Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 13 Tháng Năm, 2024, 01:17:23 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chiến dịch "Cặp bài trùng"  (Đọc 17774 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #70 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:32:46 am »

Mills cho rằng tốt hơn hết là im lặng. Hắn đi theo Phoster vào phòng riêng của tên này.
-   Đã xảy ra chuyện gì phải không ? Trình bày đi xem nào. – Hắn hỏi.
Phoster khép kín cửa.
-   Chính tôi cũng không được biết một cách chính xác. Bằng cách nào đấy, Imre đã giúp cho đứa con gái và con rể thoát khỏi tay chúng ta. Tình thế thay đổi, đã nhận được những chỉ thị mới. Nhiệm vụ mới của anh cũng phải thay đổi. Anh cần phải sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức.
-   Cụ thể là thế nào ?
-   Hiện giờ tôi chưa biết. Có lẽ tiến hành thủ tiêu một vài người. Chúng ta đã có kinh nghiệm trong việc này. Ví dụ như trong trường hợp của Istvan Dodek.
-   Thế còn ai nữa ? Sao không lấy ví dụ ? – Mills nhấn mạnh tiếng cuối của câu nói, lườm Phoster với ánh mắt sắc lạnh.
-   Điều đó không quan trọng lắm, – Phoster dủng dưng trả lời. – Nhưng từ ngày hôm qua Saad đã biến mất. Không ai biết anh ta ở đâu, thế mà bênTrung tâm người ta cứ khăng khăng hỏi về anh ta.
-   Có quỷ mới biết được thằng cha ấy biến đi đâu! Hắn ta biến mất, và thế là hết. Có thể hắn ta đã ra đầu thú rồi chăng? Chuyện này tôi không được biết.
Tại sao anh không báo cáo chuyện này ?
-   Tôi nghĩ, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ xuất hiện.
Phoster kín đáo lần tìm khẩu súng ngắn trong túi.
-   Mills, anh hãy chú ý nghe tôi nói đây. Tôi không biết Imre đã làm thế nào nhưng đã giải thoát được đứa con gái của lão khỏi tay chúng ta. Ai đã giúp đỡ cho lão làm việc này?
-   Tại sao anh lại hỏi tôi việc đó?
-   Chính là do anh! Bởi vì đúng lúc đó anh không báo cáo về việc mất tích của Saad. Phải, tôi hoàn toàn đồng ý là hắn có thể phản bội chúng ta. Nhưng nếu như có đủ bằng chứng chứng minh việc trở về tổ quốc của con gái Imre có hắn nhúng tay vào, tôi sẽ không đảm bảo tính mạng cho hai anh.
-   Nếu Saad là kẻ phản bội, tại sao chính tôi lại phải chịu trách nhiệm về việc đó ?
-   Phải chăng anh đã quên rồi ? Đây là chiến dịch “Cặp bài trùng”. Mỗi người trong các anh phải chịu trách nhiệm về người kia không khác gì đối với bản thân mình! Không rời nhau nửa bước, Benks từng nói như thế. Thế mà đã hai ngày nay chỉ có mình anh chạy rông khắp thành phố, thậm chí không thèm quan tâm xem ông bạn “song sinh” của mình đang ở đâu. – Phoster tạm dừng lời. – Bây giờ “Thứ sáu” sẽ đến đây. Anh ta đã cho tôi biết rằng Munich không bằng lòng với tình hình hiện tại. Nhưng, rốt cuộc, đây là việc của anh. Tự anh sẽ giải thích mọi việc với anh ta.
-   Tôi chưa chuẩn bị! – Mills đứng phắt dậy và bước vội về phía cửa nhưng Phoster đã rút súng ra.
-   Ngồi xuống! Anh phải ở lại đây.
Mills từ từ gieo người xuống ghế. Hắn ngồi giống như con hổ ngồi trên chiếc ghế ở rạp xiếc, dưới ngọn roi của người dạy thú. Cặp mắt nheo nheo của hắn cháy rực lên, còn đôi vai rũ xuống có vẻ uể oải lại báo trước một tư thế sẵn sàng bật dậy đúng vào thời điểm bất ngờ nhất.
Chiếc xe nghiệp vụ dừng sát bên vỉa hè trên đường Valenberg, cách tòa nhà “Phượng hoàng” không xa. Trung tá Rona cầm microphone và gọi Shalai. Ngay lúc ấy có tiếng đáp lại:
-   Tôi “Chim ưng”, xin báo cáo: tất cả lối vào và sân có lối đi qua chúng ta đã chặn lại và kiểm tra.
-   Đối tượng đã xuất hiện chưa?
-   Lúc 20 giờ 40 hắn đi lên cầu thang và vào căn hộ của Phoster.
-   Cảm ơn. Chấm dứt liên lạc.
Một người ăn mặc rách rưới thuộc hạng người làm nghề lượm rác đang đi ở phía bên kia đường, bên hông anh ta treo lủng lẳng một chiếc túi khâu bằng vải bố. Anh ta đi lại gần một thùng đựng rác, đẩy nắp lên và ngó vào đó. Biết mọi người từ ngoài đường không thể nhìn thấy được, người lượm rác đưa microphone lên môi:
Tôi, “Đại bàng con” báo cáo. – Rona nghe – Có một chiếc Volkswagen đang đỗ ở góc đường Lacio Rayca, cách đó 100 mét, khuất sau góc phố trên đường Josef Katona là chiếc Ostin. Mills đến trước tiên, thứ hai là Phoster. Xin hết.
-   Chúng ta còn đợi thêm một người nữa. – Rona bình tĩnh nhận xét – Để đề phòng, tôi tuyên bố sẵn sàng mở cuộc truy đuổi công khai. Chiếc xe truy kích đang ở đâu?
-   Ở ngay góc phố. Nó đậu ở đó thì sẽ vi phạm luật lệ nhưng tiện lợi, lối thoát mở ra ba phía.
-   Ai lái xe?
-   Chính chàng trai đã lái xe đến Bruck ấy.
-   Rất tốt. Họ sẽ không thoát khỏi được anh ta đâu! – Hài lòng, Rona lầm bầm. – Nhưng mà, Kuty này, cậu thu xếp sao ở đây tối quá, làm cho tôi hầu như không trông thấy được gì hết.
Trong chiếc loa điện động vọng ra giọng nói nho nhỏ của một trong những nhân viên theo dõi.
-   Có một kẻ nào đó bước vào cổng. Đèn không sáng, hắn đang bước lên cầu thang.
-   Ai vào mới được chứ? Đàn ông hay đàn bà? Vóc dáng thế nào? – Rona chất vấn căn cứ theo thông báo qua đài vô tuyến của nhân viên hành động được cải trang dưới hình thức một người ăn mặc rách rưới.
-   Không nhận rõ. Chỉ nhận thấy vóc dáng cao, mặc quần dài…
-   Được rồi, ông bạn, đừng có rối lên như thế! Nếu vị khách này hạ cố đến Phoster, từ ban công tầng hai người ta sẽ nhận ra hắn. Ở đấy cũng có người của chúng ta.
Im lặng căng thẳng một vài giây. Sau đó dựa vào sự tính toán, giọng nói thứ ba thốt lên khe khẽ:
-   Tôi, “Chim bồ câu”! Người có vóc dáng cao dừng ở bên cửa. Hắn bấm chuông…
Nghe tiếng chuông quy định – một hồi dài, một hồi ngắn, sau đó hai hồi dài nữa, Phoster ra hiệu cho Mills đứng dậy và ra phòng ngoài.
-   Hãy bước lên phía trước, đừng có mà giở trò dại dột! Tôi sẽ bắn ngay, không cần báo trước đấy!. – Hắn ra lệnh khe khẽ bằng tiếng Anh rất sõi.
Phoster mở cửa, tay vẫn lăm lăm khẩu súng ngắn chĩa vào Mills.
Tereza Kintres đứng ngay ở ngưỡng cửa.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #71 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:33:15 am »

Trừng trừng cặp mắt lạnh lùng nhìn hai người đàn ông, cô bước vào phía trong.
-   Hai. – Cô nói.
-   Cộng ba! – Phoster đáp lại.
Cộng một; tổng cộng là sáu – Cô giơ tay, trong đó có kẹp chặt một nửa tờ giấy bạc loại 10 mark. Phoster rút từ trong túi ra nửa thứ hai, đặt vào bên cạnh nửa thứ nhất – mặt cắt của hai tờ giấy bạc trùng khít nhau.
Tereza rắn rỏi bước vào phòng khách. Đúng lúc ấy, cửa phòng ngủ của bà góa đáng kính động mạnh và bật mở. Chủ nhân của căn hộ, một người ở vào lứa tuổi quá xa đối với cô, lật đật nhảy ra giữa phòng cất tiếng reo đắc thắng:
-   A ha, cuối cùng thì tôi cũng tóm được quả tang anh rồi nhé! Anh đã dẫn loại gái ăn sương về đây! Vào nhà của tôi! Thế mà tôi đã từng báo cho anh biết: tôi không chấp nhận làm việc này.
Tereza đứng chết trân tại chỗ. Phoster cố gắng đẩy bà lão quay trở vào phòng ngủ, nhưng bà lão kháng cự một cách mãnh liệt, tiếp tục gào thét bằng giọng the thé.
-   Hãy bịt miệng bà ta lại! – Tereza ra lệnh, hướng về phía Mills. – Anh có thể làm tốt việc này, có điều đừng làm cho mụ chết. Hãy câm miệng lại độ một giờ, mụ già yêu tinh!
Mills bịt miệng bà lão ôm thốc lên đưa vào phòng ngủ và đặt lên giường. Sau đó hắn phun vào mặt bà lão hai lần một hóa chất nào đó chứa trong chiếc bình hình cầu màu vàng. Bà góa Kerekesner đáng kính co giật người một lúc, bỗng nhiên lịm đi và lăn từ trên giường xuống tấm thảm.
-   Tôi đã làm xong một việc từ thiện, – Mills nói. – Hoàn toàn chỉ dùng có thuốc ngủ.
Nhanh nhẹn bước vào phòng của Phoster, khách ngồi vào chiếc ghế kê bên cạnh cửa sổ đã được kéo tấm màn che kín, hai người đàn ông ngồi vào hai chiếc ghế bành đặt ở phía đối diện. Chẳng nói chẳng rằng, cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, Tereza một lần nữa lại nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông, lần lượt hết người này sang người khác. Tất cả đều im lặng. Mãi đến khi sự im lặng đã trở nên quá ư nặng nề, Tereza mới lên tiếng:
-   Tôi đã thông báo qua đây nói cho các anh biết: Imrie đã đánh tháo được con gái và con rể của lão ta từ trong tay chúng ta. Tất cả ba người ấy hiện giờ đang có mặt tại Budapest.
-   Nhưng việc ấy đã xảy ra như thế nào? – Phoster giận dữ đập lòng bàn tay xuống chỗ tay vịn của chiếc ghế bành.
-   Tôi không có thì giờ nói cho anh biết về tất cả mọi chi tiết. – Khách đáp lại một cách nghiêm khắc. – Hai người của chúng ta đã bị thương. May mà sếp đã kịp lôi họ ra khỏi bệnh viện trước khi cảnh sát Áo đến điều tra vụ án, xem xét họ là ai và họ bị thương trong hoàn cảnh nào.
-   Làm gì với Imre? – Phoster hỏi vẻ quan tâm. – Bây giờ sếp đã dự tính bắt buộc lão làm việc cho chúng ta bằng cách nào chưa?
-   Chưa có cách nào cả! – Khách xẵng giọng đáp và nhìn Mills. – Dù sao đi nữa thì Naldor Saad cũng đã không thể là người làm chứng chống lại lão ta!
Mills, không hề chớp mắt, đáp lại Tereza bằng cái nhìn xấc xược nhưng không lên tiếng.
-   Bela Imre phải chết. Vào đúng ngày hôm nay. Lệnh của sếp như vậy.
Hôm nay? – Mills lặp lại như máy. – Nhưng làm sao? Bằng cách nào?
-   Đấy chính là việc của anh. – Câu trả lời vang lên gay gắt và dứt khoát. – Còn về cách thức thì cứ áp dụng giống như cách thức mà người ta đã áp dụng để loại trừ Saad.
-   Làm sao tôi biết được người ta đã loại trừ Saad như thế nào? – Mills càu nhàu. – Lần đầu tiên tôi được nghe Saad đã bị giết chết.
-   Từ Munich người ta đã báo cho tôi rằng, – không hề chớp mắt, Tereza nói tiếp như không để ý gì đến sự phản ứng của Mills – nếu Bela Imre bị sát hại thì người ta sẽ tha tội cho anh về cái chết của Saad. Còn nếu như anh không làm được điều đó thì tốt hơn hết là anh tự nộp mình cho cảnh sát Hung. Tôi hy vọng anh đã hiểu tôi đang nói về việc gì?
Phoster cảm thấy dường như có tiếng kêu cót két gì đó ở phòng khách. Hắn ngẩng đầu lên, nhưng tiếng cót két không còn nhắc lại nữa. “Đồ gỗ cũ kỹ, đôi khi cũng vẫn cứ kêu cót két như vậy”, – hắn tự trấn tĩnh. Quả thực, tiếng động cũng tương tự như tiếng mọt đang ăn gỗ.
Tereza cho tay vào ví đầm và rút ra khẩu colt cỡ 22. Trên nòng khẩu súng ở phía cuối nổi lên một vệt đen đen của bộ phận giảm thanh cấu tạo giống như một ống xy –lanh.
-   Hãy lại gần đây. – Tereza vẫy Mills về phía mình. – Anh hãy cầm khẩu súng này. Tối hôm nay anh phải dùng nó bắn chết Bela Imre. Ở nhà, ngoài đường phố hoặc ở đâu đó tùy ý anh. Anh phải tìm ra lão và hạ sát lão cho bằng được.
Phoster nhổm người lên khỏi chiếc ghế bành cùng lúc với Mills. Hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy trong tay của tên đồng lõa có vũ khí. Hắn bước hai bước đã ra đến cửa.
Mills chồm người về phía khẩu súng.
Đúng lúc ấy những cánh cửa kêu răng rắc và bật mở tung.
-   Giơ tay lên! – Mệnh lệnh vang lên như tiếng roi quất – Rona và những nhân viên của ông ập vào phòng. Khẩu súng ngắn trong tay trung tá chĩa thẳng vào ngực Mills. Gã điệp viên sững người và đưa hai tay lên trời. Trong tình thế đó Phoster hóa ra lại ở phía sau cánh cửa. Hắn nâng khẩu súng ngắn của mình lên, nhằm Rona, đúng ngay vào lưng ông. Ngay lúc ấy, một vạch lửa đỏ chợt loé lên, tiếp theo là tiếng súng nổ nghe đánh tạch, giống như tiếng nổ của một chiếc pháo tép. Tereza đã nổ súng. Phoster ôm vai, lảo đảo và đánh rơi vũ khí. Hắn trố mắt kinh ngạc nhìn “Thứ sáu”. Shalai lao đến và chộp lấy Phoster.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #72 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:34:08 am »

Trong cảnh nhốn nháo, Mills chợt nảy ra ý nghĩ muốn chạy thoát thân. Hắn thụp người xuống và nhào ra đến cửa nhưng Kuty đã chụp được hắn.
Một giây sau, cổ tay của hai tên gián điệp đã bị những chiếc còng khóa chặt.
Rona bước về phía cô gái, chìa cả hai tay:
-   Cảm ơn, Tereza!
Cô nữ thư ký run lập cập. Khẩu colt với bộ phận giảm thanh rời ra khỏi những ngón tay yếu đuối và rơi xuống ngay dưới chân cô. Rona cúi xuống và nhặt nó lên. Từ đôi mắt mở lớn của cô gái, những giọt nước mắt rơi lã chã hệt như những hạt mưa rào.
Bình tĩnh nào, Tereza, tất cả đều đã qua rồi. – Như ông bố đối với con, Rona ôm vai cô gái. – Dù sao chúng ta cũng đã tóm cổ được bọn thổ phỉ này rồi, hơn nữa, chúng ta đã sống như chúng ta từng mong muốn. Cảm ơn cô, Tereza Kintres! – Quay về phía một trong những nhân viên kỹ thuật nghiệp vụ, ông hạ lệnh: – Trung úy, hãy đem đến cho cô ấy một ly nước!
Viên trung úy chạy vào trong nhà bếp, đột nhiên vừa la hét vừa kêu lên the thé, dội ngược trở ra:
-   Cấp cứu! Có người chết!
Tiếng kêu này vang lên đột ngột và buồn cười đến nỗi làm cho Tereza đang khóc cũng phải mỉm cười:
-   Bà lão đáng thương! Bọn chúng đã phục thuốc mê bà lão một cách hèn hạ! Lỗi tại tôi, tôi sợ tiếng la hét của bà lão lan khắp ngôi nhà thì khi ấy mọi việc sẽ hỏng hết… Hai nhân viên tác chiến xông vào phòng ngủ.
-   Tôi không cần giúp đỡ đâu, tự tôi sẽ làm lấy! Chỉ có điều tôi không sao đứng vũng được! Đường dẫn khí đốt này ở đâu mà nó lại phun vào mặt tôi thế?
Mọi người chen lấn nhau. Bà lão cáu tiết xuất hiện ở ngưỡng cửa căn phòng của Phoster, giống như nữ thần của sự trừng phạt.
-   Cái gì xảy ra ở đây thế? Ai mời tất cả các ông các bà lại đây thế? Tôi không cho phép những người thuê nhà tụ tập thành đám đông như vậy! – Bà chủ đáng kính bỗng nhiên im lặng. – Bà đã nhìn thấy Phoster đang cố đứng cho vững. Trên vai hắn, một vệt máu đang loang chảy. Bà lão hướng về phía Rona và xác định ông là người chủ yếu:
-   Còn người này sắp chết rồi, đúng không? Lúc nào tôi cũng nói với hắn như vậy. Chớ nên lúc nào cũng vội vội vàng vàng, cau cau có có, vì như thế thì không thể sống lâu được.
-   Tôi không hiểu bà định nói gì, thưa bà lão đáng kính, – Rona liếc nhìn Phoster, – nhưng dứt khoát bà có tài tiên đoán. – Ông ra hiệu cho các nhân viên: – Hãy đưa những tên bị bắt đi. Dọc đường, các anh hãy gọi vô tuyến điện thoại mời bác sĩ đến.
Mọi người đi về phía lối ra nhưng bà Kerekesner ranh mãnh chắn ngang đường của họ.
-   Xin các vị thứ lỗi, thế ai sẽ dọn dẹp căn hộ? Chung quanh toàn là dấu giày dép, rác rưởi, vết bẩn!
Rona cười mát và trấn an bà góa đang nổi giận:
-   Bây giờ chúng tôi đang phải lo dọn dẹp cái ghê tởm nhất, phần còn lại thì bà hãy lo mà dọn dẹp lấy!
 
Chương XXII
Rona giúp Tereza Kintres đưa xe đến bãi đậu bên cạnh khách sạn Intercontinental. Chàng trai lái chiếc Volga – người ta đã kịp giới thiệu anh với các sĩ quan – khóa cửa xe, cùng mọi người bước vào cổng. Họ có năm người: Rona, Tereza, Kuty, Shalai và anh ta.
Trong căn phòng của khách sạn, nơi Bela Imre và đôi vợ chồng trẻ được sắp xếp nhờ sự quan tâm của Klara, mọi người đang đợi họ.
Khách khứa phân chia ai ngồi vào chỗ nấy. Nora bưng từng ly lớn rượu vang đến tận nơi, mời tất cả mọi người đang có mặt. Mọi người nâng ly, chạm ly và uống suốt lượt. Rona giơ tay:
-   Xin hãy nghe tôi một chút. Số là chúng tôi – nhân danh Tereza và bản thân tôi cần giải thích cho các bạn đôi điều. Bắt đầu đi Teri!
Imre nhìn cô thư ký của mình đầy vẻ băn khoăn, những người còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không ít.
-   Bốn năm trước, – cô gái bắt đầu câu chuyện của mình, không để mọi người phải chờ đợi lâu – tôi lên đường tham gia cuộc đua xe Rangli tại Cộng hòa Liên bang Đức. Tôi đã giành được giải nhất ở đấy. Ngoài các giải thưởng chính thức đã được quy định và tiền thưởng, người ta còn trao cho chiếc xe của tôi, với tư cách là quà tặng, một bộ vỏ xe mới tinh, loại đắt tiền nhất. Họ giải thích rằng đấy là giải thưởng đặc biệt tặng cho nữ vận động viên đua xe xuất sắc nhất. Vào cuối năm ấy, họ lại mời tôi tham gia vào cuộc đua xe Rangli nữa, cũng trên tuyến đường ấy. Lần này họ cũng tặng cho tôi, với tư cách là người được cuộc, một bộ máy xe mới mà họ đã đóng số máy cũ vào đó. Họ giải thích cho tôi hay, và tôi cũng thấy đúng như vậy, rằng số máy này khớp với số máy cũ đã được ghi vào bản thuyết minh kỹ thuật. Tất cả mọi thứ đó đều đã được thực hiện một cách hoàn hảo, không thể nào phân biệt được.
-   Và sau đó ở biên giới, các nhân viên hải quan cũng không hay biết gì? – Shalai hỏi.
-   Biết làm sao được? – Tereza đưa mắt kinh ngạc nhìn anh ta. – Anh đã thấy nơi nào hải quan người ta dùng tia X quang để soi máy xe hơi bao giờ chưa?
-   Quả thực, – Shalai phì cười – muốn xác định được chỉ có thể nhờ vào tia X quang.
-   Đồng thời họ trao cho tôi một món tiền thưởng 2000 mark, không đòi hỏi một mẩu giấy biên nhận nào hết. Họ cắt nghĩa rằng nếu tôi không lưu lại chữ ký của mình ở đâu thì tôi khỏi cần làm thủ tục chuyển ngân ở biên giới. – Tereza đỏ mặt – Các anh nhớ cho, tôi là một phụ nữ, rất thích các thứ hàng mỹ phẩm nên tôi cũng muốn mua chút ít. Hai ngàn mark này tôi đã nhận.
Bela Imre lầm bầm điều gì đó không rõ nhưng Rona nhìn ông ta một cách ý tứ và nói:
-   Bình tĩnh nào! Tiếp tục đi, Teri.
-   Cuộc đua xe Rangli kéo dài trong hai ngày. Vào buổi chiều ngày thứ hai, tại khách sạn tôi ở có một người đàn ông lạ mặt đến gặp tôi. Anh ta lôi từ trong cặp ra một xấp ảnh. Thoạt đầu tôi nghĩ chắc đây là một gã nhiếp ảnh nghiệp dư hoặc một phóng viên muốn bán những tấm ảnh của tôi để kiếm một ít tiền. Quả thực hai bức ảnh đầu thể hiện cảnh tôi đang ở trước vạch xuất phát và sau khi đã về đích, nhưng số ảnh còn lại thì… Một số bức ảnh đã được phóng lớn ra, ghi lại hình ảnh giống như tôi đang lắp bộ vỏ xe mới, chiếc khác – đang thay thế máy xe và chiếc thứ ba – tôi đang cầm xếp tiền đứng bên cạnh một trong những thành viên của ban tổ chức cuộc đua xe Rangli. Có một bức ảnh rõ ràng là được chụp qua một ống kính tele cực mạnh. Bức ảnh này nét tới mức thậm chí có thể phân biệt được cả giá trị của những tờ giấy bạc: một xấp là những tờ giấy bạc 10 mark và xấp thứ hai là những tờ 50 mark.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #73 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:34:39 am »

Imre bất giác nhớ lại những bức ảnh gã người Ý đã chụp ông sau đó được Saad lén vứt vào nhà ông, những cú điện thoại, những sự đe dọa và những đòi hỏi trắng trợn. Nhưng dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể quen nổi với ý nghĩ người phụ nữ này, người mà ông hoàn toàn tin cẩn trong từng ấy năm trời hóa ra lại là người thích ăn hối lộ. Cần tiền để sắm sửa! Trên nét mặt của viện trưởng thể hiện một sự chê trách, thậm chí khinh bỉ. Rona quan sát bạn, không thể không hiểu những tình cảm nào đang bao trùm con người bạn.
-   Hãy nghe cho hết đã, – ông thì thầm với Imre.
-   Sau khi tôi xem xong các bức ảnh, kẻ lạ mặt tự tiện ngồi ngay vào chiếc ghế bành đối diện với tôi và tuyên bố rằng những bức ảnh này đủ để cho ở Tổ quốc, người ta tống tôi vào tù và vĩnh viễn truất quyền tham dự vào những cuộc đua xe Rangli. “Tôi kêu cảnh sát đến bây giờ!” – Tôi kêu lên. Gã chế giễu tôi: “Thậm chí nếu như cô có đợi cảnh sát đến đi nữa, chuyện ấy cũng chẳng có gì thay đổi. Tôi có những người bạn, cô hãy tin đi, những người ấy thế nào cũng quan tâm đến việc chuyển giao các bức ảnh này cho chính quyền Hung” – “Đồ khiêu khích! Cả anh lẫn những người bạn của anh cũng thế!”. Gã lạ mặt hoài nghi lắc đầu: “Cô nhầm rồi, chúng tôi là những ân nhân của cô. – Gã đưa ngón tay chỉ vào một tấm ảnh. – Tôi thấy là cô cũng thích tiền thì phải. Đây này, cô đang đứng trước hai con đường cần phải lựa chọn: hoặc là sẽ nhận những xấp tiền thú vị như thế này nữa, hoặc là nhận lãnh dăm ba năm rất không thú vị. Trong nhà tù, cố nhiên”. Tôi hoảng sợ, nhưng gã lạ mặt giải thích thêm rằng, thay vào đó gã đòi hỏi tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì: trở thành người thông tin được cấp tiền của một hãng lớn. Tôi yêu cầu cho tôi thì giờ để suy nghĩ, ít nhất là đến hôm sau. Nhưng gã lạ mặt không chấp nhận đề nghị này. “Cô cần phải quyết định ngay bây giờ và ngay tại đây”. – Gã nói. Và tôi đã ký vào bản cam kết. Trong bản cam kết nói rằng: Vì những chiếc vỏ xe mới thượng hảo hạng, vì bộ máy xe và 2000 mark, tôi cam đoan cộng tác với họ và hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
-   Chuyện ấy xảy ra khi nào? – Rona hỏi.
-   Ngày 14 tháng 8 năm 1974. Không thể quên một ngày như thế! Đến hôm sau tôi đã có mặt ở nhà và đã đi làm việc. Ngày hôm đó một vài lần tôi đã mở cửa phòng làm việc của Imre, tính vào để kể hết mọi chuyện cho viện trưởng nghe. Bởi vì còn một điều đặc biệt nữa là gã lạ mặt này, sau khi tôi đã ký giấy cam kết, giữa những câu hỏi khác có hỏi rất kỹ về viện trưởng. Nhưng tôi đã không đủ can đảm. Như các anh đã biết, trong một số quan hệ nào đó, viện trưởng Imre thường có thái độ hết sức nghiêm khắc – kể cả với bản thân lẫn với các cấp dưới trực tiếp của mình…
-   Nhưng cô sợ cái gì mới được chứ? – Imre nổi giận. – Cô biết rõ là tôi đánh giá cao và quý trọng mọi người như thế nào, nếu như họ cởi mở với tôi!
Rona xen vào:
-   Xin phép, ông bạn già, cho tôi kể tiếp đã. Đúng, Teri sợ cậu buộc cô ấy thôi việc hoặc chuyển hẳn đi nơi khác. Bị dằn vặt như thế cho đến bữa cơm trưa cô ấy mới nhớ ra rằng cậu có một người bạn, mà người bạn ấy đang làm một công việc gì đó đại loại có dính dáng đến những chuyện mà cô ấy đang gặp phải. Người bạn ấy chính là tôi. Sau khi kể hết tất cả mọi chuyện, cô ta đặt lên bàn trước mặt tôi hai xấp tiền vẫn còn nguyên bao giấy ngân hàng. Tất cả 2000 mark vẫn còn nguyên.
Cô gái đỏ mặt cúi đầu.
-   Tereza nhận mật danh là “Thứ sáu” từ chỗ “các vị ân nhân” của cô ấy – Rona tiếp tục câu chuyện: – Tôi báo cáo với thủ trưởng ý kiến của mình: cài cô ấy lại để liên hệ với “hãng lớn” này. Mọi người ủng hộ ý kiến của tôi. Cần phải làm sáng tỏ mục đích cũng như nhiệm vụ của tổ chức gián điệp này. Bọn chúng tìm mọi cách để đạt được cái gì?
-   Và chị không hề thấy khiếp sợ? – Nhìn Tereza một cách thán phục, Nora hỏi.
-   Về sau thì không! – Tereza đưa mắt nhìn Rona làm cho Kuty cảm thấy như bị chọc tức.
-   Suốt cả năm trời, chúng không hề quấy nhiễu Teri, chẳng có ai đến bắt liên lạc với cô ấy hết. – Rona kể tiếp câu chuyện. – Chúng tôi đã bắt đầu nghĩ rằng bọn chúng cho rằng cô ấy không thích hợp đối với loại công việc như thế. Nhưng rồi có một lần ở trong ban thư ký của Viện xuất hiện một người chẳng hề báo trước gì hết.
-   Tôi nhớ! – Imre ghi nhận. – Hình như đó chính là một người Đức, nói tiếng Hung một cách chật vật tôi bắt gặp một lần nào đấy ở phòng khách. Lẽ tất nhiên là tôi tưởng anh ta đến tìm tôi nhưng anh ta trả lời rằng anh ta muốn gặp Tereza Kintres.
-   Vâng, đúng rồi. Sau đó tôi nói dối là tôi nhận được lời mời tham gia vào cuộc đua xe Rangli thường kỳ. – Cô gái thú nhận.
-   “Hãng” quyết định thử thách cô ấy. – Rona lại nói. – Cô ấy nhận nhiệm vụ và thời hạn hoàn thành nhiệm vụ ấy. Tài liệu, những thứ làm cho “hãng” quan tâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho Tereza và cô ấy chỉ còn việc chuyển giao chúng. Cần phải thừa nhận rằng chúng làm việc khá cẩn thận. Tên liên lạc bao giờ cũng xuất hiện một cách bất ngờ và với lý do hết sức chính đáng, rồi biến mất hút. Chúng tôi không tài nào có thể lần ra đầu mối. Đúng thế, đặc biệt là chúng không hề tỏ ra sốt ruột, cứ chờ đợi và xếp đặt một cách chính xác toàn bộ cuộc đấu này. Cuối cùng, cách đây một năm, vào đúng thời gian này, “hãng” đòi hỏi phải có tài liệu về những cuộc thí nghiệm căn cứ theo chương trình “Mặt trời” mới nhất.
-   Nhưng làm thế nào mà chúng đánh hơi được những tài liệu ấy? – Imre tức giận.
-   Chúng đã đánh hơi thấy! Một phần trong số các tài liệu là do phòng thông tin của cậu cung cấp cho giới báo chí, còn sau đó là qua hãng Stanblex, điều này đối với họ chẳng có khó khăn gì lớn.
-   Nhưng chương trình “Mặt trời 13” và “Mặt trời 14” đã được giữ bí mật một cách tuyệt đối cơ mà!
-   Tất nhiên. Nhưng cậu đã đặt hãng Stanblex làm một số chi tiết, khiến cho các chuyên viên giàu kinh nghiệm xác định được ngay mức độ của công việc đang nghiên cứu và đồng thời ngay trong đó cậu cũng đã để lộ ra những phương pháp mới có tính nguyên tắc.. Vả lại, một vấn đề khác làm cho “hãng” quan tâm, nói trắng ra, không phải kết quả của các cuộc thí nghiệm theo chương trình “Mặt trời” mà chính là bản thân cậu. Viện trưởng Bela Imre! Chính vì qua cậu – với những mối quan hệ và uy tín của cậu – mà chúng đã xâm nhập được sâu rộng hơn và lấy được những tin tức có giá trị chiến lược so với những tư liệu về chương trình “Mặt trời”. Chuyến du lịch trăng mật của Nora đã làm lợi cho chúng. Chính ở đấy chúng đã đánh một đòn quyết định. Chúng lôi Robert Haber và Naldor Saad từ trong thùng rác ra, chúng dựng lên tấn kịch Dodek tự sát, bắt đầu nặn ra vụ thưa kiện của anh ấy và sẵn sàng giăng bẫy để đón cậu. Khi cậu từ Munich trở về, bọn chúng quyết định bắt đầu hành động và sử dụng quân bài ém trước của chúng: “Thứ sáu” – đó chính là Tereza đáng yêu của chúng ta.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #74 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:35:26 am »

Tất cả mọi người có mặt một lần nữa lại tập trung nhìn cô gái. Ngừng một lúc, Rona lại nói tiếp:
-   Có hai trường hợp bọn chúng đã tính toán sai. Thứ nhất, Tereza là một người biết trọng danh dự. Thứ hai, ấy là bên chúng ta bao giờ cũng có những trợ thủ tự nguyện. – Cùng với những lời này – trung tá đặt tay lên vai chàng trai lái chiếc Volga từ lúc nãy đến giờ vẫn ngồi lặng lẽ và khiêm tốn sau lưng ông. – Xin cho phép tôi được giới thiệu với các bạn, đây là Pal Kekes, vị hôn phu của Tereza Kintres, một tay đua lừng danh và là một bậc kỳ tài của môn biểu diễn xe hơi.
Chàng trai trẻ bối rối như một cậu bé, lên tiếng:
-   Thực ra, thưa trung tá, trung tá đã tán dương quá lời. Việc tôi làm, nói đúng ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Imre ngắt lời anh ta:
-   Cậu làm từng ấy việc mà ngay cả tôi cũng không hề biết. Rất cám ơn cậu !
-   Mọi sự là ở chỗ, – Pal Bekes giải thích, – Tereza không muốn nhận tôi làm chồng. Cô ấy khăng khăng, cho đến khi nào mà tôi chưa làm được một việc gì cho ra hồn trong cuộc đời mình. Cô ấy đã nói không muốn như vậy thì tôi cũng chẳng một lời nài xin làm gì.
-   Sắp được vợ nên nói huyên thuyên rồi đấy! Còn ân hận gì nữa! – Shalai phẩy tay với vẻ từng trải.
Bekes đáp lại bằng cách mỉm cười thân thiện rồi tiếp tục:
-   Bị dằn vặt cả năm, tôi nhất quyết chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi. Cuộc sống sẽ ra sao, nếu như người chồng và người vợ không tin cậy lẫn nhau. Chính vào lúc ấy Rona đến tìm tôi. Trung tá giải tỏa cho tôi được nhiều vấn đề và tôi đã nhận ra một điều đơn giản là phải có trách nhiệm giải nguy cho Nora và chồng của cô ấy. Không những chỉ vì Tereza mà còn vì lương tâm của chính mình.
Shalai ghé vào tai Kuty:
-   Cậu lại lỡ dịp rồi và lần này thì quả là không còn tơ mơ gì nữa nhé. – Anh ta thì thào với vẻ châm chọc. – Nhưng chính cậu khoái cô ta lắm kia mà?
-   Làm gì được, nếu như không gặp may! – Đại úy đáp lại với vẻ buồn rầu.
-   Thế nào, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ? – Imre dừng bên cạnh Rona khẽ hỏi.
-   Không, ông bạn già ạ, tôi chưa hài lòng được. – Trung tá đáp. – Tôi còn chưa thanh toán xong món nợ với kẻ đã giết chết Istvan Dodek.
-   Nhưng Saad thì đã chết rồi, còn số phận của Phoster và Mills coi như cũng đã được định đoạt rồi còn gì nữa?
-   Tôi cần phải gặp mặt Rober Haber. Và cần nhất là phải gặp mặt kẻ đã bày mưu tính kế toàn bộ chiến dịch này.
-   Cậu muốn nói đến “sếp” của chúng?
-   Phải, tôi muốn gặp kẻ mà người ta vẫn gọi là Wyliam Gordol Benks.
 
                                                                                         HẾT
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM