binhyen1960
Trung tá
Bài viết: 3862
HOT nhất forum năm 2009
|
|
« Trả lời #260 vào lúc: 15 Tháng Mười, 2010, 04:23:27 pm » |
|
Ra khỏi nhà E trưởng cũng gần 6h tối rồi trời cũng đã bắt đầu ngả về tối nếu đi nhanh khoảng hơn 7h là tôi sẽ về đến D7 ở núi Novea , tính toán vậy nên tôi dảo bước cho nhanh về càng sớm càng tốt , nhưng khi đi ngang qua nhà hậu cần E thì từ trong nhà hậu cần có một thằng từ trong nhà gọi vọng ra : - Này ! H... mày đấy à ? Đi đâu đấy ? Quái lạ sao tự nhiên có người ở trong nhà hậu cần gọi trúng tên mình mà mình có quen biết ai trên hậu cần E đâu , nhìn vào cái nhà kho hậu cần E thì thấy 2 3 người đang lúi húi làm gì đó cũng cứ nghĩ ai đó trùng tên với mình nên sau 1 vài giây khựng lại nhìn ngó tìm xem ai đã gọi rồi lại bước tiếp , được vài bước thì một thằng ở trong nhà hậu cần E chạy ra vừa chạy vừa vẫy gọi : - H...! Mày điếc à sao tao gọi mà cứ lờ đi thế hả ? Ôi ! Hóa ra là thằng Đồng ( thằng này tôi có cả một huyền thoại về nó ), nó huấn luyện cùng với tôi và về E209 cùng một ngày , khi còn đang lớ ngớ trên E học sử dụng súng hỏa lực thì nó ở chung nhà với tôi , lúc tải đạn cho trận đánh 26.9.1978 thì nó đi một hướng tôi đi một nơi rồi sau đó tôi về D7 trước khi nó được bổ sung về đơn vị khác nên không biết nó ở đâu trong E , thời gian 1,5 năm qua cùng chung 1 E mà tôi đã gặp nó bao giờ đâu và cũng chẳng biết nó về đơn vị nào . Nay tự nhiên gặp nó ở ngay E bộ , thằng này trắng trẻo đẹp trai với chiếc răng khểnh rất duyên , tôi gặp bạn thì mừng quá : - Đồng ! Mày đấy à ? Làm gì ở đây vậy ? Thằng Đồng cũng mừng quýnh ôm chầm lấy tôi rồi mồm nó nói tía lia : - Tao ngồi trong nhà hậu cần nhìn ra thấy thằng nào dáng quen quen đi từ trong E ra , hóa ra là mày . Lâu quá rồi từ ngày vào đơn vị hôm nay mới gặp mày , tao vẫn biết mày ở bên D7 thỉnh thoảng gặp anh em chúng nó vẫn nói về mày , vẫn biết mày còn sống . Bây giờ mày đi đâu đây ? - Tao mang tài liệu về E bây giờ về cứ D7 , thì tao vẫn sống chứ chết ngay làm sao được . Mày bây giờ làm gì ? Ở đâu ? - Ngày đó tao về D8 cùng thằng Hà xứt rồi đi học lớp quản lý và bây giờ mới qua làm quản lý của C21 , tao mới về VN qua được mấy ngày , C phó C21 của tao là lính trinh sát D7 qua mày có biết anh ấy không ? - Tao lạ gì anh Hỗ trinh sát D7 lính Vĩnh phú , mày về VN bao lâu có việc gì ? Ai cho mày đi ? - Tao có quen biết các anh trên hậu cần E nên xin cho tao cùng về VN mua nhu yếu phẩm cho đơn vị , mua bán gì đâu các anh ấy lấy lý do cho tao tranh thủ về Sài gòn đi chơi mấy ngày thôi , ở SG suốt ngày phóng xe đạp đi chơi đến khi các anh ấy bảo lên xe về đơn vị thì mình leo lên xe về . Thôi hôm nay mày qua chỗ tao nghỉ lại một đêm ngày mai về D7 , nhân tiện tao mua được ít chè thuốc mày qua cầm về anh em có cái mà dùng . Như chết đuối vớ được cọc nghe có chè thuốc về làm quà cho anh em ở đơn vị tôi mừng rơn , thằng này không chè không hút thuốc lá vậy mà về VN cũng nhớ mua mang sang làm quà cho anh em , hôm nay nó lên E nhận lương thực thực phẩm cho C21 trinh sát thì vô tình gặp tôi đi ngang , mình trúng mánh rồi theo nó về C21 thôi , vừa được ăn vừa được nói vừa được gói đem về lại vừa được ngủ lại sáng mai về đơn vị còn gì bằng nữa . Tôi theo thằng Đồng cùng anh em về doanh trại của C21 , C21 đóng quân đối diện cổng E bộ sang bên kia đường 51 vào sâu trong khoảng 500m giữa những bụi tre gai rậm rì rậm rịt , đúng là dân trinh sát đến doanh trại cùng khó phát hiện ra nhiều lần đi ngang E bộ vẫn biết trinh sát đóng quân quanh đây thôi nhưng chưa từng thấy , một thửa ruộng khá phẳng được làm thành cái sân đá bóng với 2 cột gôn bằng gỗ với tre buộc chắc chắn , nhà lán các B trinh sát chung quanh , anh em dựng nhà toàn bằng tre lá nhưng cũng khá đẹp và bên trái doanh trại là hồ nước lớn cách 100m , cái hồ này ăn thông ra tận đường 51 với cái đập chắn ngang đường giữ nước . Cả C21 cũng đã dồn lên tuyến trên gần hết chỉ còn lại hơn chục anh em chưa đi và thằng Đồng bạn tôi lúc đó ở nhà làm vương làm tướng , mới về đến C21 nó đã hò hét anh em làm cơm mời khách , đúng dân quản lý chẳng biết chúng nó dân vận địch vận ra sao mà chỉ một tý tôi thấy chúng nó cắt tiết gà và cũng chỉ độ nửa tiếng đồng hồ đã có mâm cơm ngon lành mời tôi rồi , thêm khoản rượu thốt nốt đựng trong mấy cái bình tông rót chàn bát sắt thì thôi , hơn chục anh em quây quần bên mâm cơm đại gia đình , trong đám anh em này có mấy thằng lính tân binh quận 1 3 TP HCM mới bổ sung quân cho đơn vị , bọn này mới qua uống rượu thốt nốt chưa quen , loại rượu vừa nặng vừa sóc như đấm vào cổ chúng nó uống không được , mới uống tý chút là chúng nó than đau đầu rồi mà đúng thế thật nuốt ngụm rượu thốt nốt qua cổ rồi mà nó cứ đẩy ra phải nuốt 2 3 lần nó mới chịu trôi xuống dạ dày , loại rượu dân K mới nấu xong đã chơi luôn thì đúng thế thật , khó nuốt lắm nhưng uống mãi rồi cũng quen , văn ôn võ luyện uống rượu cũng phải luyện mới thành chính quả được chứ không thể ngang xương vào mà uống ngay được đâu , uống mãi luyện mãi mỗi lần ngồi vào mâm là đi hết một bát sắt thì sẽ có lúc uông hơn 1 bát sắt rượu thốt nốt vẫn chịu tốt , còn bình thường mà chơi nửa bát thôi cũng đủ để đi tìm chỗ nằm rồi . Đêm đó 2 thằng chúng tôi móc võng nằm cạnh nhau chuyện trò tâm sự với nhau cả đêm , thôi thì tỷ thứ chuyện để nói với nhau thằng nào còn thằng nào mất , chúng nó hy sinh trong hoàn cảnh nào ? Ở đâu trong trận nào ? Thì ra thằng Hà xứt đi thông tin vô tuyến cho C6 D8 có kể cho thằng Đồng biết trận đánh phối thuộc cùng C2 D7 lấy tử sỹ C21 bên ngã tư đường tàu hơn 1 năm trước , chúng nó đồng cảm với nỗi gian nan vất vả của tôi lúc đó qua lời kể lại của thằng Hà xứt : Ở đâu cũng thấy mặt nó , chỗ nào cũng thấy nó trong trận đó , bọn tao thua vứt cả đại liên với cối 60 lại mà chạy trong khi đơn vị nó vẫn đánh , từ bên kia trảng nhìn sang tao vẫn thấy nó cùng đơn vị vận động lên rồi thằng Hà xứt kết luận C2 chúng nó đánh khiếp thật . Điều tôi quan tâm là VN bây giờ ra sao ? Tôi mơ ước một lần được về SG dù đi bằng phương tiện gì cũng được lâu quá rồi tôi chưa được về thăm , nhớ lắm VN ơi những người từng đi xa Tổ quốc lâu ngày mới hiểu nổi nỗi nhớ nhung đến mức nào . Tôi cũng không ngần ngại nói ra cái mong muốn của tôi với thằng Đồng , nếu có thể được về VN một chuyến thì tốt quá , thằng Đồng hứa để nó hỏi ý mấy anh trên hậu cần xem sao vì mỗi tháng đều có xe của E về SG mua nhu yếu phẩm chỉ cần thêm cái giấy công tác của E cho đi là xong nhưng cũng cần sự giúp đỡ của hậu cần E thì mới có tên trong danh sách gửi lên và điều ác nhất là tôi lại không nằm trong khối quản lý của hậu cần E , chỉ sợ đưa lên rồi ai đó có hỏi thằng liên lạc C2 về SG mua bán cái gì thì bỏ bố biết trả lời ra sao ? Còn nếu tên thằng Đồng nhưng lại là tôi đi thì cũng được nhưng đơn vị lại thiếu người thành ra mình là thằng bỏ ngũ vô kỷ luật thì cũng không xong vì vậy chúng tôi thống nhất là cứ từ từ chờ thời cơ tốt nhất nó sẽ tạo điều kiện giúp tôi về VN chơi 1 chuyến sau . Sáng hôm sau tôi về cứ D7 , thằng Đồng cho tôi đến 2 lạng chè với bao thuốc lá mang về làm quà , ba lô gạo của tôi vẫn nguyên từ hôm đi đến giờ sang ngày thứ 3 rồi mà tôi chưa đụng đến 1 hạt gạo toàn ăn ké của anh em , thôi cứ để gạo đấy mang về cứ D7 đổi lấy đồ sau gạo luôn là thứ cần thiết chẳng thừa bao giờ , lúc đó dân K cũng đã sau 1 vụ mùa rồi nên không còn cảnh thiếu đói nữa , chính quyền bác Hênh đã phát hành tiền tệ , đồng tiền K lúc đó giống y như tiền VN của chúng ta chỉ có điều số má chữ nghĩa có khác vậy thôi mà dân K lúc đó tiêu luôn cả tiền VN của bộ đội chỉ có điều 1 đồng tiền ria sẽ bằng 3 hay 4 đồng tiền VN lúc đó thế thôi , gạo hoặc tiền có trong người thì muốn cái gì cũng có thể có , tôi yên tâm với 7 8kg gạo lĩnh mang đi công tác đây rồi nên không lo đói hoặc không có đồ để đổi lấy cái mình muốn . Tạm biệt thằng bạn tôi lên đường về đơn vị . Cũng cả trên 10h tôi mới về đến cứ D7 , cả D bộ cũ vắng hoe anh em ở tập trung hết về nhà sàn của trinh sát D ngay gần đường gần dân , vài ông lính cũ thương binh nửa vời chờ khám lại thuộc loại bầy hầy ở lại trông nom cứ trong đó có lão Đông Ske lính C2 , trông thấy tôi lão mừng ra mặt hỏi thăm rối rít , tôi nói đùa : - Đơn vị cử em về móc các anh lên tuyến trên , căn cứ bỏ lại hết không cần ai trông nom nữa , các anh bầy hầy ít thôi nếu không đi đơn vị cho rớt lại coi như cắt quân số . Mấy lão lính bầy hầy nhìn nhau rồi lão Đông Ske hiểu ra là tôi bịa chuyện dọa dẫm mấy lão , thực ra anh em ở lại trông nom căn cứ cũng chẳng xung sướng gì tháng 2 lần cắt cử nhau về E nhận gạo cùng nhu yếu phẩm , ngày chơi đêm gác nhưng nói thật là mấy bố này chẳng gác xách gì đâu tối đến là ngủ hết với nhau cả đám , thỉnh thoảng dọa nạt dân quanh đó bằng nửa đêm bắn mấy loạt đạn vu vơ hoặc ra lệnh cấm dân đi lại trong đêm tối , nếu đi lại phải có đèn đuốc rồi cứ giữa đường mà đi còn nếu không QTN VN bắn chết ráng mà chịu , dân thì sợ con tóp VN bắn bừa bắn ẩu nên nghiêm chỉnh chấp hành và chú đội nhà ta thì vô tư ngáy pho pho , chẳng qua khi đó không có địch nữa thôi chứ nếu có chúng nó vào cắt cổ cũng không biết hoặc chúng vào gần tập trung hỏa lực dội cho vài quả đạn B vào nhà sàn trinh sát thì các chú đội ở trong đó cũng tiêu rồi còn đâu , vài anh lính phọt phẹt mất cảnh giác thì nhằm nhò gì không quá 3 phút thì không còn chú nào ăn nổi cơm nữa . Mấy anh trông cứ than thở hết gạo rồi , hết là phải làm sao còn được có tý gạo nào mang hết ra dân đổi lấy đồ về nhậu nhẹt với nhau thì có mà của núi cũng hết , hơn nữa cách đây vài ngày nhóm trinh sát đi công tác cũng có ghé qua cứ ở lại mấy ngày nên ăn thâm vào số gạo của anh em trông nom cứ nên hết gạo , hôm nay tôi về cứ các anh ấy cũng tưởng tôi về ăn chực anh em nên phải than thở hết gạo cho tôi biết là chẳng có gì mà ăn nữa đâu , lượn sớm cho nó khỏe ở đây với bọn tao thì mày cũng chết đói đấy . Thôi thế là có bao nhiêu gạo trong ba lô tôi đành đổ ra hết cho anh em có cái ăn , nghĩ thấy ức thật mình vác gạo từ trong Kimry ra đi 2 3 ngày đường gạo nằm trên vai mình bây giờ mang ra cứu đói mấy ông nhậu nhẹt này , biết vậy tôi lên kế hoạch sớm nhận xong tài liệu thì cũng cút thôi chứ ở đây làm gì nữa nằm lại đây với mấy ông này để chết đói à ? - Sáng mai em lên đơn vị sớm , cơm sáng xong là em đi anh em nấu cơm nhiều hơn một chút cho em xin nắm cơm nắm mang đi ăn đường , còn tài liệu trong thùng gỗ của D bác nào quản lý thì cho em nhận mang lên tuyến trên . Bố Xuyến viết cho cái giấy nhận tài liệu đây . Anh Đông Ske thì cứ giữ tôi ở lại vài ngày nữa hãy đi , mấy khi về đây còn chuyện đánh nhau trên tuyến trên mặc xác chúng nó chuyện QD hơi đâu mà sốt sồn sột mới về 1 ngày đã vội đi ngay như thế làm gì , khổ thân mày ra thôi lội bộ mấy chục km về đây chưa ấm chỗ đã lại vội đi ngay . Khổ lắm ông ạ tôi vội đi là vì nhường gạo cho các ông đấy tôi ở lại thì các ông lấy gạo đâu ra mà ăn , ông tưởng tôi máu me chiến đấu lắm hả cực chẳng đã thôi chứ báu bở gì chuyện bắn giết mà trên đó cũng làm gì có gì ghê ghớm đâu lính cũng toàn chơi với càn quét vớ vẩn chứ có gì đâu mà phải lo . Lại một đêm nằm bên lão Đông Ske nghe lão kể chuyện tiếu lâm thời đại , lão này có biệt tài kể chuyện bịa biết lão bịa đặt đấy mà vẫn thích nghe rồi cười sằng sặc với nhau quanh ấm trà điếu thuốc , chúng tôi thống nhất với nhau là chỉ dùng một nửa số quà của thằng Đồng cho còn một nửa để mang lên đơn vị cho anh em khác nhưng khi mồm đã bắt đầu nhàn nhạt là lão Đông lại chìa tay xin cho tao điếu thuốc , vậy là còn 9 điếu được một lúc lại cho tao điếu nữa cho đến sáng hôm sau thì lão ăn dỗ hết của tôi bao thuốc . Sáng hôm sau cơm nước xong là tôi lên đường trở về đơn vị vẫn lịch trình đó đi ngược lại đến ngã tư đường tàu thì bám đường sắt mà đi đến đường 132 rồi từ đó rẽ trái ngược vào hướng Amleeng cho đến khoảng 4h chiều thì gặp một lão nông dân K gánh những ống nước thốt nốt đi ngang qua đường , tôi hỏi xin nước thốt nốt mới lấy xuống ông lão vui vẻ chìa ống nước cho tôi uống thoải mái , cầm ống nước trên tay nhưng tôi vẫn phải cảnh giác bởi tay ông lão đang cầm con dao khá là sắc nhọn chuyên dùng cắt vòi hoa thốt nốt trên cây nhỡ ông lão dở chứng lên trong lúc mình mải uống nước mà đâm cho mình một nhát rồi bỏ chạy vào rừng thì đúng là họa lớn chứ không đùa được , bởi vậy vừa uống tôi vừa dè chừng cảnh giác và tay thì vẫn cầm báng phụ khẩu AK , có thể sự cảnh giác của tôi lúc đó là thừa nhưng cũng không biết thế nào vùng này ta địch lung tung cả có cảnh giác quá đà cũng không thừa . Ông lão thấy tôi uống được nước thốt nốt có vẻ thích rất nhiệt tình mời tôi uống nữa đi nhưng chúng tôi cũng có chút kinh nghiệm với loại nước này , không nên uống nhiều nhất là khi cơ thể mình không được khỏe , thằng nào đang ngây ngấy sốt rét mà uống vào thì nó quật cho nằm luôn , đường thốt nốt cũng vậy không nên ăn nhiều nên tôi cám ơn ông lão rồi tiếp tục hành trình . Khoảng 5h chiều là lúc tôi đã bắt đầu thấy cần tìm chỗ nào có thể nghỉ lại được thì móc võng nằm lại đến sáng mai đi tiếp thì bất chợt có tiếng động cơ ô tô từ phía sau vọng tới rồi chỉ một tý một chiếc xe xuất hiện , đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh tôi giơ tay vẫy xin đi nhờ , lái xe đỗ ngay cho tôi leo lên thùng xe hóa ra xe của sư đoàn về E bộ 209 , một lần nữa tôi gặp may trên đường đúng lúc đã nghĩ đến chuyện ngủ lại một mình giữa đường thì cũng là lúc có xe cho đi nhờ , thực ra ngủ lại trên đường tôi không sợ chỉ cần bí mật chui sâu vào bên trong đường 100m kiếm chỗ nào đó móc võng lên mà không ai biết là có thể yên tâm ngủ đến sáng , nằm trên võng ôm chặt khẩu súng của mình chỉ cần có động tĩnh là có thể chiến được mà chạy tháo thân rồi , nhưng rất may tôi không phải ở lại một mình giữa đường . Khoảng hơn 6h chiều tôi về đến E bộ khi đã nhọ mặt người .
|