"Có người lính,mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo...
Có người lính,mùa xuân đó ra đi từ đó không về.... "
Mùa thu năm 1983,giữa tháng 9,trung đoàn 14/f 313 đón nhận lính mới nhập ngũ,đa số quê ở Hà tây(Phú xuyên,Thường tín,Hà đông ).Số lính quê Hà đông ngồi vừa vặn trên 4 chiếc xe tải.Vị xuyên những ngày ấy còn thanh bình lắm,những triền đồi,đồng lúa mướt xanh;những bản Tày yên ả, bóng áo lính thấp thoáng bên bóng áo chàm;mỗi buổi chiều về,tiếng mõ trâu lốc cốc hòa trong tiếng loa truyền thanh văng vẳng;những triền đồi tím ngát hoa sim,ánh hoàng hôn rực vàng phủ mơ màng trên sườn núi;dòng sông Lô nước trôi êm ả trong ánh lam chiều...Cuộc sống cứ dần trôi,dẫu vất vả gian khổ nhưng bình yên;dư âm chiến tranh như đã lùi xa vào dĩ vãng,hình ảnh chiến trận như chỉ còn thấp thoáng trên gương mặt,trong hồi ức của những người lính cũ.
Đầu năm 1984,trung đoàn làm lễ ra quân kết thúc khóa huấn luyện,có một người lính mới đươc giao nhiệm vu đại diện cho anh em viết một bức quyết tâm thư và đọc trong buổi lễ.Người linh ấy đã thức suốt mấy đêm,cân nhắc từng câu chữ để viết...Khi ký duyệt bức "quyết tâm thư"ấy,một sỹ quan già ở ban tuyên huấn đã ngồi lặng đi rât lâu trước khi thở dài đồng ý...Trong thư có đoạn:"...NẾU MỘT MAI KẺ THÙ XÂM LẤN BIÊN CƯƠNG,KHI CHIẾN TRẬN XẢY RA,NHỮNG NGƯỜI LÍNH CHÚNG TÔI SẼ QUYẾT TÂM CHIẾN ĐẤU,MỒ HÔI VÀ MÁU CHÚNG TÔI SẴN SÀNG ĐỔ XUỐNG ĐỂ GIỮ CHO DÒNG NƯỚC SÔNG LÔ NƠI ĐỊA ĐẦU TỔ QUỐC SẼ MÃI MÃI ÊM TRÔI NHƯ DÒNG SÔNG NHUỆ,SÔNG ĐÁY NƠI QUÊ HƯƠNG CHÚNG TÔI..."
Và rồi,vào một buổi sáng đầu mùa xuân năm 1984 ấy ,trên cái sân bóng đá của trung đoàn bộ e 14 ở xã Phương độ,những lời tâm huyết ấy đã vang lên...Từ những hàng quân trai tráng mắt sáng long lanh ấy,những cánh tay mạnh mẽ đã đồng loạt giơ lên;từ những vầng ngực thanh xuân ấy,những tiếng hô hào sảng đồng loạt vang lên:Quyêt tâm-quyết tâm- quyết tâm...
Nắng mùa xuân rực rỡ,lòng người lính rạo rực,,;chiến tranh còn đâu đó,trời Vị xuyên bình yên...
Thế rồi,chiến tranh tàn khốc đã xảy ra.
Ngày 2/4/1984,Trung quốc bắt đầu pháo kích vào Vi xuyên,có những loat pháo đã bắn tới tận thị xã Hà giang.Từ ngày hôm đó,Vị xuyên đã không còn bình yên nữa.Những mái nhà bị bắn cháy khói bay ngụt trời,những cây cọ bị mảnh pháo ngã gục ngổn ngang,những hố pháo đỏ loét chi chít trên khắp các sườn đồi,đồng ruộng,đường xá...Bốn bề đạn pháo địch tàn phá tan hoang.Gần như tất cả dân cư đã phải sơ tán,chỉ còn lại một số rât ít ở lại bám trụ.Những người lính chuẩn bị ra trận.
Rạng sáng ngày 28/4,những âm thanh ầm ì dữ dội từ biên giới vọng về,bầu trời phía đó sáng rực,chớp lóe.không còn nghe tiêng nổ rời rạc nữa mà chỉ còn là một chuỗi âm thanh ầm ào ghê rợn.
Chiều hôm đó,nhìn xuống đường cái thấy 4 chiếc xe tăng chạy lên phía trước,lại nghe tin ta đã mất một số điểm cao và bình độ quan trọng,e 122 đã gần như xóa sổ,quân địch tàn sat thương binh...;nhìn mặt các sỹ quan căng thẳng,các đơn vị cấm trại,lính ta biết rằng sắp phải ra trận.
Đêm.Tiếng nổ phía trước vẫn dữ dội vọng về,tiêng xe chạy suốt đêm.Nóng lòng nóng ruột,gần như không ai ngủ được.
Sáng ra.Hàng đoàn người dân tộc cả người già trẻ con gồng gánh chạy về theo đương tăng.Rất nhiều gương mặt đau khổ,thất thần;nhìn những ánh mắt trẻ con ngơ ngác sợ hãi,thương vô hạn.Và căm hờn quân giặc khôn cùng...Tiếng nổ vẫn liên tục vọng về;các đơn vị chuẩn bị ra trận.
Đêm.Các đơn vị lần lượt lên đưởng ...
Từ những ngày cuối xuân 1984 ấy,e 14/f 313 đã ra trận,chiến đấu ròng rã đến tháng 3/1986 mới được rút về Phương độ để củng cố,nghỉ ngơi.Trong những ngày" nghỉ ngơi" đó,thỉnh thoảng họ vẫn phải lên phía trước để chi viên cho đơn vị bạn,và có lần đã phải lên tận Lao chải để vác đạn cối về Phương độ..Và hơn 2 tháng sau,họ đã lại trở lại chiến trường để tiêp tục chiến đấu tới tận tháng 2/87.Trong suốt thời gian dài ấy,đơn vị đã rất nhiều lần được bổ sung quân số-những người con của rất nhiều miền quê như Hải phòng,Thanh hóa, Bình trị thiên v.v...
Cuối tháng 4/1987 ,những người lính 9/83 của e 14/f313 ấy được ra quân.Tất cả lính Hà tây bao gôm cả Phú xuyên,Thường tín,Hà đông ra quân đơt ấy ngồi "vừa vặn" trên 4 chiếc xe tải...Xe nổ máy,hướng về phía xuôi lăn bánh,để lại phía sau lưng mảnh đất Vị xuyên chưa được bình yên,chưa im tiếng súng,nơi có bao nhiêu chàng trai đã và vẫn đang ngày đêm dành giữ,nơi có bao chàng trai đã để lại một phần xương máu,nơi có bao nhiêu liêt sỹ vẫn đang gửi thân xác bên chiến hào ...Dù họ quê ở nơi đâu,chiến đấu trong đội hình đơn vị,thời gian nào,tất cả đều là ĐỒNG ĐỘI.
Kể về một lứa lính của một đơn vị trong một giai đoạn chiến đấu ở một góc nhỏ trên chiến trường Vị xuyên Hà giang những năm tháng chưa bình yên đó,những mong đốt cháy sáng lên một ngọn lửa dẫu nhỏ nhoi trong cõi hoài niệm, để tất cả chúng ta tìm đến bên nhau,cùng tưởng nhớ tới những người đã khuất,cùng sống lại một quãng đời chiến đấu oai hùng và bi tráng,sưởi ấm lòng nhau bằng tình yêu đồng đội mênh mang.../
ĐIỆP KHÚC NIỀM TIN
Hát lên bạn ,những bài hát tình yêu,
Hãy đốt cháy trong tim một ngọn lửa,
Xua tan đi nhưng u buồn trăn trở,
Ôm trong lòng khát vọng và niềm tin.
Hãy hát lên chào đón ánh bình minh,
Hãy đợi chờ những đêm trăng bát ngát,
Dù gian khổ có làm ta xơ xác,
Dù đạn bom có làm ta tật nguyền,
Đã làm người lính giữa chốn trận tiền,
Hãy dành cho nhau một trái tim trọn vẹn.
Hôm nay ra đi mà ngày về không hẹn,
Nhưng cuộc đời này đâu phải quá mỏng manh;
Có mất đi đâu một quãng tuổi xanh,
Khi ta sống giữa núi rừng biên giới.
Và nếu chết ta không cần trăng trối,
Bởi linh hồn ta sẽ tự biết về đâu.
Ta biết rằng trong nỗi nhớ nôn nao,
Bạn sẽ thấy tình ta bay trong gió,
Bạn sẽ thấy hình ta trong ráng đỏ
Của mây chiều trong mỗi buổi hoàng hôn,
Sẽ chẳng bao giờ ta thấy cô đơn,
Khi mãi bên ta là tình yêu đồng đội.
Hát lên bạn, biên cương đang vẫy gọi,
Ta hát tặng nhau những ĐIÊP KHÚC CỦA NIỀM TIN.....
( Thơ lính viết ở VỊ XUYEN-Tháng 4/1986-ngày e 14 chuẩn bị trở lại Thanh thủy)
Kính chào các bác cựu và các anh em đồng đội./.
Chào bác thai60 .
Cái vụ vác đạn cối 120 gần cầu khỉ về phương độ bác bên c25 có tham dự không? hồi đó em cứ thắc mắc mãi.dù E 14 không dùng nữa,tại sao không bàn giao tiếp cho đơn vị bạn.mặc dù,cuối 85 phía trước đơn vị bạn vào thay E 14 đang tay đôi với tq rất ác liệt.huy động bao nhiêu lính đi tải đạn về,cực vất vả.bọn em đi từ lúc 5h sáng,cả đi liền về hơn 40km đường rừng,cộng vang vác đạn.đúng là chả hiểu nổi.khi tụt từ đỉnh lao chải xuống,bọn em gặp mấy thím bộ đội thuộc tỉnh đội hà tuyên.cũng có chút giật mình,lòng bỗng thấy hậu phương đâu đây.em thấy cả mấy bác mặc dân sự,k59 dắt lưng,nhìn có chút bí hiểm.không quen lên không dám hỏi nhiều.khi nhận đạn vác gần lên đỉnh,cả đơn vị đói lả mà không biết.vì sáng đi,anh nuôi phát cho mỗi người một lắm cơm,mà đã ăn hết từ trưa rồi.lúc mệt,lính ta toàn chơi nõn cây chuối cùng nước suối trong.bụng càng cồn cào nhưng không nghĩ mình đói.cả đơn vị cứ đi được mấy bước,cả quân liền lính không ai bảo ai.cứ ven đường mà nằm.về sau,anh nuôi mang cơm xuống,ăn song ,cả đơn vị đi ầm ầm.lúc đó mới chợt nhận ra,lúc lẫy mệt vì đói.