KH@và THANG@ KHi nhận lệnh lên thay phiên bộ khung đơn vị gần như còn nguyên những cán bộ đã cùng nhau xông pha trận mạc ở K Sự dày dạn trận mạc của cán bộ đã tạo nên niềm tin tưởng tuyệt đối của anh em, Nhưg thành thật mà nói bọn em không phải đã lên đường được nhẹ nhàng đâu . thời điểm đó đang là ''Một gạch hai sao không bằng sào khoán sản " ""Một sao hai gạch không bằng con lợn bạch của bà '' Sau bao năm chiến chinh may mắn còn sống thế là phải trả nghĩa với cô hàng xóm,báo hiếu với cha mẹ mà cái khoản vợ con vào rồi nó bìu ríu lắm không còn vô tư như khi còn là lính phòng không .Nhiều anh khi nhận lệnh lên chốt vợ đang có mặt ở doanh trại để tìm cu tý nối dõi . Ngày xưa người vợ lính trong "Chinh phụ ngâm " đau buồn khi tiễn chồng lên biên ải một thì nỗi đau của người vợ lính tiẽn chồng lên chốt trong bối cảnh xã hội lúc đó nhân lên gấp bội . D Tr D3 là Btr của em thời ở Cánh đồng chum ,đánh K anh là D Tr E922 .rồi lại về E866, RA bắc anh lấy vợ .đượa một đứa con gái lên 4 :, chán cảnh chồng bộ đội vợ anh theo một tay công an vào Đắc lắc ,để lại cho anh đứa con nhỏ dại và người bố đã ngoài 80 , anh phải đưa con lên đơn vị nuôi .Nhận lệnh hành quân anh phải cho lính đưa con về cho bố già ở quê , Có thể nói ngày anh bế con ra bến xe Đình Cả để gửi cháu về quê là một ngày thê lương không bao giờ quên của bọn tôi , tiễn cháu không ai cầm nổi nước mắt . Có lẽ bây giờ cháu đã có gia đình không biết cháu có nhớ có hiểu nồi lòng của người bố khi xa cháu để lên chỗ chết không? Và người dân thị trấn Đình Cả lúc đó có ai biết hiểu cho anh không
Những tâm sự của bác,em thấy rất đúng và rất thực tế,cũng như tình hình đơn vị em lúc đó.Em lúc đó 25 tuổi không vợ mà cũng không vương vấn tình cảm trai gái,cho nên nó cũng nhẹ nhàng lắm.Nhưng ở đơn vị ngoài sĩ quan ra cũng còn một số lính nghĩa vụ 81 và 82 đã có gia đình và có người đã có con,đặc biệt như anh BẢN lính 83 ở Hải Hưng có 2 con " anh ấy đã hy sinh",nhiều người trong số này đang làm thủ tục ra quân,họ nằm trong số được động viên tiếp tục đi chiến đấu vì thiếu quân số.
Cuộc chiến biên giới phía bắc những năm 1980,nó đã mang một màu sắc hoàn toàn khác với cuộc chiến chống Mỹ và diệt Pốt tại Cam Pu Chia.....Cuộc chiến này nó mang nặng nhiều suy nghĩ thiệt hơn,của người phải tiếp tục đổ xương máu với những người đang
đội mũ phớt đeo kính dâm...Người lính tham gia cuộc chiến những năm này phải chiến đấu với hai cuộc chiến rất gay gắt và khốc liệt...ví như tôi nếu tôi chết,mẹ tôi liệu có được xã hội đùm bọc hay không? và câu trả lời thì ai cũng rõ...Mẹ tôi là thanh niên xung phong thời chống Pháp,là thành phần quá hăng hái cho nên bị bệnh tật và kiệt sức,đến năm 36 tuổi không tiếp tục làm việc được nữa và cũng không có một chế độ gì cho đến ngày nay.
Các anh sĩ quan đại đội đều là lính đã dày rạn chiến trận từ thời chống Mỹ và trung đội trưởng trung đội 2 là lính chống Tàu,vâng cánh lính chúng em nói chung và đặc biệt là em rất tin tưởng và vững tâm khi cùng chiến đấu cùng các anh ấy,khi các anh ấy bị thương không còn ở đơn vị và anh Nguyễn Quang Vinh C trưởng,người ở chợ Mía hay Tía Sơn Tây hy sinh " đau nhất là lá thư của vợ anh ấy gửi cho,báo tin con trai của anh chị vừa tròn 1 tháng tuổi,vậy là cháu và anh mãi không bao giờ thấy mặt nhau",lúc này em có cảm tưởng như là:những tảng đá cuội giữa dòng suối của chiến tranh,đã bị cơn lũ quét hung giữ cuốn đi và giờ đây còn lại mình và những anh em mới.Đúng như em nghĩ,và em luôn bị ở lại cho tới khi rút không hề được thay luân phiên với anh em cùng đơn vị nằm ở phía sau.
Lính chiến ở Thanh Thủy nói như anh là đi vào chỗ chết là chính sác và không cường điệu một chút nào.Các anh ở đơn vị em từng chiến đấu ở chiến trường miền trung thời đánh Mỹ,nói rằng: ngày trước là mình chủ định tìm và tập kích địch,chưa bao giờ lại nằm phơi lưng ra chịu trận hết ngày này qua tháng khác như bây giờ.
Và cũng không biết là lúc nào sẽ được rút,cho nên chẳng ai dám nói bất cứ một từ gì,dù cho là một từ tốt đẹp hay dở miệng ở cái chiến trường khắc nghiệt đó.Sự hy sinh luôn luôn túc trực và lơ lửng ở trên đầu,nó không như đánh Mỹ hay đánh Pốt,qua một trận là biết còn sống,bị thương hay đã chết,và qua mỗi trận đều có cơ hội sống,có thể đào ngũ,tụt tạt ở đâu đó,có thể đi phép không cần xin phép rồi quay lại hay ở nhà luôn cũng được.Cuộc chiến ở Thanh Thủy mà cụ thể là ở 1100,trong điều kiện ấy tuyệt nhiên là không thể nghĩ khác: là luôn phải củng cố hầm hào vững chắc và cố gắng phát hiện địch từ xa mà gọi pháo bắn trùm lên thì sẽ giảm được thương vong cho chính mỗi người đang chiến đấu ở 1100,và sau mỗi trận lại tiếp tục những công việc cũ là củng cố và chờ pháo tiếp tục bắn vào đầu hay địch tiếp tục tấn công.Nghĩ được thay quân thì chẳng dám nghĩ hay không nghĩ đến vì lý do gì,thì đến nay gọi lại trí nhớ cũng không thể nào hiểu nổi...
Cuộc chiến ở Thanh Thủy không được phép chủ động đánh như hồi đánh Mỹ và không thể tiến ào ào như ở chiến trường K.Không được phép bỏ trốn khi pháo bắn,không được phép bỏ chạy khi địch tấn công.Một năm chiến đấu trong phạm vi phụ trách,dưới quyền chỉ huy của em.Chúng em đã không bỏ vị trí chiến đấu khi bị tấn công và pháo kính,nhưng cũng chỉ lấn đươc 2 mét đất khi em quyết định đào sâu hầm cóc về hướng địch thêm 2 mét vì gần địch thì sẽ an toàn hơn.