978 một nhóm trinh sát D cùng công binh của E mới vào được chốt C2 , họ mở được đường vào chốt từ hướng cánh trái đây là khoảng trống của ruộng đồng nên chỉ có thể vào chốt trong đêm tối còn ban ngày thì không ai có thể vào được qua hướng đó . Gần sáng 14.12 chúng tôi mới có cơm ăn , cơm nắm còn nóng với cá khô kho ăn ngon như giò lụa , một số đạn hỏa lực đã được chuyển vào chốt chi viện cho chúng tôi còn đạn nhọn thì chúng tôi không thiếu và hình như trong đám anh em mò vào chốt có cả cán bộ của E họ bám theo lên chốt nắm tình hình , trước khi trời sáng họ rút ra khi nào tôi không biết . Số thương binh đã được chuyển ra dần còn tử sỹ tạm thời bỏ lại chuyển ra sau .
 Chúng tôi được tiếp sức để tiếp tục chiến đấu , chúng tôi hoàn toàn không cô đơn trong trận chiến này .
 
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
vovanha
Thành viên
*
Bài viết: 1575

Một thời để nhớ !


« Trả lời #253 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 06:35:34 pm »

  Điều tôi thấy hết sức may mắn là họ đã chuyển được anh Lịch ra ngoài trận địa rồi đi viện F và trong thời gian rất ngắn anh được chuyển về Quân y viện 103 tại Hà đông , anh được cứu chữa kịp thời với thương tật là không bao giờ có thể cầm súng chiến đấu được nữa , .. ...
khoảng gần 1 năm sau anh khập khiễng về đơn vị cũ lúc chúng tôi đang đóng quân tại núi Nô via để lấy giấy tờ ra Bắc
Trên hướng BGTN của 479 và 779 tôi thấy có chuyện này trong các bài viết. Sao lại có chuyện kỳ cục thế nhỉ ?
Ngần ấy năm sống đời bộ đội, tôi chưa thấy trường hợp nào, mà anh em thương binh về đơn vị cũ lấy giấy tờ để ra quân.
Tôi đã từng ký rất nhiều giấy tờ, để cấp trên làm thủ tục ra quân cho các anh em thương binh. Toàn bộ giấy tờ này được chuyển về tuyến sau cho anh em, kể cả tiền phụ cấp mấy năm liền chưa nhận.
Không hiểu thế nào, mà đơn vị Bác Quyenkh để cho anh Quản lý lấy tiền phụ cấp của anh em về xây nhà.Toàn bộ số tiền này đều nằm ở E chứ làm gì có chuyện chuyển về C.
Bác nào nói rõ giúp đi ?
Logged

Quy Nhơn ! Thành phố nhỏ hơn những gì nó có.Thơ bốn câu không quá hai mươi chữ. Rung chân trời một cánh yến mảnh mai. Con đường nghiêng em hát bên tôi. Gió và tóc...nắng và nước mía .
Ilikeit
Thành viên
*
Bài viết: 12


« Trả lời #254 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 06:46:11 pm »

xin cho cháu 1 dòng: đăng kí để cám ơn bác Binh yên nói riêng và các bác nói chung. Cháu học CNTT nên mong có dịp đóng góp cho diễn đàn.
Logged

bình thường là hạnh phúc, nhưng "keep going"
---------------->Mystyle<------------------
Giang hồ hiểm ác anh không sợ, chỉ sợ đường về
thấy bóng ... em
vovanha
Thành viên
*
Bài viết: 1575

Một thời để nhớ !


« Trả lời #255 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 06:48:03 pm »

xin cho cháu 1 dòng: đăng kí để cám ơn bác Binh yên nói riêng và các bác nói chung. Cháu học CNTT nên mong có dịp đóng góp cho diễn đàn.
Thì nickname của Bạn nó mang ý nghĩa đó rồi mà !
Logged

Quy Nhơn ! Thành phố nhỏ hơn những gì nó có.Thơ bốn câu không quá hai mươi chữ. Rung chân trời một cánh yến mảnh mai. Con đường nghiêng em hát bên tôi. Gió và tóc...nắng và nước mía .
quyenkh
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1581


« Trả lời #256 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 06:53:11 pm »

Đơn vị bác Binhyen ngày ấy sao không có trang bị thuốc Mocphin của Mỹ nhỉ , khi chuẩn bị chiến dịch đơn vị tui ai cũng có 2 vỉ hình như 6 hay 10 ống Mocphi màu đỏ , tự mình rút ra tiêm lấy cũng được .
May quá mình không phải tự tiêm cho mình , bao nhiêu thuốc ấy dùng cho đồng đội tất , thương tật súng đạn lúc ấy quen rồi không cảm thấy sợ lắm , chính mình phải ga rô cho bao nhiêu anh em và cũng cầm lê để bỏ đi cái chân đứt lìa của đồng đội khi còn vướng chút da .
Nhiều anh em bị thương chỉ vì mất máu mà chết , cứ kêu khát nước và lạnh .. tội thật , từ đơn vị về tới bệnh xá E biết bao xa , máu cứ nhỏ giọt trên đướng sức nào chịu nổi , như đơn vị mình cách xa E cả 10km còn những C còn xa gấp bao lần nữa , khi vô đến nơi thì vết thương đã nhiễm trùng , anh em nào hy sinh thì xác bắt đầu phân hủy , nước vàng nước đen rỉ ra lấy dầu lửa tưới lên khiêng về .
Đọc bài của bác Dongdoi78 mình thấy buồn , sao ngày ấy dù bất cứ giá nào phải lấy cho bằng được xác liệt sỹ , dù mùi hôi thối sao đi chăng cũng phải mang anh em về chôn cất tử tế , ngày nay sao họ thờ ơ thế nhỉ , chiến tranh thật sự chấm dứt gót 20 năm đã vậy , mai này sao nữa đây ?
Logged
Hungnt_E1F2
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1072


« Trả lời #257 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 07:04:05 pm »

Sau trận ngày 12.12.78 ở các chốt c1, c2 và c3, toàn d7 của bác BY có rút kinh nghiệm gì ko, có biết đơn vị nào của bọn Pot đánh trận này? và lực lượng (quân số, phiên hiệu) của nó ra sao? Nếu như bác BY nói trong bài thì có thể quân Pot đánh vào d7 là cấp e thiếu, chưakể xe tăng và thiết giáp, pháo cối của tụi nó.
Bọn Pot phá tần số sóng của PRC25?, việc liên lạc trùng kênh của Pot thì bọn tôi cũng đã gặp, nhưng phá sóng nhau thì chưa rõ về việc này lắm, bác VTDe1f2 có biết và giải thích được không?
Logged
binhyen1960
Trung tá
*
Bài viết: 3862


HOT nhất forum năm 2009


« Trả lời #258 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 08:15:14 pm »

 Chuyện bác quyenkh nói về thuốc Mophin của lính Mỹ được phát cho lính mình dùng khi cần thiết trên chiến trường K thì quả thật bây giờ tôi mới được nghe còn nhìn thấy nó mặt ngang mũi dọc như thế nào  thì chưa bao giờ thấy . Cái thuốc chúng tôi được phát bao nhiêu cũng được là thuốc Xinpha , chẳng biết dùng làm gì , vỉ thuốc ngoại đẹp lắm hình như loại này dùng cho bách bệnh cho lính có thể chữa được từ bệnh đi ngoài đến nhiễm trùng máu và có lẽ chữa luôn cả bệnh ung thư cũng nên .
 Bố khỉ ! Lính thì có thuốc quái nào đâu bác , anh em bị thương thì y tá tiêm Novocain là hết , sau này sốt rét có thêm thuốc ký ninh tiêm và thuốc uống . Cái túi cứu thương của thằng y tá C tôi có nhiều nhất là băng cứu thương , 2 loại 1 của TQ gói to và dày , loại của Mỹ túi nylon xanh đen nhỏ gọn hơn khi xé ra nó nở to tướng , tôi đã từng băng cho thằng em Vĩnh phú hết đúng 1 túi to 36 cuộn băng nó ăn một mình 1 quả đạn cối tép bắn trúng mái lá thốt nốt che tạm tránh nắng giữa buổi trưa không chia với ai quả đạn đó . Tôi ở cùng với thằng y tá trên C bộ gần 2 năm liền nên biết rõ chuyện thuốc men của lính sau này nó đạp mìn chết trong rừng F339.
 Gửi bác Hungnt : Sau này chúng tôi được thay chốt về tuyến sau rút kinh nghiệm trận đánh thì được trên thông báo địch dùng 1 lữ đoàn tăng cường đánh C2 chúng tôi khi đó , chúng là một đơn vị rất tinh nhuệ của Pốt còn cụ thể nó mang phiên hiệu gì thì tôi không nhớ .
 Ngày hôm qua một người bạn hàng ngày vẫn vào QSVN đọc bài của tôi viết về C2 cũ , người bạn này đã có mặt trên chốt tiền tiêu khi đó anh ta gọi điện thoại cho tôi và nhắc rằng :
 Tại cây đài trinh sát pháo trên cây me ngã tư bờ mương phía dưới trận địa C2 cũ , nơi F trưởng Lê nam Phong đã xuống thị sát chiến trường ngay từ sáng 12.12.1978 anh bạn có nghe báo cáo với F trưởng là trinh sát pháo phát hiện và đếm được từ sáng đến gần trưa hôm đó phía địch đã cáng lính Pốt trong chốt ra hơn một ngàn cáng thương binh tử sỹ địch .
 Chuyện nghe qua nhiều tai không biết đúng hay sai bác ạ .
 Chuyện bị phá sóng vô tuyến điện PRC 25 thì đơn vị tôi bị nhiều rồi , trước trận đánh lớn địch nghiên cứu về tần sóng của ta rất kỹ , không biết thông tin của chúng ta có kế hoạch trong tác chiến chơi lại địch kiểu này không ? Tôi ở cấp thấp nên cũng chỉ nghe anh em thông tin nói vậy chứ chẳng biết gì về cái thông tin cả .
Logged

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai
VTD e1f2
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 211


« Trả lời #259 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2009, 08:17:01 pm »

       Bác Hungnt,  Tùy đơn vị mà bố trí sóng , có thể 1 sóng chính 2 sóng phụ và PRC25 còn "lật lầu " nữa , vậy là có từ 4 -6 sóng , nên việc phá sóng là rất khó (trừ khi bị lộ bí mật ) vì hình như PRC25 có đến 920 sóng mỗi tần số cách nhau 5Hz thì phải ?
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM