Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 14 Tháng Năm, 2024, 12:52:55 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Căn cứ quân sự Cam Ranh  (Đọc 531834 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #280 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2011, 07:25:22 pm »

(tiếp)

Vấn đề chỉ có thể được giải quyết bởi con đường chế tạo các tên lửa có cánh (hành trình) phóng được ở tư thế ngầm, có hệ thống điều khiển AU+SN - tự động điều khiển và tự dẫn (АУ+СН - автономное управление + самонаведение). Những tên lửa như vậy lần đầu tiên trên thế giới được chế tạo chính là tại Liên bang Xô viết! Đó là các tên lửa "Ametist", P-120 "Malakhit" và P-700 "Granit".

Tàu ngầm đề án 670:
                                                                                                      
    

1. anten tổ hợp thủy âm "Kertch" — антенны гидроакустического комплекса «Керчь»; 2. thiết bị ngư lôi — торпедные аппараты; 3. ngư lôi dự trữ — запасные торпеды; 4. khối ắc quy — аккумуляторная батарея; 5. khoang ngư lôi — торпедный отсек; 6. khoang ở — жилой отсек; 7. buồng trung tâm — центральный пост; 8. khoang các cơ cấu hỗ trợ cơ khí và thiết bị điện — отсек вспомогательных механизмов и электрооборудования; 9. khoang lò phản ứng — реакторный отсек; 10. khoang tuabin — турбинный отсек; 11. khoang đuôi — кормовой отсек; 12. thùng chứa tên lửa — ракетный контейнер.

Tên lửa "Ametist" (Крылатая ракета «Аметист»)


  
Quỹ đạo tên lửa "Ametist" (Траектория полета ракеты «Аметист»):



1. tàu ngầm ở chiều sâu phóng — подлодка на стартовой глубине; 2. mục tiêu — цель; 3. kênh thủy âm chỉ thị mục tiêu cho tên lửa — гидроакустический канал целеуказания ракет; 4. tên lửa ra khỏi mặt nước và lấy độ cao — выход ракеты из воды и набор высоты; 5. bắt đầu pha hạ xuống độ cao hành trình — начало снижения до маршевой высоты; 6. tên lửa trên phân đoạn hành trình — ракета на маршевом участке; 7. khóa mục tiêu bởi đầu tự dẫn — захват цели головкой самонаведения; 8. dẫn đường theo 2 mặt phẳng tới đích — двухплоскостное наведение на цель
....
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #281 vào lúc: 15 Tháng Tư, 2011, 11:53:01 pm »

(tiếp)



Tàu ngầm đề án 675MKV với hệ anten di động kéo xếp được thuộc hệ thống trinh sát và chỉ thị mục tiêu qua vũ trụ (vệ tinh) "Kasatka" (Подводная лодка пр. 675МКВ с выдвинутой антенной системы космической разведки и целеуказания «Касатка»).

 Dần dần, các tàu ngầm đề án 675 cũng được trang bị lại để có thể mang được các vũ khí mới. Ngoài các tên lửa mạnh hơn và "thông minh" hơn, các tàu ngầm được hiện đại hóa đã có được hệ thống chị thị mục tiêu mới "Kasatka". Lần này, các tàu ngầm nhận được "ảnh" (mục tiêu) không phải từ máy bay mà là từ vệ tinh-trinh sát. Tuy nhiên các tên lửa mới vẫn còn một nhược điểm thực sự mà tới những năm 197x còn chưa được chấp nhận - phóng trong tư thế nổi và phải điều khiển tên lửa từ xa trong quá trình bay.
Như đã nói ở trên, dù có nhược điểm này, tổ hợp P-6 vẫn cho hạm đội Xô viết một ưu thế nhất định. Kinh nghiệm chiến đấu chỉ ra rằng, các tàu ngầm vũ trang tên lửa P-6, hoàn toàn có thể giáng đòn tấn công bất ngờ vào tàu sân bay. Với thời gian, lực lượng phòng thủ của tàu sân bay được tăng cường, và tên lửa cũng được hoàn thiện, tiếp theo P-6 là các phiên bản hoàn thiện hơn khá đáng kể là P-500 "Bazalt" và P-1000 "Vulkan".
   
Tên lửa P-500 (Крылатая ракета П-500)


Tàu ngầm đề án 670M trang bị tên lửa P-120 sẽ giáng đòn tấn công từ dưới mặt nước ở khoảng cách 120 km vào đội tàu bảo vệ ở cự ly gần các tàu sân bay nhất, và cuối cùng, tàu ngầm đề án 949 sẽ giáng đòn chủ yếu quyết định bằng tên lửa P-700 vào chính tàu sân bay

Tàu ngầm đề án 949


....
Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #282 vào lúc: 16 Tháng Tư, 2011, 01:02:37 am »

(tiếp)

Trong thời đại ngày nay, các tàu ngầm đang trong biên chế của đất nước chúng ta đã được trang bị vũ khí là các tên lửa chống hạm thế hệ kế tiếp: "Yakhont", phóng từ thùng phóng kiêm vận chuyển (стартующий из транспортно-пускового контейнера),  và "Alfa", phóng từ thiết bị phóng ngư lôi đường kính 533 mm.  
  
Tên lửa "Yakhont" (Крылатая ракета «Яхонт»)


Tên lửa "Alfa" (Крылатая ракета «Альфа»)

Thành công là thấy rõ, và trên thực tế tất cả các quốc gia có tàu ngầm trong biên chế vũ trang, đã sử dụng trên các con tàu của mình vũ khí tên lửa chống hạm có cánh.  
 
Về cơ bản đó là các tên lửa "Harpoon" của Mỹ và "Exocet" của Pháp, được phóng từ các thiết bị chính thức phóng ngư lôi. Điểm đặc biệt của tên lửa "Harpoon" là nó được đưa vào trang bị trước hết trên tàu ngầm diezen-điện (dù tất nhiên, tất cả các tàu ngầm nguyên tử của Mỹ và Anh đều có thể trang bị tổ hợp vũ khí đó, nhưng những tàu ngầm này lại có nhiệm vụ khác).



Tên lửa hành trình chống hạm "Harpoon" (ở trên) và tên lửa "Exocet" của Pháp (Крылатые ракеты «Гарпун» (вверху) и «Экзосет»):
1. ngăn thiết bị — приборный отсек; 2. bộ phận tăng tốc khởi động — стартовый ускоритель; 3, động cơ — двигатель; 4. đầu nổ — боевой заряд; 5. máy tính trên thân đạn — бортовой компьютер; 6, 7. bộ đo cao vô tuyến  — радиовысотометр; 8. khối xử lý lệnh dẫn đường — блок обработки команд наведения; 9. đầu tự dẫn — головка самонаведения; 10, 12. anten đo cao — антенны высотометра; 11. các con quay hồi chuyển  — гироскопы;

 
 
Tuy nhiên các tên lửa "Harpoon" có sẵn trên tất cả các tàu ngầm của Đức và Hà Lan chế tạo, và cả các tàu ngầm xuất khẩu, cũng được trang bị trên các tàu chiến của Nhật. Thậm chí các tàu ngầm của Pháp và Anh, bán sang các nước thứ ba cũng được trang bị tên lửa chống hạm "Harpoon". Cuối cùng, các tàu ngầm của Aicập mà Trung quốc chế tạo - cũng trang bị các tên lửa của Mỹ.
« Sửa lần cuối: 17 Tháng Tư, 2011, 09:56:44 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #283 vào lúc: 16 Tháng Tư, 2011, 09:34:16 pm »

(tiếp)
 
Tổ hợp Xây lắp Xô Viết thuộc Tập đoàn hợp tác kỹ thuật xây dựng ở nước ngoài số 22 trực thuộc Bộ Quốc phòng Liên Xô

(tiếp theo trang 24)

Phòng xây lắp số 7 - SMU-7
(Строительно-монтажное управление – 7 (СМУ-7)


(Hồi ức của cựu trưởng phòng xây lắp số 7 thuộc SovSMO, nhà xây dựng lão thành, người xây dựng sân bay vũ trụ Baikonur, nhà lao động công huân nước CHXHCN Tiệp Khắc, nhà xây dựng danh dự thành phố Kishinev, kiện tướng thể thao Liên Xô, Gniliakov Aleksandr Aleksandrovitch.)  

"SMU-7 - một đơn vị thầu phụ, được tổ chức để đảm bảo hạ tầng giao thông và kỹ thuật, thông gió công nghiệp và các trạm bơm giếng cho tất cả các hạng mục công trình xây dựng, mà số lượng các hạng mục này đã lên đến con số 116.
Trong lĩnh vực thực hiện công tác xây dựng mạng lưới kỹ thuật liên kết các cụm công trình và hệ thống hạ tầng giao thông, hạ tầng kỹ thuật (инженерные сети инженерные коммуникаций,) phía Việt Nam không có các chuyên gia đủ tầm và SMU-7 chỉ bổ sung các chuyên gia Xô viết (cho công việc này).    
Đó là những người rất giỏi trong số những chuyên gia giỏi nhất thuộc lĩnh vực này của Liên bang Xô viết trước kia.

Tôi đến Cam Ranh vào năm 1988 trên cương vị đốc công mà trước đó khi ở Liên Xô tôi đảm nhiệm cương vị trưởng phòng chuyên gia Kishinev thuộc Tổng cục Xây dựng cơ bản - Hội đồng trung ương các hội nghề nghiệp toàn liên bang (Глав УКСа ВЦСПС - Главное управление капитального строительства Всесоюзный Центральный Совет Профессиональных Союзов). Sau 6 tháng làm việc tôi được đề bạt từ đốc công lên chủ nhiệm SMU-7.
Năm 1988 tại SMU-7 có 96 chuyên gia làm việc, theo địa lý họ đến từ Riga-Latvia; Minsk, Gomel-Belorussia; Kiev, Odessa, Kotovsk-Ucraina; Kishinev-Moldavia; Erevan-Armenia; và Liên bang Nga thì từ Severodvinsk đến tận Vladivostok, tất cả 14 quốc tịch, xa rời Tổ quốc và gia đình, bởi vì các chuyên gia đến làm việc theo thời hạn một năm, được coi là đi công tác biệt phái và không được mang theo gia đình.      

SovSMO là một tổ chức quân sự và tất cả những người lãnh đạo đều là quân nhân. Ngẫu nhiên mà SMU-7, một đơn vị dân sự hoàn toàn lại phục tùng những nguyên tắc quân sự, các điều lệnh quân đội và hệ quả của nó là nếp sống quân sự trong đời sống của một quân đội đang trú đóng ngoài biên giới nước mình. Đặc điểm như vậy trong chuẩn mực sống, trong hành vi và công tác là tiền đề để chuyển từ nếp sống dân sự  sang nếp sống quân sự, nhờ vào công tác của tổ chức đảng và lãnh đạo SovSMO. Tập thể SMU-7 trở thành tập thể tiên tiến trong số 12 tập thể trong biên chế các phòng ban của SovSMO, người chiến thắng nhiều lần trong các cuộc thi đua XHCN và là tập thể hữu nghị duy nhất.        

Bây giờ khái niệm thi đua XHCN được hiểu theo nghĩa châm biếm, nhưng trong tình thế cuộc sống của chúng tôi hồi ấy, đó là đòn bẩy quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ đề ra, nâng cao năng lực sản xuất. Giải thích điều đó rất đơn giản: các chuyên gia Xô viết sau khi ký kết thỏa ước về đi công tác biệt phái ở nước ngoài, chẳng phải giấu diếm làm gì - họ đã đi làm việc trong những điều kiện nặng nề không chịu nổi, trong cái nóng 50 độ, suốt năm trời không bóng mây râm mát, trong một đất nước bị đốt cháy bởi napalm, bị gieo rắc dày đặc bởi bom bi và mìn của Mỹ, trong một thế giới xa lạ, nơi tất cả sinh vật đều độc, trên đất và trên biển, hoa cũng có chất độc, - để nâng cao điều kiện vật chất của mình, để nhận được sự phân phối nhà ở và v.v...Nhưng cái "ra nước ngoài" mà anh nhìn thấy thường khi lại chỉ là ở cửa hàng Duty Free. Chuyến bay dài Moskva-Tashken-Karachi-Kalkutta (không được phép rời khỏi máy bay)-Hà Nội. Tại sân bay ở Hà nội đã có máy bay đi Cam Ranh chờ sẵn. Bán đảo khép kín, cấm không được sang đất liền. Một năm trôi qua, hết kỳ biệt phái và chảy trôi theo tình thế, lại một bức tranh như vậy, nhưng theo chiều ngược lại và lại "ra nước ngoài" tại Duty Free. Bức tranh hoàn toàn khác với người chiến thắng trong các cuộc thi đua và là nhà lao động có nhiều sáng kiến được công nhận. Chủ nhật là ngày duy nhất không lao động, các chuyên gia bận rộn theo xe buyt đi thăm thú các thành phố của Việt Nam - Nha Trang, Đà Lạt, thành phố Hồ Chí Minh, Đà Nẵng và v.v.... nơi có thể mua được tất cả những gì bạn muốn, ngồi trong quán cà phê hay hiệu ăn, cuối cùng là uống bia. Trên bán đảo đang có "luật cấm rượu", mà những chàng mugik khỏe mạnh và cô độc thì lại có đến 2.500 người. Đi ra khỏi bán đảo, có thể tiếp xúc với văn hóa của nhân dân Việt Nam, - đó chính là động lực cho việc thi đua XHCN, nó đem lại kết quả rất tích cực trong công việc, trong các hành vi cá nhân, và kết quả tổng kết thì đây - 126 hạng mục công trình của căn cứ hải quân theo kế hoạch xây dựng trong 6 năm đã được xây dựng xong và đưa vào sử dụng chỉ sau 3 năm và 4 tháng..."
     

Một buổi đi chơi ra ngoài căn cứ. Phan Rang năm 1986.
 

Bờ biển vịnh Cam Ranh, tháng 11 năm 1987, ảnh chụp của các quân nhân tàu "Nguyên soái Voroshilov".
     
.....
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Tư, 2011, 09:58:02 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #284 vào lúc: 17 Tháng Tư, 2011, 01:54:35 am »

(tiếp)

(clubadmiral.ru)

Bắt đầu xây dựng tường khu vực bến tàu năm 1983, sau khi thành lập binh đoàn 17.



Ảnh ghép từ 4 ảnh để nhìn thấy toàn cảnh khu vực bến tàu đang được xây dựng những năm 83-84.



"....Điều kiện lao động thực sự khắc nghiệt, đặc biệt tại các hệ thống bên ngoài công trình, dưới nắng gắt 50 độ và với chỉ số nhiệt độ dương hơn nữa trong các hầm bê tông hay hố móng. Người thợ hàn mặc áo vải, cộng thêm nhiệt độ và khí hàn - 8 giờ lao động như vậy, dù có nghỉ ăn trưa. Tôi kể lại điều đó một cách trung thực - điều đó vượt xa sức chịu đựng của mỗi người bình thường, chỉ có thể làm được như vậy với những con người có cả sức khỏe lẫn thần kinh đều bằng thép  

Mọi người làm việc theo nhóm luân phiên, nhằm làm sao giữ sức khỏe cho các chuyên gia, họ làm việc một tuần tại mạng kỹ thuật hạ tầng ngoài trời, nơi đã có 86 km mạng hạ tầng kỹ thuật được lắp đặt xong, rồi sau đó lại một tuần làm việc tại công trình có mái che - nơi đó cũng không phải "dễ chịu", nhưng tránh được ánh mặt trời, dù có thể làm mồi cho đàn muỗi. Vết cắn của loại muỗi nhỏ xíu này gây ra bệnh sốt nhiệt đới. Tôi đã dính món "mỹ miều" này và khó khăn lắm mới thoát được. Suốt một tuần nhiệt độ là +41 độ, mỗi đốt xương trong cơ thể như đều chịu một nỗi đau khôn tả. Thuốc chữa và giải độc cho căn bệnh này trên bán đảo lúc ấy chưa có, thật may mắn tôi còn có các bác sỹ và vợ tôi, người không rời khỏi tôi một phút nào. Vì thế, công việc đã được tổ chức để tuân thủ quy tắc kỹ thuật an toàn khi lắp đặt với một sự chu đáo đặc biệt.        

Với niềm kính trọng sâu sắc và tình cảm thắm thiết, tôi muốn bày tỏ sự cảm ơn của chúng tôi từ SMU-7 đến những người cộng sự - các nhà xây dựng quân sự lữ đoàn xây dựng 394 anh hùng của Việt Nam, những người đã cùng chúng tôi chung sức xây dựng căn cứ hải quân Cam Ranh, tiêu biểu là lữ đoàn trưởng trung tá Nguyễn Tiến Long, chủ nhiệm chính trị trung tá Hãng, tham mưu trưởng thiếu tá Aleksandr (tôi không nhớ họ Việt Nam của anh ấy, vì tất cả các sỹ quan của lữ đoàn đều học ở Liên Xô và họ đều có những cái tên Nga), người phiên dịch của tôi, đã từng chiến đấu ở Việt Nam và Lào, đại úy Hân. Tình yêu lao động, quan hệ giữa những người Việt Nam với nhau đến bây giờ vẫn làm tôi ngạc nhiên, mong muốn chung của họ đạt tới cuộc sống hạnh phúc, đó không phải là lời nói sáo rỗng. Khi đến Việt Nam năm 1988, tôi rất hiếm gặp người Việt Nam đi xe đạp; họ chưa thể cho phép mình sử dụng một thứ xa xỉ như vậy, dù đó là phương tiện di chuyển yêu thích của dân tộc họ, vậy mà khi tôi đi khỏi năm 1991, tôi đã khó còn thấy người Việt Nam đi xe đạp, vì giờ đây họ đã đi trên những chiếc "Honda" của Nhật. Hợp tác lao động, công việc chung trên các công trình xây dựng đã góp cho phía Việt Nam và nền kinh tế quốc dân Việt Nam hai mươi ngàn chuyên gia xây dựng các chuyên ngành được đào tạo, có tay nghề cao, - và chỉ có trên các công trình của chúng tôi, khi chúng tôi chia tay, trong mắt những người cộng sự của chúng tôi có ngấn lệ.

Hai mươi năm trôi qua từ thời kỳ đó. Phân tích công việc đã làm, như trên công trình chúng tôi, cũng như trong việc đào tạo các chuyên gia cho nền kinh tế quốc dân Việt Nam, tôi nhận thức rằng chúng tôi đã thực sự hoàn thành một thành tích lao động anh hùng, bởi vì trong điều kiện hiện đại của cuộc sống ngày nay, thực hiện công việc mà chúng tôi đã làm trong những điều kiện như vậy và với những điều kiện như vậy đơn giản là không thể. Thật xấu hổ vì một chiến công lao động như vậy hầu như chẳng ai biết.

Tôi đã ở Mỹ tại giải vô địch bóng rổ thế giới giữa các cổ động viên đội tuyển Cộng hòa Moldova năm 1998. Tại lễ bế mạc, trong những khách mời danh dự có hai phi công Mỹ tùng chiến đấu ở Việt Nam. Ai đó trong đội chúng tôi nói với một người Mỹ rằng trong đội chúng tôi có một "người Việt Nam", anh ta vô cùng sửng sốt và mời các phóng viên đến tường thuật giải vô địch thế giới gặp gỡ với chúng tôi. Câu hỏi đầu tiên: "Ông đã chiến đấu ở Việt Nam?". Trả lời: " Không, chúng tôi không chiến đấu, mà xây dựng lại những gì mà các ông đã phá hủy bằng cuộc chiến tranh của các ông ở Việt Nam và tạo tiền đề cho người dân sau cuộc chiến tranh 20 năm trở lại cuộc sống hòa bình thường lệ". Câu hỏi tiếp theo: "Về những anh hùng của chúng tôi, cả nước Mỹ đều biết (giết người, đốt cháy phụ nữ và trẻ em bằng napalm - ghi chú của tác giả), họ là những người rất được kính trọng, được quốc gia chăm lo mọi thứ, vậy ở đất nước của ông, ông cũng là anh hùng chứ? Trong kiểu cách của ông, ông cũng đã hoàn thành một kỳ tích lao động". Cần phải nói rằng: họ rất rõ tin tức về những hậu quả sau khi quân đội Mỹ rút đi. Câu hỏi: "Với ông, tại Tổ quốc của mình, sự kính trọng dành cho ông là như thế nào?" Trả lời: "Vâng, tất nhiên, thậm chí còn vinh dự nhiều hơn nữa!!!"

Tôi đã ủy nhiệm cho ông cháu trai của tôi, đang học năm thứ 3 Học viện Du lịch và Thể thao, làm một cuộc thăm dò xem các sinh viên có biết Cam Ranh nằm ở đâu không? Khoảng chừng 100 người được hỏi, và chỉ có hai người trả lời: một trả lời rằng Cam Ranh nằm đâu đó ở Sakhalin, người thứ hai - ở quần đảo Kuril, những người còn lại không có khái niệm....."


Năm 1991. Lối vào căn cứ đảm bảo hậu cần - kỹ thuật 922 Hải quân Nga tại Cam Ranh.

.....  
« Sửa lần cuối: 18 Tháng Tư, 2011, 05:55:37 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #285 vào lúc: 17 Tháng Tư, 2011, 07:39:17 pm »

(tiếp)

BPK "Nguyên soái Voroshilov" trên đường tiến vào vịnh Cam Ranh năm 1987, những chiếc thuyền của dân chài là một trong những đối tượng họ gặp đấu tiên - các "Korefan".  


"... Trở về Liên Xô, về thành phố Moskva, việc đầu tiên phải làm là nhận lại thẻ đảng ở BCHTW Đảng Cộng Sản Liên Xô. Trước khi đi công tác biệt phái ở Việt Nam, chúng tôi đã giao lại thẻ cho họ cất giữ. Tại đây người ta đã trả lời tôi rằng thẻ đảng anh sẽ nhận lại ở nơi anh sống và đăng ký hộ khẩu và họ hỏi địa chỉ cơ quan đảng bộ địa phương để gửi, và bảo tôi hãy đợi cơ quan đảng địa phương gọi đến. Vấn đề đầu tiên thế là được giải quyết. Chuyển sang vấn đề thứ hai, tưởng như vấn đề bình thường: nhận phần xương máu của mình, công lao động tính bằng đô la Mỹ cho ba năm làm việc. Có vẻ là đơn giản thôi, tiền công đã được tính rồi, giấy tờ cầm trong tay, đi vào Ngân hàng Ngoại thương Liên Xô và chỉ việc nhận. Nhưng thực tế thật phũ phàng khi tiếp xúc với Ngân hàng Ngoại thương: có đến ngàn người xếp hàng, ghi tên đăng ký, hàng giờ điểm danh, ngày cũng như đêm. Những người đầu tiên đã đứng ở đây suốt ba ngày đêm, cải tổ "perestroika", ngân hàng trên bờ vực phá sản, không có tiền, ngoại tệ đồng rúp đã tăng quá mức. Ai đó nói: đi đi, để tiền không mất giá, với giấy tờ của anh có thể mua được cái gì đó ở cửa hàng "Bạch Dương". Tôi phóng đến "Bạch Dương". Lãnh đạo "Bạch Dương" không tin Ngân hàng Ngoại thương và không xuất hàng cho tôi theo phiếu. Và ở đó thứ mà tôi có thể mua được: cà vạt "Versace", đồ chơi trẻ em, còn một chiếc máy khâu nhỏ - 1230 đô la Mỹ - đó là giá của một chiếc ô tô Xô viết hạng nhẹ. Thật khó chịu khi nói mãi về sự đê tiện này, một sự ăn cắp trắng trợn của Ngân hàng Ngoại thương đối với tiền công lao động trung thực của những người đại biểu ưu tú nhất của đất nước, đang làm việc ở nước ngoài, trên khắp thế giới, vì người ta chỉ gửi đi làm việc ở nước ngoài những người xuất sắc trong số những người xuất sắc nhất, người ta không hề gọi những người khác. Tôi chỉ có thể rút được qua một ngân hàng khác 420 đô la Mỹ - cho 3 năm lao động, gần được 12 đô la một tháng - món tiền công xứng đáng với người đứng đầu SMU hay sao, 50 xu một ngày, còn vợ tôi, cũng làm việc 2 năm gần như chẳng nhận được gì. Có thể nói hoàn toàn thẳng thắn: có lẽ nào tìm được trên thế giới này một chuyên gia có bằng cấp và tầm cỡ quốc tế đã trải qua 25 năm kinh nghiệm với tiền lương chỉ 50 xu trong những điều kiện làm việc khắc nghiệt như vậy.

Trở về nhà ở thành phố Kishinev, công việc, tiện nghi trong công việc, các vấn đề gia đình không giải quyết được, thế còn thẻ đảng? Tổ chức đảng yêu cầu tuân thủ nghiêm khắc kỷ luật đảng và hãy đăng ký đã, thêm nữa là cả tôi và người phó đang quản lý Xí nghiệp liên hiệp xây dựng "Moldkurotstroi", còn thẻ thì chưa có. Tại đảng bộ địa phương, thẻ của bạn chưa đến, người ta gửi chất vấn đi, vấn đề kỷ luật được thu xếp ổn thỏa với tổ chức đảng ở địa phương. Một thời gian trôi qua, ngày tháng chính xác tôi không còn có thể nhớ được, điện từ đảng bộ địa phương réo xuống báo cho biết cuối cùng thẻ đảng của tôi cũng đã tới. Bỏ mọi việc tôi phóng đến trụ sở đảng địa phương, không muốn là kẻ phá vỡ kỷ luật đảng, trong phòng đăng ký sinh hoạt đảng: thẻ đảng đến rồi, nhưng anh phải nộp 368 rup đảng phí cho thời gian 3 năm, khi đó số tiền này bằng tiền lương bộ trưởng xây dựng Moldavi, và anh sẽ nhận được thẻ, lúc đó đã là 16 giờ mà tôi lại không mang theo người một số tiền như vậy, tôi đề nghị người đứng đầu ban kiểm tra cho tôi về nhà thật nhanh để lấy tiền và trở lại ngay lập tức..."

.....        
« Sửa lần cuối: 18 Tháng Tư, 2011, 12:17:45 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #286 vào lúc: 18 Tháng Tư, 2011, 01:45:24 am »

(tiếp)


Tổng bí thư Lê Duẩn đến thăm Cam Ranh ngày 24-1-1984. Bên trái TBT và là người ngoài cùng bên phải ảnh là đại tá Vũ Lập chỉ huy trưởng vùng 4 hải quân Việt Nam. Giữa hình là tư lệnh binh đoàn 17 chuẩn đô đốc R.A.Anokhin, bên phải tư lệnh là chủ nhiệm chính trị - đại tá hải quân A.R.Prisiaznhiuk


Đại tướng Văn Tiến Dũng trên boong BPK "Gnevnyi". Cam Ranh ngày 26-4-1984.

 "...Hy vọng đến kịp trước khi kết thúc ngày làm việc của đảng bộ địa phương, URA!!! KỊP RỒI!!, NỘP ĐẢNG PHÍ XONG RỒI!!! Nhận được thẻ đảng, tôi báo cáo ngay qua điện thoại cho bí thư tổ chức đảng để ông ấy gạch tên tôi ra khỏi danh sách những người vi phạm kỷ luật đảng. Ngay sáng hôm sau lúc 6 giờ đúng, điện thoại từ Trưởng phòng Xây dựng cơ bản Ủy ban các hội nghề nghiệp nước CHXHCN Moldavii - Voinov Ya.P. réo vang: "8 giờ đúng chúng ta gặp Bí thư thứ nhất Ủy ban trung ương Đảng Cộng Sản Moldavii - Erimei Gheorgii Esidorovitch tại phòng làm việc". Không giải thích lý do, ông ấy dập máy. Cả ba chúng tôi cùng đến: tôi, Voinov Ya.P. và người quản lý Xí nghiệp Liên hợp "Moldkurortstroi" của tôi Svetlitchnyi V.F., và chào hỏi nhau. Toàn thấy những gương mặt rầu rĩ, tôi không hỏi han gì cả mà lên thẳng phòng ở tầng trên. Lập tức tôi để ý - tại lối cửa vào dưới sân thường ngày luôn có hai anh công an mà giờ lại không thấy người nào, thật lạ. Gheorgii Esidorovitch mở cửa. Cả hai vợ chồng ông ấy đều "thất thần". Tôi sẽ không mô tả lại bi kịch này nữa, nhưng chỉ có tại đây, từ miệng người lãnh đạo toàn thể những người cộng sản nước cộng hòa Moldavii, tôi mới hiểu rằng đảng cộng sản KHÔNG CÒN NỮA, bạn hãy tưởng tưởng tâm trạng của tôi , với tư cách là người cộng sản, sẽ thế nào nếu Bí thư thứ nhất UBTU cũng không biết phải làm gì với đảng chúng tôi bây giờ? Phản ứng của tôi về ĐCS Liên Xô, như một người cộng sản tiên phong, có tính chất triết học, tôi nhớ đến hôm qua và thấy tự hào mà an ủi mình rằng chắc có lẽ mình là người cộng sản duy nhất trong toàn thể ĐCS Liên Xô đã trả món đảng phí kỷ lục trong giờ cuối cùng, mà có thể là phút cuối cùng tồn tại của đảng cộng sản Tổ quốc tôi.

Tôi nhắc mình phải làm thủ tục trợ cấp về nghĩa vụ quốc tế. Thủ tục không phải là dễ chịu khi mà bạn có kinh nghiệm 40 năm nay rơi vào hoàn cảnh phải khai nhận trước một cô gái trẻ măng làm thủ tục trợ cấp, phải tường trình trước cô ta toàn bộ cuộc đời lao động của mình, vô vàn những cật vấn, thắc mắc, thời gian và thần kinh hao tổn để có kết quả thế nào đây? Thời gian lao động ở nước ngoài: trước khi đến Việt Nam tôi đã lao động 3 năm tại CHXHCN Liên bang Tiệp Khắc (cụm tập đoàn quân trung tâm, thành phố Milovitsa), tổng thời gian 6 năm. Khi tính công lao động thì toàn là ngoại tệ, rằng là chúng tôi nhận được đồng krona Sec, Việt Nam đồng, đô la Mỹ, mà khi tính toán trợ cấp lại không tính đến, chỉ tính trả trợ cấp bằng đồng rup, mà tiền lương hưu trả bằng rup, dù bạn làm việc ở nước ngoài - với cương vị kỹ sư 130 rup một tháng và thật vô ích khi giải thích rằng tiền lương gồm hai loại, mà ở Việt Nam còn là 3 loại ngoại tệ, thuế thu nhập, đảng phí, hội phí hội nghề nghiệp đã phải trả bằng cả 3 loại ngoại tệ rồi, vậy tại sao trợ cấp hưu lại chỉ có 130 rup? Trả lời: Thưa ông yêu quý của chúng tôi, ông đã thi hành nghĩa vụ quốc tế!

Kết quả là nghĩa vụ quốc tế của tôi sẽ ở lại với tôi suôt đời, mà bạn sẽ đặc biệt nhớ đến nó khi bạn nhận lương hưu: vợ tôi đã làm việc 25 năm, không có bậc nào cao hơn kỹ sư trưởng trong thang bậc lao động, mà tiền hưu của chúng tôi cũng vậy mà thôi.    

Nghĩa vụ quốc tế đó là quan hệ của cá nhân tôi với cuộc đời này, mà tôi phải có đối với nước CHXHCN Liên bang Tiệp Khắc ư? Ba năm làm việc ở Tiệp Khắc chúng tôi đã xây dựng vô số công trình: nhà ở, công trình quân sự, công trình xã hội, công trình kỹ thuật, trong thời gian làm việc của tôi đã hoàn thành xây dựng 18 trạm phát sóng VTTH. Tất cả những cái đó đóng góp cho nền kinh tế quốc dân Tiệp Khắc thời ấy, còn tôi cương vị là phó chủ nhiệm ban lắp máy thuộc bộ phận xây dựng của cụm tập đoàn quân trung tâm, đồn trú tạm thời trên lãnh thổ Tiệp Khắc. Các bạn Sec đánh giá đúng lao động của tôi, đã tặng thưởng tôi huy chương nhà lao động công huân nước cộng hòa Séc.

Việt Nam và Cam Ranh - đó không chỉ là căn cứ hải quân, đó là cả một cấu trúc của nền kinh tế quốc dân, đó là hải cảng, là sân bay quốc tế, đang ngày đêm phục vụ khách du lịch khắp nơi trên thế giới, phục vụ người lao động sở tại. Cam Ranh là một làng nhỏ, thậm chí không thể gọi là một ngôi làng đúng nghĩa, làm sao có thể hiểu được họ sống được ở đấy khi ngay cả trên đất liền cũng không có nước ngọt.        
Khi chúng tôi xây dựng xong trước ngày Quốc khánh của họ, trạm bơm và công trình khai thác nước, cung cấp nước uống đúng tiêu chuẩn cho bán đảo - đó là một ngày hội vui mừng với người Việt Nam, còn giờ đây - đó là một trung tâm đang phát triển trong khu vực. Những người đồng chí Việt Nam đánh giá đúng lao động của tôi, tặng thưởng cho tôi hai bằng khen của quân đội Việt Nam, mà tôi chẳng hề có nghĩa vụ gì với Việt Nam.        
 
Là nhà xây dựng - tôi không hề có ý hạ thấp các ngành nghề khác, nhưng đó chính là ngành nghề duy nhất tạo cơ sở vật chất cho quốc gia. Những người xây dựng có thể đã chết, nhưng quốc gia từng phút từng giờ nhận được từ công trình đã xây dựng tiền bạc và lợi ích vật chất do lao động của họ đem lại.              

Mặc dù tất cả những điều cay đắng và khó chịu kể trên mà chúng tôi đã phải nếm trải tại Tổ quốc mình do sự thực hiện nghĩa vụ quốc tế ở CHXHCN Việt Nam, tôi và vợ tôi - Gniliakova Larisa Vasilievna, bà ấy cũng làm việc trên công trường, chúng tôi vẫn thường nhớ về công việc của mình tại đất nước anh em này và chúng tôi coi những năm tháng lao động chung đó là những năm tháng đẹp nhất. Ký ức về thời kỳ ấy đã đưa hai chúng tôi cùng bay đến Việt Nam năm 2009, tiếp đất tại sân bay của chúng tôi, cư trú tại khách sạn ở Nha Trang và cùng muốn trở lại thăm căn cứ, tôi đã trình ra bằng khen của mình, nhưng người ta không cho phép chúng tôi được vào vì phải có giấy phép đặc biệt của chính quyền. Mà điều đó cũng chẳng hề làm hỏng tâm trạng phấn chấn của chúng tôi trong kỳ lưu trú ngắn hạn. Được ở giữa những bạn bè, được nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, ở đâu bạn có thể tìm thấy điều đó? Tại Tổ quốc của tôi, chẳng thấy có điều ấy, khắp nơi là những khuôn mặt ảm đạm và đăm chiêu. Với niềm tự hào và sự ấm áp trong tâm hồn, chúng tôi hiểu rằng trong hạnh phúc ngày hôm nay của dân tộc này, có một phần đóng góp bé nhỏ từ lao động của chính chúng tôi, của tập thể lao động SovSMO.

Việt Nam đang nở hoa kết trái, Cam Ranh đang nở hoa kết trái! Chúng tôi - những chuyên gia xô viết thuộc Tổ hợp xây lắp Xô Viết vui mừng thay cho các bạn!!!"


Năm 1991. Khu PMTO về đêm.
« Sửa lần cuối: 18 Tháng Tư, 2011, 12:25:44 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #287 vào lúc: 19 Tháng Tư, 2011, 03:28:55 pm »

Trích lịch sử hoạt động tàu ngầm nguyên tử mang vũ khí hành trình "K-7", "K-184" sư đoàn tầu ngầm 26 Hạm đội Thái Bình Dương.

(bốn con tàu K-7, K-57 (K-557), K-189 (K-144), K-184) đã tham gia gián tiếp vào chiến tranh Việt Nam chống Mỹ trong một chiến dịch vào tháng 5-6 năm 1972)

(tiếp theo trang 22)

Cuộc hành quân đầu tiên

A.S.Berzin (thuyền trưởng K-184)


Tạp chí kỹ thuật quân sự "Bão tố" («Тайфун») №7/2001 (38)




Ảnh: Quan sát qua kính tiềm vọng, thuyền trưởng A.S.Berzin, sau này là sư đoàn trưởng sư đoàn tàu ngầm nguyên tử chống tàu sân bay số 10 Hạm đội Thái Bình Dương giai đoạn 1977-1982.

"...Cuộc hành quân xa đầu tiên của tôi trong cương vị thuyền trưởng tàu ngầm bắt đầu ngày 12 tháng 3 năm 1971, khi tàu ngầm nguyên tử mang tên lửa hành trình "K-7" đề án 675, vừa gia nhập đội hình sư đoàn tàu ngầm 26 Hạm đội Thái Bình Dương, rời khỏi cầu tàu trong vịnh Pavlovskii, bắt đầu di chuyển trong tư thế nổi tới điểm №1, tại đó nó lặn xuống độ sâu 120 m, lấy hướng 180 độ và hành trình với vận tốc 11 hải lý.
Những chiếc đồng hồ được lấy lại giờ - bây giờ chúng tôi sẽ sống theo giờ Moskva.
13 tháng 3. Đi cùng chúng tôi có tư lệnh sư đoàn, chuẩn đô đốc Igor Ivanovitch Verenikin, có trách nhiệm kiểm tra xem tôi có đủ khả năng bơi độc lập trong những chuyến hành quân xa thế này hay không. Đó không phải là do tính cầu kỳ của ông - thủ tục này được lập ra bởi Tổng tư lệnh Hải quân (tức S.G.Gorshkov). Người ta đã biệt phái tôi đến đây, sau khi gọi tôi từ Trung tâm Đào tạo về, nơi tôi đang cùng thủy thủ đoàn của mình huấn luyện hành quân. Thuyền trưởng con tàu đó là trung tá hải quân G.A.Khvatov ở lại trên bờ - anh được bầu là đại biểu đi dự Đại hội XXIV Đảng Cộng sản Liên Xô, sẽ khai mạc trong vài ngày tới.                

Lúc 2 giờ 00 có phiên liên lạc vô tuyến. Tôi gọi vào buồng mình trợ lý chính thiếu tá hải quân A.Tchetyrbok, và chúng tôi bàn bạc với nhau xem làm sao hoàn thành cuộc cơ động này một cách tốt nhất. Sau khi kết thúc cuộc trao đổi, nhìn đồng hồ - còn 10 phút nữa đến giờ nổi lên.

Tôi ra lệnh báo động chiến đấu. Hồi còi báo động dài và chói gắt tràn ngập các khoang, thủy thủ đoàn tản ra chạy về các vị trí chiến đấu của mình và báo cáo sẵn sàng. Các đội viên thủy âm sục sạo phía chân trời để sao cho khi nổi lên không va chạm với các loại tàu chiến và tàu dân sự mặt nước; và cuối cùng báo cáo  - Chân trời sạch (Горизонт чист).      

Chỉ khi đó tàu ngầm mới nổi lên độ sâu tiềm vọng kính (8 m) và dương kính tiềm vọng lên. Quan sát đường chân trời và trên không gian, tôi không phát hiện được gì. Khi dương anten lên để thu thông tin vô tuyến và phát hiện tín hiệu radar định vị vô tuyến, phiên liên lạc đã bắt đầu.

Sau vài phút trắc thủ vận hành radar báo cáo:
- Thông tin không tới địa chỉ của chúng ta. Phiên liên lạc đã kết thúc.

Tôi ra lệnh thu tất cả anten, kính tiềm vọng lại và lặn xuống độ sâu 80 m. Sau phiên liên lạc, tư lệnh sư đoàn gọi tôi vào buồng hoa tiêu, với lấy sổ ghi nhất ký hải trình ra và, liếc nhìn qua rồi ngoáy bút những dòng nhận xét:
 
- Thực hành tổ chức cho tàu ngầm nổi lên quá kém: các quân nhân thuộc quyền anh lắm lời quá, ba hoa đủ điều mà không biết xấu hổ, mặc dù cần phải chỉ huy và báo cáo cho chính xác. Tàu trước khi nổi không giảm độ ồn tới mức cần thiết. Một phần thành viên thủy thủ đoàn ngủ gật tại vị trí chiến đấu.

- Tôi yêu cầu anh nâng cao đòi hỏi với tất cả mọi người - như thế này không thể bơi được.
Tất nhiên, phải nói rằng, về thực chất, nhận xét của tư lệnh là công bằng..."

.....
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Tư, 2011, 12:20:58 am gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #288 vào lúc: 19 Tháng Tư, 2011, 05:25:03 pm »

(tiếp)



Ảnh: Tàu ngầm Mỹ lớp "Sturgeon" - tàu ngầm nguyên tử tấn công nhanh SSN-649 "Sunfish" (Short Hull); tàu trang bị 4 tên lửa chống hạm "Harpoon" hoặc 8 tên lửa hành trình "Tomahawk", 4x21 ống phóng (533 mm) để phóng ngư lôi loại MK-48 và ADCAP (Advanced Capability).

"...Trưởng nhóm đặc nhiệm (группа ОСНАЗ - группа особого назначения) đại úy hải quân Silanov báo cáo rằng, đã bắt được đài radar AN/APS-80 của máy bay săn ngầm "Orion". Tín hiệu yếu. Cần giải thích rằng những báo cáo như thế phải thực hiện ngay không chậm trễ. Theo tính toán thì máy bay đang ở cách chúng tôi khoảng 150 dặm và việc phát hiện tàu ngầm trên độ sâu tiềm vọng kính ở khoảng cách xa như vậy là không thể.

14 tháng 3. Hôm nay tư lệnh sư đoàn cho tôi tình huống giả định tàu của tôi đang bị một tàu ngầm nguyên tử Mỹ loại "Sturgeon" theo dõi.
Đó là một đối thủ vô cùng nguy hiểm. Ưu thế chủ yếu nhất của nó là độ ồn nhỏ hơn chúng tôi vài lần và hệ thống thủy âm của nó tốt hơn hẳn. Khả năng của chúng tôi là khác nhau: "Sturgeon" nghe được chúng tôi từ khoảng cách lớn (đến 50 dặm), chúng tôi nghe được nó - ở khoảng cách nhỏ hơn nhiều (gần 5 dặm). Điều này cho phép nó theo dõi được chúng tôi một cách bí mật, đồng thời sẽ phát hiện ra chiến thuật của chúng tôi, và khi bắt đầu chiến sự sẽ là người đầu tiên khai hỏa

Trong những năm đầu tiên xây dựng hạm đội tàu ngầm nguyên tử, giữa chúng ta và người Mỹ không có sự khác biệt như thế. Những chiếc tàu ngầm nguyên tử Mỹ hồi ấy chỉ có thể theo dõi chúng ta ở khoảng cách nhỏ và điều đó dẫn đến hay xảy ra va chạm.  

Ví dụ, vào tháng 6 năm 1970 gần bờ biển Kamchatka, trong khi đang theo dõi trong tư thế bơi ngầm, tàu ngầm "K-108" (chỉ huy đại tá hải quân B.Bagdasarian) đã va vào một tàu ngầm nguyên tử Mỹ (USS "Tautog"). Kết quả cuộc va chạm này khiến "K-108" hư hại vỏ ngoài (vỏ nhẹ - легкого корпуса) và trục truyền bên phải.
Những trường hợp như vậy bắt các chiến sỹ tàu ngầm của chúng ta phải nghĩ đến việc làm sao tránh va chạm và giữ bí mật tránh việc bị kẻ địch theo dõi mình. Nền khoa học và công nghiệp của chúng ta thời bấy giờ chưa thể đuổi kịp Mỹ trong những vấn đề này, bởi vậy các chỉ huy tàu ngầm nguyên tử buộc phải hài lòng bằng cách bù lại sự tụt hậu (kỹ thuật) với việc soạn ra những chiến thuật phù hợp
Trên hành trình, thuyền trưởng tàu ngầm luôn phải nhớ đến chuyện đó, và mỗi người theo cách của mình phải giải quyết vấn đề này. Tôi đã đề ra cách phát hiện sự theo dõi mà tư lệnh sư đoàn đã nhiều lần phê phán và nói rằng trong đó chẳng có gì mới. Nhưng khi giả lập để tập luyện với trường hợp tương tự, gần như lúc nào tôi cũng là người chiến thắng. Rồi thì cuối cùng tư lệnh sư đoàn cũng quyết định áp dụng phương pháp của tôi trong cuộc hành quân này. Mà trên hết là ông sợ lại đâm phải tàu ngầm Mỹ.

Trong bộ tham mưu sư đoàn người ta đã chế ra một bàn đạc đặc biệt, với sự trợ giúp của nó, các tàu ngầm của chúng ta sẽ cần phải tản ra với cái gọi là mục tiêu độ ồn nhỏ, ngầm chỉ tàu ngầm nước ngoài. Bàn đạc kiểu này có tại Vị trí Trung tâm.

Tàu ngầm - thực tế là một đối tượng độ ồn nhỏ.  Một việc khá thường xuyên là người ta phát hiện chúng chỉ trên những khoảng cách không lớn, và trong khi còn có thể kịp xác định được hướng, tốc độ và khoảng cách thì còn tránh được va chạm. Trong khi đó âm thanh truyền trong nước biển tuân theo một định luật rất phức tạp, trong trường hợp này thì các đội viên thủy âm nghe được mục tiêu ngầm ở khoảng cách xa, trường hợp kia thì lại chỉ trên khoảng cách rất nhỏ
... "

...............
« Sửa lần cuối: 19 Tháng Tư, 2011, 06:12:54 pm gửi bởi qtdc » Logged
qtdc
Thượng tá
*
Bài viết: 3299


« Trả lời #289 vào lúc: 19 Tháng Tư, 2011, 08:25:36 pm »

(tiếp)



Ảnh: USS "Tautog" SSN-639 "Silent Vigilance" trên biển gần quần đảo Hawaii (en.wiki).

"...Và đơn giản khi nghe được ít - còn cần phải xác định thêm âm thanh đó thuộc về đối tượng nào: tàu ngầm, tàu chiến mặt nước, tàu vận tải, tàu đánh cá bằng lưới quét, sinh vật biển, hay đó là tiếng ồn của thiên nhiên.
Bởi vậy sẽ phải gắng lựa chọn những người có thính giác tốt làm kỹ thuật viên thủy âm. Việc này không phải bao giờ cũng làm được, nhưng yêu cầu thì phải như vậy. Trên bờ và trên biển người ta huấn luyện họ một cách hệ thống trong việc lắng nghe các âm thanh ghi chuẩn của tàu ngầm, tàu mặt nước và các đối tượng khác. Khi phát hiện ra bất kỳ tiếng ồn nào trên biển, các kỹ thuật viên thủy âm ghi nó vào máy ghi âm, so sánh nó với băng ghi chuẩn và, nếu tiếng ồn phù hợp với loại nào trong số âm chuẩn, ngay tức khắc có thể xác định được đối tượng phát hiện ra thuộc loại nào. Các kỹ thuật viên trình độ cao có thể xác định tiếng ồn chỉ theo thính giác mà không cần so với âm ghi chuẩn. Tuy nhiên vấn đề khá phức tạp và đặc thù.

Hồi ấy tôi còn chưa biết rằng trong lĩnh vực này người Mỹ đã tiến rất xa - các chuyên gia bộ phận đặc biệt hãng IBM đã nghiên cứu sâu vấn đề, phân tích tần số, sóng hài, cường độ âm thanh, so sánh tiếng ồn thu được với âm chuẩn và đưa ra cách phân loại. Ngoài ra, họ có các phương tiện chuyên ngành đặc biệt có thể giả lập các loại âm khác nhau: tàu chiến mặt nước, tàu đánh cá bằng lưới rà, đàn cá heo và những loại khác, cho phép các chỉ huy tàu ngầm của họ che giấu hoạt động của mình và làm cho các thuyền trưởng của chúng ta nhầm lẫn.

Bàn đạc là có ích để tránh các mục tiêu độ ồn thấp, khi chúng thực sự không xa chúng tôi. Đôi khi các kỹ thuật viên thủy âm không thể phân loại được tiếp xúc, và trong những trường hợp đó, tư lệnh sư đoàn yêu cầu coi như phát hiện ra tàu ngầm và tương ứng là tránh chúng. Mà có thể, ví dụ đó là một tàu buôn đang đi theo hướng song song, đang ở cách chúng tôi khoảng hai mươi dặm - tiếng ồn chân vịt của nó khó lắm mới nghe được và phương vị không thay đổi. Khi đó, coi nó như là mục tiêu độ ồn nhỏ, tàu ngầm bắt đầu tránh xa, nhưng bức tranh hầu như không thay đổi, và tạo ra một ấn tượng giả tạo là mục tiêu độ ồn nhỏ đó đang theo dõi tàu ngầm.
Tôi kể cho tư lệnh sư đoàn chuyện trong một chuyến "độc hành" đại tá hải quân Grigori Valentinovitch Targonin đã cơ động như thế, nhưng sau đó quyết định kiểm tra xem thực ra thì tiếng ồn rất khó nghe đó là gì. Lấy hướng thẳng tiến tới nguồn phát tiếng ồn, 15 phút sau, tàu nổi lên độ sâu kính tiềm vọng và nhìn thấy qua kính một tàu lưới rà đánh bắt cá đang bận rộn quanh những dải lưới của mình. Sau đó Targonin bắt đầu hành động hợp lý và có suy xét hơn. Kết thúc tôi đặt câu hỏi: - Có thể nào chúng ta cứ tránh bất cứ tiếng lào xào nào đó là đủ.
Chuẩn đô đốc Verenikin không trả lời mà chỉ mỉm cười, nhưng rồi sau đó ông trở nên thờ ơ với những tiếng ồn nhỏ.      
Ban ngày tôi báo cáo tư lệnh sư đoàn quyết định của mình về việc bơi ngầm vượt qua eo biển Triều Tiên theo sau tàu vận tải "Vishera". Buổi chiều tối chúng tôi nổi lên trên độ sâu kính tiềm vọng ở vị trí cách điểm №3 ba dặm, trên lối vào eo biển Triều Tiên. Tầm nhìn tốt, tại phương vị 170 độ phát hiện ra một tàu nổi (hướng - 50 độ, tốc độ - 12 hải lý). Quan sát trực quan được "Vishera", chúng tôi tiếp tục theo dõi hành động của nó.... ."

.....
« Sửa lần cuối: 19 Tháng Tư, 2011, 10:41:34 pm gửi bởi qtdc » Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM