BỆNH XÁ HẬU PHƯƠNG - GIỜ CHIẾN THẮNG
Bệnh xá nhỏ bên bờ sông Châu vốn rất bình yên nay bỗng tưng bừng. Tin thắng trận mỗi ngày lại được nhân lên gấp bội làm lòng người náo nức. Màu chiến công từ chiến trường miền Nam đã bay về nhuộm đỏ au những chùm Phượng Vĩ khu đầu nhà Ngoại. Nắng mới vàng hoe, tiếng Ve kêu ran, bầu trời xanh ngăn ngắt báo hiệu Hè về. Lại một mùa Xuân nữa đi qua gọi Hè đỏ lửa.
Không khí buổi trưa trong cái nhà ăn chật chội đầy ắp người, đầy cả tiếng cười, tiếng nói. Tiếng đũa bát gõ leng keng, vẫn những xôn xao tin thắng trận về không ngớt. Bữa cơm cũng vừa mới bắt đầu thôi. Lính nào vào cuộc nhanh thì cũng ăn chừng nửa bát, ai chậm chạp thì cũng vừa kịp xới lên tay. Tôi còn ngập ngừng chống đũa. Một câu nói của người cùng mâm.
- Ăn đi bay! Còn ngâm nga, tư lự chi nữa, ăn cho khí thế lên chứ! Chiến trường đánh giặc thần tốc, mình cũng phải thần tốc ăn để còn có sức nay mai tiếp quản thương bệnh bình, rồi còn đón cả người yêu nữa chứ! Tiếng cười Hà…Hà của ông thủ trưởng người Hà Tĩnh.
Tôi mỉm cười bê bát cơm lên nhìn sang phía ông thủ trưởng như một lời cảm ơn. Niềm vui đã không ngớt trong ông, lại tiếng cười Hà…Hà và liên khúc những câu hài hước. ….
- Sắp hòa bình rồi! Con gái Bệnh xá bọn bay nay mai tha hồ mà kén chồng ưng ý. Bộ đội nó ở chiến trường về đông như kiến cỏ…Hà…hà. Trai thời loạn, gái thời bình! Phải không bọn bay? Lại là những tiếng cười râm ran.
Được lính cười khích lệ ông Cường càng thể hiện mình thêm. Ông khẽ lắc nhẹ cái đầu rồi nhếch miệng cười vẻ hơi chua chát cùng câu chuyện vui mà nghe rất bi hài.
- Tau nghĩ chiến tranh cũng thiệt thòi cho bọn con gái thật! Bao năm chiến tranh, thằng lành thì đi đánh giặc, mấy thằng sứt môi lồi rốn, tàng tật ở lại làng, đứa mô cũng lấy vợ xinh. Tau không có nói sai! Ha…hà . Chả thế mà cái anh chăn bò ngảnh cổ trong xóm còn dám định sang ngỏ lời với cô Hóa Nghiêm xinh xắn như ri của Bệnh xá mình. Bịết là đã chạm vào nối buồn của tôi, ông đã ngừng câu truyện.
- Còn tôi! Hai má tôi đỏ bừng lòng dận lắm, nhưng là Thủ trưởng nên cũng phải ngậm tăm. Cả nhà ăn lại bắt đầu cười vẻ tán thưởng câu truyện của thủ trưởng Cường. Nhất là mấy chàng thanh niên chưa vợ, mà chỉ thấy tiếng của thằng Vĩnh Đông Y là to nhất, nó cười vô tư đâu có nghĩ gì, trông cái răng tẫng ngay trước cửa của nó cười sao mà mình ghét thế!
Biết tôi không được vui mọi người đã lại bắt đầu quay về với tiêu đề tin tức ngoài mặt trận. Không khí vẫn rất vui. Còn mình trong lòng vẫn còn hậm hực bởi câu nói vui của ông Cường.
Bỗng bên kia bờ Mía. Tất cả các khu lán bệnh như đang nổ tung lên. Các anh thương binh chạy hết cả ra sân, người chạy ngược, người chạy xuôi, người lao cả ra bờ Mía, người vẫy trên tay bằng chiếc khăn dù, cùng tiếng gào to xen trong tiếng khóc. Nhất là tiếng các anh người Nam bộ. Họ đã gào lên vì sung sướng như trong cơn điên loạn…
- Anh em ơ…i…Giải phóng rùi, miền Nam giải phóng rùi, Sài Gòn giải phóng rùi, Guê tui giải phóng rùi…. Mẹ ơi! Con sắp trở dề dới mẹ rùi…..dui lắm mẹ ơi…rồi lại ôm mặt khóc!
Tất cả nhà ăn đã lặng đi giây lát rồi cũng nổ tung lên. Mọi người vứt tung cả bát cơm ùa ra khỏi nhà ăn ôm lấy nhau nhảy lên mà khóc, mà mừng vui đến nghẹt thở. Tôi đang ôm chặt lấy Quỳ cùng mọi người khóc lên vì vui quá! Rồi chẳng hiểu vì sao nữa! Tôi đã buông Quỳ khỏi tay mình và chạy một mạch về gieo người xuống giường. Tôi chỉ biết khóc! Những giọt nước mắt tràn đầy niềm vui chung khôn tả của đất nước, giọt lệ chày dài trong mất mát chung có cả riêng mình. Rồi tôi đã thiếp đi tự lúc nào không biết Trong giấc mơ tôi lại thấy bóng T thấp thoáng bên kia bờ ao nhà cụ Bật, trên vai anh vẫn chiếc ba lô, trên đầu vẫn chiếc mũ Cối vành hơi cum cúp kiểu như mũ của các bác thời chiến sỹ Điện Biên, xa xa tôi nhìn lờ mờ như tay anh còn xách con Búp bê có mái tóc vàng hoe rất đẹp. Tôi đã vùng dậy chạy theo anh… gào gọi tên anh mà không gào lên được, chưa kịp được gặp anh thì giấc mơ tan đâu mất. Giật mình dậy thấy mồ hôi đang vã về mà nuối tiếc giấc mơ. Quỳ không ngủ, vẫn thức đang ngồi miệt mài thêu gối. Thấy tôi trở mình. Vẫn giọng ân cần như người chị.
- Dậy thôi! Gần đến giờ đi làm rồi! Lại khóc nữa đấy à? Con này ngủ toàn mê, nói lảm nhảm cái gì! Quỳ hiểu tôi nên đã không nói gì thêm.
Tôi trở dậy ngồi lặng lẽ nhìn ra cái sân đất buổi trưa đầy nắng mà thấy lòng trống trải. Cơn mộng mị đã qua, đó chỉ là giấc mơ thôi, mình đã tỉnh dậy hoàn toàn.
- Không? Không phải là T đã hy sinh! T ơi! Giờ chiến thắng này em lại hình dung ra anh đang đi trên đường phố Sài gòn tráng lệ. Giữa đất trời giải phóng tràn ngập cờ hoa, anh đang rất vui và đầy kiêu hãnh đi trong đoàn quân chiến thắng thật oai hùng. Hay là? Anh còn đang chăm sóc cho đồng đội bị thương. Nhất định ngày không lâu nữa thôi! Em sẽ được đón anh về!
Khoác chiếc áo Bơlu. Tôi đi xuống khỏi dốc ao, tắt qua bờ Duối dọc theo bờ mương dài ra phòng Hóa Nghiệm. Buồn vui vẫn đang nhào nặn vào nhau……
Trang nhật ký ngày 30/4/1975. Dẫu chỉ những dòng ngắn gọn, mộc mạc, chân thật. Nhưng nó nói hết hộ cả lòng mình.