NHỮNG NGÀY HÒA BÌNH VÀ CƠN SỐT CỦA CHIẾN TRANH.
Tôi nhanh tay gọn mấy thứ rồi vào khoa trả kết quả cho bác sỹ còn ra y lệnh thuốc. Lính B3 đợt này sốt nhiều quá! Có anh dùng thuốc mấy ngày mà cũng chẳng cắt cơn. Anh y sỹ Bật nhìn những dòng kết quả. Anh cũng vội ra y lệnh. Tôi đứng lên toan về phòng nghỉ. Chẳng hiểu sao tôi lại một phút chần chừ.
Trăng hôm nay lên muộn. Suốt dãy lán bệnh trông tối mù, chỉ duy nhất một ánh đèn bão thấp thoáng bên tà áo trắng của anh y tá Cử đang đi vào buồng bệnh. Tôi quyết định đi lại phía ánh đèn, nơi lán bệnh hiện đang có tới năm người lên cơn sốt. Có bước chân tôi bước vào. Anh Cử quay ra.
- Chứ mi chưa viền à! May quá. Cầm giúp tau cái đèn với lại có ba mủi tiêm mông. Cử ghé vào tận tai tôi nho nhỏ nói.
- My con gái mát tay lát nửa tau lấy thuốc my tiêm cho mấy anh sẽ cắt cơn lèn! Qua anh đèn bão đủ sáng để tôi thấy Cử nhay nháy mắt, nụ cười vẻ kín đáo trước bệnh nhân. Với mình, chuyện tiêm mông có là gì? Ngày chăm sóc cho
thương bịnh nặng mình đã từng tắm cho các anh. Lúc đầu xấu hổ chứ về sau ai cũng thế, việc ấy đã trở thành rất bình thường. Có lẽ Cử chưa biết ngày xưa CB đã từng làm việc ấy!
- Anh lấy thuốc đi em tiêm cho! Ngày học y tá, lúc thực tập ở quân Y viện 203, mình đã tiêm mông cho bệnh nhân quá nhiều rồi. Và tôi đã tự tin tiêm cho các anh như một cô y tá làm Lâm sàng thực thụ. Cử đứng nhìn không dám đùa thêm và ngoan ngoãn phụ giúp tôi giữ cho bệnh nhân đỡ rung người trong cơn rét run cầm cập.
Cử hay bị tôi trêu tiếng quê choa của anh nên Cử đã cố ý nói nguyên tiếng mẹ đẻ Quảng Xương quê anh với tôi. Ngụ ý cũng là trêu tôi nữa. Lâu lắm mình mới lại được nghe nguyên bản tiếng Quảng Xương.
Nhìn những cơn sốt hoành hành trên những cơ thể gày nua của các anh mà thấy xót xa. Hình ảnh của Thử, chàng trai của miền quê Trung du Phú thọ, người được những cơn sốt thường xuyên thăm hỏi, anh lên cơn rét run cầm cập, hai hàm răng đang đánh vao nhau, tiếng lập bập trong tiếng rên kêu khát nước. Những cơn sốt thế này đã suốt mấy ngày qua khiến màu da anh xanh xao và vành môi anh đậm màu xim chín thủy chung với món quà chiến lợi phẩm của núi rừng Tây Nguyên đã ban tặng cho anh là những cơn sốt rét. Hôm nay đất nước đã Hòa bình. Nhưng người lính trận, ngoài vết thương đau vẫn còn đèo đẳng mang thêm trong minh những cơn sốt quái ác từ chiến tranh, những cơn sốt không biêt đến ngày nào mới cắt.
*****
QUỲ! CÔ BẠN CHI KỶ Ở LÁN ĐÔNG Y.
Những cơn sốt trong lán bệnh đã dịu dần. Tôi chào Cử ra về. Vầng trăng muộn đã lên cao đậu trên ngọn tre nhà cụ bật. Trăng đêm nay lại bắt đầu dần khuyết. Những ngày các anh vào trận là những ngày đẹp nhất của tuần trăng. Thật là vui một tuần trăng thắng trận.
Bước chậm rãi đi qua bờ ao sang lán Đông Y. Tiếng gió lao xao đuổi nhau ngoài bờ Ruối, làn nước mặt ao lấp lánh cuộn theo những mảnh trăng tan vụn, đàn cá ăn đêm cựa nhau đánh nước. Cái gì nó cũng làm cho mình thấy buồn tan theo nó. Đã quá giấc nên chưa muốn ngủ và thấy buồn. Tôi dừng lại dốc đầu ao kéo dép làm ghế ngồi xuống cạnh khóm cây Riềng ấm để ngắm ánh trăng khuya trút đi những mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Thế là chỉ còn đêm nay nữa thôi mình được ở bên Quỳ trong căn phòng nhỏ dãy lán Đông y. Chẳng hiểu vì sao mình lại có lệnh ngày mai phải chuyển vào khu tập thể. Thủ trưởng chỉ nói lý do. Tới đây thương binh ra nhiều . Đ/C phải vào trong đó cho tiện đi làm cấp cứu ban đêm. Nghe thì cũng có lý, hơn nữa lệnh nhà binh ai còn lèo nhèo xin xỏ. Chỉ thấy nhớ Quỳ, tiếc là hai đứa không được ở cùng nhau.
Cứ miên man nghĩ về những cơn sốt, những vết thương đau của bệnh nhân, chuyển ngày mai phải chuyển vào khu tập thể. bỗng bên tai như Văng vẳng đâu đây có tiếng người rì rầm to nhỏ, chỉ một thoáng thôi rồi lại lặng như tờ. Là ai rì rầm nói chuyện khuya khoắt ở khu lán này vậy! Chẳng lẽ lại là ma. Tóc gáy hơi rờn rợn. Tôi đứng lên toan định vào nhà.
Hai cánh cửa liếp Quỳ vẫn khép hờ, ngọn đèn trong nhà vặn nhỏ ri. Chắc Quỳ còn chờ tôi về mới ngủ. Đêm nay là đêm cuối cùng hai đứa được ở bên nhau nên chắc nàng còn thao thức.
Tôi khẽ đặt chân lên thêm đất. Qua khe cửa nhỏ tôi thật sự bàng hoàng, không tin ở mắt mình nữa rồi. Thấp thoáng trong ánh đèn vặn nhỏ, một người con trai đang ôm quỳ trong lòng âu yếm. Trời! Quỳ rất chin chắn, cô gái ngoan đạo xứ Kim Sơn chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương. Người con trai đó là ai vậy nhỉ? Tôi thấy run run. Mình chưa bao giờ được chứng kiến những tình cảm khác giời thế này.
Mình không nên để Quỳ biết là mình đã biết chuyện này. Tôi lũi bước rón rén đi ra ngoài khu vườn Mía. Ruộng Mía đang độ lớn nhanh, những lá vươn lên như nhưng lưỡi gươm dài, thân cây mới lên chừng ba, bốn đốt nhưng cũng đủ chiều cao che khuất được mình. Khổ một nỗi đàn muỗi đói đánh hới đã đến vo vo tìm hai má CB.
Một tiếng động từ trong cánh cửa khép hờ. Bóng người đàn ông cao lớn đi ra từ căn phòng ấy. Dười ánh trăng nhìn qua khe lá Mía tôi đã nhìn rõ khuôn mặt người con trai ấy là anh Diện. Thì ra anh Diện đã yêu Quỳ. Họ đã yêu nhau tự lúc nào vậy nhi? Mình thấy vui cho Quỳ. Anh Diện là thợ chạy máy phát điện quang. Anh ấy mới về Bệnh xá được mấy tháng thôi. Nghe nói anh ấy cũng là người thiên chúa giáo quê tận Nghĩa Hưng.
Anh Diện đẹp trai, cao to khỏe mạnh và hiền lành đức độ. Còn Quỳ là lính đã hoàn thành nghĩa vụ. Đất nước đã hòa Bình. Bây giờ thì không chỉ huy nào cấm đoán nữa rồi! Hơn một tháng nay Quỳ căm cụi tối, trưa ngồi thêu gối cưới. Mình sống thật vô tình với bạn quá. Thảo nào lâu nay bữa nào ăn cơm anh Diện cũng nhằm nhằm ngồi cùng mâm với hai chị em. Mình đã từng yêu mà cũng thật khờ.
Bóng anh Diện đã đi qua bờ Ruối. Tôi bước đi vẻ hơi vội vã vào nhà.
- Quỳ chưa ngủ à?
- Ừ! Sao về muộn thế? Hôm nay làm nhiều cấp cứu thế hả mày?
- Ừ! Tối nay bệnh nhân sốt rét vào nhiều quá!
- Trưa mai anh Diện bảo lấy cơm cả về đây ăn, anh ấy bảo đã hẹn ông Hường mẻ vó sáng mai mua mấy con cá Mòi về rán. Chiều tối mai hãy chuyển vào khu tập thể. Tiếng Quỳ xậm xịt bên giường.
- Vào trong đấy thỉnh thoảng ra ngoài này chơi! Tao đang định làm đơn xin ra quân mày ạ! Chuyện dài lắm lúc nào tao kể. Thôi! Ngủ đi cho đỡ mệt.
Chuyện gì mình nhìn thấy diễn ra tối nay trong căn phòng nhỏ này! Mình đã không ngỡ ngàng khi Quỳ nói xin ra quân lúc này.
Vậy là!... Quỳ đã có một tình yêu. Gối cưới tối qua Quỳ đã thêu xong. Có lẽ ngày họ cưới nhau sẽ không còn xa nữa. Cuộc chiến tranh đã kết thúc. Hòa bình đã về trên đất nước, bình yên đã mang về cho bao hạnh phúc lứa đôi.
(còn nữa)