Chào tất cả các CCB và các bạn,
Trong phần đầu của topic này, tôi đã post giùm 4 cấu chuyện của Hoa Hướng Dương viết theo lời kể của chồng mình. Tuấn "tròn", tên người lính tình nguyện CPC, là một người lính vận tải thuộc c25, trung đoàn 52, sư 320. Anh không trực tiếp cầm súng, nhưng câu chuyện tác chiến ở CPC dưới góc nhìn của một người lính vận tải cũng rất đáng để chúng ta quan tâm.
Lần này, TS lại post tiếp 1 câu chuyện (tiếp theo mạch 4 câu chuyện trên) của Tuấn "tròn", được thể hiện dưới ngòi bút của Hoa hướng Dương, vợ anh. MẤT MÁT VÀ HY SINH
Lúc này là giữa mùa khô, cái nắng thật gay gắt. May mà chúng tôi vẫn ở trong cánh rừng già nên vẫn còn được chút mát mẻ. Mấy ngày nay tiếng súng tạm lắng xuống và lại những đợt bổ sung quân. Trong cánh rừng đại ngàn bỗng chốc lại ồn ào vui vẻ. Tiểu đội tôi cũng được bổ sung thêm lính mới. Toàn lính 78, trẻ măng. Lính Hà bắc, Thái Bình , Hưng Yên , Hải phòng. Ba lính mới tò te: Thằng Giảng, Thằng Hùng người Hà Bắc, đặc biệt có thằng Thao người Hưng Yên cũ, trẻ quá. Tôi hỏi:
- Thế chú mày bao nhiêu tuổi rồi? làm gì đã đủ tuổi mà đi lính?
Nó bảo:
- Em phải đi thay cho chị em, để cho chị em ở nhà. Em 17 tuổi rồi.
- Sao chị mày là con gái mà cũng phải đi lính à? - Tôi hỏi tiếp.
- Em chả biết. Thấy xã họ bảo phải đi cho đủ chỉ tiêu của xã nên em xung phong đi thay chị em .
Trông cậu ta quá trẻ mà thật xinh trai. Hai hàng lông mi cứ cong vút như con gái và nụ cười thật hồn nhiên. Tôi liền nói:
- Thôi chú mày nằm cạnh anh. Anh đi đâu phải đi theo đấy nghe chưa? Kẻo mày bị sao, chị mày lại trách anh. Thế chị chú mày có xinh không?
Cu cậu toét mồm cười thật thà :
- Chị em xinh nhì làng đấy ạ.
- Thế thì phải bảo chị chú mày chờ anh nhé.
***
Sắp xếp cho 3 lính mới xong, tôi lên đại đội họp giao ban. Lại chuẩn bị chiến dịch rồi. Lần này ta đánh lớn. Có tin là mặt trận giải phóng dân tộc Campuchia đã được thành lập để lật đổ chính quyền Pô pốt. Họ đang tìm cách bắt liên lạc với ta. Không khí chuẩn bị cho chiến dịch thật chu đáo. Đạn dược, luơng thực, thực phẩm được chuyển đến không thiếu thứ gì.
Chiến dịch. Hai từ "chiến dịch " tôi chỉ được xem trong phim và đọc truyện nên đã biết và hình dung nó ra thế nào đâu. Suốt từng ấy thời gian, chúng tôi chỉ có mỗi việc từ Trung đoàn xuống các tiểu đoàn rồi thì xuống chốt lấy thương binh tử sĩ, có gặp được mấy ai? Vậy mà nay vào chiến dịch, cả trung đoàn rầm rập chuyển quân. Các đơn vị thuộc trung đoàn bộ cùng các tiểu đoàn từ trong rừng túa ra... Sao mà đông đến thế! Cả khu rừng như vỡ òa ra. Cảm giác lúc đó thật là náo nức như ngày hội .
Chúng tôi không còn cảm thấy bị lẻ loi nữa. Gặp gỡ bao nhiêu anh em bạn bè cũ từ ngoài Bắc vào. Dũng con bị thương nhẹ ngay từ những ngày đầu, được chuyển về làm vệ binh trung đoàn bộ. Hai thằng chúng tôi gặp nhau mừng quá chả nói được gì, cứ ôm nhau cười.
Bỗng có tiếng gọi:
- Tuấn tròn! Tuấn tròn!
Tôi quay lại :
- Ôi !Vinh lãng tử!
Rồi An, rồi Minh sứt, Thỏa ở công binh trung đoàn bộ. Trời ạ! ở với nhau trong cùng một khu rừng suốt gần một năm trời mà bây giờ chúng tôi mới được gặp nhau. Mừng mừng, tủi tủi...
Thằng Vinh nói oang oang:
- Trận đầu… mẹ kiếp! Tao đ. bắn được phát nào. Trận thứ 2 bắn được có nửa băng.
- “Kém tắm” thế! – Bọn tôi cười rộ lên.
Nó lại hềnh hệch:
- Mẹ… Lúc ấy, chúng nó bắn như mưa tối tăm cả mặt mũi, có biết đằng nào mà bắn lại đâu. Còn bây giờ ấy à, tao cởi trần mà xung phong. Bắn đã thì thôi. Mẹ... cho chúng biết thế nào là lính Hà Nội. - Nói xong, nó nháy mắt cười thật tươi ...
Hút với nhau chưa hết điếu thuốc, chỉ kịp thông tin cho nhau biết thằng còn thằng mất, chúng tôi lại phải vội vã chia tay nhau về đơn vị của mình chuẩn bị cho trận đánh mới...
Lần đầu tiên đánh lớn, hợp đồng binh chủng. Thật là khí thế! Tiếng súng của ta đã nổ rộ lên kèm với tiếng hô xung phong ào ào như lốc từ các đơn vị ở gần đấy vọng lại. Tin tức báo về liên tục, ta phát triển thuận lợi, đã chiếm được cao điểm 13. Tiểu đoàn 5 báo về: “thời cơ thuận lợi xin được đột kích tiếp”. Hầu như tất cả các hướng báo về đều tốt. Cho đến 10 g sáng thì ở tất cả các hướng tiếng súng nổ càng lúc càng dữ dội. Đặc biệt ở hướng tiểu đoàn 5 thương binh và tử sĩ đã có rất nhiều. Cả đại đội tôi lao vào tải thương, tải đạn. Lúc này tôi mới nhận ra rằng tất cả thương binh nặng hay nhẹ, câu đầu tiên tôi nghe thấy đều là: “Mẹ ơi, con đau quá! Mẹ ơi con chết mất!". Có anh bị mìn cụt mất bàn chân, chỉ còn trơ xương ống chân. Anh đau quá cứ đạp cái ống chận cồng cộc xuống đất mà kêu Mẹ. Chúng tôi phải buộc ống chân anh vào một cành cây và nẹp chặt lại cho anh khỏi đạp. Thế mới biết, trong những lúc đau đớn, kề cận với cái chết hai tiếng "Mẹ ơi " mới kỳ diệu làm sao , có lẽ nó làm cho bất cứ nỗi đau nào cũng đều cảm thấy êm dịu và ngọt ngào.
12 giờ trưa .
Tin xấu báo về: “Tiểu đoàn 4 bị vây hãm”. Hóa ra tiểu đoàn 4 đánh nhanh quá nên bỏ xa các tiểu đoàn bạn và bị chúng vây chặt. Chúng tôi vừa mới ở đấy về, vừa mang đạn xuống và lấy thương binh tử sĩ. Lúc nãy, gặp Long Khùa – bạn tôi bị thương, bị một viên găm vào phổi .Đã kịp nói chuyện gì với nhau đâu. Tôi chỉ kịp nói với bạn: "Tiểu đoàn mày bị vây rồi. Thôi ra ngoài chóng lành nhé!". Long nắm chặt tay tôi, thều thào:
"Cố mà sống Tuấn tròn nhé!". Thương bạn, tôi gượng cười, gật đầu.
Vậy là cả trung đoàn tôi bị kẹt ở cao điểm 13. Các đơn vị bạn, E64 , E48 cử các tiểu đoàn cùng với trung đoàn tôi đi phá vây cho tiểu đoàn 4. Bọn Pôn pốt đã dùng cả một sư đoàn định vây trung đoàn 52 chúng tôi, nhưng vì tiểu đoàn 4 thọc sâu quá, nên chúng chỉ vây được tiểu đoàn 4. Tình hình vô cùng căng thẳng. Không tiếp tế được đạn dược cho tiểu đoàn 4, mà thương binh tử sĩ cũng không thể nào mang về được.
***
Hai ngày… rồi năm ngày.
Tình hình vẫn không mấy sáng sủa. Giữa mùa khô nóng nực này cả trung đoàn bộ nằm giữa cánh rừng khoọc nắng như thiêu như đốt mà chỉ có mỗi một hố bom nước dành cho cả mấy trăm con người. Mọi người dùng hết sức tiết kiệm nhưng cũng chỉ sang ngày thứ 6 thì nước ở hố bom đã cạn sạch. Chỉ còn một thứ nước sền sệt những bùn là bùn, để cả ngày cũng không lắng được chút nào nước trong. Tất cả những ai còn nước ở trong bình tông đều phải để dành cho thương binh. Thiếu gì còn được chứ thiếu nước thì thật khốn khổ. Đưa đạn xuống các tiểu đoàn phá vây, khiêng thương binh về rất mệt mỏi, cổ họng chúng tôi khát khô rang, đi nhiều mồ hôi vã ra lại càng khát. Khát kinh khủng! Cảm giác như muốn phát điên lên. Môi người nào người nấy nứt nẻ hết cả .
Sang đến ngày thứ 9, lúc này hầu như ai cũng đã gần mất hết sức chiến đấu thì may mắn làm sao có xe của trung đoàn đi lấy nước đã về kịp. Nước về, cơn khát của chúng tôi phần nào cũng dịu bớt.
Mãi sang ngày thứ 11. Bên ta phá được vòng vây, đánh mạnh buộc chúng phải rút về phía sau. Cả trung đoàn đã di chuyển lên phía trước, chiếm được trận địa của chúng bên cạnh một dòng suối. Chúng tôi sung sướng vô cùng, nhảy ào xuống tắm rửa thỏa thích. Chưa tắm xong thì đã có lệnh của Trung đoàn: “Toàn bộ đại đội C25 chuẩn bị mỗi người mang ít nhất phải được 20 lít nước đem xuống các chốt cho các chiến sĩ bộ binh tắm rửa”. Huy động cả cán bộ chiến sĩ trong trung đoàn bộ gùi nước xuống. Chúng tôi đùm nước vào túi nilon, rồi cho vào balô. Đây là phần thưởng quý nhất cho các chiến sĩ bộ binh thời điểm này.
Xuống đến nơi, C25 ở lại lấy tử sĩ. Lần này ta tổn thất quá lớn. Cả tiểu đoàn 4 chỉ sống sót được vài chục người. Lại đi! Đi cả đêm. Các chiến sĩ bộ binh nhìn thấy nước mà cứ run run, không ai có thể nói nổi một tiếng cảm ơn vì quá khát. Khi mọi người uống no nê, chúng tôi bảo anh em rửa ráy cho mát, nhưng ai cũng ngần ngại không dám rửa. Phải để dành thôi! có cho cả trăm lít cũng chả ai dám phung phí, vì anh em đã phải đái ra mà uống mất mấy hôm rồi.
Sau khi đã lấy lại sức, chúng tôi được anh em ở chốt đưa đi tiền nhập luôn. 4 giờ sáng, chúng tôi đến sát khu vực anh em tử sĩ nằm. Lại cái mùi tử sĩ quen thuộc bốc lên nồng nặc. Mệt đứt cả hơi, muốn nhắm mắt một tí để lấy lại sức mà không tài nào ngủ được vì mùi nặng quá. Xác định rất gần đây thôi, thế nào cũng có anh em mình hy sinh nằm, tôi quay sang hỏi tay trinh sát tiểu đoàn 3: “Địch ở phía nào?”. Anh chỉ: “Ở bên kia bãi trống, anh em hy sinh nằm cả phía trước và có thể ở quanh đây”. Quả như anh nói, tờ mờ sáng, khi đã thấy được mọi vật, lần theo mùi tử sĩ chỉ cách tôi 5m, tôi đã thấy một cái mũ cối và một ba lô. Tôi tiến gần đến và nhặt được một cái gương nhỏ, lật đằng sau có ghi hàng chữ: “Nguyễn văn Trung - Kim Động, Hải Hưng”. Tôi huýt sáo khẽ gọi Thao lại nhặt các thứ đó và theo tôi. Cách 10 m nữa thì thấy khẩu AK, không thấy người đâu cả. Đi tiếp mấy bước nữa và nhìn sang bên kia bờ suối cạn, tôi thấy một anh đang nằm ở tư thế bò lên bờ suối. Anh nằm với một tư thế thật tự nhiên, đầu nghiêng một bên, tay phải nắm lấy một gốc cây nhỏ, tay trái đang cầm quả lựu đạn. Nhìn tư thế bất động của anh, tôi đoán: "Chắc anh đã cố hết sức để dành lấy sự sống mà không được". Anh bị quá nhiều vết thương. Tôi miên suy nghĩ trong lúc tiếng súng đã nổ từ lúc nào mà tôi không hay. Tôi và Thao vội lấy tăng võng liệm anh lại rồi để anh luôn đấy làm điểm tập kết tử sĩ . Lần này đã có kinh nghiệm và đã quá quen với công việc. Chúng tôi cho mấy trung đội tản ra xung quanh tìm. Còn ngoài bãi trống, cứ bò lên nhằm chỗ nào có nhặng xanh bay lên là đúng chỗ anh em mình nằm. Rất nhiều chiến sĩ ta bị thương, bị chúng bắt được trói chặt và chôn sống. Chúng lấy thắt lưng trói tay chân lại ở tư thế ngồi xổm và đào cái hố vừa người ngồi rồi chúng chôn các anh ở tư thế như vậy. Nhìn anh em hy sinh như vậy thật đau lòng. Chúng tôi cứ thế dùng tay moi, cào đất rồi bế các anh lên, vì các anh hy sinh đã nhiều ngày nên chúng tôi không biết làm thế nào mà để các anh nằm thẳng ra được, đành cứ để các anh ngồi tập trung lại. Chúng tôi người đứng, người ngồi lẫn với các anh cứ như thể các anh vẫn còn sống và đang ngồi nói chuyện cùng chúng tôi vậy.
Nghĩ thế tôi bỗng thấy ngồ ngộ.
Trận này, chúng chống trả không quyết liệt lắm, vì thế đến 2, 3 giờ chiều thì chúng tôi đã đưa được toàn bộ mấy chục anh em hy sinh về tuyến sau.
***