Thế là chị ới, trời không nghe thấu, những lời chị xin
Lời cầu xin, để cho ông khoẻ, đi làm xã viên
“Tổn thất này thật là lớn lao, đau thương này thật là vô hạn”.
Kể từ đây gia đình mất đi một người ông, một người chồng, một người cha nhất mực thương yêu, suốt đời với con, với cháu.
Âu cũng là số phận mà người đời phải gánh chịu. Cũng kể từ đây căn nhà vắng đi hình bóng một người đàn ông, một trụ cột của gia đình, mỗi khi Chích về đến nhà không còn thấy cảnh người cha già cặm cụi sớm trưa lo cho gia đình, lo cho đàn con nhỏ
Có điều cụ cảm thấy thanh thản trước khi từ biệt thế giới này được bà con, họ hàng, con, cháu thăm nom chăm nom săn sóc, ân cần thế cũng đủ để lòng nhẹ nhàng hơn, nhất là được gặp mặt cô con gái rượu, “bướng bỉnh” và xinh đẹp. Giờ đây, chính quyền đoàn thể, bà con, làng xóm, anh, em nhà chị Chích tập trung làm lễ an táng đưa cụ về nơi an nghỉ cuối cùng, lo cho mồ yên, mả đẹp , chúc ông sơm siêu thoát về với cõi vĩnh hàng, xin chia sẻ cùng chị.
Nếu ai chưa từng ở trong hoàn cảnh này, thì không cảm nhận được hết nỗi mất mát, đau thương tận cùng của sự đớn đau.
Là người lính chiến đã từng chúng kiến bao sự hy sinh, mất mát của đồng đội đến bầm gan, tím ruột, nhưng chỉ biết nuốt mước mắt vào trong, với những ánh mắt long sòng sọc, vằn những tia máu đỏ, nếu lúc đó gặp kẻ thù thì có lẽ cũng được hả dận, bới lòng căm thù trút lên đầu gọn súng, một viên đạn trị giá bốn kg gạo, chứ bốn trăm ký cũng không hề tiếc, đó là thực tế của chiến tranh mà Migia em đã từng nếm trải.
Giữa cánh rừng bao la nơi đất bạn thấy mấy anh lính vận tải cáng một người chiến sỹ bụng quấn băng trắng toát, Migia đến gần đặt nhẹ tay lên vai anh và hỏi:
- có đau lắm không anh?
Người lính vận tải mắt đợm buồn trả lời:
- Chết mẹ nó rồi, còn biết đau là gì nữa”...
Giữa lúc đó gặp một thằng bạn cùng học phổ thông nó chạy lại bắt tay và hỏi:
- Mày cũng sang tận đây cơ à?
Coi thường nhau quá đấy, tao đã tung hoành ngang dọc đất nước này rồi, tôi trả lời
Anh lính vận tải nói:
- Một câu nói hay nhất trong ngày
Làm chúng tôi mỉm cười, quên đi sụ mất mát đau thương đến quặn lòng.
Còn về tình cảm gia đình, Migia hai mươi năm về trước cũng đã từng nếm trải cảnh đời nghiệt ngã, khi mẹ không còn trên cõi đời này, lúc đó người Mi gia như có luồng điện dật, tê dại từ chân đến đầu, không sao cầm được nước mắt, khóc như mưa, như gió, như những đứa trẻ .
Chào bác Hướng hn
Nhận định của bác về mục đích của bức điện cũng có lý. Thật ra mà nói những năm chiến tranh nhiều trường hợp bố, mẹ cũng thường điện cho con về cưới vợ để ông bà sớm có cháu bế, cháu bồng, sau đó muốn đi đâu thì đi. Nhưng điện cho con gái về để gả chồng để yên bề gia thất thì hiếm “ như lá mùa thu” Mi gia chưa từng gặp.
Có điều bác phán “ Ở lính lắm đứa, lần khân” thì lính tráng bọn em mất nhờ rùi.
Không biết các bác có “sơ mú” gì không? nhưng em, mãi mãi lòng chúng ta, ca bài ca rừng rú. Sáu tháng trong rừng, trong dãy u ran, nơi đất bạn không thấy một bóng hồng, có chăng chỉ vài nữ tù binh lính pốt “ Người đen như quỷ đói” “thơm ngát như cún con”, thì nhịn đi cho nó lành, “lấn ...” làm chi cho đời mỏi mệt.
Ngày 25/9/1979 khi đưa tử sỹ về Việt Nam an táng, khi qua cửa khẩu Mộc Bài về đến đất Tây Ninh thấy con gái Việt thì cô nào cô nấy đều là tiên nữ, đều đẹp tuyệt vời, đều là hoa hậu.
Phẩi mất vài ngày nơi phố phường, đần dần mới định hình ra cái đẹp, cái xấu đấy bác ạ.
thật lòng đấy.
Chị Chích ơi sự việc xảy ra đã bốn mươi năm rồi, chúng em đùa chút cho vui chị “...ông ... ảm” nhé.
Thôi có khách gọi , em làm “cuốc xe ôm” đây.
Chào chị, chào các bác trên diễn đàn,chào các độc giả. Bai bai.