(tiếp theo)
KỶ NIỆM TRƯỜNG SƠN MỘT THỜI MÁU LỬA
Tôi sinh ra và lớn lên từ một làng quê nghèo tại xã Hương Trạch- Hương Khê - Hà Tĩnh. Nơi đây rất giàu lòng yêu nước, giàu tinh thần và truyền thống cách mạng. Theo tiếng gọi của Tổ quốc, tôi lên đường nhập ngũ, vào Nam chiến đấu năm 1964 và gắn liền với con đường Trường Sơn huyền thoại từ năm 1965 đến mùa khô 1969.
Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước đã đi qua cách đây hơn một phần ba thể kỷ nhưng để lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên về chiến trường Tây Nguyên đầy chông gai ác liệt, về con đường Trường Sơn huyền thoại một thời.
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập QĐNDVN 22/12-tôi tròn 64 tuổi, xin có đôi lời gọi là hồi ký bằng thơ về con đường Trường Sơn huyền thoại
Con đường đã cách đây hơn một phần ba thể kỷ
Đến hôm nay tôi nhìn lại chặng đường
Khi đất nước đã hoàn toàn độc lập
Bắc Nam sum họp một nhà
Cả đất nước rạo rực màu cờ hoa
Nhưng quên sao được một thời máu lửa
Đỉnh Trường Sơn gắn liền thời trai trẻ
In đậm trong tôi những kỷ niệm không quên
Thăm thẳm Trường Sơn tên một con đường
Hình tượng đó trải dài rùng rợn
Nhớ ngày nào theo tiếng gọi quê hương
Tạm biệt người thương lên đường đi chiến đấu
Từ giã xóm làng lũy tre yêu dấu
Một vùng quê Hà Tĩnh ra đi
Mang nặng trong tim với một lời thề.
Qua La Trọng vượt Cổng Trời phía trước
Sang bên kia đất bạn Lào thân thiết
Tà Khống, Bản Đông, Dốc Thơm, thác Bạc
Xê Ka Máng địch gây bao tội ác
Đỉnh Mô Phiên sừng sững chọc trời
Những địa danh mà ít người biết đến
Suối Hai Ông Bà cùng một thời chinh chiến
Để lại trong tôi một dấu ấn tình người
Bãi Lăn Tăn mêng mông rộng ai ơi
Đã chứa chất những chuyến hàng của Việt Kiều đưa tới
Ông chủ Đức Phương là người làm cầu nối
Chi viện chiến trường giải phóng Tây Nguyên
Tới đỉnh Hai Trăm lại càng thêm huyền thoại
Chi chít những hố bom trong rừng cây chất độc
Dưới ánh trăng ngàn nằng nặc mùi đạn bom
Đan xen lẫn ánh đèn dù pháo sáng
Phà Xê Sụ vẫn vững vàng trên chiến tuyến
Mặc cho bom gầm đạn xé trời mây
Những chuyến hàng đầy vẫn vượt lên phía trước
Ngã ba Phi Hà giặc đổi thay bao chiến thuật
Lô cốt, bom bi, cây nhiệt đới từ trường
Cả đoạn đường hai cây số đau thương
Địch rải thảm bom bi dày đặc
Đoàn xe kẹt giữa lớp bom không qua được
Tình huống đó nào đâu ai có biết
Trung đội trưởng người chỉ huy cao nhất
Anh tên là Thanh quê ở Hải Phòng
Hạ lệnh thông đường cho đoàn xe chở đầy lương thực
Tôi vội vàng họp tổ Đảng trong đêm
Hạ quyết tâm thư và giao nhiệm vụ
Cả tiểu đội lặng im ngồi nản chí
Không có ai lên tiếng xung phong
Tôi lập tức hô vang: “Quyết thông đường”
Giữa Trường Sơn ngàn dặm
“Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”
Tất cả vì chiến trường phía trước
Nhận nhiệm vụ cản bom cho xe vượt
Với một người y tá đồng hương
Cùng nhâp ngũ một chiến trường quê xứ Nghệ
Bước lên xe trong tư thế oai hùng
Bầu máu nóng trong tim đầy nhiệt huyết
Người quấn đầy chăn trừ hai đôi mắt
Dưới sàn xe tôi phủ đầy lớp bạt
Số một cài vào cho xe vượt trên bom
Thẳng hướng con đường mà đi tới
Lòng dũng cảm trào dâng như sóng dội
Khí phách ngoan cường của người cộng sản
Đã tô thêm màu đỏ lá Quốc kỳ
Như đưa đường chỉ lối tôi đi
Xe lăn bánh bom rền như sấm dội
Ảnh lửa bừng lên sáng cả đoạn đường
Làm rung chuyển cả góc trời biên giới
Khét lẹt khói bom cuộn vào trong buồng lái
Người quấn đầy chăn toát hết cả mồ hôi
Buồng Cabin nham nhở vết bom cày
Kính vở hết bỗng trong người lạnh toát
Máu chảy rồi, chân phải đã bị thương
Tôi bảo với người y tá đồng hương
“Băng bó cho tôi rồi tiếp tục lên đường”
Kiểm tra xe còn đi được nữa hay không
Nhưng tiếc thay bốn lốp đã tan tành
Chỉ còn lại bốn vành tang trống
Trong đêm tối của Trường Sơn lửa đạn
Máy bay địch vẫn đeo bám thường xuyên
Trút xuống con đường hàng vạn tấn bom
Hòng cắt đứt đoạn đường chi viện
Nhưng không thể nào làm lay chuyển
Người lái xe dạ ngọc gan vàng
Tôi quyết lên xe gì chặt Vô Lăng
Dùng toàn thân và sức lực của mình
Bám sát bạt ta luy phòng xe lao xuống vực
Chân phải nhấn ga, hàm răng nghiến chặt
Mắt chăm chăm nhìn lên phía trước
Trong màn đêm mù mịt giữa Trường Sơn
Hai con người đang vật lộn với đạn bom
Để giải phóng đoạn đường cho xe vượt
Tôi xác định chuyến đi này là một còn một mất
Để thông đường cho những chuyến xe qua
Trong lúc đó mùi trong xe khét lẹt
Tôi dừng lại dùng đèn mờ soi xuống đất
Đáy dầu thủng đã tràn ra sắp hết
Bởi mãnh bom không có gì ngăn được
Tôi vội vàng lấy đất sét trét vô
Trong đêm tối trời mùa khô nóng nực
Toát mồ hôi toàn thân như kiệt sức
Đoạn đường còn dăm chục mét nữa thôi
Bom đạn vẫn đầy đoàn xe chưa qua được
Tôi gượng dậy lên xe chạy tiếp
Mặc bom rền tiếng máy bay gầm thét
Vẫn vững vàng tay lái quyết xông lên
Để cán hết bom thông đường cho xe vượt
Trong lúc đó lương tâm tôi như thầm nhắc
Nơi quê nhà hậu tuyến xa xôi
Cha mẹ già đang ngày đêm mong đợi
Một đứa con ở nơi xa vời vợi
Chẳng biết giờ đây đã mất hay còn
Trong trận chiến ngày đêm ác liệt
Con xin lỗi mẹ già và người cha thân yêu nhất
Vì những chuyến hàng miền Nam ruột thịt
Mà con phải ra đi khi đồng đội đang chờ
Những con đường cần phải được thông xe
Mong cha mẹ vui lòng để con làm nhiệm vụ
Vì Tổ quốc con hiến dâng tất cả
Cuộc đời mình đang phơi phới tương lai
Cảm ơn Đảng và Tổ quốc hôm nay
Như đã tiếp thêm cho con sức mạnh
Trong cuộc chiến không có gì so sánh
Đường Trường Sơn bom đạn rải đầy
Xe lăn bánh bom rền trời rực lửa
Cản hết bom rồi xe chẳng còn đi được nữa
Hai chúng tôi nhìn nhau ngậm ngùi nức nở
Đến trạm barie điện về đơn vị
Hai cây số đường đã cản hết bom
Nhìn lại đoạn đường đầy bom đạn gian nan
Nhiệm vụ hoàn thành vẫn bảo toàn tính mạng
(còn tiếp)