Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:06:15 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đường binh nghiệp của tôi  (Đọc 64606 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #70 vào lúc: 18 Tháng Mười Một, 2009, 11:17:18 pm »

     Cách mạng của ta bao phen thắng lợi cũng chính là bao nhiêu phen Đảng nắm bắt trúng thời cơ! Nghĩ vậy, nhưng tôi chưa vội hội ý các anh trong Bộ Tư lệnh, bèn gọi mấy chiến sĩ đang ngồi cạnh suối đến gần, đưa bức điện cho một đồng chí đọc to cùng nghe. Đọc xong, tôi hỏi:

     - Ngay bây giờ tôi hạ lệnh lên đường, anh em thấy thế nào? Mệt đấy, thiếu ngủ nữa đấy, có lên đường được không?

     Lập tức anh em tranh nhau trả lời:

     - Được! Đi được? Thủ trưởng lệnh đi!

     Ôi suy nghĩ của người lính sư đoàn tôi hay đến thế. Tôi mừng quá bảo anh em về chuẩn bị, còn tôi hội ý các anh trong Bộ Tư lệnh sư đoàn.

     Thế là lệnh thần tốc được truyền từ đầu đến cuối hàng quân. Mọi người lại tranh thủ xếp đồ đạc lên xe tiếp tục cuộc hành trình. Các đơn vị nhanh chóng ghi nhanh bức điện hành quân "Thần tốc" thành những khẩu hiệu bướm dán lên mũ, lên đầu xe ô-tô, để động viên, nhắc nhở mọi người đi nhanh tới đích.

     Từ đây đoàn xe chạy liên tục suốt ngày đêm trên đường, không còn cung chặng, chỉ nghỉ để anh em nấu cơm trong khi chờ xe nguội máy. Bộ đội ngủ ngay trên thùng xe.

     Ngày 10 tháng tư. Chúng tôi vượt qua đèo Ăm Pun. Đến chân đèo, trời mưa nặng hạt. Nhìn lên đường phải vượt qua đèo ăm Pun quanh co, chót vót, trời lại mưa, đường trơn lầy, bùn nhão nhoét... nghĩ mà lo thắt ruột. Những chiếc xe lấm lem, chạy như bò, ga rú, máy nổ ầm ầm, két nước sôi sùng sục... lúc vẹo sang phải, lúc ngả sang trái như bà lên đồng, như anh say rượu. Có xe không vượt qua dốc đỉnh núi, phải có xe khác kéo mới lên được. Nghĩ mà khâm phục các chiến sĩ lái xe gan vàng dạ ngọc của Trường Sơn đã ngày đêm vượt qua ngọn đèo này mà mỗi đêm không chỉ vượt có một ngọn đèo như cái đèo Ăm Pun này.

     Ngày 11  tháng tư. Toàn sư đoàn đã tới Ngã ba Đông Dương, nơi hợp điểm của mối tình đoàn kết và ý chí muôn người như một của ba dân tộc Việt Nam - Lào -  Cămpuchia trong cuộc chiến đấu chung kẻ thù chung là bọn xâm lược Mỹ.
   
     Lệnh hành quân thần tốc mới đi được hai ngày đêm, trung đoàn pháo sư đoàn đã báo cáo cháy một bánh xe, long một bánh pháo. Câu chuyện "đi cháy bánh xe, long bánh pháo" lan nhanh khắp sư đoàn như truyện thần thoại "đi vượt không gian, đi vượt cả thời gian". Không biết từ đơn vị nào nêu ra mà truyền khắp các trung đoàn. Cũng đúng là như vậy. Trước đây đơn vị chỉ đi một cung có 80-l00km. Sau nâng dần l00-150km rồi 200km. Có đơn vị 250-300km. Đi cháy bánh xe long bánh pháo là trung đoàn trưởng báo cáo với tôi. Tôi rất mừng đã vượt qua đường Trường Sơn. Xe chúng tôi tiếp tục xuống con đường 14A qua thị xã Plây Cu đến Ban Mê Thuột. Nơi đây nhan nhản những đồn bốt và ấp chiến lược. Nhà dân thì nhỏ như cái bốt gác lợp tôn, chỉ mới trông thấy đã ngột cả người. Những đồn bốt giặc bị ta đánh tan hoang, chỉ còn ngổn ngang hàng rào kẽm gai, công sự sập, các lô cốt còn đôi cái đứng trơ. Xe pháo cháy, nhà cửa đổ. . . Bà con các dân tộc mới được giải phóng tưng bừng kẻo nhau về buôn sóc cũ. Các đội thanh niên xung phong, dân công, áo quần đủ màu, rầm rập tải gạo, đạn ra tiền tuyến. Khắp các ngả đường ô-tô, hon đa, người đi bộ ken nhau như mắc cửi...

     Ngày 12 tháng tư. Sư đoàn đến huyện Đồng Phú, tiến xuống Đồng Xoài, tỉnh Bình Dương, là địa điểm tập kết cuối cùng do quân đoàn quy định. Tôi rất vui mừng: Sư đoàn tôi từ Thanh Hóa hành quân đến Đồng Xoài miền Đông Nam Bộ, vượt gần 2000km chỉ mất 10 ngày. Một chặng đường dài theo đất nước, vừa lạ vừa quen, vừa hiểm trở đến thế mà chỉ hỏng có ba xe hai pháo. Người thì an toàn tuyệt đối. Lính cũ cũng như lính mới, người người lớp lớp náo nức chuẩn bị cho trận đánh cuối cùng. Là cán bộ chỉ huy sư đoàn, tôi ở sư đoàn từ khi thành lập, rất nhiều lần hành quân đi chiến dịch chưa có cuộc hành quân nào đường dài hai nghìn cây số đi qua nhiều tỉnh, nhiều vùng, địa hình, thời tiết khác nhau, đi từ miền Bắc đến tận chiến trường miền Đông Nam Bộ, toàn sư đoàn tới vị trí chỉ mất mười ngày, vượt quy định của trên mười hai ngày. Đi nhanh như vậy, đến địa điểm tập kết gọn và an toàn, bộ đội phấn khởi, đầy khí thế. Đúng là cuộc hành quân thần tốc, cuộc hành quân lịch sử. Trong hai cuộc chiến tranh, sư đoàn tôi đi chiến đấu các chiến dịch thì nhiều. Nhưng có bốn cuộc hành quân khiến tôi không thể nào quên. Một là năm 1953, sư đoàn hành quân đi chiến dịch Điện Biên Phủ, đoạn đường dài tiến vào Tây Bắc Điện Biên chỉ có 250km. Cán bộ chiến sĩ đều đi bộ, mang vác rất nặng, đi ngày đi đêm suốt một tháng trời.  Hai là cuộc hành quân năm 1968-69, hành quân sang chiến dịch hợp đồng chiến đấu với bộ đội Pa thét Lào đánh Mỹ và quân phái hữu Lào, Ở Cánh Đồng Chum - Xiêng Khoảng. Cả đi bộ, đi ô-tô và tàu hỏa trên đoạn đường dài hơn nghìn cây số, thời gian mất hai mươi ngày. Cuộc hành quân thứ ba, sư đoàn đang ở chiến trường nước bạn Lào từ Long Chẹng về mặt trận Quảng Trị năm 1972-73, đánh Mỹ - ngụy, đoạn đường dài l.200km, vừa đi bộ, đi ô-tô, tàu hỏa, vừa đi thuyền, ca nô, cũng phải mất 15 ngày. Đến năm 1975 này, cả sư đoàn hành quân, cả sư đoàn đi bằng ô-tô, đoạn đường dài 2.000km, chỉ mất có 10 ngày. Đây là cuộc hành quân rất đặc biệt của Sư đoàn 312 chúng tôi. Qua bốn cuộc hành quân lịch sử ấy, cán bộ chiến sĩ sư đoàn trưởng thành rất nhiều mặt: Về công tác lãnh đạo, tổ chức, chỉ huy cũng như về công tác hậu cần, kỹ thuật. Đặc biệt là được rèn luyện và trưởng thành về mặt quyết tâm và ý chí chiến đấu.


2. DÀN THẾ TRẬN Ở BÌNH DƯƠNG

      Khi sư đoàn chúng tôi vào tới vị trí tập kết trong khu rừng cao su Đồng Xoài thuộc tỉnh Bình Dương thì có tin cánh quân phía đông đang tấn công Xuân Lộc rất quyết liệt, đã cắm cờ lên dinh tỉnh trưởng nhưng vẫn chưa dứt điểm. Cả đội hình sư đoàn trú quân rong rừng cao su bạt ngàn, rất thoải mái. Bộ đội được tắm giặt, đi lại tranh thủ luyện tập chuẩn bị cho trận chiến đấu. Ai cũng phấn khởi, song vẫn bâng khuâng... Mới cách đây 10 ngày, sư đoàn còn ở miền Bắc mà hôm nay chúng tôi chỉ ngồi cách Sài Gòn có 80km. Thật là cuộc hành quân thần tốc, đặc biệt, lịch sử của Sư đoàn 312 chúng tôi. Trong khi cán bộ cơ quan Bộ Tư lệnh sư đoàn họp rút kinh nghiệm hành quân thì có điện của Bộ Tư lệnh Quân đoàn 1 gọi tôi và anh Xuyên, Chính ủy sư đoàn lên làm nhiệm vụ. Lên tới quân đoàn, gặp được tất cả các anh trong Bộ Tư lệnh: anh Nguyễn Hòa, anh Hoàng Minh Thi, anh Hồng Phong, anh Thế Bạn. . . Thấy các anh đều khỏe mạnh, thật là mừng. Lại gặp các đồng chí cơ quan binh chủng pháo binh, cao xạ, xe tăng, thông tin, các đồng chí tư lệnh Sư đoàn 320 cả các đồng chí trên cơ quan trên Mặt trận cùng anh Sáu Phát, Bí thư tỉnh Bình Dương, anh Năm Châu Tỉnh đội phó... Gương mặt người nào cũng lộ vẻ hân hoan khi trao đổi với nhau về tình hình các mặt trận.

     Bắt đầu họp, Tư lệnh Nguyễn Hòa giới thiệu cấp trên lên giao nhiệm vụ cho Quân đoàn 1. Sau khi nói rõ tình hình địch, ta và quyết tâm của Bộ chỉ huy, đồng chí cán bộ mặt trận giao nhiệm vụ cho Quân đoàn 1 đảm nhiệm hướng chiến dịch tấn công từ hướng Tây Bắc vào Sài Gòn. Trận đầu mở cửa là đánh vào tuyến phòng thủ của địch trên đoạn đường 16, vào các cụm đồn quân địch ở cứ điểm Bình Cơ, Bình Mỹ, Dốc Bà Nghĩa, đến Tân Uyên, nhanh chóng đưa lực lượng chủ yếu thọc sâu theo con đường 13, đánh chiếm Bộ tổng tham mưu ngụy, cùng với các hướng đơn vị bạn chiến đấu giải phóng Thành phố Sài Gòn.  Dùng một sư đoàn cùng với quân dân tỉnh Bình Dương ngăn chặn tiến tới tiêu diệt toàn bộ sư đoàn 5 ngụy khôngđể nó rút chạy về Sài Gòn, giải phóng hoàn toàn tỉnh Bình Dương. Chiến dịch này lấy tên là Chiến dịch Hồ Chí Minh.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #71 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:35:54 am »

     Cả hội nghị vui mừng phấn khởi, rất tin tưởng Chiến dịch Hồ Chí Minh nhất định thắng. Tiếp theo đồng chí Tư lệnh Nguyễn Hòa, Chính ủy Hoàng Minh Thi lần lượt giao nhiệm vụ cho Sư đoàn 320, Sư đoàn 312 chúng tôi và các binh chủng cùng các lực lượng vũ trang của tỉnh đội. Anh Năm Châu, anh Sáu Phát giao nhiệm vụ nói rất cụ thể: Sư đoàn 320 cùng Sư đoàn 312 và dân quân tỉnh Bình Dương đánh trận đầu mở cửa vào tuyến phòng thủ con đường 16. Sư đoàn 320 đánh vào cụm cứ điểm Dốc Bà Nghĩa, thị trấn Tân Uyên. Sư đoàn 312 đánh vào cụm cứ điểm Bình Cơ, Bình Mỹ. Quân dân tỉnh Bình Dương phối hợp với hai sư đoàn tấn công nổi dậy giải phóng đường 16. Nhiệm vụ tiếp theo của Sư đoàn 320 sau khi hoàn thành ở hướng chủ yếu phải nhanh chóng đưa toàn bộ lực lượng thọc sâu theo con đường 13 vào đánh chiếm Bộ Tổng tham mưu ngụy. Sau đó cùng các đơn vị bạn đánh chiếm giải phóng Sài Gòn. Sư đoàn 312 cùng quân dân tỉnh Bình Dương là hướng thứ yếu. Trận đầu mở cửa là tấn công vào cứ điểm Bình Cơ, Bình Mỹ. Khi hoàn thành nhanh chóng đưa toàn bộ lực lượng sư đoàn thọc sâu vào con đường 13 chốt chặn bao vây căn cứ Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê, không cho sư đoàn 5 rút chạy về Sài Gòn. Trước hết, tập trung lực lượng tấn công tiêu diệt căn cứ Phú Lợi. Sau đó mới đánh tiêu diệt toàn bộ sư đoàn 5 ngụy ở Bến Cát, Lai Khê cùng với quân dân tỉnh Bình Dương giải phóng hoàn toàn tỉnh Bình Dương. Mặt trận, quân đoàn quyết định thành lập Bộ chỉ huy thống nhất và giao cho tôi làm Tư lệnh. Đồng chí Sáu Phát, Bí thư Tỉnh ủy Bình Dương, là Chính ủy. Đồng chí Một Hữu, Tỉnh Đội trưởng làm Phó Tư lệnh. Các đồng chí cán bộ cơ quan tỉnh, cán bộ cơ quan Sư đoàn 312 đảm bảo lãnh đạo, chỉ huy, giúp cho Bộ chỉ huy thống nhất. Để đảm bảo bí mật lực lượng, Sư đoàn 312 tập kết bộ đội ở khu vực Bến Bầu, Sông Bé. Đoàn cán bộ chỉ huy đi trinh sát nắm địch không được vượt qua tuyên phòng thủ của địch trên đường 16. Thời gian chuẩn bị ngày x phải xong, đến ngày y là ngày toàn chiến dịch tấn công nổ súng. Như vậy, thời gian chuẩn bị để đúng ngày ta tấn công nổ súng là rất gấp. Tôi thầm nghĩ như vậy.

      Nhận nhiệm vụ xong, chúng tôi, anh Xuyên, anh Sáu Phát, anh Năm Châu cùng nhau trao đổi tìm hiểu nhiệm vụ trên giao cho quân dân tỉnh và sư đoàn, bàn về tổ chức thực hiện nhiệm vụ Chiến dịch Hồ Chí Minh tổng tấn công và nổi dậy. Phải thực hiện tấn công tổng hợp cách đánh của sư đoàn chủ lực, cách đánh bộ đội tỉnh, cách đánh của quân du kích cùng nhân dân tấn công nổi dậy, có như thế mới tạo nên sức mạnh tổng hợp đánh thắng kẻ thù nhanh gọn được. Về chuẩn bị kế hoạch tác chiến của Sư đoàn 312, phải nói thật là tôi và anh Xuyên lần đầu tiên vào chiến trường miền Đông Nam Bộ nên chưa hiểu địch cũng như địa hình và cả tình hình nhân dân. Thời gian lại gấp. Làm thế nào để cán bộ Sư đoàn 312 cũng như bản thân tôi nắm được để thiết kế phương án tác chiến? Cách đánh của chiến dịch đã chỉ ra như thế. Tôi đề nghị ta phải tổ chức ngay đội trinh sát chỉ huy thống nhất.  Phía tỉnh gồm các đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, huyện đội trưởng, tỉnh đội trưởng. Bên sư đoàn từ cán bộ cấp trưởng đại đội đến tiểu đoàn, trung đoàn, sư đoàn, cơ quan. Phải đi nắm địch ngay để cùng nhau thiết kế được kế hoạch tác thiến toàn diện thống nhất, đó là việc ưu tiên.

      Anh Năm Châu nói thêm:

     - Từ đây về căn cứ tỉnh, tôi, anh Sáu Phát đi hon đa cũng phải mất hai ngày. Đường khó đi. Không có đường ô- tô Các anh đi bộ cũng phải ba bốn ngày. Địa hình không thuộc phải vượt qua sông Bé, đi qua chiến khu Đ mới đến căn cứ tỉnh được. Quân đoàn, Mặt trận, lại không có người đưa đường thì biết ngày nào các anh mới đến được để cùng triển khai. Tối mai chúng tôi về đến căn cứ tỉnh để triển khai được rồi.

      Nghe anh Châu nói, tôi lo. Hiện Quân đoàn, Mặt trận, tỉnh không có người dẫn đường. Chúng tôi tự tìm đi hỏi dò dần, chẳng biết ngày nào tới được. Tôi đề nghị hai anh cho đoàn cán bộ trinh sát chỉ huy sư đoàn đi theo luôn các anh về tỉnh để cùng triển khai. Anh Năm Châu nói tiếp:

      - Chúng tôi chỉ có hai người, cũng cần về ngay triển khai mới kịp. Hơn nữa, các anh đi bộ, chúng tôi đi xe. Chỉ tiếc cơ quan ở xa quá.

     Cuối cùng, anh Sáu Phát nói với tôi và anh Năm Châu là anh Năm Châu đưa đoàn trinh sát và cả tôi cùng về tỉnh triển khai. Chỉ có thế mới kịp. Tôi rất phấn khởi, trao đổi với anh Xuyên về đơn vị phổ biến rồi đi sau. Mặt khác, tôi cho một cán bộ tác chiến về tổ chức đội trinh sát đi theo sau, hẹn gặp Ở Bến Bầu, bên này con sông Bé.
   
      Đội trinh sát được tổ chức gồm một số cán bộ tác chiến, trinh sát, pháo binh, thông tin. Tổ trinh sát, tổ phòng vệ, tổ thông tin đi hai xe ô-tô theo đường công binh ta đang mở đến Bến Bầu.

      Tôi đi trước cùng anh Sáu Phát và anh Năm Châu. Vừa đi khỏi nơi nhận lệnh ba cây số thì địch bắn pháo dội bom suốt dọc đường ta đang mở này. Chắc là con đường đã bị lộ. Quãng đường dài có hơn 20km mà mãi hơn 17 giờ chúng tôi mới đến được khu vực Bến Bầu. Cũng là hết đường ô-tô. Chúng tôi quyết định ngủ tại đây để đón đoàn trinh sát sư đoàn đi sau. 18 giờ, tôi gặp anh em, chờ đơn vị ngủ bên này sông Bé và dặn các trung đoàn trưởng:

      - Đoàn ta ngủ ở đây có hai đồng chí Bí thư và Tỉnh đội phó tỉnh Bình Dương dẫn đường. Ổn định nơi ngủ rồi thì đến thăm chào hai anh ấy.

     Trung đoàn trưởng các Trung đoàn 165, 141, 209, đồng chí Măng, đồng chí Đàm, đồng chí Thích lần lượt đến thăm chào hai anh Sáu Phát và anh Năm Châu. Cả một số cán bộ tiểu đoàn và cơ quan trung đoàn bộ cũng đến.

     Tôi phải giới thiệu từng người. Hai anh rất phấn khởi hỏi thăm từng cán bộ, rất cởi mở thân tình. Cuộc gặp thời gian rất ngắn nhưng khi về trao đổi với nhau đồng chí nào cũng tỏ ra rất có thiện cảm, cứ khen đồng chí Bí thư tỉnh Sáu Phát dáng người thon cao, khi còn trẻ chắc phải đẹp trai lắm và chắc là học cao nên nói chuyện sâu sắc lại điềm đạm, tình cảm. Hết khen đồng chí Bí thư lại chuyển sang đồng chí Tỉnh đội phó Năm Châu, dáng người nhỏ thấp, rất nhanh nhẹn, nói cũng nhanh, tính tình bộc trực, cởi mở cũng rất thân tình. Tôi cũng có những nhận xét như cán bộ cơ quan trung đoàn và tin tưởng rằng có sự giúp đỡ của các đồng chí ấy, sư đoàn tôi nhất định hoàn thành được nhiệm vụ. Đêm khuya, đồng chí liên lạc của tôi đã mắc ba cái võng để ba chúng tôi ngủ gần nhau, lại chỉ rõ vị trí võng của từng người. Nhưng ba chúng tôi vẫn chưa tài nào ngủ được và vẫn canh cánh bên lòng về nhiệm vụ. Tôi hỏi anh Năm Châu để hiểu thêm về địch và địa hình toàn tỉnh sông Bé vì khi nhận lệnh ở quân đoàn, tôi nắm chưa chắc lắm. Anh Năm Châu giở bản đồ ra vừa chỉ lên bản đồ vừa nói:

      - Về lực lượng cầm súng có 5 vạn tên, gồm toàn sư đoàn 5 nguy, một lữ đoàn thủy quân lục chiến, một thiết đoàn tăng, mấy tiểu đoàn biệt động quân, lực lượng bảo an dân vệ bố trí toàn tỉnh hơn 300 đồn bốt. Sư đoàn 5 chỉ bố trí gọn trong ba căn cứ lớn: Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê. Công sự vững chắc. Hỏa lực chúng có 50 khẩu pháo lớn 105 và 175 ly.

      Tôi xem trên bản đồ, đồn giặc ken rất dày, từ ấp xã chúng cũng có đồn dân vệ. Nhân viên ngụy quyền có bốn vạn tên. Tôi khen anh tỉnh đội phó kiêm tham mưu trưởng nắm địch rất chắc. Còn về lực lượng ta, anh Sáu Phát bảo để nói đỡ anh Năm Châu, còn gì anh ấy sẽ bổ sung.

      - Như thế là lực lượng vũ trang của tỉnh có hai tiểu đoàn Phú Lợi và bốn đại đội công binh, pháo binh, thông tin, hậu cần kỹ thuật tỉnh, các huyện có các đại đội du kích tập trung. Xã ấp có 1,2 tiểu đội dân quân du kích, chỉ có 10 xã trắng chưa có cơ sở. Hiện nay tỉnh đã triển khai thế trận chuẩn bị sẵn sàng chờ lệnh tổng tiến công nổi dậy. Chỉ huy sở tiền phương tỉnh do anh Một Hữu, Phó Bí thư thường vụ, Tỉnh đội trưởng phụ trách bố trí trong vùng địch tạm chiếm ở khu rừng Tân Hội, chỉ cách căn cứ Phú Lợi, thị xã Thủ Dầu Một khoảng 7km. Khi có lệnh tiến công là các lực lượng vũ trang nhân dân tiến công nổi dậy ngay. Thực ra đánh với bọn ngụy quân, ngụy quyền, chúng tôi không lo. Cái đáng ngại là sư đoàn 5 ngụy, quân đông, vũ khí trang bị rất mạnh. Riêng pháo binh 105 ly và 175 ty chúng có 50 khẩu. Lại có cả một thiết đoàn xe tăng và ở trong các căn cứ lớn, công sự do Mỹ xây dựng trước đây rất vững chắc. Chúng tôi tính quân dân tỉnh sông Bé không đủ sức hoàn thành nhiệm vụ. Cán bộ tỉnh chúng tôi đang lo lắng như vậy. Được trên thông báo Sư đoàn 312 cùng với quân dân tỉnh sông Bé tiêu diệt bằng được sư đoàn 5 nguy, chúng tôi rất phấn khởi và rất tin tưởng. Trên có nhắc chúng tôi, sư đoàn lần đầu tiên vào chiến trường miền Đông Nam Bộ, chúng tôi phải tạo điều kiện giúp sư đoàn về mọi mặt. Đồng chí yên tâm, có khó khăn, yêu cầu gì, đồng chí cứ nêu ra. Đây là trách nhiệm chung để chúng ta cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #72 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:38:49 am »

      Bọn chúng tôi trao đổi hết nhiệm vụ chung lại chuyển sang chuyện riêng. Anh Sáu Phát hỏi tôi:

      - Lâu nay có được về thăm gia đình không?

      - Trước khi vào đây cũng có tranh thủ được ít hôm về thăm gia đình. Bà xã tiễn tôi rất là vui vẻ.

      Mọi người cười. Tôi cũng hỏi thăm gia đình các anh và các bà xã trong này. Cuộc trò chuyện cởi mở thân tình, đến 12 giờ đêm chúng tôi mới đi ngủ. Tiếng sóng gợn trên dòng sông Bé như ru tôi vào một đêm ngủ ngon. Sáng hôm sau dậy thấy thoải mái và như khỏe hơn.
6 giờ sáng, ăn cơm sáng xong, ba chúng tôi lại trao đổi chuẩn bị hành quân. Anh Sáu Phát nêu ý kiến để anh Năm Châu dẫn đoàn cán bộ sư đoàn về sau, anh về căn cứ trước họp thường vụ phổ biến nhiệm vụ cho cơ quan chuẩn bị. Khi sư đoàn về bàn công việc triển khai mới kịp.

      Tôi nghe cũng thấy rất cần như thế. Anh đi xe Hon đa chỉ một ngày đã về đến tỉnh rồi. Có thể ngay đêm nay họp được thường vụ. Có điều anh đi một mình có đảm bảo được an toàn không?

     - Anh yên tâm, ở đây là vùng tự do của ta. Tôi xuống cơ sở thường đi một mình.

     - Các anh yên tâm. Anh Năm Châu cũng thống nhất như thế.

     Và chúng tôi tiễn anh Sáu Phát vượt qua sông Bé.

     Đến 7 giờ, anh Năm Châu tiếp tục dẫn đoàn cán bộ chúng tôi vượt qua sông Bé đi vào con đường mòn trong một khu rừng bao la. Vừa đi anh vừa kể:

     - Tỉnh Sông Bé Ở phía nam Tây Nguyên. Khu rừng ta đang đi là một khu vực của chiến trường miền Đông Nam Bộ. Lại là phần cuối cùng con đường Trường Sơn. Tỉnh Sông Bé Ở phía bắc Sài Gòn. Từ đây chỉ còn cách Sài Gòn khoảng 80 đến l00km. Có thể nói tỉnh Sông Bé là địa bàn rất quan trọng về chiến lược trong cả hai cuộc kháng chiến của dân tộc ta. Về phía địch cũng như vậy. Cho nên cuộc chiến đấu diễn ra ở tỉnh Sông Bé chúng tôi rất quyết liệt, tàn khốc. Quân dân tỉnh Sông Bé phải chiến đấu trong gian khổ, ác liệt, hy sinh và cũng đầy khí phách anh hùng, kiên trung, bất khuất. Có như thế mới giành cho ta giữ được thế trận lớn mạnh như ngày nay. Chỉ nói riêng chiến khu Đ trong thời gian chống chiến tranh cục bộ đã có bao sự tích rồi. Ta đang đi trên con đường có biết bao vết tích Mỹ-nguy còn để lại, những hố bom đạn của các loại pháo hạng nặng và máy bay, cả máy bay B.52 rải thảm; vết tích về những lần chúng rải chất độc hóa học lần đầu tiên ở chiến khu Đ chưa xóa đi được. Những xác xe còn đầy rừng. Những cây khô đứng trơ, không ngón, hết cành trông như những cái cột chôn giữa rừng đầy vết đạn bom...

     Vượt qua chiến khu Đ, chúng tôi xuống đồng bằng mênh mông thoáng mát. Đi gần hết đêm thì tới khu căn cứ tỉnh ở giữa xã Bình Mỹ chỉ cách địch chốt trên đường 16 chừng mười sáu cây số. Tới nơi, anh em chúng tôi ai cũng mệt nhưng rất vui, được các đồng chí cơ quan Tỉnh ủy, Tỉnh đội đón rồi đưa vào nơi nghỉ có cơm nước chu đáo, tận tình. Tôi chợp mắt được một tiếng thì trời sáng. Thế là lại túm lại bàn bạc công việc với nhau. Tôi thấy rất lạ, tại sao địa hình bên này sông Bé kín có thể trú được hàng mấy sư đoàn, sao quân đoàn lại quy định sư đoàn ta chỉ được tập kết tại khu Bến Bầu bên kia sông Bé? Như thế là xa quá. Rõ ràng quân đoàn mới vào như chúng ta chưa nắm được tình hình nên mới lệnh như thế. Ý tôi thấy rằng tập kết ở khu vực Bến Bầu là rất xa, chuẩn bị vào chiến đấu không thích hợp. Nên cho sư đoàn vượt qua sông Bé, vào khu vực gần căn cứ tỉnh thì thuận tiện rất nhiều mặt. Tôi định báo cáo về quân đoàn xin ý kiến. Chẳng biết quân đoàn đang cơ động bây giờ ở đâu. Tôi liền viết thư về sư đoàn cho anh Xuyên, anh Quân, anh Kiệm, anh Hoàng Lê, đề nghị các anh cho sư đoàn vượt qua sông Bé vào gần căn cứ tỉnh Sông Bé để tiện triển khai chiến đấu, vừa kín đáo vừa đảm bào an toàn. Tôi đề nghị các anh báo cáo ngay lên quân đoàn về ý kiến của tôi như thế. Tôi còn nhắc thêm: "Nếu trường hợp quân đoàn chưa hiểu ra, không đồng ý, các anh cứ hỏi đồng chí Khác trinh sát, người cầm thư này, xem dọc đường đến khu tập kết tỉnh Sông Bé nó thuận tiện, thích hợp như thế nào, để có thực tế mà trình bày cho các anh quân đoàn đồng ý. Trường hợp quân đoàn không đồng ý, các anh cứ cho sư đoàn vượt sông Bé đến khu tập kết một. Quân đoàn có phê bình, kỷluật, tôi xin chịu trách nhiệm". Tôi viết thư xong cho đồng chí Khác cầm về, thấy yên tâm nhưng vẫn cảm thấy lo ngay ngáy. Không biết các anh có chịu nghe? Các anh mà không nghe tôi cũng chịu. Chẳng có cách gì hơn vì tôi đang trên đường đi nắm địch và nghiên cứu địa hình.

      8 giờ ngày 14 tháng tư. Anh Năm Châu đến dẫn tôi lên gặp anh Sáu Phát. Ba chúng tôi lại nghe toàn bộ tình hình và bàn một số việc triển khai. Tôi đề nghị tổ chức đội trinh sát chỉ huy của tỉnh với thành phần từ cán bộ đại đội, tiểu đoàn cơ quan tỉnh đội đến các huyện đội..., sư đoàn cũng từ đại đội trưởng, tiểu đoàn, trung đoàn cơ quan, lữ trưởng, tổ chức thành một đoàn, chỉ huy thống nhất. Tôi chỉ huy. Bên tỉnh có đồng chí Tỉnh đội phó.  Chúng ta cùng đi nghiên cứu địch, địa hình, xác định mụctiêu cùng nhau xây dựng phương án tác chiến. Cuối cùng anh Sáu Phát nhất trí quyết định anh Năm Châu đi cùng với tôi và giao cho anh Năm Châu chuẩn bị tổ chức để 15 giờ họp đoàn. Đúng 15 giờ, tôi sang họp bên cơ quan Tỉnh đội, gặp đủ thành phần quy định, phổ biến nhiệm vụ tổ chức cụ thể kế hoạch trinh sát các đồn giặc trên tuyến đường 16. Tập trung vào cụm cứ điểm Bình Cơ, Bình Mỹ - Dốc Bà Nghĩa. Cuộc họp thống nhất phải tổ chức từng tổ lấy đơn vị là trung đoàn, cán bộ tỉnh xen kẽ vào từng trung đoàn. Thực ra các cán bộ tỉnh chẳng lạ gì địch và địa hình cả.

      Hai ngày đêm chúng tôi đi nắm địch trên đường 16 địa hình tiếp cận thuận lợi, có thể đến các đồn giặc chỉ cách 200, 300m. Xác định được địch phòng thủ ở tuyến này, không có sư đoàn 5 ngụy, cả trên tuyến phòng thủ đường 15-14. Sư đoàn 5 ngụy chỉ bố trí tận bên trong tuyến quốc lộ 13, Ở gọn 3 căn cứ Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê. Như vậy. tuyến đường 16 - 15 - 14 chỉ có biệt động quân còn Bình Cơ - Bình Mỹ do tiểu đoàn 306 ngụy quân bám giữ. Đồn Dốc Bà Nghĩa, Tân Uyên cũng chỉ có ngụy quân. Chúng tôi nghiên cứu hệ thống quân sự trong các đồn, chưa đồn nào kiên cố, hỏa lực không mạnh, tinh thần dao động, không chịu nổi hỏa lực của ta khi tấn công. Chúng tôi thiết kế trận đánh cụm cứ điểm Bình Cơ – Bình Mỹ, bàn thống nhất cách đánh chỉ sử dụng hai tiểu đoàn với lực lượng du kích dân quân, chi viện ít hỏa lực là dứt điểm, không khó khăn gì. Mục tiêu chủ yếu là đánh sư đoàn 5 ngụy lại không có ở đây. Còn phải vượt qua tuyến
phòng thủ của địch trên đường 16 - 15 - 14, rồi phải đi suốt một ngày hai đêm nữa mới tới con đường 13. Chúng đều Ở trong căn cứ Phú Lợi - Bến Cát - Lai Khê. Cán bộ Sư đoàn 312 chúng tôi lại chưa biết địa hình, cách bố trí trong các căn cứ ấy thì làm sao tôi thiết kế được các trận đánh? Là Tư lệnh trong bộ chỉ huy thống nhất bắt buộc tôi phải suy nghĩ. Lệnh Quân đoàn 1 giao cho chỉ nắm địch trên đường 16, không được vượt qua đường 16, thế mới khó. Chẳng biết quân đoàn giờ ở đâu. Quân đoàn không có cán bộ nào ở đây cả. Đến chiến sĩ thông tin trinh sát của quân đoàn cũng không có ai. Làm thế nào xin ý kiến được. Tôi thấy lo. Đơn vị tôi có đánh thắng bao nhiêu trận ở đây cũng chưa phải mục tiêu chính vì nhiệm vụ chính của Sư đoàn 312 là chặn đứng sư đoàn 5 ngụy không cho chúng chạy về Sài Gòn.
Như vậy, đoàn cán bộ chúng tôi nắm địch, địa hình trên đường 16, thiết kế được các trận đánh trên giao cho là đánh vào cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ - Dốc Bà Nghĩa là rất ơn. Nhưng tôi vẫn không yên tâm. Nhiệm vụ Mặt trận và Quân đoàn 1 giao cho chỉ rất rõ Sư đoàn 312 chúng tôi phải tiêu diệt sư đoàn 5 ngụy. Đ ó là nhiệm vụ chính. Cán bộ chỉ huy chúng tôi chưa biết gì về sư đoàn 5 ngụy bố trí ở các căn cứ Phú Lợi, Lai Khê, Bến Cát to bé, ngang dọc như thế nào cả. Chưa có kế hoạch tác chiến  đánh vào các căn cứ sư đoàn 5 ngụy thì chưa thể về đón quân lên. Tôi thấy không yên tâm. Không được vô trách nhiệm với xương máu chiến sĩ. Tôi trao đổi với anh Năm Châu, Tỉnh đội phó cùng hai đồng chí Tiểu đoàn Phú Lợi và các anh huyện đội:

      - Tôi định đưa đoàn vượt qua tuyến phòng thủ trên đường 16 - 15 - 14, vào tận đường 13 để nắm địch ở căn cứ Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê có được không?

     Đồng chí huyện đội Bến Cát nói ngay:

      - Huyện tôi cạnh con đường 13 gần căn cứ Bến Cát, Lai Khê. Tôi có đại đội du kích tập trung. Các xã ấp có 1, 2 tiểu đội dân quân du kích tập trung đang hoạt động ở con đường 13, xung quanh hai căn cứ Bến Cát, Lai Khê. Tối nào anh em chẳng đưa cán bộ của tỉnh từ trong ra, đón từ ngoài vào.

     Đồng chí Năm Châu tiếp lời:

     - Đoàn ta đi thì an toàn thôi. Chỉ huy sở tiền phương, anh Một Hữu, đang trong đó. Còn có một đại đội tỉnh đang ở gần căn cứ Phú Lợi. Tối nào chẳng có cán bộ ra ngoài này, cán bộ vào trong ấy. Tuy vùng địch tạm chiếm nhưng xã ấp từ đây vào đến đấy đều có cán bộ cơ sở của ta. Hơn nữa, gần đây địch trong các đồn bảo an dân vệ ở ấp xã rất ít khi ra khỏi đồn ấp. Đêm thì nằm co trong đồn, ta tha hồ đi. Chỉ ngại nhất khi vượt tuyến đường 16, địch đóng đồn dày, chúng thường chỉ bắn pháo cối, không may thì bị, nhưng rất ít khi dính đạn. Đêm chúng không dám đi tuần.

     Tôi vẫn ở trong chỉ huy sở Tiểu đoàn 1 Phú Lợi. Anh Một Hữu mới ra cách đây hai ngày, lúc vào một đường, vượt ra một đường rất an toàn.

      Tôi liền hỏi để biết vượt qua đường 16 có mấy đoạn vượt?

     - Có ba đoạn - Anh Năm Châu nói ngay - Đoạn một nằm gần chợ Cửa Khẩu, đoạn hai sát đồn Bình Mỹ, đoạn ba gần đồn Dốc Bà Nghĩa.
Nghe các đồng chí địa phương trình bày, tôi càng củng cố thêm quyết tâm cho đoàn cán bộ vượt qua đường 16, vào tận con đường 13 để nắm cho được sư đoàn 5 nguy.

      Tôi triệu tập các cán bộ sứ đoàn để cùng bàn bạc. Tôi nói:

     - Các đồng chí biết sư đoàn 5 nguy không phòng thủ con đường 16, chỉ ở tận đường 13. Chúng ta phải vượt đường 16, vào tận trong đó để nắm bằng được địa hình và cách bố trí của chúng, có thế mới thiết kế được các trận đánh. Các đồng chí thấy thế nào? Nhất là lệnh trên không cho đoàn cán bộ ta vượt qua đường 16, vì trên xác định tuyến đường 16 có sư đoàn 5 ngụy phòng thủ. Ta đi quan sát xác định đường 16 và cả đường 15-14 đều là bảo an, biệt động quân, dân vệ. Các đồng chí suy nghĩ rồi cho ý kiến để chúng ta cùng quyết định đi hay không đi. Hay chỉ dừng ở đây về đón bộ đội lên đánh bảo an, dân vệ, biệt động quân?

     Trung đoàn trưởng Đàm phát biểu:

     - Còn nghĩ gì nữa. Mấy ngày nay, tôi đã nghe các đồng chí cán bộ tỉnh và thực tế nắm địch biết rất rõ sư đoàn 5 ngụy ở tận trong con đường 13. Thế nào đoàn ta cũng phải vào rồi. Hơn nữa nhiệm vụ trên giao là ta đánh sư đoàn 5 ngụy, đâu phải đánh quân bảo an, dân vệ?

      Đồng chí Măng, Trung đoàn trưởng 165 tiếp theo:

     - Tôi đồng ý như đồng chí Đàm. Ta phải vượt đường 16. Ta không vào chẳng biết địch và địa hình ra sao, đưa quân vào đánh là đánh kiểu gì? Ta phải vượt. Thủ trưởng quyết định đi!

     Đồng chí Thích, Trung đoàn trưởng 209, phát biểu:

     - Tôi rất tán thành ý kiến anh Đàm, anh Măng phát biểu. Đoàn ta phải vượt con đường 16, vào nắm bằng được sư đoàn 5 ngụy mới đánh được.

     Như vậy, các cán bộ trung đoàn, các đồng chí cán bộ, bộ đội tỉnh, huyện đội đều thấy phải vào và vào được. Tôi quyết định chịu trách nhiệm với trên là cho đoàn vượt qua tuyến đường 16. Phải nói là các cán bộ đã củng cố thêm lòng tin cho tôi rất nhiều. Tôi kết luận: Đêm nay nghỉ. Ngày mai chuẩn bị phổ biến nhiệm vụ. Tối mai 8 giờ, vượt đường 16. Riêng cán bộ Tiểu đoàn 2 Phú Lợi,Tiểu đoàn 1, C.141, tổ trinh sát, tổ thông tin ở lại do đồng chí Năm Châu phụ trách, tiếp tục nắm địch trên đường 16 và chuẩn bị theo kế hoạch tấn công vào cụm cứ điểm Bình Cơ Bình Mỹ. Còn tất cả các đồng chí trung đoàn ngày mai đi sẽ có thêm mười lăm du kích dẫn đường. Các đồng chí phải hỏi thêm về địa hình và địch tình. Đây toàn là các đồng chí rất thuộc đường được cử xuống các tổ để đi. Bất cứ tình huống nào cũng không được lạc bỏ nhau. Cuộc đi trinh sát này khác với những ngày trước từ vùng tự do ta đánh đồn giặc. Từ ngày mai ta đi trong vùng địch kiểm soát kỷ luật phải rất nghiêm, ý chí chiến đấu phải cao. Những đồng chí nào trù trừ còn lo lắng do dự, ta để ngoài, chẳng sao cả.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #73 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:41:07 am »

      Theo kế hoạch, đoàn chúng tôi có ba đoạn vượt qua đường 16. Sáng hôm sau, tôi phân công Trung đoàn 165 nghiên cứu đơn Dốc Bà Nghĩa giáp với đồn Bình Cơ. Trung đoàn 141, đoạn sát đơn Bình Mỹ. Trung đoàn 209 bên trên chợ Cửa Khẩu. 12 giờ phải xong. Đây là tuyến giáp ranh giữa ta với địch. CÓ chợ Cửa Khẩu gần đồn Bình Mỹ, dân vùng tự do và cả dân trong vùng tạm chiếm, chiến sĩ ta và binh lính địch, không mặc áo nhà binh, đều đến chợ mua bán, chẳng ai bắt ai cả. Ở chợ Cửa Khẩu ta có cửa hàng là trạm liên lạc của ta, phải đi bộ để chuẩn bị cho đêm nay cả đoàn vượt qua đường 16. Tôi và anh Năm Châu đi Hon đa. Vào chợ, anh Năm Châu đến một cửa hàng. Cô gái chào anh và mời vào nhà trong, để tôi ngồi bàn ngoài rồi đem nước mời tôi, sau đó mới quay vào tiếp anh Năm Châu. Tôi ngồi một mình nhìn ra khu chợ tuềnh toàng trong khu rừng ngay trên đường 16, mấy dãy lều loi thoi, che bạt, ni lông, kẻ mua người bán cũng tấp nập, có cả lính ngụy và chiến sĩ của ta. Hình như ai cũng vội vã khi chào hỏi nhau, ít thấy tiếng cười. Tôi chỉ ngồi được ít phút, thấy cô gái ra, có một thanh niên dắt Hon đa theo sau. Cô gái này là người của ta cử ra bán hàng ở chợ. Anh Năm Châu mời tôi lên xe. Đi ra khỏi chợ 200m mới dừng lại ở đồn Bình Cơ - Bình Mỹ. Lúc này tôi. mới nhìn kỹ cô gái. Cô rất trẻ, độ 18-20 tuổi, có khuôn mặt tròn, trắng hồng, có giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, đôi mắt rất tinh nhanh, dáng người thon cân đối trong bộ áo dài màu hồng càng tôn thêm vẻ đẹp của một cô gái đang tuổi lớn. Thôi, trách nào tỉnh chọn cô em bán hàng ở đây. Tôi mới gặp đã thấy mến. Tôi hỏi xem gia đình cô ở đâu, bố mẹ làm gì.

     - Ba má em đang ở trong thị xã Thủ Dầu Một. - Cô nói nhẹ nhàng.

     Anh Năm Châu mời tôi lên xe đi tiếp, trong lúc này địch ít chú ý. Chúng tôi có bơn người, đi hai xe Hon đa, cô gái lai anh thanh niên đi trước, anh Năm Châu lai tôi theo sau. Có lúc đi trên đường 16, đến từng đoạn định vượt như qua đồn Bình Cơ, Bình Mỹ, xe đi chậm lại. Cuối cùng tôi quyết định chọn đoạn vượt giữa đồn Dốc Bà Nghĩa với đồn Bình Cơ, đường tiếp cận kín đáo. Cả đoàn cũng sẽ vượt qua đường Dốc Bà Nghĩa này. Cô gái Bé đến chào, báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi chào cảm ơn và muốn giữ cô lại để hỏi thăm. Anh Năm Châu nói phải và ngay để đón đoàn cũng vượt đêm nay. Tôi chẳng còn cách nào đành tiễn cô và anh thanh niên lên xe đi khuất vào khu rừng. Tôi hỏi anh Năm Châu:

      - Bố mẹ cô gái còn ở trong thị xã Thủ Dầu Một, phải không?

     - Đúng đấy, anh ạ. Gia đình ông bà ấy sinh được ba người con. Anh con cả là sĩ quan ngụy. Anh thứ hai là bộ đội giải phóng. Cô ta đang làm nhân viên bán hàng, làm liên lạc cho tôi. Ông bố đang ở thị xã có năm sáu chiếc xe cho thuê, mẹ bán hàng. Gia đình đó là cơ sở tốt của ta. Cô Bé là con gái út, rất ngoan, có học, được bố mẹ chiều, tiếp tế luôn. Có cô ấy bán hàng ở chợ Cửa Khẩu rất có lợi cho ta.

     - Thế cô ấy có chồng chưa?

      - Chưa đâu. Cô ta nói lấy chồng chỉ lấy bộ đội giải phóng, không bao giờ lấy lính nguy.

     Công việc cũng chẳng có thời gian để hỏi thêm về gia đình cô Bé này. Sắp đến giờ đoàn tôi vượt đường 16.

     Đêm xuống. Không gian êm ả như không hề có chiến tranh. Chỉ nghe tiếng giun dế côn trùng kêu râm ran, thỉnh thoảng gặp con chim cú đi ăn đêm, bay vụt lên. Đến 19 giờ, đoàn tôi đã vượt hết qua bên kia đường 500m, dừng lại kiểm tra quân số, cũng vừa lúc gặp liên lạc ra đón. Lúc này bắt đầu đi trong vùng địch kiểm soát nên đi rất nhanh và đi liên tục để kịp vào bộ chỉ huy tiền phương của tỉnh. Vượt qua tuyến đường 15-14, dù đi sát ấp, gần đồn cũng rất yên tâm vì đêm, địch không mò ra, mặt khác, có cán bộ cơ sở và dân quân du kích bảo vệ rồi. Trường hợp gặp tình huống gì dọc đường, đã có cán bộ huyện đội giải quyết. Chỉ có khi qua các cánh đồng mông mênh gió lạnh, ánh đèn từ các đồn ấp lập lòe như ma trơi, cũng ơn ớn. Đang vượt sang tuyến đường 15, tự nhiên ánh chớp sáng lòe trong đồn giặc. Thế rồi các loại súng cối, tiểu liên, đại liên, lựu đạn nổ tới tấp, pháo sáng vụt lên. Tôi đã lo cách phải xử trí. Đồng chí huyện đội ngồi cạnh tôi nói ngay:

     - Không sao đâu. Theo kế hoạch, bọn bảo an các đồn đêm nay diễn tập. Không sao đâu. Đồng chí cho đơn vị đi nhanh lên.

      Cuối cùng chúng tôi cũng vượt đường 14-15 an toàn. Phải đi qua mấy trăn ruộng, dãy đồi nữa mới đến Tân Hội. Trời đã mờ sáng, đi tiếp đến 7 giờ mà đội hình còn kéo dài. Tôi lại lo lộ với cả địch mặt đất và trên không. Chợt có hai bác nông dân vác cuốc dắt hai con trâu chỉ nhìn chúng tôi không nói. Đi tiếp qua đến dãy đồi ngô khoai sắn lại gặp hai cô gái, người vai vác cuốc tay cầm liềm, người gánh đôi quang gánh. Tôi cũng lo. Dân biết ta thì địch biết thôi. Đồng chí cán bộ Tiểu đoàn Phú Lợi lại nói với tôi đó là cơ sở của ta, giục tôi cho anh em đi nhanh kẻo máy bay. Lúc này tôi rất mệt muốn đi nhanh cũng không được. Cán bộ đến khu rừng Tân Hội gặp liên lạc trong chỉ huy sở anh Một Hữu ra đón, tôi mới yên tâm, lệnh cho đơn vị dừng nghỉ uống nước, ăn lương khô cho lại sức và nghe đồng chí liên lạc chỗ anh Một Hữu phổ biến tình hình.    

      Sở chỉ huy tiền phương tỉnh Sông Bé ở trong khu rừng Tân Hội bạt ngàn. Khi còn cách 200m, tôi đã nhìn thấy khá đông người. Đồng chí liên lạc dẫn đường bảo đến nơi rồi và báo cho tôi biết người đứng hàng đầu tiên bên phải là đồng chí Một Hữu. Tôi rất vui. Con người cách đây một tháng chỉ nghe các cán bộ tỉnh nói, chưa được gặp bao giờ, tôi đã có thiện cảm. Bây giờ, được gặp con người thực, nhìn anh to khỏe, người cân đối, tôi đoán chắc thời trai trẻ anh đẹp trai lắm.

     - Tôi là Một Hữu. - Anh tự giới thiệu rồi chạy đến ôm tôi. - Chúng tôi biết đoàn anh vào. Rất mừng. Cứ chờ mong mãi.

     Tôi cũng tự giới thiệu:

     - Tôi là Chuông đây.

    Tất cả anh em nhìn tôi ai cũng vui, phấn khởi. Có lẽ lúc ấy tôi, anh Một Hữu là những người vui hơn cả. Từ lúc gặp nhau, hai chúng tôi chẳng rời nhau, chuyện trò không dứt, cứ như hai anh em lâu ngày hôm nay mới được gặp lại nhau. Anh nói hơi nhanh, có giọng nói nhẹ, rất dễ nghe, cách diễn đạt khúc chiết. Tôi biết anh đang phụ trách lãnh đạo chỉ huy sở tiền phương của tỉnh ở trong lòng địch. Chúng kiểm soát tứ bề, ngày nào cũng bắn phá, truy lùng, chỉ huy sở tiền phương vẫn bám trụ, làm cho kẻ thù khiếp sợ. Đến đây, tôi thấy quân dân Sông Bé thực sự anh hùng. Tôi đang suy nghĩ, anh Một Hữu hỏi xem thời gian định như thế nào. Tôi trả lời:

      - Tình hình gấp lắm rồi. Ngay tối nay, đoàn chúng tôi phải đi nắm địch. Đề nghị anh cho hai cơ quan tổ chức thành ba đội, đội 1 Trung đoàn 16+141 vào ngay nắm địch ở căn cứ Phú Lợi; đội 2 Trung đoàn 209, huyện đội Bến Cát ra nắm địch ở con đường 13; tìm vị trí trận địa chốt chặn; đội 3 Tiểu đoàn 1, 2 Phú Lợi, đội công tác của tỉnh vào khu thị xã, dinh tỉnh trưởng, căn cứ công binh. Phải đảm bảo đi nắm địch rồi về đây mới bàn được. Bây giờ đi cả đêm rất mệt, để anh em nghỉ ăn cơm, chợp mắt vài tiếng, 13 giờ, tôi họp phổ biến, đến 15 giờ, ra đài quan sát, 17 giờ, ăn cơm xong, 18 giờ, ta tiến vào nắm địch.

     Anh Một Hữu nhất trí với kế hoạch thời gian của tôi. Anh Một Hữu báo cáo về toàn bộ tình hình trong tỉnh Sông Bé; đặc biệt các căn cứ sư đoàn 5 nguy ở Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê được anh trình bày rất cụ thể về từng căn cứ, quân số, vũ khí, cách bố trí hầm hào, công sự, các chướng ngại vật, mìn, rào đường ra vào, các lô cốt, vọng gác, kho hàng, trận địa pháo, tăng và tinh thần gần đây. Anh nói:

      - Chúng tỏ ra hoang mang dao động, ngày rất ít ra ngoài, đêm thì chỉ nằm co. Các đồn bảo an, dân vệ ngày càng dao động hơn. Lực lượng ta trong này có một đại đội của Tiểu đoàn 1 Phú Lợi, một đại đội du kích tập trung của huyện đội Bến Cát, các ấp xã ta có từ một đến hai tiểu đội du kích tập trung. Cán bộ các ngành của tỉnh có 7 đội công tác. Cán bộ ở ấp xã đều có. Chỉ trừ ba ấp xã trắng. Nhân dân rất tốt, khí thế, rất tin tưởng, ủng hộ cách mạng.

      Tôi nghe càng được củng cố lòng tin về thế trận nhân dân đã triển khai cho chiến dịch tổng tiến công và nổi dậy ở đây.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #74 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:43:33 am »

      Đài quan sát chỉ cách chỉ huy sở tỉnh có hơn 100m. Anh Một Hữu và đồng chí tác chiến tỉnh giới thiệu tình hình thực địa, chỉ rõ các căn cứ Phú Lợi, Bến Cát, Lai Khê, con đường 13, khu thị xã Thủ Dầu Một, khu tỉnh trưởng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy căn cứ Phú Lợi, nó rộng lớn mênh mông. Các mái nhà phần nhiều là lợp tôn trắng toát. Chưa bao giờ sư đoàn tôi đánh vào căn cứ rộng lớn như vậy ở đồng bằng, có hệ thống công sự vừng chắc như thế. Căn cứ nhìn như nối liền cả khu thị xã, căn cứ công binh, khu dinh tỉnh trưởng. Những hàng cây xen kẽ các xã ấp, rất khó phân biệt phạm vi căn cứ Phú Lợi. Tôi chú ý đến một cái lô cốt rất to, cao mới xác định rõ được. Còn con dường 13, nhìn mờ mờ chúng tôi chỉ nắm được hướng đi vào nắm địch mà thôi.

      Tôi vẫn thấy lo. Tuy cán bộ được chuẩn bị cả về ý chí quyết tâm lẫn động tác kỹ thuật để xử tử cao tình huống, nhưng hầu hết đều quê miền Bắc, chưa quen địa hình, gặp tình huống bất ngờ là rất dễ bị lộ, bị lạc. Một sơ suất nhỏ có thể dẫn đến thiếu bình tĩnh, chủ động rồi động tác kỹ thuật không chuẩn, kỷ luật không nghiêm, là rất khó tránh khỏi. Nhưng rồi mọi lo âu đều qua đi sau ba ngày đêm hồi hộp, tất cả đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn. Để tranh thủ thời gian, tôi cùng anh Một Hữu và các cán bộ tác chiến cùng nghe báo cáo tổng hợp tình hình, dự kiến phương án tác chiến, tổ chức lực lượng, thiết kế các trận đánh, các cách đánh và giao nhiệm vụ cho các đơn vị. Trong quá trình bàn bạc, chúng tôi chú ý cụ thể hóa các trận đánh trước sau của sư đoàn, các trận đánh của bộ đội tỉnh, của quân dân du kích, của các đội công tác vận động nhân dân cùng nổi dậy. Anh em góp ý là phương án đánh vào cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ, tiểu đoàn 306 quân ngụy 'trên đường 16, trận đánh mở đầu chỉ dùng Tiểu đoàn 2 Phú Lợi (bộ đội tỉnh), Tiểu đoàn 1 Trung đoàn 141 dự bị; hỏa lực dùng 4 khẩu pháo 85 với 4 khẩu 12 ly 7 và 4 khẩu cối 120 ly, một đại đội tăng do Tỉnh đội phó Năm Châu trực tiếp chỉ huy. Sư đoàn chỉ tăng cường cán bộ hỏa lực hợp đồng với trận đánh này. Các đội công tác, các đội dân quân du kích và nhân dân cùng tấn công nổi dậy làm chủ các xã ấp hai bên đường 16. Khi ta nổ súng, toàn sư đoàn vượt qua đường 16, đi thành ba đường tiến quân nhanh chóng vào khu tạm dừng ở dãy đồi Tân Hội. Tỉnh phải cho 30 đồng chí du kích đảm bảo dẫn đường cho Sư đoàn 312 khỏi lạc.
Trận thứ hai là trận chốt chặn đường 13 do Trung đoàn 209 cùng đại đội du kích tập trung của huyện đội Bến Cát phụ trách cắt đôi đội hình sư đoàn 5 ngụy ở căn cứ Bến Cát, Lai Khê, không cho chúng rút chạy về căn cứ Phú Lợi. Các đội công tác, dân quân du kích và nhân dân hai bên đường 13 cùng tấn công nổi dậy đánh các đồn bảo an, dân vệ.

      Trận thứ ba, sư đoàn tập trung đánh vào căn cứ Phú Lợi, đây là trận đánh then chốt quyết định tiến tới tiêu diệt sư đoàn 5 ngụy giải phóng hoàn toàn tỉnh Bình Dương. Đây là trận đánh hợp đồng binh chủng lớn. Sư đoàn tập trung hai Trung đoàn bộ binh 165, 141, tiểu đoàn xe tăng bọc thép, tiểu đoàn công binh, trung đoàn pháo 85 và 122 ly của sư đoàn, lữ pháo 130 ly, lữ pháo cao xạ 57 và 37 ly, hiệp đồng cùng với Tiểu đoàn 1 và 2 Phú Lợi bao vây thị xã dinh tỉnh trưởng. Các đội công tác và du kích vận động nhân dân cùng nổi dậy tấn công vào đồn bảo an, dân vệ và các ấp xã xung quanh căn cứ. Trải qua rất nhiều công sức khó khăn, chúng tôi mới hoàn chỉnh toàn diện phương án tác chiến và thống nhất với nhau được như thế. Đây là một thắng lợi khiến ai cũng tự tin, vui mừng phấn khởi.

     Họp xong, tôi và anh Một Hữu bàn tiếp công việc tối nay chúng tôi một số trở ra ngoài đón bộ đội, còn tất cả ở lại trong này với anh Một Hữu chỉ huy tiếp tục triển khai nắm địch, chuẩn bị đường, vị trí, khu tạm dừng đón bộ đội.

     Trời đã về chiều. Đoàn cán bộ chúng tôi trở ra đón bộ đội cũng khá gay go vất vả. Xuất phát từ 4 giờ chiều, đi suốt đêm tận 4 giờ sáng, chúng tôi mới đến đường 16, vượt qua xong thì vừa 5 giờ sáng, cũng là lúc địch bắn pháo, tổ gác đường dính loạt pháo này bị thương hai đồng chí, hy sinh một. Chúng tôi giải quyết hậu quả đến 8 giờ mới về tới đơn vị.

     Thấy anh Năm Châu, tôi hỏi ngay:

     - Anh đã gặp đoàn cán bộ Sư đoàn 320 và quân đoàn đi nắm địch trên đường 16 chưa?

     - Tôi chưa gặp ai.

     - Thế anh Ba Thuận, Tỉnh đội phó và 50 dân quân du kích dẫn đường cho đoàn cán bộ 320 và quân đoàn đi nắm địch trên đường 16 bây giờ ở đâu?

      - Các anh ấy vẫn đang nằm chờ ở căn cứ tỉnh.

     Tôi nghe rất lạ và rất lo. Quân đoàn và Sư đoàn 320 không đi trinh sát con đường 16 thì chắc là đã thay đổi nhiệm vụ tác chiến ở hướng khác rồi. Tôi đi lẩu không nắm được.

     - Thế anh có nhận được lệnh gì mới không?   

     - Chẳng nhận được lệnh gì. Chỉ có anh Sáu Phát cứ hỏi anh về chưa?

     - Từ hôm tôi đi, nhiệm vụ tỉnh Sông Bé có thay đổi gì không?

     - Chẳng thấy gì thay đổi cả.
   
      Hỏi anh Năm Châu xem có biết quân đoàn ở đâu không thì anh cũng chịu. Tôi nói với các cán bộ trung đoàn:

      - Thế là chúng ta công cốc, quân đoàn chuyển nhiệm  vụ rồi. ,Chỉ còn hai ngày nữa là nổ súng. Biết làm sao Chúng tôi đang trao đổi với nhau thì đồng chí liên lạc của tỉnh đi Hon đa tới đưa thư cho anh Năm Châu và cho biết gặp Sư đoàn 312, đông lắm, đang ở căn cứ tỉnh. Anh Năm Châu báo tin thư anh Sáu Phát, Bí thư tỉnh cho biết nhiệm vụ của tỉnh và sư đoàn không có gì thay đổi. "Rất mong anh Chuông". Thôi thế được. Tôi thầm nghĩ. Tôi sẽ phổ biến toàn bộ phương án tác chiến cho anh Năm Châu để anh về ngay báo cáo với anh Sáu Phát. Tôi nói rõ:

      - Có cả anh Một Hữu cùng bàn thống nhất toàn bộ rồi. Tôi phải về ngay báo cáo kế hoạch tác chiến này với Đảng ủy sư đoàn và báo cáo với quân đoàn. Anh cho đồng chí liên lạc mượn một cái xe Hon đa đưa tôi về sư đoàn cho kịp.

      15 giờ ngày 24 tháng tư, tôi về tới sư đoàn. Bộ Tư lệnh chúng tôi trao đổi với nhau ngay để cùng nắm tình hình chung. Anh Xuyên, Chính ủy sư đoàn nói rằng ở nhà chỉ mong cán bộ sư đoàn đi trinh sát mau về và ai cũng sốt ruột vì ngày nổ súng đến nơi rồi. Thời gian này cánh quân phía đông đã cắt đường tiếp viện của địch từ Biên Hòa ra Xuân Lộc nên địch ở Xuân Lộc tháo chạy. Tôi hỏi anh Kiệm, Phó tư lệnh kiêm Tham mưu trưởng sư đoàn xem bây giờ quân đoàn ở đâu. Anh Kiệm bảo không biết. Đến lúc này, tôi thấy rất lạ. Vậy quân đoàn và sư đoàn 320 đi đâu? Thôi đấy là việc của cấp trên, ta không bàn nữa. Chúng tôi chỉ còn ngày mai chuẩn bị, ngày kia hành quân nổ súng rồi. Tôi đề nghị để tôi báo cáo toàn bộ phương án tác chiến rồi các anh cho ý kiến. Tối nay còn phải họp Đảng ủy. Ngày mai họp quân chính giao nhiệm vụ cho các đơn vị tổ chức hợp đồng mới kịp.

      Mọi công việc tiến hành đúng như kế hoạch đã bàn. Anh Năm Châu đến cũng báo cho biết các phương án tác chiến được nhất trí trong Tỉnh ủy. Sau đó anh Kiệm tổ chức hội nghị hiệp đồng, cũng hứa nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

      Dự hội nghị hiệp đồng hành quân tác chiến với đơn vị xong, chúng tới trao đổi trong Bộ Tư lệnh sư đoàn chuẩn bị báo cáo quyết tâm lên quân đoàn. Anh Kiệm Tham mưu trưởng bảo chúng ta làm ngược chiều. Bộ Tư lệnh quân đoàn chưa thông qua, ta đã giao nhiệm vụ cho các đơn vị. Nhỡ trên quân đoàn có ý kiến thay đổi thì ta khó xoay.

      Tôi nói:

       - Bây giờ biết quân đoàn ở đâu để có thể báo cáo quyết tâm được. Sáng mai sư đoàn hành quân nổ súng rồi, bây giờ có thay đổi cũng không được. Đảng ủy sư đoàn và Tỉnh ủy Sông Bé đã thông qua phương án tác chiến, bộ đội đã triển khai và đang chấp hành một cách nghiêm chỉnh mệnh lệnh quân đoàn và Mặt trận giao cho, có sai đâu!
Chúng tôi đang bàn bạc và không khỏi băn khoăn thì rất may anh Thế Bôn, Phó tư lệnh quân đoàn xuống. Chúng tôi ào ra đón chào anh. Thật là mừng, đang lo chuẩn bị cho sĩ quan tham mưu lên tìm quân đoàn báo cáo. Anh Thế Bôn hồ hởi nói:

      - Các anh đã chuẩn bị xong chưa? Tôi xuống thông qua quyết tâm chiến đấu của sư đoàn đây.

     - Thưa anh, xong cả rồi.
   
      Tôi đáp rồi đem bản đồ ra trình bày tình hình chung về địch, đặc biệt sư đoàn 5 ngụy, rồi nhiệm vụ sư đoàn, việc sử dụng lực lượng và tổ chức hiệp đồng tác chiến,v.v...

      Anh khen:

     - Rất tốt. Quân đoàn đồng ý phương án tác chiến của sư đoàn. Thôi, tôi nghe thế là được. Báo cáo quyết tâm của sư đoàn đâu, đưa tôi để về quân đoàn tôi báo cáo các anh tư lệnh.

      Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng có cái may nào bằng cái may này. Nếu anh Thế Bôn không xuống thì hẳn tôi không thể nào hết canh cánh bên lòng về cái việc chưa báo cáo quyết tâm đã triển khai thế trận. Dẫu cho tôi có viện lý do gì đi nữa.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #75 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:45:31 am »

3. NỔ SÚNG TẤN CÔNG

     Ngày 26 tháng tư, chúng tôi nghe tin bọn lính ngụy tháo chạy từ Phan Rang, Xuân Lộc về làm náo động Thành phố Sài Gòn. Phía quân ta thì hướng tây bắc Sài Gòn, lực lượng Quân đoàn 3 đã tiến đến Dầu Tiếng; ở hướng tây, Đoàn 232 áp sát tuyến sông Vàm Cỏ Đông và Hậu Nghĩa; ở hướng nam, Sư đoàn 5 và 8 đã áp sát đường số 4; ở hướng đông, Quân đoàn 4 sau khi giải phóng Xuân Lộc đã áp sát Trảng Bom, Quân đoàn 2 tiến sát Long Thành được tăng cường cả Sư đoàn 3 và Lữ đoàn 52 của Quân khu 5.

      Còn Quân đoàn 1 chúng tôi thì đã dàn thế trận xong ở tỉnh Bình Dương phía bắc Sài Gòn, Sư đoàn 320 chuẩn bị nổ súng tấn công cụm cứ điểm Tân Uyên - Dốc Bà Nghĩa; Sư đoàn 312 chúng tôi đánh cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ.

     14 giờ, các cấp cán bộ lên quan sát chỉ thị các mục tiêu, giao nhiệm vụ trên thực địa. Thời gian này, tôi và anh Năm Châu Tỉnh đội phó trực tiếp chỉ huy trận đánh vào cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ. Chúng tôi xuống kiểm tra Tiểu đoàn 2 Phú Lợi bộ đội tỉnh ở vị trí tạm dừng, nơi rất gần địch. Anh Năm Châu giới thiệu tôi cho toàn tiểu đoàn. Tôi đi qua hết lượt các đại đội, nhìn từng khuôn mặt cán bộ chiến sĩ rất khỏe, trẻ, đầy khí thế. Tôi hỏi toàn thể Tiểu đoàn 2 Phú Lợi:

     - Trận đánh đêm nay, tiểu đoàn ta đánh vào cụm cứ điểm tiểu đoàn 306 của địch ở đồn Bình Cơ - Bình Mỹ. Các đồng chí có tin đánh thắng và hoàn thành nhiệm vụ không?

     Cán bộ chiến sĩ đồng loạt trả lời:

    - Nhất định thắng, hoàn thành nhiệm vụ?

     Tôi nhắc thêm:

     - Đánh vào cứ điểm đồn Bình Cơ - Bình Mỹ, các đồng chí phải bao vây chặt, dùng hỏa lực ta bắn phá trước, bắt kẻ địch phải gục đầu xuống. Các chiến sĩ bộc phá lên phá rào, mở cửa ngay. Khi xe tăng lên, lập tức cùng xe tăng xung phong vào đồn đánh chiếm.

    Đi kiểm tra về, chúng tôi chỉ còn băn khoăn không bắt được liên lạc với quân đoàn và không rõ Sư đoàn 320 đã vào chiếm lĩnh vị trí tấn công chưa. Chúng tôi bàn với nhau, mặc dầu chưa nhận được lệnh quân đoàn, ta cứ theo kế hoạch đến đúng giờ là nổ súng tấn công.
16 giờ, chúng tôi lệnh cho Tiểu đoàn 2 Phú Lợi, các đơn vị đại đội hỏa lực, Tiểu đoàn 1, C141 đánh chiếm đồn Bình Cơ - Bình Mỹ vào chiếm lĩnh trận địa tiến công. Các đội công tác, dân quân du kích vào chiếm lĩnh vị trí, vây ép các ấp xã, các đồn bảo an, dân vệ hai bên đường 16. Đồng thời các Trung đoàn 165, 209, 141 nghe nổ súng tấn công các cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ, phải nhanh chóng vượt qua đường 16, tiến nhanh vào trong tung thâm địch ở dãy rừng đồi Tân Hội.

     Đúng 18 giờ, không nhận được lệnh quân đoàn, tôi cứ hạ lệnh tấn công. Các loại súng cối, pháo bắn vào cụm cứ điểm Bình Cơ - Bình Mỹ dồn dập. Đồn giặc bốc  cháy. Khói, bụi đất, lửa bốc lên trời, lại tỏa xuống, liên tiếp nối nhau như thế. Nghe tiếng pháo ta nổ đến sướng tai. Nhìn ngọn lửa thật thích mắt. Địch trong đồn phản ứng bắn trả rời rạc, yếu ớt, chỉ có súng con và súng cối và pháo sáng bắn lên. Qua đài kỹ thuật chúng tôi nghe địch ở trong đồn Bình Cơ báo cáo lên cấp trên của chúng: "Cộng quân rất đông, đang tấn công chúng tôi, đề nghị trên cứu viện". Chúng báo cáo chẳng qua một chữ nào cả. Sau 10 phút, một máy bay thả đèn dù pháo sáng lượn đi lượn lại mấy vòng. Hai máy bay phản lực lướt qua dội một loạt bom. Bấy giờ, các trận địa pháo ở căn cứ Phú Lợi mới bắn ra, pháo Tân Uyên bắn đến dồn dập ít phút qua các đồn, dọc đường 16. Các đơn vị ta vẫn an toàn. Ba mươi phút sau, chiến sĩ bộc phá đã mở xong cửa vào đồn Bình Cơ - Bình Mỹ. Đơn vị xe tăng được lệnh tiến lên dẫn bộ binh xung phong vào đánh chiếm đồn. Bọn địch trong' đồn hoảng loạn, chạy tứ tung, lao ra cả ấp xã, chẳng chống cự gì nữa. Chỉ lác đác còn pháo địch bắn và máy bay thả đèn dù. Ta mới bắt sống được 40 tên tù binh, tranh thủ hỏi cung luôn, chúng cho biết mới phát hiện quân ta trước một giờ, khi ta tấn công. Chúng thấy từng tốp quân ta vượt qua đường 16 đi vào phía trong ngỡ không phải đánh chúng nên chúng bảo cứ để các ngài đi. Chúng còn nói “đến khi chúng tôi nhìn thấy hai khẩu pháo chĩa thẳng vào đồn thì quân các ngài đã vây quanh đồn và đang đào công sự. Cả lính và sĩ quan đều lo sợ, không dám bắn nhiều, phần đông bỏ đồn chạy ra gặp quân các ngài, lại chạy vào. Một số chạy được ra ấp xã. Khi các ngài tấn công, chúng tôi ngồi xuống hầm theo lệnh chỉ huy bắn văng mạng lên để đỡ sợ. Khi tăng các ngài vào, tất cả trong đồn im tiếng súng, sĩ quan binh lính lẩn trốn, chạy không được, bị các ngài bắt!'.

     Trận đánh đầu tiên vào cụm cứ điểm Bình Cơ – Bình Mỹ chỉ diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, tiêu diệt toàn bộ tiểu đoàn 306 ngụy, thu toàn bộ vũ khí khí tài trang bị. Ta chỉ sử dụng có Tiểu đoàn 2 Phú Lợi, chưa phải dùng đến Tiểu đoàn 1 Trung đoàn 141, bộ đội bị thương vong hai mươi ba đồng chí.

     Chiến thắng trận đầu này gây chấn động rất mạnh khiến các đồn bảo an dân vệ tan vỡ hàng loạt, do các đội công tác của tỉnh cùng dân quân du kích cổ vũ nhân dân nổi dậy làm chủ các ấp xã, giải phóng hoàn toàn con đường 16, 15. Cả Sư đoàn 312 chúng tôi đã nhanh chóng thọc sâu vào mục tiêu quy định bên trong hậu phương địch. Mặc cho pháo địch bắn, bom thả chặn đường, máy bay thả đèn dù pháo sáng. Nhìn thấy đội hình quân ta bọn địch trong đồn Dốc Bà Nghĩa bỏ chạy. Đội hình các khối binh chủng dồn lên vượt qua đường 16 bị ùn. Tôi đang rất lo bộ đội bị thương vong thì lại gặp đơn vị Sư đoàn 320 ở đâu đi chen ngang vào khiến đội hình càng ùn và chồng chéo vào nhau, hành quân thành hàng năm hàng mười.

     Lúc này tôi thực sự lo, chỉ một loạt pháo trúng đội hình là ta thương vong lớn. Anh Năm Châu, Tỉnh đội phó còn lo hơn. Anh hét to:
   
     - Làm thế nào bây giờ, anh Chuông?

     - Tôi đề nghị anh cho mấy chục du kích đến dẫn đơn vị 320 đi về đường tiên quân của sư đoàn. Mặt khác, anh liên lạc với anh Ba Thuận, Tỉnh đội phó, trong tay anh ấy có 50 du kích dẫn đường cho Sư đoàn 320, bảo anh ấy, Sư đoàn 320 đang ở đây, cho người đến dẫn đường. Tôi phải hành quân theo đơn vị các Trung đoàn 141, 209 đã vào sâu rồi. Tôi đề nghị anh điều chỉnh đội hình giúp tôi. Khi nào lãnh đạo quân đoàn đến hoặc gặp cán bộ Sư đoàn 320 anh báo cáo các anh ấy thay cho.

     Cả Sư đoàn 312 chúng tôi hành quân liên tục suốt cả ngày cả đêm, đi như chạy đến lô giờ ngày 27 đội hình sư đoàn mới vào hết trong khu rừng đồi Tân Hội, chỉ còn cách thị xã Thủ Dầu Một, căn cứ Phú Lợi 6-7km, cách con đường 13, căn cứ Bến Cát - Lai Khê 8-lokm. Lại gặp được sở chỉ huy tiền phương của tỉnh ở đây.

     14 giờ, chúng tôi họp với sở chỉ huy tỉnh do anh Một Hữu chỉ huy, kịp thời trao đổi toàn bộ công việc đảm bảo kế hoạch tác chiến cho sư đoàn vào chốt chặn con đường 13 và triển khai bao vây căn cứ Phú Lợi, khu thị xã Thủ Dầu Một; chốt chặn trên con đường 13 tức là tách đôi đội hình sư đoàn 5 ngụy và xuống được các ấp xã hai bên đường 13, cùng dân quân du kích, động viên nhân dân nổi dậy. Việc thứ hai, Tiểu đoàn 1, 2 Phú Lợi, bộ đội tỉnh vào bao vây thị xã, khu tỉnh trưởng, hỗ trợ các đội công tác dân quân du kích hoạt động trong thị xã và các ấp xã xung quanh căn cứ Phú Lợi. Còn lực lượng sư đoàn triển khai bao vây, bộ phận trinh sát phải vào đến hàng rào căn cứ địch, từng trung đoàn chỉ dùng đại đội bộ binh cộng với lực lượng cán bộ, trinh sát. Cách đánh: Nếu địch ra ngoài căn cứ, bắn chặn không cho chúng ra.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #76 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:48:33 am »

      Đêm 27 tháng tư, toàn bộ lực lượng tiến vào bao vây căn cứ Phú Lợi, khu thị xã và ranh tỉnh trưởng, căn cứ công binh. Các đội công tác, các trung đại đội du kích vào các ấp trong thị xã phát động nhân dân nổi dậy khi sư đoàn nổ súng tiên công. Hướng Trung đoàn 209 bộ đội huyện Bến Cát và đại đội du kích tập trung chốt chặn con đường 13 cắt đôi đội hình sư đoàn 5 ngụy. Hướng Tiểu đoàn 1, 2 Phú Lợi và các lực lượng do anh Một Hữu chỉ huy 4 giờ sáng ngày 28 tháng tư đã chiếm lĩnh được một phần trận địa pháo phía đông nam thị xã Thủ Dầu Một. Trung đoàn 165, 141 đã xác định được các mục tiêu, cửa mở, các trận địa tấn công, xung phong. 3 giờ ngày 28 tháng tư, chúng tôi tổng hợp tình hình trong Bộ Tư lệnh sư đoàn thấy thế trận bao vây chia cắt sư đoàn 5 ngụy; cơ bản xong. Chắc chắn rằng, sư đoàn 5 ngụy không thể chạy.

      Các mạng đài địch gọi nhau, trên gọi xuống, dưới báo cáo lên, có lúc vội vã chẳng qua một ngữ. Chúng nói rất rõ. Theo dõi thấy có lần máy Bộ tổng tham mưu ngụy thông báo cho tướng Lê Văn Vỹ, tư lệnh sư đoàn 5 ngụy rằng đã phát hiện đúng Quân đoàn 1 chính quy Bắc Việt đánh vào Bình Cơ - Bình Mỹ - Tân Uyên trên tuyến phòng thủ đường 16, đang tiến về Lái Thiêu, có ý tiến vào Sài Gòn. "Ông cho chuẩn bị theo kế hoạch và cho kiểm tra xem trước mặt đơn vị ông có quân chính quy Bắc Việt không, báo cáo ngay."

     Lại nghe tướng Lê Văn Vỹ hỏi tên Của, tỉnh trưởng Bình Dương: "Trước mặt ông địch hoạt động như thế nào có phát hiện được quân chính quy Bắc Việt hoạt động quanh khu vực thị xã, quanh căn cứ công binh Phú Lợi không?". Tên Của báo cáo: "Không có quân chính quy Bắc Việt chỉ có bộ đội tỉnh, dân quân du kích hoạt động ở dưới các xã ấp". Tướng Vỹ thông báo cho đại tá Của, tỉnh trưởng Bình Dương, biết: "Quân đoàn 1, bộ phận đi đầu đã tiến đến Lái Thiêu. Phía sau phát hiện có nhiều quân, cả xe tăng, pháo lớn. Có lẽ chúng định tiến vào Sài Gòn". Y nhắc tên Của: "ông tăng cường phòng thủ khu thị xã, dinh tỉnh trưởng, căn cứ công binh. ông chuẩn bị đón, tôi sẽ cho một đơn vị về tăng cường với tỉnh và căn cứ Phú Lợi. Chúng ta sẽ đánh phía sau và cắt đôi Quân đoàn 1 Bắc Việt ra thành nhiều mảng tiêu diệt". Tên đại tá Của hình như rất lo lắng. Chắc y còn biết hơn tướng Lê Văn Vỹ. Y báo cáo: "Mấy xã ấp trên đường 13, từ thị xã đến căn cứ Bến Cát đã có du kích vào hoạt động. Trong thị xã, dân hoang mang cứ đồn đại quân chính quy Bắc Việt đã đến thỉ xã rồi, tôi đang cho kiểm tra".

     Suốt cả đêm, chúng tôi trong Bộ chỉ huy sư đoàn và anh Một Hữu theo dõi biết rõ tình hình chung của địch và cũng biết sự phát triển thuận lợi của Chiến dịch Hồ Chí Minh. Đến 7 giờ sáng ngày 28 tháng tư, sư đoàn hoàn chỉnh thế trận bao vây gọn sư đoàn 5 ngụy. Trung đoàn 209, đại đội du kích huyện đội Bến Cát đã hoàn chỉnh trận địa, chất chặn con đường 13; Tiểu đoàn 1, 2 bộ đội tỉnh, các đội du kích, các đội công tác đã bao vây được phía đông nam thị xã; Trung đoàn 141, 165 đã vây gọn căn cứ Phú Lợi. Tất cả các hướng vẫn giữ được bí mật, an toàn.

     Đến lúc này, tôi thực sự phấn khởi và yên tâm. Sư đoàn 5 ngụy không còn đường nào chạy thoát. Chúng nhất định bị tiêu diệt. Thế trận của ta buộc địch phải rời căn cứ, thoát ly công sự về ứng cứu cho khu thị xã, căn cứ phòng thủ ở Phú Lợi. Tôi nhận định ta đủ sức mạnh để tiêu diệt sư đoàn 5 ngụy nhanh hơn. Tên đại tá Của tỉnh trưởng và cả tướng Lê Văn Vỹ tư lệnh sư đoàn 5 ngụy chưa hề biết sư đoàn tôi đã đến gần và bao vây chúng rồi. Tôi lệnh cho tất cả các lực lượng tích cực chuẩn bị, phải bí mật. Trung đoàn 165, 141 vây cách căn cứ Phú Lợi 300- 400m, chỉ đánh khi địch ra ngoài căn cứ, đánh buộc địch phải trở vào, sử dụng AK, B.41 đánh ngăn chặn. Mặt khác, sư đoàn không tăng cường chi viện pháo cho Trung đoàn 209 và huyện đội Bến Cát đánh chốt chặn, chỉ dùng súng cối và B.41, đại liên. Tôi nghĩ, Trung đoàn 209 đánh chốt chặn được thì tốt quá, nhưng sư đoàn 5 nguy có chạy được về căn cứ Phú Lợi cũng không sao cả. Trước sau nó cũng sẽ bị tiêu diệt. Tôi trao đổi tiếp với anh Một Hữu, chỉ đạo các lực lượng nếu sư đoàn 5 ngụy có rút về đây thì các đội dân quân du kích phải dựa vào xã ấp bám đánh địch.

     8 giờ sáng ngày 28 tháng tư, xuất hiện bốn xe chở đầy quân từ thị xã Thủ Dầu Một theo đường 13 ngược lên căn cứ Bến Cát. Ngược lại, từ Lai Khê, Bến Cát có sáu xe chở quân theo đường 13 chạy về thị xã Thủ Dầu Một. Hai toán này đi rất chậm, qua từng đoạn chúng lại xuống xe quan sát bắn vài loạt tiểu liên thăm dò. Đến 10 giờ, cả hai toán gặp đơn vị chốt chặn của ta, chiến sĩ mới bắn có mấy loạt, chúng đã rút chạy. Đến 11 giờ, hai máy bay lướt qua, bay cao không bắn. Đồng thời, pháo từ Bến Cát, Lai Khê, pháo ở căn cứ Phú Lợi bắn dồn dập vào trận địa chốt chặn của ta. 12 giờ, căn cứ Bến Cát - Lai Khê cho 20 xe chở quân đánh vào trận địa ta, bắn cháy 3 xe lại phải co về căn cứ Bến Cát - Lai Khê, sử dụng pháo binh bắn vào trận địa chốt chặn của ta dọc theo hai bên đường 13.

     Đêm vừa xuống thì pháo sáng ở hầu hết các căn cứ của địch quanh khu thị xã, dinh tỉnh trưởng, cả khi căn cứ Bến Cát - Lai Khê, các đồn bảo an dân vệ rực sáng cả một vùng rộng lớn tỉnh Bình Dương. Đêm chiến tranh đang sôi lên, các đài địch gọi nhau. Tên tưởng Lê Văn Vỹ hỏi tên Của "quân đánh nhau với quân ta trên đường 13 là quân nào, có phải quân chính quy Bắc Việt không? Tình hình khu thị xã, căn cứ Phú Lợi ở dưới đó ra sao? Tôi rất nghi là có quân chính quy Bắc Việt, tuyệt đa số tiếng nói miền Bắc, quần áo rất mới, lính rất trẻ khỏe". Đến lúc này rồi mà tên Của tỉnh trưởng còn báo cáo với tướng Vỹ nguy là " quân ngài đánh hôm nay chỉ là bộ đội tỉnh, dân quân du kích, cách đánh vẫn kiểu cũ chỉ là nghi binh rầm rộ thế thôi. Ở dưới này chúng cũng tăng cường hoạt động chưa thấy phát hiện quân chính quy Bắc Việt". Như vậy, chứng tỏ địch .vẫn chưa phát hiện Sư đoàn 312. Chúng tôi mừng lắm. Qua nhiều tin cả Bộ tổng tham mưu ngụy báo xuống cho tướng Vỹ biết, Quân đoàn 1 đã tiến đến Lái Thiêu, rất nhiều tăng, pháo lớn đang tiến vào Sài Gòn, đã gần đến Cầu Bà Triệu, ra lệnh phải phòng thủ vững chắc căn cứ Phú Lợi, khu thị xã, khu dinh tỉnh trướng, căn cứ công binh.

     Chúng tôi biết được qua máy thông tin, nhiều lần Bộ tổng tham mưu ngụy đốc thúc nói rõ như thế và chúng tôi cũng đoán được ý đồ của địch sử dụng sư đoàn 5 ngụy như vậy. Tôi lệnh cho Trung đoàn 209 đề phòng ngày mai địch rút, chúng sẽ đánh vào trận địa chốt ác liệt hơn. Cần chuẩn bị các đội B.40, B.41 bắn xe tăng địch. Mặt khác, Trung đoàn 141, 165, mỗi đơn vị một tiểu đoàn và trung đoàn pháo sư đoàn sẵn sàng chuẩn bị chi viện cho hai tiểu đoàn đánh ngăn chặn không cho địch vào thị xã, căn cứ Phú Lợi.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #77 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:50:28 am »

      6 giờ sáng ngày 29 tháng tư, pháo địch bắn dồn dập vào trận địa chốt của ta, đồng thời xuất hiện gần 70 xe trên đường 13 từ Lai Khê - Bến Cát, tiến về thị xã Thủ Dầu Một, tấn công xung phong vào trận địa của ta. Các chiến sĩ Trung đoàn 209, đại đội du kích huyện đội Bến Cát bắn cháy ba xe, bị thương một số. Địch xung phong lên nhiều lần không được, đến 12 giờ chúng rút kinh nghiệm, cho xe tăng đi đầu tràn thục mạng vào trận địa chốt. Ta bắn hỏng một xe bọc thép, các xe sau liền chạy vượt qua được trận địa chốt của ta, 15 xe về được thị xã Thủ Dầu Một. Các chiến sĩ ta bắn cháy hai xe, vẫn chiếm được chốt nhưng đã bị thương vong 35 đồng chí. Từ đó địch không tiến lên được, một số nằm tại chỗ, còn đại bộ phận xe lại quay về căn cứ Bến Cát. Lúc này tướng Vỹ mới biết quân của nó đang phải chống chọi với Sư đoàn 312. Còn biết cả tên Trung đoàn trưởng Thích chỉ huy Trung đoàn 209. Chúng rất lo sợ. Một số lính và sĩ quan đã bỏ trốn khỏi đơn vị.

     Tôi gọi điện hỏi Trung đoàn trưởng Thích:

     - Các anh ngồi ở đâu, đánh chác thế nào để địch chạy thoát? Tuy vậy các anh chặn được chúng thế cũng là tốt. Nhưng bây giờ phải cho toàn trung đoàn lên chốt nhiều đoạn, nhiều trận địa chốt chặn. Chỉ huy trung đoàn phải ở trên mặt đường 13. Ngày mai địch sẽ còn tập trung lực lượng lớn, phải đánh ngăn chặn bằng được, không để một xe nào chạy thoát. Tôi cử anh Hoàng Lê, Tư lệnh phó sư đoàn và đồng chí tác chiến xuống giúp đỡ anh, chắc sắp đến. Yên tâm mà đánh. Nhớ ngày mai dưới này ta nổ súng, nếu trung đoàn khó khăn, tôi tập trung pháo 130 ly chi viện cho. Cứ thế mà làm, có gì cứ báo cáo với anh Hoàng Lê, để trên này chúng tôi tập trung vào nhiệm vụ chính.

     13 giờ ngày 29 tháng tư, Trung đoàn 209 lại để địch chạy thoát 15 xe về khu thỉ xã Thủ Dầu Một. Đồng chí tác chiến báo cáo 18 xe. Bộ Tư lệnh chúng tôi họp cả bên tỉnh, anh Một Hữu cùng bàn bạc tổ chức trận đánh vào căn cứ Phú Lợi. Đây sẽ là trận đánh lớn vào một căn cứ rộng lớn, đông quân, nhiều khu, nhiều mục tiêu, có trận địa tăng, pháo, khu chỉ huy sở, khu thông tin, khu kho, các khu lính ở, có công sự hầm hào vững chắc do quân Mỹ giao cho sư đoàn ngụy, bố phòng nghiêm mật. Mấy ngày ta bao vây đã nắm được cả. Như vậy, từ khi thành lập Sư đoàn 312 đến nay, chúng ta chưa đánh vào căn cứ rộng lớn, chưa đánh trận nào tập trung quy mô lớn như trận này. Sư đoàn tập trung hai trung đoàn bộ binh 165, 141, trung đoàn pháo 86, hai lữ pháo 130 ly, 57 ly, 37 ly, tiểu đoàn tăng thiết giáp, tiểu đoàn công binh, ngoài ra còn có hai tiểu đoàn bộ binh của tỉnh, các đội công tác dân quân du kích cùng chúng ta tấn công, có nhân dân nổi dậy ở các ấp xã hỗ trợ hiệp đồng chiến đấu cùng với sư đoàn. Tinh thần địch rất hoang mang. Tôi rất tin trận đánh hiệp đồng binh chủng này chúng ta sẽ đánh thắng nhanh gọn.

     Theo kế hoạch, 18 giờ ngày 29 tháng tư, tất cả các đơn vị vào vị trí tấn công. Chúng tôi phân công nhau xuống khu tập kết các đơn vị ở khu rừng đồi Tân Hội, đến các dãy đồi Cầu Thế ụt. Mọi lực lượng chuẩn bị cho đêm nay vào căn cứ Phú Lợi đều rất khí thế. Chưa đến giờ tiến quân, các đơn vị đã điều chỉnh đội hình đến tận cửa rừng, ai cũng mặc áo cỏ. Pháo, xe tăng nguy trang các cành lá. Tôi nhìn người, xe pháo hòa với rừng xanh thẳm một màu, rất hài lòng và yên tâm. Như thế này, địch trên không khó mà phát hiện được chiến sĩ ta.
Chúng tôi trở về sở chỉ huy. Trời còn nhấp nhem sáng tối. Tôi hạ lệnh hành quân. Các đơn vị lặng lẽ tiến vào vị trí trận địa xuất phát tấn công. Trời tối dần. Sao trời cũng xuất hiện nhiều, ánh sáng vẫn chẳng đủ sáng cho các chiến sĩ hành quân trong đêm tối mênh mông. Các loài côn trùng như ca hát trong đêm. Pháo sáng từ các căn cứ vụt lên sáng lòa. Thỉnh thoảng địch bắn từng loạt pháo qua đầu về phía sau. Chỉ nghe tiếng tiểu trên từng loạt ngắn trong đồn bắn ra. Gần đến căn cứ địch thì trăng lên, ai cũng bình tĩnh vào chiếm lĩnh trận địa. Mọi động tác kỹ thuật không một sai sót. Không chiến sĩ nào quên vị trí, lạc đơn vị, tiến đến sát hàng rào, địch vẫn chưa phát hiện ra. Đến 23 giờ, các đơn vị đã chiếm lĩnh xong trận địa cơ bản. Bộ đội tiến hành đào công sự, cán bộ lên quan sát hướng tấn công, cán bộ pháo chỉ huy các mục tiêu, triển khai đo đạc các phần tử bắn, cán bộ xe tăng nhận lối mở cửa, các chiến sĩ thông tin triển khai rải dây xuống vị trí chỉ huy sở các cấp, mải miết đi lại, lên xuống. Mặc dầu địch bắn, chiến sĩ ta vẫn bình tĩnh làm việc của mình nhanh hơn, không ai nói to, nhỡ ai ho thì người đó tự mình bịt mồm rồi nằm úp xuống đất, nuốt ho. Tôi theo dõi lòng cảm thấy tin yêu cán bộ chiến sĩ của mình vô hạn: Có điều là trước trận đánh này, tôi không thấy hồi hộp lo lắng như các trận đánh khác, rất tin sẽ đánh thắng và hoàn thành nhiệm vụ. Thuận lợi là từ chiều 29 đến giờ không có một cái máy bay phản lực nào đến thả bom bắn phá. Tôi nghĩ, có khi ngày mai phải chuyển pháo cao xạ sang bắn vào mục tiêu địch trên mặt đất.

     Tôi và anh Một Hữu theo dõi tình hình, có lúc lại nghe đài địch. Hình như cả đêm địch cũng không ngủ. Pháo sáng các đồn bắn lên liên tục. Đặc biệt căn cứ Bến Cát - Lai Khê đèn sáng, tiếng xe chạy đi chạy lại dồn dập, không có tiếng súng. Hình như chúng đang chuẩn bị tấn công để rút cả về thị xã, căn cứ Phú Lợi.

     Nghe các đài địch điện đàm với nhau, chúng gọi nhau inh ỏi, la hét trong trạng thái hoang mang, hoảng loạn. 21 giờ, chúng tôi lại nghe được trên Bộ tổng tham mưu ngụy gọi tướng Lê Văn Vỹ lệnh cho sư đoàn 5 ngụy về phòng thủ khu thị xã, căn cứ Phú Lợi. Thế là khá rõ ràng. Các bộ phận sư đoàn 5 ngụy ở căn cứ Bến Cát - Lai Khê chuẩn bị rút chạy. Chúng tôi rất mừng. Đây là thời cơ cho ta tập trung đánh địch ngoài công sự, tiêu diệt sư đoàn 5 ngụy nhanh hơn. Sau ít phút, tướng Lê Văn Vỹ lại hỏi tên đại tá Của, tỉnh trưởng tỉnh Bình Dương: 

     - Theo trên báo, Sư đoàn 312 đang ở khu vực chúng ta, ông đã phát hiện được chưa?

     Tên Của báo cáo:

      - Đến giờ chưa thấy. Nếu Sư đoàn 312 đến đây là phải khác. Nhưng ở dưới này vẫn im. Tôi chắc Sư đoàn 312 đang tiến vào Sài Gòn. Có đến khu vực ta chỉ lực lượng nhỏ hỗ trợ bộ đội tỉnh đánh quấy rối chúng ta như những lần trước mà thôi.

     Tên Vỹ nói:

     - Đến giờ ta chưa thấy là tất rồi. ông chuẩn bị, sáng mai trên này chúng tôi về cùng các ông, chậm là 8 giờ sáng. Chúng ta củng cố thế trận phòng thủ với lực lượng mạnh đảm bảo “hai" Sư đoàn 312 cũng chẳng làm gì được. Nghe tướng Vỹ và đại tá Của trao đổi với nhau mà buồn cười. Đài các tỉnh thì địch lại báo cho nhau biết "quân chính quy Bắc Việt vào sân bay Tân Sơn Nhất, đã vào thành phố Sài Gòn. Hướng đường 13, xe tăng pháo lớn đã đến bên kia Cầu Bà Triệu. Lính, sĩ quan chạy về Sài Gòn rất đông”. Chúng còn bảo nhau liệu mà chạy,v.v...

     Nghe tin địch, chúng tôi hiểu một phần Chiến dịch Hồ Chí Minh phát triển thuận lợi và biết rất rõ, ngày mai – 30 tháng tư - là địch sẽ rút chạy khỏi Lai Khê - Bến Cát về thị xã.

     Hai giờ sáng ngày 30 tháng tư, chúng tôi họp trao đổi tình hình, chỉ đạo Trung đoàn 209 chốt chặn đường 13, chú ý đánh sư đoàn 5 nguy rút chạy. Lại nghe bên cơ quan tỉnh báo cáo: Huyện đội, các đội công tác, quân dân du kích, được Trung đoàn 209 hỗ trợ, đã nổi dậy làm chủ mấy ấp xã trên đường 13 và trong thị xã Thủ Dầu Một. Tiểu đoàn 1 Phú Lợi đã áp sát thị xã. Nhiều ấp xã khu vực gần Lái Thiêu nổi dậy. Bọn ngụy quyền, bảo an dân vệ, biệt động quân trốn chạy đã bị bắt, chúng hàng khá đông. Trung đoàn trưởng 165 báo cáo bắt được tên trung úy và 30 tên không biết từ đâu chạy đến sau sở chỉ huy, định tìm lối vào đồn thì bị tóm. Tôi lệnh cho hỏi cung ngay. Cả hội nghị ai cũng mừng.

     Tôi kết luận:

     - Tình hình như thế là rất thuận lợi. Đề nghị các đồng chí về vị trí chỉ huy, kiểm tra các trung đoàn, các trận địa pháo, tăng, các đài quan sát, các mạng thông tin trên dưới. Nhắc các đơn vị đến 5 giờ phải cho bộ đội ăn cơm xong. Chuẩn bị sẵn sàng, đúng 6 giờ nổ súng.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #78 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:52:26 am »

      Mới 4 giờ, địch ở căn cứ Phú Lợi bắn ra chung quanh đồn. Tên đại tá Của báo cáo với tướng Vỹ là đã phát hiện được Sư đoàn 312, quân rất đông, đang bao vây căn cứ Phú Lợi, có rất nhiều tiếng xe tăng, pháo lớn đánh ở cánh đồng trước cửa rừng Tân Hội, sắp tấn công vào căn cứ Phú Lợi, thị xã. Đề nghị chi viện nhanh, không thì rất nguy.  Tướng Vỹ trả lời:

     - Sư 312 chưa làm gì được đâu. Cứ theo kế hoạch, chậm thì 8 giờ chúng tôi trên này về gặp nhau sẽ bàn.

     5 giờ sáng, pháo địch các trận địa bắn rất mạnh, dồn dập vào các trận địa chốt của ta trên đường 13, bắn như đổ đạn liên tục. Thỉnh thoảng mới có trận địa pháo bắn vào trận địa ta xung quanh căn cứ Phú Lợi. Trung đoàn 209 báo cáo:

     - Địch đang tấn công vào trận địa chốt chặn và tiếng xe tăng, xe tải chúng đang dàn đội hình rất dài từ Lai Khê qua Bến Cát, gần đến trận địa chốt chặn.

     Tôi nhắc Trung đoàn 209:

     - Địch tấn công đơn vị đồng chí đấy. Bằng mọi giá chúng sẽ giải tỏa con đường 13 để rút chạy về dưới này. Trung đoàn phải kiên quyết chiến đấu giữ trận địa. Đây là thời cơ để cán bộ chiến sĩ trung đoàn lập công.

     Tôi quay lại nhắc cơ quan tham mưu:

     - Địch đang tấn công vào Trung đoàn 209 để rút chạy về đây. Tác chiến cho tôi gặp các Trung đoàn trưởng 165,  141, trung đoàn pháo, tiểu đoàn tăng trên máy.

     Tôi hỏi từng người:

     - Có nghe tôi nói rõ không?

     Mọi người trả lời:

      - Nghe rõ cả.

     - Tôi báo để các đồng chí biết, địch đã tấn công vào trận địa chốt Trung đoàn 209. Đây là thời cơ để sư đoàn ta tiêu diệt sư đoàn 5 ngụy nhanh hơn. Chỉ còn ít phút nữa là ta nổ súng. Có đồng chí nào hỏi gì nữa không?

    Mọi người trả lời:

    - Thôi ạ.

     - Thế thì các đồng chí lấy lại đồng hồ thống nhất. Theo đồng hồ bây giờ là 5 giờ 30 phút. Thôi nhé, sẵn sàng để chúng ta chiến thắng.

     Gần 6 giờ, chúng tôi nhìn được toàn bộ căn cứ Phú Lợi vẫn còn sương bao phủ. Một buổi sáng tinh mơ, gió mát như đang đuổi sương trời bay đi vật vờ, bồng bềnh. Tôi rất sốt ruột. Sương bay chậm quá. Nhưng rồi gió cũng đuổi được sương trời chạy bay đi để trơ các mục tiêu đồn giặc phơi ra trước mặt. Tôi nhắc tham mưu báo các đài, các đơn vị pháo binh chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn 5 phút nữa là chúng ta nổ súng. Các cán bộ trung đoàn cầm máy nghe chờ lệnh.

     Đúng 6 giờ sáng ngày 30 tháng tư, tôi hạ lệnh tấn công vào căn cứ Phú Lợi. Các trận địa pháo bắn trước. Các loại súng bắn theo như đổ đạn vào căn cứ. Tiếng đạn nổ vang cả trời, chuyển cả đất. Đồn giặc trong căn cứ bốc cháy, khói lửa, bụi đất cuộn vào nhau bốc lên trời, lại tỏa xuống đất, liên tiếp, dồn dập, trùm lên mù mịt trong căn cứ Phú Lợi. Giặc trong căn cứ phản ứng rất yếu, tôi chỉ nghe rõ tiếng súng ta, ít nghe tiếng súng địch. Pháo của ta lại chuyển sang bắn phá hoại các ụ súng, lô cốt. Ở hướng các cửa mở, bị phá sập, hỏa khí các lô cốt bị tiêu diệt. Sau 20 phút, hướng Trung đoàn 165 chỉ còn hai hàng rào, hướng Trung đoàn 141 còn ba. Các trận địa pháo trong đồn im bặt. Xe tăng ta đã xuất phát lên vị trí chuẩn bị xung phong. Pháo ta tiếp tục cấp tập lần hai. Lúc này chiến hào 1 địch sập từng đoạn. Trung đoàn 165 phá rào, phá hết lô cất ở chiến hào 1, đoạn cửa mở. Địch phải co vào chiến hào 2. Trung đoàn 141 phá còn một hàng rào, chỉ chờ tăng lên là bộ binh cùng xe tăng xung phong. Tôi hỏi tác chiến xem vì sao tiểu đoàn tăng tiến lên lại chậm thế, mới biết hai chiếc đi đầu bị sa lầy, các chiếc sau không lên được, đơn vị đang khắc phục. Các chiến sĩ Đại đội 1 Trung đoàn 165 thấy địch chạy vào chiến hào 2 lập tức lên chiếm đoạn chiến hào 1. Trung đoàn trưởng Măng đề nghị sư đoàn cho Trung đoàn 165 xung phong. Tôi trả lời phải chờ tăng lên. Lúc này, tôi rất suy nghĩ. Thời cơ đánh không có tăng cũng đánh thắng. Nhưng chiến sĩ ta phải đổ máu nhiều hơn. Thực chất Trung đoàn 165 chỉ chiếm lĩnh một góc trận địa mà căn cứ Phú Lợi thì rộng lớn, rất nhiều khu, khu xe tăng, khu trận địa pháo, khu chỉ huy, khu nhà lính, khu nhà kho, chiến hào, ụ súng vững chắc, mà chúng lại còn đông quân. Ta đang có sức mạnh hỏa lực rất lớn. Có tăng phải giáng một đòn thật mạnh, phá hủy vũ khí khí tài và làm mất tinh thần địch khiến cho chúng chỉ còn xác không hồn, tôi mới cho xủng phong. Không ngờ tăng ta khắc phục gần một tiếng vẫn chưa lên được. Địch trong căn cứ thấy ta trù trừ không xung phong liền cho 2 xe tăng và 50 tên đánh ra mở cửa hướng Trung đoàn 14 1 . Chiến sĩ ta bắn cháy một tăng, lính bị thương một số lại phải co vào căn cứ. Trung đoàn trưởng Măng lại đề nghị lần thứ hai cho Trung đoàn 165 xung phong. Trong sở chỉ huy, các cán bộ cũng đề nghị tôi, thời cơ đến rồi. Tôi trả lời không được, phải chờ tăng lên.

     Rất nhiều ý kiến xì xào tôi chỉ huy chẳng ra sao cả. Mất thời cơ rồi. Tôi rất suy nghĩ và chịu đựng hơn viên gạch quá lửa, song cũng không trách anh em. Ngược lại tôi còn khen thầm. Đội ngũ cán bộ như thế là rất quý, có trình độ phân tích được thời cơ trận đánh. Nhưng anh em chưa hiểu được tôi phải chờ tăng lên để chiến sĩ ta đỡ tốn máu. Anh em chưa biết quân ta đã vào Sài Gòn rồi. Sư đoàn 320 của quân đoàn ta đánh Bộ tổng tham mưu. Trung đoàn 209 đã chặn được đại bộ phận sư đoàn 5 nguy, chúng đang chạy ra hàng, không về được thị xã để ta đánh nữa đâu. Phải chờ tăng lên để đánh trận hiệp đồng binh chúng đẹp nhất còn để nâng trình độ chỉ huy của cán bộ sư đoàn lên một bước nữa. Không còn thời cơ nào để sư đoàn có một trận đánh lịch sử như trận này nữa đâu. Tôi đang suy nghĩ và nhìn cán bộ chiến sĩ trong sở chỉ huy xem vẻ khá căng thì đồng chí tác chiến lại đề nghị cho sư đoàn xung phong, không thì mất thời cơ rồi. Tôi trả lời:

     - Thời cơ nào, Ở đâu, im ngay?

     Sở chỉ huy càng căng thẳng, im lặng, chẳng ai đồng tình thái độ của tôi cả. Đồng chí tác chiến bỗng nói to:

     - Tăng lên rồi'

    Các cán bộ trong sở chỉ huy cùng reo lên:

     - Tăng lên rồi!

     Không khí sở chỉ huy trở lại bình thường, còn rất vui nữa. Tôi lệnh cho Trung đoàn trưởng Trung đoàn 165:

     - Cho Đại đội 1 rút ra khỏi đoạn chiến hào 1. Sư đoàn sẽ cấp tập pháo lớn mười phút. Tăng lên, trung đoàn xung phong theo xe tăng vào đánh chiếm.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
baogt
Thành viên
*
Bài viết: 771



« Trả lời #79 vào lúc: 19 Tháng Mười Một, 2009, 07:57:14 am »

      Hạ lệnh xong cho tất cả đơn vị tôi thực sự phấn khởi. Trong sở chỉ huy, tiếng cười nói ồn ào, tôi cũng không ngăn cản mặc cho anh em hò reo khi xe tăng ta lên. Tôi theo dõi xe tăng lao vào căn cứ, một chiếc rồi hai chiếc và chỉ mười phút sau, Trung đoàn 165 báo cáo đã chiếm khu trận địa tăng, bắt sống 50 tên, đang đánh sang khu chỉ huy sở. Thế là ổn. Tôi yên tâm hút thuốc và bảo đồng chí Lạc, tác chiến, báo cho các đồng chí chủ nhiệm trinh sát pháo binh, tổ phòng vệ thông tin, hai anh đi với tôi vào căn cứ Phú Lợi. Tôi hội ý với các anh Kiệm, anh Quân, anh Xuyên, ở sở chỉ huy, anh Kiệm sẽ phụ trách. Tôi đang lên xe thì đồng chí thông tin giá máy BC25 đi với tôi báo cáo:

     - Tên Của, tỉnh trưởng tỉnh Bình Dương đề nghị gặp chỉ huy cao nhất. Chúng đã đề nghị nhiều lần nhưng Thủ trưởng quá bận, bây giờ em mới báo cáo được, Thủ trưởng có cho gặp không?

     - Được

     Tên Của xưng tên, chức vụ và báo cáo:

     - Thưa ngài, chúng tôi xin ngài cho quân vào, chúng tôi gặp ngài để bàn giao.

     - Thôi được. ông cứ lệnh cho quân ông không được bắn. Tất cả các công sở phải cắm cờ trắng lên. Tôi hẹn ông 30 phút nữa, ông không nghe lệnh này, tôi sẽ lệnh cho pháo bắn và cho tăng tiến vào đánh thì chẳng còn bàn gì nữa.

     Chúng tôi vào căn cứ Phú Lợi. Khi đó mới rõ bộ đội ta đã bị thương vong 50 đồng chí mới đánh chiếm xong. Khói lửa vẫn đang cháy dãy nhà kho. Súng đạn, xe cộ ngổn ngang. Chỉ bắt được hơn một trăm tù binh, còn chúng chạy sang khu gia binh. Chiến sĩ ta đang lùng bắt. Tôi lệnh cho Trung đoàn 165 chỉ để lại một tiểu đoàn phòng thủ canh gác trong căn cứ, bắt giữ tù binh, dập ngay các đám cháy, bảo quản khu kho, thu dọn vũ khí và các loại xe, còn tập trung toàn trung đoàn, đại đội tăng tiến vào đánh chiếm căn cứ công binh, cùng với Tiểu đoàn 1, 2 Phú Lợi đánh chiếm dinh tỉnh trưởng. Trung đoàn 141 thu quân ngay. Nhiệm vụ trung đoàn cùng đại đội tăng và Trung đoàn 209 vào đánh chiếm Lai Khê. Chúng tôi tiến cùng Trung đoàn 165, có Tiểu đoàn 5 đi đầu tiến vào thị xã theo đường lớn, qua trại gia binh, gặp địch trong căn cứ Phú Lợi chạy ra đang cụm lại. Tiểu đoàn 5 triển khai, bắt đầu hàng. Chúng tôi tiện đường tiến lên trước cả Tiểu đoàn 5 và Trung đoàn 165 đến ngã sáu. Địch tưởng chúng tôi là quân ở căn cứ Phú Lợi chạy ra. Thấy địch đông quá nằm ngồi. la liệt, lại đang hướng súng về phía đường 13, tôi đi phía sau quá gần địch, lui không được tiến không xong, không còn cách nào liền thét rất to:

     - Các anh thua rồi, chỉ huy đâu? Đừng bắn nhau nữa. Đổ máu lúc này là vô ích...

     Tôi nói một thôi một hồi, vừa nói vừa đi thẳng vào đám đông binh lính bên trong.

     
     - Chỉ huy các anh đâu? Gọi ra gặp tôi ngay!

     Cả lính và sĩ quan ngơ ngác nhìn tôi. Có tên khép nép nói:

     - Thưa ngài, chỉ huy chúng tôi đang ở trong kia.

     - Các anh gọi ra đây.

     Mặt khác tôi bảo đồng chí Lạc tác chiến điện ngay cho Tiểu đoàn 1, 2 đến đón tôi ở ngã sáu và báo ngay anh Kiệm cho xe tăng đến đón tôi. Lát sau, tên chỉ huy trung đoàn 8 ngụy đến. Tên này rất trẻ, báo cáo xin trao súng và bộ bản đồ. Tôi nói:

     - Thôi được. Anh hạ lệnh ngay cho đơn vị anh nộp súng, cứ chất đống ở đây.

     Lúc bấy giờ, tôi mới yên tâm, lại thấy hai xe của Tiểu đoàn 1, 2 Phú Lợi đến. Anh em tưởng chúng tôi chiếm được khu dinh Tỉnh trưởng rồi và đã ra đến ngã sáu. Chạy qua sát dinh Tỉnh trưởng, địch trong căn cứ dinh tỉnh trưởng bắn ra, hai đồng chí bị thương. Mấy tên ngụy râu ria lởm chởm có vẻ không chịu nộp súng. Đứa nào mặt cũng đỏ gay, cứ vác súng đi vòng quanh chúng tôi, thấy chúng tôi ít người, cứ nghênh ngang, mặt hằm hằm, trông rất dữ tợn. Tôi nói với gã trung đoàn trưởng ngụy:

     - Anh cứ cho anh em ngồi lại đây.

     Đồng thời, tôi bảo đồng chí Lạc:

     - Thôi ta đi ra để sang dinh Tỉnh trưởng. Đồng chí bảo gã trung đoàn trưởng lấy cho chúng ta 6 xe Zip và 6 tên lái.

     Tôi hỏi đám lính ngụy:

     - Ai biết đường dẫn đoàn tôi vào dinh tỉnh trưởng?

     Tôi vừa hỏi, tên trung đoàn trưởng nói rất lịch sự, lễ phép:

    - Thưa ngài, ngài không đi được đâu?

     Bọn lính nói theo:

     - Các ông không đi được.

     Tôi nhìn thẳng vào mặt gã trung đoàn trưởng nguỵ và bọn lính:

     - Tại sao các anh dám giữ tôi lại đây?

     Gã trung đoàn trưởng đáp:

     - Thưa ngài, các ngài đi, quân giải phóng lại đến đây đánh bắt chúng tôi lần nữa!

     Tôi nghĩ, à ra thế, liền nói:

     - Tôi là chỉ huy cao nhất ở đây, tôi đã báo cho đơn vị, cả xe tăng đến đây đón tôi rồi. Các anh yên trí. Tôi sẽ để một số ở lại với các anh. Chỉ có điều, từ giờ ngồi yên, không được vác súng đi lại và không có một tiếng súng nào nổ trong khu vực các anh. Thế có được không?

     Gã trung đoàn trưởng vui vẻ trả lời:

     - Thưa ngài, được.

     - Thế bây giờ anh lấy cho đoàn tôi 6 chiếc xe Zip tốt và 6 lái xe biết đường vào khu dinh Tỉnh trưởng.

     - Thưa ngài đi với tôi đến bến đỗ xe ở ngay đầu ngã sáu cách đây luôn. Các ngài lấy loại xe nào cũng được.

     Đến bến xe, đồng chí Lạc tác chiến đang chọn xe thì một cô gái trang phục có vẻ như sinh viên, khuôn mặt được tô điểm khá đẹp, tay cầm chùm chìa khóa rất nhiều chìa, đon đả chào chúng tôi rồi hỏi đồng chí Lạc:

      - Anh định lấy xe loại gì em lấy cho.

     Tôi phải ngồi chờ uống nước, hút thuốc ở một quán vẫn có người bán hàng cho lính ngụy. Tìm hiểu mới vỡ lẽ, đây là bến xe của dân, những xe của bọn nguy quyền và trung đoàn 8 nguy bỏ lại đây chạy trốn. Một lúc sau, đồng chí Lạc và cô gái đưa đến chỗ tôi sáu chiếc xe Zip và một xe du lịch rất sang. Tôi hỏi:

     - Ai biết lái xe, biết đường vào thị xã?

     Tất cả giơ tay đến 20 người, phần đông là lính ngụy. Đồng chí Lạc điều khiển xếp xe. Xe đồng chí Lạc và tổ phòng vệ đi đầu. Xe thứ hai, các đồng chí chủ nhiệm và mấy chiến sĩ thông tin. Xe thứ ba là tôi, chủ nhiệm trinh sát một hai đồng chí thông tin, hai đồng chí phòng vệ. Cô gái cũng ngồi lên một chiếc xe, cầm tay lái rồi thử phanh, côn. Tôi hỏi ai lái xe tôi. Đồng chí Lạc bảo cô này lái. Tôi thấy lạ, cô ta còn nói:

     - Các anh có mượn em chỉ đêm nay, ngày mai em phải về. . .

     Tôi thấy cô gái ăn nói ẫm ờ liền bảo đồng chí Lạc chọn một anh lính nguy lái kẻo để cô gái lái dân cười cho. Cô gái đang vui phải xuống xe, có vẻ buồn lắm. Mãi đến hôm ăn mừng chiến thắng, anh Một Hữu đưa một cô gái đến dự thì chính là cô gái ở bến xe hôm nọ, là cán bộ cơ sở của ta.

     - Chào anh. - Cô gái rất vui vẻ và trách tôi chẳng cho cô lái Tôi chỉ cười trừ.

     Lại nói hôm đang lên xe để vào dinh Tỉnh trưởng thì chính trị viên tiểu đoàn đến báo cáo là bắt được nhiều tù binh và ông Của tỉnh trưởng đang chờ xin gặp Thủ trưởng.

     Thấy xe dẫn vào dinh Tỉnh trưởng, đường lớn không đi cứ chạy đường vòng, tôi bảo dừng lại và hỏi đồng chí Lạc ngồi xe phía trước, đồng chí Lạc dõng dạc đáp:

     - Báo cáo Sư đoàn trưởng, đường này không có mìn.
Logged

Nhờ trời! Không yêu cầu cũng được ra
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM