tuy đạn ak mạnh, nhưng khi bắn vào người cũng chỉ tạo 1 lỗ 7-8 mm. Còn đạn M-16 tuy yếu, nhưng khi trúng vào xương sẽ vở thành nhiều mảnh, sát thương mạnh hơn.
Lại một chú ngộ độc quảng cáo. Mà chú này bị thành nào ị mà đến nỗi đạn M16 nổ phá
? Còng trúng vào xương mà vỡ thành nhiều mảnh thì không gẫy xương
?? bắn vào đầu văng ra
? Người ta cần đạn vỡ hay lộn trong phần mềm để nó phá, còn khi chạm xương cần tập trung sức phá vỡ xương.
(Câu văng tục này không liên quan đến AK hay M16, mà liên quan đến chuyện bác Huyphuc_nb được lên cột điện 1 ngày). Đạn M16 mà vỡ khi chạm xương thì đó là đạn rởm, chắc dùng gang tồi quá nên mới thế. Thực tế M16 khá rắn chắc, chắc chắn là mấy chú ngu si đần thộn này kiếm được đạn rởm rồi.
Đạn đạn AK là đạn cầu đầu mềm. Nó có phần đầu thường là nhẹ, để cho rẻ người ta không làm rỗng mà kéo dài đầu nhọn ra tác dụng tương tự. Cơ cầu này dồn trọng tâm về sau ổn định đường đi. Một tác dụng của nó là phá rất mạnh. Khi đạn trong phần mềm, phần mềm không làm nó chậm lại trực tiếp mà cơ chế hồi chuyển làm nó ngoáy đảo mạnh. Đạn AK-74 nhỏ có phần đầu rỗng mềm để tạo tác dụng tương tự, lúc này công nghệ phát triển nên đi theo hướng này.
Muốn biết đạn AK thế nào thì đi mà hỏi những thằng đã may mắn biết cảm giác đạn trúng bụng. Lỗ sau lưng bằng cái bát sắt, nó không thổi bay thịt đi mà trộn đều thành một hỗn hợp ....
Lục trên mạng thấy mấy chú không chuyên đem lợn ra thử AK đấy, các chú đo đạc tính toán ghi chép còn hơn cả pờ rồ.
----
Năm 1947 làm gì có ai nghĩ đến ''súng trường tấn công'' assault rifle. Khẩu MP-44 giống súng ngắn bắn nhanh niều hơn, tuy rằng nó rất gần ''súng trường tấn công'', nhưng khi thiết kế đã ưu tiên nhiệm vụ ''tấn công'' mà bỏ quên nhiệm vụ ''súng trường''.
Khẩu súng trường cần làm tất cả những nhiệm vụ của người bộ binh. Nó cần bánh mạnh khi xung phong, cần mang được nhiều đạn và bắn tiết kiệm khi hành quân, cần bắn xa khi phòng ngự... và nó cũng không quýt sờ tộc như các loại bắn tỉa, đại liên...
Trong khi đó những ''súng trường'' truyền thống như Mauser, Mosin, SVD... lại thiếu khả năng ''tấn công''. Người ta làm rất nhiều súng ngắn bắn nhanh sub machine như PPS. Chả lẽ lại trang bị cho lính hai súng. AK được vẽ kiểu năm 1943 vì yêu cầu chiến trường như vậy. Nó kết hợp ưu thế của súng ngắn bắn nhanh và súng trường. Ngày nay, những thiết kế của AK trở thành tiêu chuẩn: Chọn chế độ bắn, bắn tiết kiệm đạn, tầm hiệu quả 300 mét, tin cậy an toàn...
M16 ra đời sau nhưng lại có hướng thiết kế sai. M16 thậm chí còn không đạt điểm MP-44, nó chỉ có chức năng ''súng ngắn bắn nhanh'', lại còn cực nhanh nữa. Các chú ngộ độc cứ thấy bắnh nhanh là sướng, cáng nhanh càng sướng. Thế nên trận Iadran các chú chỉ gặp một hai xung lực là sức chiến đấu về mo. Liệu mỗi linh mang được bao nhiêu đạn
? đủ bắn ''thật cẩn thận'' 20 loạt không (mỗi loạt trung bình 6 viên). Còn nếu tính chỉ hơi đãng trí giật mình là đi một băng thì bắn được mấy phát
?
Đây mới chỉ là một chiến lược thiết kế sai nhỏ, sau nó cũng khắc phục bằng loạt bắn 3 viên. Đến lúc đó Mỹ mới có súng trường tấn công, mặc dù chưa thật giống lắm, đấy là thập niên 197x, gần 30 năm sau khi AK được chấp nhận phục vụ. Nhưng những điểm sai lớn khác thì không thể khắc phục được, như độ tin cậy, khả năng cân bằng.
Đặc biệt một điều là Mỹ đến tận bây giờ không thật sự có khái niệm ''súng trường phục vụ''
Súng trường phục vụ điển hình là Mauser và Mosin. Nó không phải là một khẩu cụ thể, mà là một tập hợp các tiêu chuẩn, công nghệ. Bản quyền không phải của nhà thiết kế hay nhà máy nào mà do nhà nước hoặc quân đội giữ. Mỗi hãng sẽ đề xuất phương án của mình và nếu được chấp nhận sẽ được đặt hàng.
Để có tập hợp các tiêu chuẩn đó
?
Mosin và Mauser đều ra đời qua một cuộc thi thiết kế rộng, tuyển súng khắp châu Âu. Chúng còn hoàn thiện nhiều cho đến năm 1898, khi chúng có tiêu chuẩn đạn.
Súng trường trang bị được bắt buộc trang bị trong toàn quân, thậm chí các động tác bắn cũng có điều lệnh, nghệ sỹ biểu diễn láo là nằm hầm ngay.
Nhờ vậy, súng có những đặc trưng:
Không phải thiết kế theo ưu thế công nghệ của bất cứ hãng nào, súng được thiết kế sao cho dễ dàng sản xuất nhất trong những điều kiện rộng rãi nhất. Ví dụ, AK có những ''dơ'', khoảng trống dự trữ giữa các chi tiết rất lớn. Khi có điều kiện tốt, người ta chọn vật liệu tốt cho ra khẩu AK xịn rất nhẹ và bền. Nhưng khi nghèo thì đồ địa phương cũng rất sẵn. CŨng ví dụ như Mauser, nó đường tầu nhái trong các xưởng thủ công không thể tồi tệ hơn. Hay như Mosin, nó được đặt hàng khắp Anh Pháp Mỹ, làm thủ công ở Nga... đâu cũng chế tạo được. Và kết quả thật kinh hoàng, nước Nga nghèo đói nhất trong số các nước to đầu hồi đó đến 1904 khi bắt đầu chiến tranh với Nhật đã có 4 triệu súng
?? Chất lượng thì thôi rồi, súng vẫn còn thấy ở Iraq sau khi nó ra đời hơn 100 năm. Mà Mỹ là nước sản xuất trộm (không license) Mosin lớn nhất trong hơn 100 năm qua. Ban đầu, sau cách mạng tháng 10, Mỹ quỵt Liên Xô số súng đặt hàng ở đây. Để trong kho mãi rồi bán rẻ. Thế là dân Mỹ nghiện luôn, sau khi hết đồ thì các hãng lại sản xuất ăn cắp license với lý do ''không đội trời chung với bọn đỏ'', license là đinh. Dân Mỹ cũng độ súng ngang trời luôn, không biết bao nhiêu vạn phát minh được đang ký và không đanưg ký quanh khẩu này.
Tất nhiên là các hãng Mỹ luôn cười Mosin là dại, ai đời đi thiết kế quả súng vùa rẻ vừa dễ làm
?
Súng Mỹ thì ngược lại. Để đảm bảo lãi lớn, người ta cố gắng thiết kế súng trên bình diện công nghệ cao và rất ít hãng cạnh tranh trong sản xuất. Tuy nhiên, thiết kế một khẩu súng chỉ làm được bằng ''công nghệ cao'' chỉ như muỗi dãn so với thiết kế một khẩu súng xịn nhưng lại làm được ở công nghệ thấp.
Cái kiểu đó tất nhiên được một thứ súng mà đệ tử ruột của Mỹ cũng chả thèm. Ví như tầu tưởng, đệ tử vĩ đại lớn nhất mợi thời đại của Mỹ, nó cứ dùng Mauser-tự chế-đi mua-ăn cướp ăn trộm... bằng mọi giá có Mauser, ném mịe nó Spring Field vào sọt rác.
Thiếu một cuộc tuyển súng cỡ gần chục năm như Mauser hay Mosin, các súng Mỹ không được các lính chiến, thiện xạ, sỹ quan, thợ rèn, thợ sửa... thổi linh hồn vào và những nhược điểm bộc lộ sau đó, khi mà thiết kế đạ được duyệt và đông cứng. Ví như M16, người ta vội đưa vào trang bịmột khẩu súng có yêu cầu làm việ như trong xưởng chứ không phải trong rừng.
Sỹ quan Mỹ thì chưa bao giờ có khái niệm ''súng trường phục vụ'' cả. Về nguyên tắc, lính Mỹ có thể dùng bất cứ súng nào (nếu có đạn là nó dùng AK luôn), và license cũng không bắt buộc súng nào phaỉ trao cho nhà nước Mỹ cả. Vậy nên một súng của một hãng dù lớn đến mấy cũng không thể là một súng của nhà nước được.