thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #521 vào lúc: 31 Tháng Tám, 2014, 12:14:59 am » |
|
Trích dẫn từ bác Laoshan:
"...Hôm nay nhớ đến mối tình của người chiến sỹ,người đồng đội với cô gái người dân ở vùng chiến địa ác liệt.Hơn 30 năm rồi,có lẽ các con của họ cũng đã trưởng thành và họ cũng đã về già.Hứa hẹn,khi nào trở lại chiến trường xưa,tôi sẽ bỏ công đi tìm lại họ và thăm lại chiến hào có mồ hôi,xương máu của người chiến sỹ đã đổ xuống !..." -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào các bác và anh em.
Đọc câu chuyện cảm động của bác Laoshan,lại thêm câu chuyện đơn sơ mộc mạc của bác Trinhvanhuong,lòng đã thấy bùi ngùi,cũng muốn viết gì lắm về những đồng đội của mình,nhưng loay hoay mãi mà tâm trí cứ ngổn ngang,chẳng thể nào chắp bút.Đành lang thang đọc. Qua những dòng chia sẻ động viên của bác SUNGCANON,lại thấy mình phải viết.Nhưng đành để hôm khác vậy. Với mong muốn cùng hòa mình vào dòng cảm xúc của các bác,Thai60 em đành xin phép đưa lại một bài trong HG phần 10 để tâm sự cùng các bác vậy :
"Bây giờ đã là 0 giờ 40,bắt đầu một ngày mới.trên HG chỉ còn mỗi mình thai60 đang thơ thẩn.Chẳng thể nào ngủ được,như một kẻ đang oằn lưng bởi những món nợ với đời,60 em lại ngồi gõ phím,để sáng mai ra,các bác CCB già hay mắc bệnh dậy sớm có một chút hương vị lính tráng gì đó bổ xung vào chén trà nóng của buổi ban mai... Thai60 biết rằng,đối với nhiều anh em đã từng gắn bó một phần đời mình với Hà giang,được đi thăm lại mảnh đất,con người nơi đó đến tận bây giờ vẫn mãi là một giấc mơ chưa thành hiện thực.Có thể vì điều kiện sức khỏe như bác PB,vì khoảng cách địa lý như bác quangtri hay bạn maianh...giấc mơ ấy vẫn ngày đêm dằn vặt,thôi thúc... Với thai60 cũng đã từng như vậy.Xin kể cùng các bác như một sự cảm thông chia xẻ. Tháng 4/1987, thai60 em được ra quân.trở về với đời thường,60 em đã thấy cuộc đời thật là tươi đẹp,bản thân mình đã quá may mắn khi vẫn còn được sống.Mơ ước lớn nhất của em lúc đó là sớm " QUÊN đi ký ức về những năm tháng gian khổ nơi chiến trường",sớm hòa mình vào công cuộc lao đông,kiếm sống để sớm có một cuộc sống bình thường như mọi người,nhanh chóng bù đắp những chậm chễ thua thiệt so với bạn bè cùng lứa do những năm tháng phải đi chiến đấu.Lúc ấy,em chỉ mong sớm có được một cô bạn gái,yêu rồi cưới thật nhanh để cho thỏa những khát khao từ thời chiến trận.Nghĩ thế,làm thế,60 em đã nhanh chóng tìm được một cô gái để yêu say mê,và trong lòng đã tự nhủ ...sẽ cưới...cho bõ những lúc...Và cho khỏi...PHÍ. Những tưởng cái "giấc mơ con " ấy sẽ sớm trở thành hiện thực,nhưng rồi lại không được thế.Cái " giấc mơ con "kia đã không đủ sức "đè nát cuộc đời con " của thai60 ,chỉ vì những áp lực của đời sống cơm áo gạo tiền.Đứng trước gia cảnh bần hàn điển hình của một thời cả nước khốn khó,khi tự nhiên do có thành tích "đã nhập ngũ,hoàn thành nghĩa vụ quân sự,đã chiến đấu ở biên giới " nên đã vượt qua vòng đấu loại,được cơ quan cho đi xuất khẩu lao động,60 em đã phải cắn răng ra đi...Để cứu cả nhà. Vậy là...sau bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống...sau bấy nhiêu lời thề hẹn bay lên...60 em đã bay đi...lòng vẫn ước hẹn có một ngày " châu sẽ về hợp phố "... Mấy năm đầu xa cách nghìn trùng ấy,60 em đã ra sức gìn giữ,thủy chung ,lăn vào làm việc để vượt qua mọi cám dỗ,những mong giữ mình vẹn nguyên cho tới ngày về với người trong mộng. Thế nhưng...mối tình ấy,với những kỷ niệm ngọt ngào của nó,theo thời gian đã dần trôi vào dĩ vãng lãng quên.Dù vẫn sống thui thủi một mình ở xứ người lạnh lẽo phương Bắc,60 em đã quên hẳn cô người yêu vẫn đang vò võ đợi chờ nơi quê hương ấm áp phương Nam... Ngày ra đi,60 em vẫn mong khi nào kiếm được một món kha khá,đủ để cải thiện một chút cho gia đình bố mẹ,anh em,sẽ trở về ,cưới nàng,và... bùng khỏi đất nước tươi đẹp của bác HO NEC CƠ...,đ...thèm đi nữa... Nhưng người tính không bằng trời phá,tự nhiên cái bức tường BERLIN tưởng cực kỳ vững chắc kia lại bị vỡ toang hoác,tan tành.Và cái toan tính tưởng như đinh đóng cột của 60 em kia cũng tan tành theo luôn.Tường ngăn đã bị phá,chúng em tự nhiên lại trở thành cư dân của bác HELMUT KOHL.Là một người có thân hình to béo,lại mang trong trái tim khối óc những tư tưởng chính trị cực kỳ nhân văn,lại rất hay thương người,khi nhìn thấy lũ chúng em thân hình đã còm cõi,còi cọc,lại còn phải còng lưng gánh vác bao nhiêu là trách nhiệm,kỳ vọng...bác ấy đã quyết định không bắt chúng em ...lao động nữa.Nghĩa là cho chúng em thất nghiệp.Nghĩa là cho chúng em cơ hội ...đứa nào chán quá thì về...Đứa nào về thì bác ấy không những mua vé máy bay,cho oto chở ra phi trường,lại còn nhét thêm vào túi mấy ngàn DM để...mua quà...Sướng chưa.May quá.Về đi... Khối người đã về.Nhưng em không thể về.Bởi nếu về thì biết lấy gì ra mà gặm,khi đến cái cat tút cũng chẳng còn,mà lại còn phải cưới vợ nữa chứ,nếu không thì ngủ với...xxx...à.Mấy ngàn DM tiền quà kia cũng chỉ vừa đủ trả các loại chi phí cho cái thùng hàng XHCN đã chót đóng chứa toàn xà phòng,xích líp,bột ca cao cùng 1 cái xe kích đểu,công sức của mấy năm trời làm như trâu,ăn như mèo của em.Đã thế thông tin từ phía quê hương yêu dấu còn cho biết :cơ quan cũ sẽ không tiếp nhận lại những người đi lao động ở Đức về. Ô ..la...la...Thất nghiệp là cái chắc rồi.Nghề nghiệp ,vốn liếng không có,nếu có bán kích cưới vợ thì chắc vài tháng cũng bị đá đít thôi.Em chả dại...Vâng...Em chả dại thêm lần nữa đâu.Chết đấy. Và em đã ở lại .Và ...xong một mối tình. Vậy là cái điều mình đinh ninh muốn nhớ thì đã bị quên. Thế nhưng còn có cái điều mình đinh ninh muốn quên...thì lại cứ phải nhớ...Các bác ạ. Điều gì ấy nhỉ ? Xin các bác nhớ lại những ngày đầu mới xuất ngũ,em có nói tới mong ước "sớm QUÊN đi ký ức về những năm tháng gian khổ nơi chiến trường"... Em không thể nào quên được các bác ạ.Và có rất nhiều những người từng khoác áo lính đang sống ở nơi đây cũng không thể nào quên được những tháng năm trận mạc mà họ đã nếm trải.Trong cảnh sống đủ đầy về vật chất,phong phú về tinh thần,những nỗi nhớ về quê hương ,gia đình,vợ con,người yêu...còn có thể nguôi ngoai,thậm chí phần nào quên lãng...nhưng cái nỗi nhớ về chiến tranh,nỗi nhớ về chiến trường,đồng đội...thì lại luôn cồn cào day dứt,cào xé khắc khoải trong trái tim tâm hồn họ,ảnh hưởng sâu sắc tới đời sống tinh thần,tình cảm của họ.Dù họ có là ai,làm gì,cũng chẳng cái gì có thể chia tách họ với những ký ức của một thời trai trẻ anh hùng và bi tráng nơi trận mạc ngày xưa.Và nỗi niềm mong ước có một ngày được trở về,thăm lại mảnh đất,con người nơi chiến trận ngày ấy đã trở thành một ngọn lửa thường xuyên hun đốt trái tim,tâm hồn họ,thôi thúc họ trở về. ....... Với cá nhân thai60 em,do không thể chịu đựng được sự thôi thúc đó,cuối năm 1997,trong một lần về phép,em đã lên thăm lại VỊ XUYÊN. Ngày ấy em có một cô bạn gái.Cô ấy đòi đi theo.Và em đã cho cô ấy đi cùng.Đi bằng xe máy. Tháng 10,trời đã vào đông.Mưa phùn rả rích.Trên chiếc HUSKY đen xì ,kềnh càng,có 2 người không quản mưa rét chạy một mạch lên hướng Hà giang.Xe chạy từ Hà nội,qua cầu Thăng long,qua Phúc yên,Vĩnh yên,Phú thọ,thành phố Việt trì,ngã ba Đoan hùng,nhà máy giấy Thụy điển,thị xã Tuyên quang,Vĩnh tuy,Bắc quang,Việt lâm,Đạo đức,3 cây gạo vệ binh...Khi đến thị xã Hà giang thì trời vừa tối. Cả buổi tối đó,sau khi đến thăm nhà một vài người quen,ân nhân từ thời lính,thai60 cứ ngồi trên xe chạy lòng vòng khắp thị xã như bị ma ám,có lúc như quên bẵng cô bạn ngồi đằng sau. Tâm hồn ngập tràn trong những cảm xúc nồng nàn tha thiết trước cảnh cũ,người xưa...này đây vỉa hè bách hóa,nơi đã nhiều lần nằm ngả lưng mỗi khi theo xe chở tử sỹ về thị xã mượn sách,nạp ac quy,này đây cây cầu Yên viên,nơi có cô gái trắng hồng cao dong dỏng ngồi dạng chân bán mía cho lính,quần lụa rách toạc đũng hở toang các thứ...mà vẫn không biết,này đây chợ trung tâm,nơi ngày xưa có cô gái người dân tộc mặc áo váy sặc sỡ từ bản nào vùng cao xuống chợ,bị lính trêu cứ khăng khăng "em không làm vợ bộ đội đâu,thằng bộ đội không to bằng bố em mà..." này đây là rạp chiếu bóng,sân c10,nơi mỗi khi tan phim hoặc hết văn công thì các cô gái vừa kêu oai oái vừa lần chần mãi không chịu về khi bị lính ...nghịch...này đây góc sân vận động cạnh nhà khách f 313,nơi có một chú lính quê Thanh hóa đang đau khổ vì cô người yêu đã có bầu 3 tháng mà vẫn phụ tình bỏ theo thằng khác,sau khi gạ đổi bằng được cái xe đạp Phượng hoàng mới coóng lấy quả lựu đạn mỏ vịt của em,đã rút ngay chốt ra còn nhờ "các anh đợi em một tý,lúc nào nghe xong tiếng nổ thì các anh để cái thư này vào ngực áo cho em,không nhỡ nó bị xé rách cô ấy không đọc được",báo hại em mất gần 2 tiếng năn nỉ động viên mãi nó mới chịu quăng quả lựu đạn ấy vào sân vận động.Nhưng may quá...xịt,không thì chẳng biết ra sao với mấy ông vệ binh ở dốc Mã tim gần đấy...Ôi,nhiều vô cùng những kỷ niệm cùng lúc ùa về... Lang thang suốt đêm,đến gần sáng mới về khách sạn gần cửa hàng ăn cũ.Tắm rửa.Chui vào chăn.Râm ran kể chuyện ngày xưa...Cho đến khi cô bạn gái kém em 13 tuổi mắt vẫn sáng long lanh,vẫn đang có vẻ háo hức nghe chuyện ,chợt buông ra một câu "điên rồi,ngủ đi" thì mới...tắt đài... Sáng hôm sau,vừa bảnh mắt ra đã vội ăn sáng để đi lên biên.Dọc đường lại như quên mất cô bạn ngồi ôm eo đằng sau.Con đường lên biên giới vẫn nhỏ như ngày xưa,đã được phủ sơ sài một lớp nhựa đường lẫn đá.Cảnh vật từ km 4 trở lên vẫn gần như 10 năm trước,chẳng có gì thay đổi.Chỗ f bộ ngày xưa chẳng còn mái nhà lính nào,chỉ thấy những ụ đất dấu vết hầm hào ngày trước.Cánh đồng phía tay phải mọc đầy cây cỏ dại,thấp thoáng mặt nước ao...Mấy xã Phương độ,Phương tiến dân ở thưa thớt,chỉ thấp thoáng vài bóng nhà sàn còn lại từ ngày xưa.Hình như dân họ vẫn chưa hồi hương. Những cây gạo bên đường ngày xưa vẫn thế,những vết mảnh pháo trên thân mình vẫn xù xì ,sứt sẹo.NHững vách đá vẫn trắng toát như vôi,những hố pháo vẫn san sát,lồi lõm,dù cỏ dại đã mọc,che đi màu đất đỏ. Rẽ vào làng PINH,con đường vẫn nhỏ hẹp như thế,hai bên đường cây cối rậm rạp vươn cành ra tận giữa đường.Những vệt bánh xe,những ổ gà,hố pháo vẫn còn nguyên,nhiều chỗ cỏ cũng không mọc nổi.Không thấy bóng một người dân,một tiếng mõ trâu,một tiếng gà gáy...Im lặng tới rợn người. Gần vào bản,có một con suối nhỏ cắt ngang đường,xe máy gầm thấp không thể qua được,đành phải quay ra. Lên Nà cáy.Vẫn chẳng có bóng một người dân nào.Đến lưng chừng dốc,còn cách khoảng 60 m thì có một cái nhà nhỏ dựng tạm bợ bằng tre,mái cọ.Không có ai ở nhà,cũng chẳng thấy đồ đoàn gì.Vứt xe ở đó,leo lên phía hang PHẪU. Vừa đến bãi đất trống dưới cửa hang,cô bạn đã níu chặt lấy tay,nói thì thào :anh ơi,sao ở đây lạnh thế,em rùng hết cả mình đây này.Thai60 em đang mồ hôi mồ kê cũng thấy rùng mình ,toàn thân ớn lạnh.Chợt liên tưởng tới lĩnh vực tâm linh,chẳng mang theo hương khói gì,rút ra bao thuốc lá,châm hết cả bao,cắm rải rác trên những nhành cỏ,nói to tướng lên,cho đỡ quạnh vắng :Anh em ơi,thái 25 đây,thái to đây,về thăm anh em đây,có ai quanh đây thì về hút điếu thuốc với nhau đi nào ... Tiếng gọi vọng vào vách đá,như ngân vang mãi mới thôi... Cả hai đứa cùng chui vào trong hang.Lòng hang phía gần cửa vẫn khô ráo,phiá trong,bên dưới thì ẩm ướt nhiều,không còn một tấm phản nào.Những mảnh gỗ thông vỏ hòm đạn rải rác trên mặt đất.Ở trên một vài nhũ đá vẫn thấy có những đoạn băng ố vàng được buộc cẩn thận,chắc là để treo cái gì đó ,hìng như là bình nước truyền hoặc đèn mổ như mình vẫn còn nhớ.loáng thoáng có những búi dây điện thoại,hình như ngày xưa dùng để buộc các cây gỗ kê phản cho thương binh.Ở vài khe đá vẫn thấy những lọ thủy tinh như lọ penicilin,trong không đựng gì. Đã quên bẵng cô bạn,những tự nhiên cô ấy lại ôm chặt lấy cánh tay,thì thào bảo :em nghe thấy nhiều người nói chuyện và cười đùa lắm... Cứ tưởng có ai đến,đi ra ngoài hang thì lại chẳng thấy có ai.Nhưng trong tai thỉnh thoảng lại thấy vọng lên âm thanh như tiếng lính gọi nhau trong rừng,có lúc lại nghe như tiếng khóc nghẹn ngào như kiểu người khóc đang cố kìm lại vậy. Tự nhiên người lại lạnh đi,em vội đốt thêm một bao thuốc nữa,đem ra chỗ bãi tử sỹ.Những vầng đá bao quanh vẫn còn tuy đã xộc xệch,60 em nhìn thật kỹ,bới cả đất đá lên cũng không còn thấy một dấu vết gì thuộc về thân xác con người,,cũng tạm thấy yên lòng. Đạp lên đám cây cỏ,lần ngược lên phía trên,dấu vết của những căn hầm vẫn còn lấp ló,có những mảng vách hầm xếp bằng đá vẫn còn đứng thẳng,nhưng tất cả các nắp hầm đều đã sụp.Trên mặt đất có rất nhiều mảnh pháo,cối,có cả những cái ngòi nổ vỡ toác nằm vương vãi.Chỗ bếp hậu cần ngày xưa vẫn còn một đông bản lề hòm gỗ rỉ ngoèn.Tít trên đỉnh vách đá vẫn trắng toát vì đạn pháo,nơi ngày xưa có một cây đu đủ,nơi 60 em đã không biết bao lần ngắm lên đó để nhớ về quê hương....vẫn có một cây đu đủ .Đêm mùng 6 tết âm lịch năm 1987,sau khi bị sức ép đạn cối ở giữa ngã ba Thanh thuy rang sáng hôm 11/1/1987 đến ho ra máu,thai60 em đột ngột nhận lệnh rút xuống cứ trước,chỉ huy một số anh em ốm yếu chuẩn bị doanh trai cho đợn vị chuẩn bị rút,lúc 3 giờ đêm,trước khi theo xe chở tử sỹ xuống,đã ngỏng cổ lên để nhìn nó một lần cuối,nhưng trời tối quá,không nhìn được,đành chỉ lẩm bẩm chào.Vậy mà nay,sau 10 năm xa cách,nhìn thấy lại cây đu đủ ấy,lòng xao xuyến cứ như gặp lại cố nhân... Trong lúc 60 em đang chìm trong hoài ức,cảm xúc,cô bạn gái đã nhặt đầy một túi vải các mảnh đạn ,ngòi nổ,các mẩu đá,gỗ thông...để làm kỷ vât.thai60 em nhìn thấy nhưng cũng chẳng nói nổi điều gì... Các bác thân mến,lúc đêm em đã muốn gửi bài này để các bác già hay dậy sớm đọc lúc uống trà sớm,vậy em xin tạm dừng tại đây đã.Chuyến đi của chúng em dịp cuối năm 1997 ấy vẫn còn tiếp tục,một số tình tiết mang tính quyết định trong mối quan hệ với cô bạn gái kia vẫn chưa được kể,xin hẹn các bác một dịp khác nếu các bác vẫn còn muốn nghe tiếp..." ...
Chúc các bác một ngày mới tốt lành.
P/S: Nhân vật nữ ở phần trước câu chuyện chính là cô gái đã từng "diện " bộ quần đùi lính của em đấy các bác ạ.
|