Cảm ơn laoshan. Mời laoshan, HAHOI và và các bạn xem tiếp đại tá Vũ Thang kể gì.
Quân và dân cùng sát cánh chiến đấu.
Phần lớn dân cư ở đây đều đã di tản về gần trục đường Một, sống hợp pháp và bất hợp pháp với Nguỵ quyền. Một số người dân bị đưa lên máy bay vào tận Nam Bộ. Một số người dân chạy ra vùng đất thánh Kinh Moan (vùng giải phóng), hoặc ra bờ Bắc tá túc. Ở lại, mỗi thôn chỉ còn vài ba gia đình như gia đình o Ngô, cậu Đường, gia đình mẹ Còn ở thôn An Nha, gia đình ông Xăng ở thôn Phường Xuân…Tất cả các gia đình ở lại đều tham gia du kích, giúp đỡ bộ đội, chiến đấu giữ làng, xã và đều phải chịu tổn thất, hy sinh không đo, đếm được.
Lực lượng du kích thường tập trung về xã, huyện ở Tân Văn, Tân Lịch, khu giếng Ba Vòi. Các đồng chí xã đội trưởng như anh Cảm, anh Nẩy, o Ngàn được chỉ huy phân công đi cùng bộ đội. Thường xuyên đi với tiểu đoàn 9 của tôi là o Ngô, út Diệp, o Còn, o Lệ và các anh Bòn, Thái, Phiên, Giang và anh chị Túc.
Suốt mấy tháng chiến đấu căng thẳng, ác liệt, kẻ địch cậy đông quân, phi pháo nhiều, phần bị cấp trên thúc ép chúng liên tục nống ra. Lúc từ miếu Bái Sơn, từ đồn Cồn Tiên, lúc từ Nam Dương, Phú Ốc nống ra đánh nhau với tiểu đoàn 9 và du kích xã Gio An, giành giật với ta từng thôn, xóm, từng giếng nước, những khu vực có đường giao liên. Với tinh thần đoàn kết chiến đấu, chúng tôi đã giữ vững thế trận, bảo vệ được chính quyền, nhân dân, bảo vệ vùng giải phóng. Cái được lớn nhất, nhiều nhất đó là tình nghĩa Quân Dân.
Trong hoàn cảnh bấy giờ từ cán bộ huyện, xã, các đồng chí du kích nhà cửa bị bom đạn tàn phá không còn, các thành viên trong gia đình li tán chia năm, xẻ bảy, thế mà họ vẫn tận tuỵ với công việc bám dân, giữ làng, giúp đỡ bộ đội chiến đấu, cứu thương, tải đạn, dẫn đường, nắm địch…
Trong một trận đánh ác liệt, các lực lượng phải tập trung tải đạn, cáng thương binh liệt sỹ về hậu cứ đến 8-9 giờ tối. Trong đêm có thương binh nặng cần chuyển gấp, lúc đơn vị đang rất bí lực lượng chỉ còn một đồng chí y tá đeo túi thuốc và khẩu AK đảm nhiệm một đầu cáng. Đầu kia cử o du kích tên Lệ đeo khẩu Cacbin khiêng một đầu cáng. Từ Lăng Cô về trạm cấp cứu ở thôn Cẩm Sơn xa 7 km đường rừng. Dọc đường hai đồng chí bị pháo bắn và địch cản đường, đến 3 giờ sáng vẫn chưa tới nơi. Đồng chí y tá bèn dừng lại đặt đầu cáng phía mình lên một gốc cây to bảo o Lệ đứng cho vững để thay băng, tiêm thuốc trợ sức cho thương binh. Chăm sóc thương binh xong, y tá đi tìm đường vòng tới trạm phẩu và dặn o Lệ “đứng cho vững, hạ đầu cáng xuống là thương binh chết đấy”. Y tá đi tìm đương về phẩu lại bị pháo địch bắn tứ tung trong khu vực, bị lạc đường đến 5 giờ sáng mới trở lại vị trí nơi o Lệ và anh thương binh. Đói, khát, mệt hết hơi, khi y tá đến nơi cũng là lúc có mấy du kích phát hiện được. O Lệ vẫn đứng tư thế vững chắc. Thương binh vẫn nằm trên cáng. Còn sống. Khi mọi người vừa đến thì o Lệ từ từ ngả xuống, ngất đi, y tá cũng lã người. Cuối cùng cả ba người đều phải cấp cứu.
Trường hợp o Ngành xã đội phó khi đang đứng trong hầm chiến đấu với giặc thấy một đồng chí bộ đội bị thương, o Ngành bước ra khỏi hầm nhường chổ cho thương binh. Đạn M79 địch bắn tới. Một viên bi ác nghiệt xuyên qua ngực o Ngành. O ngành ngả xuống, sau hai giờ đồng đội vẫn không tìm ra vết thương. Cuối cùng du kích phát hiện trong dây nịt ngực trái của o Ngành bị một lỗ nhỏ. Máu chảy vào trong ổ bụng không thể cứu sống được o Ngành.
Tôi có việc phải về Vĩnh Hoàng, Vĩnh Linh để họp. Bên du kích có anh Bòn, o Mộ, út Diệp sau khi trở về qua Giang Pao phải lội sông Bến Hải. Đoạn này sông chỉ sâu khoảng một mét tư, mét rưỡi. Khi bơi qua tôi gói quân tư trang làm phao lần theo dây thép vựợt sông. Tôi đi cùng Út Diệp. Út Diệp ngoài khẩu súng cạc bin thì chẳng có gì. Út Diệp thắc mặc với tôi: “ Miềng cũng đi làm cách mạng sao chẳng có chi? Mấy chị ở Vĩnh Hoà lĩnh quân trang đến 20 thứ lận, áo con cũng mỗi người 2 cái, một trắng một đỏ…?” Tôi không biết trả lời Út Diệp thế nào. Về đơn vị tôi nói với chuyện đó với anh em đồng đội, du kích. Từ đó chúng tôi đã san sẻ nhau từng cái áo cổ vuông, từng nắm cơm, hạt muối để sống, chiến đấu giữ vững vùng giải phóng liên hoàn từ Cam Lộ-Do Linh đến Vĩnh Linh- bờ Bắc.
(còn tiếp)