Mr.Ngan
Cựu chiến binh
Bài viết: 540
|
|
« Trả lời #169 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2010, 10:33:38 pm » |
|
...Đoàn người chạy ra đến ngã ba Km13 ( bây giờ bác nào đi lên Cao bằng qua đường Bắc Cạn khi đi đến gần thị xã cách 13km sẽ nhìn thấy cái ngã ba ấy ) đã thấy rất nhiều bộ đội của ta đang hối hả tổ chức phòng ngự hai bên đường, phía trên mấy quả đồi bộ đội ta đào công sự đất mới đỏ au, trong công sự các anh bộ đội đang trong tư thế chiến đấu với các vũ khí AK, trung liên, Đại liên và cối,B41.. ở phía Km8 tiếng súng vẫn nổ ran, từ hướng đó có rất nhiều xe chạy về đa số là chở thương binh, liệt sĩ. Bên vệ đường có một đám đông bộ đội ta trong đó có rất nhiều sĩ quan ( đeo súng ngắn ) đang hỏi cung hai thằng Tàu bị ta bắt ở Bản Tấn giải về đây, một thằng nữa đang bị thương nằm quằn quại dưới đất, thằng này bị thủng một mảng bụng, mỡ bụng vàng khè lòi cả ra..Chứng kiến cảnh chiến tranh mới thấy sự khủng khiếp của nó. Đang lơ ngơ quanh quẩn tìm nhau thì nghe tiếng chíu chíu rít lên từng hồi và tiếng nổ chát chúa ngay trên quả đồi có công sự của ta vừa đào, tiếng hô nằm xuống, tiếng ra lệnh hỗn loạn, đoàn người lúc này không còn chờ nhau nữa mạnh ai người ấy chạy về hướng phía trái ( về sau tôi mới biết những tiếng chíu chíu ấy là loại súng H12 của quân tàu từ Cao Bình bắn vào quân ta ở Km8 và Km13 ). Cũng may mà tất cả đoàn người đều không ai bị thương và đều chạy xuôi về Tài Hồ Sìn được cả. Từ Km13 đến Tài Hồ Sìn còn khoảng 8-9 Km nữa, lúc này thì chúng tôi coi như đã thoát được ra khu vực an toàn rồi, đường đi bây giờ là đường cái, không phải trèo đèo lội suối nữa, cái ăn cái uống đã có thể mua được. Trên đường từ Km13 đến Tài Hồ Sìn có rất nhiều dân sơ tán cũng như chúng tôi từ những đường mòn xuyên rừng cố lết được ra đến đường cái, lẫn trong các đoàn người cũng có rất nhiều bộ đội quần áo tơi tả, mặt mũi đen nhẻm vì khói lửa thuốc súng, trên người không còn vũ khí mà người nào cũng chỉ còn một quả lựu đạn, các anh bộ đội này kể rằng họ đánh trận ở Km5 Đề thám, quân tàu đông quá, bắn không xuể, hết đạn, ném hết lựu đạn, xông ra đánh tay bo và bỏ chạy rút lui, chết cũng nhiều..Đang vừa đi vừa hỏi han nhau thì mẹ tôi bỗng nhận ra hai anh bộ đội đi đằng trước là hai thằng cháu mình, người ở xã Đồng quang, thành phố Thái Nguyên, lúc đó tôi cũng nhận ra hai ông anh họ, trời ạ, trông như hai thằng quỷ đói, mặt mũi như không có hồn nữa, hai anh đi không vững, hỏi ra thì mới biết nhịn đói đánh nhau từ chiều hôm qua, Mẹ tôi vừa khóc vừa lấy bánh Khảo còn dự trữ được cho hai anh ăn, vừa thấy cái ăn hai anh như vồ lấy nhai ngấu nghiến, tôi phải đưa vội cho hai anh bi đông nước uống , cái thứ bánh khảo này mà ăn vội lại không có nước thì chỉ có chết nghẹn. Sau khi hoàn hồn, hai anh mới kể Tiểu đoàn pháo phòng không 37ly của các Anh ( trước khi xẩy ra chiến tranh đóng ở các điểm cao án ngữ đường bay vào thị xã - hồi ấy tôi cũng thường xuyên đến chơi ) vì không có máy bay địch tham chiến nên được điều về phòng thủ tại Km5 xã Đề thám, đến hôm kia thì bị cánh quân tàu từ Hòa an kéo tới đánh trực diện vào tiểu đoàn, lúc đầu quân ta còn dùng súng cá nhân để phản kháng lại, về sau hết đạn AK, quân ta mới hạ nòng pháo 37ly xuống ngang tầm người và nhả đạn 37ly vào quân thù, vẫn chỉ là muối bỏ bể, hết cả đạn 37ly, lệnh ban ra là các khẩu đội trưởng tháo thước ngắm và cơ bẩm pháo rồi cho phép rút chạy, ai chạy hướng nào mặc ai, miễn là đừng có để kẻ thù bắt được. May mà hai ông anh họ của tôi chạy vào rừng và vòng về hướng Tài Hồ Sìn nên không vướng giặc. Lên đến đỉnh đèo Tài Hồ Sìn thì thấy phía trước dòng người bị ùn lại, bố tôi chạy lên xem sao , về bố tôi nói là có một barie của quân đội, hình như là một trạm thu dung, thế này thì hai anh này không được thoát về nhà rồi, theo ý của họ thì họ muốn chạy về nhà đã, sau đó mới quay lên trạm thu dung để về đợn vị mới. Thế là hai anh lấy quần áo của anh trai tôi mặc vào, nhảy đại xuống vệ đường và mất hút vào rừng cây rậm rạp, chắc là hai anh này lủi vòng qua trạm thu dung này để lỉnh về nhà ở Thái nguyên...
|