Các bác sao tả oán toàn cảnh nghèo không vậy. Thỉnh thoảng cũng có thời gian sung túc chứ. Khi sung túc, đơn vị em chế tác ra món bầu 7 món, bắt chước thực đơn bò 7 món nổi tiếng của tiệm Ánh Hồng ở Sài Gòn. Anh em đặt tên là "bầu 7 món Núi Hồng". Năm ấy đơn vị trúng mùa bầu do em nghĩ ra cách trồng bầu bằng thụ phấn nhân tạo (sáng sớm ra lấy hoa đực mới nở úp vô hoa cái), năm đó may mắn không bị lụt làm chết mấy gốc bầu (bầu kỵ nước dữ lắm), nên dàn bầu của em nặng trĩu gần 5 chục trái. Món "bầu 7 món" thực ra chỉ được thực hiện theo công nghệ đại trà của lính như sau:
Gọt vỏ bầu xong, cắt đôi rồi quẳng hết bầu vô nồi luộc. Chừng nào thấy ruột bầu sắp chuyển từ màu trắng nỏn sang trong thì vớt một nửa ra.
1. Món thứ nhất -
Bầu nhúng dấm: trong rừng làm gì có dấm, lấy lá bứa hay lá giang lá me rau sam giả ra nước, xong bỏ đường bột ngọt vô, bầu cắt nhỏ để chấm với nước dấm tự chế này.
2. Món thứ hai -
Bầu tái chanh, chanh thực ra không có, thế bằng khế thái nhỏ trộn vô bầu, chế miếng nước chấm (thật ra nước chấm là nước cơm cháy bỏ thêm tí muối)
3. Nấu thêm chút nữa, thấy ruột bầu trong lên thì vớt ra chén, ngắt lá lốt quấn quanh đem nướng than làm
bầu nướng lá lốt. Không có lá lốt quấn rau muống cũng được.
4. Món thứ 4 -
Bầu lúc lắc, miếng bầu cắt lớn khối vuông hình xúc sắc (xí ngầu), xong làm đường cháy hòa với nước chấm xào bầu cho tới khi săng lại
5. Món thứ 5 -
Cháu bầu, nấu cháo lỏng , bầu xắt nhuyển bỏ vô cho ngọt nước, nấu lửa riu riu
6. Món thứ 6 -
Bầu nướng vĩ: trong rừng làm gì có vỉ, bỏ đại bầu lên than nướng cho nó hơi khen khét, vớt ra chấm với nước chấm (nước cơm cháy bỏ thêm tí muối)
7. Món cuối:
Bầu quanh lửa hồng: dọn bàn ăn và các món bầu ra bếp để vừa ăn bầu vừa canh lửa nấu cháo bầu.
Cái quan trọng nhất là về mặt tinh thần, khi ăn món nào thì phải kêu đúng tên món đó, bác nào tưởng tượng càng nhiều, ăn càng ngon miệng
.
He...He...!
Thì có đắng cay mới có ngọt bùi mà quê. Khổ trước sướng sau nó mới bền, mới đậm
Cuộc sống ở hậu cứ cứ thế trôi đi một cách tẻ nhạt. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những công việc nhàm chán: sửa chữa, bảo dưỡng xe pháo, củng cố hầm hố, lán xe… và chủ yếu- cũng là nặng nhọc nhất là kiếm ăn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng nó cũng sôi động lên một chút nhờ những hoạt động của đơn vị tổ chức- thường là vào các dịp ngày lễ như Quốc khánh 2.9, thành lập binh chủng 5.10 và thành lập quân đội 22.12. Ngoài chuyện thi văn nghệ, thi báo tường thì một trong những hoạt động hay được tổ chức hồi ấy ở hậu cứ 108 của chúng tôi là thi “cải thiện bữa ăn”. Nghĩa là, vẫn với những thứ hầm bà lằng kiếm đwọc ấy, được tăng cường thêm 01 hộp thịt 250g- ba bếp của b1, b2 và cbộ sẽ cùng nhau trổ tài để xem bếp nào chế biến ngon hơn, có những món ăn độc đáo hơn và đặc biệt là vẫn phải đủ định lượng. Hồi ấy, một số anh em cũng không khoái gì cái món này, thậm chí thằng cha Ngừng còn chửi đổng: “MK! Có độc 6 lạng gạo một ngày mà còn bày vẽ thi với chả thố”. Tuy nhiên, sau rồi thấy cũng hay. Ít nhiều nó làm cho cuộc sống của người lính đỡ phần tẻ nhạt. Ngoài ra cũng có những tác dụng rất thiết thực nên tất cả cũng bị cuốn vào cái guồng máy chung ấy một cách rất hào hứng.
Để chuẩn bị cho cuộc thi ngày thành lập BC 5.10 năm đó, anh Hòa bphó phụ trách hậu cần bàn: “Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có rau dớn, hoa chuối, măng rừng… thì chẳng có gì mới. Hay ta làm bánh cuốn xem sao”. Bàn đi tính lại thì thấy cũng không khó lắm. Cối thì đã có mũ sắt, tháo cái vành lót ở trong ra là có một cái cối ngon lành. Chày thì có cái tống chốt đồng- đây là một thứ dụng cụ theo xe, nó làm bằng một cục sắt đường kính 3 cmm, dài chừng 20 cm, ở đầu có một cục đồng đỏ. Công dụng chính của nó là để gõ các chi tiết khi tháo lắp cho đỡ bị biến dạng. Cái này mà cầm giã bột thì cực kỳ đằm tay. Rây để rây bột cũng không khó lắm vì có thể tận dụng các lưới lọc dầu. Nồi xoong, muôi tráng v.v… thì không có gì khó khăn lắm. Gay go nhất là kỹ thuật tráng, chẳng tên nào có nghề. Anh Hòa quả quyết: “Tao đã xem người ta tráng rồi. Cứ làm đại đi, hỏng mẻ này ta làm mẻ khác”. Thế là quyết tâm làm.
Từ hôm ấy chúng tôi âm thầm chuẩn bị. Ngâm gạo thì đơn giản rồi. Lấy mộc nhĩ về làm nhân cũng không khó lắm. Đi sâu vào chân núi, nhất là ở một ngách suối vắng vẻ nào đó rất có thể gặp một gốc cây to bị chết từ lâu mà mộc nghĩ mọc kín, cái nào cái ấy to bằng bàn tay và dày múp míp. Có khi chỉ một gốc là đwọc nửa bao tải. Đem về rưả sạch, phơi khô và sấy trên bếp lửa được hàng cân. Hoa chuối, rau dớn, măng rừng cũng chú ý để giành lại chỗ ngon nhất cho ngày thi. Một mảnh vải phin lau súng (để bảo dưỡng súng, pháo, kính bọn tôi mang theo khá nhiều) được anh Hòa tỷ mẩn khâu và lồng vào một sợi dây thép thành cái khuôn tráng vừa với miệng xoong 20. Cái vung xoong thì gõ đập một lúc cho nó vồng lên và gia công thêm một cái quai để mở cho dễ. Một cái muôi (vá) chuyên dụng cũng được mấy tay thợ gò gia công xong. Bác Hòa thỉnh thoảng lại cầm muôi chao một vòng tròn để tập thao tác cho thật đều tay
.