Xin cảm ơn Hoàng đế đã trả lời giúp rất nhiều câu hỏi
Thú thực, cho đến hôm nay- nghĩa là thêm mấy tháng để tìm hiểu nữa mình vẫn chưa truy nguyên được nguồn gốc của từ "quê". Thôi thì đành tự nhủ- cũng giống như bao tập tục trên thế giới này, người ta cũng chẳng biết nguồn gốc của nó từ đâu, nhưng vì nó hay, nó hợp lý nên nó tồn tại. Vậy thôi! Còn quê T54B- quê muốn gọi thế nào thì tùy quê thôi
Còn bây giờ xin kể tiếp về các biện pháp giải quyết nạn đói. Trong đó biện pháp chủ yếu là đi "cải thiện":
Hồi đó bọn tôi tổ chức ăn theo trung đội. Vì vậy, thường thì mỗi ngày mỗi trung đội cử 2 tên đi “cải thiện”. Do chiến tranh các liệt, các bản của bà con Pa Kô ở khu vực thung lũng A Sho- A Lưới đều chạy tít lên núi cao chót vót. Vì vây, chuyện đổi chác, xin xỏ rất khó thực hiện. Nói đến cải thiện ở 108 thì chỉ có luồn rừng mà thôi.
Đến phiên đi cải thiện thì hai thằng hai cái bao tải, vai khoác khẩu AK, tay cầm con dao và cái xẻng con lầm lũi đi vào rừng. Thôi thì hầm bà lằng, cái gì ăn đwọc là vơ tất cho vào bị khuân về
.
Dọc theo bờ suối thì chủ yếu là rau dớn và môn thục. Rau dớn thì nhất hạng rồi nhưng hơi hiếm. Đó là cái cọng còn non của lá cây dương xỉ. Lúc này nó chưa có lá, cả cái cọng trông múp míp như một cái đũa, phần đầu cong lại như một cái dấu hỏi. Loại này mà đem xào với thịt hộp thì ngon cực kỳ. Sau này, có lần đi công tác qua Đông Hà tôi cũng đã được nếm lại món này ở một nhà hàng đặc sản nhưng giá cũng đắt cực kỳ luôn.
Còn môn thục thì khá nhiều. Cái thứ rau này thuộc họ khoai môn, khoai sọ gì đấy. Cây nó cũng giống cây khoai sọ nhưng nhỏ hơn. Vì vậy, cứ phải nấu thật kỹ mới ăn được, nếu không thì ngứa đến móc họng ra.
Đi ngược sâu vào trong nguồn suối thì có thể kiếm được hoa chuối rừng. Những cây chuối rừng chẳng có ai bẻ bi nên cái buồng nó cứ dài hàng mét. Cũng có khi gặp buồng chuối chín nhưng không ăn được vì toàn hột với hột mà thôi. Hoa chuối rừng cũng là một món đưọc bọn tôi ưa thích. Có thể chế biến thành nộm, muối chua hoặc đơn giản hơn là luộc để độn với cơm chống đói.
Một trong những món dễ kiếm hồi đó là rau tàu bay. Cái thứ rau có mùi hăng hắc nhưng ăn riết rồi đâm nghiền. Rau tàu bay có thể xào, nấu canh, luộc hay muối chua cũng được. Mà cũng lạ, loại rau này khá sẵn, cứ ra những khu vực đã bị máy bay đánh, nhiều hố bom, đất còn mới thì vô thiên lủng. Chả thế, mấy tên lính trẻ bọn tôi còn bảo nhau: “Chắc vì nó chỉ có ở chỗ máy bay đánh nên nó mới mang tên là rau tàu bay”.
May mắn cho tên nào vớ đưọc cái rẫy bỏ hoang (của dân hoặc của một đơn vị nào đó trước đây trồng) thì tha hồ mà vặt lá khoai lang, lá sắn và có khi còn đào đưọc ít củ sắn nữa. Những củ sắn đó thường rất to nhưng khá nhiều xơ, có khi đến hai ba lớp chứ không chỉ có xơ ở giữa lõi. Muốn ăn phải xả nhỏ ra lấy phần thịt củ mà thôi, và phải nấu kỹ vì sợ bị say. Ở các rẫy này có một món cũng hay kiếm được là ớt. Mà vùng này toàn ớt chỉ thiên thôi, khá là cay. Ớt về đem ngâm với nước muối và trở thành một món ăn chủ lực của lính vì nghe nói nó giúp chống được sốt rét. Còn một lẽ nữa là các thứ rau ăn mãi cũng nhạt miện, có tý cay cay này sẽ đậm đà hơn. Có lẽ vì vậy cho đến giờ tôi vẫn ăn khá là tốn ớt. May mà giá ớt vẫn còn rẻ
.
Trong các thứ thức ăn mà lính đi cải thiện mùa mưa quan tâm nhất đó là măng rừng. Món này xào cũng được, luộc cũng được và chống đói khá tốt. Mặc dù nghe nói ăn nhiều hại máu nhưng chẳng ai quan tâm. Mùa mưa, mămg lên nhiều nên khai thác cũng được nhiều. Ngoài ăn tươi chúng tôi còn tổ chức sấy khô để dùng dần. Như b tôi, ngay mùa mưa năm đầu tiên đã sấy đưọc 2 bao tải măng khô- toàn măng lưỡi lợn.
Tuy nhien, đi lấy măng là tôi sợ nhất. Chỗ có nhiều măng nhất ở khu vực này là chỗ ngã ba- nơi con suối của 108 đổ vào sông A Sáp. Muốn đến đó phải lúc lội, lúc bơi dọc theo con suối. Nước thì chảy băng băng mà tôi lại không biết bơi mới chết chứ. Thôi thì cứ bám lấy cái bao tải TQ làm phao và để cho thằng cùng đi nó kéo. Lúc về cũng vậy nhưng chật vật hơn nhiều vì có thêm bao tải măng và phải lội ngược dòng. Ấy thế rồi cũng quen tất.
Một nỗi sợ nữa khi đi cải thiện là vắt rừng. Vắt có hai loại: vắt xám và vắt xanh. Đi qua chỗ có nhiều vắt nhìn chúng ngóc đầu lên quơ vòi ngọ nguậy đánh hơi rồi cong mình chạy về phía chân mình mà phát ớn. Nhất là bọn vắt xanh, nhỏ như cái tăm mà chúng di chuyển khá nhanh, hình như nó tung mình lên nhảy được thì phải. Loại này mà cắn thì rất đau, vết cắn cứ thâm lại mãi sau mới hết. Tuy nhiên, nó đã cắn là biết ngay. Còn Vắt xám thì lại cắn rất êm, nếu nó bám được vào chỗ kín mà mình không biết thì nó hút cho đến căng mọng như con đỉa trâu rồi mới tự rời ra. Đã để nó cắn đến mức như thế thì vết cắn rất khó cầm máu, cứ thế ri rỉ chảy suốt, có dịt thuốc lào cũng không cầm được. Những trường hợp như vậy bọn tôi chỉ còn cách rắc bột thuốc tím vào mà thôi. Tuy nhiên, cầm được máu nhưng thuốc tím cũng làm vết thương sâu hoắm vào, trông khiếp lắm