Hehe...Nghe các bác kể chuyện về lính ta " Chôm đồ nhà, chà đồ nhôm" tôi cũng xin góp một câu chuyện của đại đội tôi.
Đó là thời tháng 5/1978 ở đơn vị huấn luyện tân binh. Hồi đó đơn vị chưa có doanh trại nên từ BCH c đến các tiểu đội đều phải ở trọ trong nhà dân. Thời kỳ đó lính ta phải ăn độn, ăn đói thế nào thì chắc các bác đều biết cả rồi. Năm đó ở đại đội tôi cho tân binh ăn sáng bằng bánh mì hấp. Nhà bếp ở các đại đội huấn luyện ngày đó toàn là nữ, chỉ có 1 quản lý là nam. Bột mỳ được các " chị nuôi" nặn thành những chiếc bánh tròn, dài rồi cho vào nồi quân dụng hấp từ chập tối hôm trước. Sau khi chín thì bánh được cắt ra thành từng miếng nhỏ xếp vào chảo quân dụng để trong bếp, để sáng ra cấp cho bộ đội mỗi người 1 miếng ăn sáng. Cứ mỗi sáng mỗi tiểu đội cử 1 anh lên nhà bếp đại đội lĩnh xuất ăn sáng cho anh em. Khổ nỗi, miếng bánh thì nhỏ, bụng lính đang đói thì to. Nói thật với các bác, nếu như ăn kiểu phim Hàn Quốc thì miếng bánh đó chỉ 1 cái nhét vào miệng là hết, anh nào miệng rộng thì chỉ cắn 2 miếng, anh nào miệng chúm chím như con gái thì chỉ 3 bập cũng hết veo.
Lắm hôm ăn xong mà các chú đội ta cứ ngẩn người nhìn nhau như lão Trư Bát Giới nhìn Tôn Ngộ Không và Sa Tăng khi ăn trộm quả nhân sâm vậy
Cũng chính từ đó mà 1 số anh nảy sinh ra tính hơi bủn xỉn. Cứ nghe thông báo có phần ăn sáng về rồi là các chàng ta lại chạy tót ra trước, tranh nhau lựa đi lựa lại để chọn miếng bánh to hơn. Làm cho mấy em gái con các chủ nhà gần đó cứ che miệng cười khúc khích
Mà nào có hơn nhau nên tấm nên miếng gì cho cam.
Từ hoàn cảnh đó đã dẫn đến sự liều lĩnh của các chàng tân binh chưa quen gian khổ trong những buổi đầu sống trong môi trường quân đội, nên đã nảy ra " sáng kiến" cải thiện cho cái bụng là " trộm bánh" Vào khoảng giữa tháng 5 năm đó, tình trạng mất trộm bánh mỳ thường xuyên xảy ra, hôm nhiều hôm ít. Việc làm đó đã trở thành " gậy ông lại đập lưng ông". Đến khi chia bánh thì luôn bị thiếu, chỉ khổ cho các tiểu đội đến sau, khi đến lượt mình lĩnh phần ăn sáng cho anh em trong tiểu đội thì : Ôi thôi, chảo đã trống trơ
mà thời gian ra thao trường đã sắp đến. Các chị nuôi cũng chỉ biết giơ tay hàng vì làm thêm thì không kịp. híc...Tiểu đội tôi có 2 lần bị muộn nên cả tiểu đội 12 thằng mà chỉ có 7 miếng bánh, có hôm chỉ được 5 miếng!!! Thôi đành thực hiện 10 lời thề của quân đội " Hết lòng thương yêu đồng đội...giúp đỡ lẫn nhau lúc thường cũng như lúc chiến đấu..." Chúng tôi đành mang chia nhỏ các miếng bánh ra để anh nào cũng có cái cho vào mồm để đánh lừa cảm giác
Có tiểu đội gặp may phải hôm chủ nhà còn ít cơm nguội hoặc vài củ sắn luộc thì còn đem cho mà ăn tạm. Nhưng dân hồi đó cũng thường xuyên thiếu ăn nên cũng khổ lắm!
Trước tình trạng đó, BCH đại đội ra lệnh tăng cường lực lượng gác bếp, vì nghĩ chắc là do dân ở đó vào trộm. Nhưng càng tăng quân số gác lên thì càng mất nhiều. Thế là mấy ông BCH quyết định chỉ huy một tổ gồm quản lý và 2,3 chị nuôi rình tổ lính gác, cuối cùng sự việc đã bị phát giác. Thủ phạm không phải ai khác mà chính là những " tên lính gác". Hóa ra các tướng nhà ta đã sử dụng ngay thứ vũ khí được quân đội trang bị cho để thực hiện hành vi của mình. Dó là những chiếc lưỡi lê súng CKC và NPK dài ngoẵng. Các lính ta bật lê lên thò qua kẽ hở ở cánh cửa sổ nhà bếp, chọc vào chảo quân dụng đang xếp đầy bánh mỳ. Rút ra được cái nào thì bỏ vào bao rồi chọc tiếp. Thế là trong lúc anh em tiểu đội khác phải nhịn đói thì tiểu dội được giao gác đêm đó lại no căng bụng. Hic
Sau khi bắt được tổ gác cuối cùng thì các chàng ta bị phạt chạy vũ trang xung quanh thao trường nhiều vòng, anh nào anh nấy há hốc mồm xin thề không tái phạm. Nhưng các tổ trước đây không bắt được quả tang nên thoát nạn. HìHì