QUỲ!
Cô gái thật ngoan Đạo của xứ Kim Sơn có dáng người đậm đà vừa phải, đôi mắt nhìn lên như Đức Mẹ Maria, nước da ngăm nhưng cái miệng rất duyên. Quỳ đảm đang mọi việc, lúc nào Quỳ cũng sống gương mẫu như một người chị gái. Quỳ là cô con gái khéo tay, hay làm, chăm lo cho mình từng tý. Hơn nhau hai tuổi thôi mà Quỳ già dặn so với mình về mọi mặt, hai chị em sống rất quý nhau.
Lần về quê lên khi nghe tin người yêu đã hy sinh. Mình đã bỏ ăn, nằm bẹp. Quỳ ngồi bóp đầu cho mình suốt cả buổi tối như một người mẹ, người chị ruột thịt của mình. Lời ngọt ngào thủ thỉ bên tai động viên làm mình dịu đi bao những buồn đau. Chiều đó thật may anh Thủy câu trộm được con cá chép đến sắt ba ao nhà chị Chính. Quỳ hi hút nấu cháo, vào xóm xin rau thơm. Bát cháo cá chép có hương thơm gạo quê anh Thủy đã mang ra từ quê đất Thanh Hà , Hải Dương từ hôm anh về phép.
Bát cháo Cá nóng bốc hơi có vị thơm cay của lá rau Răm pha chút rau mùi Tàu. Không muốn ăn rồi mà cũng cố được một Tô to. Nhiều đêm đi làm câp cứu về Quỳ đã mắc sãn màn cho, rửa mặt xong chỉ việc lên giường. Có đêm mình đi làm cấp cứu về khuya. Thấy bụng đói cồn cào. Chẳng biết nàng kiếm đâu ra hẳn củ khoải to tướng đã nướng thơm.
- Có củ Khoai tao nướng rồi đấy! ăn đi cho đỡ kiến bò bụng, đói đêm không ngủ được lại thao thức nhớ người yêu.
Quả thực bụng đói vớ được củ khoai nướng mà mừng. Đói nên ăn vội làm cổ nghẹn đứng, nghẹn ngồi, nghẹn mà càng tận thấy vị ngọt thơm của khoai Lang lan đến dạ dày, cái nghẹn từ củ khoai có cả cái nghẹn ngào thấm đẫm tình đồng đội. Từ hôm xa nhau, mình ra khu tập thể chẳng còn được Quỳ chiều chuộng. Giờ sao mà nhớ thế Quỳ ơi!
Quỳ! Mình vẫn không tiết lộ với ai về chuyện anh Diện và Quỳ đã yêu nhau. Mình chưa hề dám nói với ai về chuyện mình đã nhìn thấy anh Diện ôm hôn Quỳ vào cái đếm trăng hôm ấy! Nói chuyện ấy ra mình thấy lại xấu hổ làm sao! Từ hôm chuyển nhà mình và Quỳ cũng chẳng có lúc nào gặp nhau lâu mà tâm sự cái chuyện dài gì mà hôm Quỳ đã nói với mình chuyện Quỳ sẽ xin ra quân và sẽ nói chuyện gì dài lắm. Thôi! Quỳ không phải nói nữa đâu. Mình đã hiểu được cả rồi. Bây giờ thì chỉ mong nhận được thư Quỳ gửi vào đơn vị. Ngày cưới Quỳ xa thế mình làm sao đi được. Giờ ngồi đây chỉ thấy xao xuyến nhớ nhau! Thôi! Cầu Chúa ban phước lành cho Quỳ và anh Diện mãi mãi được an lành…….
Đây là tấm hình hai chị em chụp nhân một chủ nhật đi chơi ở phố Hòa Mạc
38 NĂM SAU 24/7/2013
38 năm sau. Những người đồng đội Bệnh xá 581 ngày xưa đã tìm lại được địa chỉ của tôi. Họ đã rất vui và điện loan tin tổ chức họp mặt tại thị trấn Quất Lâm, Nam Định. Tôi rất vui và nhận lời ngay. Sáng 24 tháng 7 năm 2013 Tôi dậy sớm bắt xe sang Thành phố Nam Định. Và một chặng xe thứ hai cũng đến gần 100 cây số nữa tôi xuống thị trấn Quất lâm.
Chị Lụa Cô lính hậu cần ngày xưa rất quý tôi đã thông báo mọi người là tôi sẽ về. Xuống xe. Tôi điện cho chị Lụa và không cần phải hỏi thăm thêm. bên kia đường trước cửa nhà chị Lụa mọi người đã đứng xếp hàng ngang trước cửa nhà chị Lụa đón tôi. Tôi khệ lệ xách một túi ổi Bo đặc sản của quê mình. Các chị chạy ra đón đỡ. Tôi dừng chân nhìn mọi người trong xúc động. Ai cũng nhao nhao . Mày có nhận ra tao không......Tôi đã nhận ra được gần hết mọi người. Anh Mỹ, thằng Vĩnh, chị Đan, chị Lụa, chị Hải, Quyên , anh Cử và cả Phong nữa. Năm đầu tiên nên số người về còn ít. Cũng còn mấy người mà tôi chưa kip nhận ra. Bỗng tôi nghe có tiếng người nho nhỏ nói. Cứ để yên xem nó có nhận ra tao không? Tôi nhìn vào người phụ nữ đang mang trang phục lính, nước da đen xạm, người gày khô, chân tay gân guốc, cáu chua còn bám móng. Thực sự gần 40 năm rồi còn gì. Có người cũng khác đi nhiều lắm. Tôi vẫn lần lữa cười trừ và trong đầu còn đang căng ra mà nhớ lại! Bỗng chị sụt xịt khóc.
- Chắc tao già đi lắm rồi nên nó không còn nhận được nữa. Người mà từng ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với nó đây. Và cũng chính là lúc tôi đã nhận ra người cựu bình ấy! Tôi ôm chằm lấy chị, hình ảnh của Quỳ xa xưa ùa về. Tim tôi thấy nhoi nhói đau.
- Chị Quỳ phải không? Đúng chị Quỳ rồi. Em xin lỗi chị nhé! Tôi đã nhận ra cái miệng nói, cái khuôn mặt hao hao của ngày xưa. Tôi đã lặng người đi. Trông chị khác quá! Thật là thương. Chưa hiểu cuộc sống của chị thế nào nhưng trông tôi chắc đoán chị còn đang vất vả gian chuân. Và đúng là như vậy!
- Anh Diện cũng chạy lại đứng bên hai chị em đang ôm nhau khóc. Chị Quỳ chỉ sang. Anh Diện đây! Vâng anh Diện thì dễ nhận ra hơn.
Thời gian chẳng có nhiều nhưng chị Quỳ cũng đã kịp dốc phần nào được bầu tâm sự. Chuyện của 38 năm thì dài lắm. Chị bảo. Hôm qua tao thấy thằng Vĩnh Điện sang là mai tập trụng hội Bệnh xá ở nhà chị Lụa bên Quất Lâm. có cả cái v nó về đấy. Nghe thằng Vĩnh nói tao mừng lắm. Anh Diện bào vậy cái v nó về thì cả hai vợ chồng cùng phải sang mới được. Vậy là 38 năm sau chị Quỳ đã có 5 đứa con. một đứa xấu số thiệt phận. Giờ còn 4 đứa. Các cháu cũng đã yên bề gia thất. Nhưng cuộc sống của anh chị cũng còn chật vật. Thỉnh thoảng lại đau yếu luôn. Cả bữa cơm mọi người rất vui chúc tụng nhau sau bao năm xa cách, chị Quỳ vẫn rượi rượi ôm sát lấy tôi. Hình như chị không thiết ăn thì đúng hơn. Chuyện còn dài, chị ăn cơm đi....Nước mắt Quỳ lại rấn rấn......
38 năm sau hai chị em lại chụp ảnh cùng nhau. Giờ trông ai cũng đã khác nhiều.
Ảnh hai vợ chồng anh Diện, chị Quỳ. Cuộc sống hôm nay còn đạm bạc nhưng anh chị vẫn sống hạnh phúc như ngày mới yêu nhau. Chỉ nhìn hai bộ trang phục của anh chị thôi là biết. Vợ chồng lính ngày xưa bây giờ họ vẫn rất còn yêu lính.
Chị Lụa! Người mà hay khen động viên Chích Bông nhiều nhất. Nhận vật đã được nhắc đén tên trong câu truyện dài...
38 năm chị vẫn còn phong độ. Cứ giữ CB ở lại mấy hôm, chiều còn ra tắm biển Quất Lâm. Công việc bận mải tôi không ở lại hẹn mùa Ngâu tháng bảy năm nay lại gặp nhau tại nhà Vĩnh bên Hải Hậu.