Chị Chích chào HaHoi. Em viết bài trên trang chị cũng hay rất nhiều so với bài viết của chị. Câu khen cũng nhẹ nhàng tinh tế làm sao. Hôm nay đã ở trang thứ 60 theo quy định của diễn đàn là phải chuẩn bị mở phần tiếp theo. Phần II của chị cũng không có gì khác biệt. Chỉ khác tình tiết của những câu chuyện tiếp tục đi theo thời gian một cách liền mạch. Vẫn mang tính kể chuyên trình tự thôi HaHoi ạ. Vẫn là tên của " Một cuộc đời....". Chủ để của chỉ khá rộng vỉ nó có cả một cuộc đời, lồng vào đó là một tình yêu và những tình cảm bạn bè đồng đội gần gũi thân thiện có trong cuộc đời mình. Chuyện của chị Chích đi theo thời gian và theo một cuộc đời. HàHoi và mọi người sẽ cùng chia sẻ. Cuộc đời nó phải có lúc thăng lúc trầm mà. Sẽ còn có đoạn sơ chai khô khan làm khó chịu cho người đọc và có đoạn cũng sẽ còn ướt át
.
Còn bây giờ cũng là trang cuối của phần I rồi. Nhân câu chuyện về gói quân trang của Tân CB đã gửi về cho Bố Mẹ. CB xin kể sâu hơn về tình cảm của Tân và CB ở những năm dài sau cuộc chiến tranh.
Sau ngày CB gửi chị Tâm gói quân trang của Tân về nhà và hẹn với chị Tâm là khi ra trường được nghỉ sẽ cùng chị về thăm gia đình Tân. Thế rồi việc đó CB đã không làm được. Lý do CB sẽ kể lại trong câu chuyện tiếp theo trong “Có một cuộc đời……”.
Thế rồi khi đi hết cuộc chiến tranh. CB cũng như bao người lính khác lúc bấy giờ. Lao vào dòng xoáy của cuộc đời và vì cuộc sống mưu sinh. và tin tức của mọi đồng đội đã như chìm về sâu trong quá khứ. Có Những lúc thư nhàn, hay buồn nhớ, trong những đêm khó ngủ lại thả hồn mình về trong hoài niệm và nhớ về đồng đội năm xưa.
Ngày tháng cứ trôi đi lặng lẽ không ngừng. 28 năm sau. Vào một ngày trời nắng rất đẹp. Những cánh đồng lúa Thái Bình đã bắt đầu chín vàng. Hương lúa, hương quê quyện vào nhau thơm ngào ngạt. Được ngày nghỉ tôi tranh thủ chăm vườn rau xanh sau nhà. Có tiếng gọi cửa tôi vội vàng rửa tay và bước lên nhà đón khách, quần áo làm vườn toi cũng chẳng kịp thay. Hai người đàn ông bước vào nhà. Người bước vào nhà tôi trước cất tiếng chào và hỏi chủ.
- Xin lỗi! Em có nhận được ra ai đây không nhỉ? Một nụ cười gượng gạo và cùng cái lắc đầu nhẹ của anh. Tôi có cảm nhận từ trong nụ cười và cái lắc đầu ấy đã phảng phất điều gì như nói thay lời trách xa xôi
Và tôi cũng đã kịp nhận ra ngay từ giọng nói, hàm răng và khuôn mặt ấy!
- Anh Tân phải không?
- Giỏi lắm! Thôi được rồi! Đây là lần đầu tiên cho anh được bắt tay em cái đã. Tôi run run giơ bàn tay ra cho anh nắm mà cứ thấy lúng túng, ngại ngùng. Tân cười khen. Ôi! Hồi này sao lớn nhiều thế! Câu khen tôi lớn nhiều có lẽ Tân đã không nghĩ anh đang đứng trước một CB hiện tại hôm nay. Câu khen CB lớn thế của Tân chắc là từ trong quá khứ của anh đã dội về. Trong đầu Tân chỉ nhớ cái con CB nhỏ thó đội chiếc mũ tai bèo đứng đảo cái vạc cơm to đùng đoàng ngày ấy ở cái nhà ăn cạnh bến nước và cái giếng nằm ở góc sân đình có mạch nước trong veo của làng Vân Trụ ngày nào. Ông xã nhà tôi cũng đã bước ra nhà ngoài chào khách. Tôi vội giới thiệu với anh ấy đây là anh Tân cùng đơn vị ngày xưa và có chú em cùng đi.
- Chè nhà hôm đó không còn tý nào nên tôi chỉ mới khách xa bằng chén nước sôi thanh thuỷ.
- Hai mươi tám năm trôi đi cũng đã dài bao nhiêu chuyện nhà, chuyện quê hương, chuyện gia đình con cái, chuyện làm ăn cứ chồng chéo vào nhau.
Tôi đã rất giật mình và xúc động đến nghẹt thở khi nghe Tân nói. Anh đã vừa về làng quê cũ của em ngày xưa. Lâu thế rồi mà Tân vẫn chưa quên cái tên làng xưa của tôi. Có lẽ cái làng Cao nó anh đã khắc lại trong đầu anh ấy đến từng chị tiết nhỏ. Anh đã nhờ chú em người của quê hương dẫn đường đến tận xóm Đạo xa xôi ấy để tìm tôi. Anh kể. Hai anh em xuống tận cái làng có hai cây tháp nhà thờ to, đến ben cạnh cái hồ lớn trước cửa nhà thờ thì dừng lại hỏi thăm. Bác hàng xóm nói rằng gia đình cô ấy đã chuyển đi thành phố từ lâu còn cô ấy đang làm ở bệnh viện Huyện nhà. Cách đây mười cây số. Vậy là anh lại cùng người bạn đường hỏi thăm về tận đến đây. Tôi đã phải kìm nén xúc động và nếu không có chồng mình đang ngồi đó thì tôi đã phải khóc lên trước tình cảm và tấm lòng của Tân. Hai mươi tám năm qua anh vẫn nghĩ về mình. Tôi không thể ngỡ mình lại được gặp lại Tân sau gần nửa cuộc đời trong điều kiện thế này.
Tôi cứ gặng hỏi vì sao hôm nay ngọn gió lành nào lại đưa anh tới được đây? Thì ra thật là một cái duyên trời lại định cho anh. Người vợ hiền của anh hôm nay lại cũng chính là cô gái của đất lúa Thái bình. Mà còn cùng huyện cả với tôi.
Bữa cơm trưa đạm bạc đầy tình thân mật trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Sau bữa cơm không kịp nghỉ ngơi. Tân nói. x à! Anh có ý định muốn đến thăm nhà Nết và Hiến tý em dẫn đường cho anh được không? Và tôi đã xếp sắp đi cùng anh đến nhà bạn Nết. Còn Hiến anh đã tự hỏi thăm đến nhà bạn khi trên đường về quê vợ.
Trên đường đi xuống nhà Nết. Một cung đường dài năm cây số, tôi ngồi sau xe Tân. Anh nói vọng lại phía sau xe cùng trong tiếng động cơ xe và tiếng gió. Nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng anh."Em a! thật lòng đã năm năm về làm rể đất Thái Bình anh cứ có một ước nguyện sẽ một lần về cái làng Đạo đó để tìm em. Để được biết xem cuộc sống của em hôm nay ra sao? Em có được hạnh phúc không? Lần này về quê vợ được ba ngày anh quyết tâm đi tìm gặp em. Tân kể lại năm 1976 khi anh về trường học ổn định xong việc học hành. Anh đã quyết tâm về Thái Bình tìm em. Khi đến bến đò Ninh Giang thì trời giông gió. Xách tay nải quấn áo đứng bên sông khi trời đã tối đò không còn . Hỏi thăm đường họ bảo sang bên đó còn xa lắm. Anh đành quay lại và rồi cũng là số phận năm sau anh lấy vợ người Hải Hưng. Cuộc đời anh cũng lận đận về đường vợ con lắm em ạ.... tôi không hỏi thêm gì nữa, sợ anh lại buồn.
Ngày viết trích ngang cho Tiểu Đoàn tôi mới biết Tân là một trong số ít ỏi tính bằng đầu ngón tay của đại đội là đã học hết lớp 10. Trong thực tế anh rất thông minh. Đó cũng là cái nôi và là điều kiện thuận lợi cho anh được học hành tiếp để tiến thân khi đã hết cuộc chiến tranh. trước ngày nghỉ hưu anh đã có những tháng năm được ở một vị trí quản lý quan trọng tại văn phòng Tổng công ty thuỷ điện Sông Đà.
Chia tay anh chiều ấy tại quê mình. Có địa chỉ thỉnh thoảng tôi và Tân cũng điện thoại hỏi thăm sức khoẻ của nhau. Tôi cũng được biết qua những bức điện thăm hỏi của anh. Hàng năm đôi ba lần anh có về quê vợ nhưng cùng đi có cả gia đình, thời gian còn công tác nên mỗi lần về đều trong vội vã. Những lý do ấy nên từ bữa gặp lại anh tại nhà mình cũng từ năm 2000 và cho tới tận năm 2010. Một khoảng thời gian tròn mười năm sau tôi và Nết, Hiến mới lại được gặp lại anh trong ngày gặp mặt đồng đội tại Thanh Oai. Còn đối với các anh lính Thanh Oai thì lần chúng tôi ra Hà Nội gặp mặt ấy cũng là tròn 39 năm mới tìm gặp lại được các anh.
Trong chuyến đi trở lại chiến trường xưa ngày 06/4/2013 vừa rồi. Tân cũng là một thành viên và là một phóng viên nhiếp ảnh, thu hình cảnh chiến trường xưa của đoàn đi. Với CB Tân vẫn quý và chân thành tình cảm anh em, tình cảm đồng đội. Như anh doantho p ảnh lên và viết rằng. “Trước thế nào, sau thế vậy” chắc anh ấy nói đó là một tình cảm đồng đội thật trong sáng và đầy thân thiện.
Những ngày này Tân đã biết được tên nick xuanv338 và anh vẫn đang đọc toips “Có một cuộc đời……..” Còn CB thì cho đến bây giờ lúc nào cũng rất trân trọng và quý anh lính quê Lụa. Người đã luôn giành cho cô gái nuôi quân Thái Bình một tình cảm trong sáng, thân thiện và thắm tình đồng đội!
P/s . Cũng sau 41 năm vào tháng 4/2013 sau chuyến đi Quảng Trị về. Qua anh Long CCB của E88 Thanh Oai đã tìm lại giúp tôi chị Tâm. Người cùng học lớp Y tá hồi đó và cũng là người mà CB đã gửi gói quân trang về cho gia đình anh Tân. Cb mới chỉ được gặp lại chị Tâm qua điện thoại. Và được biết. Hết chiến tranh chị ấy đã chuyển ngành về bệnh viện Hà Đông. Hiện đã nghỉ hưu tại thành phố Hà Đông. Hy vọng một ngày không xa nữa CB sẽ được gặp lại chị Tâm. Năm 2013 là năm CB được gặp lại rất nhiều đồng đội mà vẫn còn có tên và hình ảnh trong trí nhớ của mình. Đặc biệt là cuộc gặp mặt anh thương Bình người Quảng Ninh. Quảng Bình, tại cửa Nhật Lệ trong chuyến đi cùng các anh E88. F308 Thanh Oai về lại chiến trường xưa. Anh thương binh Quàng Bình đã rất xúc động khi được tiếp đón nồng nhiệt trong niềm vui chung của cả đoàn đi. Đã có nhiều tấm ảnh và chuyện kể về anh thương binh nặng ấy của anh doantho trên trang. Còn Cb sẽ có câu chuyện về anh thương binh ấy ở góc độ riêng của mình trong một thời gian nữa. Có tất tất cả hình như nó là cái hậu có trong hoài niệm của CB.
Đây là tấm hình chụp tại ngày gặp mặt đồng đội tại Thanh Oai năm 2013. Trong ảnh.
Hàng ngồi trước: Tính từ phải sang trái.
- Hồng Nết lính nuôi quân người đã chụp anh với Cb có trên trang 10, Đức Dũng người đổi mũ đi thao trường cho CB và CB gặp nạn, tiếp theo là Tân người có vầng trán rộng mênh mông, Anh thắng cùng C2.
Hàng đứng sau. tính từ phải sang trái.
- Chị Thanh phu nhân của anh Phúc ban liên lạc e88 Thanh Oai, CB, anh Chiến đồng đội