Tiếp tục hành quân ngược thời gian cùng Sư 356
Trong chiến đấu đôi khi gặp lạ
Nhận lệnh rồi bộc phá: Kíp không (bộc phá không có kíp)
Trên lệnh: "Mở cửa" phải thông
Bộc phá dự bị cũng không hề còn
Nảy ra sáng kiến hùng hồn
40, 41(súng B40, B41) ta dồn tấn công.
Bộ đội đồng loạt xung phong
Tiến vào Đ1 khai thông chiến trường.
"Mở cửa" gồm có 6 người
Lên đến vị trí, rụng rời còn 3
Hỏa lực địch trút ta hai hướng
685 bắn lướt cạnh sườn
Đ1 không ngớt pháo tuôn
D2 gánh chịu nỗi buồn thương vong
Tinh thần ý chí tiến công
Bộ đội ta quyết đồng lòng tiến lên
Chiến hào 1 ta chiếm thêm
Chỉ huy sáng tạo có tên Văn Thuần
Dùng thông nòng súng gỡ mìn
Dẫn đường mở cửa tiến lên ào ào...
(Ngồi đọc lại bài viết của các anh ở phần 1, 2, 3) thấy quân ta nhận lệnh "Mở cửa" rồi mà mở bộc phá ra lại không có kíp, thấy chuyện lạ lạ em viết vội mấy câu về tinh thần quả cảm của bộ đội ta. Tuy vậy em cũng thấy yếu tố "Đánh địch bất ngờ" của ta phối hợp chưa hợp lý về giờ nổ súng nên đã để địch phán đoán, hình dung được phương án trận đánh, gây nhiều thương vong cho bộ đội... phải vậy không ạ?). Em đề nghị các anh lại tiếp tục hành quân chiếm lĩnh trận địa đi ạ?
....tiếng anh nói như gào thét trong chiếc máy điện đàm:
" Báo cáo trung đoàn cho mở cửa Đ1 để lên phối hợp cùng các hướng"
Được trung đoàn đồng ý cho phép mở cửa Đ1 thì một tình huống sảy ra:
'" bọc phá mở cửa không có kíp"
Dt văng tục vài câu với cánh công binh d17 rồi lại cầm điện đàm
"báo cáo bọc phá dự bị cũng hết"
Ngay lúc đó tôi thấy trung úy d17 nhảy qua người tôi xuống phía dưới nhưng không thấy quay lên
Tôi ngóc đầu lên nhìn rõ anh Đệ bỏ máy nghe ,dướn người về phía trước, đầu hơi ngỏng lên hô to
" B40 B41 mở của"
Ngay lập tức tiếng nổ của b40 b41 ầm vang đất đá cày tung lên ,chớp lửa sáng lòe..lúc này trời đã sáng nhưng sương mù còn dày đặc tầm nhìn chỉ trong khoảng 3-4m phía xa là một màu trắng nhờ nhờ.
( đoạn đối thoại trên là trích dẫn trong hồi ký trận đánh Đ1 cao điểm 772 của C5 C6 E876 ngày 12/7/1984)
Cảm ơn chị Sắn Lùi đã bằng tâm huýet của mình viết đoạn hồi ký thành những vần thơ dễ hiểu rễ nghe ..Nhưng cũng đầy tình cảm cảm động !
Đúng đấy Chị ạ ! trong chiến đấu thì cũng có thể sảy ra vô cùng nhiều tình huống khó tin ? với tình huống này thoạt nghe thì thấy khó tin ? nhưng những người trong cuộc thì lại thấy không phải là khó sảy ra ;
Chị cứ tưởng tượng xem ;
- khi hành quan vào chiếm lĩnh trận địa thì đi trong đêm tối ,dưới trời mưa tầm tã ,phải lội suối chèo lêo lên những đoạn vách đá dựng đứng cheo leo ,trên mình mỗi chiến sĩ mang vác mấy chục kg đạn dược và tư trang bông băng cần thiết .....thì rơi vãi ,ngã lăn là khó tránh khỏi
- vào vị trí sẵn sàng chiến đấu lại nằm bên cạnh đống vũ khí ,thuốc nổ ..chờ pháo phát hỏa ...Pháo ta thì ít mà pháo địch thì nhiều dội ngày càng nhiều mỗi giây càng gần với người mình hơn ...rồi thậm trí tới lúc pháo địch trùm kín lên lưng mình ...Vậy người mình còn bị pháo hất tung lên vùi xuống huống hồ là vũ khí hay bọc phá .....
- còn tính huống sử trí của tiểu đoàn trưởng Bùi Minh ĐỆ là hoàn toàn sáng suốt và đã được bàn tới trong cuộc hợp trước lúc vào trận đánh . trên diễn đàn cũng có người đã thắc mắc là làm sao B40 B41 mà lại bắn phá hủy được bãi mìn ? Xin thưa đây là tình huống không có châu thì bắt người vào cày thôi ? vẫn biết là không thể phá được hết mìn dưới bãi bằng mìn ống ,mìn DH ...nhưng không còn cách nào khác ,đành phải kích nổ bằng đạn B vào bãi mìn để giải phóng bớt mìn địch giải, nhằm mở đường máu đưa quân tiến lên đánh địch phản kích tràn xuống ...hơn thế nữa hơn 2/3 quân số của hai đại đội còn nằm phía sau phía dưới, lùi không lùi được vì bị pháo chùm kín mà chờ phía trên khai thông để tiến lên cũng không xong ,thì chỉ còn cách duy nhất là sử lý như tiểu đoàn trưởng BÙI MINH ĐỆ là sáng suốt nhất .